- Ta An Tâm thề nhất định phải giết sạch cả nhà của mi, giết cả nhà mi...
Hướng Nhật hoảng sợ với lời thề độc của cô nàng bán nam bán nữ ở phía sau lưng kia nên lựa chọn tốt nhất là nhanh chóng rời đi. Mới vừa rồi do một chút quá xúc động mà tự nhiên đưa đầu lưỡi vào thưởng thức miệng của cô nàng, chuyện này không phải tự tìm chết sao chứ? Cũng may là cô nàng kia bị hắn tung bùa mê mà trở nên ngây ngốc, nếu không nàng cắn cho hắn một cái thì... ôi thôi ai tai, nửa đời sau của hắn không chừng sẽ chỉ còn nhìn chứ không nói được gì rồi.
"Phù..." trong lòng lưu manh thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
olo
- Đại ca, anh đã đến rồi?
Hầu Tử cười nịnh dẫn Hướng Nhật tiến vào cái bàn bên trong quán bar luôn luôn dành sẵn cho riêng hắn.
- Uhm... Đến xem mấy chú làm ăn ra sao?
Hướng Nhật ngồi xuống, mắt đảo qua cái tên nhúc nhích thịt đứng cạnh nói:
- Mập, lấy giúp anh một ly Red Pussy!
- Có ngay, đại ca! – Tên Mập ba chân bốn cẳng chạy đi.
Hầu Tử bắt đầu mở miệng khoe khoang:
- Đại ca, buôn bán quán mình có thể nói là tốt nhất khu này... Anh xem xem, nhiều người phải không? Quả thực là chật ních a... Đương nhiên đây đều là công lao của anh đó đại ca.
- Vậy sao? Công lao của anh?
Nhìn bên trong quán bar không còn chỗ ngồi, có chỗ thậm chí thấy mấy người ngồi chung một cái bàn, Hướng Nhật có chút không hiểu hỏi lại.
- Đúng vậy, đại ca! Anh không biết sao? Hai ngày nay cảnh sát điều tra náo loạn cả lên, chỉ có cái quán bar này của em là không có việc gì. Hơn nữa có vài gã muốn tới nhà gây phiền toái cũng bị cớm không biết từ chỗ nào chui ra bắt mang đi. Hiện tại ai mà chẳng biết quán bar này có cái ô dù to che chở. Người dám đến gây sự đã không có, mấy chú mèo "thính" mũi cũng không có một con chạy tới...
Nghe Hầu Tử một hơi dài tuôn ra không dứt, ngay cả nước miếng cũng bắn tung tóe, Hướng Nhật có thể khẳng định cái danh hiệu "hôn phu" của trưởng cục cảnh sát kia quả thần kỳ. Phỏng chừng mấy tên đệ tử của nàng cũng chỉ muốn vuốt mông nịnh nọt một tí, để cho mình nghe "gió". Kết quả là có lợi trực tiếp cho Hầu Tử! Tại phần lớn các quán bar khác bị cảnh sát bố ráp khiến cho không thể bình yên làm ăn, còn ở đây gió êm sóng lặng, không nghi ngờ gì đã trở thành một nơi cho các thành phần trí thức vào giải khuây hay đợi lúc trời sắp tối đen mà vào "tìm hoa".
Hướng Nhật không hỏi tiếp, chỉ nghe Hầu Tử tiếp tục nói:
- Chuyện này đều là nhờ có đại ca anh! Nếu như không phải có đại ca sợ rằng cái bãi này cũng bị cớm điều tra mà hết làm ăn nổi...
- Thôi... được rồi, đừng nói nhiều nữa.
Hướng Nhật cắt đứt lời hắn, bởi vì lưu manh thấy được một đám người, một đám người rất quen thuộc, rất nhẵn mặt.
- Đám bên kia...
Hầu Tử theo ánh mắt mắt nhìn lại thì chỉ thấy cách đó bảy tám cái bàn, mấy tên đặc biệt cuốn hút đang lớn tiếng cười nói không coi ai ra gì.
Ngồi ở ngay chính giữa là một tên thanh niên khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, tướng mạo rất nhã nhặn, ăn mặc coi cũng được. Trên mũi một cặp kính mắt không gọng làm cho người ta cảm giác hắn là một sinh viên tốt nghiệp đại học.
Mà mấy tên ngồi bên cạnh hắn trông khác hẳn, áo thun mặc lồi ra cơ bắp phía sau lưng, khoe ra cơ bắp nơi cánh tay đầy các hình xâm dữ tợn khiếp người. Mặt nhìn tuy không hung tợn lắm nhưng nói gì thì nói trông không phải là dân hiền lành gì.
Hầu Tử quay đầu lại, trong giọng nói có chút khinh thường:
- Là người của "Bạch Hổ hội", bang phái lớn nhất khu Nam thành.
- Bọn chúng sao lại xuất hiện nơi đây?
Hướng Nhật trong mắt hiện lên một tia lạnh buốt, nhưng bị ánh đèn vàng có chút tối mờ kia che lấp nên Hầu Tử cũng không phát hiện ra nét khác thường này.
- Nghe nói là đang tìm người giúp đỡ.
- Chuyện gì xảy ra? Tìm người giúp đỡ?
Con mắt của Hướng Nhật khẽ nheo lại thành một một đường, chẳng lẽ muốn cùng đám "chuột già" kia sống chết sao?
- Em cũng không biết rõ ràng lắm. Chỉ nghe nói tụi "Phi Thiên Thử " kia đang muốn chiếm lại vị trí số một bên khu Nam thành... Giờ chắc bọn chúng đang vội vã vì cái vụ này.
- Thì ra là vậy!
Hướng Nhật khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, cáo già ơi hỡi cáo già! Không nghĩ tới mày cũng có ngày này. Không có ông đây trấn thủ, xem mày làm sao cùng đám bang hội đang gây chuyện kia tranh cao tranh... Chờ một chút! Hướng Nhật trong lòng chợt động nhớ tới phía sau màn còn có một tổ chức thần bí đã âm thầm giật giây đàn em mình trước đây gây ra hành động tạo phản, lẽ ra sẽ ra tay tương trợ mới đúng, khó có khả năng không biết gì vụ này. Mà nếu có bọn chúng tham gia, bọn ‘chuột già’ đào hang móc cống kia căn bản không đáng để nhắc tới. Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy hắn phái ra người thân tín nhất đi cầu viện, rõ ràng cái tổ chức thần bí kia căn bản không có ý định ra tay giúp đỡ, thậm chí là...
- Rụp!
Một tiếng ‘rụp’ vang lên, cái góc bàn bị cái tay trái của Hướng Nhật nắm lấy lập tức mất đi một miếng gỗ cỡ bằng lòng bàn tay, rớt thẳng xuống đất!
- Đại ca, anh làm sao vậy?
Hầu Tử thấy vậy liền líu lưỡi. Nhìn thấy ánh mắt không ngừng biến hóa của lưu manh mà đoán, hẳn có một chuyện lớn không tầm thường đã xảy ra, hắn vẫn chưa từng thấy qua đại ca mình có biểu hiện kích động đến vậy.
Hướng Nhật không có để ý tới Hầu Tử đang hỏi mình, hắn hiện tại bị ý nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ không thôi. Độc, thật sự rất độc! Đây là kế "đuổi hổ nuốt sói", diệt tận nuốt trọn điển hình. Một âm mưu dần dần đang hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Đầu tiên, đối phương đem chính chướng ngại cường đại nhất của mình giải quyết sạch sẽ, rồi sau đó sẽ từng bước từng bước một làm tan rã hay thậm chí là nuốt trọn các thế lực khác. Hiện tại từ chuyện bọn họ ủng hộ đám "Phi Thiên Thử " chèn ép đồng minh ban đầu là "Bạch Hổ" thì có thể thấy được chúng hiển nhiên đã làm tốt công tác chuẩn bị nuốt trọn toàn khu Nam thành rồi. Chỉ cần hai đại bang phái sống chết với nhau khẳng định sẽ xuất hiện tình trạng lưỡng bại câu thương, tiếp theo bọn chúng có thể không cần tốn nhiều công sức mà thu cả địa bàn khu Nam thành vào tay mình. Dù sao cùng với bang phái khác quản lý địa bàn, không bằng do chính mình trực tiếp điều khiển. Chuyện này chẳng những có thể gia tăng thực lực của phe mình mà còn có thể kiếm thêm rất nhiều tiền bạc.
Ngay từ lúc ban đầu bọn chúng đã không có ý định cùng "Bạch Hổ" chính thức làm ăn mua bán. Mà cũng do bản thân lưu manh vô tình lọt vào tầm ngắm của bọn chúng, thân từng là đại ca của "Bạch Hổ" cộng với có chút thực lực biến thái, những chuyện này sớm đã bị bọn chúng điều tra cặn kẽ rõ ràng từng chi tiết. Và vì tránh cho đêm dài lắm mộng nên bọn chúng đã chọn lưu manh làm đối tượng xuống tay trước. Mà cũng do đúng vào lúc đó, đàn em trong hội của Hướng Nhật đối với chuyện không được thu phí nhiều cảm thấy bất mãn. Hai ba chuyện gộp lại cùng một lúc nên kế hoạch giết chết lưu manh vào lúc đó thành công.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật xiết chặt nắm tay, đầu khớp xương bóp tới nỗi rung động nghe rắc rắc, trông giống như bị người khác bán đứng vậy. May là chính hắn không thật sự về chầu ông bà, cái bọn toan tính giết chết hắn chắc mẩm, khoái trá rung đùi tưởng hắn chết thật rồi, nhưng bọn chúng lại không ngờ đến một người đã chết tự nhiên "mượn xác sống lại". Mà hơn nữa lại sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của bọn chúng, thậm chí hoàn toàn có thể xóa sổ bọn chúng!
Hướng Nhật vẻ mặt âm trầm lạnh lùng cười.
- Đại ca, rượu tới!
Thằng Mập bưng một ly rượu màu đỏ đi tới làm cho lưu manh đang đắm chìm trong kế hoạch trả thù bừng tỉnh.
- Đưa đây!
Hướng Nhật đưa tay tiếp lấy ly rượu trong tay thằng Mập, uống một hơi cạn sạch.
- Anh mạnh đô thật đại ca!
Thằng Mập nịnh bợ nói:
- Anh muốn em mang tới một ly nữa không?
Đáng tiếc tính "vỗ mông ngựa" lại thành "vỗ đùi ngựa", Hướng Nhật lắc đầu:
- Không cần.
Chuyển mắt nhìn về phía Hầu Tử đứng một bên, chỉ vào tên trẻ tuổi nhã nhặn đeo kính không gọng xa xa kia nói:
- Hầu Tử, chú mày biết hắn không?
- Hắn?
Hầu Tử mặc dù không biết đại ca mình tại sao hỏi vậy nhưng rõ ràng đã nhận ra biến hóa mới vừa rồi của đại ca khẳng định cùng cái gã kia có liên quan, vì vậy chăm chú nhìn rồi nói:
- Mặc dù chưa có tiếp xúc qua, nhưng cái tên này em ít nhiều cũng biết. Nghe nói hắn là em ruột của đại ca hiện giờ của "Bạch Hổ" – "Thiên Hồ". Thằng này có cái ngoại hiệu là "Địa Hồ". Thường thường học theo dáng vẻ của anh hắn, ngay cả trang phục cũng giống nhau như đúc, đáng tiếc chỉ là một gã không đầu óc, chỉ biết tán gái, đánh nhau, so với anh hắn thì kém xa.
Hướng Nhật tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu. Đánh giá của Hầu Tử cũng không có sai lầm gì, mặc dù hắn còn có vẻ chưa nói hết lời. Lúc trước chính lưu manh đối với tên này cũng không xem trọng cho lắm, gã thường ỷ vào anh của mình mà làm xằng làm bậy. Nếu không phải xem anh gã thuộc về hàng ‘trưởng lão" có quyền trong hội, lưu manh đã sớm thu thập gã. Hiện tại anh gã nếu đã là đại ca của hội thì chỉ sợ gã sẽ càng thêm tệ hại!
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật trong lòng đã có chủ ý:
- Được rồi, Hầu Tử, chú mày nói một khi đám "Phi Thiên Thử " cùng "Bạch Hổ hội" hai bang phái sống mái cùng nhau, ai có khả năng thắng hơn?
Hầu Tử trầm tư một hồi rồi nói:
- Hẳn là lưỡng bại câu thương.
- Sao chú mày lại nghĩ vậy?
- Đám "Phi Thiên Thử " mặc dù đứng thứ hai nhưng thật ra thực lực cũng không kém bao nhiêu khi so với "Bạch Hổ hội". Mà "Bạch Hổ hội" sở dĩ xếp trên đám ‘chuột già’ hoàn toàn là bởi vì vị đại ca sáng lập ra nó mà thôi.
Hầu Tử nói tới đây dừng một chút, có chút thần bí nói tiếp:
- Nhưng vị đại ca có danh xưng là "Bạch Hổ hội" kia nghe nói một khoảng thời gian trước đây bị hai tay đàn em là "Thiên Hồ" cùng "Ba Lang" liên thủ giết chết, cho nên hiện tại thực lực khẳng định giảm sút rất nhiều. Nếu không phải vậy thì đám ‘chuột già’ kia cũng không dám... làm càn!
"Bạch Hổ ư?" Trong lòng Hướng Nhật lóe lên một tia khác thường, có chút cay đắng, Bạch Hổ? Đã không còn tồn tại. Bây giờ chỉ tồn tại một gã học sinh tên "Hướng Quỳ" mà thôi!
- Đúng vậy, đại ca!
Hầu Tử trong mắt bắn ra vẻ cuồng nhiệt:
- Anh ta là thần tượng của em! Không! Là thần tượng của tất cả thành viên xã hội đen toàn Bắc Hải!
Hướng Nhật hoảng sợ với lời thề độc của cô nàng bán nam bán nữ ở phía sau lưng kia nên lựa chọn tốt nhất là nhanh chóng rời đi. Mới vừa rồi do một chút quá xúc động mà tự nhiên đưa đầu lưỡi vào thưởng thức miệng của cô nàng, chuyện này không phải tự tìm chết sao chứ? Cũng may là cô nàng kia bị hắn tung bùa mê mà trở nên ngây ngốc, nếu không nàng cắn cho hắn một cái thì... ôi thôi ai tai, nửa đời sau của hắn không chừng sẽ chỉ còn nhìn chứ không nói được gì rồi.
"Phù..." trong lòng lưu manh thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
olo
- Đại ca, anh đã đến rồi?
Hầu Tử cười nịnh dẫn Hướng Nhật tiến vào cái bàn bên trong quán bar luôn luôn dành sẵn cho riêng hắn.
- Uhm... Đến xem mấy chú làm ăn ra sao?
Hướng Nhật ngồi xuống, mắt đảo qua cái tên nhúc nhích thịt đứng cạnh nói:
- Mập, lấy giúp anh một ly Red Pussy!
- Có ngay, đại ca! – Tên Mập ba chân bốn cẳng chạy đi.
Hầu Tử bắt đầu mở miệng khoe khoang:
- Đại ca, buôn bán quán mình có thể nói là tốt nhất khu này... Anh xem xem, nhiều người phải không? Quả thực là chật ních a... Đương nhiên đây đều là công lao của anh đó đại ca.
- Vậy sao? Công lao của anh?
Nhìn bên trong quán bar không còn chỗ ngồi, có chỗ thậm chí thấy mấy người ngồi chung một cái bàn, Hướng Nhật có chút không hiểu hỏi lại.
- Đúng vậy, đại ca! Anh không biết sao? Hai ngày nay cảnh sát điều tra náo loạn cả lên, chỉ có cái quán bar này của em là không có việc gì. Hơn nữa có vài gã muốn tới nhà gây phiền toái cũng bị cớm không biết từ chỗ nào chui ra bắt mang đi. Hiện tại ai mà chẳng biết quán bar này có cái ô dù to che chở. Người dám đến gây sự đã không có, mấy chú mèo "thính" mũi cũng không có một con chạy tới...
Nghe Hầu Tử một hơi dài tuôn ra không dứt, ngay cả nước miếng cũng bắn tung tóe, Hướng Nhật có thể khẳng định cái danh hiệu "hôn phu" của trưởng cục cảnh sát kia quả thần kỳ. Phỏng chừng mấy tên đệ tử của nàng cũng chỉ muốn vuốt mông nịnh nọt một tí, để cho mình nghe "gió". Kết quả là có lợi trực tiếp cho Hầu Tử! Tại phần lớn các quán bar khác bị cảnh sát bố ráp khiến cho không thể bình yên làm ăn, còn ở đây gió êm sóng lặng, không nghi ngờ gì đã trở thành một nơi cho các thành phần trí thức vào giải khuây hay đợi lúc trời sắp tối đen mà vào "tìm hoa".
Hướng Nhật không hỏi tiếp, chỉ nghe Hầu Tử tiếp tục nói:
- Chuyện này đều là nhờ có đại ca anh! Nếu như không phải có đại ca sợ rằng cái bãi này cũng bị cớm điều tra mà hết làm ăn nổi...
- Thôi... được rồi, đừng nói nhiều nữa.
Hướng Nhật cắt đứt lời hắn, bởi vì lưu manh thấy được một đám người, một đám người rất quen thuộc, rất nhẵn mặt.
- Đám bên kia...
Hầu Tử theo ánh mắt mắt nhìn lại thì chỉ thấy cách đó bảy tám cái bàn, mấy tên đặc biệt cuốn hút đang lớn tiếng cười nói không coi ai ra gì.
Ngồi ở ngay chính giữa là một tên thanh niên khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, tướng mạo rất nhã nhặn, ăn mặc coi cũng được. Trên mũi một cặp kính mắt không gọng làm cho người ta cảm giác hắn là một sinh viên tốt nghiệp đại học.
Mà mấy tên ngồi bên cạnh hắn trông khác hẳn, áo thun mặc lồi ra cơ bắp phía sau lưng, khoe ra cơ bắp nơi cánh tay đầy các hình xâm dữ tợn khiếp người. Mặt nhìn tuy không hung tợn lắm nhưng nói gì thì nói trông không phải là dân hiền lành gì.
Hầu Tử quay đầu lại, trong giọng nói có chút khinh thường:
- Là người của "Bạch Hổ hội", bang phái lớn nhất khu Nam thành.
- Bọn chúng sao lại xuất hiện nơi đây?
Hướng Nhật trong mắt hiện lên một tia lạnh buốt, nhưng bị ánh đèn vàng có chút tối mờ kia che lấp nên Hầu Tử cũng không phát hiện ra nét khác thường này.
- Nghe nói là đang tìm người giúp đỡ.
- Chuyện gì xảy ra? Tìm người giúp đỡ?
Con mắt của Hướng Nhật khẽ nheo lại thành một một đường, chẳng lẽ muốn cùng đám "chuột già" kia sống chết sao?
- Em cũng không biết rõ ràng lắm. Chỉ nghe nói tụi "Phi Thiên Thử " kia đang muốn chiếm lại vị trí số một bên khu Nam thành... Giờ chắc bọn chúng đang vội vã vì cái vụ này.
- Thì ra là vậy!
Hướng Nhật khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, cáo già ơi hỡi cáo già! Không nghĩ tới mày cũng có ngày này. Không có ông đây trấn thủ, xem mày làm sao cùng đám bang hội đang gây chuyện kia tranh cao tranh... Chờ một chút! Hướng Nhật trong lòng chợt động nhớ tới phía sau màn còn có một tổ chức thần bí đã âm thầm giật giây đàn em mình trước đây gây ra hành động tạo phản, lẽ ra sẽ ra tay tương trợ mới đúng, khó có khả năng không biết gì vụ này. Mà nếu có bọn chúng tham gia, bọn ‘chuột già’ đào hang móc cống kia căn bản không đáng để nhắc tới. Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy hắn phái ra người thân tín nhất đi cầu viện, rõ ràng cái tổ chức thần bí kia căn bản không có ý định ra tay giúp đỡ, thậm chí là...
- Rụp!
Một tiếng ‘rụp’ vang lên, cái góc bàn bị cái tay trái của Hướng Nhật nắm lấy lập tức mất đi một miếng gỗ cỡ bằng lòng bàn tay, rớt thẳng xuống đất!
- Đại ca, anh làm sao vậy?
Hầu Tử thấy vậy liền líu lưỡi. Nhìn thấy ánh mắt không ngừng biến hóa của lưu manh mà đoán, hẳn có một chuyện lớn không tầm thường đã xảy ra, hắn vẫn chưa từng thấy qua đại ca mình có biểu hiện kích động đến vậy.
Hướng Nhật không có để ý tới Hầu Tử đang hỏi mình, hắn hiện tại bị ý nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ không thôi. Độc, thật sự rất độc! Đây là kế "đuổi hổ nuốt sói", diệt tận nuốt trọn điển hình. Một âm mưu dần dần đang hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Đầu tiên, đối phương đem chính chướng ngại cường đại nhất của mình giải quyết sạch sẽ, rồi sau đó sẽ từng bước từng bước một làm tan rã hay thậm chí là nuốt trọn các thế lực khác. Hiện tại từ chuyện bọn họ ủng hộ đám "Phi Thiên Thử " chèn ép đồng minh ban đầu là "Bạch Hổ" thì có thể thấy được chúng hiển nhiên đã làm tốt công tác chuẩn bị nuốt trọn toàn khu Nam thành rồi. Chỉ cần hai đại bang phái sống chết với nhau khẳng định sẽ xuất hiện tình trạng lưỡng bại câu thương, tiếp theo bọn chúng có thể không cần tốn nhiều công sức mà thu cả địa bàn khu Nam thành vào tay mình. Dù sao cùng với bang phái khác quản lý địa bàn, không bằng do chính mình trực tiếp điều khiển. Chuyện này chẳng những có thể gia tăng thực lực của phe mình mà còn có thể kiếm thêm rất nhiều tiền bạc.
Ngay từ lúc ban đầu bọn chúng đã không có ý định cùng "Bạch Hổ" chính thức làm ăn mua bán. Mà cũng do bản thân lưu manh vô tình lọt vào tầm ngắm của bọn chúng, thân từng là đại ca của "Bạch Hổ" cộng với có chút thực lực biến thái, những chuyện này sớm đã bị bọn chúng điều tra cặn kẽ rõ ràng từng chi tiết. Và vì tránh cho đêm dài lắm mộng nên bọn chúng đã chọn lưu manh làm đối tượng xuống tay trước. Mà cũng do đúng vào lúc đó, đàn em trong hội của Hướng Nhật đối với chuyện không được thu phí nhiều cảm thấy bất mãn. Hai ba chuyện gộp lại cùng một lúc nên kế hoạch giết chết lưu manh vào lúc đó thành công.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật xiết chặt nắm tay, đầu khớp xương bóp tới nỗi rung động nghe rắc rắc, trông giống như bị người khác bán đứng vậy. May là chính hắn không thật sự về chầu ông bà, cái bọn toan tính giết chết hắn chắc mẩm, khoái trá rung đùi tưởng hắn chết thật rồi, nhưng bọn chúng lại không ngờ đến một người đã chết tự nhiên "mượn xác sống lại". Mà hơn nữa lại sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của bọn chúng, thậm chí hoàn toàn có thể xóa sổ bọn chúng!
Hướng Nhật vẻ mặt âm trầm lạnh lùng cười.
- Đại ca, rượu tới!
Thằng Mập bưng một ly rượu màu đỏ đi tới làm cho lưu manh đang đắm chìm trong kế hoạch trả thù bừng tỉnh.
- Đưa đây!
Hướng Nhật đưa tay tiếp lấy ly rượu trong tay thằng Mập, uống một hơi cạn sạch.
- Anh mạnh đô thật đại ca!
Thằng Mập nịnh bợ nói:
- Anh muốn em mang tới một ly nữa không?
Đáng tiếc tính "vỗ mông ngựa" lại thành "vỗ đùi ngựa", Hướng Nhật lắc đầu:
- Không cần.
Chuyển mắt nhìn về phía Hầu Tử đứng một bên, chỉ vào tên trẻ tuổi nhã nhặn đeo kính không gọng xa xa kia nói:
- Hầu Tử, chú mày biết hắn không?
- Hắn?
Hầu Tử mặc dù không biết đại ca mình tại sao hỏi vậy nhưng rõ ràng đã nhận ra biến hóa mới vừa rồi của đại ca khẳng định cùng cái gã kia có liên quan, vì vậy chăm chú nhìn rồi nói:
- Mặc dù chưa có tiếp xúc qua, nhưng cái tên này em ít nhiều cũng biết. Nghe nói hắn là em ruột của đại ca hiện giờ của "Bạch Hổ" – "Thiên Hồ". Thằng này có cái ngoại hiệu là "Địa Hồ". Thường thường học theo dáng vẻ của anh hắn, ngay cả trang phục cũng giống nhau như đúc, đáng tiếc chỉ là một gã không đầu óc, chỉ biết tán gái, đánh nhau, so với anh hắn thì kém xa.
Hướng Nhật tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu. Đánh giá của Hầu Tử cũng không có sai lầm gì, mặc dù hắn còn có vẻ chưa nói hết lời. Lúc trước chính lưu manh đối với tên này cũng không xem trọng cho lắm, gã thường ỷ vào anh của mình mà làm xằng làm bậy. Nếu không phải xem anh gã thuộc về hàng ‘trưởng lão" có quyền trong hội, lưu manh đã sớm thu thập gã. Hiện tại anh gã nếu đã là đại ca của hội thì chỉ sợ gã sẽ càng thêm tệ hại!
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật trong lòng đã có chủ ý:
- Được rồi, Hầu Tử, chú mày nói một khi đám "Phi Thiên Thử " cùng "Bạch Hổ hội" hai bang phái sống mái cùng nhau, ai có khả năng thắng hơn?
Hầu Tử trầm tư một hồi rồi nói:
- Hẳn là lưỡng bại câu thương.
- Sao chú mày lại nghĩ vậy?
- Đám "Phi Thiên Thử " mặc dù đứng thứ hai nhưng thật ra thực lực cũng không kém bao nhiêu khi so với "Bạch Hổ hội". Mà "Bạch Hổ hội" sở dĩ xếp trên đám ‘chuột già’ hoàn toàn là bởi vì vị đại ca sáng lập ra nó mà thôi.
Hầu Tử nói tới đây dừng một chút, có chút thần bí nói tiếp:
- Nhưng vị đại ca có danh xưng là "Bạch Hổ hội" kia nghe nói một khoảng thời gian trước đây bị hai tay đàn em là "Thiên Hồ" cùng "Ba Lang" liên thủ giết chết, cho nên hiện tại thực lực khẳng định giảm sút rất nhiều. Nếu không phải vậy thì đám ‘chuột già’ kia cũng không dám... làm càn!
"Bạch Hổ ư?" Trong lòng Hướng Nhật lóe lên một tia khác thường, có chút cay đắng, Bạch Hổ? Đã không còn tồn tại. Bây giờ chỉ tồn tại một gã học sinh tên "Hướng Quỳ" mà thôi!
- Đúng vậy, đại ca!
Hầu Tử trong mắt bắn ra vẻ cuồng nhiệt:
- Anh ta là thần tượng của em! Không! Là thần tượng của tất cả thành viên xã hội đen toàn Bắc Hải!
/1271
|