"Bộ Tranh, vừa rồi ngươi lại nghịch trận pháp gì thế, sao mặt đất lại nổ tung thành như vậy." Nghe thấy tiếng nổ điếc tai, Tú Anh quay lại nhìn. Khi thấy vết kiếm cực lớn trước mặt Bộ Tranh, nàng ta không tài nào nghĩ ra vết tích đó là do Bộ Tranh phóng một chiêu kiếm pháp ra tạo thành. Nàng ta vẫn cứ tưởng rằng Bộ Tranh đang nghiên cứu trận pháp và đan dược như thường ngày.
Rất may mắn là nàng ta nhìn thấy, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ người đó đã có thể nhận ra trong lòng đất có một điểm Kiếm Ý, nếu vậy nhiều khả năng sẽ khiến cho toàn bộ Thanh Vân Kiếm Phái sôi trào.
Kiếm Ý, là ngưỡng cửa bước vào kiếm tu, lĩnh ngộ Kiếm Ý mới chân chính là kiếm tu. Nhưng trong Thanh Vân Kiếm Phái, người có thể lĩnh ngộ ra Kiếm Ý cũng chỉ gói gọn trong mấy vị Trưởng lão, trong thế hệ trẻ tuổi thì không có một ai có khả năng này.
Thậm chí, ngay cả Tần Sương cũng chưa lĩnh ngộ ra Kiếm Ý. Kiếm Ý là một loại cảnh giới về mặt tinh thần, không thể dựa vào những thứ khác để tạo dựng nên, mà chỉ thuần túy dựa vào vận may và ngộ tính của mỗi cá nhân, những công cụ phụ trợ như đan dược không có tác dụng gì.
Chỉ có điều, người đã lĩnh ngộ Kiếm Ý cũng không hẳn là đã mạnh hơn người chưa lĩnh ngộ. Nếu cảnh giới về mặt tu luyện chênh lệch quá lớn, cảnh giới về tinh thần không bao giờ có thể bù đắp lại được. Nhưng vẫn có thể khẳng định một điều, người đã có Kiếm Ý, trong điều kiện ngang bằng về cảnh giới tu luyện, nhất định sẽ mạnh hơn so với người không có Kiếm Ý, hơn nữa, mạnh hơn không chỉ một vài điểm.
Có phải Bộ Tranh đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý không?
Căn cứ vào hiện giờ, có thể nói gã vẫn chưa làm được. Có đôi khi, Kiếm Ý đột nhiên bộc phát ra, nhưng không thể nói cứ bộc phát ra là sẽ lĩnh ngộ được. Tuy nhiên, nếu đã từng bộc phát ra, cơ hội lĩnh ngộ được sẽ khá lớn.
Còn Kiếm Ý lúc này của Bộ Tranh chẳng qua chỉ có một điểm mờ nhạt của Kiếm Ý chân chính, không quá rõ ràng, còn chưa đạt tới tình trạng đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý. Mặc dầu vậy, coi như gã đã chạm tay tới cánh cửa. Nếu như tiếp tục chuyên tâm luyện kiếm, gã sẽ có khả năng nắm giữ được nó trong vài năm nữa. Nhưng xét về trước mắt, gã vẫn chưa có tâm tư này.
Cũng chính vì Kiếm Ý đó không nhiều lắm, cho nên Tần Sương đứng ở đằng xa cũng không hề cảm nhận được. Nàng chẳng qua thầm cảm kích Bộ Tranh, sau đó lập tức quay người bỏ đi. Về phần tín vật, nàng không định đưa nữa, bởi vì việc này đã không còn quan trọng.
Hiện giờ, nàng tin chắc, sau khi trở về, bản thân sẽ có thành tựu nhất định. Sau này, nếu như Bộ Tranh tìm đến nàng, chẳng cần có tín vật người khác cũng vẫn sẽ đưa hắn đến tận trước mặt mình.
Toàn bộ chuyện này, Bộ Tranh không hay biết, đến bây giờ gã vẫn còn tương đối mê man.
"Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, mà chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng thôi. . ." Bộ Tranh lắc đầu. Những hành động vừa rồi của gã đều xuất phát từ tiềm thức, cũng có nghĩa là đã rơi vào cảnh giới vong ngã, thân thể đã làm ra những hành động gì thì gã hoàn toàn không biết, mặc dù vẫn có một chút ấn tượng, nhưng rất mơ hồ.
"Ngươi đấy, thật là. . ." Nói xong Tú Anh tiếp tục luyện kiếm. Đối với hiện tượng này, nàng ta đã "Tập mãi thành thói quen" rồi, đương nhiên sẽ không quá bận tâm, tốt hơn hết là cứ tiếp tục việc luyện kiếm của mình.
"Ta đi làm việc trước đây." Bộ Tranh điều chỉnh lại nội khí một lần, chẳng mấy chốc đã khôi phục thể lực, ít nhất là đã đủ đi làm việc.
Bởi vậy, Tú Anh tiếp tục luyện kiếm tu luyện, còn Bộ Tranh thì đi làm việc. Cho đến khi những công việc liên quan đến sinh hoạt đã làm xong, Bộ Tranh cũng bắt đầu tu luyện, đây chính là lối sống thường ngày của bọn họ.
Tú Anh suốt ngày hết luyện kiếm lại quay sang luyện nội công, còn Bộ Tranh thì phải hoàn thành xong tất cả mọi việc mới bắt đầu tu luyện, tận dụng thời gian từng chút một. Nếu gã có thể tới đỉnh của võ đạo, có thể nói đó là một kỳ tích hầu như không có khả năng phát sinh.
Ba ngày sau. . .
"Há há há. . ." Trong lúc đang tu luyện, Bộ Tranh đột nhiên phát ra tiếng cười sằng sặc.
"Làm sao vậy? Ngươi điên rồi hay sao?" Tú Anh ngừng luyện kiếm.
"Không điên, không điên, ta đang cao hứng đây, cuối cùng ta cũng luyện thành hai mạch đồng hành. . ." Bộ Tranh cười như điên trả lời, "Buổi tối phải ăn mừng một bữa."
"Hai mạch đồng hành? Vậy chẳng phải là cảnh giới Nhất Mạch hay sao, ngươi thực sự quá yếu rồi, ta thì đã bước vào cảnh giới Nhị Mạch. Bản Quy Nguyên tâm pháp này thật sự rất không tồi, đáng tiếc là ngươi không học được." Tú Anh tương đối coi thường lẫn nhạo báng, bởi vì tiến độ của Bộ Tranh thật sự là quá chậm.
Tú Anh đâu có biết, con đường tu luyện của Bộ Tranh khác với nàng ta, cũng khác với tất cả mọi người. Những người khác tu luyện đều nhờ vào tâm pháp sẵn có để luyện, có nghĩa là được tiền nhân dẫn đường, còn gã thì hoàn toàn tự mình lần mò tiến bước. Tâm pháp của gã do chính bản thân tạo ra, hoặc là có thể nói là suy tính ra.
Tú Anh không hề hay biết, tâm pháp của Bộ Tranh được Lăng Ngạo Tuyết truyền cho, là chân chính tâm pháp đỉnh cấp của chính đạo. Tuy rằng lúc ấy Lăng Ngạo Tuyết chỉ truyền cho những điều căn bản nhất, nhưng gã đã dựa vào những điều đó để suy diễn, tạo ra tâm pháp không thua kém tâm pháp sở học Lăng Ngạo Tuyết một chút nào.
Có lẽ không thể đánh đồng tâm pháp của Bộ Tranh với tâm pháp của Lăng Ngạo Tuyết, nhưng riêng về phần nội khí thì lại rất giống nhau. Sau này, riêng điều đó đã khiến cho rất nhiều người hiểu lầm rằng, toàn bộ tâm pháp của gã được Lăng Ngạo Tuyết truyền cho.
Cũng chính bởi như vậy, Bộ Tranh không bao giờ cần đến tâm pháp nào cả. Tâm pháp của mình do chính bản thân gã suy diễn ra. Còn về phần chiêu thức võ học, những chiêu mà hai người Lăng Ngạo Tuyết đã thể hiện ra đã là võ học đỉnh cấp toàn thiên hạ rồi.
Nói cách khác, chỉ cần điều kiện cho phép, Bộ Tranh có thể đi đến đỉnh võ đạo, vấn đề đáng ngại nhất chỉ là thời gian, đích xác chính là vấn đề này, bởi cuộc sống con người có giới hạn, có thể đến đỉnh được hay không thì phải xem ngươi đi nhanh hay chậm, còn phải xem cả tuổi thọ của ngươi.
"Ha ha, ta phải đần độn một chút, nếu không làm sao có thể thể hiện ra được ngươi cực kì thông minh." Bộ Tranh gãi đầu, mỉm cười ngây ngô nói.
Bộ Tranh không hề châm chọc, bởi trong nhận thức của mình, Tú Anh là một người thông minh, còn bản thân gã là một tên đần, chữ thì không biết, tu luyện nội công thì học lâu như vậy mà vẫn không xong.
Tú Anh cực kỳ thỏa mãn gật đầu, bảo gã: "Ta thích nghe ngươi nói những câu như thế này. Được rồi, hôm nay bổn cô nương cao hứng, sẽ tự mình xuống bếp. . ."
"Việc này tốt hơn là không nên, ngươi làm đồ ăn không ngon bằng ta được, quan trọng nhất là tay chân ngươi quá chậm." Bộ Tranh thẳng thừng lắc đầu cự tuyệt. Gã là người có thế nào nói thế ấy, ngươi không bằng ta thì nói thẳng tuột là ngươi không bằng ta.
"Hừ, không cần thì càng tốt, ta tiếp tục luyện kiếm vậy, đợi chút nữa ngươi giúp ta tu bổ trận pháp, trận pháp này có vết nứt rồi." Tú Anh vô tư trả lời, chẳng hề quan tâm Bộ Tranh bình luận mình ra sao, mà chỉ nhắc nhở Bộ Tranh phải tu sửa lại trận pháp.
Cho đến bây giờ, Bộ Tranh vẫn chưa thể tìm ra biện pháp làm cho trận pháp tồn tại lâu dài, nguyên nhân là vì gã chỉ thông hiểu trận pháp nhưng lại chẳng biết gì về tài liệu để khắc trận hay làm thế nào để cho trận pháp tồn tại vĩnh cửu.
Nếu như người khác biết được điều này, nhất định sẽ rớt cả cằm xuống đất. Với kỹ năng về trận pháp của Bộ Tranh, có lẽ có thể coi là một cao thủ, nhưng ngay cả một vài tri thức căn bản nhất về phương diện này thì gã lại chẳng biết gì.
Nhưng điều này cũng chẳng có gì là quái lạ trong trường hợp của Bộ Tranh, những gì gã được học chỉ là tri thức về trận pháp. Lý Lai Phúc chỉ dạy gã dùng trận pháp như thế nào để khống chế lò đan, việc đó chỉ cần biết thủ pháp là làm được, sau đó đến quyển bí kíp trận pháp cũng chỉ giúp cho gã biết cách vẽ và công dụng của từng trận pháp, còn vấn đề dùng thứ gì khắc để trận pháp có thể đạt được mức tăng trưởng lớn, với mỗi loại tài liệu thì khắc trận pháp gì lên là tốt nhất, thì hoàn toàn không có.
Hắn thậm chí không hay biết, khắc trận pháp cần có công cụ chuyên biệt, mỗi tài liệu khác nhau thì phải dùng những công cụ khác nhau để khắc trận pháp. Đến bây giờ, lúc nào gã cũng chỉ sử dụng kiếm để vẽ trận pháp, hoàn toàn không biết đến cần có công cụ chuyên môn như đã nói ở trên.
Trong hoàn cảnh như vậy, gã có thể làm đến được như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Nếu muốn ổn định được trận pháp, gã phải đi học tập một cách có hệ thống.
Nếu là những người khác, có lẽ họ đã vào Tàng Thư các của môn phái để mượn sách vở về trận pháp mà xem, nhưng Bộ Tranh hoàn toàn không biết chữ, gã chỉ có thể tìm hiểu nhờ vào người khác giảng giải, hoặc là đi quan sát người khác. Nhưng trên thực tế, cả hai cách này đều không thực hiện được.
Tú Anh vốn dĩ có thể giải thích cho gã về phương diện này, cho dù hiện tại nàng ta ngày nào cũng khắc khổ tu luyện, lúc nào cũng muốn nhảy vào hàng ngũ đệ tử phổ thông. Nhưng kể cả là như vậy, nàng ta vẫn sẽ giảng giải cho Bộ Tranh. Chẳng qua là từ trước tới giờ, Bộ Tranh chưa bao giờ nghĩ tới việc này, còn nàng ta cũng không thể nào biết được gã đang cần cái gì.
Bởi vậy, dù vẫn cứ yêu nghiệt như vậy, dù có những tri thức uyên thâm về mặt trận pháp, Bộ Tranh vẫn không hề biết một chút gì về tri thức căn bản nhất để khắc trận.
Rất may mắn là nàng ta nhìn thấy, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ người đó đã có thể nhận ra trong lòng đất có một điểm Kiếm Ý, nếu vậy nhiều khả năng sẽ khiến cho toàn bộ Thanh Vân Kiếm Phái sôi trào.
Kiếm Ý, là ngưỡng cửa bước vào kiếm tu, lĩnh ngộ Kiếm Ý mới chân chính là kiếm tu. Nhưng trong Thanh Vân Kiếm Phái, người có thể lĩnh ngộ ra Kiếm Ý cũng chỉ gói gọn trong mấy vị Trưởng lão, trong thế hệ trẻ tuổi thì không có một ai có khả năng này.
Thậm chí, ngay cả Tần Sương cũng chưa lĩnh ngộ ra Kiếm Ý. Kiếm Ý là một loại cảnh giới về mặt tinh thần, không thể dựa vào những thứ khác để tạo dựng nên, mà chỉ thuần túy dựa vào vận may và ngộ tính của mỗi cá nhân, những công cụ phụ trợ như đan dược không có tác dụng gì.
Chỉ có điều, người đã lĩnh ngộ Kiếm Ý cũng không hẳn là đã mạnh hơn người chưa lĩnh ngộ. Nếu cảnh giới về mặt tu luyện chênh lệch quá lớn, cảnh giới về tinh thần không bao giờ có thể bù đắp lại được. Nhưng vẫn có thể khẳng định một điều, người đã có Kiếm Ý, trong điều kiện ngang bằng về cảnh giới tu luyện, nhất định sẽ mạnh hơn so với người không có Kiếm Ý, hơn nữa, mạnh hơn không chỉ một vài điểm.
Có phải Bộ Tranh đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý không?
Căn cứ vào hiện giờ, có thể nói gã vẫn chưa làm được. Có đôi khi, Kiếm Ý đột nhiên bộc phát ra, nhưng không thể nói cứ bộc phát ra là sẽ lĩnh ngộ được. Tuy nhiên, nếu đã từng bộc phát ra, cơ hội lĩnh ngộ được sẽ khá lớn.
Còn Kiếm Ý lúc này của Bộ Tranh chẳng qua chỉ có một điểm mờ nhạt của Kiếm Ý chân chính, không quá rõ ràng, còn chưa đạt tới tình trạng đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý. Mặc dầu vậy, coi như gã đã chạm tay tới cánh cửa. Nếu như tiếp tục chuyên tâm luyện kiếm, gã sẽ có khả năng nắm giữ được nó trong vài năm nữa. Nhưng xét về trước mắt, gã vẫn chưa có tâm tư này.
Cũng chính vì Kiếm Ý đó không nhiều lắm, cho nên Tần Sương đứng ở đằng xa cũng không hề cảm nhận được. Nàng chẳng qua thầm cảm kích Bộ Tranh, sau đó lập tức quay người bỏ đi. Về phần tín vật, nàng không định đưa nữa, bởi vì việc này đã không còn quan trọng.
Hiện giờ, nàng tin chắc, sau khi trở về, bản thân sẽ có thành tựu nhất định. Sau này, nếu như Bộ Tranh tìm đến nàng, chẳng cần có tín vật người khác cũng vẫn sẽ đưa hắn đến tận trước mặt mình.
Toàn bộ chuyện này, Bộ Tranh không hay biết, đến bây giờ gã vẫn còn tương đối mê man.
"Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, mà chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng thôi. . ." Bộ Tranh lắc đầu. Những hành động vừa rồi của gã đều xuất phát từ tiềm thức, cũng có nghĩa là đã rơi vào cảnh giới vong ngã, thân thể đã làm ra những hành động gì thì gã hoàn toàn không biết, mặc dù vẫn có một chút ấn tượng, nhưng rất mơ hồ.
"Ngươi đấy, thật là. . ." Nói xong Tú Anh tiếp tục luyện kiếm. Đối với hiện tượng này, nàng ta đã "Tập mãi thành thói quen" rồi, đương nhiên sẽ không quá bận tâm, tốt hơn hết là cứ tiếp tục việc luyện kiếm của mình.
"Ta đi làm việc trước đây." Bộ Tranh điều chỉnh lại nội khí một lần, chẳng mấy chốc đã khôi phục thể lực, ít nhất là đã đủ đi làm việc.
Bởi vậy, Tú Anh tiếp tục luyện kiếm tu luyện, còn Bộ Tranh thì đi làm việc. Cho đến khi những công việc liên quan đến sinh hoạt đã làm xong, Bộ Tranh cũng bắt đầu tu luyện, đây chính là lối sống thường ngày của bọn họ.
Tú Anh suốt ngày hết luyện kiếm lại quay sang luyện nội công, còn Bộ Tranh thì phải hoàn thành xong tất cả mọi việc mới bắt đầu tu luyện, tận dụng thời gian từng chút một. Nếu gã có thể tới đỉnh của võ đạo, có thể nói đó là một kỳ tích hầu như không có khả năng phát sinh.
Ba ngày sau. . .
"Há há há. . ." Trong lúc đang tu luyện, Bộ Tranh đột nhiên phát ra tiếng cười sằng sặc.
"Làm sao vậy? Ngươi điên rồi hay sao?" Tú Anh ngừng luyện kiếm.
"Không điên, không điên, ta đang cao hứng đây, cuối cùng ta cũng luyện thành hai mạch đồng hành. . ." Bộ Tranh cười như điên trả lời, "Buổi tối phải ăn mừng một bữa."
"Hai mạch đồng hành? Vậy chẳng phải là cảnh giới Nhất Mạch hay sao, ngươi thực sự quá yếu rồi, ta thì đã bước vào cảnh giới Nhị Mạch. Bản Quy Nguyên tâm pháp này thật sự rất không tồi, đáng tiếc là ngươi không học được." Tú Anh tương đối coi thường lẫn nhạo báng, bởi vì tiến độ của Bộ Tranh thật sự là quá chậm.
Tú Anh đâu có biết, con đường tu luyện của Bộ Tranh khác với nàng ta, cũng khác với tất cả mọi người. Những người khác tu luyện đều nhờ vào tâm pháp sẵn có để luyện, có nghĩa là được tiền nhân dẫn đường, còn gã thì hoàn toàn tự mình lần mò tiến bước. Tâm pháp của gã do chính bản thân tạo ra, hoặc là có thể nói là suy tính ra.
Tú Anh không hề hay biết, tâm pháp của Bộ Tranh được Lăng Ngạo Tuyết truyền cho, là chân chính tâm pháp đỉnh cấp của chính đạo. Tuy rằng lúc ấy Lăng Ngạo Tuyết chỉ truyền cho những điều căn bản nhất, nhưng gã đã dựa vào những điều đó để suy diễn, tạo ra tâm pháp không thua kém tâm pháp sở học Lăng Ngạo Tuyết một chút nào.
Có lẽ không thể đánh đồng tâm pháp của Bộ Tranh với tâm pháp của Lăng Ngạo Tuyết, nhưng riêng về phần nội khí thì lại rất giống nhau. Sau này, riêng điều đó đã khiến cho rất nhiều người hiểu lầm rằng, toàn bộ tâm pháp của gã được Lăng Ngạo Tuyết truyền cho.
Cũng chính bởi như vậy, Bộ Tranh không bao giờ cần đến tâm pháp nào cả. Tâm pháp của mình do chính bản thân gã suy diễn ra. Còn về phần chiêu thức võ học, những chiêu mà hai người Lăng Ngạo Tuyết đã thể hiện ra đã là võ học đỉnh cấp toàn thiên hạ rồi.
Nói cách khác, chỉ cần điều kiện cho phép, Bộ Tranh có thể đi đến đỉnh võ đạo, vấn đề đáng ngại nhất chỉ là thời gian, đích xác chính là vấn đề này, bởi cuộc sống con người có giới hạn, có thể đến đỉnh được hay không thì phải xem ngươi đi nhanh hay chậm, còn phải xem cả tuổi thọ của ngươi.
"Ha ha, ta phải đần độn một chút, nếu không làm sao có thể thể hiện ra được ngươi cực kì thông minh." Bộ Tranh gãi đầu, mỉm cười ngây ngô nói.
Bộ Tranh không hề châm chọc, bởi trong nhận thức của mình, Tú Anh là một người thông minh, còn bản thân gã là một tên đần, chữ thì không biết, tu luyện nội công thì học lâu như vậy mà vẫn không xong.
Tú Anh cực kỳ thỏa mãn gật đầu, bảo gã: "Ta thích nghe ngươi nói những câu như thế này. Được rồi, hôm nay bổn cô nương cao hứng, sẽ tự mình xuống bếp. . ."
"Việc này tốt hơn là không nên, ngươi làm đồ ăn không ngon bằng ta được, quan trọng nhất là tay chân ngươi quá chậm." Bộ Tranh thẳng thừng lắc đầu cự tuyệt. Gã là người có thế nào nói thế ấy, ngươi không bằng ta thì nói thẳng tuột là ngươi không bằng ta.
"Hừ, không cần thì càng tốt, ta tiếp tục luyện kiếm vậy, đợi chút nữa ngươi giúp ta tu bổ trận pháp, trận pháp này có vết nứt rồi." Tú Anh vô tư trả lời, chẳng hề quan tâm Bộ Tranh bình luận mình ra sao, mà chỉ nhắc nhở Bộ Tranh phải tu sửa lại trận pháp.
Cho đến bây giờ, Bộ Tranh vẫn chưa thể tìm ra biện pháp làm cho trận pháp tồn tại lâu dài, nguyên nhân là vì gã chỉ thông hiểu trận pháp nhưng lại chẳng biết gì về tài liệu để khắc trận hay làm thế nào để cho trận pháp tồn tại vĩnh cửu.
Nếu như người khác biết được điều này, nhất định sẽ rớt cả cằm xuống đất. Với kỹ năng về trận pháp của Bộ Tranh, có lẽ có thể coi là một cao thủ, nhưng ngay cả một vài tri thức căn bản nhất về phương diện này thì gã lại chẳng biết gì.
Nhưng điều này cũng chẳng có gì là quái lạ trong trường hợp của Bộ Tranh, những gì gã được học chỉ là tri thức về trận pháp. Lý Lai Phúc chỉ dạy gã dùng trận pháp như thế nào để khống chế lò đan, việc đó chỉ cần biết thủ pháp là làm được, sau đó đến quyển bí kíp trận pháp cũng chỉ giúp cho gã biết cách vẽ và công dụng của từng trận pháp, còn vấn đề dùng thứ gì khắc để trận pháp có thể đạt được mức tăng trưởng lớn, với mỗi loại tài liệu thì khắc trận pháp gì lên là tốt nhất, thì hoàn toàn không có.
Hắn thậm chí không hay biết, khắc trận pháp cần có công cụ chuyên biệt, mỗi tài liệu khác nhau thì phải dùng những công cụ khác nhau để khắc trận pháp. Đến bây giờ, lúc nào gã cũng chỉ sử dụng kiếm để vẽ trận pháp, hoàn toàn không biết đến cần có công cụ chuyên môn như đã nói ở trên.
Trong hoàn cảnh như vậy, gã có thể làm đến được như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Nếu muốn ổn định được trận pháp, gã phải đi học tập một cách có hệ thống.
Nếu là những người khác, có lẽ họ đã vào Tàng Thư các của môn phái để mượn sách vở về trận pháp mà xem, nhưng Bộ Tranh hoàn toàn không biết chữ, gã chỉ có thể tìm hiểu nhờ vào người khác giảng giải, hoặc là đi quan sát người khác. Nhưng trên thực tế, cả hai cách này đều không thực hiện được.
Tú Anh vốn dĩ có thể giải thích cho gã về phương diện này, cho dù hiện tại nàng ta ngày nào cũng khắc khổ tu luyện, lúc nào cũng muốn nhảy vào hàng ngũ đệ tử phổ thông. Nhưng kể cả là như vậy, nàng ta vẫn sẽ giảng giải cho Bộ Tranh. Chẳng qua là từ trước tới giờ, Bộ Tranh chưa bao giờ nghĩ tới việc này, còn nàng ta cũng không thể nào biết được gã đang cần cái gì.
Bởi vậy, dù vẫn cứ yêu nghiệt như vậy, dù có những tri thức uyên thâm về mặt trận pháp, Bộ Tranh vẫn không hề biết một chút gì về tri thức căn bản nhất để khắc trận.
/258
|