Chương 108: Gặp lại Hứa Yên (2)
Vốn muốn tìm hắn hỏi rõ nhưng cô tìm không được người, ngay cả Quan Mẫn Mẫn cũng không thấy tăm hơi đâu. Vốn còn tưởng có thể dựa vào mối quan hệ giữa ông nội và Sầm lão gia tử mà uy hiếp một chút Sầm Chí Quyền, không ngờ Sầm lão gia tử chỉ nói đơn giản rằng con cháu có phúc của con cháu sau đó thì không nói gì thêm nữa.
Còn bà Sầm, người trước giờ luôn ủng hộ cô thì lại bởi vì chuyện ly hôn với chồng mà không còn thời gian lẫn tâm tư để ý đến cô.
Bởi vì lần trước cô để cho một công ty truyền thông của Hứa Thị tung tin và hình ảnh hai gia đình họ Quan và họ Liên cùng ăn cơm với nhau, anh hai cô sau khi trở về đã nghiêm khắc cảnh cáo sau đó là một loạt hành động "cấm vận", ngay cả hạng mục trong dự án khai thác đảo mới mà Hứa Thị và Sầm thị hợp tác cũng không cho cô tham gia nữa khiến cô tức sắp điên rồi.
Nhà hàng này là nơi người họ Sầm thường đến, dạo gần đây cô thường hay đến ăn cơm, lần này cuối cùng ông trời cũng cho cô bắt gặp Sầm Chí Quyền đưa con hồ ly tinh này đến ăn cơm rồi.
Cho dù không thể làm được gì, mắng vài câu để trút giận trong lòng cũng sảng khoái mà.
'Liên quan gì đến cô? Tránh ra.' Quan Mẫn Mẫn biết rõ tính tình của vị Hứa đại tiểu thư này, nói chuyện với cô chỉ tốn hơi thừa lời mà hôm nay cô cũng đủ mệt rồi, không muốn tranh chấp với bất cứ ai.
'Cô cướp người đàn ông của tôi còn nói không liên quan đến tôi?' Cơn tức đã nhịn lâu ngày của Hứa Yên rốt cuộc bị Quan Mẫn Mẫn khơi lên hoàn toàn, lửa giận bùng lên, cô bất chấp tất cả lao đến dùng hai tay định bóp cổ cô.
Quan Mẫn Mẫn luống cuống đưa tay tay đẩy ra nhưng chỉ đẩy được một tay tay thì tay kia đã dí đến sát cổ, khí thế hung hăng dọa người...
'Cô có biết tôi là ai không? Đại tiểu thư của Hứa gia, một trong 10 đại gia tộc ở Singapore này, cháu gái của Hứa Á Uy, Quan Mẫn Mẫn cô thì có đáng gì chứ? Chỉ là đồ ngu ngốc do hồ ly tinh sinh ra. Nếu như không phải vì hai anh em họ Quan rời nhà ra đi, cô ngay cả tư cách vào làm ở Quan thị Kiến thiết cũng không có chứ đừng nói gì đến chuyện xứng đôi với Sầm Chí Quyền. Cô làm sao xứng với anh ấy? Anh ấy là người thừa kế của Sầm thị, anh ấy cần một người vợ có thể hỗ trợ, giúp đỡ anh ấy trong công việc chứ không cần một cô gái tầm thường, làm bình hoa cũng không xứng như cô.'
Hứa Yên càng nói càng kích động, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, Quan Mẫn Mẫn hai ngày nay đã có chút mệt, cộng thêm buổi chiều vận động có chút kịch liệt, căn bản không có mấy sức lực để đẩy cô gái đang trong cơn tức giận ra.
Bị người ta bóp cổ đến đầu váng mắt hoa, Quan Mẫn Mẫn căn bản không chú ý Hứa Yên đang nói gì, nhưng cô gái này cứ huyên thuyên không ngừng bên tai, phiền chết đi được!
'Cô biết tôi thích anh ấy bao lâu rồi không? Vì để theo bước chân của anh ấy, tôi cũng ra nước ngoài du học, học kinh doanh, cái ngành mà tôi không hề có chút hứng thú nào. Vì lấy lòng mẹ anh ấy, tôi cố gắng duy trì duy trì hình tượng dành tiểu thư đài các mà mẹ anh ấy thích nhất. Kết quả thì sao? Bị cái con hồ ly tinh đáng chết này...'
Đang lảm nhảm không ngừng phát tiết cho hết những bất mãn trong nội tâm, Hứa Yên đột nhiên dừng lại bởi vì cô phát hiện một dấu hôn rất rõ ràng trên vùng gáy trắng muốt của Quan Mẫn Mẫn...
Cô không phải đồ ngốc để cho rằng đây là dấu muỗi cắn, có thể thấy khi người đàn ông để lại dấu hôn này đã dùng sức lớn đến mấy để tỏ rõ chủ quyền đối với vật sở hữu của mình...
'Quan Mẫn Mẫn, hôm nay tôi phải xé xác cô, cái con hồ ly tinh này!' Bị lửa giận và sự hờn ghen thiêu đốt lý trí, Hứa Yên điên cuồng vừa bóp cổ vừa lắc cả người Quan Mẫn Mẫn.
Bà điên này! Lúc Quan Mẫn Mẫn choáng váng muốn ngất đi, lúc cô cảm thấy có lẽ mình cứ vậy mà chết đi thì một cô gái xông đến bên cạnh Hứa Yên giữ chặt lấy cánh tay cô ta...
'Hứa Yên, mau dừng tay, đừng chơi nữa, chết người bây giờ.' Lý Tử Mạn dùng sức kéo cánh tay Hứa Yên lại, chỉ sợ cô ta một phút nông nổi gây ra chuyện lớn.
'Ai bảo tôi chơi? Hôm nay tôi phải xé xác cô ta ra.' Hứa Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
'Nói nhảm gì vậy? Hơn nữa còn là chỗ này. Mau thả cô ta ra.' Lý Tử Mạn thấy sắc mặt của Quan Mẫn Mẫn đã trở nên tái nhợt thì càng thêm dùng sức kéo tay Hứa Yên, 'Đừng làm rộn nữa. Mau buông tay.'
'Không buông.' Hứa Yên cắn răng, vẫn còn muốn tiếp tục.
'Xảy ra chuyện gì vậy?' Một giọng nói nghiêm lạnh truyền từ đầu bên kia của hành lang tới.
Nghe giọng nói quen thuộc, lí trí của Hứa Yên đã quay về hơn một nữa, vẻ dữ tợn trên mặt đã được thay bằng nét tươi cười hớn hở...
'Quan Mẫn Mẫn, cô không sao chứ?' Bàn tay vốn đang bóp cổ Quan Mẫn Mẫn trượt xuống đáp ở trên vai, giọng thân thiết hỏi.
Thật vất vả mới lấy lại được hơi thở, Quan Mẫn Mẫn không có sức đâu mà trả lời cô ta.
Sầm Chí Quyền lúc này đã đi đến bên cạnh, thấy nét mặt tái nhợt của cô thì lo lắng đỡ lấy thân thể đang lảo đảo suýt ngã kia, 'Sao vậy? Chỗ nào không khỏe?'
Chẳng qua chỉ là để cô đi vệ sinh một mình, vậy mà cũng có thể đi thật lâu không quay lại, hắn không yên tâm đuổi theo đến đây thì thấy cô ấy bị một cô gái điên chặn lại trước cửa toilet.
'Chí Quyền...' Hứa Yên thấy người đàn ông từ lúc bước vào đến giờ không nhìn mình một lần thì lửa giận lại bắt đầu dấy lên...
Sầm Chí Quyền lo lắng cho cô gái trong lòng, nghe có người gọi cũng không để ý, khom lưng bế cô gái không còn chút sức kia lên, 'Anh đưa em đi bệnh viện.'
Vừa nãy còn khỏe mạnh lắm mà, tại sao chỉ mới một lúc mà giống như bệnh sắp chết thế này?
Đã khôi phục lại được chút sức lực, Quan Mẫn Mẫn không muốn cứ vậy mà đi, vừa nãy bị người ta lắc lư cả người, choáng váng muốn ói, rất khó chịu.
'Em không đi bệnh viện đâu. Vừa nãy là cô ta bóp cổ em, bóp em xuýt nữa thì ngất luôn.'
Có chỗ dựa lớn như vậy còn sợ gì chứ? Không phải cô muốn làm tiểu nhân nhưng ai bảo cái bà điên Hứa Yên này lại nổi điên với cô làm gì chứ?
Thông thường đàn ông hay có tâm lý bênh vực kẻ yếu, thời cơ thích ứng, làm một cô gái nhu nhược càng khiến đàn ông thương tiếc nhiều hơn, chiêu này mẹ cô hay dùng với ba cô nhất, trăm lần không một lần sai, cô xem từ nhỏ tới lớn rồi, tuy là lần đầu tiên thử nghiệm nhưng dùng khá là thuần thục. Không chỉ giả vờ yếu ớt mà còn phải cáo trạng nữa.
Ai bảo cô ta bắt nạt cô làm gì? Chẳng lẽ con không cho cô cáo trạng sao? Cô cũng đâu có đắc tội gì với cô ta.
Nghe cô gái đang nằm trong lòng mình dùng giọng yếu ớt đến gần như không thể nghe được ủy khuất nói, người đàn ông càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, ánh mắt lạnh băng quét qua Hứa Yên lúc này sắc mặt đã tràn đầy lo lắng...
'Em bóp cổ cô ấy.'
'Không phải là câu hỏi, là câu khẳng định.'
Quan Mẫn Mẫn không phải là người đi khắp nơi gây chuyện thị phi còn tính tình đại tiểu thư của Hứa Yên là chuyện nhiều người đều biết đến.
Lần trước hắn cũng đã nói với cô rất rõ ràng rồi, không ngờ cô còn dám ra tay với người phụ nữ của hắn, ai cho cô cái quyền đó?
Ánh mắt và vẻ mặt của người đàn ông khiến Hứa Yên sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cô biết hắn nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ nghiêm khắc và dữ tợn như vậy...
'Không phải đâu Chí Quyền, Quan tiểu thư chắc chắn là hiểu lầm rồi, em chỉ....em chỉ...'
Dưới ánh mắt bức bách của hắn, Hứa Yên nói năng có chút lộn xộn.
'Sầm tiên sinh, tôi có thể làm chứng, không có bóp cổ Quan tiểu thư, cô ấy thấy Quan tiểu thư sắp ngất xỉu nên mới tốt bụng định đỡ lên thôi...' Nãy giờ vẫn luôn bị ngó lơ, Lý Tử Mạn không cam lòng lấy hết can đảm lên tiếng.
Cô với Hứa Yên trước giờ không mấy hòa hảo nhưng cũng có thể xem như bạn bè, lúc cần thiết cũng nên ra mặt một chút.
Giọng nói và thái độ của cô rất chân thành nhưng trái tim thì đập thình thịch không thôi, chỉ sợ Sầm Chí Quyền nhận ra, vậy thì chuyện tiến vào Sầm thị của cô có thể sẽ trôi sông đổ biển.
Nhưng quả nhiên, chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều. Đại Boss chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, 'Còn cô là ai?'
'Tôi... tôi là bạn của Hứa Yên.'
Vốn còn sợ bị anh ta nhận ra nhưng kết quả chỉ là lo lắng hão. Lý Tử Mạn thở phào một hơi đồng thời cũng cảm thấy có một chút thất lạc.
Năm đó cô, Hứa Yên và Tần Khiết là nhóm người đẹp Đông Phương nổi tiếng trong trường đại học, Tần Khiết còn từng là bạn gái của anh ta, thế mà với cô anh ta lại không hề có chút ấn tượng gì.
Vốn muốn tìm hắn hỏi rõ nhưng cô tìm không được người, ngay cả Quan Mẫn Mẫn cũng không thấy tăm hơi đâu. Vốn còn tưởng có thể dựa vào mối quan hệ giữa ông nội và Sầm lão gia tử mà uy hiếp một chút Sầm Chí Quyền, không ngờ Sầm lão gia tử chỉ nói đơn giản rằng con cháu có phúc của con cháu sau đó thì không nói gì thêm nữa.
Còn bà Sầm, người trước giờ luôn ủng hộ cô thì lại bởi vì chuyện ly hôn với chồng mà không còn thời gian lẫn tâm tư để ý đến cô.
Bởi vì lần trước cô để cho một công ty truyền thông của Hứa Thị tung tin và hình ảnh hai gia đình họ Quan và họ Liên cùng ăn cơm với nhau, anh hai cô sau khi trở về đã nghiêm khắc cảnh cáo sau đó là một loạt hành động "cấm vận", ngay cả hạng mục trong dự án khai thác đảo mới mà Hứa Thị và Sầm thị hợp tác cũng không cho cô tham gia nữa khiến cô tức sắp điên rồi.
Nhà hàng này là nơi người họ Sầm thường đến, dạo gần đây cô thường hay đến ăn cơm, lần này cuối cùng ông trời cũng cho cô bắt gặp Sầm Chí Quyền đưa con hồ ly tinh này đến ăn cơm rồi.
Cho dù không thể làm được gì, mắng vài câu để trút giận trong lòng cũng sảng khoái mà.
'Liên quan gì đến cô? Tránh ra.' Quan Mẫn Mẫn biết rõ tính tình của vị Hứa đại tiểu thư này, nói chuyện với cô chỉ tốn hơi thừa lời mà hôm nay cô cũng đủ mệt rồi, không muốn tranh chấp với bất cứ ai.
'Cô cướp người đàn ông của tôi còn nói không liên quan đến tôi?' Cơn tức đã nhịn lâu ngày của Hứa Yên rốt cuộc bị Quan Mẫn Mẫn khơi lên hoàn toàn, lửa giận bùng lên, cô bất chấp tất cả lao đến dùng hai tay định bóp cổ cô.
Quan Mẫn Mẫn luống cuống đưa tay tay đẩy ra nhưng chỉ đẩy được một tay tay thì tay kia đã dí đến sát cổ, khí thế hung hăng dọa người...
'Cô có biết tôi là ai không? Đại tiểu thư của Hứa gia, một trong 10 đại gia tộc ở Singapore này, cháu gái của Hứa Á Uy, Quan Mẫn Mẫn cô thì có đáng gì chứ? Chỉ là đồ ngu ngốc do hồ ly tinh sinh ra. Nếu như không phải vì hai anh em họ Quan rời nhà ra đi, cô ngay cả tư cách vào làm ở Quan thị Kiến thiết cũng không có chứ đừng nói gì đến chuyện xứng đôi với Sầm Chí Quyền. Cô làm sao xứng với anh ấy? Anh ấy là người thừa kế của Sầm thị, anh ấy cần một người vợ có thể hỗ trợ, giúp đỡ anh ấy trong công việc chứ không cần một cô gái tầm thường, làm bình hoa cũng không xứng như cô.'
Hứa Yên càng nói càng kích động, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, Quan Mẫn Mẫn hai ngày nay đã có chút mệt, cộng thêm buổi chiều vận động có chút kịch liệt, căn bản không có mấy sức lực để đẩy cô gái đang trong cơn tức giận ra.
Bị người ta bóp cổ đến đầu váng mắt hoa, Quan Mẫn Mẫn căn bản không chú ý Hứa Yên đang nói gì, nhưng cô gái này cứ huyên thuyên không ngừng bên tai, phiền chết đi được!
'Cô biết tôi thích anh ấy bao lâu rồi không? Vì để theo bước chân của anh ấy, tôi cũng ra nước ngoài du học, học kinh doanh, cái ngành mà tôi không hề có chút hứng thú nào. Vì lấy lòng mẹ anh ấy, tôi cố gắng duy trì duy trì hình tượng dành tiểu thư đài các mà mẹ anh ấy thích nhất. Kết quả thì sao? Bị cái con hồ ly tinh đáng chết này...'
Đang lảm nhảm không ngừng phát tiết cho hết những bất mãn trong nội tâm, Hứa Yên đột nhiên dừng lại bởi vì cô phát hiện một dấu hôn rất rõ ràng trên vùng gáy trắng muốt của Quan Mẫn Mẫn...
Cô không phải đồ ngốc để cho rằng đây là dấu muỗi cắn, có thể thấy khi người đàn ông để lại dấu hôn này đã dùng sức lớn đến mấy để tỏ rõ chủ quyền đối với vật sở hữu của mình...
'Quan Mẫn Mẫn, hôm nay tôi phải xé xác cô, cái con hồ ly tinh này!' Bị lửa giận và sự hờn ghen thiêu đốt lý trí, Hứa Yên điên cuồng vừa bóp cổ vừa lắc cả người Quan Mẫn Mẫn.
Bà điên này! Lúc Quan Mẫn Mẫn choáng váng muốn ngất đi, lúc cô cảm thấy có lẽ mình cứ vậy mà chết đi thì một cô gái xông đến bên cạnh Hứa Yên giữ chặt lấy cánh tay cô ta...
'Hứa Yên, mau dừng tay, đừng chơi nữa, chết người bây giờ.' Lý Tử Mạn dùng sức kéo cánh tay Hứa Yên lại, chỉ sợ cô ta một phút nông nổi gây ra chuyện lớn.
'Ai bảo tôi chơi? Hôm nay tôi phải xé xác cô ta ra.' Hứa Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
'Nói nhảm gì vậy? Hơn nữa còn là chỗ này. Mau thả cô ta ra.' Lý Tử Mạn thấy sắc mặt của Quan Mẫn Mẫn đã trở nên tái nhợt thì càng thêm dùng sức kéo tay Hứa Yên, 'Đừng làm rộn nữa. Mau buông tay.'
'Không buông.' Hứa Yên cắn răng, vẫn còn muốn tiếp tục.
'Xảy ra chuyện gì vậy?' Một giọng nói nghiêm lạnh truyền từ đầu bên kia của hành lang tới.
Nghe giọng nói quen thuộc, lí trí của Hứa Yên đã quay về hơn một nữa, vẻ dữ tợn trên mặt đã được thay bằng nét tươi cười hớn hở...
'Quan Mẫn Mẫn, cô không sao chứ?' Bàn tay vốn đang bóp cổ Quan Mẫn Mẫn trượt xuống đáp ở trên vai, giọng thân thiết hỏi.
Thật vất vả mới lấy lại được hơi thở, Quan Mẫn Mẫn không có sức đâu mà trả lời cô ta.
Sầm Chí Quyền lúc này đã đi đến bên cạnh, thấy nét mặt tái nhợt của cô thì lo lắng đỡ lấy thân thể đang lảo đảo suýt ngã kia, 'Sao vậy? Chỗ nào không khỏe?'
Chẳng qua chỉ là để cô đi vệ sinh một mình, vậy mà cũng có thể đi thật lâu không quay lại, hắn không yên tâm đuổi theo đến đây thì thấy cô ấy bị một cô gái điên chặn lại trước cửa toilet.
'Chí Quyền...' Hứa Yên thấy người đàn ông từ lúc bước vào đến giờ không nhìn mình một lần thì lửa giận lại bắt đầu dấy lên...
Sầm Chí Quyền lo lắng cho cô gái trong lòng, nghe có người gọi cũng không để ý, khom lưng bế cô gái không còn chút sức kia lên, 'Anh đưa em đi bệnh viện.'
Vừa nãy còn khỏe mạnh lắm mà, tại sao chỉ mới một lúc mà giống như bệnh sắp chết thế này?
Đã khôi phục lại được chút sức lực, Quan Mẫn Mẫn không muốn cứ vậy mà đi, vừa nãy bị người ta lắc lư cả người, choáng váng muốn ói, rất khó chịu.
'Em không đi bệnh viện đâu. Vừa nãy là cô ta bóp cổ em, bóp em xuýt nữa thì ngất luôn.'
Có chỗ dựa lớn như vậy còn sợ gì chứ? Không phải cô muốn làm tiểu nhân nhưng ai bảo cái bà điên Hứa Yên này lại nổi điên với cô làm gì chứ?
Thông thường đàn ông hay có tâm lý bênh vực kẻ yếu, thời cơ thích ứng, làm một cô gái nhu nhược càng khiến đàn ông thương tiếc nhiều hơn, chiêu này mẹ cô hay dùng với ba cô nhất, trăm lần không một lần sai, cô xem từ nhỏ tới lớn rồi, tuy là lần đầu tiên thử nghiệm nhưng dùng khá là thuần thục. Không chỉ giả vờ yếu ớt mà còn phải cáo trạng nữa.
Ai bảo cô ta bắt nạt cô làm gì? Chẳng lẽ con không cho cô cáo trạng sao? Cô cũng đâu có đắc tội gì với cô ta.
Nghe cô gái đang nằm trong lòng mình dùng giọng yếu ớt đến gần như không thể nghe được ủy khuất nói, người đàn ông càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, ánh mắt lạnh băng quét qua Hứa Yên lúc này sắc mặt đã tràn đầy lo lắng...
'Em bóp cổ cô ấy.'
'Không phải là câu hỏi, là câu khẳng định.'
Quan Mẫn Mẫn không phải là người đi khắp nơi gây chuyện thị phi còn tính tình đại tiểu thư của Hứa Yên là chuyện nhiều người đều biết đến.
Lần trước hắn cũng đã nói với cô rất rõ ràng rồi, không ngờ cô còn dám ra tay với người phụ nữ của hắn, ai cho cô cái quyền đó?
Ánh mắt và vẻ mặt của người đàn ông khiến Hứa Yên sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cô biết hắn nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ nghiêm khắc và dữ tợn như vậy...
'Không phải đâu Chí Quyền, Quan tiểu thư chắc chắn là hiểu lầm rồi, em chỉ....em chỉ...'
Dưới ánh mắt bức bách của hắn, Hứa Yên nói năng có chút lộn xộn.
'Sầm tiên sinh, tôi có thể làm chứng, không có bóp cổ Quan tiểu thư, cô ấy thấy Quan tiểu thư sắp ngất xỉu nên mới tốt bụng định đỡ lên thôi...' Nãy giờ vẫn luôn bị ngó lơ, Lý Tử Mạn không cam lòng lấy hết can đảm lên tiếng.
Cô với Hứa Yên trước giờ không mấy hòa hảo nhưng cũng có thể xem như bạn bè, lúc cần thiết cũng nên ra mặt một chút.
Giọng nói và thái độ của cô rất chân thành nhưng trái tim thì đập thình thịch không thôi, chỉ sợ Sầm Chí Quyền nhận ra, vậy thì chuyện tiến vào Sầm thị của cô có thể sẽ trôi sông đổ biển.
Nhưng quả nhiên, chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều. Đại Boss chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, 'Còn cô là ai?'
'Tôi... tôi là bạn của Hứa Yên.'
Vốn còn sợ bị anh ta nhận ra nhưng kết quả chỉ là lo lắng hão. Lý Tử Mạn thở phào một hơi đồng thời cũng cảm thấy có một chút thất lạc.
Năm đó cô, Hứa Yên và Tần Khiết là nhóm người đẹp Đông Phương nổi tiếng trong trường đại học, Tần Khiết còn từng là bạn gái của anh ta, thế mà với cô anh ta lại không hề có chút ấn tượng gì.
/516
|