Chương 2: ( Tiếp )
Giật mình tỉnh giấc lại là lúc nửa đêm, vò vò mái tóc rối, có lẽ lại không ngủ được rồi. Những lúc như thế này, nếu là trước đây, có thể anh đã ngồi uống một cốc rượu không độ rồi tiêu phí thời gian cho việc suy nghĩ, nhưng hiện tại, có vẻ thói quen đó đã thành xa xỉ, trong biệt viện này hình như còn có một vài chai rượu vang đắt tiền loại nồng độ cao, anh không thường uống những loại rượu đó, chúng thay vì say lại khiến anh thanh tỉnh, đàn ông Hoắc gia không bị ảnh hưởng của rượu, càng uống lại càng tỉnh. Nhưng có lẽ hôm nay anh nên thử vài cốc...
Bước chân xuống tầng, anh như cũ không bật đèn, mọi thứ tối om, hôm nay đèn phòng cô không bật nữa, có vẻ đã ngủ rồi, ánh mắt liếc qua rồi lại có chút nuối tiếc thu về, bước chân lại dời đi, anh theo thói quen và trí nhớ của mình, rất nhanh đã tìm đến được tủ ấm, nơi chứa rượu chuyên dụng trong này, châm một cốc rượu đầy, hương rượu vang thơm tho lan tỏa khắp căn bếp, chất lỏng đỏ sậm đong đưa trong chiếc ly pha lê cao cổ tỏa ra một sự kiêu kì và diễm lệ như cái tên mà người ta đặt cho nó, Garish.
Có lẽ chỉ cần một ly cho một buổi tối nhàm chán thường lệ. Nâng li rượu đi một đường trở lại phòng của mình, lúc đi gần hết hành lang, đột nhiên anh phát hiện một bóng người đang đi đi lại lại gần đó, nhìn sợi dây buộc tóc màu sáng bạc, anh híp mắt lại, cẩn trọng không phát ra tiếng động đi gần về phía đó. Đến khi đã đứng bên cạnh người đang lén lén lút lút ở đó, anh mới cất giọng lạnh lùng hỏi. " Cô đang làm gì ở đây?"
Bản thân cô đang đi vòng vòng biệt viện, kiểm tra xem có điều gì bất thường không, có người lạ nào xuất hiện không, có ăn trộm hay đạo tắc gì không? Sau chuyện hôm trước, mấy ngày qua cô đều đi vòng vòng xem xét như vậy, nhưng bất thình lình anh lại xuất hiện sau lưng làm cô giật thót, bóng dáng đang cúi người liền nhổm lên, đầu đụng trúng chiếc li pha lê đang chứa rượu của anh, làm cho rượu cứ như vật hất ra, vung vãi trên người anh và nền đất.
" Đinh... linh đinh..." phần lớn rượu đều hất cả lên mặt anh, ướt cả tóc anh, áo anh cũng dính đầy chất lỏng màu đỏ sậm của rượu, cái li rơi xuống đất phát ra những âm thanh đinh đang thanh thúy. Mùi rượu vang cao độ xông thẳng vào mũi, anh hít sâu một hơi, bàn tay anh giơ ra bật công tắt đèn, mọi thứ bừng sáng, đập vào mắt anh đầu tiên là ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đôi con ngươi xinh đẹp trong trẻo đều là hoảng hốt của cô.
" Thiếu... thiếu gia." Sao cô lại bất cẩn như vậy, sao cô lại không cẩn thận làm đổ rượu lên người thiếu gia, sao cô lại có thể để chuyện này xảy ra. Nỗi lo lắng và hoảng sợ dâng lên, cô không muốn làm anh phật ý, chắc chắn anh đang rất tức giận với cô, chắc chắn anh sẽ trách phạt cô, chắc chắn anh sẽ đuổi cô đi, cô làm sao lại có thể phạm một sai lầm lớn như vậy.
Quy tắc chính là không bao giờ được mạo phạm chủ nhân của mình, không được làm chủ nhân của mình không vui, nếu chủ nhân phiền lòng thì bản thân sẽ tùy người định đoạt, phạt hoặc đuổi, mọi thứ đều phải tuân thủ quy tắc đó. Nhưng hôm nay cô laik ngang nhiên làm đổ rượu lên người anh, nhìn từng giọt rượu sóng sánh rơi tích tích xuống sàn, gương mặt anh đều đã bị nhiễm đỏ, ánh mắt anh tràn đầy lạnh lùng nhìn mình, anh sẽ phạt hay đuổi cô sao?!!!
Nỗi uất ức dâng trào trong lồng ngực, lời thốt ra đã lên tới miệng, cô lại không có dũng khí cầu xin anh tha thứ cho mình. Mái đầu cô cuối gầm, mắt đã ần ật nước, nhưng giọng nói vẫn còn giữ được sự lạnh nhạt. " Thiếu gia xin lỗi, thực sự xin lỗi..." ngoài xin lỗi ra cô không có quyền nói một lời nào khác, cô không có quyền cầu xin anh, không có quyền phản bác anh, càng không có quyền mưu cầu anh được ở lại, nghĩ đến, hai chân cô quỵ xuống, cứ như vậy quỳ trước mặt anh. " Xin lỗi thiếu gia..." lời nói đã lập lại đến lần thứ 10, vừa định dập đầu cầu xin anh đừng đuổi mình đi, thì đột nhiên bị cánh tay của mình đã bị anh nắm lấy.
" Phiền phức." Anh kéo tay cô, để cô đứng dậy rồi lạnh lùng phun ra một câu. " Đi theo tôi!!!" Bàn tay của anh như gọng sắt khóa chặt cổ tay cô, bước chân anh sãi đi, cô liền vội vã theo sao. Chẳng lẽ anh muốn vứt cô ra ngoài sao? Nhưng sau đó lại thấy anh bước lên tầng, đi một đường đến phòng của mình, đem cửa phòng mở toan ra, đẩy cô vào rồi đóng sầm cửa lại, không ngừng lại, mắt thấy đã đi vào gần đến phòng tắm, anh liền với tay lấy một chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài anh thường mặc, đã khô ráo mắc bên ngoài, rồi kéo cô vào.
Nhìn gương mặt đầy giận dữ của anh, cô thấy trái tim mình bang bang đập loạn, chưa bao giờ cô thấy anh giận tím mặt như vậy, vẻ bực dọc của anh thể hiện trên từng biểu cảm, cô xong rồi sao, cứ như vậy bị anh đuổi đi sao, chưa kịp cất giọng, thì đã thấy anh cáu bẩn đem khăn tấm ném vào mặt mình, hùng hùng hổ hổ phun ra một câu. " Cô làm rượu bắn lên người tôi, giờ phải tắm cho tôi!!!" Trông anh chẳng khác một đứa trẻ đang giận lẫy là mấy, khóe môi nhân lúc cô còn chưa kéo cái khăn xuống khẽ nhếch môi, ngay sau đó lại quay về dáng vẻ lạnh lùng cũ. ( Tác giả: Chắc dời hố truyện sang sắc cho rồi Bên đây ế quạ )
Chỉ như vậy thôi sao, cô ngây ra như phỗng, hoảng sợ trong phút chốc tiêu tán, chỉ còn lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, kéo chiếc khăn tắm trên mặt xuống, cẩn thận phục vụ anh tắm rửa, nhìn giọt rượu đọng trên tóc anh và áo anh, vậy ra cô chỉ bị anh ép tắm cho? " Vâng... vâng thưa thiếu gia." Mặc dù biệt viện này hơi hẻo lánh, nhưng mọi thứ tiện nghi đều được trang hoàng đủ cả, phòng tắm rộng rãi thoáng đãng bày trí xa hoa xinh đẹp khác hẳn phòng của cô mặc dù vẫn được giữ sạch sẽ như mới nhưng lại hơi khiêm tốn.
Bị anh kéo vào trong khu vực có hồ tắm rộng rãi, có đài phun nước, nơi mà cô đến mỗi sáng để chuẩn bị nước ấm cho anh, sau đó cô bị ấn ngồi lên bàn đá cẩm thạch trong hồ, ngay tại vị trí mà nước đã ngặp đến eo cô, nhìn châm châm vào ngón tay nhỏ xinh của cô từng chút đem cúc áo của mình giải khai, rồi đặt chiếc áo sơ mi đã bị dính rượu sang một bên thành hồ, còn anh lại thản nhiên nằm lên đùi cô, ánh mắt lạnh lùng ra hiệu cho cô nên làm cái gì thì làm cái đó, rồi đem nửa mái đầu ngập trong nước ấm chờ đợi sự phục vụ của cô.
Đối với cô mà nói, nếu người khác xem việc phục vụ này là một hình phạt, thì cô lại thấy đây đơn giản chỉ là một đặc ân ngọt ngào, anh để cho cô phục vụ anh như vậy có nghĩa là sự trung thành của cô đã nâng lên một bậc trong lòng anh, chỉ có như vậy anh mới cho phép cô thân cận và làm những chuyện này, hơn nữa, một người ít biểu lộ cảm xúc hôm nay lại có thể thể hiện sự giận dữ trước mắt cô, mặc dù anh giận lên trông rất đáng sợ, nhưng điều đó có nghĩa là anh đã hạ xuống một tầng phòng bị với cô. Đây có thể xem là thành công của cô vì lẽ vậy.
Vừa suy nghĩ, cô vừa đem dung dịch gội thoa lên tóc anh, bàn tay nhẹ nhàng xoa nhẹ da đầu anh, đem mái tóc vốn đã đen tuyền toát nên vẻ lịch lãm mà không hề cần bàn tay của thợ cắt tóc chuyên nghiệp cắt tỉa, trở nên sạch sẽ, mùi rượu vang nhạt dần rồi mất tâm, anh cũng cảm thấy thư thái, mặc cho cô nhẹ nhàng mát sa da đầu, sự giận dỗi nơi mi tâm dần thu lại, mi mắt anh rũ xuống rồi díp lại, nhịp thở đều đặn nhẹ nhàng cất lên.
Thấy anh thiếp đi, động tác trên tay cô cũng nhẹ dần rồi trở nên mềm mại, sau đó cẩn thận chỉnh đài phun nước sao cho có thể dội lên tóc anh, nhẹ nhàng xã sạch bọt dầu gội, sau đó cũng lặng lẽ đen nửa thân trên để trần của anh tắm rửa sạch sẽ, đến lúc tắm xong, thì anh giật mình tỉnh giấc, thấy cô đang cẩn thận lau sạch tóc mình, động tác mềm nhẹ như sợ đánh động đến anh, mi mắt dài cong vuốt hơi rung rinh đáng yêu, ánh mắt chuyên chú như làm một chuyện gì có rất quan trọng. " Được rồi." Anh đứng dậy, phần cơ thể chìm trong nước ướt sủng, cô liền đứng lên theo, lấy khăn tắm lau cho anh. Sau đó vội chạy đi lấy quần áo đến, còn anh đi vào phòng thay đồ cởi bỏ chiếc quần dài đã ướt của mình, với tay lấy bộ quần áo cô đã mang đến mặc vào.
Lúc đi ra, nhìn thấy dáng vẻ cũng ướt nhẹp đứng chờ phục vụ của cô, anh hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ, sau đó kéo tay cô ấn vào trong phòng thay đồ. " Cô thay hết đồ ướt ra đi. Tôi không muốn phòng của tôi lại bị cô làm cho đầy nước đâu." Bộ dáng cô bước ra ngoài thế nào cũng làm ướt một mảng, cô có thể lau nhưng như thế thì thật phiền phức, huống hồ phòng anh trên tầng, phòng cô bên dưới, nếu cô đi xuống đấy, lau nước e rằng không phải là lau gần nửa biệt viện này rồi sao? Nói đoạn, anh cởi áo sơ mi của mình ra đặt vào chỗ để quần áo.
Bên trong, nhận được cái áo, cô nhận ra đây không phải là cái áo cô vừa mang vào cho anh sao? Trên đó còn lưu lại hơi ấm của anh, cô chút tham lam hít hà mùi hương đặc trưng của anh, sau đó lại mặc vào rồi vội vã bước ra ngoài.
Nhưng đến khi cô bước ra, đập vào mắt anh chính là bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều mềm mại của cô, ánh mắt anh lúng túng nhìn loạn, bắp chân thon dài xinh xắn, da thịt mềm mại trắng hồng,... chết tiệt!!! Hơn nữa, đồ lót của cô còn ướt đẫm, khiến cho lớp áo sơ mi trở nên xuyên thấu lộ ra rõ ràng hoa văn bra màu trắng xám.
Thấy anh đen mặt, cô cúi đầu nhìn mình, bản thân cô đã được huấn luyện trở nên vô cảm nhiều mặt, đặc biệt là về phương diện ý thức bản thân đối với chủ nhân của mình, năm đó vì cô phục vụ cho anh còn quá nhỏ, mấy loại nam nữ khác biệt cô chỉ biết qua loa, nói đúng hơn ở mặt này coi như không biết một chút gì. Huống hồ, hầu nữ của Hoắc gia, đặc biệt hầu chuyên dụng còn được huấn luyện để giải quyết nhu cầu sinh lí cho chủ nhân mình, nhưng ai lại đi dạy con nhóc mười tuổi đầu chuyện này, hơn nữa, vài năm sau anh sa sút, càng làm cho đám người bên kia không hề để tâm đến nữa. Và cô chính là kết quả của chuyện này.
Có vẻ vì bản thân còn làm chưa đến nơi đến chốn, nên khiến anh bày ra biểu tình lạnh lùng kia, nên ngay khi anh còn chưa kịp nói một lời nào, cô đã lại bước vào trong, rồi rất nhanh bước ra. " Đã làm xong chuyện thiếu gia phân phó." Cô cúi đầu trước mặt anh, vẫn là ngữ âm lạnh nhạt, khom lưng chờ anh đáp lời, hay ra lệnh gì thêm.
Ánh mắt anh cố gắng không nhing về phía cô, nhưng khi vừa chỉ lia qua, lọt vào đôi mắt xanh chính là điểm hồng trên ngực cô...
P/s: Hài, kệ thây, nhây nhây bên đây đã...
/7
|