Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 121: Để tôi tự giải quyết!

/1271


Hướng Nhật bị "hù dọa" giật mình, sẽ không kích thích như vậy chứ hả? Mới nhắc đến "Tào Tháo" thì "Tào Tháo" tới ngay, có chuyện "may mắn" đến như vậy hay sao? Nhưng trong lòng hắn thì không một chút bận tâm nào, cho dù tên "người tình" này có lợi hại đến cỡ nào, mà cho dù tình hình hiện tại là mình cũng chỉ có một tay, cũng không phải có thể dễ dàng bóp nát mình như bóp nát quả hồng chín được.

Gã mặt sẹo dĩ nhiên cũng không ngờ đối phương lớn mật tới như vậy, sau khi nghe được mình giới thiệu qua vẻ mặt không hề đổi sắc, một chút dấu hiệu chạy trốn cũng không có. Đúng là tên biến thái cường dâm, khó trách dám đi theo đuổi cô nàng kia. Nhưng cô nàng kia mặc dù dữ dằn, nhưng so với kẻ hiện giờ đang đâm đầu đi tới thì vẫn còn kém xa. Hắn cố tình khuyên thêm một chút, đáng tiếc lại không kịp rồi.

Tên "người tình" kia đã đi tới trước mặt!

Một cái đầu tóc cắt ngắn tùy tiện không chảy chuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, hai mắt hẹp dài làm cho người khác cảm thấy sự thông minh lanh lợi đồng thời có chút nguy hiểm, môi thì mím chặt lại, làm cho lưu manh trông thấy giống như một người đẹp lạnh lùng băng giá. Khuôn mặt của nàng đầy vẻ kiêu ngạo, ánh mắt kia diễn tả thái độ không coi ai ra gì chỉ xuất hiện ở nam nhân cực kỳ kiêu ngạo cuồng vọng.

Nếu như không phải nàng ăn vận một bộ trang phục trông có chút quái dị nam không ra nam nữ không ra nữ thì ắt hẳn nàng là một cô gái đẹp rất hấp dẫn quyến rũ.

Đi theo phía sau nàng là sáu gã cao lớn mặc Âu phục màu đen, so với bọn người của gã mặt sẹo còn muốn mạnh mẽ khí thế hơn. Cơ nhục toàn thân hiển hiện bên dưới bộ quần áo bó sát người càng thêm nổi bật làm cho người ta sợ hãi.

Tên "người tình" ngang nhiên đứng chắn ngay trước mặt ngăn trở đường đi của lưu manh, mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên người hắn:

- Tay phải có thương tích, mang kính trắng gọng đen, giỏi nhất là hung ác… Chờ đã! Ta biết mi là ai rồi, đồ lưu manh!

Tên nam không ra nam nữ không ra nữ đột nhiên hét ầm lên, giọng nói đầy hận thù.

Hướng Nhật cũng nhận ra cái "anh đẹp trai" đi cùng với đồ đệ Thạch Thanh của mình đã từng dùng cơm ở nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên dạo nọ, tay đẩy đẩy cặp kính mắt nói:

- Thì ra em còn nhớ rõ anh...

Tiếp theo hắn nhìn về phía sau lưng cô nàng, vẻ mặt dâm đãng cười cười nói:

- Xem ra em thật biết nghe lời, không những tìm một mà là tìm mấy tên cơ bắp cùng em đi ăn cơm a!

Tên bán nam bán nữ kia đối với sự châm chọc của hắn không chút buồn lòng, ngược lại hơi "mát dây" cười cười nói:

- Thật sự là tốt quá đi! Thằng nhóc, ông đây đã tìm mi thật lâu rồi, không ngờ tới hôm nay mi tự mình dâng tới miệng, ha ha ha...

Dừng một chút, sắc mặt trở nên dữ tợn nhe răng múa vuốt nói:

- Mi đúng là tên lưu manh đáng chết! Lần trước đoạt nữ nhân của ông thì ông đã từng nói qua, ông nhất định sẽ cắt "tiểu đệ đệ" của mi. Hôm nay, con bà nó mi lại tới làm phiền nữ nhân của ông, ông muốn cắt "tiểu lưu manh" nhà mi xuống rồi bầm nát cho chó ăn!

Bên cạnh đám người gã mặt sẹo nghe được lời này không hẹn hai chân hơi khép chặt lại. Bọn họ thật không ngờ hai bên lại quen biết nhau, hơn nữa dường như rất hiểu rõ về nhau. Bất quá xem qua cái loại "quen biết" này không thể giải quyết được chuyện gì. Nhìn vẻ mặt khác thường của "cô nàng" kia, cừu hận của hai bên không thể nói là ít, cả đám không khỏi len lén mà nhìn người nào đó toàn thân xuất mồ hôi lạnh.

Hướng Nhật lại nhún nhún vai, trông như không có chuyện gì xảy ra nói:

- Anh vẫn là câu nói cũ rích kia nhắc lại, hân hạnh tiếp đón em bất cứ giờ phút nào! Bất quá em phải có thực lực mới được.

- Yên tâm đi nhóc, rồi mi sẽ biết! Ông đây nói được là làm được!

Tên bán nam bán nữ hung ác nói.

- Không cần phải lâu lắc vậy chứ, ngay bây giờ luôn đi!

Hướng Nhật trêu chọc nhìn nàng nói. Ánh mắt hắn xoáy thẳng tới bộ ngực cao vút cho dù nàng mặc trang phục con trai nhưng cũng che không được. Ánh mắt dừng ở đó, không nỡ rời, ve vuốt, lưu luyến, bịn rịn.

Tên bán nam bán giận dữ gằn giọng nói:

- Ông đây cũng muốn đem đôi mắt của mi mà khoét mà móc ra!

Hướng Nhật khinh thường nói:

- Nói nhiều như vậy thật sự lãng phí thời gian, thích thì anh đây chiều. Anh đây không có thời gian cùng em dây dưa. Anh còn muốn về nhà cùng Tiểu Thanh thân mật, không đếm xỉa tới cái loại yêu quái như em!

Lưu manh buông lời ác độc trêu chọc, hơn nữa còn nói ra "sự thật" muốn về nhà cùng bạn gái thân mật lại càng làm cho đối phương không thể khống chế, toàn thân run run vì giận. Thấy vậy mấy tên bảo vệ bên cạnh gã mặt sẹo trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, khâm phục thằng nhóc gầy yếu này không sợ chết đồng thời cũng cảm thấy lo lắng cho sự ngu ngốc của hắn, giờ này còn dám kích động đối phương. Phải biết rằng đối phương chỉ cần gọi ra bất kỳ người nào bên cạnh cũng có thể thu thập hắn. Hơn nữa, nhìn cánh tay phải của hắn bị băng bó băng gạc dày cộm như vậy, chỉ sợ chỉ cần một mình cái tên bán nam bán nữ kia thôi cũng có thể... dễ dàng giết chết hắn!

Quả nhiên, tên bán nam bán nữ kia đã phát điên, giống như lên cơn tâm thần la to lên:

- Đánh hắn cho ta, nện cho hắn một trận nhừ tử, xảy ra chuyện gì có ông đây gánh…

Mấy gã to con lực lưỡng đang muốn cùng loạt xông lên, gã mặt sẹo lại tức thời đứng che trước mặt bọn họ, mắt nhìn tên bán nam bán nữ nói:

- An tiểu thư, nơi này là khu biệt thự Chân Long, hy vọng cô đừng làm cho chúng tôi phải khó xử.

- Nói vậy là tụi ông muốn đối nghịch với tôi sao?

Tên bán nam bán nữ ánh mắt lạnh lẽo nói.

Gã mặt sẹo vẻ mặt vẫn như cũ chững chạc nói:

- Đây là công việc của chúng tôi thôi. An tiểu thư, hy vọng cô bỏ qua cho! Hơn nữa tôi nghĩ Sở tiên sinh cũng không muốn có bất kỳ chuyện bạo lực nào xảy ra tại đây.

- Đừng có mang lão già Sở ra dọa tôi!

Tên nam nữ không rõ kia được gọi là An tiểu thư giọng căm hận nói, tựa hồ cùng lão già họ Sở có thâm cừu đại hận không thể giải quyết:

- Mặc dù là người giàu nhất Bắc Hải, nhưng tôi không để trong mắt. Tôi hỏi ông, hôm nay tụi ông không phải rảnh rỗi đến nỗi cố ý quản cái chuyện này chứ?

- Chỉ cần là...

Gã mặt sẹo đột nhiên nhìn thoáng qua nam nhân nhỏ tuổi có chút gầy yếu bên cạnh, phỏng chừng ngay cả một quyền của đối phương cũng chịu không nổi, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng nói:

- Không sai, chuyện này tôi nhiều chuyện đành gánh trách nhiệm vậy!

- Nếu như vậy...

Tên bán nam bán nữ gọi An tiểu thư kia cười lạnh lùng nói tiếp:

- Như vậy đừng trách tôi...

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Một giọng nói thật dễ nghe cắt đứt lời của tên bán nam bán nữ. Một cô gái tuổi chừng ba mươi thành thục xinh đẹp đang đi tới.

- Chị Băng!

Gã mặt sẹo mặt trở nên vui vẻ khi thấy cứu tinh tới, vội vàng nghênh đón, nhân tiện thấp giọng đem sự tình vừa trải qua đơn giản nói rõ ràng chi tiết cho nàng biết.

- Chị, chị… Băng?

Nhìn cô nàng xinh đẹp kia đi tới, An tiểu thư như thay đổi thành một người khác, trên mặt cũng nổi lên màu đỏ hồng, cái loại mà chỉ có khi một người nhìn thấy người trong mộng của mình xuất hiện.

- Thì ra là An tiểu thư.

Nữ nhân xinh đẹp cúi người chào, trên mặt không có bất cứ điều gì khác thường, hiển nhiên đối với phản ứng kỳ quái kia của An tiểu thư đã quá quen. Chuyển nhìn về phía nam nhân gầy yếu đứng một bên, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên nói:

- Cậu... Hướng tiên sinh sao cũng ở đây?

- Chị Băng!

Hướng Nhật lịch sự gật đầu chào, đối với nữ nhân trước mắt này hắn có ấn tượng rất sâu sắc hình ảnh vô tình bắt gặp lúc nàng ăn, ngón tay trỏ của nàng chai dầy lên.

Đám người gã mặt sẹo thi lại vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ, tên thanh niên gầy yếu quen biết chị Băng sao? Hơn nữa xem biểu hiện của chị Băng hình như đối hắn vẫn có ít nhiều tôn trọng. Trời ạ! Hắn đến cùng có lai lịch gì? Chị Băng mặc dù chỉ là một người quản gia, là quản gia nhưng cũng như là chủ nhân của toàn khu biệt thự này. Lời nói của nàng ở tại nơi này không có người nào có dũng khí dám làm ngược lại, nhất là nàng vẫn còn ẩn giấu một thân phận quan trọng khác!

- Chị, chị Băng, chị quen hắn sao?

An tiểu thư trên mặt có chút phức tạp, trong vẻ kinh ngạc mang theo một ít ghen ghét.

- Đúng vậy, An tiểu thư. Có thể nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này hay không?

Người con gái xinh đẹp được gọi là chị Băng mỉm cười nói.

An tiểu thư kia vì nụ cười của chị Băng mà thiếu chút nữa chết chìm trong đó, đang muốn đáp ứng gật đầu, nhưng đột nhiên chú ý tới ánh mắt của nàng không nhìn mình mà đang ở trên người tên nam nhân xấu xa kia, trong mắt nhất thời hiện lên một tia ghen ghét:

- Không được!

Cô gái xinh đẹp kia có chút sửng sốt, còn muốn nói cái gì nữa thì lại bị lưu manh ngắt lời:

- Chị Băng, chuyện này không cần làm phiền đến chị, hay để tôi tự mình giải quyết đi.


/1271

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status