Hắn, vẫn tuấn lãng như trước. Mày kiếm tinh mâu, thần thái sáng láng.
Ánh mắt của hắn, chân thành thâm tình; hắn dịu dàng nắm tay, vạn phần thương yêu; hắn chậm rãi nói, ôn nhu tới cực điểm; đôi môi của hắn, nhẹ nhàng dừng giữa hai mí mắt, dừng lại, lưu luyến ngàn vạn.
Thật sự, hắn đã đi vào giấc mộng. Sau đó, không có máu tươi đầm đìa, cũng không có bóng dáng rời xa, hắn ở ngay bên cạnh, quyến luyến thân thiết. Hạnh phúc, giống như nụ hoa nở tràn ngập trên cánh đồng quê, lan rộng, lan rộng, vô biên vô hạn.
Giấc mộng này, thật đẹp. Thật muốn vĩnh viễn không tỉnh lại, vĩnh viễn không. Ở đây, họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau. Cho dù ở trong mộng, cũng cảm thấy mỹ mãn.
Không được, không được gọi, không muốn tỉnh lại. Để ta đắm chìm trong mộng, hạnh phúc vĩnh viễn.
Vân nha đầu, nha đầu, tỉnh, mau tỉnh lại, nha đầu...
A, đừng gọi.” Hiểu Vân phất tay, muốn đuổi đi âm thanh ầm ĩ bên tai, nhưng giọng nói kia không muốn dừng, ngược lại càng thêm dồn dập.
Nha đầu, tỉnh mau!
Đừng có lay nữa! Hiểu Vân lẩm bẩm một hồi mới mở mắt.
Đập vào mắt, là khuôn mặt vội vàng xúc động cùng lo lắng của Bạch Ngọc Đường. Cảm giác mất mát cùng tuyệt vọng tràn ra, Hiểu Vân ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn, vừa ai oán vừa tức giận. Vất vả mới có một giấc mộng đẹp, mộng thấy Triển Chiêu khỏe mạnh trở về, lại bị hắn quấy nhiễu, tất cả đều biến mất.
Nha đầu, tìm được Triển Chiêu, hắn còn sống!
Lời của Bạch Ngọc Đường giống như sấm sét, đánh cho Hiểu Vân trợn mắt há mồm.
Cái gì? Nói lại xem. Hiểu Vân vội đứng lên, bắt lấy vạt áo trước của Bạch Ngọc Đường. Có phải nghe lầm không? Có nghe lầm không?”
Triển Chiêu còn sống! Bạch Ngọc Đường nắm tay Hiểu Vân, cười rộ lên.
Chàng còn sống... chàng thật sự còn sống?! Trời, có phải đang nằm mơ không? “Ngũ ca, chàng ở đâu, chàng ở nơi nào?
Hiểu Vân theo bản năng tóm chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, để nàng yên tâm chớ nóng vội: “Điền huynh đệ nói, Triển Chiêu bị thương nặng, ý thức không rõ ràng, các huynh đệ đang đỡ hắn xuống núi, phải mất một chút thời gian. Điền huynh đệ biết muội lo lắng, nên xuống trước báo tin, hắn còn sống.
Chàng còn sống, chàng còn sống... Rõ ràng là chuyện thật vui vẻ, nước mắt lại không thể ngừng được tràn ra, như thủy triều vỡ đê.
Phải đi đón chàng, phải đi đón chàng…” Hiểu Vân lẩm bẩm bước thấp bước cao đi ra ngoài, vừa khóc vừa cười.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, ngăn lại. Nha đầu, hắn không đi mất được đâu, không cần phải đi đón hắn, cứ ở lại đây.
Lúc này ta làm sao mà chờ được.” Đúng vậy, làm sao mà chờ được, chỉ muốn nhanh chóng bay đến bên cạnh hắn, muốn lập tức nhìn thấy hắn.
Nha đầu, trước tiên chuẩn bị đồ chữa thương cho hắn đã! Ai cũng không quan trọng hơn đại phu.
Nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy, Hiểu Vân không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chuẩn bị đã, chàng bị thương nặng. Nước sôi, băng vải, cồn, thảo dược đều cần, mau chuẩn bị thôi. Ngũ ca, mau đi đón chàng, còn nữa, phái hai người giúp ta chạy việc. Mau đi!
Được được được, biết rồi.” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đầy ý cười, gọi hai người đi theo Hiểu Vân, rồi vội vàng hướng lên núi.
Hiểu Vân trong đầu thật loạn, thật bất ổn, luôn cảm thấy không nỡ. Nhưng dù bối rối, vẫn có thể chuẩn bị xong những thứ cần thiết, sau đó bắt đầu chờ. Kỳ thật không có bao lâu, nhưng lại cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều trôi qua thật chậm.
Sao còn chưa tới? Sao lại chậm như vậy.
Hiểu Vân sốt ruột, một khắc cũng không thể ngồi yên, đi đi lại lại bên ngoài doanh địa, trừng mắt nhìn sơn đạo, trông mong mòn mỏi.
Cuối cùng có người xuống núi, Bạch Ngọc Đường đi phía trước, Điền Chính Duẫn cũng có mặt, bọn họ thấy Hiểu Vân đứng bên ngoài doanh địa, liền phất tay gọi nàng, nhưng nàng như không nhìn thấy, chỉ không chuyển mắt nhìn chằm chằm sau lưng bọn họ.
Nằm trên tấm gỗ kia, là hắn sao?
Không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đầu tóc lộn xộn, quần áo bẩn thỉu. Một thân quần áo lấm bùn đất ấy, lại vẫn có thể nhận ra, chính là quan phục của hắn.
Tướng công...
Nàng bất động đứng ở đó, yên lặng nhìn hắn.
Bọn họ chậm rãi đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng. Mà Hiểu Vân lúc này, trong đầu trống rỗng. Bàn tay vươn ra, ngón tay không ngừng run rẩy, tìm hơi thở dưới mũi hắn. Hơi thở ấm áp, thong thả mà nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay. Nhẹ như vậy, nhẹ như vậy, nhưng vẫn cảm giác được.Hắn còn sống, hắn còn sống!
A... Có cảm giác giống như bừng tỉnh, vui sướng cùng chua xót đồng loạt sống dậy, thật nhiều thật nhiều cảm giác không thể nói rõ, nhiều tới mức nàng không nhịn được mà nức nở, vì thế che mặt khóc òa lên.
Thương thế của Triển Chiêu thật sự rất nặng, ít nhất phải nằm trên giường nửa tháng. Bỏ qua những vết thương ngoài da, cánh tay trái cùng chân phải đều gẫy, xương sườn dưới ngực trái cũng gẫy. Nhưng mà, xương ngực, lại thần kỳ không bị thương. Hắn có thể sống sót, chính là kỳ tích.
Sư phụ, là người giúp hắn, đúng không?
Sư phụ, cám ơn!
Hiểu Vân nắm túi gấm, nhịn không được lại lệ nóng doanh tròng.
Ngón tay, nhẹ nhàng mà đặt lên mu bàn tay. Hiểu Vân ngẩng đầu, đối diện với hai tròng mắt của Triển Chiêu. Giống như trong mộng, lấp lánh tỏa sáng như ánh sao, ẩn chứa thâm tình vô tận.
Vân Nhi, sao lại khóc...
Tướng công... Hiểu Vân bật khóc thảm thiết. “Nghĩ đến, nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại… ô ô...
Đồ ngốc, sao có thể bỏ nàng lại được. Ta đã hứa rồi, chắc chắn sẽ trở về.
Triển Chiêu nói có chút cố hết sức, giọng nói khàn khàn mà khô khốc. Hiểu Vân thấy bờ môi hắn khô nứt, vội đứng dậy muốn lấy nước ấm tới. Vừa dùng thìa đút nước vào miệng hắn, vừa không ngừng rơi lệ. Đút hắn uống nước, xong, Hiểu Vân lại bưng cháo loãng tới.
Triển Chiêu lặng lẽ nằm bất động, không nói gì, chỉ nhìn Hiểu Vân ở bên cạnh hắn, vừa đến vừa đi, vừa khóc như hoa lê đẫm mưa. Trên người rất đau, đầu cũng nặng trịch, nhưng mà, trong lòng lại ngọt ngào.
Lúc bị vây trong bóng tối bên trong hầm mỏ, hắn không biết đã trôi qua biết bao ngày. Hắn chỉ nhớ rõ, cả quá trình thật sự rất lâu rất lâu. Hắn chỉ muốn mau rời khỏi đây, gặp Bao đại nhân, gặp nàng. Nhưng mà, hắn không thể cử động, cũng không dám.
Mặc dù vào thời khắc hỏa dược phát nổ, hắn dùng hết toàn lực trốn vào trong một cái giếng cạn ở gần đó. Nhưng vẫn không thể thoát được chấn động của hỏa dược gây ra. Tiếng nổ vô cùng mạnh, vọng vào trong tai, khiến hắn trong thời gian dài không nghe thấy gì. Cho dù không nghe được, hắn vẫn cảm giác được xương cốt mình đứt gãy. Còn có từng cơn chấn động nặng nề trên ngực, khiến hắn giống như bị thiêu cháy.
Thời khắc ấy, hắn nghĩ mình sẽ chết. Thời khắc ấy, trong đầu hắn hiện lên là dáng vẻ của Hiểu Vân. Bao đại nhân có thể không có hắn, nhưng Hiểu Vân thì không thể. Hắn chưa bao giờ sợ chết, nhưng thời khắc đó, hắn sợ. Nếu không có hắn, vậy Hiểu Vân phải làm sao bây giờ? Một mình nàng, làm sao có thể sống tiếp?
Nhưng cũng vào lúc đó, cảm giác nóng rực dần dần thoái lui, thay vào đó, chỗ xương gãy truyền đến từng cơn bỏng rát. Loại bỏng rát này, khiến hắn kinh hỉ. Hắn còn sống, bỏi vì hắn thấy đau. Kiểm tra giản lược một hồi, hắn đại khái đã hiểu rõ thương thế của mình. Gãy xương tay trái và đùi phải không sao, đòi mạng là gãy xương sườn. Hắn không thể dùng lực, cũng không thể tùy tiện cử động, nếu không, xương sườn đâm vào nội tạng, đến lúc đó cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được. Hắn căn bản không có khả năng đi ra ngoài, chỉ có thể đợi người tới cứu.
Vì thế, hắn chỉ có thể chờ, nằm bất động trong bóng tối ở đáy giếng, lặng lẽ chờ, chờ một ngày một đêm. Không ăn không uống, lúc tỉnh lúc mê. Cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi, cuối cùng mất đi ý thức. Lúc tỉnh lại, không ngờ nhìn thấy lại là Hiểu Vân.
Nàng ngồi ngay bên cạnh, đầu cúi xuống, rất vâng lời. Hắn lại nghĩ, có lẽ là ảo giác sinh ra sau khi hôn mê, mãi tới lúc hắn đụng tới tay nàng, mãi tới lúc hắn nhìn thấy nước mắt của nàng, hắn mới biết mình đã được cứu, đã trở về. Hắn chưa từng có cảm giác này, cảm giác bản thân có thể sống là chuyện tốt đẹp tới dường này.
Được rồi, đừng khóc, xem kìa, đỏ mắt rồi.” Triển Chiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt Hiểu Vân, mỉm cười khuyên. Cũng may, không phải hai tay đều bị thương.
Hiểu Vân bỏ chén không sang bên cạnh, kéo tay Triển Chiêu xuống, hôn lên lòng bàn tay hắn, sau đó đặt tay hắn lên ngực mình, nắm thật chặt, giống như đang ôm hắn.
Hắn trở về, ở bên cạnh mình, nhưng tim vì sao vẫn đau như vậy.
Ta rất sợ, sợ đây chỉ là một giấc mộng.” Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, hai mắt đẫm lệ.
Triển Chiêu chậm rãi thở ra, thử cử động, lại thấy đau. Quả nhiên, vẫn không thể dùng lực. Nhưng mà, hắn lại cười. Đau như vậy, sao có thể là đang nằm mơ chứ?
Đồ ngốc, không phải nằm mơ, bằng không, sao lại đau thế này!
Triển Chiêu khẽ than, khiến Hiểu Vân vô cùng khẩn trương: “Sao thế, vết thương còn đau, chàng không thể cử động, muốn lấy cái gì?
Bộ dáng kích động khiến Triển Chiêu bật cười.
Vân Nhi, lại đây.
Vâng, đây. Hiểu Vân ghé sát vào. Sao thế?
Tiếp qua đến chút. Triển Chiêu chính là nhìn nàng cười.
Chàng muốn làm gì, nói đi?” Hiểu Vân không rõ, nên có chút vội vàng, mãi tới lúc phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào môi mình, không khỏi ngượng ngùng cười, sau đó chậm rãi cúi người, hạ môi xuống.
Nụ hôn sau sinh ly tử biệt, nhẹ nhàng, chậm rãi mà ôn hòa, ấm áp, tựa như trái tim đang đập, nói cho đối phương, ta còn sống.
Ánh mắt của hắn, chân thành thâm tình; hắn dịu dàng nắm tay, vạn phần thương yêu; hắn chậm rãi nói, ôn nhu tới cực điểm; đôi môi của hắn, nhẹ nhàng dừng giữa hai mí mắt, dừng lại, lưu luyến ngàn vạn.
Thật sự, hắn đã đi vào giấc mộng. Sau đó, không có máu tươi đầm đìa, cũng không có bóng dáng rời xa, hắn ở ngay bên cạnh, quyến luyến thân thiết. Hạnh phúc, giống như nụ hoa nở tràn ngập trên cánh đồng quê, lan rộng, lan rộng, vô biên vô hạn.
Giấc mộng này, thật đẹp. Thật muốn vĩnh viễn không tỉnh lại, vĩnh viễn không. Ở đây, họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau. Cho dù ở trong mộng, cũng cảm thấy mỹ mãn.
Không được, không được gọi, không muốn tỉnh lại. Để ta đắm chìm trong mộng, hạnh phúc vĩnh viễn.
Vân nha đầu, nha đầu, tỉnh, mau tỉnh lại, nha đầu...
A, đừng gọi.” Hiểu Vân phất tay, muốn đuổi đi âm thanh ầm ĩ bên tai, nhưng giọng nói kia không muốn dừng, ngược lại càng thêm dồn dập.
Nha đầu, tỉnh mau!
Đừng có lay nữa! Hiểu Vân lẩm bẩm một hồi mới mở mắt.
Đập vào mắt, là khuôn mặt vội vàng xúc động cùng lo lắng của Bạch Ngọc Đường. Cảm giác mất mát cùng tuyệt vọng tràn ra, Hiểu Vân ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn, vừa ai oán vừa tức giận. Vất vả mới có một giấc mộng đẹp, mộng thấy Triển Chiêu khỏe mạnh trở về, lại bị hắn quấy nhiễu, tất cả đều biến mất.
Nha đầu, tìm được Triển Chiêu, hắn còn sống!
Lời của Bạch Ngọc Đường giống như sấm sét, đánh cho Hiểu Vân trợn mắt há mồm.
Cái gì? Nói lại xem. Hiểu Vân vội đứng lên, bắt lấy vạt áo trước của Bạch Ngọc Đường. Có phải nghe lầm không? Có nghe lầm không?”
Triển Chiêu còn sống! Bạch Ngọc Đường nắm tay Hiểu Vân, cười rộ lên.
Chàng còn sống... chàng thật sự còn sống?! Trời, có phải đang nằm mơ không? “Ngũ ca, chàng ở đâu, chàng ở nơi nào?
Hiểu Vân theo bản năng tóm chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, để nàng yên tâm chớ nóng vội: “Điền huynh đệ nói, Triển Chiêu bị thương nặng, ý thức không rõ ràng, các huynh đệ đang đỡ hắn xuống núi, phải mất một chút thời gian. Điền huynh đệ biết muội lo lắng, nên xuống trước báo tin, hắn còn sống.
Chàng còn sống, chàng còn sống... Rõ ràng là chuyện thật vui vẻ, nước mắt lại không thể ngừng được tràn ra, như thủy triều vỡ đê.
Phải đi đón chàng, phải đi đón chàng…” Hiểu Vân lẩm bẩm bước thấp bước cao đi ra ngoài, vừa khóc vừa cười.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, ngăn lại. Nha đầu, hắn không đi mất được đâu, không cần phải đi đón hắn, cứ ở lại đây.
Lúc này ta làm sao mà chờ được.” Đúng vậy, làm sao mà chờ được, chỉ muốn nhanh chóng bay đến bên cạnh hắn, muốn lập tức nhìn thấy hắn.
Nha đầu, trước tiên chuẩn bị đồ chữa thương cho hắn đã! Ai cũng không quan trọng hơn đại phu.
Nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy, Hiểu Vân không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chuẩn bị đã, chàng bị thương nặng. Nước sôi, băng vải, cồn, thảo dược đều cần, mau chuẩn bị thôi. Ngũ ca, mau đi đón chàng, còn nữa, phái hai người giúp ta chạy việc. Mau đi!
Được được được, biết rồi.” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đầy ý cười, gọi hai người đi theo Hiểu Vân, rồi vội vàng hướng lên núi.
Hiểu Vân trong đầu thật loạn, thật bất ổn, luôn cảm thấy không nỡ. Nhưng dù bối rối, vẫn có thể chuẩn bị xong những thứ cần thiết, sau đó bắt đầu chờ. Kỳ thật không có bao lâu, nhưng lại cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều trôi qua thật chậm.
Sao còn chưa tới? Sao lại chậm như vậy.
Hiểu Vân sốt ruột, một khắc cũng không thể ngồi yên, đi đi lại lại bên ngoài doanh địa, trừng mắt nhìn sơn đạo, trông mong mòn mỏi.
Cuối cùng có người xuống núi, Bạch Ngọc Đường đi phía trước, Điền Chính Duẫn cũng có mặt, bọn họ thấy Hiểu Vân đứng bên ngoài doanh địa, liền phất tay gọi nàng, nhưng nàng như không nhìn thấy, chỉ không chuyển mắt nhìn chằm chằm sau lưng bọn họ.
Nằm trên tấm gỗ kia, là hắn sao?
Không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đầu tóc lộn xộn, quần áo bẩn thỉu. Một thân quần áo lấm bùn đất ấy, lại vẫn có thể nhận ra, chính là quan phục của hắn.
Tướng công...
Nàng bất động đứng ở đó, yên lặng nhìn hắn.
Bọn họ chậm rãi đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng. Mà Hiểu Vân lúc này, trong đầu trống rỗng. Bàn tay vươn ra, ngón tay không ngừng run rẩy, tìm hơi thở dưới mũi hắn. Hơi thở ấm áp, thong thả mà nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay. Nhẹ như vậy, nhẹ như vậy, nhưng vẫn cảm giác được.Hắn còn sống, hắn còn sống!
A... Có cảm giác giống như bừng tỉnh, vui sướng cùng chua xót đồng loạt sống dậy, thật nhiều thật nhiều cảm giác không thể nói rõ, nhiều tới mức nàng không nhịn được mà nức nở, vì thế che mặt khóc òa lên.
Thương thế của Triển Chiêu thật sự rất nặng, ít nhất phải nằm trên giường nửa tháng. Bỏ qua những vết thương ngoài da, cánh tay trái cùng chân phải đều gẫy, xương sườn dưới ngực trái cũng gẫy. Nhưng mà, xương ngực, lại thần kỳ không bị thương. Hắn có thể sống sót, chính là kỳ tích.
Sư phụ, là người giúp hắn, đúng không?
Sư phụ, cám ơn!
Hiểu Vân nắm túi gấm, nhịn không được lại lệ nóng doanh tròng.
Ngón tay, nhẹ nhàng mà đặt lên mu bàn tay. Hiểu Vân ngẩng đầu, đối diện với hai tròng mắt của Triển Chiêu. Giống như trong mộng, lấp lánh tỏa sáng như ánh sao, ẩn chứa thâm tình vô tận.
Vân Nhi, sao lại khóc...
Tướng công... Hiểu Vân bật khóc thảm thiết. “Nghĩ đến, nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại… ô ô...
Đồ ngốc, sao có thể bỏ nàng lại được. Ta đã hứa rồi, chắc chắn sẽ trở về.
Triển Chiêu nói có chút cố hết sức, giọng nói khàn khàn mà khô khốc. Hiểu Vân thấy bờ môi hắn khô nứt, vội đứng dậy muốn lấy nước ấm tới. Vừa dùng thìa đút nước vào miệng hắn, vừa không ngừng rơi lệ. Đút hắn uống nước, xong, Hiểu Vân lại bưng cháo loãng tới.
Triển Chiêu lặng lẽ nằm bất động, không nói gì, chỉ nhìn Hiểu Vân ở bên cạnh hắn, vừa đến vừa đi, vừa khóc như hoa lê đẫm mưa. Trên người rất đau, đầu cũng nặng trịch, nhưng mà, trong lòng lại ngọt ngào.
Lúc bị vây trong bóng tối bên trong hầm mỏ, hắn không biết đã trôi qua biết bao ngày. Hắn chỉ nhớ rõ, cả quá trình thật sự rất lâu rất lâu. Hắn chỉ muốn mau rời khỏi đây, gặp Bao đại nhân, gặp nàng. Nhưng mà, hắn không thể cử động, cũng không dám.
Mặc dù vào thời khắc hỏa dược phát nổ, hắn dùng hết toàn lực trốn vào trong một cái giếng cạn ở gần đó. Nhưng vẫn không thể thoát được chấn động của hỏa dược gây ra. Tiếng nổ vô cùng mạnh, vọng vào trong tai, khiến hắn trong thời gian dài không nghe thấy gì. Cho dù không nghe được, hắn vẫn cảm giác được xương cốt mình đứt gãy. Còn có từng cơn chấn động nặng nề trên ngực, khiến hắn giống như bị thiêu cháy.
Thời khắc ấy, hắn nghĩ mình sẽ chết. Thời khắc ấy, trong đầu hắn hiện lên là dáng vẻ của Hiểu Vân. Bao đại nhân có thể không có hắn, nhưng Hiểu Vân thì không thể. Hắn chưa bao giờ sợ chết, nhưng thời khắc đó, hắn sợ. Nếu không có hắn, vậy Hiểu Vân phải làm sao bây giờ? Một mình nàng, làm sao có thể sống tiếp?
Nhưng cũng vào lúc đó, cảm giác nóng rực dần dần thoái lui, thay vào đó, chỗ xương gãy truyền đến từng cơn bỏng rát. Loại bỏng rát này, khiến hắn kinh hỉ. Hắn còn sống, bỏi vì hắn thấy đau. Kiểm tra giản lược một hồi, hắn đại khái đã hiểu rõ thương thế của mình. Gãy xương tay trái và đùi phải không sao, đòi mạng là gãy xương sườn. Hắn không thể dùng lực, cũng không thể tùy tiện cử động, nếu không, xương sườn đâm vào nội tạng, đến lúc đó cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được. Hắn căn bản không có khả năng đi ra ngoài, chỉ có thể đợi người tới cứu.
Vì thế, hắn chỉ có thể chờ, nằm bất động trong bóng tối ở đáy giếng, lặng lẽ chờ, chờ một ngày một đêm. Không ăn không uống, lúc tỉnh lúc mê. Cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi, cuối cùng mất đi ý thức. Lúc tỉnh lại, không ngờ nhìn thấy lại là Hiểu Vân.
Nàng ngồi ngay bên cạnh, đầu cúi xuống, rất vâng lời. Hắn lại nghĩ, có lẽ là ảo giác sinh ra sau khi hôn mê, mãi tới lúc hắn đụng tới tay nàng, mãi tới lúc hắn nhìn thấy nước mắt của nàng, hắn mới biết mình đã được cứu, đã trở về. Hắn chưa từng có cảm giác này, cảm giác bản thân có thể sống là chuyện tốt đẹp tới dường này.
Được rồi, đừng khóc, xem kìa, đỏ mắt rồi.” Triển Chiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt Hiểu Vân, mỉm cười khuyên. Cũng may, không phải hai tay đều bị thương.
Hiểu Vân bỏ chén không sang bên cạnh, kéo tay Triển Chiêu xuống, hôn lên lòng bàn tay hắn, sau đó đặt tay hắn lên ngực mình, nắm thật chặt, giống như đang ôm hắn.
Hắn trở về, ở bên cạnh mình, nhưng tim vì sao vẫn đau như vậy.
Ta rất sợ, sợ đây chỉ là một giấc mộng.” Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, hai mắt đẫm lệ.
Triển Chiêu chậm rãi thở ra, thử cử động, lại thấy đau. Quả nhiên, vẫn không thể dùng lực. Nhưng mà, hắn lại cười. Đau như vậy, sao có thể là đang nằm mơ chứ?
Đồ ngốc, không phải nằm mơ, bằng không, sao lại đau thế này!
Triển Chiêu khẽ than, khiến Hiểu Vân vô cùng khẩn trương: “Sao thế, vết thương còn đau, chàng không thể cử động, muốn lấy cái gì?
Bộ dáng kích động khiến Triển Chiêu bật cười.
Vân Nhi, lại đây.
Vâng, đây. Hiểu Vân ghé sát vào. Sao thế?
Tiếp qua đến chút. Triển Chiêu chính là nhìn nàng cười.
Chàng muốn làm gì, nói đi?” Hiểu Vân không rõ, nên có chút vội vàng, mãi tới lúc phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào môi mình, không khỏi ngượng ngùng cười, sau đó chậm rãi cúi người, hạ môi xuống.
Nụ hôn sau sinh ly tử biệt, nhẹ nhàng, chậm rãi mà ôn hòa, ấm áp, tựa như trái tim đang đập, nói cho đối phương, ta còn sống.
/150
|