Tuyết Yến thật lớn không thể chém giết được hai người, lao ra phía trước mấy chục thước, đem cây cối, nham thạch ven đường tất cả chém ra làm đôi, mặt phẳng hoàn chỉnh, vô cùng sắc bén!
“Có địch nhân!”
Diệp Húc cùng Chu Thế Văn trong lòng cùng toát ra ý nghĩ này.
Tuyết Yến Phi Hồng là vu pháp dựa theo dị chủng yêu thú Tuyết Yến mà nghĩ ra. Tuyết Yến cũng không vô cùng hiếm thấy. Loại yêu thú này sinh hoạt bên trong cực bắc Băng Nguyên Tuyết Địa. Nó phi hành mau lẹ, hai cánh như đao, quanh thân nồng cháy như tuyết.
Vu pháp này năng lực chém giết vô cùng xuất chúng, hơn nữa cũng không giống như Thanh Giao Cửu Kích, Kim Hủy Đại Lực Thần Thông vu pháp khó luyện. Bởi vậy rất nhiều vu sĩ chọn lựa Tuyết Yến Phi Hồng là vu pháp chủ tu.
Tuy nhiên ở Liễu Châu này số người tu luyện vu pháp Tuyết Yến Phi Hồng là cực nhỏ. Dù sao vu pháp của tam đại vu hoang thế gia cất chứa, mỗi một loại đều không thua kém Tuyết Yến phi Hồng, thậm chí còn mạnh hơn.
Tuyến Yến kia một kích không trúng, lập tức lộn trở lại, vọt tới sau lưng của hai người. Cùng lúc đó ở trong bìa rừng bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng hổ gầm. Một đầu mãnh hổ nguyên khí có đầu không đuôi xuất hiện, mở cái mồm to hướng tới hai người mà đánh tới!
Vu pháp, Hổ Khiếu Quyết!
Một kích này phát ra, lập tức hiện ra vị trí của hai kẻ thù. Vội vàng quay đầu nhìn lại, chính là hai thanh niên hơn hai mươi tuổi đang đứng cách đó hơn mười mét.
Tuyết Yến Phi Hồng cùng Hổ Khiếu Quyết đúng là từ hai người này mà ra!
Bên cạnh hai người này còn có một người đàn ông trung niên, một thân hắc bào, kiêu ngạo đứng một bên không động thủ.
Trong tay hắn chống một thanh đại đao, mũi nhọn hướng xuống dưới, chuôi đao này có hình dạng cực kỳ kỳ quái. Thước đao sáng như tuyết, chuôi đao chỉ dài không tới một xích, thân đao dài sáu bảy xích (xích =1/3 mét) lưỡi đao cong tới mức kinh tâm động phách.
Ba người này trang phục không có giống như ở Liễu Châu, hơn nữa rất lạ mắt, hẳn không phải là vu sĩ Liễu Châu.
Chung quanh Liễu Châu có nhiều châu quận, như Việt Châu, Đài Châu, Vụ Châu, Chương Châu, Tuyền Châu,… Hết thảy đều thuộc vùng Miêu Cương Bách Man Sơn này, trong những châu quận đó cũng có vu hoang thế gia tồn tại.
“Hai vị thiếu gia, vu pháp là như thế này, tiên hạ thủ vi cường, người xuống tay sau sẽ gặp họa! Giết hai người này luyện tập, sau đó chúng ta tiếp tục sưu tầm tinh quái!” Người đàn ông trung niên mặc hắc bào thản nhiên nói.
Chu Thế Văn sau lưng đột nhiên mở ra Phong Lôi Song Sí, gào thét hướng lên khoảng không phía trước mà bay đi, kêu lên: “Thiếu Bảo ngươi chống đỡ một lát đi, chờ ta đi tìm viện binh!”
“Chờ ngươi đưa viện binh tới, ta đã bị ba người này làm thịt rồi!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, Cửu Chuyển Nguyên Công ngang nhiên phát ra. Thân thể lập tức khô gầy đi làn da giống như da trâu ngâm nước vậy. Nó dính sát vào trong cốt nhục, một bàn tay to gầy như que củi trảo ra một phát.
Tay chưởng của hắn biến thành màu bạch ngân, giống như bạch kim, thiết chỉ rung động boong boong. Răng rắc một tiếng, đập nát cái đầu hổ đang lao tới, lập tức dựng thẳng lại chưởng đánh úp lại phía sau. Tuyết Yến đang lao tới bị bàn tay to của hắn chém ra làm hai nửa, bay qua người của hắn!
Thân thể hắn vô cùng dũng mãnh, tay không có thể so với vu pháp. Huống chi hai thanh niên này tu vi vu sĩ cũng không tốt lắm, chỉ sàn sàn như hắn với Chu Thế Văn mà thôi. Muốn phá vỡ được thân thể Nguyên Công tứ chuyển đỉnh phong, căn bản không có khả năng.
Diệp Húc rơi xuống đất thét dài lên, bước chân mở ra, ngang nhiên phóng tới ba người. Nhị tầng bạch ngọc lâu tế lên trên cao, biến thành một quái vật năm sáu trượng lớn, ầm ầm đè xuống đỉnh đầu ba người.
Cùng lúc đó, hai con giao long trắng như tuyết cũng từ đan điền hắn chui ra. Một trái một phải lần lượt đan xen vào nhau, vây lưng như đao, hướng tới ba người mà cắt ngang đi.
Diệp Phan từng nói qua nếu lâm trận đối địch, nhất định phải vừa tiến lên đã sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình. Hạ thủ vô cùng tàn nhẫn độc ác, điểm này Diệp Húc rất đồng ý.
Bởi vậy hắn căn bản không thèm hỏi lai lịch ba người này ra sao, vì sao phải giết hắn. Nếu muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hết thảy đều là địch nhân cả!
Bạch ngọc lâu hạ xuống, lập tức đem hai vu sĩ trẻ tuổi ép tới mức không thể nhúc nhích, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Bọn họ ra tay giết người chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng giết chóc của mình. Thật không ngờ Diệp Húc lại mạnh mẽ tới như vậy, chẳng những có thể đánh tan hết thảy vu pháp của bọn họ. Hơn nữa phản kích ý đồ đưa bọn họ vào chỗ chết, làm cho bọn họ không cách nào có thể ngăn cản được.
Người trung niên hắc bào bóng dáng chợt lóe, đứng trước mặt hai người thanh niên cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi không hiểu biết, tránh thoát được hai vị thiếu gia tập kích, không ngờ không chạy trốn còn dám phản kháng. Thật sự là dại dột không biết sống chết!”
Hắn dựng thẳng đại đao, chém trái chém phải, đỡ lấy song giao tiễn, chuôi đạo đao này lập tức run rẩy kịch liệt, phát ra từng tiếng rên rỉ trong trẻo. Không ngờ bị cắt làm hai lỗ thủng to bằng nắm tay.
Người trung niên hắc bào trong lòng khiếp sợ dị thường, chuôi đao này hắn dùng tài liệu luyện chế vu bảo mà rèn thành. Ngày thường dùng nguyên khí rèn luyện, chắc chắn phi thường. Tuy rằng không thể sánh bằng vu bảo nhưng đã hơn xa binh khí thế tục rồi.
Loại vũ khí xen giữa binh khí thế tục và vu bảo được gọi là vu binh, là một loại vũ khí mà vu sĩ Tam Nguyên Cảnh thường xuyên sử dụng. Tu luyện tới Cố Nguyên kỳ, nguyên khí có thể ngự vật, có thể tế khởi vu binh, lấy thủ cấp địch nhân ở ngoài trăm mét!
Không nghĩ tới vu binh của hắn, hơi va chạm với Giao Long Tiễn lập tức bị tổn thất lớn. Hắn lần đầu tiên gặp được chuyện này.
Người trung niên hắc bào có thể nhìn ra được, tu vi của Diệp Húc cũng không mạnh, sàn sàn với hai vị thiếu gia của mình. Nhưng không ngờ được vu pháp của thiếu niên áo lam này lại mạnh mẽ thái quá, ngay cả vu binh cũng có thể bị đánh tan.
Cùng lúc đó, Diệp Húc bạch ngọc lâu cũng trấn áp xuống, khí thế khổng lồ lập tức ép thân hình hắn thấp xuống nửa xích, hai chân lâm thật sâu vào trong núi đá.
Về phần hai thanh niên vu sĩ kia đã sớm bị khí thế của ngọc lâu phát ra ép tới mức nằm chặt xuống mặt đất không thể nhúc nhích rồi.
Người trung niên hắc bào lúc này mới biết là đối phương khó gặm, đá phải tảng đá cứng rồi. Lúc này hắn thu lại tâm tư coi thường, phẫn nộ quát: “Một tiểu bối, cũng dám trước mặt Loan mỗ mà múa rìu qua mắt thợ sao? Lên cho ta!”
Nguyên khí phóng lên cao từ đình đầu hắn, trong nguyên khí là một tòa Tam Tầng Long Độ Phạm Biến Bạch Ngọc Lâu, ngọc lâu trong suốt giống hệt như của Diệp Húc.
Hai tòa bạch ngọc lâu ngang nhiên đụng vào một chỗ, hd và người trung niên hắc bào đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn. Ngọc lâu đều tự bay lên, tự tiến vào trong đan điền.
Người trung niên hắc bào trong lòng khiếp sợ vạn phần, hai chân lâm vào sâu trong núi đá gần một xích. Hắn có ý đồ muốn đánh nát ngọc lâu của Diệp Húc, nhưng không dự đoán được tòa nhị tầng bạch ngọc lâu này còn nặng hơn trong tưởng tượng. Nó giống như một tòa núi lớn áp thẳng xuống dưới, hơi một chút, liền có thể ép được Long Độ Phạm Biến Bạch Ngọc Lâu của mình lùi về đan điền!
Lúc trước ở bên sông Thanh Thủy, Diệp Phan đối mặt với bạch ngọc lâu của Diệp Húc, phong khinh vân nhạt một chưởng có thể đánh bay được ngọc lâu. Đó là bởi vì thực lực của Diệp Phan quá mạnh mẽ, mạnh tới mức Diệp Húc có cầm vu bảo trong tay cũng không làm lão bị thương mảy may được, thế cho nên mới đánh bật lại được uy lực của bạch ngọc lâu.
Mà người trung niên hắc bào này cách xa Diệp Phan cả vạn dặm, lúc này mới có thể nhìn thấy được uy lực của ngọc lâu.
Nếu tu vi và nguyên thần của Diệp Húc đủ hùng mạnh, chỉ dựa vào ngọc lâu có thể trấn áp được hắn!
Mà ngọc lâu của Diệp Húc sở dĩ bị hắn đánh bay, cũng là bởi vì nguyên thần của Diệp Húc còn xa mới chắc chắn bằng nguyên thần của hắn. Tu vi cũng xa xa không bằng, bị nguyên thần hắn đảo qua, nguyên khí va chạm, liền đem nguyên thần trong ngọc lâu của Diệp Húc đẩy ra ngoài. Bởi vậy ngọc lâu mới không thể không bay lại vào trong đan điền.
“Người trẻ tuổi, dừng tay! Chúng là vu hoang thế gia Việt Châu, người của Loan gia, hai vị này là thiếu gia Loan gia, cũng không có ác ý…” Người trung niên hắc bào trong lòng kinh hãi, biết Diệp Húc không phải nhỏ yếu dễ bắt nạt như trong tưởng tượng của hắn, vội vàng quát.
“Hiện giờ mới nói như vậy sao, lúc muốn giết ta sao không nói như vậy?”
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, gió xoáy giống như vồ tới trước, hai tay hắn một trước một sau chộp tới. Nguyên khí dày đặc, một bàn tay của hắn trong nháy mắt phủ đầy long lân trắng như tuyết, giống như những vảy này sinh ra từ trong làn da của hắn vậy. Từ xa nhìn lại, giống như một cái long trảo vậy.
Mà tay chưởng kia của hắn, thì chui ra một cái đầu tam giác của giao long, thản nhiên rít gào, hướng tới trung niên hắc bào đánh đến.
Bất kể là long trảo hay là long đầu, tất cả đều là nửa chiêu của Thanh Giao Cửu Kích, tuy rằng chỉ có nửa chiêu, nhưng làm cho trung niên hắc bào kia cảm thấy uy hiếp vô cùng. Nó không chút thua kém với một thức mạnh nhất của Thanh Giao Cửu Kích là Song Giao Tiễn cả!
Đây là thủ đoạn mà Diệp Húc học được của Diệp Tần khi Diệp Tần đấu với Phương Đông Dương. Các loại thủ đoạn sử dụng vu pháp như hạ bút thành văn, không có một chiêu thức nào đầy đủ, nhưng lại đem Dung Nguyên nhất phẩm Phương Đông Dương đánh cho hoa rơi nước chảy.
Từ khi đó, Diệp Húc bắt đầu cân nhắc phải làm thế nào mới đơn giản hóa vu pháp, ứng dụng trong thực chiến.
Lúc này gặp được vu sĩ Việt Châu không hiểu sao lại kích sát mình. Hắn tính dùng những người này luyện tập, hoàn toàn quen thuộc kỹ xảo này đi!
“Khốn khiếp! Xem ra không động thủ đoạn chân chính, ngươi lại nghĩ Loan mỗ sợ ngươi!”
Hắc bào trung niên sắc mặt xanh mét, quỷ đầu đao trong tay đột nhiên bay lên, cũng là nguyên thần ký thác trong vu binh, nguyên khí nâng lên, chém xuống Diệp Húc!
Cố Nguyên kỳ, Nguyên Khí ngự vật.
“Có địch nhân!”
Diệp Húc cùng Chu Thế Văn trong lòng cùng toát ra ý nghĩ này.
Tuyết Yến Phi Hồng là vu pháp dựa theo dị chủng yêu thú Tuyết Yến mà nghĩ ra. Tuyết Yến cũng không vô cùng hiếm thấy. Loại yêu thú này sinh hoạt bên trong cực bắc Băng Nguyên Tuyết Địa. Nó phi hành mau lẹ, hai cánh như đao, quanh thân nồng cháy như tuyết.
Vu pháp này năng lực chém giết vô cùng xuất chúng, hơn nữa cũng không giống như Thanh Giao Cửu Kích, Kim Hủy Đại Lực Thần Thông vu pháp khó luyện. Bởi vậy rất nhiều vu sĩ chọn lựa Tuyết Yến Phi Hồng là vu pháp chủ tu.
Tuy nhiên ở Liễu Châu này số người tu luyện vu pháp Tuyết Yến Phi Hồng là cực nhỏ. Dù sao vu pháp của tam đại vu hoang thế gia cất chứa, mỗi một loại đều không thua kém Tuyết Yến phi Hồng, thậm chí còn mạnh hơn.
Tuyến Yến kia một kích không trúng, lập tức lộn trở lại, vọt tới sau lưng của hai người. Cùng lúc đó ở trong bìa rừng bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng hổ gầm. Một đầu mãnh hổ nguyên khí có đầu không đuôi xuất hiện, mở cái mồm to hướng tới hai người mà đánh tới!
Vu pháp, Hổ Khiếu Quyết!
Một kích này phát ra, lập tức hiện ra vị trí của hai kẻ thù. Vội vàng quay đầu nhìn lại, chính là hai thanh niên hơn hai mươi tuổi đang đứng cách đó hơn mười mét.
Tuyết Yến Phi Hồng cùng Hổ Khiếu Quyết đúng là từ hai người này mà ra!
Bên cạnh hai người này còn có một người đàn ông trung niên, một thân hắc bào, kiêu ngạo đứng một bên không động thủ.
Trong tay hắn chống một thanh đại đao, mũi nhọn hướng xuống dưới, chuôi đao này có hình dạng cực kỳ kỳ quái. Thước đao sáng như tuyết, chuôi đao chỉ dài không tới một xích, thân đao dài sáu bảy xích (xích =1/3 mét) lưỡi đao cong tới mức kinh tâm động phách.
Ba người này trang phục không có giống như ở Liễu Châu, hơn nữa rất lạ mắt, hẳn không phải là vu sĩ Liễu Châu.
Chung quanh Liễu Châu có nhiều châu quận, như Việt Châu, Đài Châu, Vụ Châu, Chương Châu, Tuyền Châu,… Hết thảy đều thuộc vùng Miêu Cương Bách Man Sơn này, trong những châu quận đó cũng có vu hoang thế gia tồn tại.
“Hai vị thiếu gia, vu pháp là như thế này, tiên hạ thủ vi cường, người xuống tay sau sẽ gặp họa! Giết hai người này luyện tập, sau đó chúng ta tiếp tục sưu tầm tinh quái!” Người đàn ông trung niên mặc hắc bào thản nhiên nói.
Chu Thế Văn sau lưng đột nhiên mở ra Phong Lôi Song Sí, gào thét hướng lên khoảng không phía trước mà bay đi, kêu lên: “Thiếu Bảo ngươi chống đỡ một lát đi, chờ ta đi tìm viện binh!”
“Chờ ngươi đưa viện binh tới, ta đã bị ba người này làm thịt rồi!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, Cửu Chuyển Nguyên Công ngang nhiên phát ra. Thân thể lập tức khô gầy đi làn da giống như da trâu ngâm nước vậy. Nó dính sát vào trong cốt nhục, một bàn tay to gầy như que củi trảo ra một phát.
Tay chưởng của hắn biến thành màu bạch ngân, giống như bạch kim, thiết chỉ rung động boong boong. Răng rắc một tiếng, đập nát cái đầu hổ đang lao tới, lập tức dựng thẳng lại chưởng đánh úp lại phía sau. Tuyết Yến đang lao tới bị bàn tay to của hắn chém ra làm hai nửa, bay qua người của hắn!
Thân thể hắn vô cùng dũng mãnh, tay không có thể so với vu pháp. Huống chi hai thanh niên này tu vi vu sĩ cũng không tốt lắm, chỉ sàn sàn như hắn với Chu Thế Văn mà thôi. Muốn phá vỡ được thân thể Nguyên Công tứ chuyển đỉnh phong, căn bản không có khả năng.
Diệp Húc rơi xuống đất thét dài lên, bước chân mở ra, ngang nhiên phóng tới ba người. Nhị tầng bạch ngọc lâu tế lên trên cao, biến thành một quái vật năm sáu trượng lớn, ầm ầm đè xuống đỉnh đầu ba người.
Cùng lúc đó, hai con giao long trắng như tuyết cũng từ đan điền hắn chui ra. Một trái một phải lần lượt đan xen vào nhau, vây lưng như đao, hướng tới ba người mà cắt ngang đi.
Diệp Phan từng nói qua nếu lâm trận đối địch, nhất định phải vừa tiến lên đã sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình. Hạ thủ vô cùng tàn nhẫn độc ác, điểm này Diệp Húc rất đồng ý.
Bởi vậy hắn căn bản không thèm hỏi lai lịch ba người này ra sao, vì sao phải giết hắn. Nếu muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hết thảy đều là địch nhân cả!
Bạch ngọc lâu hạ xuống, lập tức đem hai vu sĩ trẻ tuổi ép tới mức không thể nhúc nhích, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Bọn họ ra tay giết người chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng giết chóc của mình. Thật không ngờ Diệp Húc lại mạnh mẽ tới như vậy, chẳng những có thể đánh tan hết thảy vu pháp của bọn họ. Hơn nữa phản kích ý đồ đưa bọn họ vào chỗ chết, làm cho bọn họ không cách nào có thể ngăn cản được.
Người trung niên hắc bào bóng dáng chợt lóe, đứng trước mặt hai người thanh niên cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi không hiểu biết, tránh thoát được hai vị thiếu gia tập kích, không ngờ không chạy trốn còn dám phản kháng. Thật sự là dại dột không biết sống chết!”
Hắn dựng thẳng đại đao, chém trái chém phải, đỡ lấy song giao tiễn, chuôi đạo đao này lập tức run rẩy kịch liệt, phát ra từng tiếng rên rỉ trong trẻo. Không ngờ bị cắt làm hai lỗ thủng to bằng nắm tay.
Người trung niên hắc bào trong lòng khiếp sợ dị thường, chuôi đao này hắn dùng tài liệu luyện chế vu bảo mà rèn thành. Ngày thường dùng nguyên khí rèn luyện, chắc chắn phi thường. Tuy rằng không thể sánh bằng vu bảo nhưng đã hơn xa binh khí thế tục rồi.
Loại vũ khí xen giữa binh khí thế tục và vu bảo được gọi là vu binh, là một loại vũ khí mà vu sĩ Tam Nguyên Cảnh thường xuyên sử dụng. Tu luyện tới Cố Nguyên kỳ, nguyên khí có thể ngự vật, có thể tế khởi vu binh, lấy thủ cấp địch nhân ở ngoài trăm mét!
Không nghĩ tới vu binh của hắn, hơi va chạm với Giao Long Tiễn lập tức bị tổn thất lớn. Hắn lần đầu tiên gặp được chuyện này.
Người trung niên hắc bào có thể nhìn ra được, tu vi của Diệp Húc cũng không mạnh, sàn sàn với hai vị thiếu gia của mình. Nhưng không ngờ được vu pháp của thiếu niên áo lam này lại mạnh mẽ thái quá, ngay cả vu binh cũng có thể bị đánh tan.
Cùng lúc đó, Diệp Húc bạch ngọc lâu cũng trấn áp xuống, khí thế khổng lồ lập tức ép thân hình hắn thấp xuống nửa xích, hai chân lâm thật sâu vào trong núi đá.
Về phần hai thanh niên vu sĩ kia đã sớm bị khí thế của ngọc lâu phát ra ép tới mức nằm chặt xuống mặt đất không thể nhúc nhích rồi.
Người trung niên hắc bào lúc này mới biết là đối phương khó gặm, đá phải tảng đá cứng rồi. Lúc này hắn thu lại tâm tư coi thường, phẫn nộ quát: “Một tiểu bối, cũng dám trước mặt Loan mỗ mà múa rìu qua mắt thợ sao? Lên cho ta!”
Nguyên khí phóng lên cao từ đình đầu hắn, trong nguyên khí là một tòa Tam Tầng Long Độ Phạm Biến Bạch Ngọc Lâu, ngọc lâu trong suốt giống hệt như của Diệp Húc.
Hai tòa bạch ngọc lâu ngang nhiên đụng vào một chỗ, hd và người trung niên hắc bào đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn. Ngọc lâu đều tự bay lên, tự tiến vào trong đan điền.
Người trung niên hắc bào trong lòng khiếp sợ vạn phần, hai chân lâm vào sâu trong núi đá gần một xích. Hắn có ý đồ muốn đánh nát ngọc lâu của Diệp Húc, nhưng không dự đoán được tòa nhị tầng bạch ngọc lâu này còn nặng hơn trong tưởng tượng. Nó giống như một tòa núi lớn áp thẳng xuống dưới, hơi một chút, liền có thể ép được Long Độ Phạm Biến Bạch Ngọc Lâu của mình lùi về đan điền!
Lúc trước ở bên sông Thanh Thủy, Diệp Phan đối mặt với bạch ngọc lâu của Diệp Húc, phong khinh vân nhạt một chưởng có thể đánh bay được ngọc lâu. Đó là bởi vì thực lực của Diệp Phan quá mạnh mẽ, mạnh tới mức Diệp Húc có cầm vu bảo trong tay cũng không làm lão bị thương mảy may được, thế cho nên mới đánh bật lại được uy lực của bạch ngọc lâu.
Mà người trung niên hắc bào này cách xa Diệp Phan cả vạn dặm, lúc này mới có thể nhìn thấy được uy lực của ngọc lâu.
Nếu tu vi và nguyên thần của Diệp Húc đủ hùng mạnh, chỉ dựa vào ngọc lâu có thể trấn áp được hắn!
Mà ngọc lâu của Diệp Húc sở dĩ bị hắn đánh bay, cũng là bởi vì nguyên thần của Diệp Húc còn xa mới chắc chắn bằng nguyên thần của hắn. Tu vi cũng xa xa không bằng, bị nguyên thần hắn đảo qua, nguyên khí va chạm, liền đem nguyên thần trong ngọc lâu của Diệp Húc đẩy ra ngoài. Bởi vậy ngọc lâu mới không thể không bay lại vào trong đan điền.
“Người trẻ tuổi, dừng tay! Chúng là vu hoang thế gia Việt Châu, người của Loan gia, hai vị này là thiếu gia Loan gia, cũng không có ác ý…” Người trung niên hắc bào trong lòng kinh hãi, biết Diệp Húc không phải nhỏ yếu dễ bắt nạt như trong tưởng tượng của hắn, vội vàng quát.
“Hiện giờ mới nói như vậy sao, lúc muốn giết ta sao không nói như vậy?”
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, gió xoáy giống như vồ tới trước, hai tay hắn một trước một sau chộp tới. Nguyên khí dày đặc, một bàn tay của hắn trong nháy mắt phủ đầy long lân trắng như tuyết, giống như những vảy này sinh ra từ trong làn da của hắn vậy. Từ xa nhìn lại, giống như một cái long trảo vậy.
Mà tay chưởng kia của hắn, thì chui ra một cái đầu tam giác của giao long, thản nhiên rít gào, hướng tới trung niên hắc bào đánh đến.
Bất kể là long trảo hay là long đầu, tất cả đều là nửa chiêu của Thanh Giao Cửu Kích, tuy rằng chỉ có nửa chiêu, nhưng làm cho trung niên hắc bào kia cảm thấy uy hiếp vô cùng. Nó không chút thua kém với một thức mạnh nhất của Thanh Giao Cửu Kích là Song Giao Tiễn cả!
Đây là thủ đoạn mà Diệp Húc học được của Diệp Tần khi Diệp Tần đấu với Phương Đông Dương. Các loại thủ đoạn sử dụng vu pháp như hạ bút thành văn, không có một chiêu thức nào đầy đủ, nhưng lại đem Dung Nguyên nhất phẩm Phương Đông Dương đánh cho hoa rơi nước chảy.
Từ khi đó, Diệp Húc bắt đầu cân nhắc phải làm thế nào mới đơn giản hóa vu pháp, ứng dụng trong thực chiến.
Lúc này gặp được vu sĩ Việt Châu không hiểu sao lại kích sát mình. Hắn tính dùng những người này luyện tập, hoàn toàn quen thuộc kỹ xảo này đi!
“Khốn khiếp! Xem ra không động thủ đoạn chân chính, ngươi lại nghĩ Loan mỗ sợ ngươi!”
Hắc bào trung niên sắc mặt xanh mét, quỷ đầu đao trong tay đột nhiên bay lên, cũng là nguyên thần ký thác trong vu binh, nguyên khí nâng lên, chém xuống Diệp Húc!
Cố Nguyên kỳ, Nguyên Khí ngự vật.
/1054
|