CHƯƠNG 286: ĐÊM GIAO THỪA
Edit/Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
.
.
Tâm tình Ngụy Thời phức tạp mang theo Ngụy Hân trở về thôn Ngụy.
Trên đường đưa Ngụy Hân về nhà, anh mấy lần muốn mở miệng hỏi Ngụy Hân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng mà, không phải trước kia anh chưa từng hỏi, chỉ có điều Ngụy Hân cũng không trả lời anh, cho nên lúc này đây, Ngụy Thời cũng lười hỏi lại, sao cũng được, là thế nào thì thế đó đi, dù sao chỉ cần Ngụy Hân tốt là được, cũng không cần thiết mãi theo đuổi nguyên nhân.
Lại nói, anh rất hoài nghi, kỳ thật Ngụy Hân cũng không biết mình rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Bằng không vì cái gì mà mỗi lần Ngụy Thời hỏi cậu rốt cuộc nửa đêm cậu đi chỗ nào, mấy năm cậu mất tích kia đã ở đâu, thân thể cậu đã xảy ra chuyện gì, những lúc ấy cậu đều dùng ánh mắt bình tĩnh đến không có một tia dao động đối diện với anh… Hứ, cậu cho rằng dùng loại bộ dạng thâm trầm này, thì anh không nhìn ra cậu cái éo gì cũng không biết hay sao? Ngụy Thời nói thầm trong lòng.
Ngụy Thời tự mình trở về trạm xá.
Mông còn chưa ngồi nóng, thím Liên đã tìm đến đây, gương mặt trắng trắng béo béo làm ra vẻ “Cháu hiểu thím hiểu tất cả mọi người đều hiểu”, cười nói với Ngụy Thời, “A Thời, lần này thím giới thiệu không tồi đi, ấn tượng nhà gái đối với cháu cũng tốt, cháu cũng không thể hết chọn đông rồi lại lựa tây, bỏ lỡ cái này, lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy, thím nghe nói, cô ấy còn là bạn học trung học với cháu, ta nói đây là duyên phận đó…”
Trên mặt Ngụy Thời lộ ra một chút cười khổ, đầu óc đều nổ, “Thím, cháu…”
Liên đại thẩm nghiêm mặt, “Cháu, cháu cái gì mà cháu, cháu muốn nói với thím cái gì?”
Ngụy Thời bất đắc dĩ mà sờ sờ cằm, “Ầy, thím, kỳ thật không phải là cháu không muốn tìm người, cháu đối Lưu Nhiên ấn tượng cũng tốt, vấn đề là cháu không thể tìm…”
Thím Liên kỳ quái nhìn hắn, “Cái gì mà không thể tìm?”
Lúc này Ngụy Thời nghĩ thông suốt, không muốn cứ phải bị người nhớ thương chuyện chung thân đại sự, thường thường còn bị lải nhải vài câu, đi gặp mặt kết thân, không chỉ lãng phí thời gian mình, mà cũng lãng phí thời gian nhà gái cùng nhiệt tâm của mấy cô mấy bác, quyết định chủ ý xong, trên mặt Ngụy Thời chậm rãi lộ ra một loại biểu tình khó có thể hình dung, vừa xấu hổ lại vừa khổ sở, “Thím Liên, thật ra thân thể cháu có bệnh, sinh con không được, chính là cái chứng vô tinh ấy, tinh trùng không có sức, từ khi biết mình mắc bệnh này, cháu không nghĩ đến chuyện kết hôn, có kết hôn cũng là hại người…”
Vẻ mặt thím Liên nhìn như bị nghẹn, “Cái, cái chứng vô, vô gì? Không thể sinh con?”
Biểu tình Ngụy Thời “đau đớn” gật gật đầu, vẻ mặt thê thảm khiến thím Liên vốn rất nhiệt tình lập tức an ủi anh, “Ai ai ai, sao cháu không nói sớm, nói sớm thím sẽ không giới thiệu cho cháu, đây không phải là khiến cháu khó chịu sao?”
Ngụy Thời đè thấp thanh âm, “Bệnh này làm sao mà nói cho người khác biết được, nếu không phải thím Liên, cháu cũng sẽ không nói, nhìn thím lo lắng cho cháu từ trên xuống dưới, cháu băn khoăn.”
Thím Liên dùng sức vỗ vỗ bờ vai anh, “Ai, thằng bé này.” Bà chần chờ một chút, “Cháu nói bệnh kia, không thể trị?”
Ngụy Thời yên lặng lắc lắc đầu.
Thím Liên “A” một tiếng, không bao giờ đề cập đến chuyện giới thiệu đối tượng, vội vàng lại an ủi Ngụy Thời vài câu.
Ngụy Thời vừa nghe vừa gật đầu.
Chờ thím Liên rốt cục rời đi, Ngụy Thời mới nhẹ nhàng thở ra.
Bản thân lúc này cũng quá thiệt thòi, vì những ngày tháng thanh tịnh, vì trấn an Ngụy Hân, ngay cả chuyện mất mặt như vậy, cũng xạo ra được, những người không hiểu thường cho chứng vô tinh là không thể mập hợp, nghĩ đến về sau còn phải đối mặt với ánh mắt vừa quái dị vừa đồng tình của người khác, da mặt Ngụy Thời giật giật một hồi.
Trong nháy mắt, hai ngày đã qua, hôm nay là đêm ba mươi.
Thông thường, đêm ba mươi hoặc mùng một hàng năm, đều là ngày gia đình đoàn viên, tế bái tổ tiên, là ngày tết và thờ cúng quan trọng nhất trong năm, mà thôn Ngụy lại có hơi khác một tý, tại thôn Ngụy, ngày quan trọng nhất là ngày tế tổ mười bốn tháng bảy âm lịch hằng năm, ngày quan trọng kế tiếp, chính là buổi tế thần vào đêm ba mươi hàng năm.
Ngày tế tổ mười bốn tháng bảy âm lịch, tất cả mọi người trong thôn Ngụy đều phải tham gia, người Ngụy gia có bôn ba nơi khác, cũng phải cố gắng trở về, tại sao lại chọn tế tổ vào ngày này, đại khái bởi vì mười bốn tháng bảy là lễ quỷ, quỷ môn mở ra, tổ tiên Ngụy gia cũng có thể thông qua quỷ môn trở lại dương thế, hưởng thụ hương khói hậu bối dâng.
Mà tế thần vào buổi tối đêm ba mươi, cũng là giống như hoạt động cầu phúc. Tuy rằng là do lớp người già thôn Ngụy dẫn đầu, nhưng không bắt buộc mỗi người thôn Ngụy phải nhất định tham gia, nhóm người già sẽ trực tiếp tuyển một số người Ngụy gia tham gia, về phần người không được, thì quay về nhà đón năm mới.
Tế tổ mười bốn tháng bảy âm lịch tại hang núi phía sau nhà Ngụy Thất gia.
Tế thần đêm ba mươi, cũng là ở một hang núi nằm ở bãi tha ma sau thôn Ngụy
Ngụy Thời lớn như vậy, tham gia tế tổ rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng tham gia tế thần lần nào.
Nhưng tế thần năm nay, cụ Ngụy lại phái người tới đây gọi anh tham gia.
Trước đó không lâu Ngụy Thất gia chết, ông lại không có con cháu, chi của Ngụy Thất gia cho dù là tuyệt tự, vị trí tộc trưởng Ngụy gia đời đời đều là do chi Ngụy Thất gia kia ngồi, khi ông chết, truyền thừa liền đứt đoạn, cho nên lớp người già Ngụy gia định cho chi Ngụy Thất gia một đứa làm con thừa tự, nhưng mà thừa tự thì vẫn là thừa tự, tuổi trẻ không áp trận được, có chuyện gì, vẫn phải dựa vào nhóm người già Ngụy gia, cũng giống như chuyện tế tổ này, chính là từ cụ Ngụy có uy vọng cao nhất, bối phận lớn nhất ra mặt.
Lần đầu tiên Ngụy Thời tham gia tế thần, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Thôn Ngụy tế tổ ngày mười bốn tháng bảy hàng năm, người bên ngoài nếu nhìn phải, bảo đảm sẽ bị dọa gần chết, âm khí dày đặc, rồi lại chấn động tâm thần, qua vài giờ như thế, người thân thể suy nhược, phải nằm trên giường ba ngày mới có thể đứng lên được. Không biết thôn Ngụy tế thần, lại là thế nào. Ngụy Thời không phải chưa từng hỏi qua người tham gia tế thần nhưng bọn họ đều nói năng thận trọng, mặc kệ hỏi như thế nào cũng không chịu nói.
Vẫn luôn chờ đến tối, Ngụy Thời nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã chín giờ tối.
Anh bật đèn pin, không nhanh không chậm đi tới Hậu Sơn, người tới báo cho anh biết, nói thời gian là mười một giờ, chỉ cần trước mười một giờ anh đến cửa hang núi kia là được, từ trạm xá đi đến bãi tha ma núi Hậu Sơn, không cần tới một giờ, thời gian vẫn rất dư dả, anh có thể đi từ từ đến.
Nhưng mà, Ngụy Thời vốn định từ từ sẽ đến, lại càng chạy càng nhanh.
Rất lạnh! Gió trên núi rất lớn! Còn cực kỳ âm u lạnh lẽo! Ngụy Thời cảm thấy xương cốt mình đều toát khí lạnh ra, áo lông dày mặc ở trên người không có một chút tác dụng chắn gió giữ ấm, tay gần sắp đông cứng, đầu ngón chân bắt đầu cảm thấy có chút đau, hiện tại đều không còn chút cảm giác gì.
Ngụy Thời bịt mũi bị gió lạnh thổi đến đau, trong miệng thở ra khói trắng, giữa màn đêm hết sức rõ ràng, ven đường ngoằn ngoèo, có sương lạnh bàng bạc thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng mờ mờ, từng bước một đi về phía trước, dưới chân đạp lên cành khô lá úa, còn có băng sương đông kết, thanh âm sàn sạt, rào rạc, không ngừng truyền đến.
Giống như có rất nhiều người thỏ thẻ bên tai.
Ngụy Thời kéo cổ áo lông mình lên, nửa khuôn mặt vùi vào trong cổ áo, trong lòng âm thầm hối hận lúc ra cửa không mang khăn quàng cổ, đi một hồi lâu, dường như tốn gấp đôi thời gian bình thường, mới có thể đến cửa hang núi ở bãi tha ma kia.
Ngụy Thời thở hổn hển, giơ tay lên, dưới ánh sáng mịt mờ của đèn pin nhìn đồng hồ một chút, vừa rồi cảm giác tốn thời gian gấp đôi thật ra chỉ là ảo giác mà thôi, thời gian còn ít hơn bình thường, hiện tại mới chín giờ bốn mươi, nói cách khác, anh phải chờ ở bãi tha ma này một tiếng hai mươi phút.
Thói quen thích chừa đủ thời gian làm việc thật sự không thể thay đổi.
Ngụy Thời nhìn từng nấm mồ lớn nhỏ trong nghĩa địa, còn có mộ bia đứng lặng im, cùng với hang núi tối om, có loại cảm giác muốn chết, tối nay rất là lạnh, Ngụy Thời đứng một chỗ, trong chốc lát chịu không nổi, anh đành phải đi tới đi lui.
Ma trơi xanh lập lòe, trôi nổi bất định giữa nghĩa trang.
Ngụy Thời dậm chân, dưới chân văng lên một ít bùn đất, phát ra tiếng bịch khó nghe, một mùi hôi thối xông lên mũi, Ngụy Thời bịt mũi, nhảy qua một bên.
Gần đến mười một giờ, vẫn chưa ai đến.
Ngụy Thời chờ đến càng lúc càng nôn nóng, một hai phút liền nhìn đồng hồ một lần, càng xem thời gian lại càng trôi qua rất chậm, nhưng mà, tại địa phương âm trầm khủng bố như vậy , không sợ tới mức ngất xỉu nhưng mà tâm tình vẫn không tốt lắm, cũng may khả năng tâm lý chịu đựng của anh rất mạnh.
Hai bên không có việc gì, Ngụy Thời liền quan sát bốn phía.
Ngoại trừ phần mộ, mộ bia, ma trơi, quần núi, cây cối, thì không có những thứ khác, tuy rằng nơi này âm khí rất nặng, nhưng cũng không có cô hồn dã quỷ lẩn quẩn không đi, Ngụy Thời đã sớm biết chung quanh thôn Ngụy không có quỷ hồn tồn tại, anh cầm đèn pin, đi tới trước mộ phần ba Ngụy, bàn tay tiến vào ba lô mang theo bên người, vuốt ve khối ngọc được bao bọc với lá bùa, thấp giọng nói, “Cha, con sẽ giải thoát cho người. Người cứ chờ đi, không còn bao lâu nữa đâu.”
Phần mộ tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Ngụy Thời đứng trong chốc lát, mới nghe vài tiếng bước chân truyền đến từ xa tới gần.
Hẳn là người tế tổ lại đây.
Anh xoay người nhìn lại, kinh ngạc phát hiện người tới ít tới bất ngờ, tổng cộng có năm người, bao gồm bốn cụ già, một người tuổi còn trẻ, người trẻ tuổi hẳn là cháu cụ Ngụy, tên là Ngụy Phong, cũng là con thừa tự cho bên chi Ngụy Thất gia, cũng là tộc trường mới nhậm chức của Ngụy gia, bốn cụ già nọ, đi đầu chính là cụ Ngụy, còn ba người khác đều là những người còn sống có uy vọng cùng bối phận cao nhất trong lớp người gia thôn Ngụy.
Chỉ có vài người như vậy tế tổ?
Cụ Ngụy mang người tới cửa hang núi, nhìn thoáng qua Ngụy Thời, “Đi vào.”
Ngụy Thời sờ sờ cằm, cùng đi vào.
Lúc trước, Ngụy Thời và Ngụy Ninh có đi qua hang động này, cái hang động này quá tối, quá sâu, lại rất yên lặng, âm khí cũng rất nặng, cho nên chỉ đứng ở cửa hang núi, đã khiến cho người từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân đều tê dại, tỏa khí lạnh ra bên ngoài.
Sáu người bọn họ đi trong hang núi mất mười mấy phút đồng hồ.
Hang núi yên lặng không có một chút thanh âm, chỉ có tiếng bước chân lộn xộn, càng khiến cho hang núi tĩnh mịch mà lại có chút kỳ lạ, Ngụy Thời dùng đèn pin, mà mấy người cụ Ngụy, mỗi người cầm một cái đèn ***g giấy trắng, ánh sáng đèn pin ở trong hang núi càng ngày càng yếu, qua không bao lâu, sẽ không dùng được, Ngụy Thời đập đập đèn pin, vẫn không phản ứng, đành phải thu đèn pin về.
Mà năm cái đèn ***g giấy trắng kia, giữa bóng đêm, phát ra ánh sáng lờ mờ, lung lay lảo đảo, khi chớp khi tắt, dường như phá tan tối tăm chung quanh, rồi lại dường như chẳng thể phân biệt được ta ngươi giữa không gian tăm tối này. Cực kỳ quỷ dị.
Đột nhiên, Ngụy Thời nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Anh nghe tiếng động, vừa định nói chuyện, cụ Ngụy liền giơ tay lên, chỉ chỉ phương hướng kia, lại làm ra dấu chớ có lên tiếng, Ngụy Thời đành nuốt xuống thanh âm đã lên tới cổ họng, bực bội không lên tiếng mà vùi đầu tiếp tục về hướng phía trước.
Đi mãi, đi mãi tiếng nước chảy rõ ràng gần tại bên tai, giống như chỉ cần quẹo một cái là nhìn thấy một con sông nhỏ chảy xuôi qua, đi tiếp rồi lại đi tiếp, mãi vẫn không tìm được con sông phát ra tiếng nước chảy, dưới chân có chút run lên, Ngụy Thời cũng không biết mình đã đi trong hang núi bao lâu, chỉ biết là, đường quanh co ngoằn ngoèo, lại không lưu ký hiệu gì, không cần lạc đường ở trong hang núi mới tốt.
Ngụy Thời nhìn cụ Ngụy dẫn đầu nhóm bốn cụ già, có chút bội phục thể lực bọn họ.
Lúc này, bước chân cụ Ngụy đột nhiên chậm lại.
Ở cuối con đường này xuất hiện một cái cửa động cao khoảng năm thước, đi vào cửa động kia, liền nhìn thấy u quang ẩn ẩn, Ngụy Thời biết, đây là một loại rêu đặc biệt có thể phát sáng trong hang núi, Ngụy Thời nheo mắt lại, nhìn đến một cái đài cao quen thuộc cách đó không xa, cao khoảng ba thước, hai bên đài đá rất ngay ngắn, thềm đá rộng ước chừng nửa thước, trên đài đá có đặt một cái giường đá, bên cạnh giường đá là chín cột đá, trên cột đá còn lưu lại vết cháy, đài cao kéo dài từ vách đá ra ngoài, mà trên vách đá có một dòng nước ngầm chảy ra, chảy tới rãnh nước được khắc trên đài.
Ngụy Thời kinh ngạc phát hiện, cái đài kia chính là cái đài nằm trong hang đá mà lần trước anh cùng Ngụy Ninh vào hang động phát hiện ra, ngay cả vết cháy đều giống nhau như đúc, nhưng mà —— Ngụy Thời quay đầu nhìn thoáng qua hang đá rộng rãi này, có một con sông không biết từ chỗ nào chảy ra, đi ngang qua hang đá, lại không biết chảy về nơi nào, mà dòng nước ngầm từ vách núi kia, được rãnh nước trên đài dẫn, chảy vào giữa sông ——lần trước anh tới, không có con sông này, nước ngầm trên đài đá cũng không chảy vào giữa sông.
Trong nhất thời, Ngụy Thời cũng có chút mơ hồ, không biết cái đài đá trước mắt rốt cuộc có phải là cái mình nhìn thấy lúc trước hay không.
Lại nói, lần trước lúc anh cùng Ngụy Ninh vào hang động, chỉ đi có mười mấy phút đồng hồ đã tới đài đá này, mà vừa nãy, sợ là đã đi hơn một tiếng, cho nên thời gian không đúng lắm.
So sánh với một màn kế tiếp, một chút mịt mờ hồi nãy quả thực bé nhỏ không đáng kể.
Con sông kia tản ra cái lạnh lẽo âm u dày đặc, nước sông tĩnh lặng không tiếng động, như là một khối ngọc chết màu đen thật lớn, dường như không lưu động, nhưng mà, Ngụy Thời biết, con sông này chảy, lưu động không ngừng một giây, mặt sông là tĩnh lặng không sóng, dưới sông lại là sóng to gió lớn.
Đột nhiên, nước sông động .
Nước sông màu đen, bọt sông nổi lên thật nhỏ, cọ rửa hai bên đài đá, rì rầm vang dội, nổi lên vô số bọt trắng.
Ngụy Thời cảm thấy trái tim mình giống như đang bị nước sông cọ rửa vậy.
Thình thịch —— Thình thịch —— Thình thịch ——
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, lại giống như bị một bàn tay nắm lấy, ngực khó chịu hơi hơi đau đớn , Ngụy Thời biết có chuyện sắp xảy ra, tinh thần anh cực kỳ căng thẳng nhìn mặt sông, chính là chỗ đó, nơi đó có thứ gì đó muốn đi ra .
Thanh âm rầm rầm, nước sông bị sóng nhỏ xô lên bờ.
Một người cả người ướt đẫm từ trong mặt sông đi ra.
Mắt Ngụy Thời không thể nào mở lớn hơn, đó là Ngụy Hân, tuy rằng bộ dáng cậu có phần thay đổi, giống như trong mấy ngày đã lớn hơn vài tuổi, đã từ bộ dáng thiếu niên biến thành một thanh niên tuấn mỹ đầu hai mươi, gương mặt khi thiếu niên có chút giống con gái, hiện giờ đã có góc cạnh của đàn ông, nhưng mà, tuy rằng khuôn mặt này tràn ngập khí thế nam tử, hình dáng lại vẫn xinh đẹp như xưa, còn dường như cao hơn một tý, cơ bắp trên người cũng ra hình ra dạng.
Ngụy Hân như vậy quá hấp dẫn người .
Cậu từ một giọt sương sớm trên bụi cỏ, biến thành sương lạnh ngưng kết trên cây, cậu chậm rãi đi tới, nước đen tí tách nhỏ từ trên người cậu, gương mặt cậu không có một chút biểu tình, vẫn trầm lặng cùng cứng ngắc như lúc bình thường, nhưng mà, Ngụy Thời mà lại cảm thấy cậu từ sương lạnh ngưng kết trên cây, biến thành đầm sâu u tối trong núi bị cây cối rậm rạp vây quanh.
Không biết là lạnh như sương kết khiến người dừng chân nhìn lại, hay là hồ sâu u tĩnh khiến người ta chỉ dám đứng xa mà nhìn. Tóm lại, Ngụy Hân như vậy, là xa lạ, nhưng lại không phải hoàn toàn xa lạ, thật giống như năm Ngụy Hân mất tích rồi trở về, cách nhiều năm như vậy hai anh em lần thứ hai gặp lại, cảm giác lại không lạ lẫm lắm, nhưng lại khá hơn cái cảm giác bỡ ngỡ xa lạ hoặc cực kỳ thân thuộc hơn một chút.
Ngụy Thời cảm thấy chính mình cũng có chút loạn .
Nhưng mà anh cũng không mở miệng gọi Ngụy Hân, anh im lặng đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi tình thế phát triển.
Đêm nay gọi anh đến tế tổ, cũng không phải không có nguyên nhân .
Mà nguyên nhân kia, tám chín phần mười là dừng ở Ngụy Hân trên người.
Ngụy Hân chậm rãi đi tới, bước trên thềm đá, đi lên đài đá, nằm ở trên giường đá kia.
Lúc này, cụ Ngụy đi tới bên người Ngụy Thời, “A Thời, còn nhớ rõ ta cho cháu vài cuốn sách trong đó viết ‘Vu’ của Ngụy gia nên làm những thứ gì? Đi thôi, lên đài, làm xong chuyện cháu nên làm đi, Ngụy gia chúng ta đợi hơn ba trăm năm mới rốt cục đợi đến ngày này.”
Thanh âm tang thương mà lại suy nhược của cụ Ngụy vang vọng trong hang đá trống trải.
Tâm thần Ngụy Thời bị mê hoặc.
Anh từng bước một đi về phía đài cao, giống như trời sinh anh đã biết mình muốn làm cái gì, có năng lực làm cái gì vậy, đó là thứ truyền thừa từ trong huyết mạch xuống, máu lưu chuyển rất nhanh trong từng mạch, tựa như nồi nước sôi, đốt tới trước mắt Ngụy Thời là một mảng trắng lóa rồi đen tuyền, khiến anh thấy không rõ .
Vì thế, Ngụy Thời ngừng lại.
Anh từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy âm khí chung quanh đậm đến mức có thể nhỏ ra nước, mà bên trong âm khí lại hòa lẫn với sát khí hung ác, trong lòng anh nổi lên cảnh giác, anh hiểu được con sông này từ nơi sâu nhất âm giới chảy ra, anh mở mắt, hết thảy chung quanh anh đều thấy rõ mồn một.
Vô số bóng trắng bay tới bay lui trong hang đá trống trải, chúng nó thường thường rớt xuống mặt sông, bị nước sông màu đen nuốt hết, chúng nó tản ra sát khí nồng đậm, những sát khí đó một phần là từ âm giới dẫn tới, một phần sinh ra từ những bóng trắng đó, mà chuyện anh cần làm rất đơn giản, chính là biến Ngụy Hân đang nằm ở trên giường đá thành không người không quỷ không thi, không ở tam giới, tồn tại không nhập ngũ hành.
Đây là bước cuối cùng.
Chỉ có anh mới có thể hoàn thành bước này.
Tay Ngụy Thời phát run, môi phát run, anh xoay người, nhìn cụ Ngụy dưới đài, chậm rãi nói, “Tôi cần một lời giải thích, giải thích tại sao các người lại làm như vãy…” Trong lời nói của anh mang theo một luồng sát khí thật sâu, dường như là nếu không đưa ra lời giải thích, hôm nay anh cũng không tiếc giết người, cái loại giọng điệu ngoan tuyệt này, nói cho người dưới đài, anh không phải đang nói giỡn, anh là nghiêm túc.
Cụ Ngụy dường như không ngoài ý muốn Ngụy Thời phản ứng như thế, ông trao đổi ánh mắt với ba cụ già Ngụy gia bên cạnh, ” Cho dù cháu không hỏi, chúng ta cũng sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho cháu biết, để cho cháu quyết định nên làm như thế nào, nhưng mà, chuyện này nói ra dài dòng, cần tốn một chút thời gian.”
Ngụy Thời cầm trong tay cây dao găm bằng đồng, mặt không đổi sắc mà nói, “Thời gian vẫn có.”
Cụ Ngụy gật gật đầu, “Đúng vậy, ít nhất đêm nay vẫn còn chút thời gian, trước tiên cháu xuống đây cái đã.”
Ngụy Thời không chút nghĩ ngợi liền từ đài cao đi xuống. Đăng bởi: admin
Edit/Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
.
.
Tâm tình Ngụy Thời phức tạp mang theo Ngụy Hân trở về thôn Ngụy.
Trên đường đưa Ngụy Hân về nhà, anh mấy lần muốn mở miệng hỏi Ngụy Hân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng mà, không phải trước kia anh chưa từng hỏi, chỉ có điều Ngụy Hân cũng không trả lời anh, cho nên lúc này đây, Ngụy Thời cũng lười hỏi lại, sao cũng được, là thế nào thì thế đó đi, dù sao chỉ cần Ngụy Hân tốt là được, cũng không cần thiết mãi theo đuổi nguyên nhân.
Lại nói, anh rất hoài nghi, kỳ thật Ngụy Hân cũng không biết mình rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Bằng không vì cái gì mà mỗi lần Ngụy Thời hỏi cậu rốt cuộc nửa đêm cậu đi chỗ nào, mấy năm cậu mất tích kia đã ở đâu, thân thể cậu đã xảy ra chuyện gì, những lúc ấy cậu đều dùng ánh mắt bình tĩnh đến không có một tia dao động đối diện với anh… Hứ, cậu cho rằng dùng loại bộ dạng thâm trầm này, thì anh không nhìn ra cậu cái éo gì cũng không biết hay sao? Ngụy Thời nói thầm trong lòng.
Ngụy Thời tự mình trở về trạm xá.
Mông còn chưa ngồi nóng, thím Liên đã tìm đến đây, gương mặt trắng trắng béo béo làm ra vẻ “Cháu hiểu thím hiểu tất cả mọi người đều hiểu”, cười nói với Ngụy Thời, “A Thời, lần này thím giới thiệu không tồi đi, ấn tượng nhà gái đối với cháu cũng tốt, cháu cũng không thể hết chọn đông rồi lại lựa tây, bỏ lỡ cái này, lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy, thím nghe nói, cô ấy còn là bạn học trung học với cháu, ta nói đây là duyên phận đó…”
Trên mặt Ngụy Thời lộ ra một chút cười khổ, đầu óc đều nổ, “Thím, cháu…”
Liên đại thẩm nghiêm mặt, “Cháu, cháu cái gì mà cháu, cháu muốn nói với thím cái gì?”
Ngụy Thời bất đắc dĩ mà sờ sờ cằm, “Ầy, thím, kỳ thật không phải là cháu không muốn tìm người, cháu đối Lưu Nhiên ấn tượng cũng tốt, vấn đề là cháu không thể tìm…”
Thím Liên kỳ quái nhìn hắn, “Cái gì mà không thể tìm?”
Lúc này Ngụy Thời nghĩ thông suốt, không muốn cứ phải bị người nhớ thương chuyện chung thân đại sự, thường thường còn bị lải nhải vài câu, đi gặp mặt kết thân, không chỉ lãng phí thời gian mình, mà cũng lãng phí thời gian nhà gái cùng nhiệt tâm của mấy cô mấy bác, quyết định chủ ý xong, trên mặt Ngụy Thời chậm rãi lộ ra một loại biểu tình khó có thể hình dung, vừa xấu hổ lại vừa khổ sở, “Thím Liên, thật ra thân thể cháu có bệnh, sinh con không được, chính là cái chứng vô tinh ấy, tinh trùng không có sức, từ khi biết mình mắc bệnh này, cháu không nghĩ đến chuyện kết hôn, có kết hôn cũng là hại người…”
Vẻ mặt thím Liên nhìn như bị nghẹn, “Cái, cái chứng vô, vô gì? Không thể sinh con?”
Biểu tình Ngụy Thời “đau đớn” gật gật đầu, vẻ mặt thê thảm khiến thím Liên vốn rất nhiệt tình lập tức an ủi anh, “Ai ai ai, sao cháu không nói sớm, nói sớm thím sẽ không giới thiệu cho cháu, đây không phải là khiến cháu khó chịu sao?”
Ngụy Thời đè thấp thanh âm, “Bệnh này làm sao mà nói cho người khác biết được, nếu không phải thím Liên, cháu cũng sẽ không nói, nhìn thím lo lắng cho cháu từ trên xuống dưới, cháu băn khoăn.”
Thím Liên dùng sức vỗ vỗ bờ vai anh, “Ai, thằng bé này.” Bà chần chờ một chút, “Cháu nói bệnh kia, không thể trị?”
Ngụy Thời yên lặng lắc lắc đầu.
Thím Liên “A” một tiếng, không bao giờ đề cập đến chuyện giới thiệu đối tượng, vội vàng lại an ủi Ngụy Thời vài câu.
Ngụy Thời vừa nghe vừa gật đầu.
Chờ thím Liên rốt cục rời đi, Ngụy Thời mới nhẹ nhàng thở ra.
Bản thân lúc này cũng quá thiệt thòi, vì những ngày tháng thanh tịnh, vì trấn an Ngụy Hân, ngay cả chuyện mất mặt như vậy, cũng xạo ra được, những người không hiểu thường cho chứng vô tinh là không thể mập hợp, nghĩ đến về sau còn phải đối mặt với ánh mắt vừa quái dị vừa đồng tình của người khác, da mặt Ngụy Thời giật giật một hồi.
Trong nháy mắt, hai ngày đã qua, hôm nay là đêm ba mươi.
Thông thường, đêm ba mươi hoặc mùng một hàng năm, đều là ngày gia đình đoàn viên, tế bái tổ tiên, là ngày tết và thờ cúng quan trọng nhất trong năm, mà thôn Ngụy lại có hơi khác một tý, tại thôn Ngụy, ngày quan trọng nhất là ngày tế tổ mười bốn tháng bảy âm lịch hằng năm, ngày quan trọng kế tiếp, chính là buổi tế thần vào đêm ba mươi hàng năm.
Ngày tế tổ mười bốn tháng bảy âm lịch, tất cả mọi người trong thôn Ngụy đều phải tham gia, người Ngụy gia có bôn ba nơi khác, cũng phải cố gắng trở về, tại sao lại chọn tế tổ vào ngày này, đại khái bởi vì mười bốn tháng bảy là lễ quỷ, quỷ môn mở ra, tổ tiên Ngụy gia cũng có thể thông qua quỷ môn trở lại dương thế, hưởng thụ hương khói hậu bối dâng.
Mà tế thần vào buổi tối đêm ba mươi, cũng là giống như hoạt động cầu phúc. Tuy rằng là do lớp người già thôn Ngụy dẫn đầu, nhưng không bắt buộc mỗi người thôn Ngụy phải nhất định tham gia, nhóm người già sẽ trực tiếp tuyển một số người Ngụy gia tham gia, về phần người không được, thì quay về nhà đón năm mới.
Tế tổ mười bốn tháng bảy âm lịch tại hang núi phía sau nhà Ngụy Thất gia.
Tế thần đêm ba mươi, cũng là ở một hang núi nằm ở bãi tha ma sau thôn Ngụy
Ngụy Thời lớn như vậy, tham gia tế tổ rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng tham gia tế thần lần nào.
Nhưng tế thần năm nay, cụ Ngụy lại phái người tới đây gọi anh tham gia.
Trước đó không lâu Ngụy Thất gia chết, ông lại không có con cháu, chi của Ngụy Thất gia cho dù là tuyệt tự, vị trí tộc trưởng Ngụy gia đời đời đều là do chi Ngụy Thất gia kia ngồi, khi ông chết, truyền thừa liền đứt đoạn, cho nên lớp người già Ngụy gia định cho chi Ngụy Thất gia một đứa làm con thừa tự, nhưng mà thừa tự thì vẫn là thừa tự, tuổi trẻ không áp trận được, có chuyện gì, vẫn phải dựa vào nhóm người già Ngụy gia, cũng giống như chuyện tế tổ này, chính là từ cụ Ngụy có uy vọng cao nhất, bối phận lớn nhất ra mặt.
Lần đầu tiên Ngụy Thời tham gia tế thần, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Thôn Ngụy tế tổ ngày mười bốn tháng bảy hàng năm, người bên ngoài nếu nhìn phải, bảo đảm sẽ bị dọa gần chết, âm khí dày đặc, rồi lại chấn động tâm thần, qua vài giờ như thế, người thân thể suy nhược, phải nằm trên giường ba ngày mới có thể đứng lên được. Không biết thôn Ngụy tế thần, lại là thế nào. Ngụy Thời không phải chưa từng hỏi qua người tham gia tế thần nhưng bọn họ đều nói năng thận trọng, mặc kệ hỏi như thế nào cũng không chịu nói.
Vẫn luôn chờ đến tối, Ngụy Thời nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã chín giờ tối.
Anh bật đèn pin, không nhanh không chậm đi tới Hậu Sơn, người tới báo cho anh biết, nói thời gian là mười một giờ, chỉ cần trước mười một giờ anh đến cửa hang núi kia là được, từ trạm xá đi đến bãi tha ma núi Hậu Sơn, không cần tới một giờ, thời gian vẫn rất dư dả, anh có thể đi từ từ đến.
Nhưng mà, Ngụy Thời vốn định từ từ sẽ đến, lại càng chạy càng nhanh.
Rất lạnh! Gió trên núi rất lớn! Còn cực kỳ âm u lạnh lẽo! Ngụy Thời cảm thấy xương cốt mình đều toát khí lạnh ra, áo lông dày mặc ở trên người không có một chút tác dụng chắn gió giữ ấm, tay gần sắp đông cứng, đầu ngón chân bắt đầu cảm thấy có chút đau, hiện tại đều không còn chút cảm giác gì.
Ngụy Thời bịt mũi bị gió lạnh thổi đến đau, trong miệng thở ra khói trắng, giữa màn đêm hết sức rõ ràng, ven đường ngoằn ngoèo, có sương lạnh bàng bạc thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng mờ mờ, từng bước một đi về phía trước, dưới chân đạp lên cành khô lá úa, còn có băng sương đông kết, thanh âm sàn sạt, rào rạc, không ngừng truyền đến.
Giống như có rất nhiều người thỏ thẻ bên tai.
Ngụy Thời kéo cổ áo lông mình lên, nửa khuôn mặt vùi vào trong cổ áo, trong lòng âm thầm hối hận lúc ra cửa không mang khăn quàng cổ, đi một hồi lâu, dường như tốn gấp đôi thời gian bình thường, mới có thể đến cửa hang núi ở bãi tha ma kia.
Ngụy Thời thở hổn hển, giơ tay lên, dưới ánh sáng mịt mờ của đèn pin nhìn đồng hồ một chút, vừa rồi cảm giác tốn thời gian gấp đôi thật ra chỉ là ảo giác mà thôi, thời gian còn ít hơn bình thường, hiện tại mới chín giờ bốn mươi, nói cách khác, anh phải chờ ở bãi tha ma này một tiếng hai mươi phút.
Thói quen thích chừa đủ thời gian làm việc thật sự không thể thay đổi.
Ngụy Thời nhìn từng nấm mồ lớn nhỏ trong nghĩa địa, còn có mộ bia đứng lặng im, cùng với hang núi tối om, có loại cảm giác muốn chết, tối nay rất là lạnh, Ngụy Thời đứng một chỗ, trong chốc lát chịu không nổi, anh đành phải đi tới đi lui.
Ma trơi xanh lập lòe, trôi nổi bất định giữa nghĩa trang.
Ngụy Thời dậm chân, dưới chân văng lên một ít bùn đất, phát ra tiếng bịch khó nghe, một mùi hôi thối xông lên mũi, Ngụy Thời bịt mũi, nhảy qua một bên.
Gần đến mười một giờ, vẫn chưa ai đến.
Ngụy Thời chờ đến càng lúc càng nôn nóng, một hai phút liền nhìn đồng hồ một lần, càng xem thời gian lại càng trôi qua rất chậm, nhưng mà, tại địa phương âm trầm khủng bố như vậy , không sợ tới mức ngất xỉu nhưng mà tâm tình vẫn không tốt lắm, cũng may khả năng tâm lý chịu đựng của anh rất mạnh.
Hai bên không có việc gì, Ngụy Thời liền quan sát bốn phía.
Ngoại trừ phần mộ, mộ bia, ma trơi, quần núi, cây cối, thì không có những thứ khác, tuy rằng nơi này âm khí rất nặng, nhưng cũng không có cô hồn dã quỷ lẩn quẩn không đi, Ngụy Thời đã sớm biết chung quanh thôn Ngụy không có quỷ hồn tồn tại, anh cầm đèn pin, đi tới trước mộ phần ba Ngụy, bàn tay tiến vào ba lô mang theo bên người, vuốt ve khối ngọc được bao bọc với lá bùa, thấp giọng nói, “Cha, con sẽ giải thoát cho người. Người cứ chờ đi, không còn bao lâu nữa đâu.”
Phần mộ tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Ngụy Thời đứng trong chốc lát, mới nghe vài tiếng bước chân truyền đến từ xa tới gần.
Hẳn là người tế tổ lại đây.
Anh xoay người nhìn lại, kinh ngạc phát hiện người tới ít tới bất ngờ, tổng cộng có năm người, bao gồm bốn cụ già, một người tuổi còn trẻ, người trẻ tuổi hẳn là cháu cụ Ngụy, tên là Ngụy Phong, cũng là con thừa tự cho bên chi Ngụy Thất gia, cũng là tộc trường mới nhậm chức của Ngụy gia, bốn cụ già nọ, đi đầu chính là cụ Ngụy, còn ba người khác đều là những người còn sống có uy vọng cùng bối phận cao nhất trong lớp người gia thôn Ngụy.
Chỉ có vài người như vậy tế tổ?
Cụ Ngụy mang người tới cửa hang núi, nhìn thoáng qua Ngụy Thời, “Đi vào.”
Ngụy Thời sờ sờ cằm, cùng đi vào.
Lúc trước, Ngụy Thời và Ngụy Ninh có đi qua hang động này, cái hang động này quá tối, quá sâu, lại rất yên lặng, âm khí cũng rất nặng, cho nên chỉ đứng ở cửa hang núi, đã khiến cho người từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân đều tê dại, tỏa khí lạnh ra bên ngoài.
Sáu người bọn họ đi trong hang núi mất mười mấy phút đồng hồ.
Hang núi yên lặng không có một chút thanh âm, chỉ có tiếng bước chân lộn xộn, càng khiến cho hang núi tĩnh mịch mà lại có chút kỳ lạ, Ngụy Thời dùng đèn pin, mà mấy người cụ Ngụy, mỗi người cầm một cái đèn ***g giấy trắng, ánh sáng đèn pin ở trong hang núi càng ngày càng yếu, qua không bao lâu, sẽ không dùng được, Ngụy Thời đập đập đèn pin, vẫn không phản ứng, đành phải thu đèn pin về.
Mà năm cái đèn ***g giấy trắng kia, giữa bóng đêm, phát ra ánh sáng lờ mờ, lung lay lảo đảo, khi chớp khi tắt, dường như phá tan tối tăm chung quanh, rồi lại dường như chẳng thể phân biệt được ta ngươi giữa không gian tăm tối này. Cực kỳ quỷ dị.
Đột nhiên, Ngụy Thời nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Anh nghe tiếng động, vừa định nói chuyện, cụ Ngụy liền giơ tay lên, chỉ chỉ phương hướng kia, lại làm ra dấu chớ có lên tiếng, Ngụy Thời đành nuốt xuống thanh âm đã lên tới cổ họng, bực bội không lên tiếng mà vùi đầu tiếp tục về hướng phía trước.
Đi mãi, đi mãi tiếng nước chảy rõ ràng gần tại bên tai, giống như chỉ cần quẹo một cái là nhìn thấy một con sông nhỏ chảy xuôi qua, đi tiếp rồi lại đi tiếp, mãi vẫn không tìm được con sông phát ra tiếng nước chảy, dưới chân có chút run lên, Ngụy Thời cũng không biết mình đã đi trong hang núi bao lâu, chỉ biết là, đường quanh co ngoằn ngoèo, lại không lưu ký hiệu gì, không cần lạc đường ở trong hang núi mới tốt.
Ngụy Thời nhìn cụ Ngụy dẫn đầu nhóm bốn cụ già, có chút bội phục thể lực bọn họ.
Lúc này, bước chân cụ Ngụy đột nhiên chậm lại.
Ở cuối con đường này xuất hiện một cái cửa động cao khoảng năm thước, đi vào cửa động kia, liền nhìn thấy u quang ẩn ẩn, Ngụy Thời biết, đây là một loại rêu đặc biệt có thể phát sáng trong hang núi, Ngụy Thời nheo mắt lại, nhìn đến một cái đài cao quen thuộc cách đó không xa, cao khoảng ba thước, hai bên đài đá rất ngay ngắn, thềm đá rộng ước chừng nửa thước, trên đài đá có đặt một cái giường đá, bên cạnh giường đá là chín cột đá, trên cột đá còn lưu lại vết cháy, đài cao kéo dài từ vách đá ra ngoài, mà trên vách đá có một dòng nước ngầm chảy ra, chảy tới rãnh nước được khắc trên đài.
Ngụy Thời kinh ngạc phát hiện, cái đài kia chính là cái đài nằm trong hang đá mà lần trước anh cùng Ngụy Ninh vào hang động phát hiện ra, ngay cả vết cháy đều giống nhau như đúc, nhưng mà —— Ngụy Thời quay đầu nhìn thoáng qua hang đá rộng rãi này, có một con sông không biết từ chỗ nào chảy ra, đi ngang qua hang đá, lại không biết chảy về nơi nào, mà dòng nước ngầm từ vách núi kia, được rãnh nước trên đài dẫn, chảy vào giữa sông ——lần trước anh tới, không có con sông này, nước ngầm trên đài đá cũng không chảy vào giữa sông.
Trong nhất thời, Ngụy Thời cũng có chút mơ hồ, không biết cái đài đá trước mắt rốt cuộc có phải là cái mình nhìn thấy lúc trước hay không.
Lại nói, lần trước lúc anh cùng Ngụy Ninh vào hang động, chỉ đi có mười mấy phút đồng hồ đã tới đài đá này, mà vừa nãy, sợ là đã đi hơn một tiếng, cho nên thời gian không đúng lắm.
So sánh với một màn kế tiếp, một chút mịt mờ hồi nãy quả thực bé nhỏ không đáng kể.
Con sông kia tản ra cái lạnh lẽo âm u dày đặc, nước sông tĩnh lặng không tiếng động, như là một khối ngọc chết màu đen thật lớn, dường như không lưu động, nhưng mà, Ngụy Thời biết, con sông này chảy, lưu động không ngừng một giây, mặt sông là tĩnh lặng không sóng, dưới sông lại là sóng to gió lớn.
Đột nhiên, nước sông động .
Nước sông màu đen, bọt sông nổi lên thật nhỏ, cọ rửa hai bên đài đá, rì rầm vang dội, nổi lên vô số bọt trắng.
Ngụy Thời cảm thấy trái tim mình giống như đang bị nước sông cọ rửa vậy.
Thình thịch —— Thình thịch —— Thình thịch ——
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, lại giống như bị một bàn tay nắm lấy, ngực khó chịu hơi hơi đau đớn , Ngụy Thời biết có chuyện sắp xảy ra, tinh thần anh cực kỳ căng thẳng nhìn mặt sông, chính là chỗ đó, nơi đó có thứ gì đó muốn đi ra .
Thanh âm rầm rầm, nước sông bị sóng nhỏ xô lên bờ.
Một người cả người ướt đẫm từ trong mặt sông đi ra.
Mắt Ngụy Thời không thể nào mở lớn hơn, đó là Ngụy Hân, tuy rằng bộ dáng cậu có phần thay đổi, giống như trong mấy ngày đã lớn hơn vài tuổi, đã từ bộ dáng thiếu niên biến thành một thanh niên tuấn mỹ đầu hai mươi, gương mặt khi thiếu niên có chút giống con gái, hiện giờ đã có góc cạnh của đàn ông, nhưng mà, tuy rằng khuôn mặt này tràn ngập khí thế nam tử, hình dáng lại vẫn xinh đẹp như xưa, còn dường như cao hơn một tý, cơ bắp trên người cũng ra hình ra dạng.
Ngụy Hân như vậy quá hấp dẫn người .
Cậu từ một giọt sương sớm trên bụi cỏ, biến thành sương lạnh ngưng kết trên cây, cậu chậm rãi đi tới, nước đen tí tách nhỏ từ trên người cậu, gương mặt cậu không có một chút biểu tình, vẫn trầm lặng cùng cứng ngắc như lúc bình thường, nhưng mà, Ngụy Thời mà lại cảm thấy cậu từ sương lạnh ngưng kết trên cây, biến thành đầm sâu u tối trong núi bị cây cối rậm rạp vây quanh.
Không biết là lạnh như sương kết khiến người dừng chân nhìn lại, hay là hồ sâu u tĩnh khiến người ta chỉ dám đứng xa mà nhìn. Tóm lại, Ngụy Hân như vậy, là xa lạ, nhưng lại không phải hoàn toàn xa lạ, thật giống như năm Ngụy Hân mất tích rồi trở về, cách nhiều năm như vậy hai anh em lần thứ hai gặp lại, cảm giác lại không lạ lẫm lắm, nhưng lại khá hơn cái cảm giác bỡ ngỡ xa lạ hoặc cực kỳ thân thuộc hơn một chút.
Ngụy Thời cảm thấy chính mình cũng có chút loạn .
Nhưng mà anh cũng không mở miệng gọi Ngụy Hân, anh im lặng đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi tình thế phát triển.
Đêm nay gọi anh đến tế tổ, cũng không phải không có nguyên nhân .
Mà nguyên nhân kia, tám chín phần mười là dừng ở Ngụy Hân trên người.
Ngụy Hân chậm rãi đi tới, bước trên thềm đá, đi lên đài đá, nằm ở trên giường đá kia.
Lúc này, cụ Ngụy đi tới bên người Ngụy Thời, “A Thời, còn nhớ rõ ta cho cháu vài cuốn sách trong đó viết ‘Vu’ của Ngụy gia nên làm những thứ gì? Đi thôi, lên đài, làm xong chuyện cháu nên làm đi, Ngụy gia chúng ta đợi hơn ba trăm năm mới rốt cục đợi đến ngày này.”
Thanh âm tang thương mà lại suy nhược của cụ Ngụy vang vọng trong hang đá trống trải.
Tâm thần Ngụy Thời bị mê hoặc.
Anh từng bước một đi về phía đài cao, giống như trời sinh anh đã biết mình muốn làm cái gì, có năng lực làm cái gì vậy, đó là thứ truyền thừa từ trong huyết mạch xuống, máu lưu chuyển rất nhanh trong từng mạch, tựa như nồi nước sôi, đốt tới trước mắt Ngụy Thời là một mảng trắng lóa rồi đen tuyền, khiến anh thấy không rõ .
Vì thế, Ngụy Thời ngừng lại.
Anh từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy âm khí chung quanh đậm đến mức có thể nhỏ ra nước, mà bên trong âm khí lại hòa lẫn với sát khí hung ác, trong lòng anh nổi lên cảnh giác, anh hiểu được con sông này từ nơi sâu nhất âm giới chảy ra, anh mở mắt, hết thảy chung quanh anh đều thấy rõ mồn một.
Vô số bóng trắng bay tới bay lui trong hang đá trống trải, chúng nó thường thường rớt xuống mặt sông, bị nước sông màu đen nuốt hết, chúng nó tản ra sát khí nồng đậm, những sát khí đó một phần là từ âm giới dẫn tới, một phần sinh ra từ những bóng trắng đó, mà chuyện anh cần làm rất đơn giản, chính là biến Ngụy Hân đang nằm ở trên giường đá thành không người không quỷ không thi, không ở tam giới, tồn tại không nhập ngũ hành.
Đây là bước cuối cùng.
Chỉ có anh mới có thể hoàn thành bước này.
Tay Ngụy Thời phát run, môi phát run, anh xoay người, nhìn cụ Ngụy dưới đài, chậm rãi nói, “Tôi cần một lời giải thích, giải thích tại sao các người lại làm như vãy…” Trong lời nói của anh mang theo một luồng sát khí thật sâu, dường như là nếu không đưa ra lời giải thích, hôm nay anh cũng không tiếc giết người, cái loại giọng điệu ngoan tuyệt này, nói cho người dưới đài, anh không phải đang nói giỡn, anh là nghiêm túc.
Cụ Ngụy dường như không ngoài ý muốn Ngụy Thời phản ứng như thế, ông trao đổi ánh mắt với ba cụ già Ngụy gia bên cạnh, ” Cho dù cháu không hỏi, chúng ta cũng sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho cháu biết, để cho cháu quyết định nên làm như thế nào, nhưng mà, chuyện này nói ra dài dòng, cần tốn một chút thời gian.”
Ngụy Thời cầm trong tay cây dao găm bằng đồng, mặt không đổi sắc mà nói, “Thời gian vẫn có.”
Cụ Ngụy gật gật đầu, “Đúng vậy, ít nhất đêm nay vẫn còn chút thời gian, trước tiên cháu xuống đây cái đã.”
Ngụy Thời không chút nghĩ ngợi liền từ đài cao đi xuống. Đăng bởi: admin
/290
|