love 3: Chờ đợi _ đợi chờ
Nhưng đó là chuyện của 10 năm sau. còn bây giờ là đoạn kể về thời gian đầu Candy đến Nhật.
Nhật Bản, Tokyo :
Sau khi nghỉ ngơi tại khách sạn 5 sao Royal 1 đêm( vì lệch múi giờ) Candy cùng người quản gia tìm đến địa chỉ ghi sau tấm ảnh. Đó là 1 khu biệt thự nguy nga tráng lệ không khác gì 1 tòa lâu đài. Chiếc xe từ từ lăn bánh, lướt qua những hàng cây được cắt tỉa vô cùng công phu , tỉ mỉ rồi đỗ xịch trước đại sảnh của tòa nhà. Candy đưa tấm ảnh cho tốp vệ sĩ, nhờ chuyển cho ngài chủ tịch. Và vài phút sau, 1 người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đi ra, trả lại bức ảnh và dẫn Candy đi theo mình. Candy đi qua cả 1 hành lang dài, xung quanh là những bức tranh quý giá treo đầy tường. Trước mắt Candy là 1 cánh cửa gỗ lớn được chạm trổ tinh xảo, choáng cả tầm nhìn. Và khi cánh của từ từ được mở ra,lúc Candy bước vào cũng là lúc cuộc đời Candy đã hoàn toàn thay đổi kể từ giây phút ấy.
Trước mặt Candy là người đàn ông trong tấm hình: ông ngoại. nhưng Candy không có chút cảm giác gì. Khuôn mặt thân thuộc nhưng lạnh như băng giá không chút thay đổi khi thấy Candy bước vào. Nhìn thẳng vào mắt ông, Candy thoáng ớn lạnh. Một đôi mắt chứa đựng sự bí hiểm và tàn nhẫn. Candy thu hết can đảm, hít 1 hơi thật sâu và cất tiếng:
_ Chào ông ạ! Con là Kady Johnson, con gái của mẹ Kyo Yashi, cũng có nghĩa là con là cháu gái của ông.
_ Ta biết! Con cứ ở đây chơi! Nhưng..._ ông chậm rãi nói_ ba mẹ của con đâu mà không vào?
Candy khẽ nhếch mép, rồi với bộ mặt giá buốt đáp lại:
_ Ông không biết sao? Ba mẹ con... mất rồi!_ nghiến răng.
Khuôn mặt ông biến sắc trong 1 thoáng. Hình như ông không thể tin nổi vào tai mình. Trong 2 tháng ông bị ốm
nặng, mọi việc được giao lại cho người thư kí của ông.... và ông không hề được biết... chuyện đó..!!! Là sao???
_ Vậy ư? _ông thốt ra 1 câu như để kiểm chứng độ chính xác của điều Candy vừa nói_ Ta...
_ Vâng. Và bây giờ... con chỉ còn ông là người thân duy nhất..._ Candy dừng lại rồi nói tiếp_ Cũng giống như ông chỉ còn con là người thân duy nhất vậy.
_ Ta... _ông im lặng 1 lúc_ Từ bây giờ, đây là nhà của con. Nhưng... ta không chấp nhận cái tên họ đó!!_ ông trừng mắt_ ít ra, con cũng phải đổi ngay cái tên mang dòng máu ngoại lai đó đi.Và... đừng nhìn chằm chằm vào ta bằng đôi mắt màu xanh ấy. Con hãy đổi tên là...
_ Lanayi Liuyashi!! Mẹ con đã đặt cho con cái tên đó_ Candy xen ngang_ cái tên mà nhìn vào... không ai phát hiện con là con cháu họ Yashi... Con xin lỗi! có thể ông sẽ cho con là vô phép, nhưng..._ Candy cúi đầu, dáng điệu buồn bã.
_ Không sao! Con cứ ở lại đây. Con luôn là công chúa của tập đoàn AKT này.
_ Con ... không muốn làm công chúa..._ Candy lạnh lùng.
_ Vậy thì con muốn gì đây ?Ta sẽ cho nếu con muốn. Tất nhiên, còn phải tùy thuộc vào câu trả lời của con nữa_ ông dò hỏi, trong lòng vô cùng thích thú trước cô cháu gái lần đầu tiên được gặp của mình.
_ Hãy cho con trở thành người thừa kế của ông!!! _ Candy dõng dạc nói_ đó là mục đích duy nhất của con khi đến đây!!!
Ông trừng mắt nhìn Candy. Thốt ra những lời mà có người cả đời cũng không dám nói trong khi Candy chỉ vừa tròn 5 tuổi, ông thật sự kinh ngạc không nói nên lời trước cô cháu gái của mình.Ông nhíu mày, mặt đanh lại. Căn phòng chìm trong im lặng_ 1sự im lặng đáng sợ. Sau một hồi lâu,ông lạnh lùng cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng :
_ con có hiểu mình vừa nói gì không?Con tự tin là mình có thừa khả năng để khống chế được những con người mưu
mô sành sõi đầy kinh nghiệm trong kinh doanh hay sao?Con còn quá nhỏ. Ít ra, cũng phải 20 năm nữa. Nhưng con là con gái. Đó là việc tưởng như không thể.
_ Vâng, con biết. Nhưng con tự tin là mình sẽ làm được. Không phải 20 năm. Con tự tin rằng, chỉ 10 năm nữa, con có đủ khả năng để điều hành toàn bộ tập đoàn. Con hiểu là ông sẽ không tin con. Vậy ông muốn con làm gì để ông có thể tin tưởng con ? Ông hãy đưa ra thử thách đi, con sẽ đáp ứng và thực hiện.
_ Được rồi! Nếu con đã tự tin như thế . Hãy thi vào trường Xbest xem nào! Đi học và kết bạn. Nếu con có thể hoàn thành khóa học trước năm 16 tuổi, thì ta sẽ nghĩ lại. Nhưng nhớ là không được tự ý để lộ việc con là cháu ta. Đó là giao ước và cũng là cơ hội duy nhất dành cho con!!
_ Vâng. vậy con xin lui ạ!_ Candy cúi đầu, bước ra rồi đóng cửa , để lại người đàn ông già cô độc trong căn phòng lạnh lẽo.
Người quản gia đứng đợi ngoài cửa nãy giờ. Candy nhìn ông, khẽ nói :
_ Con sẽ ở lại đây! Ông hãy về đi!
_ Tôi...
_ Ông đừng nói gì cả! Hãy trông nom ngôi nhà thay con! con sẽ gửi thư và ảnh cho ông mỗi tháng ! ông cứ sử dụng tiền trong tài khoản của con, không sao đâu!
_ tôi biết rồi! Nhưng tiền thì không cần đâu! tôi sẽ trông coi cả mộ phần của ông bà chủ nữa. Tạm biệt cô chủ!
Người quản gia cúi xuống, Candy thơm nhẹ lên má ông. Mắt ông đỏ hoe, như săp khóc. Ông mỉm cười nhìn Candy thật hiền rồi quay đi...
Và ngày hôm đó, ở New York:
_ Ông bà về rồi ạ!!
_ ừm, cô đem hành lí lên tầng 2 giúp tôi nhé!
_ Vâng! Bé Sakura và cậu chủ ( chị này hơi sợ Kid nên không dám gọi tên>.<) có muốn uống gì không? _ cô nữ giúp việc quay lại hỏi 2 đứa trẻ.
_ em uống nước cam!_ cô bé nhanh nhảu.
_ Không, Cảm ơn chị_ Kid lạnh lùng đáp.
_ À bé Sakura này,hình như có 1 cô bé bạn em đến tìm đấy!
_ Bạn??!! _ Cô bé tròn xoe mắt .
_ Ừ!! Đẹp ngất ngây luôn!!! tóc nâu dài, rồi lấp lánh mấy sợi vàng nữa!! À! Đặc biệt là đôi mắt màu xanh cây!! Chị cứ nghĩ là mình gặp thiên thần ấy!!Mà hình như có chuyện gì gấp lắm.
_ Em hok có ai là bạn mà giống như thế cả!!Anh Kid! Anh có quen hok?_ cô bé quay lại hỏi.
_ Ca..n ...Candy!!??!!_ Kid trợn tròn mắt lẩm bẩm trong miệng rồi vụt chạy đi, không để ý đến cả tiếng gọi của cô em gái:
_ Anh Kid!!??? Anh đi đâu thế!!!???? Nè!!!!!!!
Kid chạy thật nhanh, chui sang nhà Candy.Cậu thu hết can đảm đi đến trước của. Nhưng không có ai ở nhà. Căn biệt thư yên ắng đến đáng sợ.Không biết tại sao, Kid cứ cảm thấy bất an trong lòng. Buồn bã, Kid quay về, và đi đến " Căn cứ địa bí mật". Trên thân cây , có 1 dấu khắc mới, giữa hình trái tim. Đó là 1 chữ "F" . Kid vội leo lên căn nhà gỗ. Cậu giật mình, suýt giẫm phải cái hộp để giữa phòng. Trên hộp có chữ: " from Candy" " To Kid" . Kid vội vàng mẳ hộp ra. 1 sợi dây chuyền và 1 bức thư. Mở ra đọc, Kid bàng hoàng:
_ Không... kh..ông... Không thể thế được!!! Không được đâu, Candy à!!!! Candy... quay về đi!!!Không...!!!!!
AAAAAAHHHHH!!!!!! KKHHÔONNGGG !!!! CANDY!!!!!!!!!!!!!CANDY!!!!!!!! _ Kid gào to, tay siết chặt sợi dây chuyền.
... 1 tháng sau...
... New York.
_ Hôm nay chắc chắn là Kid được thả phải không mày?
_Ừ!! Chắc thế!
_ Dù sao cũng tội nó thật!!! Tao chưa bao giờ thấy nó nổi loạn như thế!!
_ Ờ!! Tên ngu ngốc!! Định bay sang Nhật đuổi theo Candy luôn cơ đấy!! Mà sao nó không biết nghĩ thế nhỉ?? Nó làm sao bay ra nước ngoài mà không có người lớn đi cùng được chứ???
_ Làm sao mà tao biết được!!!! Tại hành động rồ dại ấy mà nó bị ba giam luôn trong nhà kho đến 1 tháng lận còn gì. Đúng là yêu quá hóa điên!!!
_ Thôi, đời người ít nhất ai cũng điên 1 lần ( >.< trời, Angdevy ngán bọn " cụ non " này đến tận cổ rồi à>.<)!!! Nó được tha là may rồi!! Không có nó, chán chết mất!!!( không có người để hành hạ đây mà>.< đúng là lũ " devil">.<)
Và lúc đó...
Nhật Bản, Tokyo.
Tại phòng làm việc của Chủ tịch tập đoàn AKT:
_ Con bé thế nào rồi?_ 1 giọng nói trầm trầm cất lên.
_ Thưa chủ tịch, cô chủ đã xuất sắc vượt qua các vòng thi tuyển chọn, vào học lớp xuất sắc nhất và trở thành hội trưởng hội học sinh khối cấp I .
_ Ừm . Vậy còn bạn bè?
_ cô chủ hiên có 3 người bạn khá thân. Người đầu tiên tên là Neyuli Tamaya, con gái nhà Tamaya, 1 gia đình nổi tiếng về văn hóa truyền thống và đặc biệt có tiếng tăm trong lĩnh vực y học. Người bạn thứ 2 là Hanachi Iguyashi, dòng họ của những chính trị gia và luật sư nổi tiếng. Người cuối cùng là Salasa Ikune, công chúa của công ty Stars, chuyên đào tạo các thần tượng, người mẫu và ca sĩ được ưa thích nhất hiện nay, mặt khác còn rất có thế lực trong giới nghệ thuật, đứng đầu trong ngành truyền thông và báo chí.
_ Hừm_ Ông trầm ngâm.
_ Tuy nhiên, hình như tôi quên nói, nếu không xét về gia cảnh cũng như địa vị, thì những vị tiểu thư quý tộc này đều được mệnh danh là thần đồng, xuất sắc trong mọi lĩnh vực, đứng đầu các học sinh. Ngay cả những cô cậu lớn tuổi hơn cũng phải nể sợ. Cô chủ... khi vừa nhìn thấy họ, đã nói :" Đây rồi, những người mình cần"
_ thật đáng sợ, đúng là cháu gái của ta_ vị chủ tịch khẽ nói_ lời nói đùa hưởng ứng của ta... nếu không thực hiện thì xem ra không được rồi. ta cứ nghĩ con bé chỉ nói cho vui vậy thôi, không ngờ nó làm thật. 5 tuổi mà đã có mắt nhìn người như vậy, lại thêm tham vọng lớn đến thế, quả xứng đáng là người thừa kế của ta..._ ông im lặng1 lúc, rồi nói tiếp_ Nhưng chỉ vì ba mẹ mất mà nó trở thành như thế thì ..thật khó tin và... quá đáng sợ... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sự thật việc cháu gái ta biến thành như vậy là do nguyên nhân nào? lạnh lùng hơn băng giá, hơn cả ta... chấp nhận 1 cuộc sống cô độc... ta không muốn cuộc đời của nó sẽ lặp lại giống như cuộc đời của ta...
trong 1 căn phòng lỗng lẫy bậc nhất của dinh thự họ Yashi:
" Con đã thích nghi dần với cuộc sống ở đây. Không có ông khó khăn hơn con tưởng. Nhưng con vẫn ổn. Mọi việc ở bên đó, con xin giao lại cho ông. Mong ông giúp đỡ.
Chúc ông khỏe mạnh!!
Candy "
Candy gập bức thư rồi bỏ vào phong bì cùng vài tấm ảnh của mình. Candy tựa lưng vào ghế, nhìn vào 1 khoảng trắng vô định, khẽ thở dài " Kid à !! Kid còn nhớ Candy không? Candy... đã không thể quay đầu lại được nữa rồi... "
Nhưng đó là chuyện của 10 năm sau. còn bây giờ là đoạn kể về thời gian đầu Candy đến Nhật.
Nhật Bản, Tokyo :
Sau khi nghỉ ngơi tại khách sạn 5 sao Royal 1 đêm( vì lệch múi giờ) Candy cùng người quản gia tìm đến địa chỉ ghi sau tấm ảnh. Đó là 1 khu biệt thự nguy nga tráng lệ không khác gì 1 tòa lâu đài. Chiếc xe từ từ lăn bánh, lướt qua những hàng cây được cắt tỉa vô cùng công phu , tỉ mỉ rồi đỗ xịch trước đại sảnh của tòa nhà. Candy đưa tấm ảnh cho tốp vệ sĩ, nhờ chuyển cho ngài chủ tịch. Và vài phút sau, 1 người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đi ra, trả lại bức ảnh và dẫn Candy đi theo mình. Candy đi qua cả 1 hành lang dài, xung quanh là những bức tranh quý giá treo đầy tường. Trước mắt Candy là 1 cánh cửa gỗ lớn được chạm trổ tinh xảo, choáng cả tầm nhìn. Và khi cánh của từ từ được mở ra,lúc Candy bước vào cũng là lúc cuộc đời Candy đã hoàn toàn thay đổi kể từ giây phút ấy.
Trước mặt Candy là người đàn ông trong tấm hình: ông ngoại. nhưng Candy không có chút cảm giác gì. Khuôn mặt thân thuộc nhưng lạnh như băng giá không chút thay đổi khi thấy Candy bước vào. Nhìn thẳng vào mắt ông, Candy thoáng ớn lạnh. Một đôi mắt chứa đựng sự bí hiểm và tàn nhẫn. Candy thu hết can đảm, hít 1 hơi thật sâu và cất tiếng:
_ Chào ông ạ! Con là Kady Johnson, con gái của mẹ Kyo Yashi, cũng có nghĩa là con là cháu gái của ông.
_ Ta biết! Con cứ ở đây chơi! Nhưng..._ ông chậm rãi nói_ ba mẹ của con đâu mà không vào?
Candy khẽ nhếch mép, rồi với bộ mặt giá buốt đáp lại:
_ Ông không biết sao? Ba mẹ con... mất rồi!_ nghiến răng.
Khuôn mặt ông biến sắc trong 1 thoáng. Hình như ông không thể tin nổi vào tai mình. Trong 2 tháng ông bị ốm
nặng, mọi việc được giao lại cho người thư kí của ông.... và ông không hề được biết... chuyện đó..!!! Là sao???
_ Vậy ư? _ông thốt ra 1 câu như để kiểm chứng độ chính xác của điều Candy vừa nói_ Ta...
_ Vâng. Và bây giờ... con chỉ còn ông là người thân duy nhất..._ Candy dừng lại rồi nói tiếp_ Cũng giống như ông chỉ còn con là người thân duy nhất vậy.
_ Ta... _ông im lặng 1 lúc_ Từ bây giờ, đây là nhà của con. Nhưng... ta không chấp nhận cái tên họ đó!!_ ông trừng mắt_ ít ra, con cũng phải đổi ngay cái tên mang dòng máu ngoại lai đó đi.Và... đừng nhìn chằm chằm vào ta bằng đôi mắt màu xanh ấy. Con hãy đổi tên là...
_ Lanayi Liuyashi!! Mẹ con đã đặt cho con cái tên đó_ Candy xen ngang_ cái tên mà nhìn vào... không ai phát hiện con là con cháu họ Yashi... Con xin lỗi! có thể ông sẽ cho con là vô phép, nhưng..._ Candy cúi đầu, dáng điệu buồn bã.
_ Không sao! Con cứ ở lại đây. Con luôn là công chúa của tập đoàn AKT này.
_ Con ... không muốn làm công chúa..._ Candy lạnh lùng.
_ Vậy thì con muốn gì đây ?Ta sẽ cho nếu con muốn. Tất nhiên, còn phải tùy thuộc vào câu trả lời của con nữa_ ông dò hỏi, trong lòng vô cùng thích thú trước cô cháu gái lần đầu tiên được gặp của mình.
_ Hãy cho con trở thành người thừa kế của ông!!! _ Candy dõng dạc nói_ đó là mục đích duy nhất của con khi đến đây!!!
Ông trừng mắt nhìn Candy. Thốt ra những lời mà có người cả đời cũng không dám nói trong khi Candy chỉ vừa tròn 5 tuổi, ông thật sự kinh ngạc không nói nên lời trước cô cháu gái của mình.Ông nhíu mày, mặt đanh lại. Căn phòng chìm trong im lặng_ 1sự im lặng đáng sợ. Sau một hồi lâu,ông lạnh lùng cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng :
_ con có hiểu mình vừa nói gì không?Con tự tin là mình có thừa khả năng để khống chế được những con người mưu
mô sành sõi đầy kinh nghiệm trong kinh doanh hay sao?Con còn quá nhỏ. Ít ra, cũng phải 20 năm nữa. Nhưng con là con gái. Đó là việc tưởng như không thể.
_ Vâng, con biết. Nhưng con tự tin là mình sẽ làm được. Không phải 20 năm. Con tự tin rằng, chỉ 10 năm nữa, con có đủ khả năng để điều hành toàn bộ tập đoàn. Con hiểu là ông sẽ không tin con. Vậy ông muốn con làm gì để ông có thể tin tưởng con ? Ông hãy đưa ra thử thách đi, con sẽ đáp ứng và thực hiện.
_ Được rồi! Nếu con đã tự tin như thế . Hãy thi vào trường Xbest xem nào! Đi học và kết bạn. Nếu con có thể hoàn thành khóa học trước năm 16 tuổi, thì ta sẽ nghĩ lại. Nhưng nhớ là không được tự ý để lộ việc con là cháu ta. Đó là giao ước và cũng là cơ hội duy nhất dành cho con!!
_ Vâng. vậy con xin lui ạ!_ Candy cúi đầu, bước ra rồi đóng cửa , để lại người đàn ông già cô độc trong căn phòng lạnh lẽo.
Người quản gia đứng đợi ngoài cửa nãy giờ. Candy nhìn ông, khẽ nói :
_ Con sẽ ở lại đây! Ông hãy về đi!
_ Tôi...
_ Ông đừng nói gì cả! Hãy trông nom ngôi nhà thay con! con sẽ gửi thư và ảnh cho ông mỗi tháng ! ông cứ sử dụng tiền trong tài khoản của con, không sao đâu!
_ tôi biết rồi! Nhưng tiền thì không cần đâu! tôi sẽ trông coi cả mộ phần của ông bà chủ nữa. Tạm biệt cô chủ!
Người quản gia cúi xuống, Candy thơm nhẹ lên má ông. Mắt ông đỏ hoe, như săp khóc. Ông mỉm cười nhìn Candy thật hiền rồi quay đi...
Và ngày hôm đó, ở New York:
_ Ông bà về rồi ạ!!
_ ừm, cô đem hành lí lên tầng 2 giúp tôi nhé!
_ Vâng! Bé Sakura và cậu chủ ( chị này hơi sợ Kid nên không dám gọi tên>.<) có muốn uống gì không? _ cô nữ giúp việc quay lại hỏi 2 đứa trẻ.
_ em uống nước cam!_ cô bé nhanh nhảu.
_ Không, Cảm ơn chị_ Kid lạnh lùng đáp.
_ À bé Sakura này,hình như có 1 cô bé bạn em đến tìm đấy!
_ Bạn??!! _ Cô bé tròn xoe mắt .
_ Ừ!! Đẹp ngất ngây luôn!!! tóc nâu dài, rồi lấp lánh mấy sợi vàng nữa!! À! Đặc biệt là đôi mắt màu xanh cây!! Chị cứ nghĩ là mình gặp thiên thần ấy!!Mà hình như có chuyện gì gấp lắm.
_ Em hok có ai là bạn mà giống như thế cả!!Anh Kid! Anh có quen hok?_ cô bé quay lại hỏi.
_ Ca..n ...Candy!!??!!_ Kid trợn tròn mắt lẩm bẩm trong miệng rồi vụt chạy đi, không để ý đến cả tiếng gọi của cô em gái:
_ Anh Kid!!??? Anh đi đâu thế!!!???? Nè!!!!!!!
Kid chạy thật nhanh, chui sang nhà Candy.Cậu thu hết can đảm đi đến trước của. Nhưng không có ai ở nhà. Căn biệt thư yên ắng đến đáng sợ.Không biết tại sao, Kid cứ cảm thấy bất an trong lòng. Buồn bã, Kid quay về, và đi đến " Căn cứ địa bí mật". Trên thân cây , có 1 dấu khắc mới, giữa hình trái tim. Đó là 1 chữ "F" . Kid vội leo lên căn nhà gỗ. Cậu giật mình, suýt giẫm phải cái hộp để giữa phòng. Trên hộp có chữ: " from Candy" " To Kid" . Kid vội vàng mẳ hộp ra. 1 sợi dây chuyền và 1 bức thư. Mở ra đọc, Kid bàng hoàng:
_ Không... kh..ông... Không thể thế được!!! Không được đâu, Candy à!!!! Candy... quay về đi!!!Không...!!!!!
AAAAAAHHHHH!!!!!! KKHHÔONNGGG !!!! CANDY!!!!!!!!!!!!!CANDY!!!!!!!! _ Kid gào to, tay siết chặt sợi dây chuyền.
... 1 tháng sau...
... New York.
_ Hôm nay chắc chắn là Kid được thả phải không mày?
_Ừ!! Chắc thế!
_ Dù sao cũng tội nó thật!!! Tao chưa bao giờ thấy nó nổi loạn như thế!!
_ Ờ!! Tên ngu ngốc!! Định bay sang Nhật đuổi theo Candy luôn cơ đấy!! Mà sao nó không biết nghĩ thế nhỉ?? Nó làm sao bay ra nước ngoài mà không có người lớn đi cùng được chứ???
_ Làm sao mà tao biết được!!!! Tại hành động rồ dại ấy mà nó bị ba giam luôn trong nhà kho đến 1 tháng lận còn gì. Đúng là yêu quá hóa điên!!!
_ Thôi, đời người ít nhất ai cũng điên 1 lần ( >.< trời, Angdevy ngán bọn " cụ non " này đến tận cổ rồi à>.<)!!! Nó được tha là may rồi!! Không có nó, chán chết mất!!!( không có người để hành hạ đây mà>.< đúng là lũ " devil">.<)
Và lúc đó...
Nhật Bản, Tokyo.
Tại phòng làm việc của Chủ tịch tập đoàn AKT:
_ Con bé thế nào rồi?_ 1 giọng nói trầm trầm cất lên.
_ Thưa chủ tịch, cô chủ đã xuất sắc vượt qua các vòng thi tuyển chọn, vào học lớp xuất sắc nhất và trở thành hội trưởng hội học sinh khối cấp I .
_ Ừm . Vậy còn bạn bè?
_ cô chủ hiên có 3 người bạn khá thân. Người đầu tiên tên là Neyuli Tamaya, con gái nhà Tamaya, 1 gia đình nổi tiếng về văn hóa truyền thống và đặc biệt có tiếng tăm trong lĩnh vực y học. Người bạn thứ 2 là Hanachi Iguyashi, dòng họ của những chính trị gia và luật sư nổi tiếng. Người cuối cùng là Salasa Ikune, công chúa của công ty Stars, chuyên đào tạo các thần tượng, người mẫu và ca sĩ được ưa thích nhất hiện nay, mặt khác còn rất có thế lực trong giới nghệ thuật, đứng đầu trong ngành truyền thông và báo chí.
_ Hừm_ Ông trầm ngâm.
_ Tuy nhiên, hình như tôi quên nói, nếu không xét về gia cảnh cũng như địa vị, thì những vị tiểu thư quý tộc này đều được mệnh danh là thần đồng, xuất sắc trong mọi lĩnh vực, đứng đầu các học sinh. Ngay cả những cô cậu lớn tuổi hơn cũng phải nể sợ. Cô chủ... khi vừa nhìn thấy họ, đã nói :" Đây rồi, những người mình cần"
_ thật đáng sợ, đúng là cháu gái của ta_ vị chủ tịch khẽ nói_ lời nói đùa hưởng ứng của ta... nếu không thực hiện thì xem ra không được rồi. ta cứ nghĩ con bé chỉ nói cho vui vậy thôi, không ngờ nó làm thật. 5 tuổi mà đã có mắt nhìn người như vậy, lại thêm tham vọng lớn đến thế, quả xứng đáng là người thừa kế của ta..._ ông im lặng1 lúc, rồi nói tiếp_ Nhưng chỉ vì ba mẹ mất mà nó trở thành như thế thì ..thật khó tin và... quá đáng sợ... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sự thật việc cháu gái ta biến thành như vậy là do nguyên nhân nào? lạnh lùng hơn băng giá, hơn cả ta... chấp nhận 1 cuộc sống cô độc... ta không muốn cuộc đời của nó sẽ lặp lại giống như cuộc đời của ta...
trong 1 căn phòng lỗng lẫy bậc nhất của dinh thự họ Yashi:
" Con đã thích nghi dần với cuộc sống ở đây. Không có ông khó khăn hơn con tưởng. Nhưng con vẫn ổn. Mọi việc ở bên đó, con xin giao lại cho ông. Mong ông giúp đỡ.
Chúc ông khỏe mạnh!!
Candy "
Candy gập bức thư rồi bỏ vào phong bì cùng vài tấm ảnh của mình. Candy tựa lưng vào ghế, nhìn vào 1 khoảng trắng vô định, khẽ thở dài " Kid à !! Kid còn nhớ Candy không? Candy... đã không thể quay đầu lại được nữa rồi... "
/81
|