Mẫu thân nói, trong lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt.
Mẫu thân nói, cuộc tranh đấu giữa Đông cung và Tam vương phủ chắc chắn không có cách lưỡng toàn.
Mẫu thân nói, thân là nữ nhân Mộ Dung gia, nhất định phải vì gia tộc mà hy sinh, coi trọng toàn cục.
Người còn nói rất nhiều, rất nhiều, suốt cả một buổi trưa.
Trong mắt người là lệ, còn lòng ta thì mờ mịt, gốc cổ thụ xanh mướt bên ngoài cửa sổ cũng đìu hiu.
Kỳ thật sau này khi hồi tưởng lại, có rất nhiều điều ta cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ bản thân đã khăng khăng lắc đầu, chỉ nhớ cái nhìn thất vọng không thể giấu đi trong ánh mắt của mẫu thân.
Nhưng dù thế thì sau đó người vẫn đích thân cầm tay tiễn ta xuất phủ, ân cần dặn dò, còn trấn an ta rất nhiều, bảo ta không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ khỏe mạnh dưỡng thai. Có lẽ sự tình cũng không đi đến bước không thể vãn hồi.
Chỉ là trong lòng ta lại rất rõ ràng, tất cả đã không còn như trước.
Không phải là ta không cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng mà vẻ thất vọng kia đã thể hiện rõ ràng trong đáy mắt của mẫu thân, có muốn giấu cũng không giấu được, cho nên, ngay cả việc lừa dối chính mình ta cũng không thể làm.
Trong trận chiến tranh quyền lực giữa Đông cung và Tam vương phủ, gia tộc đã lựa chọn bỏ rơi ta.
Một Vương phi thất sủng, đương nhiên không có một cơ hội nào, hơn nữa Thái tử phi càng có hy vọng trở thành hoàng hậu, tất nhiên cũng mang đến nhiều lợi ích cho gia tộc.
Nếu không thể lưỡng toàn, vậy chỉ có thể vứt bỏ, tìm lợi tránh hại vốn là chuyện bình thường ở người.
Ta tin rằng nếu hôm nay ta và Diễm nhi đổi chỗ cho nhau, có khả năng phụ mẫu sẽ nghiêng về phía Nam Thừa Diệu, so với tất cả thì sản nghiệp của Mộ Dung gia là quan trọng nhất.
Ta hiểu rõ, mà ngay từ đầu cũng đã sớm biết, nhưng vì sao, lòng vẫn đau như vậy.
Có lẽ ta nên nghe theo lời mẫu thân, tìm ra mật hàm cùng danh sách tham gia mưu phản từ trong tay Nam Thừa Diệu, như vậy mới là việc mà một nữ nhân Mộ Dung gia phải làm, bảo vệ người nhà an bình, cũng chính là ước nguyện ban đầu của ta khi đồng ý cuộc hôn nhân này.
Chỉ là, ta làm không được.
Cho dù hiện tại, người mỗi ngày ở bên cạnh hắn không còn là ta, cho dù mẫu thân đã hứa sẽ không làm hại đến tính mạng của hắn, nhưng ta vẫn không làm được.
“Tiểu thư, đây là thuốc dưỡng thai em vừa mới sắc, người nên uống lúc còn nóng.” Sơ Ảnh cầm bát thuốc đi đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta nhìn bát thuốc đen kịt, cũng không hề đón lấy, chỉ chậm rãi phủ tay lên bụng mình.
Con của ta, trên thế gian này, chỉ có con là hoàn toàn thuộc về ta, có phải không?
Chỉ có con sẽ không bỏ rơi ta, không rời khỏi ta, có phải không?
Như vậy, mẫu thân cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con không có bất kỳ tổn thương nào, bình an khỏe mạnh ra đời, ta sẽ không để những chuyện trước đó xảy ra một lần nữa.
“Tiểu thư,” có lẽ vì thấy đã lâu mà ta không đón bát thuốc, Sơ Ảnh có hơi khó hiểu nhìn ta.
Ta đưa tầm mắt từ bát thuốc chuyển dời sang gương mặt nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sơ Ảnh, từ hôm nay trở đi, thuốc an thai do ta tự mình kê đơn.”
“Sao vậy, không phải Hoàng đại phu làm rất tốt sao, người mà lão gia phu nhân đưa đến còn không tin được sao?” Nàng ngờ vực hỏi.
“Em cứ làm theo lời ta là được, đừng để người ngoài biết.” Ta khẽ hạ mắt, giấu đi nét nặng trĩu bi thương trong đôi mắt.
Thật không ngờ, ngay cả một khắc yên bình ta cũng không có phúc hưởng thụ, Họa Ý tiến vào, cẩn thận nói: “Vương phi, Tang cô nương lại đến, đi cùng với Thuần tiên sinh — bởi vì Tam điện hạ ra lệnh để Thuần tiên sinh bắt mạch an thai cho Vương phi, nên Tần tổng quản không dám ngăn cản, hiện tại bọn họ đang đứng chờ ở tiền điện, Tần tổng quản bảo nô tỳ vào bẩm báo với Vương phi.”
Ta cũng không biết, vị Tang cô nương này vì sao cứ nhất định muốn gặp ta, kể từ ngày ta trở về từ Tướng phủ, cứ cách mấy hôm lại xin cầu kiến, thậm chí đến hôm nay còn lôi kéo cả Thuần Du Ý vào.
Cho dù ta biết là vì nàng nên Thuần Du Ý mới đồng ý bắt mạch cho ta. Nhưng hiện giờ thật sự ta không có sức lực đi ứng đối với nàng.
Vì thế ta để Họa Ý tùy ý tìm một lý do thoái thác, nàng gật đầu, vừa bước ra ngoài vừa chắc lưỡi nói với Sơ Ảnh: “A di đà phật. Chỉ mong ngày mai nàng đừng đến, hiện tại ta vừa thấy màu xanh biếc là liền sợ hãi.”
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh chiếc kiệu nhỏ mà ta nhìn thấy khi bước ra khỏi Tướng phủ, gió nhẹ thổi bay màn kiệu, người ngồi bên trong áo quần xanh biếc, nhưng nhìn không rõ gương mặt.
Ngày đó ta không để ý, mà cho đến hôm nay cũng không nghĩ tới, nếu thật sự là Tang Mộ Khanh thì sao nàng lại nhún mình ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ tầm thường như vậy — “lục ý hoa cái trải đôi đường, mười dặm vải đỏ đón Mộ Khanh.”. Đó mới là cái vinh hoa vốn dĩ của vũ cơ đệ nhất Nam triều.
Chỉ là ta không biết vì sao bất chợt trong đầu lại có một ý niệm, có lẽ, nữ tử lục y ngồi trong kiệu ngày đó chính là Tang Mộ Khanh, có lẽ, người mà mẫu thân không muốn gặp cũng chính là nàng.
Như vậy, nàng tới tìm ta, đến cùng là vì điều gì?
Lên tiếng gọi Họa Ý dừng lại, ta dẫn theo Sơ Ảnh đi về phía tiền điện, đến cửa điện, chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy dáng người uyển chuyển trong lớp vải lụa xanh mỏng manh đơn giản, cách một tầng khăn che mặt, dung nhan như ẩn như hiện, nhưng vẻ phong tình mà lại hồn nhiên đó, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.
Lúc này, bên người nàng chỉ có Thuần Du Ý, cũng không thấy người tỳ nữ thanh y trước đây vẫn luôn theo sát bên cạnh nàng.
Thuần Du Ý bắt mạch cho ta, kê một đơn thuốc an thai, lại dặn dò vài câu không được để tinh thần phiền muộn quá nhiều.
Ta nói cảm tạ, sau lại phân phó Sơ Ảnh tiếp nhận đơn thuốc, trong lòng cũng nói rõ mình nhất quyết không dùng đến nó.
Tang Mộ Khanh thấy Thuần Du Ý đã bắt mạch cho ta xong, nhẹ nhàng đứng dậy: “Tần tổng quản, Thuần tiên sinh, có thể để ta và Vương phi nói chuyện một lúc không?”
Tần An đảo mắt nhìn ta, ta khẽ gật đầu. Vì thế ông liền dẫn một đám hạ nhân lui ra ngoài.
Thuần Du Ý nhìn thật sâu vào mắt Tang Mộ Khanh, sau đó cũng quay đầu đi ra ngoài.
Nhưng Sơ Ảnh vẫn bình tĩnh đứng ở phía sau người ta, không hề nhúc nhích, đón lấy ánh mắt của Tang Mộ Khanh, lên tiếng: “Ta không đi, ta tuyệt đối cũng không rời khỏi tiểu thư một bước.”
“Ngươi đối với tiểu thư của ngươi đúng là trung thành,” Tang Mộ Khanh cười nhẹ một tiếng: “Thế nhưng ngươi có từng nghĩ, lòng trung thành của mình đã đặt sai người?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Sơ Ảnh tức giận mở miệng.
Tang Mộ Khanh cũng không trả lời nàng, lập tức đưa mắt nhìn ta khẽ hỏi: “Vương phi, nghe nói ngươi từng bị rớt vực nên mới mất đi trí nhớ lúc trước, nhưng mà, chẳng lẽ từ trước đến giờ ngươi chưa từng hoài nghi về thân phận của mình? Hay là, việc mất trí nhớ chỉ là một cái cớ, chẳng qua là vì ngươi không muốn rời khỏi cuộc sống hiện tại.”
“Tang cô nương đi tìm mẫu thân của ta, có phải cũng là để nói những lời này?” Ta nhìn nàng không đáp, thản nhiên lên tiếng hỏi lại.
Nàng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười, nụ cười kia lại khiến người khác có cảm giác chua xót không nói nên lời: “Thì ra bà ấy đã nói cho ngươi biết, thì ra người không hề tin ta, ta còn tưởng, ta còn tưởng rằng . . .”
Ta nhìn vào đôi mắt của nàng, ngơ ngác giật mình rớt xuống đôi hàng lệ, bên môi vẫn là nụ cười ấy, thê lương mà nhạt nhẽo, làm người khác không khỏi đau lòng.
Đang định lên tiếng nói điều gì, liền thấy nàng vươn tay tháo bỏ chiếc khăn che mặt, đôi mắt sáng bình tĩnh nhìn về phía Sơ Ảnh: “Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, ngươi không nhận ra ta sao?”
Mẫu thân nói, cuộc tranh đấu giữa Đông cung và Tam vương phủ chắc chắn không có cách lưỡng toàn.
Mẫu thân nói, thân là nữ nhân Mộ Dung gia, nhất định phải vì gia tộc mà hy sinh, coi trọng toàn cục.
Người còn nói rất nhiều, rất nhiều, suốt cả một buổi trưa.
Trong mắt người là lệ, còn lòng ta thì mờ mịt, gốc cổ thụ xanh mướt bên ngoài cửa sổ cũng đìu hiu.
Kỳ thật sau này khi hồi tưởng lại, có rất nhiều điều ta cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ bản thân đã khăng khăng lắc đầu, chỉ nhớ cái nhìn thất vọng không thể giấu đi trong ánh mắt của mẫu thân.
Nhưng dù thế thì sau đó người vẫn đích thân cầm tay tiễn ta xuất phủ, ân cần dặn dò, còn trấn an ta rất nhiều, bảo ta không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ khỏe mạnh dưỡng thai. Có lẽ sự tình cũng không đi đến bước không thể vãn hồi.
Chỉ là trong lòng ta lại rất rõ ràng, tất cả đã không còn như trước.
Không phải là ta không cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng mà vẻ thất vọng kia đã thể hiện rõ ràng trong đáy mắt của mẫu thân, có muốn giấu cũng không giấu được, cho nên, ngay cả việc lừa dối chính mình ta cũng không thể làm.
Trong trận chiến tranh quyền lực giữa Đông cung và Tam vương phủ, gia tộc đã lựa chọn bỏ rơi ta.
Một Vương phi thất sủng, đương nhiên không có một cơ hội nào, hơn nữa Thái tử phi càng có hy vọng trở thành hoàng hậu, tất nhiên cũng mang đến nhiều lợi ích cho gia tộc.
Nếu không thể lưỡng toàn, vậy chỉ có thể vứt bỏ, tìm lợi tránh hại vốn là chuyện bình thường ở người.
Ta tin rằng nếu hôm nay ta và Diễm nhi đổi chỗ cho nhau, có khả năng phụ mẫu sẽ nghiêng về phía Nam Thừa Diệu, so với tất cả thì sản nghiệp của Mộ Dung gia là quan trọng nhất.
Ta hiểu rõ, mà ngay từ đầu cũng đã sớm biết, nhưng vì sao, lòng vẫn đau như vậy.
Có lẽ ta nên nghe theo lời mẫu thân, tìm ra mật hàm cùng danh sách tham gia mưu phản từ trong tay Nam Thừa Diệu, như vậy mới là việc mà một nữ nhân Mộ Dung gia phải làm, bảo vệ người nhà an bình, cũng chính là ước nguyện ban đầu của ta khi đồng ý cuộc hôn nhân này.
Chỉ là, ta làm không được.
Cho dù hiện tại, người mỗi ngày ở bên cạnh hắn không còn là ta, cho dù mẫu thân đã hứa sẽ không làm hại đến tính mạng của hắn, nhưng ta vẫn không làm được.
“Tiểu thư, đây là thuốc dưỡng thai em vừa mới sắc, người nên uống lúc còn nóng.” Sơ Ảnh cầm bát thuốc đi đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta nhìn bát thuốc đen kịt, cũng không hề đón lấy, chỉ chậm rãi phủ tay lên bụng mình.
Con của ta, trên thế gian này, chỉ có con là hoàn toàn thuộc về ta, có phải không?
Chỉ có con sẽ không bỏ rơi ta, không rời khỏi ta, có phải không?
Như vậy, mẫu thân cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con không có bất kỳ tổn thương nào, bình an khỏe mạnh ra đời, ta sẽ không để những chuyện trước đó xảy ra một lần nữa.
“Tiểu thư,” có lẽ vì thấy đã lâu mà ta không đón bát thuốc, Sơ Ảnh có hơi khó hiểu nhìn ta.
Ta đưa tầm mắt từ bát thuốc chuyển dời sang gương mặt nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sơ Ảnh, từ hôm nay trở đi, thuốc an thai do ta tự mình kê đơn.”
“Sao vậy, không phải Hoàng đại phu làm rất tốt sao, người mà lão gia phu nhân đưa đến còn không tin được sao?” Nàng ngờ vực hỏi.
“Em cứ làm theo lời ta là được, đừng để người ngoài biết.” Ta khẽ hạ mắt, giấu đi nét nặng trĩu bi thương trong đôi mắt.
Thật không ngờ, ngay cả một khắc yên bình ta cũng không có phúc hưởng thụ, Họa Ý tiến vào, cẩn thận nói: “Vương phi, Tang cô nương lại đến, đi cùng với Thuần tiên sinh — bởi vì Tam điện hạ ra lệnh để Thuần tiên sinh bắt mạch an thai cho Vương phi, nên Tần tổng quản không dám ngăn cản, hiện tại bọn họ đang đứng chờ ở tiền điện, Tần tổng quản bảo nô tỳ vào bẩm báo với Vương phi.”
Ta cũng không biết, vị Tang cô nương này vì sao cứ nhất định muốn gặp ta, kể từ ngày ta trở về từ Tướng phủ, cứ cách mấy hôm lại xin cầu kiến, thậm chí đến hôm nay còn lôi kéo cả Thuần Du Ý vào.
Cho dù ta biết là vì nàng nên Thuần Du Ý mới đồng ý bắt mạch cho ta. Nhưng hiện giờ thật sự ta không có sức lực đi ứng đối với nàng.
Vì thế ta để Họa Ý tùy ý tìm một lý do thoái thác, nàng gật đầu, vừa bước ra ngoài vừa chắc lưỡi nói với Sơ Ảnh: “A di đà phật. Chỉ mong ngày mai nàng đừng đến, hiện tại ta vừa thấy màu xanh biếc là liền sợ hãi.”
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh chiếc kiệu nhỏ mà ta nhìn thấy khi bước ra khỏi Tướng phủ, gió nhẹ thổi bay màn kiệu, người ngồi bên trong áo quần xanh biếc, nhưng nhìn không rõ gương mặt.
Ngày đó ta không để ý, mà cho đến hôm nay cũng không nghĩ tới, nếu thật sự là Tang Mộ Khanh thì sao nàng lại nhún mình ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ tầm thường như vậy — “lục ý hoa cái trải đôi đường, mười dặm vải đỏ đón Mộ Khanh.”. Đó mới là cái vinh hoa vốn dĩ của vũ cơ đệ nhất Nam triều.
Chỉ là ta không biết vì sao bất chợt trong đầu lại có một ý niệm, có lẽ, nữ tử lục y ngồi trong kiệu ngày đó chính là Tang Mộ Khanh, có lẽ, người mà mẫu thân không muốn gặp cũng chính là nàng.
Như vậy, nàng tới tìm ta, đến cùng là vì điều gì?
Lên tiếng gọi Họa Ý dừng lại, ta dẫn theo Sơ Ảnh đi về phía tiền điện, đến cửa điện, chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy dáng người uyển chuyển trong lớp vải lụa xanh mỏng manh đơn giản, cách một tầng khăn che mặt, dung nhan như ẩn như hiện, nhưng vẻ phong tình mà lại hồn nhiên đó, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.
Lúc này, bên người nàng chỉ có Thuần Du Ý, cũng không thấy người tỳ nữ thanh y trước đây vẫn luôn theo sát bên cạnh nàng.
Thuần Du Ý bắt mạch cho ta, kê một đơn thuốc an thai, lại dặn dò vài câu không được để tinh thần phiền muộn quá nhiều.
Ta nói cảm tạ, sau lại phân phó Sơ Ảnh tiếp nhận đơn thuốc, trong lòng cũng nói rõ mình nhất quyết không dùng đến nó.
Tang Mộ Khanh thấy Thuần Du Ý đã bắt mạch cho ta xong, nhẹ nhàng đứng dậy: “Tần tổng quản, Thuần tiên sinh, có thể để ta và Vương phi nói chuyện một lúc không?”
Tần An đảo mắt nhìn ta, ta khẽ gật đầu. Vì thế ông liền dẫn một đám hạ nhân lui ra ngoài.
Thuần Du Ý nhìn thật sâu vào mắt Tang Mộ Khanh, sau đó cũng quay đầu đi ra ngoài.
Nhưng Sơ Ảnh vẫn bình tĩnh đứng ở phía sau người ta, không hề nhúc nhích, đón lấy ánh mắt của Tang Mộ Khanh, lên tiếng: “Ta không đi, ta tuyệt đối cũng không rời khỏi tiểu thư một bước.”
“Ngươi đối với tiểu thư của ngươi đúng là trung thành,” Tang Mộ Khanh cười nhẹ một tiếng: “Thế nhưng ngươi có từng nghĩ, lòng trung thành của mình đã đặt sai người?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Sơ Ảnh tức giận mở miệng.
Tang Mộ Khanh cũng không trả lời nàng, lập tức đưa mắt nhìn ta khẽ hỏi: “Vương phi, nghe nói ngươi từng bị rớt vực nên mới mất đi trí nhớ lúc trước, nhưng mà, chẳng lẽ từ trước đến giờ ngươi chưa từng hoài nghi về thân phận của mình? Hay là, việc mất trí nhớ chỉ là một cái cớ, chẳng qua là vì ngươi không muốn rời khỏi cuộc sống hiện tại.”
“Tang cô nương đi tìm mẫu thân của ta, có phải cũng là để nói những lời này?” Ta nhìn nàng không đáp, thản nhiên lên tiếng hỏi lại.
Nàng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười, nụ cười kia lại khiến người khác có cảm giác chua xót không nói nên lời: “Thì ra bà ấy đã nói cho ngươi biết, thì ra người không hề tin ta, ta còn tưởng, ta còn tưởng rằng . . .”
Ta nhìn vào đôi mắt của nàng, ngơ ngác giật mình rớt xuống đôi hàng lệ, bên môi vẫn là nụ cười ấy, thê lương mà nhạt nhẽo, làm người khác không khỏi đau lòng.
Đang định lên tiếng nói điều gì, liền thấy nàng vươn tay tháo bỏ chiếc khăn che mặt, đôi mắt sáng bình tĩnh nhìn về phía Sơ Ảnh: “Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, ngươi không nhận ra ta sao?”
/128
|