Chú Khánh đi về bằng mô tô cùng Thanh Phong, còn Kei và Lucy vẫn đi bằng xe bus như ban sáng. Giờ đã là xế chiều. Hoàng hôn nhuộm một màu đỏ lên tất cả mọi thứ. Thấy Lucy lẳng lặng ngồi bên cạnh mình và dán mắt vào con đường chạy vùn vụt qua cửa sổ. Kei cúi xuống định đùa với cô bé một chút thì cậu thấy ở khóe mắt cô có một giọt nước mắt chực rơi ra.
-Sao vậy Lucy ?
Đưa tay lên vò đầu, cô nhóc gượng cười:
-Trước đây tớ đã từng mơ ước có một người bố, nhưng từ khi biết bố mình vẫn còn, không hiểu sao tớ không cảm thấy vui gì cả. Ông ấy thật khác với sự tưởng tượng của tớ trước đây…
Khoác tay lên vai Lucy, Kei kéo cô bé vào lòng mình nhẹ nhàng.
-Tớ không biết phải nói gì để an ủi cậu cả. Nhưng đâu phải cậu chỉ có bố là người thân, cậu còn có bạn bè, còn anh Bạch Dương, gia đình chú Khánh, lúc nào mọi người cũng quan tâm, yêu quý cậu mà. Đừng buồn nữa !
-Híc…Đúng rồi… Híc . cảm ơn cậu đã cứu tớ. À…! Cám ơn vì đã luôn ở bên cạnh tớ…
-Ngốc quá ! Đưa tay xoa đầu Lucy, cậu dựa cằm mình vào đầu cô bé mỉm cười.
-À… đột nhiên Lucy bật dậy như nhớ ra điều gì, cô bé ngước lên nhìn Kei thắc mắc.-Không hiểu sao khi nãy không nghe Hải Dương nói gì nhỉ ? Tớ thấy anh ta đâu có giống người biết giải quyết mọi việc bằng thương lượng đâu.
Kei dựa lưng ra sau ghế ngước lên nhìn ngây ngô.
-Không biết nữa. Có lẽ anh ta không muốn có một cô em ngỗ ngáo như cậu đó mà !
Tập tài liệu được lấy từ tay Hải Dương vẫn nằm yên trong người Kei. Lucy nghiêng đầu thắc mắc một lúc rồi quay ra ngoài nhìn trời. Bên ngoài đã chập choạng tối, Lucy thấy bụng mình đói meo. Cả người rã rời. Giờ cô bé mới nhớ là cả ngày nay chưa được ăn gì. Đang xịu mặt ôm bụng thì có một chiếc bánh mì chà bông lơ lững trước mặt Lucy. Như chết đuối vớ được phao, cô bé ngước lên mừng quýnh.
-Đói không ? Tớ chỉ còn hai chiếc bánh này thôi. Chúng ta chia đôi nhé !
Lucy gật đầu lia lịa đưa hai tay cầm lấy chiếc bánh hạnh phúc bỏ vào miệng nhai ngon lành. Ngon thật, nhưng có điều hơi ít. Không sao. Về nhà rồi sẽ ăn bù vậy ! Nhăn mặt nhìn con mèo háu đói đang ngấu nghiến cái bánh trước mặt mình, Kei thắc mắc :
-Nếu cậu đói sao lúc nãy không ăn gì đi Lucy ?
-Tớ không muốn chịu ơn họ. Lucy vừa nhồm nhoàm vừa làu bàu. Kei đưa tay tát nhẹ và gáy cô nhóc thở dài
-Chết đói đến nơi rồi mà còn bày đặt sĩ diện !
Nuốt xong cái bánh và hộp sữa dâu, Lucy lăn ra ngủ ngon lành. Cũng có lẽ vì quá mệt. Nhìn khuôn mặt Lucy đã trở lại yên bình. Kei cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô bé rồi đặt cô ngồi dựa hẳn vào vai mình. Thực ra Hải Dương rất muốn đón Lucy về nhà. Nhưng anh ta đã không thể làm được. Lý do vì sao thì chỉ có anh ta và Kei là biết được thôi…
Lucy quả là một đứa con gái ham ăn ham ngủ, đã về đến trạm mà cô nhóc vẫn còn say sưa như gấu ngủ đông, báo hại Kei phải cõng cô nhóc về tận nhà. Cũng may là Lucy nhỏ con, nếu không chắc Kei đột quỵ vì lao lực rồi…
-Sao vậy Lucy ?
Đưa tay lên vò đầu, cô nhóc gượng cười:
-Trước đây tớ đã từng mơ ước có một người bố, nhưng từ khi biết bố mình vẫn còn, không hiểu sao tớ không cảm thấy vui gì cả. Ông ấy thật khác với sự tưởng tượng của tớ trước đây…
Khoác tay lên vai Lucy, Kei kéo cô bé vào lòng mình nhẹ nhàng.
-Tớ không biết phải nói gì để an ủi cậu cả. Nhưng đâu phải cậu chỉ có bố là người thân, cậu còn có bạn bè, còn anh Bạch Dương, gia đình chú Khánh, lúc nào mọi người cũng quan tâm, yêu quý cậu mà. Đừng buồn nữa !
-Híc…Đúng rồi… Híc . cảm ơn cậu đã cứu tớ. À…! Cám ơn vì đã luôn ở bên cạnh tớ…
-Ngốc quá ! Đưa tay xoa đầu Lucy, cậu dựa cằm mình vào đầu cô bé mỉm cười.
-À… đột nhiên Lucy bật dậy như nhớ ra điều gì, cô bé ngước lên nhìn Kei thắc mắc.-Không hiểu sao khi nãy không nghe Hải Dương nói gì nhỉ ? Tớ thấy anh ta đâu có giống người biết giải quyết mọi việc bằng thương lượng đâu.
Kei dựa lưng ra sau ghế ngước lên nhìn ngây ngô.
-Không biết nữa. Có lẽ anh ta không muốn có một cô em ngỗ ngáo như cậu đó mà !
Tập tài liệu được lấy từ tay Hải Dương vẫn nằm yên trong người Kei. Lucy nghiêng đầu thắc mắc một lúc rồi quay ra ngoài nhìn trời. Bên ngoài đã chập choạng tối, Lucy thấy bụng mình đói meo. Cả người rã rời. Giờ cô bé mới nhớ là cả ngày nay chưa được ăn gì. Đang xịu mặt ôm bụng thì có một chiếc bánh mì chà bông lơ lững trước mặt Lucy. Như chết đuối vớ được phao, cô bé ngước lên mừng quýnh.
-Đói không ? Tớ chỉ còn hai chiếc bánh này thôi. Chúng ta chia đôi nhé !
Lucy gật đầu lia lịa đưa hai tay cầm lấy chiếc bánh hạnh phúc bỏ vào miệng nhai ngon lành. Ngon thật, nhưng có điều hơi ít. Không sao. Về nhà rồi sẽ ăn bù vậy ! Nhăn mặt nhìn con mèo háu đói đang ngấu nghiến cái bánh trước mặt mình, Kei thắc mắc :
-Nếu cậu đói sao lúc nãy không ăn gì đi Lucy ?
-Tớ không muốn chịu ơn họ. Lucy vừa nhồm nhoàm vừa làu bàu. Kei đưa tay tát nhẹ và gáy cô nhóc thở dài
-Chết đói đến nơi rồi mà còn bày đặt sĩ diện !
Nuốt xong cái bánh và hộp sữa dâu, Lucy lăn ra ngủ ngon lành. Cũng có lẽ vì quá mệt. Nhìn khuôn mặt Lucy đã trở lại yên bình. Kei cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô bé rồi đặt cô ngồi dựa hẳn vào vai mình. Thực ra Hải Dương rất muốn đón Lucy về nhà. Nhưng anh ta đã không thể làm được. Lý do vì sao thì chỉ có anh ta và Kei là biết được thôi…
Lucy quả là một đứa con gái ham ăn ham ngủ, đã về đến trạm mà cô nhóc vẫn còn say sưa như gấu ngủ đông, báo hại Kei phải cõng cô nhóc về tận nhà. Cũng may là Lucy nhỏ con, nếu không chắc Kei đột quỵ vì lao lực rồi…
/99
|