Du Long Tùy Nguyệt

Chương 126: Viễn hành, cật hỉ tửu khứ (Đi xa, đi dự tiệc cưới)

/145


Bát vương gia bị người bắt đi rồi.

Biến cố thình lình xảy ra này khiến tất cả mọi người há to miệng, nửa ngày mọi người vẫn chưa ai phục hồi tinh thần lại.

“Phụ thân, Tiểu Bát Tử có chuyện gì vậy?” Tiếng nói của Tiểu Tứ Tử khiến mọi người tỉnh lại, Công Tôn vội vàng vỗ vỗ bé ý bảo bé đừng nói gì cả.

Đồng thời, Triệu Phổ cầm thư một cước đá bay cái ghế bên chân, “Lý Nguyên Hạo, ngươi muốn tìm chết!”

“Vương gia, trước tiên xin bớt giận, không thể nóng vội.” Bao Chửng và Bàng Cát vội khuyên Triệu Phổ, bọn họ biết, với quan hệ tình như phụ tử của Triệu Phổ và Bát vương gia, tất nhiên sẽ nóng nảy.

Việc cấp bách, Bao Chửng trước tiên phái người nhanh chóng vào cung, đi bẩm báo hoàng thượng.

Tuy rằng biết có thể là phí công, nhưng Triển Chiêu vẫn mang theo nhóm ảnh vệ đi ra ngoài thành, dọc theo phía Tây đuổi theo một đường, Bạch Ngọc Đường cũng ra ngoài thăm dò. Nhưng lần này Lý Nguyên Hạo hành động sạch sẽ lưu loát, tỏ rõ là cướp đi Bát vương gia, dùng để uy hiếp Triệu Phổ.

“Đều do ta sơ suất…” Triệu Phổ ném thư lên mặt bàn, “Sớm biết vậy nên phái nhiều người bảo hộ hoàng huynh rồi.”

“Vương gia không nên tự trách.” Bao Chửng lắc đầu, “Lý Nguyên Hạo trăm phương ngàn kế mưu đồ đã lâu, hắn sớm không động thủ muộn không động thủ, hết lần này tới lần khác lại chờ chúng ta trở về mới hạ thủ bắt người, đây rõ ràng chính là muốn áp đảo tinh thần chúng ta a.”

Triệu Phổ thở dài, lắc đầu, tâm nói, Lý Nguyên Hạo lớn mật thật a, đều tại tiểu tử Hạ Nhất Hàng kia bà bà mụ mụ (rầy rà), sớm biết vậy năm xưa giết Lý Nguyên Hạo thì tốt rồi!

Tiểu Tứ Tử chui vào lòng Công Tôn, Cửu Cửu thật dọa người nga, tất cả mọi người thật hung.

Công Tôn vỗ vỗ bé, thấp giọng nói, “Tiểu Bát Tử bị người xấu bắt đi rồi.”

“A?!” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, “Tiểu Bát Tử đắc tội người xấu sao?”

Công Tôn lắc đầu, “Người xấu muốn dùng ngài ấy để uy hiếp Cửu Cửu.”

Con mắt Tiểu Tứ Tử trừng đến càng tròn xoe, tâm nói, dĩ nhiên có loại người xấu như thế nha!

Chính lúc này, chợt nghe bên ngoài có người hô một tiếng, “Hoàng thượng giá lâm…”

Tất cả mọi người đứng dậy tiếp giá, Triệu Trinh cũng bất chấp cái gì lễ tiết hay không lễ tiết, vội vã chạy vào, kéo tay áo Triệu Phổ hỏi, “Hoàng thúc! Bát vương bị bắt đi? Lý Nguyên Hạo làm?!”

Triệu Phổ gật đầu.

“Đồ vô liêm sỉ!” Triệu Trinh tức điên, “Lập tức phát binh! Thế nào cũng phải cướp hoàng thúc trở về!”

“Hoàng thượng, không thể xúc động.” Bao Chửng và Bàng Cát vội vàng khuyên can, Triệu Trinh là do Bát vương gia nuôi lớn, cảm tình so với Triệu Phổ còn sâu sắc hơn, không biết thái hậu đã biết tin này chưa, phỏng chừng cũng sẽ nổi giận.

Bàng Cát bên cạnh cũng khuyên bảo, “Hoàng thượng không gấp được, an nguy của Bát vương gia quan trọng, đừng vì nhất thời tức giận phá hư chuyện! Lý Nguyên Hạo hắn đem vương gia bắt đi, trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên sẽ không làm hại, phải biết vương gia tính tình cương liệt, nếu là xử lý không tốt…”

“Thái sư ngươi đừng nói nữa.” Triệu Trinh và Triệu Phổ vội xua tay, tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

Công Tôn nói, “Ta nghĩ, trước tiên nên tìm được đầu mối là quan trọng, muốn mang vương gia đến Tây Hạ, đường xá xa xôi, bọn họ cũng sẽ không thể bay qua, tất nhiên có dấu vết có thể lần theo, chúng ta nên nghĩ cách cứu viện là chính. Mặt khác, biên cảnh của Đại Tống và Tây Hạ không phải có thủ vệ quân sao, chúng ta có thể điều động nhân mã đi tìm, ôm cây đợi thỏ.”

“Đúng!” Triệu Trinh gật đầu, nghĩ có lý, nhanh chóng phân phó người làm theo.

Triệu Phổ thấy Triệu Trinh nóng vội tức giận, bèn nói, “Hoàng thượng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ cứu hoàng huynh trở về.”

Triệu Trinh thở dài, “Ta tin, nhưng minh thương dịch đóa ám tiễn nan phòng*, Lý Nguyên Hạo có tư oán với ngươi…”

(cây giáo đâm thẳng tới thì có thể thấy, dễ tránh, còn mũi tên bắn lén thì khó mà tránh thoát, câu này ý nói ta ngoài sáng địch trong tối khó đề phòng bị hãm hại.)

Triệu Phổ gật đầu, ý bảo hắn yên tâm, không sợ Lý Nguyên Hạo!

“Hoàng thượng, trước tiên nên hồi cung đi.” Bao Chửng bảo cấm vệ quân mau chóng hộ tống Triệu Trinh hồi cung, đồng thời, tam phương nhân mã phái ra, một phương là hoàng thành quân toàn thể xuất động, dò tìm dọc theo phía Tây. Những nhóm khác chính là người của Khai Phong phủ và người của Triệu Phổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng phân công nhau đi tìm đầu mối.

Công Tôn cùng Triệu Phổ đương nhiên ngồi không yên, cũng suốt đêm cưỡi ngựa ra khỏi thành tìm kiếm.

Căn cứ theo lời của Hà Kính, lúc đó bọn họ bị tập kích trên

đường đến Khai Phong phủ, những người đó đẩy Bát vương gia vào một chiếc mã xa, sau đó vội vã chạy về phía Tây hoàng thành đào tẩu.

“Chạy về phía Tây…” Triệu Phổ khẽ nhíu mày.

“Chuyện gì vậy?” Công Tôn thấy hắn nghi hoặc, biết hắn tất nhiên đã phát hiện ra đầu mối gì đó.

“Đến Tây Hạ tổng cộng có hai con đường, một là đi về phía Tây, một là đi về phía Bắc.” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Đường phía Bắc tương đối dễ đi, xa lượng (xe cộ) tới lui cũng nhiều, đi phía Tây thì là đường núi hiểm trở còn phải đi vòng, nhưng người qua lại cũng ít.”

“Chúng ta phân công người đi tìm hai hướng đi?” Công Tôn hỏi.

Triệu Phổ gật đầu, “Từ Khai Phong đến Tây Hạ, nếu như đi gấp suốt ngày đêm, chí ít phải đi nửa tháng, hoàng huynh ta thân thể không tốt, không biết có gặp khó khăn hay không.”

Công Tôn an ủi hắn, “Bát vương gia dù sao cũng có kiến thức rộng rãi, hơn nữa thông tuệ hơn người, không sao đâu.”

Triệu Phổ gật đầu, cúi đầu nhìn Công Tôn, khẽ thở dài, ôm chầm lấy y vỗ vỗ, “Vốn định trở về cùng ngươi hảo hảo khánh chúc khoảng nửa tháng, sau đó đến biên quan, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

“Chuyện này không quan trọng, còn nhiều thời gian mà.” Công Tôn vỗ vỗ ngực Triệu Phổ, trên mặt có chút lo lắng, “Ta chỉ là tương đối lo rằng… Lý Nguyên Hạo có dụng ý khác.”

Triệu Phổ rũ mắt xuống, nhìn Công Tôn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc rối trên trán y, “Đừng sợ, ở trước mặt ta Lý Nguyên Hạo chỉ là cái thí, trên đời này người có thể làm ta xao động, còn chưa có sinh ra đó… Đương nhiên, ngoại trừ ngươi.”

Công Tôn bật cười.

Triệu Phổ ôm chặt lấy y, “Ngươi và Tiểu Tứ Tử không được rời khỏi bên người ta, nếu như Lý Nguyên Hạo bắt chính là ngươi, ta phỏng chừng thật sự bế tắc.”

Công Tôn cũng cười cười.

Một bên, Tiểu Tứ Tử ngồi trên ngựa, ôm Thạch Đầu đã phì lũ vóc dáng to không thua bé, nghiêng đầu mở to hai mắt nhìn hai người.

Một lúc lâu, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên có chút cảm khái mà nói, “Thạch Đầu, thật là muốn thành thân nha, ngươi xem, thành thân rồi thì không như trước nữa u.”

Công Tôn và Triệu Phổ đều sửng sốt, Công Tôn vội vã thối lui một chút, sờ sờ mặt lườm Triệu Phổ, trong đầu khó hiểu, chuyện gì xảy ra a? Bất tự giác đã dựa sát vào nhau rồi.

Triệu Phổ cũng cảm khái —— Đúng vậy, sao thư ngốc lại dịu ngoan như vậy chứ? Đã ghiền thật a! Cảnh này thật giống như lúc nằm mơ đã gặp.

Công Tôn có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, tâm nói —— Cũng như thường a, loại chuyện này, cũng đã thành thân rồi mà!

Triệu Phổ có chút buồn cười, “Thư ngốc, có gì mà xấu hổ a, cũng đã ngủ chung rồi.”

Công Tôn mặt ửng đỏ, đá Triệu Phổ một cước, một bên Tiểu Tứ Tử âm thầm cười, Công Tôn trừng mắt liếc bé, “Còn cười?!”

Tiểu Tứ Tử dựa vào Thạch Đầu cọ cọ.

Triệu Phổ lúc này mới thu liễm một chút tâm thần, thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy suýt chút nữa đã rối trí, may mà Công Tôn ở đây phân tán một chút tâm tư của hắn, khiến hắn hồi phục tinh thần, nếu như rối trí, đó lại là không chiến đã bại trước, Lý Nguyên Hạo… Ngươi được lắm, chờ xem!

.

Mọi người tìm một đêm, hoàn toàn không có đầu mối, quân binh thay ban tiếp tục tìm, Triển Chiêu nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, liền đề nghị mọi người về trước, tìm Bao Chửng thương lượng đối sách.

Mà mọi người vừa trở lại nha môn Khai Phong phủ, thì có một phong thư do Lý Nguyên Hạo đưa tới, nội dung trong thư là —— Tây Hạ sẽ lễ ngộ đối xử tử tế với Bát vương gia, sẽ không khiến cho ngài có bất luận thương tổn gì, thỉnh Triệu Phổ khi đến đừng nên có ác ý, chỉ là thỉnh đến uống rượu mừng mà thôi, mong rằng chừa cho hắn một chút mặt mũi, về phần phái người tìm kiếm chặn lại dọc đường, tốt nhất là không nên, đừng lấy tính mệnh của Bát vương gia ra làm trò đùa a.

Triệu Phổ cắn răng, “Giỏi cho ngươi một Lý Nguyên Hạo a, lão tử chúc ngươi cưới là một con heo!”

Mọi người cũng đều có chút không nói gì.

“Vương gia…” Âu Dương Thiếu Chinh nhìn Triệu Phổ, “Làm sao bây giờ?”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, hỏi, “Thông tri Hạ Nhất Hàng chưa?”

“Đã phái Hắc Ảnh Bạch Ảnh đi, bảo Nhất Hàng bắt đầu từ biên quan Tây Bắc cho tới phía trước tầng tầng bố trí, nghĩ cách ngăn Bát vương gia lại.” Âu Dương Thiếu Chinh trả lời, “Nhưng biên cảnh Tây Hạ rất dài, hơn nữa đường khó đi nhiều đường núi, chỉ sợ không tốt để cướp lại.”

“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, “Trước tiên cứ làm như thế đi, ngươi cũng đi.”

“Ta?”

“Đúng! Ngươi đem nhân mã đi trước, tốt nhất là có thể cùng Nhất Hàng đầu đuôi nối nhau, ngăn người lại! Không được thì ngươi cũng sắp xếp nhân mã một chút, sau đó chúng ta đến.” Triệu Phổ nói, sắc mặt trầm xuống, “Nếu như thực sự không ngăn người được, thì kéo nhân mã đến biên quan, ta đi đòi người với Lý Nguyên Hạo, nếu hắn không trả hoặc dám đả thương hoàng huynh, chúng ta diệt Tây Hạ, dứt khoát đem Liêu quốc và Hồi Hột tộc cũng tiện thể tiêu diệt!”

“Dạ!” Âu Dương Thiếu Chinh lĩnh mệnh rời đi.

Bao Chửng nhìn nhìn Bàng Cát, nhướng mi một cái —— Như vậy được không? Gây thù hằn nhiều lắm đó a.

Bàng Cát bĩu môi —— Thôi đi lão Bao, Triệu Phổ năm xưa hơn mười tuổi đã một mình đấu ba nhà đó rồi, hắn sợ ai chứ a

, bây giờ càng không đem bọn họ để vào mắt, cái này gọi là hại cùng cá trong hồ!

Bao Chửng lạnh lùng cười —— Đúng vậy, ngươi dĩ nhiên là vui vẻ rồi, ngươi phù hộ cho khuê nữ nhà ngươi mau chóng sinh một hoàng tử đi, nếu không cẩn thận để người khác tranh giành!

Bàng Cát nhảy dựng —— Bao hắc tử, sao ngươi cứ thích chà đạp vết sẹo của người khác thế a?!

“Bao tướng, chúng ta chuẩn bị lập tức lên đường, một mặt là đuổi theo, một mặt khác, Lý Nguyên Hạo cho thời gian cũng quá ít, cần sớm đi chuẩn bị cho kịp.” Triệu Phổ hỏi Bao Chửng, “Ý Bao tướng như thế nào?”

Bao Chửng gật đầu, nói, “Cũng chỉ có thể như vậy, việc cấp bách là cứu người.” Nói đến đây, xoay mặt nói với Triển Chiêu, “Triển hộ vệ hãy cùng đi theo đi.”

“Thật ra ta cũng muốn đi.” Triển Chiêu gật đầu, lại có chút do dự, “Nhưng đại nhân à… nếu như ta đi, vậy Khai Phong phủ làm sao bây giờ? Đừng để người khác lấy mất cả đường lui.”

“Ta nhờ bốn vị huynh trưởng ở nhà tới đây.” Bạch Ngọc Đường nói, “Mặt khác ngươi không phải có rất nhiều bằng hữu sao, hiện nay liên quan đến an nguy của thiên hạ, gọi họ tới đi.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Để ta viết vài phong thư.” Sau đó, chạy vào trong viện viết thư, phái người đem thư đi gửi, ngày hôm sau thì có người chạy đến, mà còn đều là những đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, đến giúp trấn thủ Khai Phong, để tránh khỏi Triệu Phổ bọn họ vừa đi, Lý Nguyên Hạo lại giương đông kích tây phá hoại Khai Phong, vậy không xong.

Mặt khác, Triệu Phổ còn một lần nữa an bài nhân mã của quân hoàng thành, làm được vạn vô nhất thất, mọi người lúc này mới chuẩn bị lên đường.

Trước khi đi, Bao Chửng đem Bàng Cát ném cho mọi người, chỉ vào mũi lão nói, “Vương gia, mang theo tên mập này đi.”

Bàng Cát râu mép đều vểnh lên cao, hỏi, “Làm gì a… Lão Bao?!”

Bao Chửng lặng lẽ nói với Triệu Phổ, “Nếu thực sự không ổn, đem hắn đổi với Bát vương gia, ném hắn ở lại Tây Hạ cũng tốt, để hắn ăn hối lộ trái pháp luật mấy tháng, Tây Hạ không cần đánh phỏng chừng cũng vong quốc.”

Tất cả mọi người nhịn cười.

Bàng Cát nghiến răng trừng Bao Chửng, “Hải nha, ngươi cái đồ Bao hắc tử a…”

Nói còn chưa dứt lời, Công Tôn ở bên cạnh nhẹ nhàng thi lễ, nói, “Thái sư, ngươi giúp làm một tham mưu đi.”

Bàng Cát sửng sốt, nhìn nhìn Công Tôn, sờ sờ râu mép.

Mọi người cùng Bàng Cát ở chung một tháng, tuy rằng lão thường ngày làm quan xem như thanh không thanh liêm thì khỏi phải bàn, nhưng người này tuyệt đối là đa mưu túc trí thông minh tuyệt đỉnh, có chút phương diện Bao Chửng cũng không được như lão… Lần này đối phó Lý Nguyên Hạo, cần dùng âm (đánh sau lưng, giở thủ đoạn), Bàng Cát kinh nghiệm rất cao, hơn nữa chuyện này liên quan đến giang sơn xã tắc của con rễ lão, lão nhân khẳng định sẽ toàn lực hỗ trợ, tuyệt đối là một cố vấn hiếm có, đây gọi là có một lão như có một bảo (bảo bối) mà.

Tiểu Tứ Tử cũng nói, “Tiểu Đỗ Tử, ngươi cùng chúng ta đi đi, Tiểu Tứ Tử thích Tiểu Đỗ Tử.”

Bàng Cát vừa nghe, râu mép đều vểnh lên thật cao, còn là lần đầu tiên biết Khai Phong phủ có người thích lão, Triệu Phổ cầm quyền, quả thật hẳn là nên biểu hiện thái độ một chút, giúp một tay, Triệu Phổ người như vậy thiếu lão một cái nhân tình, đây chính là việc buôn bán siêu cấp có lợi. Huống chi Khai Phong phủ nhất là Công Tôn có ân cứu mạng với Bàng Dục nhà lão, như vậy rốt cuộc huề nhau.

Nghĩ tới đây, xoay mặt nhìn Bao Chửng, “Chuyện đó…”

“Yên tâm.” Bao Chửng cười cười, “Bàng Dục trong khoảng thời gian này cứ để ở Khai Phong phủ này, ta chiếu cố nó giúp ngươi, ta dạy dỗ đảm bảo tốt hơn ngươi.”

“Ngươi…” Bàng Cát tức giận đến thẳng phất tay áo, bất quá suy nghĩ một chút, giao người cho Bao Chửng thế nhưng lão lại yên tâm một vạn lần, nói không chừng thực sự dạy được tiến bộ rất nhiều, ít nhất khẳng định sẽ không gây chuyện thị phi nữa, bèn nói, “Đi thôi, ta đây đi theo thôi, vì nước ra sức mà, nên làm mà, ta với Bát vương gia cũng là giao tình nhiều năm!”

Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu cũng rất thỏa mãn.

Triệu Phổ mang theo nhân mã không nhiều lắm, đều do ảnh vệ bảo hộ, có các cao thủ tuyệt đỉnh như bọn Triển Chiêu, trên đường cũng không sợ có người đánh cướp, hai chiếc mã xa, đều là loại nhẹ nhàng, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử một chiếc, Bàng Cát một chiếc, chạy rất nhanh.

Trên đường chu xa (tàu xe) mệt nhọc tạm thời không đề cập tới, đợi gần nửa tháng, mọi người rốt cuộc cũng tới nơi cách biên cảnh Hạ – Tống gần nhất, Khánh Châu phủ.

/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status