Chap
8: Chồng tương lai
Nó giật mình khi thấy khuôn mặt lạnh tanh đầy quyến rũ của Khánh.
- Là cậu? – Nó ngạc nhiên.
Hắn khẽ nhíu mày giọng lạnh lùng đầy ẩn í:
- Lại là cô nữa à?
- Ủa. Hai đứa quen nhau sao? – mẹ nó nhận ra từ cách nói chuyện.
- Dạ không – cả hai cùng đồng thanh rồi quay lại nhìn nhau.
Mẹ hắn và mẹ nó bật cười. Nó ngại ngùng trở lại ngồi cùng mẹ mình.
- Đúng là tiểu thư nhà họ Nguyễn có khác. Rất xinh đẹp – mẹ Khánh cười hiền.
Nó hơi ngại với lời khen trực tiếp, hai gò má đỏ ửng lên, giọng bẽn lẽn:
- Dạ, bác quá khen.
Mẹ nó lên tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm:
- Đây là bác Thành (chỉ bố hắn) và bác Thảo (chỉ mẹ hắn) là đối tác kinh doanh của nhà mình. Và đồng thời cũng là bố mẹ chồng tương lai của con.
- Sao? – nó sửng sốt nhìn vào hai người mang danh “bố mẹ chồng” kia. Hắn có vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở về vẻ ngoài lạnh lùng. Còn ba,mẹ hắn thì cười tươi.
- Bác Thành là chủ tịch tập đoàn đá quý đứng đầu thế giới. Những viên đá trên người con toàn bộ là từ công ti nhà bác Thành cả đấy – bố nó nói đều đều, nhưng nó vẫn còn sốc. Nếu ba mẹ hắn là “ba mẹ chồng tương lai” thì đồng nghĩa với việc …
- Khánh sẽ là chồng tương lai của con đó tiểu thư Hà Mi – mẹ hắn cười đầy thích thú – Nó là người lạnh lùng nhưng lại rất biết quan tâm người khác đấy. Hai đứa nhìn đẹp đôi mà nhỉ?
Thấy nó vẫn ngơ ngác mẹ nó khuých khủy tay của nó
- À … dạ vâng … - nó gượng cười.
- Hai đứa quen nhau rồi nhỉ? Ngồi cùng bàn cơ mà! – Ba hắn cười cười.
Nó đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Còn hắn thì vẫn rất bình thản.
- Xí, ai mà thèm quen cái loại máu lạnh như hắn chứ - nó lẩm bẩm.
- Con nói sao? – Bác Thành nhăn mặt.
- À … dạ … cháu bảo là trên lớp Khánh đối xử với cháu rất tốt ạ - Nó cười vặn lại và liếc xéo hắn.
Bữa ăn bắt đầu vui vẻ (giả vờ). Đang ăn thì mẹ hắn lên tiếng:
- À! Còn chỗ ở thì sao đây?
Nó lại thêm một bất ngờ:
- Đừng … nói … là … con ở cùng … tảng … băng …à nhầm … cậu … ta … nha – nó lắp bắp, cười như mếu.
- Mẹ đang tính nói vậy đây. Ý chị thông gia thì sao? – Mẹ nó đưa ánh mắt dò hỏi về phía mẹ hắn.
- Đương nhiên. Còn í con thì sao? – Mẹ hắn nhìn hắn tươi cười.
“Cầu mong là hắn đừng đồng í! Không thì chết mình mất. Làm ơn. Nói không đi” nó nhìn hắn, mắt ngân ngấn vẻ không muốn.
- Không – hắn lạnh lùng. Ai cũng ngạc nhiên. Riêng chỉ có mình nó là rất hài lòng với câu trả lời đó. Đang cười mãn nguyện thì nụ cười đó bị dập tắt ngay lập tức bởi vẫn cái giọng lạnh lùng đó – Có bố mẹ chứ?
- Đương nhiên – mẹ hắn nói chắc chắn và mẹ nó cũng gật đầu đồng í.
Nó trừng mắt lên nhìn hắn.
“Cái đồ hách dịch kia … mi chán sống rồi sao???”
.
Không khí lại trở nên vui vẻ, trừ nó. Nó cố nặn một nụ cười rồi đứng dậy:
- Dạ mọi người ăn tự nhiên, con xin phép ạ!
Ba mẹ nó hơi ngạc nhiên:
- Ăn no rồi hả con? – mẹ hắn cười.
- Vâng – nó đáp cụt lủn rồi đi ra ngoài luôn.
- Kệ con bé đi chị - mẹ nó chữa rồi cuộc nói chuyện lại tiếp tục.
Nó hậm hực bỏ ra cái ghế đá bên hông nhà giữa một vùng đất toàn hoa hồng phấn – loài hoa nó thích.
- Tại sao phải làm vậy chứ????? Haizzzzz – nó tức giận đạp đổ chậu hoa gần đó – Còn cái đồ chết dẫm kia nữa. Tự dưng đồng í làm gì? Đúng là điên hết chỗ nói mà.
- Cô bảo ai điên cơ? – Giọng nói lạnh lùng của hắn làm nó giật mình. Không chịu nổi nó đứng dậy chỉ thẳng vào mặt hắn:
- Tôi bảo cậu điên đấy tự nhiên nói vậy làm gì?
- Cô tưởng tôi muốn lắm à! – Hắn đút hai tay vô túi quần mặt vẫn bình thản.
- Vậy mắc chi cậu phải tuân lời như vậy?
- Cô cũng biết lí do mà.
- Tôi biết! Nó chỉ vì lợi ích về mặt kinh tế thôi. Nhưng mà làm vậy để làm gì cơ chứ. Tự dưng tự lành lại phải ở cùng một kẻ máu lạnh. Đã thế còn ở riêng nữa chứ. Tôi mới 17t thôi.
- Hừ! Phải ở cùng một bà chằn như cô tưởng tôi vui lắm sao?
- Vậy kết thúc chuyện này đi!
- Không thể.
- Vì sao chứ?
- … - hắn không trả lời quay lưng tính đi vô nhà.
- Đồ hách dịch – nó đang tính lao đến cho hắn một trưởng nhưng không thành thì chớ còn mắc chân vào bệ đá ngã nhào ra trước. May là hắn đã nhanh tay đỡ lấy hông nó. Không thì nó thỏa thích “mát sa” với gai hồng rồi.
*Thình thịch … thình thịch … *
Tim nó đập mạnh khoảng cách bây giờ giữa nó và hắn là rất gần. Tay hắn đang ôm lấy cái “eo thon thả” của nó. Tay nó thì quàng chặt lấy cổ hắn (không rớt thì sao =]] ). Ánh trăng sáng làm nó nhìn rõ khuôn mặt của hắn hơn. Đôi mắt sắc lạnh chứa một niềm đau. Sống mũi cao hoàn mĩ. Đôi môi mỏng đẹp đến độ toàn cầu. Gió khẽ thổi làm tung bay mái tóc màu đen của hắn. Từng đường nét sắc sảo, tim nó như lỡ mất một nhịp.
Cùng cảm xúc với nó, hắn cũng nhìn sâu vào đôi mắt nâu, to, đẹp dưới hàng lông mi dài cong. Đôi mắt cho ta sự ấm áp, như hiểu thấu mọi tâm sự. Hai gò má cao dần đỏ lên. Đôi môi bé xinh có một lớp xí muội mỏng. Trăng làm ánh lên màu tóc nâu hạt dẻ của nó. Điểm nhấn là bộ đồ và cái bờm. Trông nó dễ thương hơn và có chút gì đó trẻ con, ngây thơ. Khi tim nó lỡ mất một nhịp thì tim hắn nhanh hơn một nhịp. Màu hoa hồng thoang thoảng từ người nó hay là từ bụi hồng sau nó?
Cái khoảnh khắc “bốn mắt nhìn nhau chẳng nói gì” đó có lẽ không kết thúc nếu mẹ nó không vô tình mở cửa gọi hai đứa nó vô ăn trái cây.
Biết mẹ nó đang che miệng nhìn hai đứa nó sửng sốt hắn vội kéo nó dậy. còn nó thì khỏi nói mặt đỏ như trái cà chua chín. Nó xua tay bao biện:
- Không phải như mẹ nghĩ đâu … chỉ là … sự cố thôi …
- Con biết mẹ nghĩ gì sao? – Mẹ nó cười đầy ẩn í.
- Ơ … thì …
Hắn ho khan một tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng đó. Hiểu í, mẹ nó cười hiền:
- Thôi hai đứa vô nhà ăn trái cây.
Mẹ nó vô trước. Hắn vô sau và nó đi cuối. Đó là mẹ nó chứ là bác Thảo thì không biết là ngại ntn. Hix.
“Mà cái cảm giác chết tiệt lúc đó là gì? Chả lẽ là … không không được. Tẩy não”
Nhưng nó đâu có biết là lúc đó hắn cũng có chút giao động chứ. Nhưng nó nhanh chóng bị lấn át bởi một suy nghĩ khác. Hắn bây giờ đã không còn giống với hắn hai năm trước nữa. hắn bây giờ là một người lạnh lùng, vô cảm, làm mọi điều vì lợi ích của mình và nhất là không thể đụng vào cái thứ tình cảm đã làm cho hắn đau khổ.
Nó giật mình khi thấy khuôn mặt lạnh tanh đầy quyến rũ của Khánh.
- Là cậu? – Nó ngạc nhiên.
Hắn khẽ nhíu mày giọng lạnh lùng đầy ẩn í:
- Lại là cô nữa à?
- Ủa. Hai đứa quen nhau sao? – mẹ nó nhận ra từ cách nói chuyện.
- Dạ không – cả hai cùng đồng thanh rồi quay lại nhìn nhau.
Mẹ hắn và mẹ nó bật cười. Nó ngại ngùng trở lại ngồi cùng mẹ mình.
- Đúng là tiểu thư nhà họ Nguyễn có khác. Rất xinh đẹp – mẹ Khánh cười hiền.
Nó hơi ngại với lời khen trực tiếp, hai gò má đỏ ửng lên, giọng bẽn lẽn:
- Dạ, bác quá khen.
Mẹ nó lên tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm:
- Đây là bác Thành (chỉ bố hắn) và bác Thảo (chỉ mẹ hắn) là đối tác kinh doanh của nhà mình. Và đồng thời cũng là bố mẹ chồng tương lai của con.
- Sao? – nó sửng sốt nhìn vào hai người mang danh “bố mẹ chồng” kia. Hắn có vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở về vẻ ngoài lạnh lùng. Còn ba,mẹ hắn thì cười tươi.
- Bác Thành là chủ tịch tập đoàn đá quý đứng đầu thế giới. Những viên đá trên người con toàn bộ là từ công ti nhà bác Thành cả đấy – bố nó nói đều đều, nhưng nó vẫn còn sốc. Nếu ba mẹ hắn là “ba mẹ chồng tương lai” thì đồng nghĩa với việc …
- Khánh sẽ là chồng tương lai của con đó tiểu thư Hà Mi – mẹ hắn cười đầy thích thú – Nó là người lạnh lùng nhưng lại rất biết quan tâm người khác đấy. Hai đứa nhìn đẹp đôi mà nhỉ?
Thấy nó vẫn ngơ ngác mẹ nó khuých khủy tay của nó
- À … dạ vâng … - nó gượng cười.
- Hai đứa quen nhau rồi nhỉ? Ngồi cùng bàn cơ mà! – Ba hắn cười cười.
Nó đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Còn hắn thì vẫn rất bình thản.
- Xí, ai mà thèm quen cái loại máu lạnh như hắn chứ - nó lẩm bẩm.
- Con nói sao? – Bác Thành nhăn mặt.
- À … dạ … cháu bảo là trên lớp Khánh đối xử với cháu rất tốt ạ - Nó cười vặn lại và liếc xéo hắn.
Bữa ăn bắt đầu vui vẻ (giả vờ). Đang ăn thì mẹ hắn lên tiếng:
- À! Còn chỗ ở thì sao đây?
Nó lại thêm một bất ngờ:
- Đừng … nói … là … con ở cùng … tảng … băng …à nhầm … cậu … ta … nha – nó lắp bắp, cười như mếu.
- Mẹ đang tính nói vậy đây. Ý chị thông gia thì sao? – Mẹ nó đưa ánh mắt dò hỏi về phía mẹ hắn.
- Đương nhiên. Còn í con thì sao? – Mẹ hắn nhìn hắn tươi cười.
“Cầu mong là hắn đừng đồng í! Không thì chết mình mất. Làm ơn. Nói không đi” nó nhìn hắn, mắt ngân ngấn vẻ không muốn.
- Không – hắn lạnh lùng. Ai cũng ngạc nhiên. Riêng chỉ có mình nó là rất hài lòng với câu trả lời đó. Đang cười mãn nguyện thì nụ cười đó bị dập tắt ngay lập tức bởi vẫn cái giọng lạnh lùng đó – Có bố mẹ chứ?
- Đương nhiên – mẹ hắn nói chắc chắn và mẹ nó cũng gật đầu đồng í.
Nó trừng mắt lên nhìn hắn.
“Cái đồ hách dịch kia … mi chán sống rồi sao???”
.
Không khí lại trở nên vui vẻ, trừ nó. Nó cố nặn một nụ cười rồi đứng dậy:
- Dạ mọi người ăn tự nhiên, con xin phép ạ!
Ba mẹ nó hơi ngạc nhiên:
- Ăn no rồi hả con? – mẹ hắn cười.
- Vâng – nó đáp cụt lủn rồi đi ra ngoài luôn.
- Kệ con bé đi chị - mẹ nó chữa rồi cuộc nói chuyện lại tiếp tục.
Nó hậm hực bỏ ra cái ghế đá bên hông nhà giữa một vùng đất toàn hoa hồng phấn – loài hoa nó thích.
- Tại sao phải làm vậy chứ????? Haizzzzz – nó tức giận đạp đổ chậu hoa gần đó – Còn cái đồ chết dẫm kia nữa. Tự dưng đồng í làm gì? Đúng là điên hết chỗ nói mà.
- Cô bảo ai điên cơ? – Giọng nói lạnh lùng của hắn làm nó giật mình. Không chịu nổi nó đứng dậy chỉ thẳng vào mặt hắn:
- Tôi bảo cậu điên đấy tự nhiên nói vậy làm gì?
- Cô tưởng tôi muốn lắm à! – Hắn đút hai tay vô túi quần mặt vẫn bình thản.
- Vậy mắc chi cậu phải tuân lời như vậy?
- Cô cũng biết lí do mà.
- Tôi biết! Nó chỉ vì lợi ích về mặt kinh tế thôi. Nhưng mà làm vậy để làm gì cơ chứ. Tự dưng tự lành lại phải ở cùng một kẻ máu lạnh. Đã thế còn ở riêng nữa chứ. Tôi mới 17t thôi.
- Hừ! Phải ở cùng một bà chằn như cô tưởng tôi vui lắm sao?
- Vậy kết thúc chuyện này đi!
- Không thể.
- Vì sao chứ?
- … - hắn không trả lời quay lưng tính đi vô nhà.
- Đồ hách dịch – nó đang tính lao đến cho hắn một trưởng nhưng không thành thì chớ còn mắc chân vào bệ đá ngã nhào ra trước. May là hắn đã nhanh tay đỡ lấy hông nó. Không thì nó thỏa thích “mát sa” với gai hồng rồi.
*Thình thịch … thình thịch … *
Tim nó đập mạnh khoảng cách bây giờ giữa nó và hắn là rất gần. Tay hắn đang ôm lấy cái “eo thon thả” của nó. Tay nó thì quàng chặt lấy cổ hắn (không rớt thì sao =]] ). Ánh trăng sáng làm nó nhìn rõ khuôn mặt của hắn hơn. Đôi mắt sắc lạnh chứa một niềm đau. Sống mũi cao hoàn mĩ. Đôi môi mỏng đẹp đến độ toàn cầu. Gió khẽ thổi làm tung bay mái tóc màu đen của hắn. Từng đường nét sắc sảo, tim nó như lỡ mất một nhịp.
Cùng cảm xúc với nó, hắn cũng nhìn sâu vào đôi mắt nâu, to, đẹp dưới hàng lông mi dài cong. Đôi mắt cho ta sự ấm áp, như hiểu thấu mọi tâm sự. Hai gò má cao dần đỏ lên. Đôi môi bé xinh có một lớp xí muội mỏng. Trăng làm ánh lên màu tóc nâu hạt dẻ của nó. Điểm nhấn là bộ đồ và cái bờm. Trông nó dễ thương hơn và có chút gì đó trẻ con, ngây thơ. Khi tim nó lỡ mất một nhịp thì tim hắn nhanh hơn một nhịp. Màu hoa hồng thoang thoảng từ người nó hay là từ bụi hồng sau nó?
Cái khoảnh khắc “bốn mắt nhìn nhau chẳng nói gì” đó có lẽ không kết thúc nếu mẹ nó không vô tình mở cửa gọi hai đứa nó vô ăn trái cây.
Biết mẹ nó đang che miệng nhìn hai đứa nó sửng sốt hắn vội kéo nó dậy. còn nó thì khỏi nói mặt đỏ như trái cà chua chín. Nó xua tay bao biện:
- Không phải như mẹ nghĩ đâu … chỉ là … sự cố thôi …
- Con biết mẹ nghĩ gì sao? – Mẹ nó cười đầy ẩn í.
- Ơ … thì …
Hắn ho khan một tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng đó. Hiểu í, mẹ nó cười hiền:
- Thôi hai đứa vô nhà ăn trái cây.
Mẹ nó vô trước. Hắn vô sau và nó đi cuối. Đó là mẹ nó chứ là bác Thảo thì không biết là ngại ntn. Hix.
“Mà cái cảm giác chết tiệt lúc đó là gì? Chả lẽ là … không không được. Tẩy não”
Nhưng nó đâu có biết là lúc đó hắn cũng có chút giao động chứ. Nhưng nó nhanh chóng bị lấn át bởi một suy nghĩ khác. Hắn bây giờ đã không còn giống với hắn hai năm trước nữa. hắn bây giờ là một người lạnh lùng, vô cảm, làm mọi điều vì lợi ích của mình và nhất là không thể đụng vào cái thứ tình cảm đã làm cho hắn đau khổ.
/73
|