Du Long Tùy Nguyệt

Chương 117: Hạo kiếp bất khả đáng (Đại họa không thể đỡ)

/145


Bọn Triệu Phổ nhảy lên tường của hậu viện chùa, thì thấy những hắc y nhân kia lén lút kiểm tra từng gian từng gian thiền phòng, cuối cùng xác định một gian thiền đường ở góc phía Tây phía sau đại điện, đi đến, vây quanh bên cửa sổ nhìn vào trong.

Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, nhướng mi với hắn —— Đại hòa thượng hẳn là ở chỗ này.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy lúc này, Tử Ảnh và Giả Ảnh đã đáp xuống trên đỉnh, nhẹ nhàng nhấc lên một viên ngói, sau khi nhìn thoáng qua, hai người đối Triệu Phổ gật đầu, ý bảo bên trong quả thật có một đại hòa thượng.

Bọn Triệu Phổ đều thi triển khinh công, nhảy lên trên đỉnh, lặng yên không tiếng động đáp xuống bên cạnh bọn Giả Ảnh, nín thở ngưng thần, từ khe hở nhìn xuống.

Chỉ thấy những hắc y nhân này nạy mở cửa phòng xông vào trong, vây quanh hòa thượng kia.

Hòa thượng nhắm mắt ngưng thần, tựa hồ không phát hiện.

“Bác Ác, minh chủ chúng ta có việc muốn trao đổi với ngươi, mời đi một chuyến.” Một hắc y nhân dẫn đầu quát.

Bọn Triệu Phổ đều trong lòng khẽ động, minh chủ? Chẳng lẽ là Tà Hữu Đạo? Tất cả mọi người nghĩ đây là đầu mối tốt, trước tiên đừng đả thảo kinh xà, theo bọn họ đi, nói không chừng có thể nhìn thấy Tà Hữu Đạo!

Một lúc lâu, đại hòa thượng kia mới từ từ mở mắt, liếc nhìn đám hắc y nhân, chậm rãi mở miệng, “Ta đã quy y ngã phật, không gặp hạng người tà ác ngạt độc kia.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu sờ sờ mũi, nghe lời nói của lão hòa thượng này thì biết ông khẳng định biết vài chuyện.

“Lão hòa thượng.” Hắc y nhân dẫn đầu trầm giọng nói, “Có đi hay không không phải do ngươi quyết định, là tự ngươi đi, hay là chúng ta động thủ?”

Lão hòa thượng hí mở mí mắt nhìn nhìn bọn chúng, lạnh lùng cười, “Chỉ bằng mấy người các ngươi? Các ngươi có thể đánh thắng được những vị trên đỉnh sao?”

Lão đầu vừa nói ra, bọn Triệu Phổ tức giận đến thiếu chút nữa lật nóc nhà của ông, lão hòa thượng này, vốn định tìm hiểu nguồn gốc nhìn thử Tà Hữu Đạo, không ngờ bị ông ta vạch trần, như thế thì tốt rồi, đã lộ không thể giả khờ được nữa.

Quả nhiên, hắc y nhân lập tức ngẩng mặt lên kiểm tra, bọn Triệu Phổ trao đổi ánh mắt, đành nhảy vào trong viện.

Hắc y nhân phát hiện có người mai phục, đều tản ra, ra bên ngoài xem xét. Lần này vừa nhìn a, đều ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trong viện hạ xuống thật nhiều người, một người mặc hắc y, trông cực kỳ uy vũ anh tuấn, chỉ là trong tay còn nắm một thư sinh, thư sinh nọ thanh thú đến… Hảo tướng mạo a!

Một người là lam y nhân, mặc trường sam mày chàm, trông tư văn nho nhã, rất là tuấn tú, chỉ là trong lòng còn ôm một tiểu oa nhi, bụ bẫm múp míp, trắng nõn non mềm hai tay nhỏ bé ôm cổ hắn, mở to đôi mắt nhìn họ. Người cuối cùng là một bạch y nhân, bọn họ nhìn đến kinh vi thiên nhân*, tâm nói thế gian này thật sự có nam nhân dễ nhìn như vậy a?

(kinh vi thiên nhân: Dung mạo đẹp đến khiến người khác kinh ngạc, chỉ có tiên trên trời mới sánh bằng, có thể ví như trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa =)))

Nhưng trong tay hắn xách một con chuột béo ú phì phạc, cũng không rõ là loài gì, bất quá hẳn là sống.

Những hắc y nhân nhảy ra, rút đao xuất kiếm, “Người nào?”

Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Người sống.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ tựa hồ rất cao hứng, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm một chút cho đã nghiện rồi, nghe nói người giang hồ đều là khí phách như thế này.

“Biết ngươi là người sống, hỏi các ngươi là ai!” Những hắc y nhân nọ nhíu mày, có mấy tên chặn đại môn, những kẻ khác đã định đi bắt lão hòa thượng kia.

Triệu Phổ tiếp tục nhướng mi, “Người tốt!”



Công Tôn thối lui sang một bên, Triệu Phổ hảo mất mặt nga…

Những hắc y nhân kia cũng không biết Triệu Phổ là có ý gì, hay là đang trêu chọc bọn họ, mắt lạnh nhìn, tên dẫn đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ, hắc y nhân thủ hạ cấp tốc xuất kích, bao vây bọn Triệu Phổ.

Triệu Phổ kéo Công Tôn đang

muốn chạy sang một bên lại, nói vọng lên đỉnh, “Trước tiên mang lão hòa thượng ra!”

Tiếng vừa dứt, chợt nghe “loảng xoảng” một tiếng, Tử Ảnh và Giả Ảnh trên đỉnh trực tiếp nhảy vào thiền đường, bảo vệ lão hòa thượng, đem mấy tên hắc y nhân muốn tới gần nhất nhất đẩy lùi.

Hắc y nhân dẫn đầu vừa thấy tình thế không ổn, lập tức hạ lệnh, “Giết lão hòa thượng! Đừng lưu người sống!”

Đám hắc y nhân lập tức bỏ qua bọn Triển Chiêu, tiến lên giết lão hòa thượng.

Tử Ảnh và Giả Ảnh ngăn trở hai bên, hắc y nhân dẫn đầu nọ rút kiếm trực tiếp tiến đến lão đầu kia, bọn Triệu Phổ vốn tưởng rằng lão đầu kia chắc chắn biết chút công phu, có thể tránh hoặc ngăn lại, không ngờ hòa thượng này không biết bị gì, nhắm mắt niệm phật, giống như đang chờ chết.

Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thì cau mày, linh cơ khẽ động, giơ tay, đem Thạch Đầu trong tay ném mạnh đến hắc chỗ hắc y nhân.

“Bịch” một tiếng, hắc y nhân nọ bị Thạch Đầu phì thịt đập trúng mặt, ngẩng mặt ngã quỵ.

Thạch Đầu chi chi kêu lên kháng nghị Bạch Ngọc Đường dùng nó như bao cát, quay đầu thấy hắc y nhân đó, mình còn vừa lúc ngồi trên mặt hắn, liền đơn giản… “Phốc” một tiếng.

Đồng thời, mọi người liền thấy phía sau cái mông của Thạch Đầu, toát ra một màn khói màu vàng…

Mọi người trầm mặc… Chỉ thấy Thạch Đầu lắc lắc đuôi, đạp lên bụng hắc y nhân nọ đi ra thiền đường, lủi trở về còn hướng Bạch Ngọc Đường kêu chi chi ầm ĩ.

Nhìn lại trong thiền phòng, mọi người mặt mày trắng bệch nhìn lớp khí vàng đó tản ra. Mà hắc y nhân bị phun, mặt đã xanh, nằm trên mặt đất sùi bọt mép.

“Khụ khụ…” Những hắc y nhân khác đều chạy ào ra ngoài, Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng chịu không nổi, nói tiếng “Nương của ta a!” Rồi mỗi người một bên nhấc lão hòa thượng lao ra. Tới trong viện trước tiên ngồi xuống thở dốc, bọn Triển Chiêu vội lui sang một bên, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Oa! Thạch Đầu thật là lợi hại a!”

Nhìn lại những hắc y nhân đó, tới bên ngoài đã choáng váng ngẩng mặt ngã quỵ, bị các ảnh vệ khác hai ba vòng trói lại thật chặt.

Vì vậy, lẽ ra sẽ có một trận đánh lớn, tiếp đó vì một cái thí (đánh rắm) của Thạch Đầu, toàn bộ giải quyết.

“Ai da.” Tử Ảnh thở phì phì tán thán, “Đây nếu là hai quân giao chiến, chuẩn bị một trăm con trảo ly ném vào trong quân doanh địch, để chúng nó phóng thí, vậy không phải chẳng cần tốn nhiều sức lực đã công thành bạt trại rồi sao?”

Tất cả mọi người vẻ mặt bội phục nhìn hắn, Triển Chiêu buông Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đi đến ôm lấy Thạch Đầu, còn tiến tới ngửi ngửi mông nó.

“Ai.” Công Tôn vội ngăn cản Tiểu Tứ Tử, nhưng Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nói, “Ôi chao không thối, thơm.”

“Thật không?” Công Tôn có chút hiếu kỳ, nhấc Thạch Đầu tới, vươn tay vén đuôi nó lên ngửi thử, bọn Triệu Phổ dở khóc dở cười, Thạch Đầu xấu hổ chi chi kêu la, vội lẻn vào trong lòng Tiểu Tứ Tử dùng đuôi bảo vệ cái mông, quay đầu ngượng ngùng liếc Công Tôn —— Háo sắc nha! Chết tiệt!

Công Tôn nhướng nhướng mi, nói với mọi người, “Quả thật là thơm đó.”

“Ách…” Tất cả mọi người hoài nghi nhìn Thạch Đầu, như là đều muốn đi tới ngửi ngửi, Thạch Đầu thoáng cái cuộn mình thành một quả cầu nhỏ —— Không cho ai ngửi hết! Các ngươi đáng ghét!

“Có thể có cùng nguyên lý như xạ hương đó.” Công Tôn sờ sờ cằm, “Bất quá xạ hương hẳn là xạ đực mới có a… Đại khái là vị đạo ở đâu đó bài tiết ra, hẳn là có thể dùng làm thuốc, Thạch Đầu, đi về cho ta nghiên cứu một chút, ta xem có thể lấy ra chút hương liệu nào không.”

“Chi chi chi!” Thạch Đầu dùng sức lắc đầu —— Không muốn đâu!

Lúc này, hắc y nhân đều bị bắt, lão hòa thượng ngồi xuống trên ghế đá, ngước mắt nhìn mọi người.

Công Tôn và bọn Triệu Phổ đều đi tới.

Lão hòa thượng chậm rãi mở mắt, nói với mọi người —— A di đà phật.

“Lão hòa thượng, đừng a di đà phật nữa.” Triệu Phổ chậm rì rì nói, “Chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Lão hòa thượng nhẹ nhàng thở dài, “Ai… Thiện ác đến cùng cũng có báo a, không phải không báo mà là thời gian chưa tới.”

Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử lên, đi tới bên bàn ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn lão hòa thượng.

Hòa thượng cũng quan sát bé, một lát mới nói, “Oa oa này thật đáng yêu, thấy nó, thì cảm thấy sống thật lý thú a.”

Tiểu Tứ Tử híp mắt lại cười với ông, lão hòa thượng cũng nhịn không được mà bật cười, trong miệng lẩm bẩm, “Cũng là trời cao ban thương xót, dĩ nhiên có thể ở phút cuối thấy được oa oa khả ái như thế.”

Tất cả mọi người không thể nghe rõ lão đầu nói gì, chỉ có Tiểu Tứ Tử nghe được, khó hiểu mà nghiêng đầu nhìn lão hòa thượng.

Công Tôn hỏi, “Lão hòa thượng, ngươi biết chúng ta tới làm gì sao?”

Lão đầu một lúc lâu mới gật đầu, “Biết.”

“Vậy ngươi không ngại nói một chút đi.” Triệu Phổ ngồi xuống, cười hỏi.

Lão đầu trầm ngâm một hồi, “Ta mặc dù chưa từng làm ác, nhưng thấy chết mà không cứu, sau đó lại cứu rất nhiều người làm ác, thật sự là đáng chết.”

“Vậy ngươi biết, lần này rốt cuộc là người phương nào tập trung mọi người đến Tùng Giang phủ không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lão hòa thượng chậm rãi gật đầu, mở miệng thốt ra hai

chữ —— Chủ nợ!

“Chủ nợ?” Công Tôn khẽ nhíu mày, “Chủ nợ năm đó không phải đều đã chết rồi sao? Còn có lưu lại?”

“Trên đời này, luôn có một số việc, ngươi làm, sẽ có báo ứng.” Lão hòa thượng cười khổ một tiếng, “Nhớ năm đó, thật sự cho rằng một chữ ‘Tào’ bằng máu, đã bị xóa khỏi sổ sách của võ lâm… Nhưng không ngờ, thiếu nữ năm đó, thành yêu nữ ngày nay, đến lấy mạng…”

Mọi người sửng sốt, Công Tôn thắc mắc, “Cái gì mà thiếu nữ yêu nữ?”

Lão hòa thượng hơi híp mắt lại, thấp giọng nói, “Lúc này đây, chính là đại nạn lớn nhất võ lâm trong trăm năm qua, đến lúc đó a, đất về đất, nợ trả nợ, giết người đền mạng, những kẻ không liên quan a, đi mau, đi mau… Để khỏi phải mất mạng oan uổng!”

Tất cả mọi người nghe được như lọt vào sương mù.

Triệu Phổ hỏi, “Lão hòa thượng, ngươi nói rõ ràng chút được không?”

“Không thể, không thể.” Lão hòa thượng cười lắc đầu, “Ta vui vẻ đứng bên ngoài mà nhìn, đó là báo ứng của ta, cũng là nghiệt báo của mọi người, đáng.”

Thấy ông không nói, còn lải lải nhải nhải, Triển Chiêu hỏi, “Lão hòa thượng, biết một người là Từ Thái Phượng không?”

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy lão đầu nọ cúi đầu, bắt đầu gật gù ngâm tụng kinh phật, thì thì thào thào, niệm chính là Đại Bi chú.

(Đại Bi chú là khẩu quyết quan trọng để tu đạo thành phật, tế thế độ dân..)

Triệu Phổ cau mày lại, Tử Ảnh hỏi, “Ai, lão hòa thượng, có phải ngươi có tật xấu không? Hỏi ngươi nói đi chứ!”

Lão hòa thượng tiếp tục niệm kinh, cũng không phản ứng.

Tử Ảnh nói với Triệu Phổ, “Vương gia, giao cho chúng ta, để ông ta mở miệng!”

“Ai!” Công Tôn vội ngăn, “Ông ta đã quyết tâm, ngươi có đánh cũng sẽ không nói.”

Tử Ảnh nhíu mày, Giả Ảnh cũng gật đầu, nói, “Đây gọi là tâm như tro nguội.”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng liếc nhìn lão nhân kia, xoay mặt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đột nhiên bật cười.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, có chút khó hiểu.

Triển Chiêu vươn tay nhẹ nhàng vỗ bên cổ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nghiêng qua tránh, khó hiểu nhìn Triển Chiêu, từ trước tới nay hắn không thích người khác đụng chạm, bất quá là Triển Chiêu thì thật ra cũng được.

Chợt nghe Triển Chiêu cười nhẹ nói, “Bạch huynh, ngươi cả ngày nhìn ta thật nhiều lần nga.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Triển Chiêu xoay xoay cổ, nói, “Ai nha, trước khi hành động thì nhìn ta, ra quyết định cũng phải nhìn ta, hỏi một vấn đề cũng nhìn ta, bây giờ lão hòa thượng này thái quá cũng nhìn ta, đừng mải nhìn ta chứ.”

Cái tai Bạch Ngọc Đường hơi đỏ lên, bất đắc dĩ liếc mắt trừng Triển Chiêu, Triển Chiêu giống như giành được tiện nghi tiếp tục cười.

Bạch Ngọc Đường xoay mặt sang hướng khác, tự bảo mình đừng nhìn Triển Chiêu nữa, con mèo này rất hư hỏng.

Lại nghe Tiểu Tứ Tử ở một bên nói, “Bạch Bạch bổn bổn, Miêu Miêu khi dễ ngươi!”

Tất cả mọi người sửng sốt, Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói với Bạch Ngọc Đường, “Miêu Miêu không nhìn ngươi, làm sao biết ngươi đang nhìn Miêu Miêu?”

Tất cả mọi người nhịn cười, trên mặt Triển Chiêu có chút xấu hổ. Bạch Ngọc Đường vô thức lại liếc nhìn Triển Chiêu, quả nhiên, Triển Chiêu cũng nhìn mình, hai người đối diện, Triển Chiêu xấu hổ, Bạch Ngọc Đường ranh mãnh.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn nói, “Ta đã đếm rồi, Bạch Bạch mỗi ngày nhìn Miêu Miêu chí ít một trăm lần, sau đó Miêu Miêu cũng nhìn Bạch Bạch hơn một trăm lần.”

Công Tôn ngắt mông Tiểu Tứ Tử một cái, ý bảo —— Đừng nói nữa.

Lại nghe Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “Phụ thân mỗi ngày cũng nhìn Cửu Cửu hơn một trăm lần, tiếp đó Cửu Cửu mỗi ngày lúc nào cũng đều nhìn phụ thân!”

Công Tôn quay đầu nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhướng mi một cái —— Nhìn đi, ta hơi chịu thiệt đúng không?

Công Tôn xấu hổ, Tiểu Tứ Tử còn nói tiếp, “Thế nhưng mấy ngày gần đây số lần phụ thân nhìn Cửu Cửu tăng lên, buổi tối nằm mơ còn có thể gọi ‘Triệu Phổ’… ngô.” Tiểu Tứ Tử còn chưa dứt lời đã bị Công Tôn bịt kín miệng lại.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ như đang chúc mừng hắn, Triệu Phổ cũng giật mình, hỏi Công Tôn, “Thật sự?”

Công Tôn trừng mắt liếc hắn, “Ngươi đừng nghe nó nói bậy!”

Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử đang bị bịt miệng gật đầu với mình —— Thật sự nha! Là thật đó nga Cửu Cửu!

Triệu Phổ lập tức tâm tình thư sướng, quả nhiên không phải hắn bị ấm đầu, Công Tôn nằm mơ đã bắt đầu nhớ hắn rồi a.

Tử Ảnh lanh mồm lanh miệng, lầm bầm một câu, “Vương gia nửa năm trước nói mớ đã bắt đầu thì thầm ‘Công Tôn’ rồi… Ai nha.” Nói xong, bị Giả Ảnh đạp một cước —— Sao ngươi giống Tiểu Tứ Tử thế a?!

Tử Ảnh xoa mông, “Ta nói thật mà.”

Công Tôn có chút giật mình nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhìn trời, chẳng ừ hử gì cả.

Đang nháo, lại nghe lão hòa thượng đột nhiên nói, “Thật là tốt.”

Mọi người quay đầu nhìn ông, lão đầu thở dài một tiếng, “Tuổi còn trẻ thì tình nghĩa như vậy, không biết có thể gắn bó bao lâu. Việc này phải tránh xa nhữn

g chuyện nhỏ như trêu đùa tình cảm, tranh giành tình nhân, một khi chui rúc vào sừng trâu, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi a.”

Tất cả mọi người biết lão đầu nói chính là chuyện năm xưa Tà Hữu Đạo vì ghen mà giết Tào bang.

Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Lão hòa thượng, năm đó sau khi Tào bang bị diệt, ‘tiểu muội’ kia đi đâu vậy?”

Lão hòa thượng liếc mắt nhìn quét qua mọi người, cũng bật cười, nụ cười càng lúc càng quái dị.

“Ai nha!” Công Tôn vừa hô lên một tiếng, chỉ thấy khóa miệng lão đầu chảy ra một chuỗi hắc sắc huyết châu, con mắt bắt đầu dại ra.

“Sao lại…” Bọn Triệu Phổ cũng không hiểu sao.

“Khinh suất rồi!” Công Tôn tiến lên bắt mạch cho lão đầu, nói, “Ông ta trúng độc rồi! Là kịch độc!”

“Trúng độc khi nào?” Triển Chiêu thắc mắc, nhìn những hắc y nhân kia, “Giải dược!”

Hắc y nhân lắc đầu —— Ý bảo không phải bọn hắn hạ độc.

“Đi nhanh đi.” Lúc này, lão hòa thượng hấp hối mở miệng, khóe miệng vẫn mang nụ cười như trước, “Ta làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội! Các ngươi đi mau… Đại nạn không thể đỡ.”

Nói xong khí tuyệt bỏ mình.

Lưu lại bọn Triệu Phổ đầy bụng hồ nghi đứng trong viện, đại nạn không thể đỡ là sao?!

/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status