Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 103

/152


"Chủ nhân, nếu như đã có vấn đề phát sinh thì về sau tuyệt đối chúng ta không thể thể sử dụng được nữa, việc này thà tin là có còn hơn là không tin." Tân ma ma nghĩ nghĩ rồi nói.

"Được, vậy về sau nhưng loại phấn son này phải làm sao bây giờ?" Hiền phi cau mày nhìn Tân ma ma, lúc trước những loại phấn son này vẫn rất hữu dụng, bây giờ lại đột nhiên không sử dụng những thứ này nữa, đến lúc đó khẳng định hoàng hậu sẽ hoài nghi, chỉ sợ đến lúc đó lại đổi một phương pháp khác dùng một loại thuốc độc khác, như vậy thật sự là khó lòng phòng bị.

"Nếu vậy cách tốt nhất là ta sẽ giả bộ bệnh!" Hiền phi thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào khác, vạn bất đắc dĩ đành phải chọn một cái phương pháp nguy hiểm nhất.

Không sợ sinh bệnh, chỉ sợ đến lúc đó hoàng hậu lại làm chút chuyện gì đó khiến cho nàng bệnh giả thành thật!

"Chủ nhân, hiện tại phương pháp này không thể dùng, người đã quên lúc này người kia đang có thai sao, người nếu thực sự làm như vậy, hoàng thượng sẽ nghĩ về người như thế nào. Hay là cho triệu phu nhân từ ngoài cung vào cung thăm người đi? Đến lúc đó lại nói phu nhân âm thầm mang chút son phấn cùng loại hương vị vào có được không?" Tân ma ma vội vàng đánh gẩy ý nghĩ giả bộ bệnh đồng thời bày chiêu mới cho Hiền phi.

Hiền phi nghĩ nghĩ cũng hiểu được lúc này bản thân mình lại giả bộ bệnh là không đúng lúc lắm, "Vậy vhỉ có thể thỉnh mẫu thân vào cung thôi."

Phản ứng bên phía Quý phi Hàn Ngọc Cầm thì lại đơn giản hơn hiều, đối với việc Trương Vân Nguyệt lại có thể mang thai lần nữa Hàn Ngọc Cầm chỉ cảm thấy thủ đoạn của nữ nhân này quả thật là không đơn giản.

"Ngươi nói hiện tại hoàng hậu có phải là đang tức điên lên rồi hay không ?" Hàn Ngọc Cầm vui sướng nói khi nhìn người khác gặp họa.

"Chủ nhân sao mà người một chút cũng không thấy sốt ruột a?" Nhạc Phàm bên người Hàn Ngọc Cầm thật sự đối với biểu hiện trấn định của chủ tử nhà mình cực kì bội phục.

"Tại sao ta lại phải sốt ruột chứ? Người mà đáng lẽ nên phải sốt ruột phải là cái vị đang ngồi ở vị trí cao cao kia kìa, còn có Hiền phi nữa thì mới đúng, bản cung có cái gì mà cần phải sốt ruột ." Quý phi tùy ý nói, hoàng hậu cùng Hiền phi đều vẫn chưa xuống tay mà, nàng có cái gì mà phải sốt ruột , nàng chỉ cần đứng một bên mà nhìn là được rồi.

Hiện tại khẳng định Hiền phi đã hành động rồi, cái nữ nhân trên mặt ôn nhu tao nhã đó, thấy vậy chứ nội tầm không biết là có bao nhiêu hẹp hòi âm hiểm. Còn có hoàng hậu nữa chứ, hành trình đến biệt viện lần này trái lại đã làm cho nàng ta thay đổi rất nhiều, nếu nói trước kia hoàng hậu làm cho nàng cảm thấy nàng ta chỉ là một nữ nhân không có tâm kế cũng không quá thâm trầm mà thôi, thế nhưng hiện tại thì hoàng hậu đã là một người hoàng hậu đủ tư cách rồi.

Quả là một nữ nhân vừa có thủ đoạn cũng vừa có tâm kế lại có cả sự tàn nhẫn.

"Nô tỳ cảm thấy hiện tại hoàng hậu nương nương vẫn đang đợi chủ nhân xuất thủ." Nhạc Phàm nghĩ nghĩ nói.

"A..., Nhạc Phàm làm sao ngươi lại có thể có loại nghĩ gì này chứ? Chủ nhân nhà ngươi đây cũng rất muốn sớm một chút động thủ lắm, nhưng mà chuyện biệt viện lần trước đã làm cho chủ nhân như ta đây chịu thiệt không nhỏ, chủ tử của các ngươi hiện tại đang học ngoan ngoãn, ta a, cái gì cũng không làm, tự nhiên sẽ có người nào đó nóng lòng tự mình động thủ." Hàn Ngọc Cầm đối với chuyện lần trước ở trong biệt viện bị người ta tính kế làm con mồi xuất đầu, thiếu chút nữa để cho hoàng đế suy đoán ra được ngọn nguồn mà chán ghét mà vứt bỏ nàng ta, hiện giờ nàng ta đã học ngoan, nàng ta vốn là một tài nữ cao ngạo, cần gì phải cùng với những tục nhân này đi tranh giành chém giết nhau?

"Nô tỳ cũng cảm thấy hoàng hậu nương nương hẳn là không xuất thủ sớm như vậy, nhưng mà hoàng hậu nương nương khi chưa đoán được chủ nhân sẽ tuyệt đối không xuất thủ trước, nàng cũng tuyệt đối không hành động, nhưng là nô tỳ cảm thấy được hoàng hậu nương nương khẳng định là đang tìm cách xúi giục chủ nhân." Nhạc Phàm cũng nói ra phán đoán của mình.

Không thể không nói quả thật quan hệ giữa Hàn Ngọc Cầm cùng bốn đại cung nữ bên người nàng ta là rất phức tạp, ít nhất bốn đại cung nữ của nàng ta đều luôn giúp nàng ta phân tích sự tình. Có đôi khi một người dù thông minh cũng sẽ không nhìn thấy được góc chết, mà một người ngu dốt cũng có một hai lần đúng thời điểm mà suy nghĩ ra được rất nhiều chuyện.

"Xúi giục thì cứ xúi giục đi, lần trước là do bản cung không phòng bị, không nghĩ tới một người đã theo bản cung ba năm vậy mà phản bội bản cung, lần này lại còn muốn khiến cho bản cung làm con chim đầu đàn sao, để xem chỉ với một ít người trong tay như vậy thì hoàng hậu sẽ làm bằng cách nào?" Hàn Ngọc Cầm nói xong khóe miệng cười ra một tiếng thô bỉ, nụ cười kia làm cho bốn đại cung nữ trong phòng ngay trong buổi trưa mùa hè phải rùng mình một cái,

Trên mặt Trương Vân Nguyệt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn các phi tử tới tới lui lui trước mặt.

Nếu như nói đứa thứ nhất cùng đứa thứ hai đều có chung một sự tương đồng về thời gian biểu hiện trạng thái, như thế thì đến đứa thứ ba thứ tứ trước thời gian kiểm tra ra đều là như vậy, thì nàng cũng hiểu những người này là đang tính kế nào để cho tốt nhất!

"Lý ma ma. Nếu lại có người đến ngươi nói ta đi ngủ rồi." Trương Vân nguyệt nhíu mày đối với động tác của những người này phi thường chán ghét.

"Dạ, người đi nghỉ trước đi."

Lý ma ma cũng nhìn ra hành vi của những vị phi tử này, loại thủ đoạn này không hề mới lạ, nhưng được cái là có hiệu quả! Phi tử hậu cung giống Trương Vân Nguyệt cũng không nhiều lắm. Một đám tài nữ diện mạo ôn nhu tao nhã bày tỏ sự quan tâm, tôn thất cũng không hy vọng trong hậu cung xuất hiện lời đồn đãi nào, nếu không thì bao năm khổ tâm xây dựng hình tượng cũng hủy đi, đến lúc đó chỉ sợ địa vị trong lòng hoàng đế cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.

Đúng là vị Trương Vân Nguyệt này lại là một người rất đặc biệt, từ lúc mới bắt đầu nàng đã là loại người ăn ngay nói thẳng tính cách thẳng thắng, cùng là phi tử trong hậu cung những những người này khi nói chuyện đều phải đi lòng vòng mấy cái hoàn toàn không cùng một thế giới, quả thật là từ đầu tới đuôi đều cực kỳ thẳng thắng, tuy như vậy nhưng ngược lại lại không bởi vì nàng vừa mới câu nói những câu kia mà có bất cứ chuyện hư hao hình tượng nào phát sinh.

Đến lúc Hiền phi có được tin tức thì Trương Vân nguyệt đã đi ngủ rồi, dậy không nổi, cho nên phải đợi đến ngày mai quay lại.

Điều này làm cho Hiền phi rất tức giận, rất muốn trực tiếp đi vào, lại nghĩ đến chuyện bản thân mình không có đứa con nào, mà cái nữ nhân bên trong kia vừa mới sinh xong một đứa bây giờ lại lập tức sắp có thêm một đứa nữa liền nhịn không được vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhưng cũng không dám thật sự làm gì quá khích, trong hậu cung này nữ nhân không ít nhưng có khả năng sinh chỉ có được ba người.

Mà sinh tốt như vậy thì chỉ có một người, Hiền phi rất rõ ràng mình cùng nữ tử bên trong kia khi đem ra so sánh, chính mình cái gì cũng không bằng!

Cho nên tất cả hận ý của nàng cũng chỉ có thể đặt ở đáy lòng, bình tĩnh xoay người rời đi, nàng quyết định hành động nhanh hơn! Thời gian càng dài càng bất lợi.

Sau khi Hiền phi trở lại Di Hoa cung của mình trực tiếp cho người bên cạnh truyền lời nhắn cho người trong nhà, nói người ta ngày mai tiến cung tới gặp nàng.

Hoàng hậu cùng Quý Phi đều biết rõ Hiền phi sắp hành động, biết Hiền phi đây là muốn động thủ, hai người này cũng vui vẻ thoải mái ngồi xem hành động của Hiền phi.

Mà bên cung Thái Cực sau khi Triệu Khải Hâm nhận được tin tức Trương Vân Nguyệt mang thai, cả người ngẩn ra, "Vương Kỳ phân phó thuộc hạ của ngươi theo dõi sát xao nhưng nữ nhân hậu cung, trẫm hi vọng hài tử trong bụng Thuần sung viện có thể khỏe mạnh chào đời."

"Dạ, tiểu nhân lập tức đi an bài." Vương Kỳ cung kính đáp lại.

Thời điểm chạng vạng, Triệu Khải Hâm dưới ánh nắng bao phủ toàn thân đi tới Vĩnh Ninh cung.

"Hoàng thượng sao lúc này người lại đến đây? Chắc không là để bồi thân thiếp dùng bữa chứ?" Trương Vân nguyệt kinh ngạc nhìn Triệu Khải Hâm hỏi.

"Nàng mang thai, trẫm quá đây nhìn xem không được sao?" Triệu Khải Hâm nhíu mày nhìn Trương Vân nguyệt.

"Ách, đương nhiên là được." Trương Vân nguyệt không nói gì, nàng chỉ cảm thấy Triệu Khải Hâm chọn thời gian có vấn đề một chút không được sao?

Triệu Khải Hâm cũng mặc kệ Trương Vân nguyệt có muốn có ý kiến gì hay không, hiện tại việc trước tiên hắn muốn làm là cảm thụ Bảo Bảo trong bụng Trương Vân Nguyệt một chút.

Mạch tượng lần này của đứa nhỏ biểu hiện ra một kết quả là đứa nhỏ này đã được hai tháng, so với lần trước là hoàn toàn khác biệt bởi vì tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đến tận tháng thứ tư mới bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mang thai.

Triệu Khải Hâm tiến lên đem Trương Vân Nguyệt ôm vào trong ngực, đôi tay đặt ở trên bụng Trương Vân Nguyệt, muốn cảm thụ chỉ một chút sự tồn tại của đứa con, lại phát hiện cái gì cũng không cảm thụ được.

"Sao lại không có cảm giác gì hết vậy?" Vẻ mặt Triệu Khải Hâm biểu hiện sự buồn bực nhìn Trương Vân nguyệt.

". . . . . ." Trương Vân Nguyệt đen mặt lại nhìn Triệu Khải Hâm."Hoàng thượng, mới có hai tháng ngài muốn có cảm giác gì?"

"Ách. . . . . ." Triệu Khải Hâm lúng túng thu tay lại, tuyệt đối chịu không thừa nhận người mới vừa có một câu hỏi ngu ngốc đó là mình! Thật ra thì do Triệu Khải Hâm rất tò mò muốn biết người phụ nữ mang thai bốn tháng sẽ như thế nào, và lúc này đây đứa bé sẽ có những phản ứng gì.

Chẳng qua bây giờ mới thấy phản ứng của mình như vậy quả thật cảm giác có chút ngây ngốc.

"Phụ hoàng, phụ hoàng mẫu phi, bảo bảo trở lại!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm người chưa vào tới cửa tiếng đã vang vào trước, bây giờ tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đã nói chuyện rất lưu loát, rất hợp lý lại nghiêm chỉnh, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng có thoát ra mấy câu mang tính trẻ con một chút, thường thường cũng sẽ chọc cho hai người Trương Vân Nguyệt cùng Triệu Khải Hâm phì cười không ngừng.

"Bảo bảo mau tới đây với mẫu thân nào." Trương Vân Nguyệt vừa nhìn thấy nhi tử tan lớp trở lại, rất đau lòng a! Trời thì vô cùng nóng bức như vậy mà còn phải đến thư phòng kia đi học, chậu nước đá thì chỉ cho phép để mỗi phòng một cái, trời nóng như vậy chỉ với một chậu nước đá chống đỡ thì có tác dụng gì chứ?

Đáng tiếc mấy chuyện đó cũng đã nói với lão tiên sinh của bảo bảo rồi, nhưng lão nhân lại nói học tập được vào lúc thời tiết nóng hừng hực đó cũng là một phương pháp rèn luyện nghị lực!

Thật ra Trương Vân Nguyệt rất muốn nói, nếu muốn rèn luyện nghị lực gì đó, trực tiếp nhập ngũ hành quân không tốt hơn sao, hay đứng nguyên cả một canh giờ, tuyệt đối là cách hay để thi nghiên cứu nghị lực. Nhưng Trương Vân Nguyệt nhát gan nên cuối cùng cũng không dám nói ra ngoài.

"Mẫu phi hôm nay bảo bảo ở trên lớp được biểu dương nga!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm ngước đầu nhỏ trong chờ sự khen ngợi, khụ khụ đương nhiên là chuyện không thể nào! Cách nói kia của cậu rất không chút bình thường. Khiến hai người Trương Vân Nguyệt cùng Triệu Khải Hâm nghe được khóe miệng co giật một trận, đứa nhỏ này, rõ ràng nên là một lời nói rất dí dỏm, trái lại lại bị cậu biến thành một ngữ điệu cổ cổ quái quái, ngươi chỉ cần nói bình thường là được rồi, còn cần thêm cái âm ‘ nga ’ đó làm cái gì?

"Bảo bảo a, con rất vui vẻ sao?"

Trừ câu chào đầu tiên khi bảo bảo trở lại có thể nghe ra tâm trang vui thích bên ngoài, thì những câu nói khác phái sau lại trở nên rất cứng nhắc. Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ, rõ ràng hắn không có như thế a! Rõ ràng Trương Vân Nguyệt cũng không phải như vậy mà! Ngay chính cả người Lão sư dạy hắn kia cũng là một người hài hước trứ danh, vậy sao con trai mình lại bị dạy thành ông cụ non vậy cơ chứ?

Khụ khụ, hiển nhiên Triệu Khải Hâm đã không nghĩ tới chuyện trên đời lại có một câu nói gọi là Vật Cực Tất Phản ( tức nước thì vỡ bờ) ấy mà.

"Mẫu phi, trên đường về bảo bảo nghe các cung nữ nghị luận nói mẫu thân về sau sẽ không cần bảo bảo nữa." Một câu nói mà đổi tới hai cách gọi, mặc dù vẫn là âm thanh cứng nhắc như vậy, đôi cha mẹ Trương Vân Nguyệt cùng Triệu Khải Hâm nghe được những từ trong đó thì tâm tình cùng lúc khẩn trương.

"Bảo bảo nghe ai ăn nói hàm hồ vậy? Mẫu thân yêu bảo bảo còn đếm không kịp làm sao lại không cần bảo bảo nữa chứ?" Trương Vân Nguyệt đối với việc con trai của mình nhanh như vậy đã nghe thấy loại câu nói như thế này cảm thấy rất tức tối.

"Thật sao? Thật sự mẫu thân sẽ không vì có đệ đệ mới mà không cần bảo bảo nữa sao?" Trương Vân Nguyệt từ câu hỏi của bảo bảo mà nghe được sự yếu ớt trong đó, lòng Trương Vân Nguyệt thắt lại.

Biết rằng khoản thời gian gần đây đứa nhỏ này ngày ngày đi học, thời gian ở bên cạnh mình ít đi, nên mới có loại cảm giác này.

"Bảo bảo a, trước đây con không phải luôn nói mẫu thân ngây ngốc sao, bây giờ mẫu thân mới biết thì ra là bảo bảo mới chính cậu bé ngốc nhất a, rõ ràng bởi vì bảo bảo lên lớp học nên thời gian ở bên cạnh mẫu thân mới ít đi, giờ sao lại cảm thấy mẫu thân không cần bảo bảo vậy?"


/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status