- Cộc! Cộc! Cộc!
Hướng Nhật nhẹ nhàng gõ cửa. Vừa mới rút tay về, bên trong đã truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm. Hướng Nhật sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề một chút, từ tiếng bước chân có thể đoán được người đi ra không phải cô bé Hác Manh, bởi vì cô bé bước đi sẽ không được điềm đạm như vậy. Xem ra vận khí của mình không tệ, mẹ cô bé có nhà, như vậy dễ xử hơn nhiều.
Khi cửa mở ra, nụ cười trên mặt Hướng Nhật lập tức cứng đờ. Ra mở cửa không phải mẹ cô bé, lại càng không phải cô bé "Hảo Mông", mà là người đẹp băng sơn, người mà hắn không hy vọng nhìn thấy nhất.
- Là ngươi?
Người đẹp băng sơn thấy người gõ cửa là hắn, sắc mặt lạnh lùng, tay cũng định đóng cửa lại luôn.
Hướng Nhật lập tức lấy tay giữ lấy cánh cửa, miệng lớn tiếng nói:
- Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói.
Con mắt liếc vào trong nhà, nhưng không phát hiện người nào nữa, có thể thấy chỉ có mình nàng ở nhà, nếu không ồn ào như thế này chắc chắn sẽ phải kinh động đến những người khác.
- Nơi này không chào đón ngươi!
Người đẹp băng sơn lạnh lùng nói, tiếp theo ra sức đóng cửa lại, nhưng đáng tiếc sức nàng không bằng tên nam nhân ngoài cửa, đã mím môi mím lợi đến đỏ cả mặt mà cánh cửa vẫn không có dấu hiệu khép lại...
Hướng Nhật đứng vững chắc ở cửa:
- Tiểu thư, ta với cô không thù không oán, cô không cần phải…
- Nếu ngươi không đi ta sẽ gọi bảo vệ!
Người đẹp băng sơn cắt ngang lời hắn không chút nể nang nào, một tay vẫn cố đóng cửa, còn tay kia luồn vào trong túi móc ra điện thoại di động.
- Chờ đã! Tôi chỉ hỏi cô mấy vấn đề….
Thấy đối phương đã bấm số, Hướng Nhật không có cách nào khác, chỉ đành trực tiếp hỏi:
- Cô biết Thiết Uyển không?
Tay người đẹp băng sơn khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi:
- Ngươi biết Thiết…. Cô ấy hả?
Giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
- Đương nhiên! Thực ra, ta đến đây dạy kèm là do cô ấy giới thiệu!
Hướng Nhật không khỏi cảm thấy mừng rỡ, từ động tác của đối phương cho thấy nàng ta chẳng những biết nữ sĩ quan cảnh sát, hơn nữa còn rất quen thuộc, nếu không cũng sẽ không có biểu hiện như vậy.
- Nếu là vậy, ngươi có thể vào.
Sau khi chăm chú nhìn nam nhân bên ngoài một lúc, người đẹp băng sơn rốt cuộc mở cửa cho hắn vào.
Hướng Nhật cũng không khách khí đi vào trong nhà, nhưng trong lòng càng lúc càng kinh ngạc. Hai chữ “Thiết Uyển” có thể khiến người đẹp băng sơn cho mình vào nhà dù trước giờ vẫn luôn xem mình như kẻ thù sống mái, có thể thấy đối phương có quan hệ không tầm thường với nữ sĩ quan cảnh sát. Nói không chừng, từ trong miệng “tảng băng” này, mình có thể hỏi thăm được gì đó cũng nên.
- Ngồi đi!
Người đẹp băng sơn ngồi xuống ghế sa lon, thuận tay lấy điều khiển tắt TV.
- Cảm ơn!
Mặc dù đối phương nói mà không quay mặt về phía hắn, nhưng Hướng Nhật vẫn nói lời cảm ơn, tiếp theo ngồi ổn định xuống chiếc ghế sa lông đối diện nàng ta:
- Cô cứ xem TV đi, không cần để ý tới tôi đâu…
- Không cần!
Người đẹp băng sơn không đợi hắn nói xong đã mở miệng:
- Sao ngươi biết dì út?
- Dì út của cô?
Hướng Nhật ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hồi phục tinh thần, khuôn mặt thì toàn một vẻ khó tin:
- Cô nói Thiết Uyển là….. dì út của cô?
- Ngươi không biết à?
Ánh mắt người đẹp băng sơn nhất thời trở nên sắc bén.
- Cô ấy không nói cho ta biết, chỉ kêu ta tới đây làm giáo viên dạy kèm.
Hướng Nhật vẫn giữ vẻ mặt bình thản, có vẻ như không hề nhìn thấy sự biến hóa trong ánh mắt đối phương.
- Vậy ngươi có quan hệ gì với dì Út!
- À…. biết nói thế nào nhỉ? Cứ coi ta là bạn trai cô ấy đi!
Người đẹp băng sơn sửng sốt, ngay sau đó dùng ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng đánh giá nam nhân đối diện, qua vài phút mới mở miệng, giọng nói cũng nặng nề hơn:
- Tốt nhất là ngươi không nên lừa ta!
Hướng Nhật nhún vai ra vẻ không sao cả:
- Không tin thì cô gọi điện hỏi sẽ biết ngay.
Thực ra, hắn đang đánh cuộc, thành công thì đối phương sẽ không vì chuyện này mà mất công gọi điện hỏi. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, nếu thua cuộc, với ánh mắt bi thương thất vọng của nữ sĩ quan cảnh sát lúc trưa mà nói, nàng ta chưa chắc đã thừa nhận chuyện với hắn. Như vậy mình đừng mong hỏi thăm được gì thêm từ “tảng băng” này, thậm chí có thể sẽ bị đối phương mời ra ngoài một cách cực kỳ “khách sáo”, mà phương thức mời ra nhất định cũng vô cùng bạo lực.
- Ta sẽ gọi!
Hành động của người đẹp băng sơn nằm ngoài dự liệu của lưu manh, không ngờ nàng thật sự rút điện thoại ra và bấm một dãy số.
Hướng Nhât có muốn ngăn cản cũng không được, bởi vì như thế sẽ càng chứng tỏ mình có tật giật mình, hơn nữa tự đáy lòng hắn dường như cũng không phải thật sư không muốn nghe câu trả lời của nữ sĩ quan cảnh sát, thậm chí còn có một chút chờ mong.
Bên kia nhận cuộc gọi, thấy thế Hướng Nhật càng trở nên khẩn trương, hắn nhìn vào mặt người đẹp băng sơn không chớp mắt.
- Alô, dạ, cháu là Tiểu Mẫn!
- Cháu muốn hỏi, dì út có bạn trai chưa ạ?
- Có ạ? Thiệt là, dì út có bạn trai mà cũng không nói cho cháu biết. Vậy hắn trông như thế nào?... Là thế này, ở nhà cháu có người tự xưng là bạn trai của dì út, cho nên cháu nghĩ cần kiểm tra lại.
Nói xong những lời này, ánh mắt của người đẹp băng sơn cũng dán lên người lưu manh.
Hô hấp của Hướng Nhật cũng trở nên dồn dập, trái tim chỉ thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay cả biểu hiện của người đẹp băng sơn lúc này ríu rít như một cô gái nhỏ cũng không làm hắn chú ý. Bởi vì câu nói tiếp theo của nữ sĩ quan cảnh sát rất quan trọng đối với hắn!
Nhưng Hướng Nhật đành phải thất vọng, hắn không nhìn ra được chút đầu mối nào từ khuôn mặt của người đẹp băng sơn, có lẽ đối phương vốn không giỏi biểu lộ tình cảm. Nàng ta chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía hắn, điều này làm cho hắn rất sốt ruột, mới có mấy phút mà thấy giống như lâu lắm rồi! Một lúc lâu sau, người đẹp băng sơn mới buông điện thoại, mà động tác ngay sau đó của nàng ta làm lưu manh không khỏi kinh ngạc, đó là dùng một tay đưa điện thoại đến trước mặt hắn:
- Điện thoại của ngươi.
- Ta, của ta?
Hướng Nhật đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó mừng như điên, Tiểu Uyển đã tha thứ cho mình sao? Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại và đặt lên tai:
- Tiểu….
- Tiểu Hướng à!
Chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã nói trước.
- Là…. bác gái ạ?
Tâm trạng hưng phấn của Hướng Nhật trong nháy mắt xẹp xuống.
- Đúng rồi, Tiểu Hướng này, sao cháu lại ở nhà Tiểu Mẫn? Nếu không phải Tiểu Mẫn nói thì bác còn không biết đấy.
- Là Tiểu Uyển giới thiệu cháu tới dạy kèm.
Tâm trạng không tốt, nhưng “mẹ vợ” hỏi, Hướng Nhật không dám không trả lời.
- Thì ra là như vậy! Cũng đúng, bác nhớ là điểm tiếng Anh của con bé Tiểu Manh không được tốt lắm, vừa lúc có cháu dạy kèm nó. Được rồi, khi nào rảnh nhớ đến nhà bác chơi nhé? Bác trai rất mong gặp cháu đấy, lần trước bởi vì có việc nên lỡ dịp, giờ ngày nào cũng lải nhải bên tai bác, nào là phí mất một cơ hội nhìn thấy con rể, nào là hối hận các kiểu… Không có việc gì cháu nhớ đến chơi nhé, cứ cho là nhà mình đi, mà coi như giúp bác một phen, để bên tai bác được yên tĩnh một chút!
- Vâng ạ, vâng ạ….
Hướng Nhật không ngừng gật đầu, Thiết mẫu thật sự quá nhiệt tình, làm hắn có chút thích ứng không kịp.
- Nói vậy là được rồi, mà bác nghĩ cũng không cần lựa thời gian đâu, cứ cuối tuần này đi! Nhưng cháu nhớ phải đến đấy, đừng để lúc ấy bác mua nhiều đồ ăn mà không ăn hết thì lãng phí lắm!
- Nhất định, nhất định ạ…
- Được rồi, bác thấy Tiểu Manh cũng sắp tan học, cháu cứ lo dạy nó đi, bác cúp máy đây, nhớ kỹ là phải đến đấy!
- Dạ.
Bất quá tiếng “dạ” của Hướng Nhật hiển nhiên là dư thừa, bởi vì Thiết mẫu nhiệt tình nói xong là cúp máy luôn. Đưa điện thoại trả lại cho người đẹp băng sơn, nhưng đáp lại hắn là một ánh mắt lạnh lùng:
- Nếu có một ngày ngươi dám có lỗi với dì út, ta sẽ giết ngươi!
Mặc dù không thích cách nói của đối phương, nhưng Hướng Nhật biết đây là nàng muốn tốt cho nữ sĩ quan cảnh sát, cho nên cũng không so đo cùng nàng:
- Yên tâm đi, cho dù ta có lỗi với chính mình, cũng sẽ không có lỗi với cô ấy!
- Hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời nói hôm nay!
Người đẹp băng sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó hạ lệnh đuổi khách:
- Ngươi có thể về, hôm nay đến phiên em gái ta trực, phải tới khuya nó mới về.
Nhìn vẻ mặt cô nàng cứ như người từ ngàn dặm, Hướng Nhật cũng biết, nếu muốn tìm được vài lời khách sáo trên người nàng thì đúng là mò kim, vì vậy lập tức chyển đề tài:
- Vậy em gái cô học ở trường nào?
- Ngươi muốn tìm nó?
Người đẹp băng sơn đẩy đẩy cặp mắt kính, mắt híp lại:
- Trung học Thánh Dục Cường!
…..
Hướng Nhật nhẹ nhàng gõ cửa. Vừa mới rút tay về, bên trong đã truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm. Hướng Nhật sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề một chút, từ tiếng bước chân có thể đoán được người đi ra không phải cô bé Hác Manh, bởi vì cô bé bước đi sẽ không được điềm đạm như vậy. Xem ra vận khí của mình không tệ, mẹ cô bé có nhà, như vậy dễ xử hơn nhiều.
Khi cửa mở ra, nụ cười trên mặt Hướng Nhật lập tức cứng đờ. Ra mở cửa không phải mẹ cô bé, lại càng không phải cô bé "Hảo Mông", mà là người đẹp băng sơn, người mà hắn không hy vọng nhìn thấy nhất.
- Là ngươi?
Người đẹp băng sơn thấy người gõ cửa là hắn, sắc mặt lạnh lùng, tay cũng định đóng cửa lại luôn.
Hướng Nhật lập tức lấy tay giữ lấy cánh cửa, miệng lớn tiếng nói:
- Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói.
Con mắt liếc vào trong nhà, nhưng không phát hiện người nào nữa, có thể thấy chỉ có mình nàng ở nhà, nếu không ồn ào như thế này chắc chắn sẽ phải kinh động đến những người khác.
- Nơi này không chào đón ngươi!
Người đẹp băng sơn lạnh lùng nói, tiếp theo ra sức đóng cửa lại, nhưng đáng tiếc sức nàng không bằng tên nam nhân ngoài cửa, đã mím môi mím lợi đến đỏ cả mặt mà cánh cửa vẫn không có dấu hiệu khép lại...
Hướng Nhật đứng vững chắc ở cửa:
- Tiểu thư, ta với cô không thù không oán, cô không cần phải…
- Nếu ngươi không đi ta sẽ gọi bảo vệ!
Người đẹp băng sơn cắt ngang lời hắn không chút nể nang nào, một tay vẫn cố đóng cửa, còn tay kia luồn vào trong túi móc ra điện thoại di động.
- Chờ đã! Tôi chỉ hỏi cô mấy vấn đề….
Thấy đối phương đã bấm số, Hướng Nhật không có cách nào khác, chỉ đành trực tiếp hỏi:
- Cô biết Thiết Uyển không?
Tay người đẹp băng sơn khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi:
- Ngươi biết Thiết…. Cô ấy hả?
Giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
- Đương nhiên! Thực ra, ta đến đây dạy kèm là do cô ấy giới thiệu!
Hướng Nhật không khỏi cảm thấy mừng rỡ, từ động tác của đối phương cho thấy nàng ta chẳng những biết nữ sĩ quan cảnh sát, hơn nữa còn rất quen thuộc, nếu không cũng sẽ không có biểu hiện như vậy.
- Nếu là vậy, ngươi có thể vào.
Sau khi chăm chú nhìn nam nhân bên ngoài một lúc, người đẹp băng sơn rốt cuộc mở cửa cho hắn vào.
Hướng Nhật cũng không khách khí đi vào trong nhà, nhưng trong lòng càng lúc càng kinh ngạc. Hai chữ “Thiết Uyển” có thể khiến người đẹp băng sơn cho mình vào nhà dù trước giờ vẫn luôn xem mình như kẻ thù sống mái, có thể thấy đối phương có quan hệ không tầm thường với nữ sĩ quan cảnh sát. Nói không chừng, từ trong miệng “tảng băng” này, mình có thể hỏi thăm được gì đó cũng nên.
- Ngồi đi!
Người đẹp băng sơn ngồi xuống ghế sa lon, thuận tay lấy điều khiển tắt TV.
- Cảm ơn!
Mặc dù đối phương nói mà không quay mặt về phía hắn, nhưng Hướng Nhật vẫn nói lời cảm ơn, tiếp theo ngồi ổn định xuống chiếc ghế sa lông đối diện nàng ta:
- Cô cứ xem TV đi, không cần để ý tới tôi đâu…
- Không cần!
Người đẹp băng sơn không đợi hắn nói xong đã mở miệng:
- Sao ngươi biết dì út?
- Dì út của cô?
Hướng Nhật ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hồi phục tinh thần, khuôn mặt thì toàn một vẻ khó tin:
- Cô nói Thiết Uyển là….. dì út của cô?
- Ngươi không biết à?
Ánh mắt người đẹp băng sơn nhất thời trở nên sắc bén.
- Cô ấy không nói cho ta biết, chỉ kêu ta tới đây làm giáo viên dạy kèm.
Hướng Nhật vẫn giữ vẻ mặt bình thản, có vẻ như không hề nhìn thấy sự biến hóa trong ánh mắt đối phương.
- Vậy ngươi có quan hệ gì với dì Út!
- À…. biết nói thế nào nhỉ? Cứ coi ta là bạn trai cô ấy đi!
Người đẹp băng sơn sửng sốt, ngay sau đó dùng ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng đánh giá nam nhân đối diện, qua vài phút mới mở miệng, giọng nói cũng nặng nề hơn:
- Tốt nhất là ngươi không nên lừa ta!
Hướng Nhật nhún vai ra vẻ không sao cả:
- Không tin thì cô gọi điện hỏi sẽ biết ngay.
Thực ra, hắn đang đánh cuộc, thành công thì đối phương sẽ không vì chuyện này mà mất công gọi điện hỏi. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, nếu thua cuộc, với ánh mắt bi thương thất vọng của nữ sĩ quan cảnh sát lúc trưa mà nói, nàng ta chưa chắc đã thừa nhận chuyện với hắn. Như vậy mình đừng mong hỏi thăm được gì thêm từ “tảng băng” này, thậm chí có thể sẽ bị đối phương mời ra ngoài một cách cực kỳ “khách sáo”, mà phương thức mời ra nhất định cũng vô cùng bạo lực.
- Ta sẽ gọi!
Hành động của người đẹp băng sơn nằm ngoài dự liệu của lưu manh, không ngờ nàng thật sự rút điện thoại ra và bấm một dãy số.
Hướng Nhât có muốn ngăn cản cũng không được, bởi vì như thế sẽ càng chứng tỏ mình có tật giật mình, hơn nữa tự đáy lòng hắn dường như cũng không phải thật sư không muốn nghe câu trả lời của nữ sĩ quan cảnh sát, thậm chí còn có một chút chờ mong.
Bên kia nhận cuộc gọi, thấy thế Hướng Nhật càng trở nên khẩn trương, hắn nhìn vào mặt người đẹp băng sơn không chớp mắt.
- Alô, dạ, cháu là Tiểu Mẫn!
- Cháu muốn hỏi, dì út có bạn trai chưa ạ?
- Có ạ? Thiệt là, dì út có bạn trai mà cũng không nói cho cháu biết. Vậy hắn trông như thế nào?... Là thế này, ở nhà cháu có người tự xưng là bạn trai của dì út, cho nên cháu nghĩ cần kiểm tra lại.
Nói xong những lời này, ánh mắt của người đẹp băng sơn cũng dán lên người lưu manh.
Hô hấp của Hướng Nhật cũng trở nên dồn dập, trái tim chỉ thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay cả biểu hiện của người đẹp băng sơn lúc này ríu rít như một cô gái nhỏ cũng không làm hắn chú ý. Bởi vì câu nói tiếp theo của nữ sĩ quan cảnh sát rất quan trọng đối với hắn!
Nhưng Hướng Nhật đành phải thất vọng, hắn không nhìn ra được chút đầu mối nào từ khuôn mặt của người đẹp băng sơn, có lẽ đối phương vốn không giỏi biểu lộ tình cảm. Nàng ta chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía hắn, điều này làm cho hắn rất sốt ruột, mới có mấy phút mà thấy giống như lâu lắm rồi! Một lúc lâu sau, người đẹp băng sơn mới buông điện thoại, mà động tác ngay sau đó của nàng ta làm lưu manh không khỏi kinh ngạc, đó là dùng một tay đưa điện thoại đến trước mặt hắn:
- Điện thoại của ngươi.
- Ta, của ta?
Hướng Nhật đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó mừng như điên, Tiểu Uyển đã tha thứ cho mình sao? Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại và đặt lên tai:
- Tiểu….
- Tiểu Hướng à!
Chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã nói trước.
- Là…. bác gái ạ?
Tâm trạng hưng phấn của Hướng Nhật trong nháy mắt xẹp xuống.
- Đúng rồi, Tiểu Hướng này, sao cháu lại ở nhà Tiểu Mẫn? Nếu không phải Tiểu Mẫn nói thì bác còn không biết đấy.
- Là Tiểu Uyển giới thiệu cháu tới dạy kèm.
Tâm trạng không tốt, nhưng “mẹ vợ” hỏi, Hướng Nhật không dám không trả lời.
- Thì ra là như vậy! Cũng đúng, bác nhớ là điểm tiếng Anh của con bé Tiểu Manh không được tốt lắm, vừa lúc có cháu dạy kèm nó. Được rồi, khi nào rảnh nhớ đến nhà bác chơi nhé? Bác trai rất mong gặp cháu đấy, lần trước bởi vì có việc nên lỡ dịp, giờ ngày nào cũng lải nhải bên tai bác, nào là phí mất một cơ hội nhìn thấy con rể, nào là hối hận các kiểu… Không có việc gì cháu nhớ đến chơi nhé, cứ cho là nhà mình đi, mà coi như giúp bác một phen, để bên tai bác được yên tĩnh một chút!
- Vâng ạ, vâng ạ….
Hướng Nhật không ngừng gật đầu, Thiết mẫu thật sự quá nhiệt tình, làm hắn có chút thích ứng không kịp.
- Nói vậy là được rồi, mà bác nghĩ cũng không cần lựa thời gian đâu, cứ cuối tuần này đi! Nhưng cháu nhớ phải đến đấy, đừng để lúc ấy bác mua nhiều đồ ăn mà không ăn hết thì lãng phí lắm!
- Nhất định, nhất định ạ…
- Được rồi, bác thấy Tiểu Manh cũng sắp tan học, cháu cứ lo dạy nó đi, bác cúp máy đây, nhớ kỹ là phải đến đấy!
- Dạ.
Bất quá tiếng “dạ” của Hướng Nhật hiển nhiên là dư thừa, bởi vì Thiết mẫu nhiệt tình nói xong là cúp máy luôn. Đưa điện thoại trả lại cho người đẹp băng sơn, nhưng đáp lại hắn là một ánh mắt lạnh lùng:
- Nếu có một ngày ngươi dám có lỗi với dì út, ta sẽ giết ngươi!
Mặc dù không thích cách nói của đối phương, nhưng Hướng Nhật biết đây là nàng muốn tốt cho nữ sĩ quan cảnh sát, cho nên cũng không so đo cùng nàng:
- Yên tâm đi, cho dù ta có lỗi với chính mình, cũng sẽ không có lỗi với cô ấy!
- Hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời nói hôm nay!
Người đẹp băng sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó hạ lệnh đuổi khách:
- Ngươi có thể về, hôm nay đến phiên em gái ta trực, phải tới khuya nó mới về.
Nhìn vẻ mặt cô nàng cứ như người từ ngàn dặm, Hướng Nhật cũng biết, nếu muốn tìm được vài lời khách sáo trên người nàng thì đúng là mò kim, vì vậy lập tức chyển đề tài:
- Vậy em gái cô học ở trường nào?
- Ngươi muốn tìm nó?
Người đẹp băng sơn đẩy đẩy cặp mắt kính, mắt híp lại:
- Trung học Thánh Dục Cường!
…..
/1271
|