'Anh bắt nạt em bao giờ ?'
Sau lưng, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai, Giang Bối Bối kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lúc này mới nhận ra, trong lúc bất tri bất giác lại đem những suy nghĩ trong lòng thốt lên thành lời.
Thực ra sau khi trốn trong phòng mấy tiếng đồng hồ, cơn tức trong lòng đã dịu đi nhiều, lúc nhìn thấy cậu, tâm tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thiếu niên trong bộ tuxedo màu đen khác hẳn thường ngày, bớt đi một chút tiêu sái phóng túng, nhiều hơn mấy phần tuấn tú, lịch lãm và chững chạc, trong lòng không hiểu sao nhất thời có chút bối rối, trái tim đập lỡ một nhịp.
'Chiều nay ở phòng ăn còn không gọi là bắt nạt sao ?' Cô oán giận lườm cậu.
'Anh chỉ có lòng tốt muốn đút em ăn bánh thôi mà.' Người nào đó mặt dày đáp.
'Nào có người nào có lòng tốt kiểu đó ?'
'Kiểu nào ?'
'Anh nói muốn dùng...' Nói tới đây, gương mặt nhỏ nhắn không son phấn dần đỏ lên.
'Ai bảo em không chịu mở miệng...' Ý cười nơi khóe môi cậu thiếu niên càng sâu hơn, tiến thêm hai bước tới gần cô gái, chủ động kéo tay cô, 'Không thích anh dùng cách đó sao ?'
'Không thích. Đó là...' Đó là chuyện thân mật chỉ có những người yêu nhau mới làm, hai người họ vốn không phải cho nên...
Lời của cô còn chưa nói hết thì sau lưng truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp.
'Anh hai, chị Bối Bối, mọi người đang tìm hai người kia, mau tới boong tàu đi, ba mẹ sắp cắt bánh kem rồi.'
Là Sầm Ngôn Nhược và Nguyễn Miên Miên xinh xắn trong những chiếc váy công chúa, vừa chạy vừa thở hổn hển nói.
'Được, chúng ta lên đó đi.' Sầm Cảnh Duệ sảng khoái đáp.
****
Đợi đến khi họ đến boong tàu, Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn đã nắm tay nhau đứng trước chiếc bàn để bánh kem, hắn cầm tay vợ mình để lên bên môi nói với vẻ thâm tình dào dạt, 'Mười năm qua thật nhanh quá, những gì anh làm vẫn chưa đủ. Trong mỗi ngày của những cái mười năm sau này anh sẽ càng cố gắng để em càng vui vẻ hơn. Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ, Sầm phu nhân.'
'Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ, Sầm tiên sinh.' Giọng của Quan Mẫn Mẫn bởi vì câu nói của chồng mình mà trở nên nghẹn ngào, vành mắt cũng đỏ lên, đôi môi mấp máy mấy lần mới nói được tròn câu.
'Nói không được thì phải hôn đấy !' Trình Chi Nam dẫn đầu hò reo.
'Phải đó, một nụ hôn còn hơn cả ngàn lời nói.'
'Hôn đi, hôn đi !'
Một đám người ở trên boong tàu bắt đầu ồn ào hò hét cổ động.
Sầm phu nhân rất tự nhiên tặng cho ông xã nhà mình một nụ hôn, còn kề bên tai nói một câu mà hắn nghe hoài cũng không thấy ngán, 'Em yêu anh, ông xã.'
'Anh cũng vậy.'
Thật vất vả mới chờ được tới lúc hai nhân vật chính kết thúc màn tình tứ kia sau đó bắt đầu cắt bánh kem, khui champagne, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Ngoại trừ những bạn nhỏ dưới 15 tuổi như Sầm Ngôn Nhược không được phép đụng đến rượu ra, những bạn trẻ khác cùng lứa với Sầm Cảnh Duệ tối nay cũng được đặc cách cho uống một chút rượu champagne.
Sầm Cảnh Duệ chu đáo giúp Giang Bối Bối cầm một miếng bánh kem đưa qua, đang định kéo cô đến một góc yên tĩnh từ từ ăn thì ai ngờ lại một một đám người lớn bao vây ở giữa.
'Hai đứa định đi đâu đấy ?' Sầm Cảnh Duệ tay lắc nhẹ chất lỏng vàng nhạt trong ly hỏi giọng bỡn cợt, ánh mắt lại lặng lẽ ghim nơi bàn tay đang nắm bàn tay nhỏ nhắn của người đẹp của Sầm tiểu thiếu gia.
Quang minh chính đại tuyên bố chủ quyền thật sao ?
'Chú à, bọn cháu không quấy rầy các bậc trưởng bối vui vẻ, lên tầng trên ngắm sao thôi.' Sầm Cảnh Duệ hời hợt đáp.
'Chú Tề, chú có muốn đi cùng không ?' Giang Bối Bối đã từ sự bối rối khi thất thố chiều nay hồi phục lại, đôi mắt to tròn khẽ chớp nhìn người đàn ông đã ngoài 40 nhưng vẫn còn nguyên vẻ tuấn lãng trước mặt.
'Bối Bối, mặc kệ chú ấy. Lại đây, chú là Trình Chi Nam, hoặc con có thể gọi là cậu như đám nhỏ này cũng được.' Trình Chi Nam chủ động chìa tay ra, 'Con với Duệ Duệ bao giờ thì đính hôn vậy ? Lúc đó nhớ báo trước cho chú một tiếng, chú nhất định sẽ tặng một món quà lớn cho hai đứa.'
'Đính hôn ?' Giang Bối Bối ngớ ra, nhất thời tưởng mình nghe nhầm, đây là ý gì ?
'Đừng nghe cậu ấy nói bậy bạ.' Sầm Cảnh Duệ không vui trừng mắt nhìn người cậu họ chỉ sợ thiên hạ không loạn của mình.
Tất cả mọi người ở đây đối với cái tên Giang Bối Bối này cũng chẳng xa lạ gì nhưng phần lớn đều là lần đầu tiên gặp được người thật, tuy rằng cũng rất tò mò muốn biết quan hệ giữa cô ấy và tiểu hoàng đế của nhà họ Sầm đã phát triển tới mức nào rồi nhưng không ai thẳng thừng như Trình Chi Nam, cố tình không cho cô gái nhỏ đường lui.
Đợi sau khi giới thiệu xong một lượt, cuối cùng hai người cũng được thoát thân. Sầm Cảnh Duệ kéo Giang Bối Bối đến một đài ngắm sao nhỏ được thiết kế rất đặc biệt ở cuối đuôi tàu, ở đó còn bày sẵn một chiếc kính viễn vọng.
'Quan Cảnh Duệ...'
Giang Bối Bối nhìn cậu thanh niên đang đứng trước chiếc kính viễn vọng điều chỉnh tới lui, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
'Đợi anh một chút, xong ngay thôi.' Cậu vừa nói vừa tập trung chỉnh kính.
'Quan Cảnh Duệ.' Cô đưa tay kéo kéo áo cậu.
'Sao vậy ?' Rốt cuộc cũng quay đầu nhìn lại cô.
'Vừa nãy chú Trình nói chúng ta đính hôn, là ý gì vậy ?' Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Câu hỏi của Trình Chi Nam lúc nãy bị mọi người lờ đi nhưng không có nghĩa là cô không nghe thấy, cũng không có nghĩa là trong lòng không hề để tâm đến.
Hai người mới gặp lại nhau sau từng ấy năm dài cách biệt, tính tình của đối phương thay đổi thế nào còn chưa kịp nắm bắt, sao lại nhắc đến chuyện đính hôn ? Hơn nữa bọn họ còn quá nhỏ, ngay cả yêu đương còn chưa đến tuổi thì đột nhiên lại nhảy đến bước đính hôn, liệu có khoa trương quá không ?
Nghe hỏi, Sầm Cảnh Duệ ngừng động tác trong tay quay người lại, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng dưới ánh trăng kia.
Buổi tối gió biển rất lớn, có chút lạnh, cậu cởϊ áσ vest xuống phủ lên bờ vai mảnh khảnh của cô, kéo hai vạt áo lại để nó phủ kín cả vóc dáng nhỏ nhắn kia, suốt cả quá trình, ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn cô không rời.
'Bối Bối...'
'Gì ?' Chiếc áo vest của cậu khoác trên người cô, cả người cô như bị vây bởi khí tức của cậu, ấm áp, thoang thoảng mùi thơm của gỗ đàn hương khiến cô có cảm giác hơi bối rối.
'Em có từng thích người nào chưa ?' Sầm Cảnh Duệ hỏi rất thẳng thắn, rất nghiêm túc.
'Có chứ !' Cô trả lời cũng rất dứt khoát.
'Hả ?' Giọng cậu bất giác cao hơn mấy phần, 'Ai vậy ?'
Qua những gì cậu được biết từ chỗ Phạm Dật Triển, cô chưa có bạn trai dù có không ít người theo đuổi, giờ đột nhiên ở đâu ra một người cô thích vậy ?
Đúng là chuyện quá bất ngờ.
'Đau quá hà !' Trong lúc bất tri bất giác, bàn tay đang đặt lên vai cô siết chặt lại khiến Giang Bối Bối buồn bực la lên, 'Buông tay.'
'Người em thích là ai vậy ?'
'Anh hai đó, buông em ra, đau quá đi. Đáng ghét !'
Hả ? Đôi mày Sầm Cảnh Duệ thoáng chau lại, 'Anh trai không tính.'
'Vậy thì không có.'
'Ai nói không có ?'
'Ai đâu ?'
'Anh.'
'Anh ? Tại... tại sao phải thích anh chứ ?'
Nếu không phải ở góc này quá tối, cậu nhất định có thể nhìn thấy đôi má đỏ ửng của cô mất !
'Bắt đầu từ bây giờ, em là bạn gái của anh, em không thích anh thì còn thích ai ?'
'Em... em nhận lời anh hồi nào chứ ? Bạn gái, nói nghe sao mà thuận miệng thế ?' Lúc này không chỉ mặt mà cả người đều nóng bừng bừng như phát sốt.
Người này... nói chuyện có cần trực tiếp như vậy không ? Hơn nữa, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế, hỏi cũng chưa hỏi xem cô có đồng ý hay không thì đã tự ý gán cho cô cái thân phận « bạn gái » này rồi.
'Vậy em có chịu hay không ?' Nếu như đã xác định bản thân thích cô, lời cũng đã nói đến đây rồi, cậu nhất định phải nghe được câu trả lời của cô mới thôi.
Rõ ràng chỉ mới 16 tuổi nhưng lúc này, sự cường thế toát ra từ trong thần thái của Sầm Cảnh Duệ lại chẳng hề thua kém người lớn chút nào. Đứng trước một Sầm Cảnh Duệ như vậy, Giang Bối Bối hơi hoảng hốt, dưới ánh mắt bức ép kia, có chút lắp ba lắp bắp, 'Em... em... không biết...'
'Vậy em có ghét anh không ?' Cậu đổi một cách hỏi khác.
Ghét ? Cô có thể là vẫn luôn giận dỗi với cậu nhưng đó không phải là ghét.
Giang Bối Bối lắc đầu.
'Không ghét, vậy tức là thích rồi.' Sầm Cảnh Duệ trực tiếp đi đến kết luận.
'Vậy còn anh ? Thích em sao ?'
'Không thích em thì bảo em làm bạn gái của anh làm gì ?' Sầm tiểu thiếu gia nói với vẻ kiêu ngạo vô cùng.
'Vậy tại sao anh lại tức giận với em, còn giận lâu như vậy ?'
'Bởi vì thích em cho nên mới để ý chuyện em gạt anh, hiểu chưa ?'
Giang Bối Bối bởi vì một câu « thích » kia của cậu mà trong lòng ngọt ngào như được đổ đầy mật.
Thì ra, bao nhiêu năm dài xa cách, kỳ thực hai người đều để đối phương trong lòng chưa từng lãng quên.
Nhưng cùng lúc đó, trái tim thiếu nữ cũng không tránh khỏi bất an...
Sau lưng, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai, Giang Bối Bối kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lúc này mới nhận ra, trong lúc bất tri bất giác lại đem những suy nghĩ trong lòng thốt lên thành lời.
Thực ra sau khi trốn trong phòng mấy tiếng đồng hồ, cơn tức trong lòng đã dịu đi nhiều, lúc nhìn thấy cậu, tâm tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thiếu niên trong bộ tuxedo màu đen khác hẳn thường ngày, bớt đi một chút tiêu sái phóng túng, nhiều hơn mấy phần tuấn tú, lịch lãm và chững chạc, trong lòng không hiểu sao nhất thời có chút bối rối, trái tim đập lỡ một nhịp.
'Chiều nay ở phòng ăn còn không gọi là bắt nạt sao ?' Cô oán giận lườm cậu.
'Anh chỉ có lòng tốt muốn đút em ăn bánh thôi mà.' Người nào đó mặt dày đáp.
'Nào có người nào có lòng tốt kiểu đó ?'
'Kiểu nào ?'
'Anh nói muốn dùng...' Nói tới đây, gương mặt nhỏ nhắn không son phấn dần đỏ lên.
'Ai bảo em không chịu mở miệng...' Ý cười nơi khóe môi cậu thiếu niên càng sâu hơn, tiến thêm hai bước tới gần cô gái, chủ động kéo tay cô, 'Không thích anh dùng cách đó sao ?'
'Không thích. Đó là...' Đó là chuyện thân mật chỉ có những người yêu nhau mới làm, hai người họ vốn không phải cho nên...
Lời của cô còn chưa nói hết thì sau lưng truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp.
'Anh hai, chị Bối Bối, mọi người đang tìm hai người kia, mau tới boong tàu đi, ba mẹ sắp cắt bánh kem rồi.'
Là Sầm Ngôn Nhược và Nguyễn Miên Miên xinh xắn trong những chiếc váy công chúa, vừa chạy vừa thở hổn hển nói.
'Được, chúng ta lên đó đi.' Sầm Cảnh Duệ sảng khoái đáp.
****
Đợi đến khi họ đến boong tàu, Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn đã nắm tay nhau đứng trước chiếc bàn để bánh kem, hắn cầm tay vợ mình để lên bên môi nói với vẻ thâm tình dào dạt, 'Mười năm qua thật nhanh quá, những gì anh làm vẫn chưa đủ. Trong mỗi ngày của những cái mười năm sau này anh sẽ càng cố gắng để em càng vui vẻ hơn. Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ, Sầm phu nhân.'
'Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ, Sầm tiên sinh.' Giọng của Quan Mẫn Mẫn bởi vì câu nói của chồng mình mà trở nên nghẹn ngào, vành mắt cũng đỏ lên, đôi môi mấp máy mấy lần mới nói được tròn câu.
'Nói không được thì phải hôn đấy !' Trình Chi Nam dẫn đầu hò reo.
'Phải đó, một nụ hôn còn hơn cả ngàn lời nói.'
'Hôn đi, hôn đi !'
Một đám người ở trên boong tàu bắt đầu ồn ào hò hét cổ động.
Sầm phu nhân rất tự nhiên tặng cho ông xã nhà mình một nụ hôn, còn kề bên tai nói một câu mà hắn nghe hoài cũng không thấy ngán, 'Em yêu anh, ông xã.'
'Anh cũng vậy.'
Thật vất vả mới chờ được tới lúc hai nhân vật chính kết thúc màn tình tứ kia sau đó bắt đầu cắt bánh kem, khui champagne, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Ngoại trừ những bạn nhỏ dưới 15 tuổi như Sầm Ngôn Nhược không được phép đụng đến rượu ra, những bạn trẻ khác cùng lứa với Sầm Cảnh Duệ tối nay cũng được đặc cách cho uống một chút rượu champagne.
Sầm Cảnh Duệ chu đáo giúp Giang Bối Bối cầm một miếng bánh kem đưa qua, đang định kéo cô đến một góc yên tĩnh từ từ ăn thì ai ngờ lại một một đám người lớn bao vây ở giữa.
'Hai đứa định đi đâu đấy ?' Sầm Cảnh Duệ tay lắc nhẹ chất lỏng vàng nhạt trong ly hỏi giọng bỡn cợt, ánh mắt lại lặng lẽ ghim nơi bàn tay đang nắm bàn tay nhỏ nhắn của người đẹp của Sầm tiểu thiếu gia.
Quang minh chính đại tuyên bố chủ quyền thật sao ?
'Chú à, bọn cháu không quấy rầy các bậc trưởng bối vui vẻ, lên tầng trên ngắm sao thôi.' Sầm Cảnh Duệ hời hợt đáp.
'Chú Tề, chú có muốn đi cùng không ?' Giang Bối Bối đã từ sự bối rối khi thất thố chiều nay hồi phục lại, đôi mắt to tròn khẽ chớp nhìn người đàn ông đã ngoài 40 nhưng vẫn còn nguyên vẻ tuấn lãng trước mặt.
'Bối Bối, mặc kệ chú ấy. Lại đây, chú là Trình Chi Nam, hoặc con có thể gọi là cậu như đám nhỏ này cũng được.' Trình Chi Nam chủ động chìa tay ra, 'Con với Duệ Duệ bao giờ thì đính hôn vậy ? Lúc đó nhớ báo trước cho chú một tiếng, chú nhất định sẽ tặng một món quà lớn cho hai đứa.'
'Đính hôn ?' Giang Bối Bối ngớ ra, nhất thời tưởng mình nghe nhầm, đây là ý gì ?
'Đừng nghe cậu ấy nói bậy bạ.' Sầm Cảnh Duệ không vui trừng mắt nhìn người cậu họ chỉ sợ thiên hạ không loạn của mình.
Tất cả mọi người ở đây đối với cái tên Giang Bối Bối này cũng chẳng xa lạ gì nhưng phần lớn đều là lần đầu tiên gặp được người thật, tuy rằng cũng rất tò mò muốn biết quan hệ giữa cô ấy và tiểu hoàng đế của nhà họ Sầm đã phát triển tới mức nào rồi nhưng không ai thẳng thừng như Trình Chi Nam, cố tình không cho cô gái nhỏ đường lui.
Đợi sau khi giới thiệu xong một lượt, cuối cùng hai người cũng được thoát thân. Sầm Cảnh Duệ kéo Giang Bối Bối đến một đài ngắm sao nhỏ được thiết kế rất đặc biệt ở cuối đuôi tàu, ở đó còn bày sẵn một chiếc kính viễn vọng.
'Quan Cảnh Duệ...'
Giang Bối Bối nhìn cậu thanh niên đang đứng trước chiếc kính viễn vọng điều chỉnh tới lui, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
'Đợi anh một chút, xong ngay thôi.' Cậu vừa nói vừa tập trung chỉnh kính.
'Quan Cảnh Duệ.' Cô đưa tay kéo kéo áo cậu.
'Sao vậy ?' Rốt cuộc cũng quay đầu nhìn lại cô.
'Vừa nãy chú Trình nói chúng ta đính hôn, là ý gì vậy ?' Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Câu hỏi của Trình Chi Nam lúc nãy bị mọi người lờ đi nhưng không có nghĩa là cô không nghe thấy, cũng không có nghĩa là trong lòng không hề để tâm đến.
Hai người mới gặp lại nhau sau từng ấy năm dài cách biệt, tính tình của đối phương thay đổi thế nào còn chưa kịp nắm bắt, sao lại nhắc đến chuyện đính hôn ? Hơn nữa bọn họ còn quá nhỏ, ngay cả yêu đương còn chưa đến tuổi thì đột nhiên lại nhảy đến bước đính hôn, liệu có khoa trương quá không ?
Nghe hỏi, Sầm Cảnh Duệ ngừng động tác trong tay quay người lại, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng dưới ánh trăng kia.
Buổi tối gió biển rất lớn, có chút lạnh, cậu cởϊ áσ vest xuống phủ lên bờ vai mảnh khảnh của cô, kéo hai vạt áo lại để nó phủ kín cả vóc dáng nhỏ nhắn kia, suốt cả quá trình, ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn cô không rời.
'Bối Bối...'
'Gì ?' Chiếc áo vest của cậu khoác trên người cô, cả người cô như bị vây bởi khí tức của cậu, ấm áp, thoang thoảng mùi thơm của gỗ đàn hương khiến cô có cảm giác hơi bối rối.
'Em có từng thích người nào chưa ?' Sầm Cảnh Duệ hỏi rất thẳng thắn, rất nghiêm túc.
'Có chứ !' Cô trả lời cũng rất dứt khoát.
'Hả ?' Giọng cậu bất giác cao hơn mấy phần, 'Ai vậy ?'
Qua những gì cậu được biết từ chỗ Phạm Dật Triển, cô chưa có bạn trai dù có không ít người theo đuổi, giờ đột nhiên ở đâu ra một người cô thích vậy ?
Đúng là chuyện quá bất ngờ.
'Đau quá hà !' Trong lúc bất tri bất giác, bàn tay đang đặt lên vai cô siết chặt lại khiến Giang Bối Bối buồn bực la lên, 'Buông tay.'
'Người em thích là ai vậy ?'
'Anh hai đó, buông em ra, đau quá đi. Đáng ghét !'
Hả ? Đôi mày Sầm Cảnh Duệ thoáng chau lại, 'Anh trai không tính.'
'Vậy thì không có.'
'Ai nói không có ?'
'Ai đâu ?'
'Anh.'
'Anh ? Tại... tại sao phải thích anh chứ ?'
Nếu không phải ở góc này quá tối, cậu nhất định có thể nhìn thấy đôi má đỏ ửng của cô mất !
'Bắt đầu từ bây giờ, em là bạn gái của anh, em không thích anh thì còn thích ai ?'
'Em... em nhận lời anh hồi nào chứ ? Bạn gái, nói nghe sao mà thuận miệng thế ?' Lúc này không chỉ mặt mà cả người đều nóng bừng bừng như phát sốt.
Người này... nói chuyện có cần trực tiếp như vậy không ? Hơn nữa, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế, hỏi cũng chưa hỏi xem cô có đồng ý hay không thì đã tự ý gán cho cô cái thân phận « bạn gái » này rồi.
'Vậy em có chịu hay không ?' Nếu như đã xác định bản thân thích cô, lời cũng đã nói đến đây rồi, cậu nhất định phải nghe được câu trả lời của cô mới thôi.
Rõ ràng chỉ mới 16 tuổi nhưng lúc này, sự cường thế toát ra từ trong thần thái của Sầm Cảnh Duệ lại chẳng hề thua kém người lớn chút nào. Đứng trước một Sầm Cảnh Duệ như vậy, Giang Bối Bối hơi hoảng hốt, dưới ánh mắt bức ép kia, có chút lắp ba lắp bắp, 'Em... em... không biết...'
'Vậy em có ghét anh không ?' Cậu đổi một cách hỏi khác.
Ghét ? Cô có thể là vẫn luôn giận dỗi với cậu nhưng đó không phải là ghét.
Giang Bối Bối lắc đầu.
'Không ghét, vậy tức là thích rồi.' Sầm Cảnh Duệ trực tiếp đi đến kết luận.
'Vậy còn anh ? Thích em sao ?'
'Không thích em thì bảo em làm bạn gái của anh làm gì ?' Sầm tiểu thiếu gia nói với vẻ kiêu ngạo vô cùng.
'Vậy tại sao anh lại tức giận với em, còn giận lâu như vậy ?'
'Bởi vì thích em cho nên mới để ý chuyện em gạt anh, hiểu chưa ?'
Giang Bối Bối bởi vì một câu « thích » kia của cậu mà trong lòng ngọt ngào như được đổ đầy mật.
Thì ra, bao nhiêu năm dài xa cách, kỳ thực hai người đều để đối phương trong lòng chưa từng lãng quên.
Nhưng cùng lúc đó, trái tim thiếu nữ cũng không tránh khỏi bất an...
/516
|