"Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi tốt nhất nên bỏ thi đấu đi, trở về luyện thêm hai năm nữa." Đối thủ khinh miệt nói. Tú Anh mới chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, còn đối thủ trước mặt đã ngoài hai mươi.
Mặc dù đối thủ đầu tiên của Tú Anh không phải một người quá nổi danh, nhưng hắn đã chết dí ở ngoại môn bốn năm năm, đã tích lũy được thực lực đến mức độ không tệ, đối chiến với một đệ tử mới như Tú Anh, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
"Sau khi về muội đương nhiên sẽ tiếp tục tu luyện, nhưng trước tiên mời chỉ giáo đã." Tú Anh trả lời rất lễ phép.
"Không tệ không tệ, tiểu nha đầu coi như biết lễ phép, vậy ta sẽ nhường ngươi ra chiêu trước." Đối thủ chắp một tay ở sau lưng, có vẻ đầy tự tin.
"Tốt lắm, muội ra chiêu đây!" Tú Anh cầm kiếm ôm quyền, sau đó vung tay, xuất ra một chiêu kiếm pháp nhập môn của Thanh Vân Kiếm Phái, một chiêu Thanh Tùng kiếm pháp mà người nào trong phái cũng biết, thậm chí ngay cả đệ tử tạp dịch cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, trong số đệ tử tạp dịch đó không bao gồm Bộ Tranh, bởi vì gã căn bản chưa từng học.
Lại nói tiếp, một chiêu "Thương Tùng Nghênh Khách" của Tú Anh xuất ra với tốc độ thần tốc, tấn công chính diện vào đối thủ của nàng ta. Trong khi đó, đối thủ của nàng ta ngay từ đầu đã ra vẻ coi thường. Chẳng phải là một chiêu Thanh Tùng kiếm pháp hay sao, loại kiếm pháp này thì có uy lực gì đáng kể chứ, đệ tử mới đúng là đệ tử mới.
Tuy nhiên, ngay tức khắc hắn đã nhận ra mình đã sai lầm, bởi vì tốc độ xuất ra chiêu này hình như tương đối nhanh, hơn nữa uy lực cũng khá lớn, chỉ trong nháy mắt đã chỉ còn cách mình có ba thước. Điều đó khiến cho hắn chợt nhận ra mình không có khả năng tránh, chỉ có thể ra tay ngăn cản đòn tấn công này.
Chợt thấy hắn lùi về phía sau một bước, đồng thời rút kiếm của mình ra, cái tay chắp ở sau lưng cũng bắt đầu chuyển động, vội vàng dùng một chiêu Thanh Vân Kiếm Pháp để hóa giải.
Trong lúc vội vàng thường sẽ phạm sai lầm, nhất là hắn lại chưa nắm bắt được quá nhiều tinh túy của Thanh Vân Kiếm Pháp, sơ hở đó lập tức bị Tú Anh phát hiện. Nàng ta biến chiêu, lại là một chiêu Thanh Tùng kiếm pháp. . .
Trong một khoảnh khắc, kiếm của Tú Anh đã xẹt qua cánh tay đối thủ. Tuy rằng không phải là vết thương trí mạng, nhưng cũng đã đủ định ra kết quả.
Tú Anh khẽ ngây người ra đứng nhìn cảnh tượng trước mặt. Nàng ta thật sự không thể nào ngờ tới, chiêu kiếm đó của mình lại có thể làm đối phương bị thương. Hiện giờ nàng ta có cảm giác mù mờ khó hiểu, trận thi đấu này hình như quá dễ dàng rồi, mới có hai chiêu mà thôi, là do đối phương không cẩn thận hay sao?
Không chỉ Tú Anh khó hiểu, đối thủ của nàng ta cũng giống như vậy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không ngờ mình lại bị một nha đầu mới toanh đánh trúng, nhất định là do may mắn.
Đúng, nhất định là do vừa rồi ta đã nhất thời coi thường!
"Lần này không tính, tiếp tục nào!" Đối thủ của Tú Anh hét lớn, đồng thời thể hiện ra động tác sẵn sàng nghênh địch.
"Không cần tiếp tục nữa, ngươi xuống dưới."
Đúng lúc này, một giọng nói già nua mang theo uy nghiêm vang lên. Mọi người đều biết, đây là giọng của Trưởng lão giám thị. Kỳ thi đấu lớn như vậy làm sao có thể bỏ qua công tác giám thị. Chưa cần nói tới những vấn đề như có người ra tay quá nặng, chỉ cần có người cố tình không chịu thua tiếp tục dây dưa, gây rất nhiều khó khăn cho những người chỉ điểm đến là dừng. Đây thực sự là một vấn đề rất đau đầu.
Bởi vậy, mỗi khi thi đấu luôn phải có người giám thị. Tuy rằng mỗi Trưởng lão phải giám thị một phạm vi rất lớn, nhưng không có nghĩa là không có.
Tú Anh không tin tưởng vào khả năng của bản thân, còn đối thủ của nàng ta lại cảm thấy đó chỉ là do may mắn. Nhưng Trưởng lão giám thị lại không cho là như vậy. Lão cho rằng, hai chiêu kiếm vừa rồi của Tú Anh tuyệt đối có thực lực chiến thắng, mặc dù chỉ là kiếm pháp nhập môn tầm thường, nhưng đã thực sự khiến cho đôi mắt người khác phải bừng sáng.
Vào thời điểm này, Trưởng lão giám thị khu vực này vẫn còn đang khó hiểu, trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn có một nhân tài như vậy từ khi nào, tại sao bản thân lại không biết tới?
Tuy nhiên, vị Trưởng lão này đã nhanh chóng gạt ý nghĩ đó qua một bên, bởi cho dù Tú Anh đã làm cho hai mắt lão phải bừng sáng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không đến mức quá chói lóa, so ra vẫn còn kém những thiên tài trong nội môn.
Mặc dù kể từ sau khi được học Thông Thiên kiếm điển, thiên phú về mặt kiếm đạo của Tú Anh đã cao hơn lúc trước rất nhiều. Nhưng đáng tiếc là thiên phú của nàng ta quá bình thường, nền tảng cũng quá bình thường. Cho nên, dù thực lực của bản thân đã tiến một bước rất dài, nhưng nàng ta vẫn không thể nào bước vào hàng ngũ mạnh nhất.
Ngoài ra, chính là vì đã được học Thông Thiên kiếm điển, cho nên Tú Anh hầu như đã nắm được tinh túy của Thanh Tùng kiếm pháp, cho nên biết cách sử dụng tương đối hợp lý, do đó mới có thể tạo ra hiệu quả như vừa rồi.
"Thế nhưng, Trưởng lão. . ." Đối thủ kia vẫn chưa cam lòng, vẫn muốn đưa ra kiến nghị.
"Không có nhưng nhị gì hết. Đầu tiên, ngươi đã nói nhường người ta, ngươi lại ra tay, vậy là đã thua. Tiếp theo, kể cả là ngươi không nhường, kết quả cũng vẫn sẽ là như vậy. Trở về luyện thêm hai năm nữa đi." Giọng nói của vị trưởng lão vang lên.
Trở về luyện thêm hai năm nữa đi. . .
Đây vốn dĩ là câu mà hắn ném vào mặt Tú Anh, không ngờ nó lại nhanh chóng quay trở về đập vào mặt bản thân như vậy, điều này khiến cho hắn xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu, nhảy xuống lôi đài biến mất.
"Kế tiếp, Sừ Hòa đối chiến Đương Ngọ. . ."
"Tú Anh, vậy mà ngươi lại thắng, chuyện gì xảy ra vậy?"
Sau khi xuống đài, đầu tiên Tú Anh nghe thấy những đồng môn có quan hệ thân thiết lên tiếng chúc mừng, cùng với đó là một câu hỏi.
"Ta cũng không biết, có lẽ là thành quả của việc tu luyện trong thời gian gần đây. Hình như ta đã mạnh lên một chút." Đến lúc này, Tú Anh vẫn nhìn mình chằm chằm vào thanh kiếm trong tay, vẫn khó có thể tin rằng, bản thân thật sự có thực lực "Hùng mạnh".
Mặc dù vậy, Tú Anh vẫn không dám nghĩ là mình sẽ có thể bước vào một trăm thứ hạng đầu tiên, mà chỉ nghĩ nếu thắng được thêm mấy vòng nữa thì đã là tốt lắm rồi, bởi vì nàng ta vẫn chưa rõ lắm về thực lực của mình. Chỉ có tiếp tục chiến đấu, nàng ta mới có thể hiểu dần ra được.
Trận chiến tiếp theo phải chờ đến mai, ngày đầu tiên chỉ có tham gia một lần, ngày hôm sau sẽ có hai ba lần, ngày thứ ba sẽ lại tiếp tục tăng. Nhưng điều đó không có nghĩa là số trận chiến của ngày đầu tiên ít, mà trái lại, ngày hôm đó diễn ra nhiều nhất, nhưng chỉ vì số lượng người tham gia quá nhiều, cho nên mỗi người chỉ phải tham chiến có một lần.
Nguyên nhân vị trưởng lão giám thị lúc trước ngăn cản đối thủ của Tú Anh dây dưa, thực ra chỉ là không muốn lãng phí thời gian, ngày hôm nay vẫn còn nhiều trận chiến đang chờ lão giám thị.
Sau khi trở về Luyện Đan Phong, Tú Anh lại cắm đầu vào tu luyện, nhanh chóng gạt bỏ mọi nghi vấn ra khỏi tâm trí. Tu luyện luôn có cái hay của nó, có thể gúp cho con người ta quên hết mọi thứ, cho nên mới có người sau khi chịu đả kích thì trái lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tú Anh quay về Luyện Đan Phong là hành động gần như đã thành thói quen, người của Yến Vân sơn trang chẳng hề can thiệp vào. Người nào mà chẳng có nơi tu luyện yêu thích, nếu muốn can thiệp vào thì chẳng biết phải đi tìm bao nhiêu người đây. Đây là việc thường xuyên xảy ra đã trở thành phổ biến.
Hai ngày sau, Tú Anh liên tục tham chiến sáu trận, thẳng đường đi tới, hầu như không ai có thể địch lại. Đến đây không thể không nói vài câu, vận may bình thường của Tú Anh cũng có mặt lợi của nó, bởi vì mặc dù đối thủ của nàng ta không có một ai là quá yếu, nhưng tuyệt đối cũng không có một kẻ nào là quá mạnh.
Không có quẻ thượng thượng, nhưng tuyệt đối cũng không có quẻ hạ hạ, người này là Tú Anh!
Trải qua sáu trận chiến đó, Tú Anh mới phát hiện ra, thì ra thực lực của bản thân có thể coi là không tệ. Khi thực lực bị người khác ép phải thể hiện ra, thì cũng là lúc nàng ta cũng hiểu được bản thân mình ra sao. Đây cũng là một chuyện tốt.
Đến giờ, Tú Anh chỉ còn cần chiến thắng thêm một trận nữa, xong trận đó là nàng ta có thể bước vào hàng ngũ những người xếp một trăm thứ hạng đầu, có thể thăng cấp trở thành đệ tử phổ thông. Năm nay, số lượng đệ tử mới có thể xếp ở trăm thứ hạng đầu không nhiều lắm, bởi vậy, nhiều khả năng nàng ta đã lọt vào tầm ngắm của một số người.
Mặc dù đối thủ đầu tiên của Tú Anh không phải một người quá nổi danh, nhưng hắn đã chết dí ở ngoại môn bốn năm năm, đã tích lũy được thực lực đến mức độ không tệ, đối chiến với một đệ tử mới như Tú Anh, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
"Sau khi về muội đương nhiên sẽ tiếp tục tu luyện, nhưng trước tiên mời chỉ giáo đã." Tú Anh trả lời rất lễ phép.
"Không tệ không tệ, tiểu nha đầu coi như biết lễ phép, vậy ta sẽ nhường ngươi ra chiêu trước." Đối thủ chắp một tay ở sau lưng, có vẻ đầy tự tin.
"Tốt lắm, muội ra chiêu đây!" Tú Anh cầm kiếm ôm quyền, sau đó vung tay, xuất ra một chiêu kiếm pháp nhập môn của Thanh Vân Kiếm Phái, một chiêu Thanh Tùng kiếm pháp mà người nào trong phái cũng biết, thậm chí ngay cả đệ tử tạp dịch cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, trong số đệ tử tạp dịch đó không bao gồm Bộ Tranh, bởi vì gã căn bản chưa từng học.
Lại nói tiếp, một chiêu "Thương Tùng Nghênh Khách" của Tú Anh xuất ra với tốc độ thần tốc, tấn công chính diện vào đối thủ của nàng ta. Trong khi đó, đối thủ của nàng ta ngay từ đầu đã ra vẻ coi thường. Chẳng phải là một chiêu Thanh Tùng kiếm pháp hay sao, loại kiếm pháp này thì có uy lực gì đáng kể chứ, đệ tử mới đúng là đệ tử mới.
Tuy nhiên, ngay tức khắc hắn đã nhận ra mình đã sai lầm, bởi vì tốc độ xuất ra chiêu này hình như tương đối nhanh, hơn nữa uy lực cũng khá lớn, chỉ trong nháy mắt đã chỉ còn cách mình có ba thước. Điều đó khiến cho hắn chợt nhận ra mình không có khả năng tránh, chỉ có thể ra tay ngăn cản đòn tấn công này.
Chợt thấy hắn lùi về phía sau một bước, đồng thời rút kiếm của mình ra, cái tay chắp ở sau lưng cũng bắt đầu chuyển động, vội vàng dùng một chiêu Thanh Vân Kiếm Pháp để hóa giải.
Trong lúc vội vàng thường sẽ phạm sai lầm, nhất là hắn lại chưa nắm bắt được quá nhiều tinh túy của Thanh Vân Kiếm Pháp, sơ hở đó lập tức bị Tú Anh phát hiện. Nàng ta biến chiêu, lại là một chiêu Thanh Tùng kiếm pháp. . .
Trong một khoảnh khắc, kiếm của Tú Anh đã xẹt qua cánh tay đối thủ. Tuy rằng không phải là vết thương trí mạng, nhưng cũng đã đủ định ra kết quả.
Tú Anh khẽ ngây người ra đứng nhìn cảnh tượng trước mặt. Nàng ta thật sự không thể nào ngờ tới, chiêu kiếm đó của mình lại có thể làm đối phương bị thương. Hiện giờ nàng ta có cảm giác mù mờ khó hiểu, trận thi đấu này hình như quá dễ dàng rồi, mới có hai chiêu mà thôi, là do đối phương không cẩn thận hay sao?
Không chỉ Tú Anh khó hiểu, đối thủ của nàng ta cũng giống như vậy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không ngờ mình lại bị một nha đầu mới toanh đánh trúng, nhất định là do may mắn.
Đúng, nhất định là do vừa rồi ta đã nhất thời coi thường!
"Lần này không tính, tiếp tục nào!" Đối thủ của Tú Anh hét lớn, đồng thời thể hiện ra động tác sẵn sàng nghênh địch.
"Không cần tiếp tục nữa, ngươi xuống dưới."
Đúng lúc này, một giọng nói già nua mang theo uy nghiêm vang lên. Mọi người đều biết, đây là giọng của Trưởng lão giám thị. Kỳ thi đấu lớn như vậy làm sao có thể bỏ qua công tác giám thị. Chưa cần nói tới những vấn đề như có người ra tay quá nặng, chỉ cần có người cố tình không chịu thua tiếp tục dây dưa, gây rất nhiều khó khăn cho những người chỉ điểm đến là dừng. Đây thực sự là một vấn đề rất đau đầu.
Bởi vậy, mỗi khi thi đấu luôn phải có người giám thị. Tuy rằng mỗi Trưởng lão phải giám thị một phạm vi rất lớn, nhưng không có nghĩa là không có.
Tú Anh không tin tưởng vào khả năng của bản thân, còn đối thủ của nàng ta lại cảm thấy đó chỉ là do may mắn. Nhưng Trưởng lão giám thị lại không cho là như vậy. Lão cho rằng, hai chiêu kiếm vừa rồi của Tú Anh tuyệt đối có thực lực chiến thắng, mặc dù chỉ là kiếm pháp nhập môn tầm thường, nhưng đã thực sự khiến cho đôi mắt người khác phải bừng sáng.
Vào thời điểm này, Trưởng lão giám thị khu vực này vẫn còn đang khó hiểu, trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn có một nhân tài như vậy từ khi nào, tại sao bản thân lại không biết tới?
Tuy nhiên, vị Trưởng lão này đã nhanh chóng gạt ý nghĩ đó qua một bên, bởi cho dù Tú Anh đã làm cho hai mắt lão phải bừng sáng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không đến mức quá chói lóa, so ra vẫn còn kém những thiên tài trong nội môn.
Mặc dù kể từ sau khi được học Thông Thiên kiếm điển, thiên phú về mặt kiếm đạo của Tú Anh đã cao hơn lúc trước rất nhiều. Nhưng đáng tiếc là thiên phú của nàng ta quá bình thường, nền tảng cũng quá bình thường. Cho nên, dù thực lực của bản thân đã tiến một bước rất dài, nhưng nàng ta vẫn không thể nào bước vào hàng ngũ mạnh nhất.
Ngoài ra, chính là vì đã được học Thông Thiên kiếm điển, cho nên Tú Anh hầu như đã nắm được tinh túy của Thanh Tùng kiếm pháp, cho nên biết cách sử dụng tương đối hợp lý, do đó mới có thể tạo ra hiệu quả như vừa rồi.
"Thế nhưng, Trưởng lão. . ." Đối thủ kia vẫn chưa cam lòng, vẫn muốn đưa ra kiến nghị.
"Không có nhưng nhị gì hết. Đầu tiên, ngươi đã nói nhường người ta, ngươi lại ra tay, vậy là đã thua. Tiếp theo, kể cả là ngươi không nhường, kết quả cũng vẫn sẽ là như vậy. Trở về luyện thêm hai năm nữa đi." Giọng nói của vị trưởng lão vang lên.
Trở về luyện thêm hai năm nữa đi. . .
Đây vốn dĩ là câu mà hắn ném vào mặt Tú Anh, không ngờ nó lại nhanh chóng quay trở về đập vào mặt bản thân như vậy, điều này khiến cho hắn xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu, nhảy xuống lôi đài biến mất.
"Kế tiếp, Sừ Hòa đối chiến Đương Ngọ. . ."
"Tú Anh, vậy mà ngươi lại thắng, chuyện gì xảy ra vậy?"
Sau khi xuống đài, đầu tiên Tú Anh nghe thấy những đồng môn có quan hệ thân thiết lên tiếng chúc mừng, cùng với đó là một câu hỏi.
"Ta cũng không biết, có lẽ là thành quả của việc tu luyện trong thời gian gần đây. Hình như ta đã mạnh lên một chút." Đến lúc này, Tú Anh vẫn nhìn mình chằm chằm vào thanh kiếm trong tay, vẫn khó có thể tin rằng, bản thân thật sự có thực lực "Hùng mạnh".
Mặc dù vậy, Tú Anh vẫn không dám nghĩ là mình sẽ có thể bước vào một trăm thứ hạng đầu tiên, mà chỉ nghĩ nếu thắng được thêm mấy vòng nữa thì đã là tốt lắm rồi, bởi vì nàng ta vẫn chưa rõ lắm về thực lực của mình. Chỉ có tiếp tục chiến đấu, nàng ta mới có thể hiểu dần ra được.
Trận chiến tiếp theo phải chờ đến mai, ngày đầu tiên chỉ có tham gia một lần, ngày hôm sau sẽ có hai ba lần, ngày thứ ba sẽ lại tiếp tục tăng. Nhưng điều đó không có nghĩa là số trận chiến của ngày đầu tiên ít, mà trái lại, ngày hôm đó diễn ra nhiều nhất, nhưng chỉ vì số lượng người tham gia quá nhiều, cho nên mỗi người chỉ phải tham chiến có một lần.
Nguyên nhân vị trưởng lão giám thị lúc trước ngăn cản đối thủ của Tú Anh dây dưa, thực ra chỉ là không muốn lãng phí thời gian, ngày hôm nay vẫn còn nhiều trận chiến đang chờ lão giám thị.
Sau khi trở về Luyện Đan Phong, Tú Anh lại cắm đầu vào tu luyện, nhanh chóng gạt bỏ mọi nghi vấn ra khỏi tâm trí. Tu luyện luôn có cái hay của nó, có thể gúp cho con người ta quên hết mọi thứ, cho nên mới có người sau khi chịu đả kích thì trái lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tú Anh quay về Luyện Đan Phong là hành động gần như đã thành thói quen, người của Yến Vân sơn trang chẳng hề can thiệp vào. Người nào mà chẳng có nơi tu luyện yêu thích, nếu muốn can thiệp vào thì chẳng biết phải đi tìm bao nhiêu người đây. Đây là việc thường xuyên xảy ra đã trở thành phổ biến.
Hai ngày sau, Tú Anh liên tục tham chiến sáu trận, thẳng đường đi tới, hầu như không ai có thể địch lại. Đến đây không thể không nói vài câu, vận may bình thường của Tú Anh cũng có mặt lợi của nó, bởi vì mặc dù đối thủ của nàng ta không có một ai là quá yếu, nhưng tuyệt đối cũng không có một kẻ nào là quá mạnh.
Không có quẻ thượng thượng, nhưng tuyệt đối cũng không có quẻ hạ hạ, người này là Tú Anh!
Trải qua sáu trận chiến đó, Tú Anh mới phát hiện ra, thì ra thực lực của bản thân có thể coi là không tệ. Khi thực lực bị người khác ép phải thể hiện ra, thì cũng là lúc nàng ta cũng hiểu được bản thân mình ra sao. Đây cũng là một chuyện tốt.
Đến giờ, Tú Anh chỉ còn cần chiến thắng thêm một trận nữa, xong trận đó là nàng ta có thể bước vào hàng ngũ những người xếp một trăm thứ hạng đầu, có thể thăng cấp trở thành đệ tử phổ thông. Năm nay, số lượng đệ tử mới có thể xếp ở trăm thứ hạng đầu không nhiều lắm, bởi vậy, nhiều khả năng nàng ta đã lọt vào tầm ngắm của một số người.
/258
|