- Tiểu Thanh, em không thể nhẹ tay chút sao?
Hướng Nhật vòng tay ra sau đặt ở trên mông của đồ đệ, vẻ mặt cười khổ. Hiện tại là tiết học đầu tiên của buổi chiều, lưu manh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, có cơ hội sờ mó đương nhiên phải đặc biệt tận dụng lấy. Chỉ có một điều hắn quên, đồ đệ bây giờ không còn là giai nhân dịu dàng của ngày xưa, hỏa hầu “Cửu âm bạch cốt trảo” không kém chút nào so với Sở Sở, thậm chí còn hơn một chút! Một trảo vừa xuất ra, đau đến nỗi cầm thú sư phụ phải nhe răng trợn mắt!
- Sư phụ...
Thạch Thanh có chút xấu hổ thấp giọng kêu lên, đồng thời tay nhéo tại hông của cầm thú sư phụ tăng thêm một chút lực:
- Anh không thể tập trung nghe giảng sao?
- Hoạt động tay, hoạt động tay…
Hướng Nhật cười cười ngượng ngùng , vẻ mặt tiếp tục giả bộ đau khổ:
- Tiểu Thanh, em không thể bỏ tay ra một chút sao? Kiểu này dễ làm người khác hiểu lầm lắm đó!
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt hắn càng trở nên mờ ám.
Thạch Thanh sợ hãi cúi đầu kêu lên một tiếng, chỉ khi người nào đó nhắc nhở nàng mới phát hiện tư thế hai người hiện tại có chút ám muội, cả người nàng cơ hồ đều ở trong lòng hắn, mà tay nàng cũng đang tình cờ đặt ở dưới bàn, di chuyển hoạt động qua lại, người không biết có thể tưởng rằng tay nàng đang đặt ở một bộ phận vô cùng “đặc biệt” nào đó. Cũng may bởi vì lưu manh muốn dễ dàng ăn đậu hũ của đồ đệ, liền chọn ngồi ở một góc ít người để ý, hơn nữa lại đang giữa tiết học, do đó càng không có người nào chú ý đến cử chỉ động tác vô cùng “mờ ám” của hai người.
Mặc dù như thế khuôn mặt Thạch Thanh vẫn đỏ lên, vội vàng rút tay về, không ngờ lại bị cầm thú sư phụ một phát nắm được.
- Thật đẹp!
Hướng Nhật từ đáy lòng trầm trồ khen, vừa nói vừa kéo bàn tay nhỏ nhắn của nàng lại gần, đặt ở trước mặt cẩn thận quan sát. Trước kia quả thật không chú ý tới, mặc dù đồ đệ có luyện qua quyền thuật nhưng trên tay chẳng những không có chút thô ráp nào, ngược lại so với người khác còn muốn mềm mại hơn, da tay hơi mỏng tựa hồ có thể thấy cả mạch máu lưu động bên trong, hơn nữa mười ngón tay ngọc thon dài, làm cho người khác không khỏi cảm thán đây là một kiệt tác nghệ thuật. Chỉ có đầu óc hạ lưu của lưu manh thì không thực sự nghĩ vậy, hắn tự hỏi nếu quả thực mấy ngón tay này nắm lấy bộ phận “đặc biệt” mà khi máu dồn xuống sẽ làm nó căng to ra…không biết lúc đó sẽ sung sướng thoải mái như thế nào? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật cảm thấy tự dưng máu toàn thân đều tập trung tới bộ phận "đặc biệt" vừa nhắc, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng bộc phát dữ dội.
- Sư phụ, anh muốn làm gì?
Thạch Thanh đỏ mặt xấu hổ, không biết tại sao sư phụ cầm thú lại nắm lấy tay nàng không buông, hơn nữa còn chảy nước miếng, chẳng lẽ là bởi bữa trưa bị cắt khẩu phần nên hiện tại nhìn bàn tay mình liền nghĩ tới món ăn nào đó?
- À, không có việc gì!
Hướng Nhật nhanh chóng lau dấu vết còn dính ở khóe miệng, thay liền bộ mặt nghiêm túc:
- Anh chỉ đang cảm thấy kỳ quái, tay của Tiểu Thanh em lớn lên lại có thể đẹp như vậy?
- Thật sao?
Nghe đối phương nói xong, Thạch Thanh mặt có chút nhăn nhó, tuy nhiên trong lòng lại có chút mừng thầm, tay của mình lại có thể khiến sư phụ cầm thú mê mẩn như vậy, xem ra sau này phải bảo dưỡng tốt mới được.
- Đương nhiên! Chẳng lẽ Tiểu Thanh em không biết tay em hấp dẫn mê người cỡ nào à? Anh nhìn thấy liền chết mê chết mệt!
Nhìn ánh mắt vui mừng của đồ đệ, Hướng Nhật tự nhiên sẽ không keo kiệt lời ca ngợi, hàng động tiếp theo lại càng nằm ngoài dự liệu của Thạch Thanh, hắn nắm lấy mấy ngón tay ngọc ngậm vào trong miệng.
- A...
Thạch Thanh cúi đầu la hoảng một tiếng, đột nhiên cảm thấy ngón tay của mình bị miệng của lưu manh làm ẩm ướt, liền theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng lại phát hiện bị lưu manh gắt gao ngậm chặt không tha, căn bản không để nàng giãy dụa.
Lưu manh mắt thấy âm mưu thành công miệng càng mút tay nàng không ngừng, giống như liếm một cây kem lớn, mút năm ngón tay của nàng đến mấy lần sau đó mới miễn cưỡng nhả ra, có chút đắc ý nói:
- Đây là trừng phạt em mới vừa rồi nhéo hông anh!
- Sao có thể như vậy được?
Thạch Thanh giờ phút này thoạt nhìn tựa như người vợ nhỏ bị bắt nạt, sững sờ nhìn dịch thể trong suốt ở năm đầu ngón tay.
Hướng Nhật dường như cũng không nhìn thấy vẻ mặt u uất của đồ đệ, mập mờ nói:
- Tiểu Thanh, em biết không? Thật ra anh muốn “ăn” nhất không phải là ngón tay của em, mà là...
Nói tới đây, Hướng Nhật liền dừng lại, chỉ có ánh mắt háo sắc thì nhìn... hai gò ngực hấp dẫn của đồ đệ.
Thạch Thanh vốn còn có chút ngây thơ nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt dâm đãng của sư phụ cầm thú liền biết hắn ám chỉ muốn “ăn” chỗ "đó" của mình, tức thời vừa xấu hổ vừa tức giận nói:
- Sư phụ, anh thật là… vô sỉ!
Hướng Nhật lập tức làm ra vẻ mặt xấu hổ:
- Em khen anh như vậy quả thực càng khiến anh xấu hổ đó!
Thạch Thanh nghe vậy hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức, nhưng mới vừa rồi sự “trừng phạt” của sư phụ cầm thú làm nàng vẫn còn rất ấn tượng, hơn nữa nói gì thì nói giáo viên trên bục cũng đã chú ý tới động tĩnh của hai người bên này, do đó nàng không dám lỗ mãng, chỉ có thể để sư phụ cầm thú tùy ý đánh giá bộ phận mẫn cảm của mình.
Nhưng Hướng Nhật dường như không bỏ qua cho nàng, tiếp tục kích thích nói:
- Tiểu Thanh, anh nhớ không lầm hình như em rất sợ ma, em xem thử đêm nay anh ngủ với em có được không?
Đây là “trả thù” lúc trước đồ đệ lấy lý do này mượn cô nàng Sở Sở một đêm, làm hại hắn suýt nữa bị dục hỏa thiêu đốt, liền lợi dụng lúc này “trả thù” một ít.
- Không nên...
Thạch Thanh lập tức hoảng hốt từ chối. Thực ra, nàng đúng là sợ sư phụ cầm thú đêm nay lại tập kích nàng, nói đúng ra, nàng còn chưa có chuẩn bị tốt tình thần.
- Không nên à?
Hướng Nhật nở một nụ cười có chút vô lại:
- Vậy em vào ngủ cùng anh, thật ra, anh cũng chẳng khác gì em, anh rất sợ ma!
Thạch Thanh nhất thời tức giận:
- Anh không phải đã cùng ngủ với Sở Sở… rồi sao?
- Sở Sở?
Hướng Nhật nụ cười càng thêm vô lại:
- Nói thật nha Tiểu Thanh, em mỗi đêm có phải đều nghe “góc tường” hay không?
Mặc dù không biết “nghe góc tường” cụ thể là cái gì, nhưng Thạch Thanh cũng có thể đoán được đại khái, liền “mặt đỏ tim đập” vội vàng giải thích:
- Không, không có…
- Thật sao?
Hướng Nhật càng ngày càng cảm thấy việc đùa giỡn đồ đệ là một khoái cảm khiến thể xác cùng tinh thần người khác sung sướng, nhìn vẻ mặt đồ đệ lúc này hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống thì trong lòng hắn có chút hả hê. Da mặt đồ đệ thật sự là quá mỏng, thật không biết nếu có một ngày bắt gặp hắn và Sở Sở lõa thể thì nàng sẽ có bộ dạng như thế nào?
Hướng Nhật vòng tay ra sau đặt ở trên mông của đồ đệ, vẻ mặt cười khổ. Hiện tại là tiết học đầu tiên của buổi chiều, lưu manh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, có cơ hội sờ mó đương nhiên phải đặc biệt tận dụng lấy. Chỉ có một điều hắn quên, đồ đệ bây giờ không còn là giai nhân dịu dàng của ngày xưa, hỏa hầu “Cửu âm bạch cốt trảo” không kém chút nào so với Sở Sở, thậm chí còn hơn một chút! Một trảo vừa xuất ra, đau đến nỗi cầm thú sư phụ phải nhe răng trợn mắt!
- Sư phụ...
Thạch Thanh có chút xấu hổ thấp giọng kêu lên, đồng thời tay nhéo tại hông của cầm thú sư phụ tăng thêm một chút lực:
- Anh không thể tập trung nghe giảng sao?
- Hoạt động tay, hoạt động tay…
Hướng Nhật cười cười ngượng ngùng , vẻ mặt tiếp tục giả bộ đau khổ:
- Tiểu Thanh, em không thể bỏ tay ra một chút sao? Kiểu này dễ làm người khác hiểu lầm lắm đó!
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt hắn càng trở nên mờ ám.
Thạch Thanh sợ hãi cúi đầu kêu lên một tiếng, chỉ khi người nào đó nhắc nhở nàng mới phát hiện tư thế hai người hiện tại có chút ám muội, cả người nàng cơ hồ đều ở trong lòng hắn, mà tay nàng cũng đang tình cờ đặt ở dưới bàn, di chuyển hoạt động qua lại, người không biết có thể tưởng rằng tay nàng đang đặt ở một bộ phận vô cùng “đặc biệt” nào đó. Cũng may bởi vì lưu manh muốn dễ dàng ăn đậu hũ của đồ đệ, liền chọn ngồi ở một góc ít người để ý, hơn nữa lại đang giữa tiết học, do đó càng không có người nào chú ý đến cử chỉ động tác vô cùng “mờ ám” của hai người.
Mặc dù như thế khuôn mặt Thạch Thanh vẫn đỏ lên, vội vàng rút tay về, không ngờ lại bị cầm thú sư phụ một phát nắm được.
- Thật đẹp!
Hướng Nhật từ đáy lòng trầm trồ khen, vừa nói vừa kéo bàn tay nhỏ nhắn của nàng lại gần, đặt ở trước mặt cẩn thận quan sát. Trước kia quả thật không chú ý tới, mặc dù đồ đệ có luyện qua quyền thuật nhưng trên tay chẳng những không có chút thô ráp nào, ngược lại so với người khác còn muốn mềm mại hơn, da tay hơi mỏng tựa hồ có thể thấy cả mạch máu lưu động bên trong, hơn nữa mười ngón tay ngọc thon dài, làm cho người khác không khỏi cảm thán đây là một kiệt tác nghệ thuật. Chỉ có đầu óc hạ lưu của lưu manh thì không thực sự nghĩ vậy, hắn tự hỏi nếu quả thực mấy ngón tay này nắm lấy bộ phận “đặc biệt” mà khi máu dồn xuống sẽ làm nó căng to ra…không biết lúc đó sẽ sung sướng thoải mái như thế nào? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật cảm thấy tự dưng máu toàn thân đều tập trung tới bộ phận "đặc biệt" vừa nhắc, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng bộc phát dữ dội.
- Sư phụ, anh muốn làm gì?
Thạch Thanh đỏ mặt xấu hổ, không biết tại sao sư phụ cầm thú lại nắm lấy tay nàng không buông, hơn nữa còn chảy nước miếng, chẳng lẽ là bởi bữa trưa bị cắt khẩu phần nên hiện tại nhìn bàn tay mình liền nghĩ tới món ăn nào đó?
- À, không có việc gì!
Hướng Nhật nhanh chóng lau dấu vết còn dính ở khóe miệng, thay liền bộ mặt nghiêm túc:
- Anh chỉ đang cảm thấy kỳ quái, tay của Tiểu Thanh em lớn lên lại có thể đẹp như vậy?
- Thật sao?
Nghe đối phương nói xong, Thạch Thanh mặt có chút nhăn nhó, tuy nhiên trong lòng lại có chút mừng thầm, tay của mình lại có thể khiến sư phụ cầm thú mê mẩn như vậy, xem ra sau này phải bảo dưỡng tốt mới được.
- Đương nhiên! Chẳng lẽ Tiểu Thanh em không biết tay em hấp dẫn mê người cỡ nào à? Anh nhìn thấy liền chết mê chết mệt!
Nhìn ánh mắt vui mừng của đồ đệ, Hướng Nhật tự nhiên sẽ không keo kiệt lời ca ngợi, hàng động tiếp theo lại càng nằm ngoài dự liệu của Thạch Thanh, hắn nắm lấy mấy ngón tay ngọc ngậm vào trong miệng.
- A...
Thạch Thanh cúi đầu la hoảng một tiếng, đột nhiên cảm thấy ngón tay của mình bị miệng của lưu manh làm ẩm ướt, liền theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng lại phát hiện bị lưu manh gắt gao ngậm chặt không tha, căn bản không để nàng giãy dụa.
Lưu manh mắt thấy âm mưu thành công miệng càng mút tay nàng không ngừng, giống như liếm một cây kem lớn, mút năm ngón tay của nàng đến mấy lần sau đó mới miễn cưỡng nhả ra, có chút đắc ý nói:
- Đây là trừng phạt em mới vừa rồi nhéo hông anh!
- Sao có thể như vậy được?
Thạch Thanh giờ phút này thoạt nhìn tựa như người vợ nhỏ bị bắt nạt, sững sờ nhìn dịch thể trong suốt ở năm đầu ngón tay.
Hướng Nhật dường như cũng không nhìn thấy vẻ mặt u uất của đồ đệ, mập mờ nói:
- Tiểu Thanh, em biết không? Thật ra anh muốn “ăn” nhất không phải là ngón tay của em, mà là...
Nói tới đây, Hướng Nhật liền dừng lại, chỉ có ánh mắt háo sắc thì nhìn... hai gò ngực hấp dẫn của đồ đệ.
Thạch Thanh vốn còn có chút ngây thơ nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt dâm đãng của sư phụ cầm thú liền biết hắn ám chỉ muốn “ăn” chỗ "đó" của mình, tức thời vừa xấu hổ vừa tức giận nói:
- Sư phụ, anh thật là… vô sỉ!
Hướng Nhật lập tức làm ra vẻ mặt xấu hổ:
- Em khen anh như vậy quả thực càng khiến anh xấu hổ đó!
Thạch Thanh nghe vậy hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức, nhưng mới vừa rồi sự “trừng phạt” của sư phụ cầm thú làm nàng vẫn còn rất ấn tượng, hơn nữa nói gì thì nói giáo viên trên bục cũng đã chú ý tới động tĩnh của hai người bên này, do đó nàng không dám lỗ mãng, chỉ có thể để sư phụ cầm thú tùy ý đánh giá bộ phận mẫn cảm của mình.
Nhưng Hướng Nhật dường như không bỏ qua cho nàng, tiếp tục kích thích nói:
- Tiểu Thanh, anh nhớ không lầm hình như em rất sợ ma, em xem thử đêm nay anh ngủ với em có được không?
Đây là “trả thù” lúc trước đồ đệ lấy lý do này mượn cô nàng Sở Sở một đêm, làm hại hắn suýt nữa bị dục hỏa thiêu đốt, liền lợi dụng lúc này “trả thù” một ít.
- Không nên...
Thạch Thanh lập tức hoảng hốt từ chối. Thực ra, nàng đúng là sợ sư phụ cầm thú đêm nay lại tập kích nàng, nói đúng ra, nàng còn chưa có chuẩn bị tốt tình thần.
- Không nên à?
Hướng Nhật nở một nụ cười có chút vô lại:
- Vậy em vào ngủ cùng anh, thật ra, anh cũng chẳng khác gì em, anh rất sợ ma!
Thạch Thanh nhất thời tức giận:
- Anh không phải đã cùng ngủ với Sở Sở… rồi sao?
- Sở Sở?
Hướng Nhật nụ cười càng thêm vô lại:
- Nói thật nha Tiểu Thanh, em mỗi đêm có phải đều nghe “góc tường” hay không?
Mặc dù không biết “nghe góc tường” cụ thể là cái gì, nhưng Thạch Thanh cũng có thể đoán được đại khái, liền “mặt đỏ tim đập” vội vàng giải thích:
- Không, không có…
- Thật sao?
Hướng Nhật càng ngày càng cảm thấy việc đùa giỡn đồ đệ là một khoái cảm khiến thể xác cùng tinh thần người khác sung sướng, nhìn vẻ mặt đồ đệ lúc này hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống thì trong lòng hắn có chút hả hê. Da mặt đồ đệ thật sự là quá mỏng, thật không biết nếu có một ngày bắt gặp hắn và Sở Sở lõa thể thì nàng sẽ có bộ dạng như thế nào?
/1271
|