Lão ta đã già mất rồi, cũng thừa hiểu thành tựu đời mình đến đây đã là giới hạn cuối cùng. Hiện giờ, dù lão ta đủ khả năng đảm nhận chức trưởng lão của Thanh Vân Kiếm Phái, nhưng nếu như đến Linh Bảo Tông, cùng lắm cũng chỉ là một đệ tử phổ thông, một đệ tử bình thường nhất. Cho dù địa vị tương đối cao, nhưng so ra, chẳng thể nào bằng ở lại Thanh Vân Kiếm Phái đảm nhận chức trưởng lão. Tối thiểu, khi làm trưởng lão ở nơi đây, bất cứ người nào cũng đều tôn trọng lão ta.
Nếu đến Linh Bảo Tông làm một đệ tử, địa vị cao thì có cao nhưng rốt cục cũng chỉ là một đệ tử bình thường, không thể nào thoải mái bằng ở lại Thanh Vân Kiếm Phái làm một vị trưởng lão. Chí ít ra, đó cũng là cách nghĩ của những người như Trần Dũng.
Ai cũng có chí hướng của riêng mình, cách nghĩ của mỗi người khác nhau, lựa chọn cũng sẽ khác nhau. Hơn nữa, trong vấn đề này cũng không tránh khỏi có được có mất, được là được cái địa vị trưởng lão, mất chính là đánh mất đi cơ hội có thể nâng cao thực lực bản thân lão ta về cả chất lẫn lượng. Nhưng đến giờ, có muốn cũng không thay đổi được gì nữa rồi.
Rốt cục thế nào là tốt, thế nào là xấu, đây là vấn đề vĩnh viễn khó có khả năng đưa ra kết luận chính xác, bởi vì là tốt hay là xấu thì phải dựa vào cách chọn lựa của cá nhân từng người.
Ví như Bộ Tranh chẳng hạn. Nếu như không phải bản thân sẽ gặp nguy hiểm khi ở lại bên đó, gã vẫn muốn tiếp tục ở lại Thanh Vân Kiếm Phái, bởi vì ở bên đó tự do không bị quản thúc, hơn nữa tiền lại kiếm được không ít.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nói tương đối, bởi vì nếu như biết trước sự đãi ngộ của hai bên khác nhau thế nào, gã có lẽ, không, là khẳng định, không chút một chút đắn đo lựa chọn gia nhập bên phía Linh Bảo Tông.
Bộ Tranh thu dọn sơ qua gian phòng, sau đó bụng bắt đầu sôi sùng sục. Vừa nãy ở bên kia gã còn chưa kịp ăn cơm chiều, không biết ở bên này có cái gì để ăn không. Gã không bao giờ muốn động đến lương thực mà mình đã tích trữ sẵn, nếu đói cũng phải ăn đồ của người khác trước.
Vì thế, Bộ Tranh mở cửa để ra ngoài. Gã chợt phát hiện ngoài cửa bỗng dưng xuất hiện vài người ngó nghiêng, giống như đang chờ mình đi ra vậy.
"Chào các vị. . ." Bộ Tranh lên tiếng chào hỏi. Tuy rằng gã chẳng quen biết mấy người này, hơn nữa còn có cảm giác bọn họ thực sự không quá thân thiện, nhưng lễ tiết dù sao cũng vẫn phải có.
"Ngươi là người được Hắc Hùng đưa về hả. Hắc Hùng đã nói, sau này ngươi sẽ là người của Thiết Mộc Đường chúng ta. Ngươi hãy kể sơ qua chuyện là như thế nào." Mấy người này dường như hiếu kỳ kéo nhau tới đây để nghe ngóng tin tức; Đồng thời, họ cũng có thể là đồng môn sau này của Bộ Tranh.
"Ta cũng đâu có biết! Lúc nãy ta. . ." Bộ Tranh thành thật kể hết lại đầu đuôi câu chuyện của mình.
"Thì ra là như vậy. Nếu vậy, ngươi thực sự là rất may mắn, một đệ tử canh cổng của một thế lực không ra hồn lại được Đường chủ nhìn trúng, thật sự là phúc đức của ông bà tổ tiên." Sau khi nghe kể xong, mấy người lập tức than thở một câu, sau đó giải tán, bởi mục đích chính bọn họ đến đây chỉ là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
"Ơ, xin hỏi, nơi này có gì ăn không?" Thấy bọn họ đồng loạt bỏ đi, Bộ Tranh vội vàng hỏi.
"Muốn ăn ngươi cứ đến chỗ chủ quán, bảo họ chuẩn bị đồ ăn cho mình. Dù gì tiền ăn cũng sẽ ghi vào sổ nợ công, ngươi cứ ăn thoải mái." Một người đáp lại.
"Chủ quán, chủ quán. . ." Bộ Tranh tức khắc đi tìm chủ quán, gọi cả một bàn đồ ăn, sau đó còn hỏi, tiền ăn có phải đã bao gồm trong tiền phí bao trọn gói nơi đây hay không.
Đáp án thu được dĩ nhiên là phủ định. Tiền này sẽ tính vào khoản khác, tuy nhiên, khoản nợ này sẽ không đổ lên đầu Bộ Tranh mà chỉ ghi lại vào sổ sách, sau này sẽ kết toán với Lý Trí.
Vì vậy, Bộ Tranh bắt đầu ăn thùng uống vại. Dưới sự chứng kiến của vị chủ quán đang trợn mắt há hốc mồm, gã càn quét sạch sẽ cả một bàn đồ ăn, sau đó còn yêu cầu chủ quán mang lên thêm hai miếng thịt nướng, hơn nữa còn phải là thịt yêu thú.
Nơi đây là Thất Tinh Vương Thành, thịt yêu thú được bán ở khắp mọi nơi. Đương nhiên, giá tiền loại thịt này cao hơn nơi khác một chút, nhưng mức giá này chưa đến mức khiến cho Lý Trí phải cảm thấy xót ruột. Sau này, đến lúc tính tiền, lão chẳng hề phát hiện ra có điều gì khác lạ, mặc dù cảm giác hình như tốn tiền hơn dự kiến, nhưng vẫn không thắc mắc gì.
Quay về phòng nghỉ ngơi, luyện công. Hiện giờ không cần thiết phải luyện thân pháp nữa rồi, mình đâu còn là đệ tử tạp dịch của Thanh Vân Kiếm Phái nữa, có lẽ sẽ không bị trả thù. Tuy nhiên, ngày mai có lẽ vẫn tiếp tục luyện mới được, đến giờ hình như mình càng ngày càng nghiện cái môn này rồi.
Khi rời giường vào sáng ngày hôm sau, Bộ Tranh chẳng biết mình nên làm cái gì bây giờ. Đường chủ có cần phục dịch hay không? Nhưng mà, nơi này do người của khách sạn phụ trách, có lẽ không đến lượt mình làm.
Bởi vậy, Bộ Tranh bèn đi tự mức nước rửa mặt súc miệng, chuẩn bị ăn sáng. Bữa sáng hóa ra đã chuẩn bị xong từ bao giờ, bánh quẩy, sữa đậu nành còn có cả bánh bao nóng hôi hổi.
Thời gian Bộ Tranh thức dậy phải nói là rất sớm, sớm hơn tất cả những người khác. Ngoại trừ người của khách sạn, gã là người dậy sớm nhất. Vì vậy, gã bắt tay ngay vào ăn bữa sáng.
Trong khi Bộ Tranh đang ăn bánh bao, Hắc Hùng đi tới, nhìn thẳng vào gã nói: "Bộ Tranh, ngươi đi theo ta một chuyến, Đường chủ muốn gặp ngươi!"
"Ta biết rồi." Bộ Tranh nhét nốt miếng bánh bao vào mồm, lau miệng, đi theo hắn.
Hắc Hùng rất thích thái độ này của Bộ Tranh, không thắc mắc gì bắt tay ngay vào việc, bởi vì có hỏi hay không kết quả cũng như nhau cả, cuối cùng cũng sẽ phải đến chỗ Đường chủ.
Đây là biểu hiện của một người làm việc nhanh chóng và hiệu quả. Sau này, yêu cầu của vị trí mà Bộ Tranh sẽ đảm nhiệm chính là nhanh chóng và hiệu quả, những việc không liên quan thì không cần để ý đến, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
"Đường chủ, Bộ Tranh đã đến." Đi tới một căn phòng, Hắc Hùng mở cửa ra khiến người khác có thể nhìn thấy ngay Lý Trí đang ngồi ở chính giữa phòng.
"Đường chủ!" Bộ Tranh cũng lập tức hành lễ.
"Bộ Tranh, hai chữ trong tên của ngươi là chữ nào?" Lý Trí nhìn vào Bộ Tranh hỏi.
"Bộ trong nhất bộ nhị bộ, Tranh trong thiết cốt tranh tranh." Bộ Tranh trả lời. Thực ra gã chỉ biết đọc như vẹt thế thôi, nếu bắt phải viết ra thì gã chịu chết.
"Bộ. . . Tranh. . ."
Lý Trí lấy ra một cái lệnh bài, khắc hai chữ đó lên trên, sau đó ném nó cho cho Bộ Tranh.
"Đây là lệnh bài thân phận của Linh Bảo Tông. Bây giờ, ngươi đã là người của Linh Bảo Tông. Đưa tấm lệnh bài trước kia cho ta, đợi lát nữa ta làm một cái cái hộp rồi gửi luôn thể cho Trần Dũng." Lý Trí bảo Bộ Tranh. Khi nói đến phần sau, gương mặt lão chợt hiện lên nét cười cợt. Đương nhiên, người bị cười cợt đích xác là Trần Dũng.
Ngày hôm qua đã bị Bộ Tranh phá quấy, bây giờ lão lại muốn ra đề khó khác cho Trần Dũng, nhân tiện trả lại luôn tấm lệnh bài lại cho lão ta, bởi đây là quy định của mỗi một môn phái. Sau rời khỏi môn phái thì phải trả lại lệnh bài, đồng thời nếu muốn gia nhập môn phái khác thì nhất định phải rời khỏi môn phái cũ trước đã.
Muốn rời khỏi môn phái thì không chỉ phải làm mỗi vài thủ tục này, vẫn còn một số thủ tục khác nữa. Nhưng những thủ tục đó, ngay từ khi còn ở Tân Nguyệt Lâu ngày hôm qua, Lý Trí và Trần Dũng đã trao đổi với nhau rồi, toàn bộ sẽ do Trần Dũng đứng ra giải quyết.
"Vâng!" Bộ Tranh thu được lệnh bài, không kịp xem hình dáng nó là vuông hay tròn đã vội lấy lệnh bài cũ của mình ra để giao cho Lý Trí.
"Ngươi cứ đứng ở ngoài cửa, đợi ta làm xong, vật này sẽ do ngươi mang qua đó." Lý Trí nói xong lập tức bắt đầu bận rộn với công việc của mình, chế tạo đồ đánh đố Trần Dũng.
Sau khi vâng dạ một tiếng, Bộ Tranh đứng ở cửa vào vuốt ve lệnh bài thân phận mới của mình. Tuy chỉ là lệnh bài của đệ tử tạp dịch, nhưng loại lệnh bài này của Linh Bảo Tông lại không chỉ đơn giản là một đồ vật làm bằng sắt đen thô kệch, mà được điêu khắc bằng một miếng Thanh Ngọc, trên mặt có khắc mấy chữ 'Linh Bảo Tông Thiết Mộc Đường' rất lớn, còn có cả tên Bộ Tranh, nhưng hai chữ này được khắc nhỏ hơn một chút.
Ngoại trừ văn tự, trên mặt lệnh bài còn có một vài trận đồ. Có cảm giác nó khác xa so với lệnh bài thân phận của Thanh Vân Kiếm Phái, dường như có nhiều hơn rất nhiều chi tiết.
Trên thực tế, lệnh bài thân phận này là một loại trận khí. Thế lực càng cao cấp thì công dụng của trận khí trên lệnh bài thân phận càng nhiều, nói cách khác là càng cao cấp.
Nếu chỉ là một môn phái bình thường, có thể khẳng định phải đến khi về đến môn phái thì mới có thể nhận được lệnh bài thân phận. Nhưng Linh Bảo Tông lại không giống như vậy, bản thân họ lấy luyện khí làm chủ, do vậy mỗi một Đường chủ đều là cao thủ luyện khí. Thông thường, lệnh bài này sẽ do chính tay những người này chế tác. Công việc này thực ra chẳng tốn mấy công sức, hơn nữa cũng có thể coi như một cách luyện tập.
Văn ôn võ luyện, luyện trận khí cũng phải tiến hành thường xuyên. Chỉ cần là một loại tay nghề thì sẽ phải thường xuyên luyện tập, nếu không kỹ năng sẽ dần mai một.
Nếu đến Linh Bảo Tông làm một đệ tử, địa vị cao thì có cao nhưng rốt cục cũng chỉ là một đệ tử bình thường, không thể nào thoải mái bằng ở lại Thanh Vân Kiếm Phái làm một vị trưởng lão. Chí ít ra, đó cũng là cách nghĩ của những người như Trần Dũng.
Ai cũng có chí hướng của riêng mình, cách nghĩ của mỗi người khác nhau, lựa chọn cũng sẽ khác nhau. Hơn nữa, trong vấn đề này cũng không tránh khỏi có được có mất, được là được cái địa vị trưởng lão, mất chính là đánh mất đi cơ hội có thể nâng cao thực lực bản thân lão ta về cả chất lẫn lượng. Nhưng đến giờ, có muốn cũng không thay đổi được gì nữa rồi.
Rốt cục thế nào là tốt, thế nào là xấu, đây là vấn đề vĩnh viễn khó có khả năng đưa ra kết luận chính xác, bởi vì là tốt hay là xấu thì phải dựa vào cách chọn lựa của cá nhân từng người.
Ví như Bộ Tranh chẳng hạn. Nếu như không phải bản thân sẽ gặp nguy hiểm khi ở lại bên đó, gã vẫn muốn tiếp tục ở lại Thanh Vân Kiếm Phái, bởi vì ở bên đó tự do không bị quản thúc, hơn nữa tiền lại kiếm được không ít.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nói tương đối, bởi vì nếu như biết trước sự đãi ngộ của hai bên khác nhau thế nào, gã có lẽ, không, là khẳng định, không chút một chút đắn đo lựa chọn gia nhập bên phía Linh Bảo Tông.
Bộ Tranh thu dọn sơ qua gian phòng, sau đó bụng bắt đầu sôi sùng sục. Vừa nãy ở bên kia gã còn chưa kịp ăn cơm chiều, không biết ở bên này có cái gì để ăn không. Gã không bao giờ muốn động đến lương thực mà mình đã tích trữ sẵn, nếu đói cũng phải ăn đồ của người khác trước.
Vì thế, Bộ Tranh mở cửa để ra ngoài. Gã chợt phát hiện ngoài cửa bỗng dưng xuất hiện vài người ngó nghiêng, giống như đang chờ mình đi ra vậy.
"Chào các vị. . ." Bộ Tranh lên tiếng chào hỏi. Tuy rằng gã chẳng quen biết mấy người này, hơn nữa còn có cảm giác bọn họ thực sự không quá thân thiện, nhưng lễ tiết dù sao cũng vẫn phải có.
"Ngươi là người được Hắc Hùng đưa về hả. Hắc Hùng đã nói, sau này ngươi sẽ là người của Thiết Mộc Đường chúng ta. Ngươi hãy kể sơ qua chuyện là như thế nào." Mấy người này dường như hiếu kỳ kéo nhau tới đây để nghe ngóng tin tức; Đồng thời, họ cũng có thể là đồng môn sau này của Bộ Tranh.
"Ta cũng đâu có biết! Lúc nãy ta. . ." Bộ Tranh thành thật kể hết lại đầu đuôi câu chuyện của mình.
"Thì ra là như vậy. Nếu vậy, ngươi thực sự là rất may mắn, một đệ tử canh cổng của một thế lực không ra hồn lại được Đường chủ nhìn trúng, thật sự là phúc đức của ông bà tổ tiên." Sau khi nghe kể xong, mấy người lập tức than thở một câu, sau đó giải tán, bởi mục đích chính bọn họ đến đây chỉ là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
"Ơ, xin hỏi, nơi này có gì ăn không?" Thấy bọn họ đồng loạt bỏ đi, Bộ Tranh vội vàng hỏi.
"Muốn ăn ngươi cứ đến chỗ chủ quán, bảo họ chuẩn bị đồ ăn cho mình. Dù gì tiền ăn cũng sẽ ghi vào sổ nợ công, ngươi cứ ăn thoải mái." Một người đáp lại.
"Chủ quán, chủ quán. . ." Bộ Tranh tức khắc đi tìm chủ quán, gọi cả một bàn đồ ăn, sau đó còn hỏi, tiền ăn có phải đã bao gồm trong tiền phí bao trọn gói nơi đây hay không.
Đáp án thu được dĩ nhiên là phủ định. Tiền này sẽ tính vào khoản khác, tuy nhiên, khoản nợ này sẽ không đổ lên đầu Bộ Tranh mà chỉ ghi lại vào sổ sách, sau này sẽ kết toán với Lý Trí.
Vì vậy, Bộ Tranh bắt đầu ăn thùng uống vại. Dưới sự chứng kiến của vị chủ quán đang trợn mắt há hốc mồm, gã càn quét sạch sẽ cả một bàn đồ ăn, sau đó còn yêu cầu chủ quán mang lên thêm hai miếng thịt nướng, hơn nữa còn phải là thịt yêu thú.
Nơi đây là Thất Tinh Vương Thành, thịt yêu thú được bán ở khắp mọi nơi. Đương nhiên, giá tiền loại thịt này cao hơn nơi khác một chút, nhưng mức giá này chưa đến mức khiến cho Lý Trí phải cảm thấy xót ruột. Sau này, đến lúc tính tiền, lão chẳng hề phát hiện ra có điều gì khác lạ, mặc dù cảm giác hình như tốn tiền hơn dự kiến, nhưng vẫn không thắc mắc gì.
Quay về phòng nghỉ ngơi, luyện công. Hiện giờ không cần thiết phải luyện thân pháp nữa rồi, mình đâu còn là đệ tử tạp dịch của Thanh Vân Kiếm Phái nữa, có lẽ sẽ không bị trả thù. Tuy nhiên, ngày mai có lẽ vẫn tiếp tục luyện mới được, đến giờ hình như mình càng ngày càng nghiện cái môn này rồi.
Khi rời giường vào sáng ngày hôm sau, Bộ Tranh chẳng biết mình nên làm cái gì bây giờ. Đường chủ có cần phục dịch hay không? Nhưng mà, nơi này do người của khách sạn phụ trách, có lẽ không đến lượt mình làm.
Bởi vậy, Bộ Tranh bèn đi tự mức nước rửa mặt súc miệng, chuẩn bị ăn sáng. Bữa sáng hóa ra đã chuẩn bị xong từ bao giờ, bánh quẩy, sữa đậu nành còn có cả bánh bao nóng hôi hổi.
Thời gian Bộ Tranh thức dậy phải nói là rất sớm, sớm hơn tất cả những người khác. Ngoại trừ người của khách sạn, gã là người dậy sớm nhất. Vì vậy, gã bắt tay ngay vào ăn bữa sáng.
Trong khi Bộ Tranh đang ăn bánh bao, Hắc Hùng đi tới, nhìn thẳng vào gã nói: "Bộ Tranh, ngươi đi theo ta một chuyến, Đường chủ muốn gặp ngươi!"
"Ta biết rồi." Bộ Tranh nhét nốt miếng bánh bao vào mồm, lau miệng, đi theo hắn.
Hắc Hùng rất thích thái độ này của Bộ Tranh, không thắc mắc gì bắt tay ngay vào việc, bởi vì có hỏi hay không kết quả cũng như nhau cả, cuối cùng cũng sẽ phải đến chỗ Đường chủ.
Đây là biểu hiện của một người làm việc nhanh chóng và hiệu quả. Sau này, yêu cầu của vị trí mà Bộ Tranh sẽ đảm nhiệm chính là nhanh chóng và hiệu quả, những việc không liên quan thì không cần để ý đến, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
"Đường chủ, Bộ Tranh đã đến." Đi tới một căn phòng, Hắc Hùng mở cửa ra khiến người khác có thể nhìn thấy ngay Lý Trí đang ngồi ở chính giữa phòng.
"Đường chủ!" Bộ Tranh cũng lập tức hành lễ.
"Bộ Tranh, hai chữ trong tên của ngươi là chữ nào?" Lý Trí nhìn vào Bộ Tranh hỏi.
"Bộ trong nhất bộ nhị bộ, Tranh trong thiết cốt tranh tranh." Bộ Tranh trả lời. Thực ra gã chỉ biết đọc như vẹt thế thôi, nếu bắt phải viết ra thì gã chịu chết.
"Bộ. . . Tranh. . ."
Lý Trí lấy ra một cái lệnh bài, khắc hai chữ đó lên trên, sau đó ném nó cho cho Bộ Tranh.
"Đây là lệnh bài thân phận của Linh Bảo Tông. Bây giờ, ngươi đã là người của Linh Bảo Tông. Đưa tấm lệnh bài trước kia cho ta, đợi lát nữa ta làm một cái cái hộp rồi gửi luôn thể cho Trần Dũng." Lý Trí bảo Bộ Tranh. Khi nói đến phần sau, gương mặt lão chợt hiện lên nét cười cợt. Đương nhiên, người bị cười cợt đích xác là Trần Dũng.
Ngày hôm qua đã bị Bộ Tranh phá quấy, bây giờ lão lại muốn ra đề khó khác cho Trần Dũng, nhân tiện trả lại luôn tấm lệnh bài lại cho lão ta, bởi đây là quy định của mỗi một môn phái. Sau rời khỏi môn phái thì phải trả lại lệnh bài, đồng thời nếu muốn gia nhập môn phái khác thì nhất định phải rời khỏi môn phái cũ trước đã.
Muốn rời khỏi môn phái thì không chỉ phải làm mỗi vài thủ tục này, vẫn còn một số thủ tục khác nữa. Nhưng những thủ tục đó, ngay từ khi còn ở Tân Nguyệt Lâu ngày hôm qua, Lý Trí và Trần Dũng đã trao đổi với nhau rồi, toàn bộ sẽ do Trần Dũng đứng ra giải quyết.
"Vâng!" Bộ Tranh thu được lệnh bài, không kịp xem hình dáng nó là vuông hay tròn đã vội lấy lệnh bài cũ của mình ra để giao cho Lý Trí.
"Ngươi cứ đứng ở ngoài cửa, đợi ta làm xong, vật này sẽ do ngươi mang qua đó." Lý Trí nói xong lập tức bắt đầu bận rộn với công việc của mình, chế tạo đồ đánh đố Trần Dũng.
Sau khi vâng dạ một tiếng, Bộ Tranh đứng ở cửa vào vuốt ve lệnh bài thân phận mới của mình. Tuy chỉ là lệnh bài của đệ tử tạp dịch, nhưng loại lệnh bài này của Linh Bảo Tông lại không chỉ đơn giản là một đồ vật làm bằng sắt đen thô kệch, mà được điêu khắc bằng một miếng Thanh Ngọc, trên mặt có khắc mấy chữ 'Linh Bảo Tông Thiết Mộc Đường' rất lớn, còn có cả tên Bộ Tranh, nhưng hai chữ này được khắc nhỏ hơn một chút.
Ngoại trừ văn tự, trên mặt lệnh bài còn có một vài trận đồ. Có cảm giác nó khác xa so với lệnh bài thân phận của Thanh Vân Kiếm Phái, dường như có nhiều hơn rất nhiều chi tiết.
Trên thực tế, lệnh bài thân phận này là một loại trận khí. Thế lực càng cao cấp thì công dụng của trận khí trên lệnh bài thân phận càng nhiều, nói cách khác là càng cao cấp.
Nếu chỉ là một môn phái bình thường, có thể khẳng định phải đến khi về đến môn phái thì mới có thể nhận được lệnh bài thân phận. Nhưng Linh Bảo Tông lại không giống như vậy, bản thân họ lấy luyện khí làm chủ, do vậy mỗi một Đường chủ đều là cao thủ luyện khí. Thông thường, lệnh bài này sẽ do chính tay những người này chế tác. Công việc này thực ra chẳng tốn mấy công sức, hơn nữa cũng có thể coi như một cách luyện tập.
Văn ôn võ luyện, luyện trận khí cũng phải tiến hành thường xuyên. Chỉ cần là một loại tay nghề thì sẽ phải thường xuyên luyện tập, nếu không kỹ năng sẽ dần mai một.
/258
|