Buổi tối, bầu trời đen ngòm, vắng bóng sao, thiếu ánh trăng, một người đầy tâm trạng…
Biệt thự Hoàng Gia…
“Cốc cốc” _ Gia Huy ghé ngang phòng cậu, thấy cửa đang mở, nhưng anh không vào mà vẫn đứng ngoài gõ cửa.
Nghe có tiếng gõ cửa cậu liền quay ra xem là ai…
- Một ly không? _ Gia Huy hỏi, tay đút vào túi quần, đứng dựa vào cửa.
- …
Cậu nhìn anh mà không trả lời. Gia Huy đành đi trước.
Anh xuống bếp, mở tủ lạnh và lấy bia ra một chiếc khay lớn. Anh bê khay bia ra vườn sau, dừng lại trước một cây lớn, xù xì, già nua, nhưng vẫn rất tươi tốt, lá vẫn xanh dù cây không còn trẻ.
Gia Huy đặt khay bia xuống thảm cỏ dưới gốc cây rồi cũng ngồi xuống.
“Pặc xìiii…” _ anh bật lon bia đầu tiên, uống một hơi không nghỉ cho đến khi lon bia cạn. Bóp chặt vỏ lon khiến nó mất đi hình dạng nguyên vẹn rồi anh thả nó ra một góc, lấy một lon bia khác lên tay.
“Pặc xìiii…” _ một tiếng bật lon bia khác, nhưng không phải của Gia Huy.
Phải, là của cậu.
Cậu cũng làm một hơi cho cạn lon và làm như Gia Huy vừa làm với lon bia trước.
Hai anh em không nhìn, không nói với nhau câu nào, chỉ thay nhau “ực” rồi bóp lon bia…
Cuối cùng cũng đến lúc này, khay bia chỉ còn lại một lon duy nhất.
- Để em đi lấy bia. _ câu nói hiếm hoi từ khi bắt đầu uống tới giờ của cậu.
- … Thế đủ rồi. _ Gia Huy nói rồi thả vỏ lon mình vừa bóp ra góc.
- ……
“Pặc xìiii”
Cậu bật lon bia cuối, đưa qua trước mặt Gia Huy.
Nhìn lon bia… nhìn cậu, anh nhận lấy lon bia và uống một ngụm rồi đưa lại cậu
Gia Huy gối tay lên đầu, nằm ngả lưng xuống thảm cỏ nhìn lên trời đêm.
- Đã bao lâu ta mới lần nữa gặp lại cảm giác này nhỉ? _ Gia Huy hít thở sâu và nói.
Nhìn anh mình giây lát rồi cậu cũng làm theo, nằm xuống thảm cỏ mát lạnh.
- Em vẫn là Gia Bảo, là em anh của ngày xưa, em không khác chút nào.
- Anh muốn em khác?
- … Ít nhất không nhu nhược chọn cách trốn chạy.
- …
- Thấy thế nào?
Cậu nhìn qua Gia Huy khi anh hỏi câu hỏi đó.
- Cảm giác chạy trốn đó.
- …
- Có tốt hơn khi đối diện không?
- …
Bực mình vì cậu vẫn phớt lờ lời mình nói, anh chống tay đứng phắt dậy.
- Đến cả những câu hỏi của anh em còn trốn thì em có thể làm gì, đối diện với gì được hả Gia Bảo?
- …
- Haizzzzzz _ Gia Huy thở dài, lắc đầu. Anh đút tay vào túi quần, nhìn về phía thành phố…
- Yuu em định sẽ thế nào? Còn Na Na nữa, con bé không nói nhưng không có nghĩa nó không dằn xé với những hành động lẫn thái độ của em đâu. Anh biết em đặt nặng vấn đề trách nhiệm, nhưng em biết rõ có nhiều cách để thực hiện trách nhiệm của em mà. Nhìn hành động gần đây của em với bé Na, anh nhìn ra được em đang định làm gì.
- Mọi chuyện không đơn giản như anh đang nghĩ.
- Vậy em đã làm gì vào ngày hôm qua? Em đang làm gì trong khi tất cả đang tiễn nội? Đến Yuu kia, con bé còn mập mờ nhận ra sự mất mát của gia đình. Còn em, em làm gì? Nghĩ gì khi không ở đó?
- Em xin lỗi!
- Em đã sai, lời xin lỗi cũng không làm tình hình khá khẩm hơn đâu. Điều anh mong bây giờ là chỉ cần em nhận thức ra được vị trí và lí trí của mình đang ở đâu. Hãy một lần suy nghĩ nghiêm túc đi! Anh biết em đã biết mình cần gì, đừng quá tính toán để rồi toán sẽ tính lại với em. Ngôi nhà này có một người sống như thế là quá đủ rồi.
- …
- Hy vọng mọi chuyện không như anh đã nghĩ! Đừng để khi mất mới giật mình hối tiếc!
Gia Huy nói rồi trở lại phòng mình, để cậu có khoảng lặng suy nghĩ.
Cầm lon bia còn dở trên tay, cậu uống từng ngụm nhỏ một như đang nhấm nháp thứ tâm trạng nặng trịch của mình.
Đã là lần thứ mấy anh nói chuyện với cậu, lần nào anh cũng nhắc mập mờ đến bản thân mình. Anh nói “Ngôi nhà này có một người sống như thế là quá đủ rồi”, anh đang nhắc đến chính anh. Cũng đúng thôi, nếu khi xưa anh không tính toán, chi li đủ điều về trách nhiệm, về tình cảm, về lẽ đời đúng sai thì bây giờ anh đã không bất lực trong việc đối diện với bản thân mình mỗi đêm đến như vậy. Có phải vì vậy mà anh luôn vùi mình vào công việc không? Làm cũng là một cách để quên. Anh không bao giờ muốn cậu đi lại dấu chân của anh đã từng.
Không biết rằng, cậu có nhận ra được điều gì khi một mình suy nghĩ trong đêm hay không. Chỉ thấy lâu lâu lại đưa lên miệng ngụm bia đắng…
___o0o___
Bệnh viện…
“Cạch” _ cô khẽ mở cửa phòng Tuấn.
Ngồi xuống cạnh giường anh, cô lấy từ trong cặp mình ra một chiếc headphone, đeo cho Thiên Tuấn…
- Anh à, bài nhạc này… chị Trâm Anh ngày nào cũng nghe nó anh ạ! Trước khi đi ngủ, trước khi bắt đầu một ngày mới, chị ấy đều nghe bài này. Chị ấy nói, trước khi đi ngủ chị gặp anh và sớm mai chị có thể lại gặp anh là nhờ bài hát này. Nó làm chị ấy có cảm giác an toàn, có anh bên cạnh… Anh đã hứa sẽ mãi làm cơm gà cho chị ấy và em, cũng đã hứa sẽ nếm chiếc bánh ngọt đầu tiên của em, anh thích ăn bánh ngọt nhất mà. Anh hãy mau tỉnh lại đi anh!
…
“Baby life was good to me but you just made it better
I love the way you stand by me through any kind of weather
I don’t wanna run away
Just wanna make your day
When you felt the world is on your shoulders
Don’t wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me I will do whatever
It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
……… (Until you – Shayne Ward)
Từng lời bài hát, từng giai điệu nhẹ lướt bên tai Thiên Tuấn, gợi lại cho anh những ngày tháng không đẹp nhưng đầy ý nghĩa và không thể quên với anh.
*Na Na… Trâm Anh… nội… Quốc…* _ đó là tất cả những gì có trong thế giới của anh, anh đang thầm gọi tên họ.
Cố lên nào! Chỉ cần một chút thôi là anh sẽ được trở về với cuộc sống thực tại. Sẽ được ăn món bánh của cô làm thôi……
“Tíc tắc… tíc tắc…”
- … Anh…anh…anh hai! _ cô mừng đến nghẹn lời.
Cô vừa quay sang đặt hoa vào lọ, quay lại đã thấy tay Tuấn nhúc nhích, tròng mắt đưa qua đưa lại như sắp thức.
- Cố lên chút nữa thôi anh hai à! Hức…
Mắt Tuấn chập choạng, hé mở nhìn ánh bình minh đang le lói qua ô cửa kính vào phòng.
- Anh hai! Hức… cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Em… hức…
- …
- Bác sĩ! Bác sĩ! Anh tôi tỉnh lại rồi bác sĩ… _ cô chạy vội ra ngoài tìm bác sĩ.
…………ooo
- Vết thương đang dần lành miệng, gia đình cố gắng chăm sóc bệnh nhân với chế độ dinh dưỡng thích hợp thì chắc chắn cậu ta sẽ nhanh chạy nhảy được thôi. _ bác sĩ.
- Cảm ơn bác sĩ! _ cô gập người. – Anh hai! Anh không sao rồi. _ cô cười thật tươi nhìn Thiên Tuấn và háo hức chờ đợi những ngày sắp tới.
___o0o___
Tu viện Maria…
- Con quỷ nhỏ, mày đi đâu hồi giờ mà mất tích luôn thế hở? Nói liên lạc lại sau với tao mà chả thấy, tao liên lạc thì cũng lặn luôn.
- Thì bây giờ tao đến nè, khổ quá bà cụ của đời tôi.
- Tao mà là cụ mày thì tao đã cho mày một gáo dừa rồi đó, hư. _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực.
- Tao xin lỗi! Tao biết rồi mà, hì.
- Hì, hì, hì cái con khỉ í mà hì. Lúc nào cũng cười trừ để xề xòa cho xong chuyện.
- Thôi được rồi, để tao kể mày nghe cái này nè.
- Hư… _ Kì Lâm vẫn làm mặt giận.
- Tao… gặp được anh Tuấn rồi mày ạ.
- Kệ mày… Mày… gì? Mày nói gì hở? Hả?
- … Tao…
- Làm sao?
- Tao gặp được anh Tuấn rồi.
- Giờ anh ấy đâu?
- Bệnh viện.
- Gì?
- …
- Khoan đã! Có phải bệnh viện lần trước không?
Gật gật
Cô bắt đầu kể lại hết những gì vèo ngày hôm đó, và những ngày tiếp theo cho Kì Lâm nghe.
- Tao đến đó thăm anh ấy được không?
- … Uhm!
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”
Điện thoại cô đổ chuông.
Là cậu gọi.
- Mày nghe đi!
- Uhm! _ cô bước ra cách Kì Lâm vài mét để nghe điện thoại.
…
- Alo!
- “…”
- Uhm!
…
- Đi thôi. _ Kì Lâm nói rồi dông thẳng. – Nhưng mà…
“Kịch… huỵch…”
- Ui ya… ha… hức…
Kì Lâm đang hùng hổ đi tới thì đột ngột quay lại, còn cô thì đang chạy nhanh theo nó nên… cả hai tông xầm vào nhau rồi bật ra sau ,té dúi dụi. Không nói quá nhưng mũi của cô tưởng chừng như bị xiêu vẹo mất thôi. Trán Kì Lâm thì cũng “mọc” lên một u đỏ hỏn.
- Sao mày đi gần tao vậy? Ui ya… _ Kì Lâm xoa trán mình, nói.
- Ai bảo mày quay lại đột ngột chi? Ya… xíttttt ù… gãy mũi tao rồi còn đâu.
- Trán tao cũng sứt miếng rồi nè.
- Haizzz… _ cô cụp mi xuống, thở dài.
Kì Lâm chống tay đứng dậy rồi đưa tay ra, kéo cô đứng lên. Cả hai cùng phủi đất cát dính trên quần áo rồi nhìn nhau.
- Có chuyện gì hay sao mà… nhìn mặt mày… trông chả khác nào bà già đau khổ cả.
- … Yuu muốn gặp tao.
- Gì?
- Tao không biết nữa, tự nhiên Yuu nói nhớ, rồi muốn gặp tao.
- Vậy mày tính sao?
- …
- Thôi khỏi nói, đi đi! Mày cũng cần xem chuyện gì đang xảy ra mà.
- Uhm!… Mà Kì Lâm này.
- Uhm.
- Chuyện anh Tuấn…
- Chậc, tao hiểu mà. Tao đóng hòm, niêm phong những thông tin mày vừa nói tại đây, ok?
- Cảm ơn mày!
- Không có gì là không có chi, hi.
- …
___o0o___
Biệt thự Hoàng Gia…
“Cốc cốc” _ Gia Huy ghé ngang phòng cậu, thấy cửa đang mở, nhưng anh không vào mà vẫn đứng ngoài gõ cửa.
Nghe có tiếng gõ cửa cậu liền quay ra xem là ai…
- Một ly không? _ Gia Huy hỏi, tay đút vào túi quần, đứng dựa vào cửa.
- …
Cậu nhìn anh mà không trả lời. Gia Huy đành đi trước.
Anh xuống bếp, mở tủ lạnh và lấy bia ra một chiếc khay lớn. Anh bê khay bia ra vườn sau, dừng lại trước một cây lớn, xù xì, già nua, nhưng vẫn rất tươi tốt, lá vẫn xanh dù cây không còn trẻ.
Gia Huy đặt khay bia xuống thảm cỏ dưới gốc cây rồi cũng ngồi xuống.
“Pặc xìiii…” _ anh bật lon bia đầu tiên, uống một hơi không nghỉ cho đến khi lon bia cạn. Bóp chặt vỏ lon khiến nó mất đi hình dạng nguyên vẹn rồi anh thả nó ra một góc, lấy một lon bia khác lên tay.
“Pặc xìiii…” _ một tiếng bật lon bia khác, nhưng không phải của Gia Huy.
Phải, là của cậu.
Cậu cũng làm một hơi cho cạn lon và làm như Gia Huy vừa làm với lon bia trước.
Hai anh em không nhìn, không nói với nhau câu nào, chỉ thay nhau “ực” rồi bóp lon bia…
Cuối cùng cũng đến lúc này, khay bia chỉ còn lại một lon duy nhất.
- Để em đi lấy bia. _ câu nói hiếm hoi từ khi bắt đầu uống tới giờ của cậu.
- … Thế đủ rồi. _ Gia Huy nói rồi thả vỏ lon mình vừa bóp ra góc.
- ……
“Pặc xìiii”
Cậu bật lon bia cuối, đưa qua trước mặt Gia Huy.
Nhìn lon bia… nhìn cậu, anh nhận lấy lon bia và uống một ngụm rồi đưa lại cậu
Gia Huy gối tay lên đầu, nằm ngả lưng xuống thảm cỏ nhìn lên trời đêm.
- Đã bao lâu ta mới lần nữa gặp lại cảm giác này nhỉ? _ Gia Huy hít thở sâu và nói.
Nhìn anh mình giây lát rồi cậu cũng làm theo, nằm xuống thảm cỏ mát lạnh.
- Em vẫn là Gia Bảo, là em anh của ngày xưa, em không khác chút nào.
- Anh muốn em khác?
- … Ít nhất không nhu nhược chọn cách trốn chạy.
- …
- Thấy thế nào?
Cậu nhìn qua Gia Huy khi anh hỏi câu hỏi đó.
- Cảm giác chạy trốn đó.
- …
- Có tốt hơn khi đối diện không?
- …
Bực mình vì cậu vẫn phớt lờ lời mình nói, anh chống tay đứng phắt dậy.
- Đến cả những câu hỏi của anh em còn trốn thì em có thể làm gì, đối diện với gì được hả Gia Bảo?
- …
- Haizzzzzz _ Gia Huy thở dài, lắc đầu. Anh đút tay vào túi quần, nhìn về phía thành phố…
- Yuu em định sẽ thế nào? Còn Na Na nữa, con bé không nói nhưng không có nghĩa nó không dằn xé với những hành động lẫn thái độ của em đâu. Anh biết em đặt nặng vấn đề trách nhiệm, nhưng em biết rõ có nhiều cách để thực hiện trách nhiệm của em mà. Nhìn hành động gần đây của em với bé Na, anh nhìn ra được em đang định làm gì.
- Mọi chuyện không đơn giản như anh đang nghĩ.
- Vậy em đã làm gì vào ngày hôm qua? Em đang làm gì trong khi tất cả đang tiễn nội? Đến Yuu kia, con bé còn mập mờ nhận ra sự mất mát của gia đình. Còn em, em làm gì? Nghĩ gì khi không ở đó?
- Em xin lỗi!
- Em đã sai, lời xin lỗi cũng không làm tình hình khá khẩm hơn đâu. Điều anh mong bây giờ là chỉ cần em nhận thức ra được vị trí và lí trí của mình đang ở đâu. Hãy một lần suy nghĩ nghiêm túc đi! Anh biết em đã biết mình cần gì, đừng quá tính toán để rồi toán sẽ tính lại với em. Ngôi nhà này có một người sống như thế là quá đủ rồi.
- …
- Hy vọng mọi chuyện không như anh đã nghĩ! Đừng để khi mất mới giật mình hối tiếc!
Gia Huy nói rồi trở lại phòng mình, để cậu có khoảng lặng suy nghĩ.
Cầm lon bia còn dở trên tay, cậu uống từng ngụm nhỏ một như đang nhấm nháp thứ tâm trạng nặng trịch của mình.
Đã là lần thứ mấy anh nói chuyện với cậu, lần nào anh cũng nhắc mập mờ đến bản thân mình. Anh nói “Ngôi nhà này có một người sống như thế là quá đủ rồi”, anh đang nhắc đến chính anh. Cũng đúng thôi, nếu khi xưa anh không tính toán, chi li đủ điều về trách nhiệm, về tình cảm, về lẽ đời đúng sai thì bây giờ anh đã không bất lực trong việc đối diện với bản thân mình mỗi đêm đến như vậy. Có phải vì vậy mà anh luôn vùi mình vào công việc không? Làm cũng là một cách để quên. Anh không bao giờ muốn cậu đi lại dấu chân của anh đã từng.
Không biết rằng, cậu có nhận ra được điều gì khi một mình suy nghĩ trong đêm hay không. Chỉ thấy lâu lâu lại đưa lên miệng ngụm bia đắng…
___o0o___
Bệnh viện…
“Cạch” _ cô khẽ mở cửa phòng Tuấn.
Ngồi xuống cạnh giường anh, cô lấy từ trong cặp mình ra một chiếc headphone, đeo cho Thiên Tuấn…
- Anh à, bài nhạc này… chị Trâm Anh ngày nào cũng nghe nó anh ạ! Trước khi đi ngủ, trước khi bắt đầu một ngày mới, chị ấy đều nghe bài này. Chị ấy nói, trước khi đi ngủ chị gặp anh và sớm mai chị có thể lại gặp anh là nhờ bài hát này. Nó làm chị ấy có cảm giác an toàn, có anh bên cạnh… Anh đã hứa sẽ mãi làm cơm gà cho chị ấy và em, cũng đã hứa sẽ nếm chiếc bánh ngọt đầu tiên của em, anh thích ăn bánh ngọt nhất mà. Anh hãy mau tỉnh lại đi anh!
…
“Baby life was good to me but you just made it better
I love the way you stand by me through any kind of weather
I don’t wanna run away
Just wanna make your day
When you felt the world is on your shoulders
Don’t wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me I will do whatever
It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
……… (Until you – Shayne Ward)
Từng lời bài hát, từng giai điệu nhẹ lướt bên tai Thiên Tuấn, gợi lại cho anh những ngày tháng không đẹp nhưng đầy ý nghĩa và không thể quên với anh.
*Na Na… Trâm Anh… nội… Quốc…* _ đó là tất cả những gì có trong thế giới của anh, anh đang thầm gọi tên họ.
Cố lên nào! Chỉ cần một chút thôi là anh sẽ được trở về với cuộc sống thực tại. Sẽ được ăn món bánh của cô làm thôi……
“Tíc tắc… tíc tắc…”
- … Anh…anh…anh hai! _ cô mừng đến nghẹn lời.
Cô vừa quay sang đặt hoa vào lọ, quay lại đã thấy tay Tuấn nhúc nhích, tròng mắt đưa qua đưa lại như sắp thức.
- Cố lên chút nữa thôi anh hai à! Hức…
Mắt Tuấn chập choạng, hé mở nhìn ánh bình minh đang le lói qua ô cửa kính vào phòng.
- Anh hai! Hức… cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Em… hức…
- …
- Bác sĩ! Bác sĩ! Anh tôi tỉnh lại rồi bác sĩ… _ cô chạy vội ra ngoài tìm bác sĩ.
…………ooo
- Vết thương đang dần lành miệng, gia đình cố gắng chăm sóc bệnh nhân với chế độ dinh dưỡng thích hợp thì chắc chắn cậu ta sẽ nhanh chạy nhảy được thôi. _ bác sĩ.
- Cảm ơn bác sĩ! _ cô gập người. – Anh hai! Anh không sao rồi. _ cô cười thật tươi nhìn Thiên Tuấn và háo hức chờ đợi những ngày sắp tới.
___o0o___
Tu viện Maria…
- Con quỷ nhỏ, mày đi đâu hồi giờ mà mất tích luôn thế hở? Nói liên lạc lại sau với tao mà chả thấy, tao liên lạc thì cũng lặn luôn.
- Thì bây giờ tao đến nè, khổ quá bà cụ của đời tôi.
- Tao mà là cụ mày thì tao đã cho mày một gáo dừa rồi đó, hư. _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực.
- Tao xin lỗi! Tao biết rồi mà, hì.
- Hì, hì, hì cái con khỉ í mà hì. Lúc nào cũng cười trừ để xề xòa cho xong chuyện.
- Thôi được rồi, để tao kể mày nghe cái này nè.
- Hư… _ Kì Lâm vẫn làm mặt giận.
- Tao… gặp được anh Tuấn rồi mày ạ.
- Kệ mày… Mày… gì? Mày nói gì hở? Hả?
- … Tao…
- Làm sao?
- Tao gặp được anh Tuấn rồi.
- Giờ anh ấy đâu?
- Bệnh viện.
- Gì?
- …
- Khoan đã! Có phải bệnh viện lần trước không?
Gật gật
Cô bắt đầu kể lại hết những gì vèo ngày hôm đó, và những ngày tiếp theo cho Kì Lâm nghe.
- Tao đến đó thăm anh ấy được không?
- … Uhm!
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”
Điện thoại cô đổ chuông.
Là cậu gọi.
- Mày nghe đi!
- Uhm! _ cô bước ra cách Kì Lâm vài mét để nghe điện thoại.
…
- Alo!
- “…”
- Uhm!
…
- Đi thôi. _ Kì Lâm nói rồi dông thẳng. – Nhưng mà…
“Kịch… huỵch…”
- Ui ya… ha… hức…
Kì Lâm đang hùng hổ đi tới thì đột ngột quay lại, còn cô thì đang chạy nhanh theo nó nên… cả hai tông xầm vào nhau rồi bật ra sau ,té dúi dụi. Không nói quá nhưng mũi của cô tưởng chừng như bị xiêu vẹo mất thôi. Trán Kì Lâm thì cũng “mọc” lên một u đỏ hỏn.
- Sao mày đi gần tao vậy? Ui ya… _ Kì Lâm xoa trán mình, nói.
- Ai bảo mày quay lại đột ngột chi? Ya… xíttttt ù… gãy mũi tao rồi còn đâu.
- Trán tao cũng sứt miếng rồi nè.
- Haizzz… _ cô cụp mi xuống, thở dài.
Kì Lâm chống tay đứng dậy rồi đưa tay ra, kéo cô đứng lên. Cả hai cùng phủi đất cát dính trên quần áo rồi nhìn nhau.
- Có chuyện gì hay sao mà… nhìn mặt mày… trông chả khác nào bà già đau khổ cả.
- … Yuu muốn gặp tao.
- Gì?
- Tao không biết nữa, tự nhiên Yuu nói nhớ, rồi muốn gặp tao.
- Vậy mày tính sao?
- …
- Thôi khỏi nói, đi đi! Mày cũng cần xem chuyện gì đang xảy ra mà.
- Uhm!… Mà Kì Lâm này.
- Uhm.
- Chuyện anh Tuấn…
- Chậc, tao hiểu mà. Tao đóng hòm, niêm phong những thông tin mày vừa nói tại đây, ok?
- Cảm ơn mày!
- Không có gì là không có chi, hi.
- …
___o0o___
/76
|