Nhược Đình, bốn ngày nữa chúng ta sẽ tới núi Thanh Lâm làm lễ tưởng nhớ tiên đế, nàng nhớ chuẩn bị chu đáo, chúng ta sẽ ở đó ba ngày.
Vâng.
Đến đó không được tuỳ tiện như ở trong cung, phải thật lưu ý cẩn thận, không được đi lung tung.
Ta sẽ không...Hoàng thượng, tiên đế... phụ hoàng của người sao?
Phải, phụ hoàng băng hà lúc ta mười lăm tuổi, rất nhanh đã hai năm trôi qua.
Ninh Nhược Đình im lặng, mười lăm tuổi, lúc ấy nàng còn là một học sinh trung học vô ưu vô lo, vậy mà hắn đã phải gánh vác cả giang sơn trên vai.
Hắn ngồi xuống, ra hiệu bảo nàng lại gần, kéo nàng ngồi vào lòng mình.
Mùi hương cùng hơi ấm của hắn bao vây Ninh Nhược Đình, khiến nàng có một cảm giác an toàn vô cùng.
Ta còn có một đại huynh hơn ta ba tuổi, đó là Thừa Vân Vương gia, ta không hề muốn tranh hoàng vị, thế nhưng mẫu thân huynh ấy năm lần bảy lượt bày mưu hãm hại mẫu tử ta. Ta cùng huynh ấy là huynh đệ tốt... huynh ấy cũng không muốn cùng ta tranh giành... cũng biết phụ hoàng sủng ái mẫu phi ta... Cho nên huynh ấy tự chọn đường lui, xin phụ hoàng tới biên cương trấn giữ trong ba năm, dọn cho ta một con đường đẹp đẽ. Huynh ấy cùng ta, đến lần tế lễ này, là lần đầu gặp lại sau hai năm nay.
Ninh Nhược Đình cảm nhận hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ, cũng cảm nhận nỗi khổ tâm của hắn.
Bốn ngày sau, trời mờ sáng, bá quan văn võ cùng các phi tử đã tề tựu đông đủ.
Đi hết nửa ngày đường, Ninh Nhược Đình lại vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Đi đầu là các hộ vệ của Lôi Thừa Vũ, họ đều cưỡi ngựa, hắn đáng lý cũng muốn cưỡi ngựa, dù sao cũng là một thanh niên phơi phới sung sức, nhưng như vậy quá nguy hiểm, ngồi kiệu, ít ra có thích khách cũng tránh được vài mũi tên.
Tiểu Thanh, này, ngươi có biết người mặc áo giáp đi bên kiệu của hoàng thượng là ai không?
Hồi nương nương, đó là Phong Trạch đại tướng quân.
Nàng gật đầu, Tiểu Thanh là một cung nữ mà chuyện trong cung cũng biết tìm hiểu như vậy, rất tốt.
Đến xế chiều, mới tới núi Thanh Lâm.
Đi đường dài như vậy, Ninh Nhược Đình lại không hề mệt mỏi, nàng bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành.
Hít vào mấy ngụm khí lạnh, liền hắt hơi, chà, không khí trên núi đúng là lạnh hơn. Nàng đưa hai tay lên ôm vai, lại cảm thấy có một tầng ấm áp mềm mại phủ lên.
Lôi Thừa Vũ khoác áo choàng lên vai nàng, nhẹ giọng : Nàng không biết giữ gìn!
Ta rất khoẻ mà, không sao đâu. Hoàng thượng, ta muốn cưỡi ngựa, người dạy ta đi!
Được, chỉ một chút thôi đấy!
Hai con ngựa một nâu một đen được đem tới, hắn đỡ nàng trèo lên ngựa, rồi mới leo lên tuấn mã màu đen.
Chân giẫm vào bàn đạp, tay nắm chắc dây cương.
A, đi rồi đi rồi!
Từ từ thôi!
Hai người cứ thế song song cưỡi ngựa vào rừng, theo sau là Lý Đằng và mấy người hộ vệ.
Xoẹt!
Một vật lướt nhanh như chớp trước mặt Ninh Nhược Đình, xuyên qua tai ngựa, cắm vào thân cây bên cạnh.
Là một mũi tên!
Có thích khách, hộ giá hoàng thượng!
Con ngựa nàng cưỡi lồng lên, điên cuồng lao về phía trước.
A...a...a! Cứu ta với! Cứu ta!
Ninh Nhược Đình hoảng sợ nắm chặt dây cương, cả người gập xuống sát lưng ngựa.
Lôi Thừa Vũ không do dự thúc ngựa đuổi theo.
Nhược Đình, giữ chặt lấy!
Hắn đuổi kịp nàng, liền nắm lấy dây cương con ngựa kia, vừa dùng sức kéo lại gần, xung quanh những mũi tên vẫn lao đến.
Hộ vệ cố gắng cản tên.
Hoàng thượng, mau rời khỏi đây thôi!
Nào, Nhược Đình, cố lên!
Hắn vươn người, giữ chặt eo nàng.
Nhảy sang!
Ninh Nhược Đình cắn răng, liều mạng rướn người sang.
Ngồi được lên lưng ngựa, nàng chưa kịp thở phào thì...
Vút!
Phập!
Uhm...
Nàng nghe rõ tiếng rên của nam nhân đằng sau.
Trên bắp tay hắn, một mũi tên đâm vào, máu từ từ rỉ ra thấm đỏ một mảng áo.
Hoàng thượng? Hoàng thượng! Người... người... Hộ vệ! Hoàng thượng trúng tên rồi!
Nàng bật khóc, đưa tay lên muốn chạm vào vết thương.
Không được! Hắn đột nhiên lớn tiếng.
Nàng hoảng hốt buông tay.
Không được chạm...có độc.
Vâng.
Đến đó không được tuỳ tiện như ở trong cung, phải thật lưu ý cẩn thận, không được đi lung tung.
Ta sẽ không...Hoàng thượng, tiên đế... phụ hoàng của người sao?
Phải, phụ hoàng băng hà lúc ta mười lăm tuổi, rất nhanh đã hai năm trôi qua.
Ninh Nhược Đình im lặng, mười lăm tuổi, lúc ấy nàng còn là một học sinh trung học vô ưu vô lo, vậy mà hắn đã phải gánh vác cả giang sơn trên vai.
Hắn ngồi xuống, ra hiệu bảo nàng lại gần, kéo nàng ngồi vào lòng mình.
Mùi hương cùng hơi ấm của hắn bao vây Ninh Nhược Đình, khiến nàng có một cảm giác an toàn vô cùng.
Ta còn có một đại huynh hơn ta ba tuổi, đó là Thừa Vân Vương gia, ta không hề muốn tranh hoàng vị, thế nhưng mẫu thân huynh ấy năm lần bảy lượt bày mưu hãm hại mẫu tử ta. Ta cùng huynh ấy là huynh đệ tốt... huynh ấy cũng không muốn cùng ta tranh giành... cũng biết phụ hoàng sủng ái mẫu phi ta... Cho nên huynh ấy tự chọn đường lui, xin phụ hoàng tới biên cương trấn giữ trong ba năm, dọn cho ta một con đường đẹp đẽ. Huynh ấy cùng ta, đến lần tế lễ này, là lần đầu gặp lại sau hai năm nay.
Ninh Nhược Đình cảm nhận hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ, cũng cảm nhận nỗi khổ tâm của hắn.
Bốn ngày sau, trời mờ sáng, bá quan văn võ cùng các phi tử đã tề tựu đông đủ.
Đi hết nửa ngày đường, Ninh Nhược Đình lại vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Đi đầu là các hộ vệ của Lôi Thừa Vũ, họ đều cưỡi ngựa, hắn đáng lý cũng muốn cưỡi ngựa, dù sao cũng là một thanh niên phơi phới sung sức, nhưng như vậy quá nguy hiểm, ngồi kiệu, ít ra có thích khách cũng tránh được vài mũi tên.
Tiểu Thanh, này, ngươi có biết người mặc áo giáp đi bên kiệu của hoàng thượng là ai không?
Hồi nương nương, đó là Phong Trạch đại tướng quân.
Nàng gật đầu, Tiểu Thanh là một cung nữ mà chuyện trong cung cũng biết tìm hiểu như vậy, rất tốt.
Đến xế chiều, mới tới núi Thanh Lâm.
Đi đường dài như vậy, Ninh Nhược Đình lại không hề mệt mỏi, nàng bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành.
Hít vào mấy ngụm khí lạnh, liền hắt hơi, chà, không khí trên núi đúng là lạnh hơn. Nàng đưa hai tay lên ôm vai, lại cảm thấy có một tầng ấm áp mềm mại phủ lên.
Lôi Thừa Vũ khoác áo choàng lên vai nàng, nhẹ giọng : Nàng không biết giữ gìn!
Ta rất khoẻ mà, không sao đâu. Hoàng thượng, ta muốn cưỡi ngựa, người dạy ta đi!
Được, chỉ một chút thôi đấy!
Hai con ngựa một nâu một đen được đem tới, hắn đỡ nàng trèo lên ngựa, rồi mới leo lên tuấn mã màu đen.
Chân giẫm vào bàn đạp, tay nắm chắc dây cương.
A, đi rồi đi rồi!
Từ từ thôi!
Hai người cứ thế song song cưỡi ngựa vào rừng, theo sau là Lý Đằng và mấy người hộ vệ.
Xoẹt!
Một vật lướt nhanh như chớp trước mặt Ninh Nhược Đình, xuyên qua tai ngựa, cắm vào thân cây bên cạnh.
Là một mũi tên!
Có thích khách, hộ giá hoàng thượng!
Con ngựa nàng cưỡi lồng lên, điên cuồng lao về phía trước.
A...a...a! Cứu ta với! Cứu ta!
Ninh Nhược Đình hoảng sợ nắm chặt dây cương, cả người gập xuống sát lưng ngựa.
Lôi Thừa Vũ không do dự thúc ngựa đuổi theo.
Nhược Đình, giữ chặt lấy!
Hắn đuổi kịp nàng, liền nắm lấy dây cương con ngựa kia, vừa dùng sức kéo lại gần, xung quanh những mũi tên vẫn lao đến.
Hộ vệ cố gắng cản tên.
Hoàng thượng, mau rời khỏi đây thôi!
Nào, Nhược Đình, cố lên!
Hắn vươn người, giữ chặt eo nàng.
Nhảy sang!
Ninh Nhược Đình cắn răng, liều mạng rướn người sang.
Ngồi được lên lưng ngựa, nàng chưa kịp thở phào thì...
Vút!
Phập!
Uhm...
Nàng nghe rõ tiếng rên của nam nhân đằng sau.
Trên bắp tay hắn, một mũi tên đâm vào, máu từ từ rỉ ra thấm đỏ một mảng áo.
Hoàng thượng? Hoàng thượng! Người... người... Hộ vệ! Hoàng thượng trúng tên rồi!
Nàng bật khóc, đưa tay lên muốn chạm vào vết thương.
Không được! Hắn đột nhiên lớn tiếng.
Nàng hoảng hốt buông tay.
Không được chạm...có độc.
/72
|