Chương 56:
Vì tình hình cấp bách nên cô được chỉ định nằm cạnh bệnh nhân để truyền máu trực tiếp đến bệnh nhân.
Cô rất sợ nhìn kim chích với những ống dài lòng thòng kia nên từ khi nằm lên giường cô liền nhắm chặt mắt, nắm chặt hai tay hình nắm đấm rồi mặc cho các vị “xử lí”.
- Thả lỏng ra đi bạn, gồng mình sẽ làm bạn đau và ảnh hưởng đến quá trình cho và nhận máu đó. Đừng căng thẳng, không có gì ghê gớm đâu. _ cô y tá.
- Hì… _ cô nhăn mặt, cười gượng.
Cô dấu đi sự sợ hãi và căng thẳng, cố lấy vẻ bình tĩnh lại.
Chỉ cách người mình cho máu là bệnh nhân kia một khoảng không khí trong suốt và bức mành che mỏng thôi, nhưng cô thậm chí không giám ngoái sang nhìn hay tò mò xem người ấy là ai. Nếu nhìn sang, có lẽ đã…
……ooo
- Xong rồi, cảm ơn bạn!
- Dạ? _ cô giật mình, mở mắt ra.
- Bây giờ bạn có thể ra ngoài được rồi.
- Dạ.
Cô không nghĩ lại nhanh đến thế, mới nhắm mắt để đó một tẹo đã xong rồi…
- Hết thật rồi sao? _ vị bác sĩ với toàn bộ đều bịt kín, chỉ hở mỗi đôi mắt, hai tay đi găng tay dính đầy máu.
- Vâng thưa bác sĩ! _ cô y tá.
- Cậu ta vẫn không ngừng chảy máu, vết đạn lại ở chỗ hiểm, nếu không có máu cung ứng thêm chắc chắn cậu ta sẽ không qua khỏi.
- Nhưng ngân hàng máu của chúng ta đã hết, người cho máu thì đã cho hết tiêu chuẩn một lần cho rồi, đành chịu thôi bác sĩ ạ.
- Tôi có thể cho thêm mà. _ cô bỗng lên tiếng.
Tất cả những người có mặt ở đó đều nhìn cô kì lạ. Thì ra cô vẫn chưa ra ngoài, mặc dù đã được mời ra.
- … _ bác sĩ nhìn qua cô y tá.
- Đây là người mới cho máu bệnh nhân xong ạ.
- Ra ngoài đi! _ vị bác sĩ lạnh lùng.
- Nhưng anh ta sẽ… nếu không được nhận máu từ tôi.
- Tôi đã nói bạn hãy ra ngoài rồi mà, đây không phải chỗ có thể chơi đâu. Mời bạn ra ngoài giúp chúng tôi. _ cô y tá đẩy cô ra.
- Không, làm ơn để tôi được cho máu đi mà! _ cô nhất quyết không đi.
- Ô hay, có ai năn nỉ để được cho máu như cô không? Cô đã cho rồi, chúng tôi đã lấy hết tiêu chuẩn của một lần rồi. Tuy chúng tôi rất cảm ơn vì cô đã cho bệnh nhân máu, nhưng việc này không liên quan đến cô, mời cô ra khỏi đây!
- Sao lai không? Tôi vừa cho đi một lượng máu để mong cứu sống bệnh nhân kia, ấy thế mà giờ đứng im để người đó chết sao? Tôi cho hay không cũng bằng nhau à? Tôi biết, tôi rất khỏe mà, tôi không sao, hãy lấy đủ lượng máu cứu bệnh nhân đó đi! Tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì mà. _ cô nắm lấy áo y tá nài nỉ.
Cô y tá khó xử nhìn sang vị bác sĩ.
- Bệnh nhân sẽ không chờ được lâu đâu. _ cô nói như một vị bác sĩ thực thụ.
Vị bác sĩ không nói gì, chỉ nhìn cô y tá một lần rồi quay lại bàn mổ của mình.
- Thật là… bạn nằm lên giường đi. _ cô y tá nói.
- Vâng ạ! _ cô nhanh nhảu.
Tất cả chỉ biết dành cho cô cái lắc đầu không hiểu nổi. Không biết có ai như cô vì một người xa lạ mà mạo hiểm cho tính mạng mình hay không nữa. Lúc này, thực sự cô không nghĩ được nhiều, chỉ biết rằng có gì đó luôn thôi thúc cô phải cứu người ấy bằng được.
___o0o____
Hắn đứng ngoài mà thấp thỏm không yên.
- Anh lo lắng à? _ Gia Tuệ hỏi.
- … Không lo được không?
- Cho ai? _ Gia Tuệ ngước lên, nhìn thẳng vào hắn.
- …
- Chỉ cho máu thôi, không sao đâu. _ Gia Tuệ nói không đầu không đuôi.
- Liên quan gì đến anh?
- Anh có tình cảm với…
- Em lên xem ông ấy có sao không, cú ngã không xoàng đâu. Ở đây có anh lo rồi, yên tâm đi! _ hắn cố tình lảng tránh câu nói của Gia Tuệ.
- … _ Gia Tuệ hiểu ý nên đành ngậm ngùi làm theo. – Vâng! Ở đây nhờ anh! _ cô bé nói rồi đứng dậy.
Hắn nhìn Gia Tuệ rảo bước cho đến khi khuất hẳn mới đút tay vào túi quần, nhắm hờ mắt, dựa lưng vào tường, suy tư.
…………ooo
“Cạch” _ cửa phòng mở, cô chậm rãi bước ra, môi trắng bệt.
- Em không sao chứ? _ hắn đỡ lấy tay cô từ cô y tá.
- …
- Cô ấy cần được nghỉ ngơi và chăm sóc đặc biệt đó. Cô ấy “mất” máu không kém gì người đang nằm trong kia đâu.
- Cảm ơn chị! _ hắn nói.
- Chị à! _ cô níu tay cô y tá lại. – Chị, chị nhớ cứu anh ấy giúp em nhé! Em xin chị!
- Đừng nói những lời dư thừa, là những người bác sĩ, sẽ không ai muốn để bệnh nhân chết trên tay mình đâu. Bạn lo dưỡng lại sức đi!
Cô y tá nói rồi quay lại vào trong.
Cánh cửa phòng cấp cứu lại đóng chặt.
Nước mắt cô rơi lã chã, đôi vai lẫn đôi tay đang run rẩy…
- Ngồi xuống đây đi. _ hắn đỡ cô ngồi xuống băng ghế, để cô dựa vào vai mình.
- Cảm ơn! Tôi không sao. _ cô từ chối dựa vai hắn.
- Để anh đưa em về nghỉ ngơi?
- Không cần, lát tôi sẽ tự về.
- … _ hắn không nói thêm gì nữa. Nghe cô nói với cô y tá kia những lời ấy chắc hắn cũng đoán được điều gì đã xảy ra với cô khi ở trong ấy.
**Khi nãy…
Lúc cô mới rút ống truyền từ tay mình ra, vô tình cô để tuột chiếc lắc tay mà anh Tuấn tặng vào dịp sinh nhật của cô trước lúc anh đi. Cô vội tụt xuống giường chạy theo chiếc lắc tay ấy. Có lẽ trời đã có ý, chiếc lắc tay dừng lại cách giường Tuấn đang nằm hôn mê không xa lắm. Cô nhặt chiếc lắc lên, mừng vì tìm lại được nó, vừa ngước mắt lên định đứng dậy thì… một gương mặt thân thuộc rơi vào tầm nhìn của cô. Phải, là Thiên Tuấn. Cô nuốt khan, không giám tin vào mắt mình. Cô bước lại gần hơn để muốn xác minh lại đích thực người đang nằm kia là ai?
- Bạn không được ở đây quá lâu, mời bạn ra ngoài để các bác sĩ tập trung chuyên môn. _ lại cô y tá. Cô y tá không kịp chặn cô lại lúc cô vừa tụt khỏi giường.
- …
- Này bạn!
- … _ cô tròn mắt, đưa hai tay lên che miệng. – A… A… _ môi cô mấp máy, cổ họng nghẹn lại, không phát thành tiếng được. – Anh… anh Tuấn! _ nước mắt cô bắt đầu rơi lã chã, cô hét lớn tên anh.
- Cô làm gì vậy? Y tá đâu? _ vị bác sĩ trông như giáo sư lên tiếng.
- Tôi xin lỗi! _ cô y tá cúi đầu kính cẩn với vị bác sĩ ấy. – Bạn làm ơn ra ngoài được không? Ở đây không còn việc của bạn nữa.
Cô chạy gần đến giường anh thì có hai cánh tay rắn chắc kéo cô từ phía sau làm cô không tài nào nhúc nhích được.
Thì ra là hai người bảo vệ đã được gọi khẩn cấp vào để “dọn” cô ra.
- Không, thả tôi ra đi mà, làm ơn! Anh hai, anh tỉnh lại đi anh hai! _ cô thều thào bằng chút sức lực cuối cùng vì mới cho đi một lượng máu không nhỏ.
Cũng may cô y tá tốt bụng kia đã xin hai người bảo vệ nhẹ tay mà thả cô ra, nếu không cô đã bị ghìm chặt trong bốn chiếc “càng” chắc khỏe ấy rồi….**
…
*Sao vậy? Anh đã đi thì một khi quay về phải cho em thấy anh sống tốt thế nào chứ. Thì ra, đây là hình tượng anh muốn tạo dựng để gây ấn tượng với em sau ngần ấy năm anh biệt tích sao?…*
“Rích cốp cốp rích rích cốp…” _ tiếng bánh xe của chiếc giường đẩy đang lăn nhanh lẫn cùng những tiếng guốc, giày lộp cộp dưới sàn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cậu, Gia Huy cùng với mấy người mặc áo blouse đang đẩy chiếc giường thật nhanh về hướng kia, trông có vẻ rất gấp gáp, có thể thấy được sự sợ hãi lẫn hoảng hốt trên nét mặt cậu…
Cô đứng bật dậy khi thấy người đang nằm trên chiếc giường ấy là nội cậu. Nhưng vừa đứng dậy thì cô đã chóng vánh, không đứng vững nổi khiến hắn phải đỡ cho cô dựa vào người hắn. Cô đẩy hắn ra rồi vịn vào tường, men theo ấy để đi theo cậu.
“Cạch” _ hắn định đi theo cô thì từ phía sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bóng đèn đỏ đã được tắt.
*Anh hai…* _ nghe tiếng cửa mở, trong đầu cô chợt lóe lên.
Cô vội quay lại…
Một chiếc giường được các bác sĩ đẩy ra… nhưng đó là một cô gái-Gia Linh. Cô thất vọng, tạm thời quên bén đi việc mình định đi đâu.
Không, vẫn chưa hết, sau Gia Ling vẫn còn một chiếc giường đang được đẩy ra nữa… Thiên Tuấn.
- Anh hai! _ cô cười trong nước mắt rồi vội chạy tới.
Hắn chạy theo giường Gia Linh, còn cô chạy theo giường Thiên Tuấn. Cả hai đều được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt và được cách li.
………..ooo
- Anh tôi không sao chứ bác sĩ? _ cô lo lắng hỏi.
- Anh ta chỉ bị mất máu quá nhiều thôi, sức khỏe của cậu ấy rất tốt nên chỉ cần tỉnh lại, tạo điều kiện được chăm sóc tốt để cậu nhanh hồi phục là ổn.
- Còn cô bé kia thì sao? _ hắn lạnh lùng.
- Còn phải xem sau khi cô ấy tỉnh lại thế nào nữa.
- Em ra ngoài trước đươc không? _ hắn nhìn cô.
- … Ờ, được.
“Cạch” _ cô ra ngoài và đóng cửa lại.
- Cậu có gì cần nói với tôi? Tôi không có nhiều thời gian.
- Tôi chỉ muốn nhờ ông một việc thôi.
- Việc gì?
Hắn đưa tay vào túi áo phía trong áo khoác, lấy ra một khẩu súng ngắn, quay một vòng và đặt lên bàn vị bác sĩ cùng với bên kia là một chiếc phong bì mỏng dính.
- Tôi xưa nay rất sòng phẳng, được việc tôi cảm ơn, còn không được… _ hắn nhìn vị bác sĩ rồi ngắm nghía lại khẩu súng đang được đặt trên bàn.
- Cậu muốn gì?
- Yên tâm! Tôi biết việc này ông có thể hoàn thành xuất sắc.
- …
- Xóa hồ sơ bệnh án của hai người họ khỏi tài liệu được lưu trữ của bệnh nhân.
…
………….ooo
Cô được mặc bộ quần áo khử trùng của bệnh viện, bịt khẩu trang y tế và ngồi cạnh giường Thiên Tuấn.
- Anh hai! Bác sĩ nói anh không có gì nghiêm trọng, anh hãy nghỉ ngơi thật thoải mái rồi tỉnh lại anh nhé! _ cô cầm chặt tay anh mình.
*Phải rồi…* _ giờ cô mới xợt nhớ ra chuyện của cậu.
- Em đi đây chút, lát em sẽ quay lại với anh sau nha! _ cô nói rồi đặt tay Thiên Tuấn xuống và ra ngoài.
Cởi bỏ bộ đồ ấy ra, cô vội vã chạy tìm theo hướng lúc nãy cậu đi…
……
Cô vừa chạy đến nơi thì cậu bước vào trong phòng…
- Anh Huy! _ còn Gia Huy đứng ngoài nên cô gọi tên anh.
- Na à em.
- Nội…
- Có lẽ lần này nội sẽ được giải thoát hẳn khỏi đau đớn của bệnh tật rồi em ạ. _ Gia Huy nói vẻ thanh thản.
Cô hiểu ý anh muốn nói, im lặng đứng nhìn cánh cửa mà đằng sau nó là cậu và bà ấy…
“Cạch”
1 giây… 2 giây…
Cậu thẫn thờ sau cánh cửa…
Gia Huy mím môi, mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai cậu và bóp chặt rồi để cậu đứng đó với cô; còn anh thì đi làm thủ tục nhận (xác).
Cô đến cạnh cậu, nhìn gương mặt đang vô hồn đến thương cảm của cậu mà không kiềm được lòng. Luồn tay nhẹ qua eo cậu, cô ôm lấy cậu để vỗ về.
- Hãy khóc nếu cậu muốn! _ cô xoa xoa lưng cậu.
… 1 giọt nước nóng hổi rớt trên vai cô…
Vì tình hình cấp bách nên cô được chỉ định nằm cạnh bệnh nhân để truyền máu trực tiếp đến bệnh nhân.
Cô rất sợ nhìn kim chích với những ống dài lòng thòng kia nên từ khi nằm lên giường cô liền nhắm chặt mắt, nắm chặt hai tay hình nắm đấm rồi mặc cho các vị “xử lí”.
- Thả lỏng ra đi bạn, gồng mình sẽ làm bạn đau và ảnh hưởng đến quá trình cho và nhận máu đó. Đừng căng thẳng, không có gì ghê gớm đâu. _ cô y tá.
- Hì… _ cô nhăn mặt, cười gượng.
Cô dấu đi sự sợ hãi và căng thẳng, cố lấy vẻ bình tĩnh lại.
Chỉ cách người mình cho máu là bệnh nhân kia một khoảng không khí trong suốt và bức mành che mỏng thôi, nhưng cô thậm chí không giám ngoái sang nhìn hay tò mò xem người ấy là ai. Nếu nhìn sang, có lẽ đã…
……ooo
- Xong rồi, cảm ơn bạn!
- Dạ? _ cô giật mình, mở mắt ra.
- Bây giờ bạn có thể ra ngoài được rồi.
- Dạ.
Cô không nghĩ lại nhanh đến thế, mới nhắm mắt để đó một tẹo đã xong rồi…
- Hết thật rồi sao? _ vị bác sĩ với toàn bộ đều bịt kín, chỉ hở mỗi đôi mắt, hai tay đi găng tay dính đầy máu.
- Vâng thưa bác sĩ! _ cô y tá.
- Cậu ta vẫn không ngừng chảy máu, vết đạn lại ở chỗ hiểm, nếu không có máu cung ứng thêm chắc chắn cậu ta sẽ không qua khỏi.
- Nhưng ngân hàng máu của chúng ta đã hết, người cho máu thì đã cho hết tiêu chuẩn một lần cho rồi, đành chịu thôi bác sĩ ạ.
- Tôi có thể cho thêm mà. _ cô bỗng lên tiếng.
Tất cả những người có mặt ở đó đều nhìn cô kì lạ. Thì ra cô vẫn chưa ra ngoài, mặc dù đã được mời ra.
- … _ bác sĩ nhìn qua cô y tá.
- Đây là người mới cho máu bệnh nhân xong ạ.
- Ra ngoài đi! _ vị bác sĩ lạnh lùng.
- Nhưng anh ta sẽ… nếu không được nhận máu từ tôi.
- Tôi đã nói bạn hãy ra ngoài rồi mà, đây không phải chỗ có thể chơi đâu. Mời bạn ra ngoài giúp chúng tôi. _ cô y tá đẩy cô ra.
- Không, làm ơn để tôi được cho máu đi mà! _ cô nhất quyết không đi.
- Ô hay, có ai năn nỉ để được cho máu như cô không? Cô đã cho rồi, chúng tôi đã lấy hết tiêu chuẩn của một lần rồi. Tuy chúng tôi rất cảm ơn vì cô đã cho bệnh nhân máu, nhưng việc này không liên quan đến cô, mời cô ra khỏi đây!
- Sao lai không? Tôi vừa cho đi một lượng máu để mong cứu sống bệnh nhân kia, ấy thế mà giờ đứng im để người đó chết sao? Tôi cho hay không cũng bằng nhau à? Tôi biết, tôi rất khỏe mà, tôi không sao, hãy lấy đủ lượng máu cứu bệnh nhân đó đi! Tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì mà. _ cô nắm lấy áo y tá nài nỉ.
Cô y tá khó xử nhìn sang vị bác sĩ.
- Bệnh nhân sẽ không chờ được lâu đâu. _ cô nói như một vị bác sĩ thực thụ.
Vị bác sĩ không nói gì, chỉ nhìn cô y tá một lần rồi quay lại bàn mổ của mình.
- Thật là… bạn nằm lên giường đi. _ cô y tá nói.
- Vâng ạ! _ cô nhanh nhảu.
Tất cả chỉ biết dành cho cô cái lắc đầu không hiểu nổi. Không biết có ai như cô vì một người xa lạ mà mạo hiểm cho tính mạng mình hay không nữa. Lúc này, thực sự cô không nghĩ được nhiều, chỉ biết rằng có gì đó luôn thôi thúc cô phải cứu người ấy bằng được.
___o0o____
Hắn đứng ngoài mà thấp thỏm không yên.
- Anh lo lắng à? _ Gia Tuệ hỏi.
- … Không lo được không?
- Cho ai? _ Gia Tuệ ngước lên, nhìn thẳng vào hắn.
- …
- Chỉ cho máu thôi, không sao đâu. _ Gia Tuệ nói không đầu không đuôi.
- Liên quan gì đến anh?
- Anh có tình cảm với…
- Em lên xem ông ấy có sao không, cú ngã không xoàng đâu. Ở đây có anh lo rồi, yên tâm đi! _ hắn cố tình lảng tránh câu nói của Gia Tuệ.
- … _ Gia Tuệ hiểu ý nên đành ngậm ngùi làm theo. – Vâng! Ở đây nhờ anh! _ cô bé nói rồi đứng dậy.
Hắn nhìn Gia Tuệ rảo bước cho đến khi khuất hẳn mới đút tay vào túi quần, nhắm hờ mắt, dựa lưng vào tường, suy tư.
…………ooo
“Cạch” _ cửa phòng mở, cô chậm rãi bước ra, môi trắng bệt.
- Em không sao chứ? _ hắn đỡ lấy tay cô từ cô y tá.
- …
- Cô ấy cần được nghỉ ngơi và chăm sóc đặc biệt đó. Cô ấy “mất” máu không kém gì người đang nằm trong kia đâu.
- Cảm ơn chị! _ hắn nói.
- Chị à! _ cô níu tay cô y tá lại. – Chị, chị nhớ cứu anh ấy giúp em nhé! Em xin chị!
- Đừng nói những lời dư thừa, là những người bác sĩ, sẽ không ai muốn để bệnh nhân chết trên tay mình đâu. Bạn lo dưỡng lại sức đi!
Cô y tá nói rồi quay lại vào trong.
Cánh cửa phòng cấp cứu lại đóng chặt.
Nước mắt cô rơi lã chã, đôi vai lẫn đôi tay đang run rẩy…
- Ngồi xuống đây đi. _ hắn đỡ cô ngồi xuống băng ghế, để cô dựa vào vai mình.
- Cảm ơn! Tôi không sao. _ cô từ chối dựa vai hắn.
- Để anh đưa em về nghỉ ngơi?
- Không cần, lát tôi sẽ tự về.
- … _ hắn không nói thêm gì nữa. Nghe cô nói với cô y tá kia những lời ấy chắc hắn cũng đoán được điều gì đã xảy ra với cô khi ở trong ấy.
**Khi nãy…
Lúc cô mới rút ống truyền từ tay mình ra, vô tình cô để tuột chiếc lắc tay mà anh Tuấn tặng vào dịp sinh nhật của cô trước lúc anh đi. Cô vội tụt xuống giường chạy theo chiếc lắc tay ấy. Có lẽ trời đã có ý, chiếc lắc tay dừng lại cách giường Tuấn đang nằm hôn mê không xa lắm. Cô nhặt chiếc lắc lên, mừng vì tìm lại được nó, vừa ngước mắt lên định đứng dậy thì… một gương mặt thân thuộc rơi vào tầm nhìn của cô. Phải, là Thiên Tuấn. Cô nuốt khan, không giám tin vào mắt mình. Cô bước lại gần hơn để muốn xác minh lại đích thực người đang nằm kia là ai?
- Bạn không được ở đây quá lâu, mời bạn ra ngoài để các bác sĩ tập trung chuyên môn. _ lại cô y tá. Cô y tá không kịp chặn cô lại lúc cô vừa tụt khỏi giường.
- …
- Này bạn!
- … _ cô tròn mắt, đưa hai tay lên che miệng. – A… A… _ môi cô mấp máy, cổ họng nghẹn lại, không phát thành tiếng được. – Anh… anh Tuấn! _ nước mắt cô bắt đầu rơi lã chã, cô hét lớn tên anh.
- Cô làm gì vậy? Y tá đâu? _ vị bác sĩ trông như giáo sư lên tiếng.
- Tôi xin lỗi! _ cô y tá cúi đầu kính cẩn với vị bác sĩ ấy. – Bạn làm ơn ra ngoài được không? Ở đây không còn việc của bạn nữa.
Cô chạy gần đến giường anh thì có hai cánh tay rắn chắc kéo cô từ phía sau làm cô không tài nào nhúc nhích được.
Thì ra là hai người bảo vệ đã được gọi khẩn cấp vào để “dọn” cô ra.
- Không, thả tôi ra đi mà, làm ơn! Anh hai, anh tỉnh lại đi anh hai! _ cô thều thào bằng chút sức lực cuối cùng vì mới cho đi một lượng máu không nhỏ.
Cũng may cô y tá tốt bụng kia đã xin hai người bảo vệ nhẹ tay mà thả cô ra, nếu không cô đã bị ghìm chặt trong bốn chiếc “càng” chắc khỏe ấy rồi….**
…
*Sao vậy? Anh đã đi thì một khi quay về phải cho em thấy anh sống tốt thế nào chứ. Thì ra, đây là hình tượng anh muốn tạo dựng để gây ấn tượng với em sau ngần ấy năm anh biệt tích sao?…*
“Rích cốp cốp rích rích cốp…” _ tiếng bánh xe của chiếc giường đẩy đang lăn nhanh lẫn cùng những tiếng guốc, giày lộp cộp dưới sàn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cậu, Gia Huy cùng với mấy người mặc áo blouse đang đẩy chiếc giường thật nhanh về hướng kia, trông có vẻ rất gấp gáp, có thể thấy được sự sợ hãi lẫn hoảng hốt trên nét mặt cậu…
Cô đứng bật dậy khi thấy người đang nằm trên chiếc giường ấy là nội cậu. Nhưng vừa đứng dậy thì cô đã chóng vánh, không đứng vững nổi khiến hắn phải đỡ cho cô dựa vào người hắn. Cô đẩy hắn ra rồi vịn vào tường, men theo ấy để đi theo cậu.
“Cạch” _ hắn định đi theo cô thì từ phía sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bóng đèn đỏ đã được tắt.
*Anh hai…* _ nghe tiếng cửa mở, trong đầu cô chợt lóe lên.
Cô vội quay lại…
Một chiếc giường được các bác sĩ đẩy ra… nhưng đó là một cô gái-Gia Linh. Cô thất vọng, tạm thời quên bén đi việc mình định đi đâu.
Không, vẫn chưa hết, sau Gia Ling vẫn còn một chiếc giường đang được đẩy ra nữa… Thiên Tuấn.
- Anh hai! _ cô cười trong nước mắt rồi vội chạy tới.
Hắn chạy theo giường Gia Linh, còn cô chạy theo giường Thiên Tuấn. Cả hai đều được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt và được cách li.
………..ooo
- Anh tôi không sao chứ bác sĩ? _ cô lo lắng hỏi.
- Anh ta chỉ bị mất máu quá nhiều thôi, sức khỏe của cậu ấy rất tốt nên chỉ cần tỉnh lại, tạo điều kiện được chăm sóc tốt để cậu nhanh hồi phục là ổn.
- Còn cô bé kia thì sao? _ hắn lạnh lùng.
- Còn phải xem sau khi cô ấy tỉnh lại thế nào nữa.
- Em ra ngoài trước đươc không? _ hắn nhìn cô.
- … Ờ, được.
“Cạch” _ cô ra ngoài và đóng cửa lại.
- Cậu có gì cần nói với tôi? Tôi không có nhiều thời gian.
- Tôi chỉ muốn nhờ ông một việc thôi.
- Việc gì?
Hắn đưa tay vào túi áo phía trong áo khoác, lấy ra một khẩu súng ngắn, quay một vòng và đặt lên bàn vị bác sĩ cùng với bên kia là một chiếc phong bì mỏng dính.
- Tôi xưa nay rất sòng phẳng, được việc tôi cảm ơn, còn không được… _ hắn nhìn vị bác sĩ rồi ngắm nghía lại khẩu súng đang được đặt trên bàn.
- Cậu muốn gì?
- Yên tâm! Tôi biết việc này ông có thể hoàn thành xuất sắc.
- …
- Xóa hồ sơ bệnh án của hai người họ khỏi tài liệu được lưu trữ của bệnh nhân.
…
………….ooo
Cô được mặc bộ quần áo khử trùng của bệnh viện, bịt khẩu trang y tế và ngồi cạnh giường Thiên Tuấn.
- Anh hai! Bác sĩ nói anh không có gì nghiêm trọng, anh hãy nghỉ ngơi thật thoải mái rồi tỉnh lại anh nhé! _ cô cầm chặt tay anh mình.
*Phải rồi…* _ giờ cô mới xợt nhớ ra chuyện của cậu.
- Em đi đây chút, lát em sẽ quay lại với anh sau nha! _ cô nói rồi đặt tay Thiên Tuấn xuống và ra ngoài.
Cởi bỏ bộ đồ ấy ra, cô vội vã chạy tìm theo hướng lúc nãy cậu đi…
……
Cô vừa chạy đến nơi thì cậu bước vào trong phòng…
- Anh Huy! _ còn Gia Huy đứng ngoài nên cô gọi tên anh.
- Na à em.
- Nội…
- Có lẽ lần này nội sẽ được giải thoát hẳn khỏi đau đớn của bệnh tật rồi em ạ. _ Gia Huy nói vẻ thanh thản.
Cô hiểu ý anh muốn nói, im lặng đứng nhìn cánh cửa mà đằng sau nó là cậu và bà ấy…
“Cạch”
1 giây… 2 giây…
Cậu thẫn thờ sau cánh cửa…
Gia Huy mím môi, mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai cậu và bóp chặt rồi để cậu đứng đó với cô; còn anh thì đi làm thủ tục nhận (xác).
Cô đến cạnh cậu, nhìn gương mặt đang vô hồn đến thương cảm của cậu mà không kiềm được lòng. Luồn tay nhẹ qua eo cậu, cô ôm lấy cậu để vỗ về.
- Hãy khóc nếu cậu muốn! _ cô xoa xoa lưng cậu.
… 1 giọt nước nóng hổi rớt trên vai cô…
/76
|