Trong phòng tập của võ quán nhu đạo có hai phe đang giằng co với nhau. Một phe có chừng vài trăm người, còn phe kia chỉ vẻn vẹn có ba người.
Dưới ánh mắt gườm gườm của mấy trăm người mặc võ phục màu trắng, ba tên kia không ngờ vẫn không lộ ra nửa điểm sợ hãi. Có thể thấy bọn họ đã có chỗ để ỷ lại. Sự thật thì đúng như vậy. Bọn chúng là học sinh du học từ Nhật Bản, còn trường học thì vô cùng ưu đãi đối với du học sinh. Cho dù là bọn chúng thường hay gây chuyện đánh nhau, chỉ cần không nghiêm trọng đến mức không giải quyết được thì trường học cũng sẽ xử lý khoan dung. Nhưng đối với học sinh trong nước thì không như vậy, đặc biệt là đám “con sâu làm rầu nồi canh” dám cùng đám du học sinh nảy sinh xung đột đến mức tạo thành hành vi bạo lực thì trường học không hề nương tay. Phải ghi lỗi thật nặng, phải đuổi thẳng tay! Cũng chỉ vì hiệu trưởng sợ, ông ta sợ một khi xử lý không tốt đám du học sinh kia về báo cáo lại với đại sứ quán của bọn chúng, từ đó dẫn đến chuyện tranh chấp quốc tế, vậy thì cái chức hiệu trưởng của ông ta sẽ có vấn đề.
Mặc dù nhân số đối phương gấp trăm lần, nhưng bọn họ lại không dám cử động khinh xuất. Còn mấy tên du học sinh kia, ngoại trừ một tên không có biểu lộ gì, hai tên còn lại đều hung hăng cười khanh khách. Đặc biệt là cái tên lùn nhất trong đám, cặp mắt híp của hắn thường hay liếc nhìn những chỗ mẫn cảm trên người các nữ học sinh, đôi khi lại làm ra mấy cái dấu hiệu hạ lưu.
- Thế nào? Không ngờ quốc gia to lớn như vậy mà tìm không ra một tên có thể ngang tay đấu với võ sĩ của đại đế quốc Nhật Bản bọn ta sao?
Tên lùn đắc ý hét lên, không ngờ lại nói được tiếng quốc ngữ lưu loát như vậy.
- Lưu Sùng, ngươi *** là một tên súc sinh!
Có người nhịn không được bước tới trước chỉ ngay tên lùn mà chửi:
- Làm người tốt thì không chịu làm, lại đi làm chó cho người khác. Mặt mày tổ tông *** nhà ngươi bị ngươi làm mất sạch rồi!
- Câm miệng!
Mắt tên lùn loé lên vẻ hung ác:
- Ta hiện giờ đường đường chính chính là công dân của đại đế quốc Nhật Bản, chẳng có quan hệ gì với tổ tông kia của ngươi cả! Cho ngươi biết, danh tự của lão tử là Vũ Điền Tam Thốn, không phải gọi là Lưu Sùng!
Lời này vừa nói ra, ánh mắt cả trăm người nhìn thẳng vào hắn. Thật không ngờ trên đời lại có cái thứ người không cần mặt mũi thế này --- Ồ, nói sai rồi. Đây không phải là con người, mà là súc sinh! Ai nấy đều uất hận nhìn lấy “nó” như muốn đem “nó” ninh nhừ làm một nồi lẫu thịt ăn cho đã miệng.
Trong đám đông có người có ý tốt đề nghị với hắn:
- Vũ Điền Tam Thốn? Thân ba tấc, vỏ xác xơ. Ta thấy ngươì cứ dứt khoát dẹp bỏ cái chữ ‘điền’ kia đi. Xưng Vũ Tam Thốn là được rồi.
Đây là lời nguyền rủa rất ác độc. Nguyền rủa đối phương bị đeo một cái sừng thật lớn lên đầu, rồi cuối cùng bị gian phu, dâm phụ kết hợp với Vương bà hạ độc mà chết.
Mặc dù nghe ra thì lời lẽ đối phương ẩn đầy thâm ý, nhưng thằng lùn cũng không biết phải trả lời thế nào cho tốt. Vừa muốn mở miệng nói vài câu, nhưng thấy bao nhiêu cặp mắt của đối phương đều đổ dồn lên người hắn, còn hắn thì chỉ có một cái miệng, khẳng định không phải là đối thủ của đối phương. Hắn đảo mắt một cái rồi nhìn lấy mấy cô nữ sinh đang chiếu cố cho hai tên con trai mặc võ phục màu trắng, lập tức liền có chủ ý, mở lời châm chọc:
- Cái gì mà đoàn trưởng với phó đoàn trưởng võ quán nhu đạo, toàn là một đám phế vật cả. Dưới quyền cước của võ sĩ đại đế quốc Nhật Bản bọn ta, ngay cả ba chiêu cũng chịu không nổi bị đánh hôn mê bất tỉnh. Ta thấy các ngươi hay là bò về nhà bú sữa đi cho rồi!
- Ngươi...
Đám đông mọi người giận tới nỗi nói không ra lời vì sự thật đúng như vậy. Ba cây cột trụ của võ quán nhu đạo đều bị bại trận cả. Trong đó có hai người thương thế không nhẹ đã bị hôn mê ngất đi. Chỉ còn duy nhất một cô nữ sinh như đực rựa kia thì còn chưa bị thương. Đó cũng là vì đối phương nhìn thấy cô ta cũng không tệ nên mới cố ý hạ thủ lưu tình như vậy.
- Ta thế nào hả? Cho bọn ngươi biết, môn nhu đạo này vốn chính là phát minh của đại đế quốc Nhật Bản bọn ta, có thể để cho quốc gia lạc hậu bọn ngươi học tập đã là không tệ rồi, không ngờ lại còn không biết điều! Hiện giờ ta trịnh trọng cảnh cáo bọn ngươi, lập tức giải tán võ quán nhu đạo! Sau ba ngày, võ sĩ đại đế quốc Nhật Bản bọn ta sẽ tổ chức lại một võ quán nhu đạo khác. Đương nhiên, đến lúc đó các ngươi cũng có thể tới để báo danh, bọn ta sẽ vô cùng hoan nghênh!
Nói xong, cái tên lùn liếm môi, nhìn một cô nữ sinh mặt mũi lạnh lùng nhưng lại vô cùng xinh đẹp, trên người mặc bộ võ phục lên tiếng nịnh hót:
- Vị tiểu thư này không cần đi báo danh. Chúng ta định chuẩn bị mời cô làm huấn luyện viên...
Nói tới đây hắn ngưng một chút rồi chỉ về hướng một nam tử có một nhúm râu đỏ hoe bên cạnh hắn mà thân người so với hắn cao hơn một chút, sau đó mở giọng nịnh hót nói:
- Đây là an bài của Đại Đảo Nhất Lang tiên sinh của bọn ta!
Thạch Thanh lạnh lùng liếc nhìn tên có chòm râu đỏ:
- Không có hứng thú!
Cái tên nam tử có chòm râu đỏ kia vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức sầm xuống. Nhưng vì trở ngại về ngôn ngữ nên nói năng không được chuẩn lắm để biểu đạt suy nghĩ trong lòng, chỉ đành liên hồi thúc giục cái tên lùn ở bên cạnh.
Tên lùn liên tục gật đầu, xoa dịu hắn, rồi mới quay đầu sang nói:
- Vị tiểu thư có chuyện gì bất mãn vậy? Nên biết đại đế quốc Nhật Bản chúng ta rất là sùng bái cường giả. Vừa rồi cô cũng đã thấy thực lực của Đại Đảo tiên sinh rồi, tuyệt đối là một vị cường giả. Chẳng những đánh bại cô mà còn hạ thủ lưu tình, chẳng lẽ vị tiểu thư này không có chút cảm động nào sao?
- Cường giả?
Ánh mắt Thạch Thanh đầy vẻ khinh miệt. Đúng thật là đối phương so với nàng thì mạnh hơn một chút, nàng thừa nhận là vậy. Nhưng cũng chỉ là hơi mạnh hơn so với nàng mà thôi. Nếu như so với cầm thú sư phụ thì tuyệt đối chỉ cần một cước của sư phụ là đã bị đá văng đi mất.
- Tiểu thư đồng ý rồi sao?
Nghe cô ta mở miệng, tên lùn còn chưa đợi cô ta đáp ứng, đã hưng phấn thiếu điều quên hết mọi chuyện:
- Vậy thì quá tốt rồi! Tiểu thư, cô có biết không? Kỳ thật Đại Đảo tiên sinh là một người vô cùng thú vị. Cô có thể thử giao tiếp với anh ta một thời gian, có lẽ...
- Đồng ý con mịa nhà ngươi!
Một thanh âm chát chúa vang lên. Vẻ mặt Thạch Thanh nhất thời vui mừng quay đầu lại nhìn. Ngay cả Sở Sở đang chiếu cố tới anh học của mình cũng ngừng khóc rồi đứng dậy.
- Ai đó! Đi ra đây mau!
Tên lùn vô cùng khó chịu lên tiếng, ánh mắt cũng nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy một tên học sinh tay phải quấn một lớp băng gạc dầy đang từ ngoài cửa đi vào.
Mấy trăm người nam có nữ có, người mặc võ phục vừa nhìn thấy người vừa tới đều lộ vẻ vui mừng. Cứu tinh đã tới rồi. Để xem lần này mấy tên quỷ nhóc con kia làm sao mà chết đây! Hầu như ánh mắt người nào cũng lộ vẻ tàn nhẫn cùng nụ cười khoái chí. Mặc dù bọn họ đối với cái kẻ đã từng đánh bọn họ vẫn còn lo lắng trong lòng. Nhưng so với cái đám quỷ con ở tại hiện trường thì chút điểm ân oán này coi như không đáng kể. Thậm chí nếu đối phương có thể giáo huấn kỹ càng cái đám quỷ con kia, tin rằng bọn họ nhất định sẽ vô cùng vui sướng để người đó trở về làm rạng danh võ quán nhu đạo.
Người đến không cần phải nói tất nhiên là Hướng Nhật. Vừa tới, hắn liền thuận tay nắm lấy khẩu Desert Eagle lận bên hông, vì hiện giờ là thời kỳ nguy hiểm, không thể không chuẩn bị kỹ càng một chút.
- Hướng Qùy...
Sở Sở chạy tới vài bước, bổ nhào vào lòng hắn.
- Anh tới rồi, không còn chuyện gì đâu!
Hướng Nhật ôn nhu vỗ vai cô ta, ánh mắt ân cần liếc nhìn đồ đệ ở bên cạnh:
- Tiểu Thanh, em không có chuyện gì chứ?
- Em không có chuyện gì sư phụ!
Thạch Thanh có chút hâm mộ nhìn Sở Sở đang làm nũng trong lòng sư phụ. Nếu như có thể, nàng cũng hy vọng được đối xử như vậy.
- Không có chuyện gì thì tốt rồi!
Sau khi xác định là cô nàng đồ đệ không bị chút thương tích gì, Hướng Nhật rốt cuộc cũng yên tâm, rồi quay đầu lại nhìn ba tên khốn đang ở tại hiện trường, bọn chúng rõ ràng là tới để gây hấn.
Trong đó có một tên cao chừng 1m8, tướng mạo anh tuấn, để tóc dài, buộc thành bím đuôi ngựa phía sau. Mặc dù hắn ta trông không có cường tráng lắm, nhưng từ khí thế ngấm ngầm của hắn để lộ ra ngoài thì hẳn nhiên là một người không hề đơn giản.
Bên trái của tên tóc bím kia là một tên thân hình tương đối gầy gò, vẻ mặt bình thường, tướng mạo lùn lùn, vẻ mặt sấc sược hung hăng. Điểm duy nhất có thể khiến người khác có chút ấn tượng là chòm râu đỏ kia của hắn. Hướng Nhật vừa ngó tới đây liền giật mình.
Tên nam nhân bên phải của tên buộc bím lại càng khó coi, dường như cao chưa tới 1m6, cặp mắt nhỏ xíu, mặt gãy, dường như mặc trên người bộ y phục đã lâu rồi chưa mặc qua. Nếu nói cái tên râu đỏ kia có ba phần giống quỷ, bảy phần giống người thì cái thằng lùn này tuyệt đối ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
- Ngươi là ai?
Tên lùn vô cùng khó chịu nhìn kẻ vừa đến, trong lời nói đồng thời có chút nóng giận. Đây không phải chỉ vì đối phương ngắt ngang lời của hắn, mà cũng là vì vị chủ nhân râu đỏ của hắn dường như không được cao hứng lắm. Có thể nhìn ra được là vị chủ nhân kia của hắn nhất định phải có được hai người đẹp tối cực phẩm đang ở tại nơi này. Nhưng đột nhiên lại xuất hiện một thằng nhóc lạ hoắc, không những khiến một người đẹp lủi đầu vào ngực hắn, hơn nữa cả người đẹp kia dường như cũng có quan hệ mập mờ gì đó với hắn. Nói thật ra thì trong lòng tên lùn cũng rất đố kỵ, thằng nhóc vừa tới nhìn cũng chẳng ra sao cả, tay phải như bị “tàn phế", nhưng lại lọt vào mắt xanh của hai người đẹp kia. Điều này khiến sự “tự tôn” của hắn đường đường là công dân của đại đế quốc Nhật Bản bị tổn thương không nhỏ.
Hướng Nhật trực tiếp mở lời hỏi chẳng để ý gì tới tên lùn, buông Sở Sở ở trong lòng ra rồi tới gần đồ đệ hỏi:
- Mấy thằng khốn này là người của tiểu... Nhật Bản à?
Vốn định nói là “tiểu quỷ tử” nhưng lại nghĩ tới đồ đệ của mình có một nửa dòng máu là Nhật Bản nên đến lúc quan trọng liền đổi cách dùng từ.
- Dạ.
Thạch Thanh gật gật đầu. Với sự thông minh của nàng, tự nhiên hiểu được hàm ý trong việc cầm thú sư phụ thay đổi cách dùng từ. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên chút cảm giác ngọt ngào.
- Nếu là như vậy thì cũng chẳng cần phải khách khí làm gì.
Hướng Nhật tháo mắt kính ra rồi đi về hướng mấy tên quỷ con kia...
Dưới ánh mắt gườm gườm của mấy trăm người mặc võ phục màu trắng, ba tên kia không ngờ vẫn không lộ ra nửa điểm sợ hãi. Có thể thấy bọn họ đã có chỗ để ỷ lại. Sự thật thì đúng như vậy. Bọn chúng là học sinh du học từ Nhật Bản, còn trường học thì vô cùng ưu đãi đối với du học sinh. Cho dù là bọn chúng thường hay gây chuyện đánh nhau, chỉ cần không nghiêm trọng đến mức không giải quyết được thì trường học cũng sẽ xử lý khoan dung. Nhưng đối với học sinh trong nước thì không như vậy, đặc biệt là đám “con sâu làm rầu nồi canh” dám cùng đám du học sinh nảy sinh xung đột đến mức tạo thành hành vi bạo lực thì trường học không hề nương tay. Phải ghi lỗi thật nặng, phải đuổi thẳng tay! Cũng chỉ vì hiệu trưởng sợ, ông ta sợ một khi xử lý không tốt đám du học sinh kia về báo cáo lại với đại sứ quán của bọn chúng, từ đó dẫn đến chuyện tranh chấp quốc tế, vậy thì cái chức hiệu trưởng của ông ta sẽ có vấn đề.
Mặc dù nhân số đối phương gấp trăm lần, nhưng bọn họ lại không dám cử động khinh xuất. Còn mấy tên du học sinh kia, ngoại trừ một tên không có biểu lộ gì, hai tên còn lại đều hung hăng cười khanh khách. Đặc biệt là cái tên lùn nhất trong đám, cặp mắt híp của hắn thường hay liếc nhìn những chỗ mẫn cảm trên người các nữ học sinh, đôi khi lại làm ra mấy cái dấu hiệu hạ lưu.
- Thế nào? Không ngờ quốc gia to lớn như vậy mà tìm không ra một tên có thể ngang tay đấu với võ sĩ của đại đế quốc Nhật Bản bọn ta sao?
Tên lùn đắc ý hét lên, không ngờ lại nói được tiếng quốc ngữ lưu loát như vậy.
- Lưu Sùng, ngươi *** là một tên súc sinh!
Có người nhịn không được bước tới trước chỉ ngay tên lùn mà chửi:
- Làm người tốt thì không chịu làm, lại đi làm chó cho người khác. Mặt mày tổ tông *** nhà ngươi bị ngươi làm mất sạch rồi!
- Câm miệng!
Mắt tên lùn loé lên vẻ hung ác:
- Ta hiện giờ đường đường chính chính là công dân của đại đế quốc Nhật Bản, chẳng có quan hệ gì với tổ tông kia của ngươi cả! Cho ngươi biết, danh tự của lão tử là Vũ Điền Tam Thốn, không phải gọi là Lưu Sùng!
Lời này vừa nói ra, ánh mắt cả trăm người nhìn thẳng vào hắn. Thật không ngờ trên đời lại có cái thứ người không cần mặt mũi thế này --- Ồ, nói sai rồi. Đây không phải là con người, mà là súc sinh! Ai nấy đều uất hận nhìn lấy “nó” như muốn đem “nó” ninh nhừ làm một nồi lẫu thịt ăn cho đã miệng.
Trong đám đông có người có ý tốt đề nghị với hắn:
- Vũ Điền Tam Thốn? Thân ba tấc, vỏ xác xơ. Ta thấy ngươì cứ dứt khoát dẹp bỏ cái chữ ‘điền’ kia đi. Xưng Vũ Tam Thốn là được rồi.
Đây là lời nguyền rủa rất ác độc. Nguyền rủa đối phương bị đeo một cái sừng thật lớn lên đầu, rồi cuối cùng bị gian phu, dâm phụ kết hợp với Vương bà hạ độc mà chết.
Mặc dù nghe ra thì lời lẽ đối phương ẩn đầy thâm ý, nhưng thằng lùn cũng không biết phải trả lời thế nào cho tốt. Vừa muốn mở miệng nói vài câu, nhưng thấy bao nhiêu cặp mắt của đối phương đều đổ dồn lên người hắn, còn hắn thì chỉ có một cái miệng, khẳng định không phải là đối thủ của đối phương. Hắn đảo mắt một cái rồi nhìn lấy mấy cô nữ sinh đang chiếu cố cho hai tên con trai mặc võ phục màu trắng, lập tức liền có chủ ý, mở lời châm chọc:
- Cái gì mà đoàn trưởng với phó đoàn trưởng võ quán nhu đạo, toàn là một đám phế vật cả. Dưới quyền cước của võ sĩ đại đế quốc Nhật Bản bọn ta, ngay cả ba chiêu cũng chịu không nổi bị đánh hôn mê bất tỉnh. Ta thấy các ngươi hay là bò về nhà bú sữa đi cho rồi!
- Ngươi...
Đám đông mọi người giận tới nỗi nói không ra lời vì sự thật đúng như vậy. Ba cây cột trụ của võ quán nhu đạo đều bị bại trận cả. Trong đó có hai người thương thế không nhẹ đã bị hôn mê ngất đi. Chỉ còn duy nhất một cô nữ sinh như đực rựa kia thì còn chưa bị thương. Đó cũng là vì đối phương nhìn thấy cô ta cũng không tệ nên mới cố ý hạ thủ lưu tình như vậy.
- Ta thế nào hả? Cho bọn ngươi biết, môn nhu đạo này vốn chính là phát minh của đại đế quốc Nhật Bản bọn ta, có thể để cho quốc gia lạc hậu bọn ngươi học tập đã là không tệ rồi, không ngờ lại còn không biết điều! Hiện giờ ta trịnh trọng cảnh cáo bọn ngươi, lập tức giải tán võ quán nhu đạo! Sau ba ngày, võ sĩ đại đế quốc Nhật Bản bọn ta sẽ tổ chức lại một võ quán nhu đạo khác. Đương nhiên, đến lúc đó các ngươi cũng có thể tới để báo danh, bọn ta sẽ vô cùng hoan nghênh!
Nói xong, cái tên lùn liếm môi, nhìn một cô nữ sinh mặt mũi lạnh lùng nhưng lại vô cùng xinh đẹp, trên người mặc bộ võ phục lên tiếng nịnh hót:
- Vị tiểu thư này không cần đi báo danh. Chúng ta định chuẩn bị mời cô làm huấn luyện viên...
Nói tới đây hắn ngưng một chút rồi chỉ về hướng một nam tử có một nhúm râu đỏ hoe bên cạnh hắn mà thân người so với hắn cao hơn một chút, sau đó mở giọng nịnh hót nói:
- Đây là an bài của Đại Đảo Nhất Lang tiên sinh của bọn ta!
Thạch Thanh lạnh lùng liếc nhìn tên có chòm râu đỏ:
- Không có hứng thú!
Cái tên nam tử có chòm râu đỏ kia vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức sầm xuống. Nhưng vì trở ngại về ngôn ngữ nên nói năng không được chuẩn lắm để biểu đạt suy nghĩ trong lòng, chỉ đành liên hồi thúc giục cái tên lùn ở bên cạnh.
Tên lùn liên tục gật đầu, xoa dịu hắn, rồi mới quay đầu sang nói:
- Vị tiểu thư có chuyện gì bất mãn vậy? Nên biết đại đế quốc Nhật Bản chúng ta rất là sùng bái cường giả. Vừa rồi cô cũng đã thấy thực lực của Đại Đảo tiên sinh rồi, tuyệt đối là một vị cường giả. Chẳng những đánh bại cô mà còn hạ thủ lưu tình, chẳng lẽ vị tiểu thư này không có chút cảm động nào sao?
- Cường giả?
Ánh mắt Thạch Thanh đầy vẻ khinh miệt. Đúng thật là đối phương so với nàng thì mạnh hơn một chút, nàng thừa nhận là vậy. Nhưng cũng chỉ là hơi mạnh hơn so với nàng mà thôi. Nếu như so với cầm thú sư phụ thì tuyệt đối chỉ cần một cước của sư phụ là đã bị đá văng đi mất.
- Tiểu thư đồng ý rồi sao?
Nghe cô ta mở miệng, tên lùn còn chưa đợi cô ta đáp ứng, đã hưng phấn thiếu điều quên hết mọi chuyện:
- Vậy thì quá tốt rồi! Tiểu thư, cô có biết không? Kỳ thật Đại Đảo tiên sinh là một người vô cùng thú vị. Cô có thể thử giao tiếp với anh ta một thời gian, có lẽ...
- Đồng ý con mịa nhà ngươi!
Một thanh âm chát chúa vang lên. Vẻ mặt Thạch Thanh nhất thời vui mừng quay đầu lại nhìn. Ngay cả Sở Sở đang chiếu cố tới anh học của mình cũng ngừng khóc rồi đứng dậy.
- Ai đó! Đi ra đây mau!
Tên lùn vô cùng khó chịu lên tiếng, ánh mắt cũng nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy một tên học sinh tay phải quấn một lớp băng gạc dầy đang từ ngoài cửa đi vào.
Mấy trăm người nam có nữ có, người mặc võ phục vừa nhìn thấy người vừa tới đều lộ vẻ vui mừng. Cứu tinh đã tới rồi. Để xem lần này mấy tên quỷ nhóc con kia làm sao mà chết đây! Hầu như ánh mắt người nào cũng lộ vẻ tàn nhẫn cùng nụ cười khoái chí. Mặc dù bọn họ đối với cái kẻ đã từng đánh bọn họ vẫn còn lo lắng trong lòng. Nhưng so với cái đám quỷ con ở tại hiện trường thì chút điểm ân oán này coi như không đáng kể. Thậm chí nếu đối phương có thể giáo huấn kỹ càng cái đám quỷ con kia, tin rằng bọn họ nhất định sẽ vô cùng vui sướng để người đó trở về làm rạng danh võ quán nhu đạo.
Người đến không cần phải nói tất nhiên là Hướng Nhật. Vừa tới, hắn liền thuận tay nắm lấy khẩu Desert Eagle lận bên hông, vì hiện giờ là thời kỳ nguy hiểm, không thể không chuẩn bị kỹ càng một chút.
- Hướng Qùy...
Sở Sở chạy tới vài bước, bổ nhào vào lòng hắn.
- Anh tới rồi, không còn chuyện gì đâu!
Hướng Nhật ôn nhu vỗ vai cô ta, ánh mắt ân cần liếc nhìn đồ đệ ở bên cạnh:
- Tiểu Thanh, em không có chuyện gì chứ?
- Em không có chuyện gì sư phụ!
Thạch Thanh có chút hâm mộ nhìn Sở Sở đang làm nũng trong lòng sư phụ. Nếu như có thể, nàng cũng hy vọng được đối xử như vậy.
- Không có chuyện gì thì tốt rồi!
Sau khi xác định là cô nàng đồ đệ không bị chút thương tích gì, Hướng Nhật rốt cuộc cũng yên tâm, rồi quay đầu lại nhìn ba tên khốn đang ở tại hiện trường, bọn chúng rõ ràng là tới để gây hấn.
Trong đó có một tên cao chừng 1m8, tướng mạo anh tuấn, để tóc dài, buộc thành bím đuôi ngựa phía sau. Mặc dù hắn ta trông không có cường tráng lắm, nhưng từ khí thế ngấm ngầm của hắn để lộ ra ngoài thì hẳn nhiên là một người không hề đơn giản.
Bên trái của tên tóc bím kia là một tên thân hình tương đối gầy gò, vẻ mặt bình thường, tướng mạo lùn lùn, vẻ mặt sấc sược hung hăng. Điểm duy nhất có thể khiến người khác có chút ấn tượng là chòm râu đỏ kia của hắn. Hướng Nhật vừa ngó tới đây liền giật mình.
Tên nam nhân bên phải của tên buộc bím lại càng khó coi, dường như cao chưa tới 1m6, cặp mắt nhỏ xíu, mặt gãy, dường như mặc trên người bộ y phục đã lâu rồi chưa mặc qua. Nếu nói cái tên râu đỏ kia có ba phần giống quỷ, bảy phần giống người thì cái thằng lùn này tuyệt đối ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
- Ngươi là ai?
Tên lùn vô cùng khó chịu nhìn kẻ vừa đến, trong lời nói đồng thời có chút nóng giận. Đây không phải chỉ vì đối phương ngắt ngang lời của hắn, mà cũng là vì vị chủ nhân râu đỏ của hắn dường như không được cao hứng lắm. Có thể nhìn ra được là vị chủ nhân kia của hắn nhất định phải có được hai người đẹp tối cực phẩm đang ở tại nơi này. Nhưng đột nhiên lại xuất hiện một thằng nhóc lạ hoắc, không những khiến một người đẹp lủi đầu vào ngực hắn, hơn nữa cả người đẹp kia dường như cũng có quan hệ mập mờ gì đó với hắn. Nói thật ra thì trong lòng tên lùn cũng rất đố kỵ, thằng nhóc vừa tới nhìn cũng chẳng ra sao cả, tay phải như bị “tàn phế", nhưng lại lọt vào mắt xanh của hai người đẹp kia. Điều này khiến sự “tự tôn” của hắn đường đường là công dân của đại đế quốc Nhật Bản bị tổn thương không nhỏ.
Hướng Nhật trực tiếp mở lời hỏi chẳng để ý gì tới tên lùn, buông Sở Sở ở trong lòng ra rồi tới gần đồ đệ hỏi:
- Mấy thằng khốn này là người của tiểu... Nhật Bản à?
Vốn định nói là “tiểu quỷ tử” nhưng lại nghĩ tới đồ đệ của mình có một nửa dòng máu là Nhật Bản nên đến lúc quan trọng liền đổi cách dùng từ.
- Dạ.
Thạch Thanh gật gật đầu. Với sự thông minh của nàng, tự nhiên hiểu được hàm ý trong việc cầm thú sư phụ thay đổi cách dùng từ. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên chút cảm giác ngọt ngào.
- Nếu là như vậy thì cũng chẳng cần phải khách khí làm gì.
Hướng Nhật tháo mắt kính ra rồi đi về hướng mấy tên quỷ con kia...
/1271
|