Ninh Nhược Đình gần đây ngủ rất nhiều, gần trưa vẫn không chịu dậy, hắn đành phải đánh thức nàng.
Thức ăn được dọn lên, nàng không muốn ăn, nhưng Lôi Thừa Vũ nhất định không bỏ qua, nàng liền tuỳ tiện gắp mấy miếng rau cho vào miệng.
Khẩu vị rất kém, chỉ uống thêm vài ngụm canh.
Ăn thêm đi!
Ta không muốn ăn.
Không muốn cũng phải ăn!
Hắn gắp một miếng cá vào bát nàng, mùi dầu mỡ xông lên khiến nàng nôn nao khó chịu, phải vỗ ngực mấy cái, nuốt xuống.
Nàng làm sao thế? Hắn lo lắng hỏi.
Nương nương, có phải là... Mắt Vương Hàm sáng lên, ghé tai nàng hỏi nhỏ.
Mặt Ninh Nhược Đình thoáng hồng, gật nhẹ một cái, nếu Vương tổng quản không hỏi, cũng không để ý nguyệt sự đã chậm hai, ba tháng nay.
Mau triệu thái y, triệu thái y!
Có chuyện gì? Nàng ấy bị làm sao?
Không được nói! Nàng lên tiếng chặn lại.
Nàng có gì giấu ta? Sắc mặt hắn đen đi một nửa.
Chàng kiên nhẫn chờ thái y đi... Hai má nàng hồng lên, giọng nói cũng nhẹ hơn thường ngày.
Lát sau.
Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương, có hỷ mạch! Nương nương hoài thai có lẽ cũng được ba tháng rồi!
Vương Hàm và Tiểu Thanh cũng vui mừng Chúc mừng hoàng thượng, nương nương!
Lôi Thừa Vũ vẫn ngồi im không có phản ứng.
Ninh Nhược Đình thấy thái độ của hắn, nàng bực bội ngồi dậy Chàng không thích hài tử sao?
Chúng ta... ta thật sự có hài tử? Hắn ngây ngốc hỏi lại.
Chàng không nghe thái y nói hay sao? Phải, con của chúng ta!
Nhược Đình, cảm ơn nàng! Hắn kích động đứng bật dậy, ôm chặt nàng trong lòng. Tốt quá! Thật tốt quá!
Nàng vòng tay ra sau ôm lấy hắn, dựa vào lồng ngực ấm áp.
Hắn xoay người, cánh tay vẫn đặt trên vai nàng, phân phó Chuyện này tạm thời không tiết lộ ra bên ngoài!
Vi thần đã hiểu!
Chính tay ngươi phải mang thuốc an thai tới cho quý phi!
Vâng, vi thần nhất định sẽ chăm sóc mẫu tử quý phi thật tốt, xin người an tâm!
Lui đi!
Hắn ngồi trên giường, đặt nàng ngồi trên đùi mình, ôm nàng vào lòng, bàn tay đặt trên bụng vẫn bằng phẳng của nàng.
Hài nhi, con có nghe thấy phụ hoàng không?
Ninh Nhược Đình đặt tay mình lên tay hắn Chàng ngốc, bây giờ con chưa nghe thấy được đâu!
Sao ta không cảm thấy nó cử động gì nhỉ?
Lại ngốc nữa, con còn quá nhỏ...
Lôi Thừa Vũ thoả mãn vô cùng, giây phút này, hắn đã ôm cả thiên hạ trong lòng.
Ngày hôm sau, vài chậu hoa lan hồ điệp quý được mang tới cung Vĩnh Thuỵ. Loài hoa này cũng chỉ có năm chậu, hắn đặc cách mang tới cho nàng.
Ninh Nhược Đình lát sau, trên da nổi mẩn đỏ, hắn cho người chữa trị, mấy chậu lan cũng bị chuyển đi.
Nàng không bị ốm nghén, cho nên cũng không mệt mỏi nhiều, chỉ có điều bị ép ăn đồ bổ tới mức phát ngán.
Không bao lâu liền đến ngày sinh thần của Lôi Thừa Vũ, trong cung tổ chức long trọng, lễ vật dâng lên đều là kỳ trân dị bảo, Ninh Nhược Đình nhìn túi thơm trong tay mình, rụt rè không muốn đưa cho hắn.
Nhược Đình, quà cho ta sao?
Hắn không đợi nàng trả lời, liền lấy túi thơm màu xanh đeo bên người.
Thứ này quả thật không sánh được với những lễ vật quý giá kia!
Ta lại thấy, tất cả những thứ dưới kia cộng lại, đều không bằng một góc cái túi thơm này!
Ninh Nhược Đình nở nụ cười ngọt ngào, đeo túi màu hồng bên hông mình.
Hơn nữa, mẫu tử nàng chính là trân bảo quý giá nhất trời ban cho ta. Hắn ôm lấy nàng vào lòng, đồng thời hướng đại điện bên dưới tuyên bố tin nàng hoài thai.
Bên dưới có người kinh hỉ, có kinh ngạc, lại còn có thập phần ghen ghét.
Chúc mừng hoàng thượng!
Chúc mừng quý phi nương nương!
Tiếng chúc tụng liên tiếp vang lên.
Các cung phi khác nhất thời kinh ngạc, sau đó lại vội vàng chuẩn bị lễ vật,hôm sau mang tới Vĩnh Thuỵ cung.
Vĩnh Thuỵ cung lâu lắm mới náo nhiệt như vậy. Ngay cả thái hậu biết tin nàng hoài thai, thái độ cũng hoà hoãn hơn nhiều, sai người mang cho nàng không ít huyết yến.
Tiễn khách xong, Ninh Nhược Đình lại muốn ngủ, trong người chính là luôn cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Thượng Quan chiêu nghi cầu kiến!
Nàng bất mãn đáp lại Cho vào!
Thượng Quan Yên nhẹ nhàng cúi người hành lễ Tham kiến quý phi nương nương!
Miễn lễ!
Muội cũng không có gì trân quý, chỉ có tấm lòng thành. Thượng Quan Yên nhu hoà nói, ra hiệu với tì nữ Bộ trà cụ lam ngọc này, xin tặng cho nương nương!
Chiêu nghi khách khí rồi! Nàng không nóng không lạnh đáp lại. Chiêu nghi tới đây ngồi đi!
Tạ ơn nương nương!
Dâng trà!
Chiêu nghi quả thực rất có lòng, bộ trà cụ kia, bản cung rất thích. Bất quá, đồ tốt như vậy, cũng nên dâng cho hoàng thượng đi, ta cũng không có dùng đồ quý như vậy uống trà! Nàng chỉ là vô tình nhắc tới Lôi Thừa Vũ.
Trong mắt Thượng Quan Yên loé lên tia khác thường, nhưng lại nhanh chóng che giấu đi, nhỏ nhẹ nói Trong lòng hoàng thượng chỉ có mình nương nương, muội tặng cho người, chỉ e không thích hợp.
Vậy bản cung xin nhận ý tốt của chiêu nghi !
Không làm phiền nương nương nghỉ ngơi, muội liền trở về!
Chiêu nghi, không tiễn!
Muội xin cáo lui!
Ninh Nhược Đình nhìn ngắm mấy ly trà một chút, cũng không khỏi tán thưởng. Đồ tốt như vậy, liền sai người mang đi lau rửa một chút mới dùng.
Tiểu Thanh mang trà cụ trở lại, Ninh Nhược Đình đã ngủ rồi, bèn đem trà cụ đặt trên bàn.
Hoàng thượng...
Cung nữ đang muốn hành lễ, hắn liền ra hiệu yên lặng.
Để quý phi ngủ!
Vâng!
Nhìn đến trà cụ trên bàn, hắn nhíu nhíu mày Từ đâu tới?
Là chiêu nghi đem tặng cho nương nương ạ!
Hắn luôn nghĩ rằng từ khi nàng vào hậu cung liền bị người hãm hại, cẩn thận vẫn hơn.
Đem trà cụ này cất đi, Vương Hàm, ngày mai ngươi mang tới cho quý phi trà cụ dương chi bạch ngọc*!
Vâng!
Lúc nàng tỉnh dậy, đã là xế chiều, không bao lâu liền thấy đói bụng.
Nàng cùng Tiểu Thanh ngồi xuống ăn cơm, những lúc Lôi Thừa Vũ không đến, hai người luôn cùng ăn như vậy, lúc đầu Tiểu Thanh một mực không dám, nhưng bị nàng ép, chi bằng cung kính không bằng tuân lệnh.
Ừm, Tiểu Thanh, bộ trà cụ lam ngọc đâu?
Hoàng thượng không muốn nương nương dùng đồ của các phi tần khác đem tới, nên sai chúng nô tì cất đi rồi!
Thừa Vũ thật là...
Nương nương, người còn nói ngày mai mang tới cho nương nương một bộ trà cụ dương chi bạch ngọc!
Đem bộ trà cụ kia lên cho ta!
Vâng!
Sai người pha trà xong, nàng nghĩ nghĩ, lại quay sang Mang cho ta ít chanh với đường!
Tiểu Thanh lập tức đi làm, chính là như vậy, chủ tử phân phó liền làm ngay, không thắc mắc.
Nàng vắt chanh vào chén, lại cho thêm ít đường, đây cũng gọi là trà chanh đi, nàng thế cũng bớt nhớ hiện đại đấy!
Cung nữ nhìn nàng, liền lên tiếng Nương nương, người làm gì vậy?
Ở chỗ ta sống, đồ uống này rất phổ biến!
Nương nương người đang mang long thai, vẫn là không nên...
Không sao, mẫu thân ta hoài thai ta, cũng uống đấy!
Cung nữ nghe vậy không can ngăn nữa.
Nàng khuấy tách trà cho nguội, bỗng nhiên lại thấy màu sắc của nước trà rất kỳ lạ, từ từ chuyển thành màu hồng, bên trong còn có vụn màu trắng.
Ninh Nhược Đình sắc mặt trở nên âm trầm Tiểu Thanh, mời Lý thị vệ tới đây!
*Dương chi bạch ngọc: loại ngọc tốt hiếm có, màu trắng tinh khiết không lẫn màu sắc nào khác.
Thức ăn được dọn lên, nàng không muốn ăn, nhưng Lôi Thừa Vũ nhất định không bỏ qua, nàng liền tuỳ tiện gắp mấy miếng rau cho vào miệng.
Khẩu vị rất kém, chỉ uống thêm vài ngụm canh.
Ăn thêm đi!
Ta không muốn ăn.
Không muốn cũng phải ăn!
Hắn gắp một miếng cá vào bát nàng, mùi dầu mỡ xông lên khiến nàng nôn nao khó chịu, phải vỗ ngực mấy cái, nuốt xuống.
Nàng làm sao thế? Hắn lo lắng hỏi.
Nương nương, có phải là... Mắt Vương Hàm sáng lên, ghé tai nàng hỏi nhỏ.
Mặt Ninh Nhược Đình thoáng hồng, gật nhẹ một cái, nếu Vương tổng quản không hỏi, cũng không để ý nguyệt sự đã chậm hai, ba tháng nay.
Mau triệu thái y, triệu thái y!
Có chuyện gì? Nàng ấy bị làm sao?
Không được nói! Nàng lên tiếng chặn lại.
Nàng có gì giấu ta? Sắc mặt hắn đen đi một nửa.
Chàng kiên nhẫn chờ thái y đi... Hai má nàng hồng lên, giọng nói cũng nhẹ hơn thường ngày.
Lát sau.
Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương, có hỷ mạch! Nương nương hoài thai có lẽ cũng được ba tháng rồi!
Vương Hàm và Tiểu Thanh cũng vui mừng Chúc mừng hoàng thượng, nương nương!
Lôi Thừa Vũ vẫn ngồi im không có phản ứng.
Ninh Nhược Đình thấy thái độ của hắn, nàng bực bội ngồi dậy Chàng không thích hài tử sao?
Chúng ta... ta thật sự có hài tử? Hắn ngây ngốc hỏi lại.
Chàng không nghe thái y nói hay sao? Phải, con của chúng ta!
Nhược Đình, cảm ơn nàng! Hắn kích động đứng bật dậy, ôm chặt nàng trong lòng. Tốt quá! Thật tốt quá!
Nàng vòng tay ra sau ôm lấy hắn, dựa vào lồng ngực ấm áp.
Hắn xoay người, cánh tay vẫn đặt trên vai nàng, phân phó Chuyện này tạm thời không tiết lộ ra bên ngoài!
Vi thần đã hiểu!
Chính tay ngươi phải mang thuốc an thai tới cho quý phi!
Vâng, vi thần nhất định sẽ chăm sóc mẫu tử quý phi thật tốt, xin người an tâm!
Lui đi!
Hắn ngồi trên giường, đặt nàng ngồi trên đùi mình, ôm nàng vào lòng, bàn tay đặt trên bụng vẫn bằng phẳng của nàng.
Hài nhi, con có nghe thấy phụ hoàng không?
Ninh Nhược Đình đặt tay mình lên tay hắn Chàng ngốc, bây giờ con chưa nghe thấy được đâu!
Sao ta không cảm thấy nó cử động gì nhỉ?
Lại ngốc nữa, con còn quá nhỏ...
Lôi Thừa Vũ thoả mãn vô cùng, giây phút này, hắn đã ôm cả thiên hạ trong lòng.
Ngày hôm sau, vài chậu hoa lan hồ điệp quý được mang tới cung Vĩnh Thuỵ. Loài hoa này cũng chỉ có năm chậu, hắn đặc cách mang tới cho nàng.
Ninh Nhược Đình lát sau, trên da nổi mẩn đỏ, hắn cho người chữa trị, mấy chậu lan cũng bị chuyển đi.
Nàng không bị ốm nghén, cho nên cũng không mệt mỏi nhiều, chỉ có điều bị ép ăn đồ bổ tới mức phát ngán.
Không bao lâu liền đến ngày sinh thần của Lôi Thừa Vũ, trong cung tổ chức long trọng, lễ vật dâng lên đều là kỳ trân dị bảo, Ninh Nhược Đình nhìn túi thơm trong tay mình, rụt rè không muốn đưa cho hắn.
Nhược Đình, quà cho ta sao?
Hắn không đợi nàng trả lời, liền lấy túi thơm màu xanh đeo bên người.
Thứ này quả thật không sánh được với những lễ vật quý giá kia!
Ta lại thấy, tất cả những thứ dưới kia cộng lại, đều không bằng một góc cái túi thơm này!
Ninh Nhược Đình nở nụ cười ngọt ngào, đeo túi màu hồng bên hông mình.
Hơn nữa, mẫu tử nàng chính là trân bảo quý giá nhất trời ban cho ta. Hắn ôm lấy nàng vào lòng, đồng thời hướng đại điện bên dưới tuyên bố tin nàng hoài thai.
Bên dưới có người kinh hỉ, có kinh ngạc, lại còn có thập phần ghen ghét.
Chúc mừng hoàng thượng!
Chúc mừng quý phi nương nương!
Tiếng chúc tụng liên tiếp vang lên.
Các cung phi khác nhất thời kinh ngạc, sau đó lại vội vàng chuẩn bị lễ vật,hôm sau mang tới Vĩnh Thuỵ cung.
Vĩnh Thuỵ cung lâu lắm mới náo nhiệt như vậy. Ngay cả thái hậu biết tin nàng hoài thai, thái độ cũng hoà hoãn hơn nhiều, sai người mang cho nàng không ít huyết yến.
Tiễn khách xong, Ninh Nhược Đình lại muốn ngủ, trong người chính là luôn cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Thượng Quan chiêu nghi cầu kiến!
Nàng bất mãn đáp lại Cho vào!
Thượng Quan Yên nhẹ nhàng cúi người hành lễ Tham kiến quý phi nương nương!
Miễn lễ!
Muội cũng không có gì trân quý, chỉ có tấm lòng thành. Thượng Quan Yên nhu hoà nói, ra hiệu với tì nữ Bộ trà cụ lam ngọc này, xin tặng cho nương nương!
Chiêu nghi khách khí rồi! Nàng không nóng không lạnh đáp lại. Chiêu nghi tới đây ngồi đi!
Tạ ơn nương nương!
Dâng trà!
Chiêu nghi quả thực rất có lòng, bộ trà cụ kia, bản cung rất thích. Bất quá, đồ tốt như vậy, cũng nên dâng cho hoàng thượng đi, ta cũng không có dùng đồ quý như vậy uống trà! Nàng chỉ là vô tình nhắc tới Lôi Thừa Vũ.
Trong mắt Thượng Quan Yên loé lên tia khác thường, nhưng lại nhanh chóng che giấu đi, nhỏ nhẹ nói Trong lòng hoàng thượng chỉ có mình nương nương, muội tặng cho người, chỉ e không thích hợp.
Vậy bản cung xin nhận ý tốt của chiêu nghi !
Không làm phiền nương nương nghỉ ngơi, muội liền trở về!
Chiêu nghi, không tiễn!
Muội xin cáo lui!
Ninh Nhược Đình nhìn ngắm mấy ly trà một chút, cũng không khỏi tán thưởng. Đồ tốt như vậy, liền sai người mang đi lau rửa một chút mới dùng.
Tiểu Thanh mang trà cụ trở lại, Ninh Nhược Đình đã ngủ rồi, bèn đem trà cụ đặt trên bàn.
Hoàng thượng...
Cung nữ đang muốn hành lễ, hắn liền ra hiệu yên lặng.
Để quý phi ngủ!
Vâng!
Nhìn đến trà cụ trên bàn, hắn nhíu nhíu mày Từ đâu tới?
Là chiêu nghi đem tặng cho nương nương ạ!
Hắn luôn nghĩ rằng từ khi nàng vào hậu cung liền bị người hãm hại, cẩn thận vẫn hơn.
Đem trà cụ này cất đi, Vương Hàm, ngày mai ngươi mang tới cho quý phi trà cụ dương chi bạch ngọc*!
Vâng!
Lúc nàng tỉnh dậy, đã là xế chiều, không bao lâu liền thấy đói bụng.
Nàng cùng Tiểu Thanh ngồi xuống ăn cơm, những lúc Lôi Thừa Vũ không đến, hai người luôn cùng ăn như vậy, lúc đầu Tiểu Thanh một mực không dám, nhưng bị nàng ép, chi bằng cung kính không bằng tuân lệnh.
Ừm, Tiểu Thanh, bộ trà cụ lam ngọc đâu?
Hoàng thượng không muốn nương nương dùng đồ của các phi tần khác đem tới, nên sai chúng nô tì cất đi rồi!
Thừa Vũ thật là...
Nương nương, người còn nói ngày mai mang tới cho nương nương một bộ trà cụ dương chi bạch ngọc!
Đem bộ trà cụ kia lên cho ta!
Vâng!
Sai người pha trà xong, nàng nghĩ nghĩ, lại quay sang Mang cho ta ít chanh với đường!
Tiểu Thanh lập tức đi làm, chính là như vậy, chủ tử phân phó liền làm ngay, không thắc mắc.
Nàng vắt chanh vào chén, lại cho thêm ít đường, đây cũng gọi là trà chanh đi, nàng thế cũng bớt nhớ hiện đại đấy!
Cung nữ nhìn nàng, liền lên tiếng Nương nương, người làm gì vậy?
Ở chỗ ta sống, đồ uống này rất phổ biến!
Nương nương người đang mang long thai, vẫn là không nên...
Không sao, mẫu thân ta hoài thai ta, cũng uống đấy!
Cung nữ nghe vậy không can ngăn nữa.
Nàng khuấy tách trà cho nguội, bỗng nhiên lại thấy màu sắc của nước trà rất kỳ lạ, từ từ chuyển thành màu hồng, bên trong còn có vụn màu trắng.
Ninh Nhược Đình sắc mặt trở nên âm trầm Tiểu Thanh, mời Lý thị vệ tới đây!
*Dương chi bạch ngọc: loại ngọc tốt hiếm có, màu trắng tinh khiết không lẫn màu sắc nào khác.
/72
|