Về đến Hiên vương phủ, Mộ Hoa Ảnh và Phương lão hai người tinh thông dụng dược liền giam mình trong biệt viện tập trung luyện đan, những người còn lại cũng chia ra nghỉ ngơi, bản thân Ninh Nhược Đình cũng không trở lại tiệm vải nữa, mà ở lại Hiên vương phủ chờ đợi.
Vương gia, có thư đưa tới! Lão quản gia đưa cho Lãnh Vân Hiên một phong thư dán kín.
Lãnh Vân Hiên chau mày Là ai đưa thư?
Hồi vương gia, là một người lạ mặt dặn dò đưa tận tay người, thoạt nhìn người này thân thế không tầm thường.
Người quản gia vương phủ đang nhắc tới, không ai khác chính là Lý Đằng.
Lãnh Vân Hiên khoát tay, để cho quản gia lui xuống, hắn mở thư, chau mày, bái thiếp này, chính là vì Khang hậu mà đến. Khang đế xem ra đã có tám phần mười nắm chắc.
Mời đường muội của vương phi đến gặp ta.
Ninh Nhược Đình từ thiên thính* đi đến tiền viện, Lãnh Vân Hiên gật đầu với nàng một cái coi như chào hỏi, đưa bức thư cho nàng Nương nương tự mình xem đi.
Ninh Nhược Đình nhận lấy bức thư, nhận ra nét chữ quen thuộc, trong lòng lộp bộp rơi xuống, nếu như Thừa Vũ phát hiện ra nàng, nàng phải đối mặt với hắn thế nào đây?
Trong lòng nàng là cảm xúc đan xen hỗn độn, nàng nhớ hắn vô cùng, nhưng vẫn là dằn lòng mình, chỉ còn có hai tháng, nhất định phải kiên trì.
Thái dương lại đau nhói lên, Ninh Nhược Đình che miệng ho mấy tiếng, lo lắng nghĩ nghĩ, theo như bái thiếp trên tay nàng, chiều nay hắn sẽ đến.
Lãnh Vân Hiên không biết đây là bút tích do chính tay hoàng đế Đại Khang hạ bút, chỉ cho rằng đó là sứ giả của Đại Khang, hắn thấy nàng lo lắng, liền gợi ý Nương nương tạm lánh vào thiên thính là được, tin rằng sứ giả cũng không dám lỗ mãng lục soát?
Điện hạ, chuyện không đơn giản như vậy đâu. Nàng không hoàn toàn tin tưởng Lãnh Vân Hiên, cho nên không nói ra việc Thừa Vũ đích thân tới vương phủ. Ta nên trở lại tiệm vải thì hơn.
Như vậy cũng được. Lãnh Vân Hiên đồng tình, cho người đưa nàng trở lại tiệm vải.
Lôi Thừa Vũ đang ở đây, Ninh Nhược Đình liền không dám khinh suất, nàng đeo sa che mặt, sau đó trở lại tiệm vải.
Xe ngựa dừng ở tiệm vải, nàng vén mành bước xuống, vịn ở tay của nha hoàn, vô tình đụng đến vết thương trên vai, nàng đau đớn nhíu mày lại, bước chân có phần lảo đảo, trâm hồng ngọc trên đầu rơi xuống đất cạch một tiếng, Ninh Nhược Đình hốt hoảng nhặt lên, lại phát hiện trên mặt hồng ngọc có vết nứt, khiến cho nàng bỗng dưng cảm thấy bất an, dường như có điều chẳng lành đang xảy ra.
Cùng lúc đó, khách điếm phía Nam thành.
Lôi Thừa Vũ đột ngột cúi gập người, tay trái chống lên bàn, máu tươi bên khoé miệng tràn ra, gương mặt tuấn tú tái nhợt không chút huyết sắc, Lý Đằng nghe thấy, vội từ phòng bên chạy sang, giúp hắn lấy thuốc uống. Thuốc này đang dần dần mất đi công hiệu, những lần hoàng thượng thổ huyết càng ngày càng nhiều.
Lý Đằng liên lạc được với Mộ lão, ông nói Linh Tiên đan đang trong quá trình luyện chế, còn nói sơ qua quá trình họ lấy được Linh Y thảo, chỉ có điều tuyệt nhiên không đề cập đến hoàng hậu, lẽ nào hoàng thượng đã phán đoán sai? Hay là do Mộ thái phó bao che cho hoàng hậu? Nhưng khả năng này cũng quá hoang đường, Mộ thái phó chẳng có nguyên do gì để làm như vậy.
Lễ vật đã chuẩn bị tốt chưa? Lôi Thừa Vũ tạm thời ổn định lại hô hấp.
Công tử, đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Được, giờ Mùi xuất phát.
Lý Đằng đi rồi, Lôi Thừa Vũ thay ra ngoại bào dính máu, mặc một cẩm bào màu bạc lên người, toàn thân toát lên quý khí lãnh tĩnh, nhưng vẫn như cũ không che giấu được vẻ tiều tuỵ mệt mỏi. Gương mặt hắn gầy guộc hơn trước, cằm lún phún râu, hai hốc mắt có phần sâu hơn, vừa nhìn đã biết sức khoẻ không tốt.
Lôi Thừa Vũ mở ra hộc tủ, mở bức hoạ cuộn tròn trải lên bàn, nhìn ngắm nó lâu thật lâu.
Trong hoạ là nữ tử một thân phượng bào kiêu sa, mắt hạnh hữu thần lấp lánh, sống mũi cao nhỏ,
hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, nụ cười thân thuộc vô cùng, nàng không ai khác, chính là ái hậu của hắn.
Lôi Thừa Vũ lúc này rất lo lắng- hắn sợ dù có tìm đến vương phủ, cũng không thấy được nàng.
Lý Đằng, chúng ta ngay bây giờ đi Hiên vương phủ! Hắn không thể đợi thêm nữa.
Ninh Nhược Đình về tới tiệm vải, cũng là lúc xe ngựa của hắn đi qua, cứ thế, hai người vô tình lướt qua nhau.
Nàng vừa cúi xuống nhặt trâm, ngẩng lên, lại thấy một cỗ xe ngang qua, ánh mắt thốt nhiên nhìn theo không rời, đến khi cỗ xe khuất hẳn.
Hắn dĩ nhiên không tìm được nàng trong vương phủ, chỉ có thể xã giao với Lãnh Vân Hiên mấy câu, gặp sư phụ và sư thúc một chút, sau đó liền cáo từ. Lôi Thừa Vũ nghĩ đến tiệm vải lần trước, liền đến đó dò hỏi lần nữa.
Ninh Nhược Đình ở trong sương phòng, nàng nằm trên giường chợp mắt một lát, đã ba ngày đêm không có lúc nào yên giấc, cơ thể thật sự có chút quá sức, thân hình vốn mảnh mai nay gầy yếu đi nhiều.
Trong mơ, lại là tiên bà đưa nàng xuyên qua, một tháng nay, nàng mơ thấy bà ấy rất nhiều lần, bà ấy không nói gì, chỉ là đứng lặng nhìn nàng thật lâu, rồi cứ thế biến mất.
Cộc cộc!
Nhị chưởng quỹ? Nhị chưởng quỹ, có khách nhân muốn gặp ngài! Nha hoàn bên ngoài gõ cửa vài lần không có động tĩnh, đã bắt đầu sốt ruột.
Ta ra ngay. Ninh Nhược Đình rời giường, chải lại đầu tóc có chút lộn xộn, sửa sang xiêm y, nàng mở cửa, hỏi Ai tìm ta vậy?
Sau ngày khai trương, nàng không ra mặt đứng quầy, vị khách nhân này bỗng nhiên muốn gặp, nàng vẫn là nên hỏi nguyên cớ trước.
Nhị chưởng quỹ! Văn Giản đi vào, sắc mặt trầm trọng, hắn khoát tay cho nha hoàn lui, nói khẽ vào tai nàng Hoàng thượng tới đây!
Cái gì? Ninh Nhược Đình hoảng hốt, thiếu chút nữa là hét lớn lên, nàng nghĩ nghĩ, liền chỉ một nha hoàn thường ngày phụ trách kiểm kê, thông minh lanh lợi A Lam, ngươi tới đây!
Nha hoàn A Lam tiến lại gần, nghe nàng nói xong, vội vàng xua xua tay Chưởng quỹ, ngài nói gì vậy? Sao nô tì có thể?
Ninh Nhược Đình cứng rắn bắt ép nàng Được, nhất định được!
Mà Lôi Thừa Vũ ngồi bên ngoài chờ đợi, trong lòng đã giống như kiến bò trên chảo nóng, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn vào cánh cửa thông với hậu viện.
Từ bên trong, một nữ tử ăn mặc khá sang trọng đi ra, dung mạo thanh tú, nành gật đầu chào Ta chính là Nhị chưởng quỹ tiệm này, danh xưng Mộ Lam, khách nhân xin hỏi có chuyện gì?
Lôi Thừa Vũ thất vọng, không ngờ, người hắn đặt hi vọng nhất, cuối cùng chỉ là một người xa lạ không hơn không kém.
Mà lúc này, Ninh Nhược Đình ngồi ở trong phòng, nàng thật rất muốn chạy ngay ra ngoài gặp hắn, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, chuyện đã đến nước này, nàng không thể quay đầu được nữa rồi, thay vì dây dưa không dứt, chi bằng dứt khoát một lần.
Văn Giản thấy bộ dáng thất thần của nàng, cũng đoán biết được nàng suy nghĩ điều gì, hắn ngồi xuống đối diện nàng Dù sao thì, sau này hoàng thượng sẽ hiểu tấm lòng của nương nương.
Nàng chớp chớp mi, hỏi hắn Vừa rồi huynh nhìn thấy Thừa Vũ?
Phải.
Có thể tả lại cho ta được không? Cơn đau bên thái dương lại ẩn ẩn truyền đến, khiến cho hô hấp khó khăn hơn.
Văn Giản không dối nàng Hoàng thượng người gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng tiều tuỵ hơn trước.
Ninh Nhược Đình rũ mi mắt, chính nàng cũng tin tưởng tuyệt đối tình cảm của hắn, lại có thể mâu thuẫn với bản thân như vậy, cho rằng sẽ có một nữ nhân khác thay thế mình trong lòng hắn. Nếu đã nghĩ Lôi Thừa Vũ thực sự là một nam nhân thay lòng đổi dạ, liệu nàng có vì hắn mà hi sinh?
Trên gương mặt u buồn của Ninh Nhược Đình phá lệ nở nụ cười, phải, nàng là đang cười nhạo chính mình quá mức ấu trĩ.
Linh Tiên đan sắp luyện thành rồi, chàng sẽ nhanh chóng mạnh khoẻ như trước, thậm chí hơn trước. Không sao nữa rồi... Nàng tự mình thì thào những lời lừa mình dối người, nàng nhất định phải đi, cho nên, hãy để nàng dành mọi điều tốt đẹp nhất có thể cho Thừa Vũ, coi như một kỉ vật tiễn biệt.
* phòng nghỉ cho khách
Vương gia, có thư đưa tới! Lão quản gia đưa cho Lãnh Vân Hiên một phong thư dán kín.
Lãnh Vân Hiên chau mày Là ai đưa thư?
Hồi vương gia, là một người lạ mặt dặn dò đưa tận tay người, thoạt nhìn người này thân thế không tầm thường.
Người quản gia vương phủ đang nhắc tới, không ai khác chính là Lý Đằng.
Lãnh Vân Hiên khoát tay, để cho quản gia lui xuống, hắn mở thư, chau mày, bái thiếp này, chính là vì Khang hậu mà đến. Khang đế xem ra đã có tám phần mười nắm chắc.
Mời đường muội của vương phi đến gặp ta.
Ninh Nhược Đình từ thiên thính* đi đến tiền viện, Lãnh Vân Hiên gật đầu với nàng một cái coi như chào hỏi, đưa bức thư cho nàng Nương nương tự mình xem đi.
Ninh Nhược Đình nhận lấy bức thư, nhận ra nét chữ quen thuộc, trong lòng lộp bộp rơi xuống, nếu như Thừa Vũ phát hiện ra nàng, nàng phải đối mặt với hắn thế nào đây?
Trong lòng nàng là cảm xúc đan xen hỗn độn, nàng nhớ hắn vô cùng, nhưng vẫn là dằn lòng mình, chỉ còn có hai tháng, nhất định phải kiên trì.
Thái dương lại đau nhói lên, Ninh Nhược Đình che miệng ho mấy tiếng, lo lắng nghĩ nghĩ, theo như bái thiếp trên tay nàng, chiều nay hắn sẽ đến.
Lãnh Vân Hiên không biết đây là bút tích do chính tay hoàng đế Đại Khang hạ bút, chỉ cho rằng đó là sứ giả của Đại Khang, hắn thấy nàng lo lắng, liền gợi ý Nương nương tạm lánh vào thiên thính là được, tin rằng sứ giả cũng không dám lỗ mãng lục soát?
Điện hạ, chuyện không đơn giản như vậy đâu. Nàng không hoàn toàn tin tưởng Lãnh Vân Hiên, cho nên không nói ra việc Thừa Vũ đích thân tới vương phủ. Ta nên trở lại tiệm vải thì hơn.
Như vậy cũng được. Lãnh Vân Hiên đồng tình, cho người đưa nàng trở lại tiệm vải.
Lôi Thừa Vũ đang ở đây, Ninh Nhược Đình liền không dám khinh suất, nàng đeo sa che mặt, sau đó trở lại tiệm vải.
Xe ngựa dừng ở tiệm vải, nàng vén mành bước xuống, vịn ở tay của nha hoàn, vô tình đụng đến vết thương trên vai, nàng đau đớn nhíu mày lại, bước chân có phần lảo đảo, trâm hồng ngọc trên đầu rơi xuống đất cạch một tiếng, Ninh Nhược Đình hốt hoảng nhặt lên, lại phát hiện trên mặt hồng ngọc có vết nứt, khiến cho nàng bỗng dưng cảm thấy bất an, dường như có điều chẳng lành đang xảy ra.
Cùng lúc đó, khách điếm phía Nam thành.
Lôi Thừa Vũ đột ngột cúi gập người, tay trái chống lên bàn, máu tươi bên khoé miệng tràn ra, gương mặt tuấn tú tái nhợt không chút huyết sắc, Lý Đằng nghe thấy, vội từ phòng bên chạy sang, giúp hắn lấy thuốc uống. Thuốc này đang dần dần mất đi công hiệu, những lần hoàng thượng thổ huyết càng ngày càng nhiều.
Lý Đằng liên lạc được với Mộ lão, ông nói Linh Tiên đan đang trong quá trình luyện chế, còn nói sơ qua quá trình họ lấy được Linh Y thảo, chỉ có điều tuyệt nhiên không đề cập đến hoàng hậu, lẽ nào hoàng thượng đã phán đoán sai? Hay là do Mộ thái phó bao che cho hoàng hậu? Nhưng khả năng này cũng quá hoang đường, Mộ thái phó chẳng có nguyên do gì để làm như vậy.
Lễ vật đã chuẩn bị tốt chưa? Lôi Thừa Vũ tạm thời ổn định lại hô hấp.
Công tử, đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Được, giờ Mùi xuất phát.
Lý Đằng đi rồi, Lôi Thừa Vũ thay ra ngoại bào dính máu, mặc một cẩm bào màu bạc lên người, toàn thân toát lên quý khí lãnh tĩnh, nhưng vẫn như cũ không che giấu được vẻ tiều tuỵ mệt mỏi. Gương mặt hắn gầy guộc hơn trước, cằm lún phún râu, hai hốc mắt có phần sâu hơn, vừa nhìn đã biết sức khoẻ không tốt.
Lôi Thừa Vũ mở ra hộc tủ, mở bức hoạ cuộn tròn trải lên bàn, nhìn ngắm nó lâu thật lâu.
Trong hoạ là nữ tử một thân phượng bào kiêu sa, mắt hạnh hữu thần lấp lánh, sống mũi cao nhỏ,
hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, nụ cười thân thuộc vô cùng, nàng không ai khác, chính là ái hậu của hắn.
Lôi Thừa Vũ lúc này rất lo lắng- hắn sợ dù có tìm đến vương phủ, cũng không thấy được nàng.
Lý Đằng, chúng ta ngay bây giờ đi Hiên vương phủ! Hắn không thể đợi thêm nữa.
Ninh Nhược Đình về tới tiệm vải, cũng là lúc xe ngựa của hắn đi qua, cứ thế, hai người vô tình lướt qua nhau.
Nàng vừa cúi xuống nhặt trâm, ngẩng lên, lại thấy một cỗ xe ngang qua, ánh mắt thốt nhiên nhìn theo không rời, đến khi cỗ xe khuất hẳn.
Hắn dĩ nhiên không tìm được nàng trong vương phủ, chỉ có thể xã giao với Lãnh Vân Hiên mấy câu, gặp sư phụ và sư thúc một chút, sau đó liền cáo từ. Lôi Thừa Vũ nghĩ đến tiệm vải lần trước, liền đến đó dò hỏi lần nữa.
Ninh Nhược Đình ở trong sương phòng, nàng nằm trên giường chợp mắt một lát, đã ba ngày đêm không có lúc nào yên giấc, cơ thể thật sự có chút quá sức, thân hình vốn mảnh mai nay gầy yếu đi nhiều.
Trong mơ, lại là tiên bà đưa nàng xuyên qua, một tháng nay, nàng mơ thấy bà ấy rất nhiều lần, bà ấy không nói gì, chỉ là đứng lặng nhìn nàng thật lâu, rồi cứ thế biến mất.
Cộc cộc!
Nhị chưởng quỹ? Nhị chưởng quỹ, có khách nhân muốn gặp ngài! Nha hoàn bên ngoài gõ cửa vài lần không có động tĩnh, đã bắt đầu sốt ruột.
Ta ra ngay. Ninh Nhược Đình rời giường, chải lại đầu tóc có chút lộn xộn, sửa sang xiêm y, nàng mở cửa, hỏi Ai tìm ta vậy?
Sau ngày khai trương, nàng không ra mặt đứng quầy, vị khách nhân này bỗng nhiên muốn gặp, nàng vẫn là nên hỏi nguyên cớ trước.
Nhị chưởng quỹ! Văn Giản đi vào, sắc mặt trầm trọng, hắn khoát tay cho nha hoàn lui, nói khẽ vào tai nàng Hoàng thượng tới đây!
Cái gì? Ninh Nhược Đình hoảng hốt, thiếu chút nữa là hét lớn lên, nàng nghĩ nghĩ, liền chỉ một nha hoàn thường ngày phụ trách kiểm kê, thông minh lanh lợi A Lam, ngươi tới đây!
Nha hoàn A Lam tiến lại gần, nghe nàng nói xong, vội vàng xua xua tay Chưởng quỹ, ngài nói gì vậy? Sao nô tì có thể?
Ninh Nhược Đình cứng rắn bắt ép nàng Được, nhất định được!
Mà Lôi Thừa Vũ ngồi bên ngoài chờ đợi, trong lòng đã giống như kiến bò trên chảo nóng, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn vào cánh cửa thông với hậu viện.
Từ bên trong, một nữ tử ăn mặc khá sang trọng đi ra, dung mạo thanh tú, nành gật đầu chào Ta chính là Nhị chưởng quỹ tiệm này, danh xưng Mộ Lam, khách nhân xin hỏi có chuyện gì?
Lôi Thừa Vũ thất vọng, không ngờ, người hắn đặt hi vọng nhất, cuối cùng chỉ là một người xa lạ không hơn không kém.
Mà lúc này, Ninh Nhược Đình ngồi ở trong phòng, nàng thật rất muốn chạy ngay ra ngoài gặp hắn, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, chuyện đã đến nước này, nàng không thể quay đầu được nữa rồi, thay vì dây dưa không dứt, chi bằng dứt khoát một lần.
Văn Giản thấy bộ dáng thất thần của nàng, cũng đoán biết được nàng suy nghĩ điều gì, hắn ngồi xuống đối diện nàng Dù sao thì, sau này hoàng thượng sẽ hiểu tấm lòng của nương nương.
Nàng chớp chớp mi, hỏi hắn Vừa rồi huynh nhìn thấy Thừa Vũ?
Phải.
Có thể tả lại cho ta được không? Cơn đau bên thái dương lại ẩn ẩn truyền đến, khiến cho hô hấp khó khăn hơn.
Văn Giản không dối nàng Hoàng thượng người gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng tiều tuỵ hơn trước.
Ninh Nhược Đình rũ mi mắt, chính nàng cũng tin tưởng tuyệt đối tình cảm của hắn, lại có thể mâu thuẫn với bản thân như vậy, cho rằng sẽ có một nữ nhân khác thay thế mình trong lòng hắn. Nếu đã nghĩ Lôi Thừa Vũ thực sự là một nam nhân thay lòng đổi dạ, liệu nàng có vì hắn mà hi sinh?
Trên gương mặt u buồn của Ninh Nhược Đình phá lệ nở nụ cười, phải, nàng là đang cười nhạo chính mình quá mức ấu trĩ.
Linh Tiên đan sắp luyện thành rồi, chàng sẽ nhanh chóng mạnh khoẻ như trước, thậm chí hơn trước. Không sao nữa rồi... Nàng tự mình thì thào những lời lừa mình dối người, nàng nhất định phải đi, cho nên, hãy để nàng dành mọi điều tốt đẹp nhất có thể cho Thừa Vũ, coi như một kỉ vật tiễn biệt.
* phòng nghỉ cho khách
/72
|