Sau ba ngày, Ninh Nhược Đình đã nắm được cơ bản của điệu múa, nhưng trình độ so với Triệu Uyển Nhi mà nói, thì vẫn là kém xa.
Hôm nay Ninh Nhược Đình hỏi thăm một chút, đã biết vườn Ngự uyển ở đâu.
Đến tối, chờ Triệu Uyển Nhi cùng tì nữ đã ngủ, nàng lén lút chạy ra ngoài.
Tiểu Thanh sợ hãi ngăn cản Tiểu thư, không được đâu, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt nặng!
Ngươi sợ cái gì, ngươi không nói ta không nói thì làm sao bị phát hiện? Ở lại đây đi, để một mình ta đi!
Tiểu Thanh đành phải buông tay.
Thời hạn hai tuần này, không phải là dài, nàng muốn ngang được với củ cà rốt Triệu Uyển Nhi kia, xem chừng phải luyện tập gấp đôi.
Đêm hôm khuya khoắt, Ngự uyển không còn ai.
Nàng chỉnh sửa giày một chút, nhắm mắt lại hồi tưởng điệu nhạc, bắt đầu chuyển động thân thể.
Trong vườn Ngự uyển, một người nam tử thân hình cao lớn, tiêu sái bước đi, toàn thân toát lên khí chất cao quí tột bậc, đôi mắt sâu thẳm của hắn nheo lại, bị thu hút bởi bóng dáng mềm mại trước mặt.
Ninh Nhược Đình không hề biết tới sự xuất hiện của hắn.
Chân bỗng dưng trượt một cái, cổ chân rất đau, Ninh Nhược Đình hốt hoảng cúi xuống, bị trẹo chân mất rồi!
Đôi mắt vừa ngước lên, lập tức đụng phải hắn, nhất thời Nhược Đình không nói được câu nào.
Đại mỹ nam nha!
Lôi Thừa Vũ mày kiếm chau lại, vẫn là đợi Ninh Nhược Đình lên tiếng trước.
Ồ, trang phục màu nâu nhạt.
Xin hỏi, ồ, vị huynh đệ đây là người của Ngự thiện phòng?
Phải. Hắn lạnh nhạt trả lời, ra ngoài một mình, mặc long bào không được yên tĩnh.
Ninh Nhược Đình mím mím môi hồng, mồ hôi trên trán rịn ra Huynh có thể hay không giúp ta... giúp ta trở về Ninh Vân các ?Chân ta... bị trẹo chân rồi.
Hắn không nói câu nào, lại gần nàng, cúi xuống nhấc chân nàng lên xem xét.
A! Rất đau nha!
Lôi Thừa Vũ một tay nắm cổ chân nàng, tay kia nắm bàn chân.
Đôi mắt cương nghị sâu không thấy đáy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuyệt mỹ của hắn phóng đại trước mắt nàng.
Rắc!
Aaaaa! Chân nàng không phải gãy rồi đấy chứ?
Bây giờ có thể tự đi rồi. Hắn lạnh nhạt nói.
Nàng xoa xoa cổ chân mình một chút, thử cử động, không sao rồi!
Ninh Nhược Đình mắt phượng híp lại, cười tươi như hoa Đa tạ huynh cứu giúp.
Lôi Thừa Vũ thu hết nụ cười của nàng vào trong mắt, thoáng chốc thất thần, không nói câu nào phất tay áo rời đi.
Dù cổ chân đã nắn lại, nhưng vẫn còn đau, Ninh Nhược Đình vất vả mới về đến Ninh Vân các, trèo được lên giường liền ngủ say quên trời đất.
Lôi Thừa Vũ đi một vòng, không hiểu sao bất giác trở về chỗ khi nãy.
Tầm mắt bỗng thấy được vật gì đó lấp lánh, hắn lại gần, nhặt lên, là một hoa vàng cài tóc, hẳn là của nữ nhân vừa rồi đi.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều đem hoa vàng cất đi.
Sáng hôm sau.
Tiểu Thanh chải đầu, vấn tóc cho Ninh Nhược Đình, ngạc nhiên kêu lên Tiểu thư, hoa vàng cài tóc của người đâu mất rồi?
Hoa vàng cài tóc? Mất?
Đúng là trên đầu nàng thường cài một trâm vàng và một hoa cài đầu, chết thật, có lẽ đêm qua đã rơi mất ở Ngự uyển rồi!
Đó là hoa vàng tiểu thư thích nhất, cũng là quà tặng của phu nhân tặng sinh thần thứ 16 của người. Tại sao lại biến mất chứ?
Tiểu Thanh lại đây.
Tiểu thư có gì phân phó?
Có lẽ là đêm qua, ta đã làm rơi trong lúc tập múa ở Ngự uyển rồi. Ngươi tuỳ lúc, đến đó giúp ta tìm.
Vâng, thưa tiểu thư.
Lôi Thừa Vũ ngồi sau án thư, bên cạnh là Vương tổng quản đứng hầu.
Hắn đội nhiên rút trong tay áo ra một chiếc hoa vàng tinh xảo.
Vương tổng quản nhìn đến, giật mình cùng ngỡ ngàng.
Vương tổng quản theo chăm sóc hắn từ lúc còn nhỏ đến giờ trở thành hoàng đế, cũng chưa bao giờ thấy hắn gần gũi bất kì nữ nhân nào, làm sao trong tay hắn lại có vật này?
Vương Hàm!
Có nô tài!
Hiện giờ ở Ninh Vân các là ai?
Hồi hoàng thượng, hiện giờ ở đó là hai vị tú nữ, Triệu tiểu thư thiên kim của thừa tướng đại nhân và Doãn tiểu thư thiên kim của thái thú Đồ Châu.
Lôi Thừa Vũ chỉ gật gật đầu, không nói gì thêm, ngón tay vô thức lướt theo đường nét chiếc hoa vàng trong tay.
Ninh Vân các.
Bước chân của ngươi sao vụng về vậy?
Chân của Ninh Nhược Đình còn đau, di chuyển không được tự nhiên, nhưng làm sao có thể nói, là do lén lút tập múa chứ?
Xin tổng quản thứ lỗi! Nàng nén đau tiếp tục bước.
Triệu Uyển Nhi đang múa bỗng dừng lại, nhếch môi Vụng về như vậy, cần tỷ tỷ giúp đỡ một chút?
Nàng chưa kịp lên tiếng từ chối, cô cô đã nói Được, vậy hai ngươi luyện tập đi, vừa hay ta cũng có chút việc phải tới điện Trường Thọ.
Lôi Thừa Vũ đứng trên lầu cao nhìn xuống Ninh Vân các, trong tay vẫn là hoa vàng kia.
Nữ tử đêm qua trong Ngự uyển, là Doãn Kiều Ninh.
Hồi bẩm hoàng thượng, Diệp đại nhân cầu kiến!
Mau mời vào!
Truyền Diệp đại nhân.
Ngự sử đại phu Diệp Chính bước vào, dù đã nhiều tuổi nhưng bước chân nhanh nhẹn, đôi mắt tinh anh.
Đi theo ông là một ông lão râu tóc bạc trắng, vẻ quắc thước minh mẫn.
Vi thần tham kiến hoàng thượng!
Thảo dân tham kiến hoàng thượng!
Diệp ái khanh bình thân.
Tạ ơn hoàng thượng.
Diệp Chính đứng dậy.
Người này? Lôi Thừa Vũ lạnh nhạt hỏi.
Đây là Phương đạo sĩ, một bằng hữu của vi thần, hôm nay vi thần đưa ông ấy tới đây, cũng là có chuyện cần bẩm báo.
Phương đạo sĩ ở Y Vân sơn?
Vâng thưa hoàng thượng.
Người này hắn biết, nổi danh khắp thiên hạ, kiến thức uyên bác sâu rộng, lại được ví như Quỷ Cốc.
Lôi Thừa Vũ quay sang Miễn lễ.
Tạ ơn hoàng thượng.
Diệp Chính tiếp Vi thần vốn không tin lắm những chuyện này, nhưng suy đi tính lại, vẫn là nên bẩm báo cho hoàng thượng... Phương lão, mau nói.
Phương đạo sĩ lên tiếng từ tốn Hồi hoàng thượng, thảo dân hai ngày trước thấy có một ngôi sao lạ trên bầu trời Khang quốc, đó là hiện thân của một linh hồn phúc tinh, mang đến cho Khanh quốc an khang thịnh vượng, theo vi thần xem xét thì... phúc tinh này đã ở ngay hoàng cung!
Diệp Chính lại nói Hồi hoàng thượng, gần đây mới vào hoàng cung, hẳn phúc tinh là một trong các tú nữ dự tuyển.
Lôi Thừa Vũ nhàn nhạt lên tiếng Vậy từ nay việc tìm ra phúc tinh, giao cho Diệp ái khanh.
Vi thần tuân chỉ.
Hôm nay Ninh Nhược Đình hỏi thăm một chút, đã biết vườn Ngự uyển ở đâu.
Đến tối, chờ Triệu Uyển Nhi cùng tì nữ đã ngủ, nàng lén lút chạy ra ngoài.
Tiểu Thanh sợ hãi ngăn cản Tiểu thư, không được đâu, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt nặng!
Ngươi sợ cái gì, ngươi không nói ta không nói thì làm sao bị phát hiện? Ở lại đây đi, để một mình ta đi!
Tiểu Thanh đành phải buông tay.
Thời hạn hai tuần này, không phải là dài, nàng muốn ngang được với củ cà rốt Triệu Uyển Nhi kia, xem chừng phải luyện tập gấp đôi.
Đêm hôm khuya khoắt, Ngự uyển không còn ai.
Nàng chỉnh sửa giày một chút, nhắm mắt lại hồi tưởng điệu nhạc, bắt đầu chuyển động thân thể.
Trong vườn Ngự uyển, một người nam tử thân hình cao lớn, tiêu sái bước đi, toàn thân toát lên khí chất cao quí tột bậc, đôi mắt sâu thẳm của hắn nheo lại, bị thu hút bởi bóng dáng mềm mại trước mặt.
Ninh Nhược Đình không hề biết tới sự xuất hiện của hắn.
Chân bỗng dưng trượt một cái, cổ chân rất đau, Ninh Nhược Đình hốt hoảng cúi xuống, bị trẹo chân mất rồi!
Đôi mắt vừa ngước lên, lập tức đụng phải hắn, nhất thời Nhược Đình không nói được câu nào.
Đại mỹ nam nha!
Lôi Thừa Vũ mày kiếm chau lại, vẫn là đợi Ninh Nhược Đình lên tiếng trước.
Ồ, trang phục màu nâu nhạt.
Xin hỏi, ồ, vị huynh đệ đây là người của Ngự thiện phòng?
Phải. Hắn lạnh nhạt trả lời, ra ngoài một mình, mặc long bào không được yên tĩnh.
Ninh Nhược Đình mím mím môi hồng, mồ hôi trên trán rịn ra Huynh có thể hay không giúp ta... giúp ta trở về Ninh Vân các ?Chân ta... bị trẹo chân rồi.
Hắn không nói câu nào, lại gần nàng, cúi xuống nhấc chân nàng lên xem xét.
A! Rất đau nha!
Lôi Thừa Vũ một tay nắm cổ chân nàng, tay kia nắm bàn chân.
Đôi mắt cương nghị sâu không thấy đáy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuyệt mỹ của hắn phóng đại trước mắt nàng.
Rắc!
Aaaaa! Chân nàng không phải gãy rồi đấy chứ?
Bây giờ có thể tự đi rồi. Hắn lạnh nhạt nói.
Nàng xoa xoa cổ chân mình một chút, thử cử động, không sao rồi!
Ninh Nhược Đình mắt phượng híp lại, cười tươi như hoa Đa tạ huynh cứu giúp.
Lôi Thừa Vũ thu hết nụ cười của nàng vào trong mắt, thoáng chốc thất thần, không nói câu nào phất tay áo rời đi.
Dù cổ chân đã nắn lại, nhưng vẫn còn đau, Ninh Nhược Đình vất vả mới về đến Ninh Vân các, trèo được lên giường liền ngủ say quên trời đất.
Lôi Thừa Vũ đi một vòng, không hiểu sao bất giác trở về chỗ khi nãy.
Tầm mắt bỗng thấy được vật gì đó lấp lánh, hắn lại gần, nhặt lên, là một hoa vàng cài tóc, hẳn là của nữ nhân vừa rồi đi.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều đem hoa vàng cất đi.
Sáng hôm sau.
Tiểu Thanh chải đầu, vấn tóc cho Ninh Nhược Đình, ngạc nhiên kêu lên Tiểu thư, hoa vàng cài tóc của người đâu mất rồi?
Hoa vàng cài tóc? Mất?
Đúng là trên đầu nàng thường cài một trâm vàng và một hoa cài đầu, chết thật, có lẽ đêm qua đã rơi mất ở Ngự uyển rồi!
Đó là hoa vàng tiểu thư thích nhất, cũng là quà tặng của phu nhân tặng sinh thần thứ 16 của người. Tại sao lại biến mất chứ?
Tiểu Thanh lại đây.
Tiểu thư có gì phân phó?
Có lẽ là đêm qua, ta đã làm rơi trong lúc tập múa ở Ngự uyển rồi. Ngươi tuỳ lúc, đến đó giúp ta tìm.
Vâng, thưa tiểu thư.
Lôi Thừa Vũ ngồi sau án thư, bên cạnh là Vương tổng quản đứng hầu.
Hắn đội nhiên rút trong tay áo ra một chiếc hoa vàng tinh xảo.
Vương tổng quản nhìn đến, giật mình cùng ngỡ ngàng.
Vương tổng quản theo chăm sóc hắn từ lúc còn nhỏ đến giờ trở thành hoàng đế, cũng chưa bao giờ thấy hắn gần gũi bất kì nữ nhân nào, làm sao trong tay hắn lại có vật này?
Vương Hàm!
Có nô tài!
Hiện giờ ở Ninh Vân các là ai?
Hồi hoàng thượng, hiện giờ ở đó là hai vị tú nữ, Triệu tiểu thư thiên kim của thừa tướng đại nhân và Doãn tiểu thư thiên kim của thái thú Đồ Châu.
Lôi Thừa Vũ chỉ gật gật đầu, không nói gì thêm, ngón tay vô thức lướt theo đường nét chiếc hoa vàng trong tay.
Ninh Vân các.
Bước chân của ngươi sao vụng về vậy?
Chân của Ninh Nhược Đình còn đau, di chuyển không được tự nhiên, nhưng làm sao có thể nói, là do lén lút tập múa chứ?
Xin tổng quản thứ lỗi! Nàng nén đau tiếp tục bước.
Triệu Uyển Nhi đang múa bỗng dừng lại, nhếch môi Vụng về như vậy, cần tỷ tỷ giúp đỡ một chút?
Nàng chưa kịp lên tiếng từ chối, cô cô đã nói Được, vậy hai ngươi luyện tập đi, vừa hay ta cũng có chút việc phải tới điện Trường Thọ.
Lôi Thừa Vũ đứng trên lầu cao nhìn xuống Ninh Vân các, trong tay vẫn là hoa vàng kia.
Nữ tử đêm qua trong Ngự uyển, là Doãn Kiều Ninh.
Hồi bẩm hoàng thượng, Diệp đại nhân cầu kiến!
Mau mời vào!
Truyền Diệp đại nhân.
Ngự sử đại phu Diệp Chính bước vào, dù đã nhiều tuổi nhưng bước chân nhanh nhẹn, đôi mắt tinh anh.
Đi theo ông là một ông lão râu tóc bạc trắng, vẻ quắc thước minh mẫn.
Vi thần tham kiến hoàng thượng!
Thảo dân tham kiến hoàng thượng!
Diệp ái khanh bình thân.
Tạ ơn hoàng thượng.
Diệp Chính đứng dậy.
Người này? Lôi Thừa Vũ lạnh nhạt hỏi.
Đây là Phương đạo sĩ, một bằng hữu của vi thần, hôm nay vi thần đưa ông ấy tới đây, cũng là có chuyện cần bẩm báo.
Phương đạo sĩ ở Y Vân sơn?
Vâng thưa hoàng thượng.
Người này hắn biết, nổi danh khắp thiên hạ, kiến thức uyên bác sâu rộng, lại được ví như Quỷ Cốc.
Lôi Thừa Vũ quay sang Miễn lễ.
Tạ ơn hoàng thượng.
Diệp Chính tiếp Vi thần vốn không tin lắm những chuyện này, nhưng suy đi tính lại, vẫn là nên bẩm báo cho hoàng thượng... Phương lão, mau nói.
Phương đạo sĩ lên tiếng từ tốn Hồi hoàng thượng, thảo dân hai ngày trước thấy có một ngôi sao lạ trên bầu trời Khang quốc, đó là hiện thân của một linh hồn phúc tinh, mang đến cho Khanh quốc an khang thịnh vượng, theo vi thần xem xét thì... phúc tinh này đã ở ngay hoàng cung!
Diệp Chính lại nói Hồi hoàng thượng, gần đây mới vào hoàng cung, hẳn phúc tinh là một trong các tú nữ dự tuyển.
Lôi Thừa Vũ nhàn nhạt lên tiếng Vậy từ nay việc tìm ra phúc tinh, giao cho Diệp ái khanh.
Vi thần tuân chỉ.
/72
|