Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 285 - Lịch Sử

/290


CHƯƠNG 287: LỊCH SỬ

Edit/ Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

.

.

.

Trước khi xuống khỏi đài, Ngụy Thời nhìn tình huống Ngụy Hân một chút.

Ngụy Hân an an tĩnh tĩnh nằm ở trên giường đá, khuôn mặt bình tĩnh, tuy rằng không thể nói yên bình, nhưng cũng không phải đau khổ, giống như đang ngủ, Ngụy Thời vươn tay, vuốt tóc Ngụy Hân ra sau, lộ ra cái trán tái nhợt, Ngụy Thời lại sờ sờ trán cậu, làn da lạnh băng mà ẩm ướt, nhìn như vậy, giống như là một thi thể mới vớt ra từ trong nước, gương mặt thi thể mới vừa vớt ra có thể có màu tím đen, mũi miệng có bọt, tóm lại, nhìn qua có chút đáng sợ, hoàn toàn không thể so với Ngụy Hân.

Ngụy Thời đi xuống thềm đá, đứng ở trước mặt vài người cụ Ngụy.

Vị trí anh đứng, cách mấy người khoảng ba hay năm bước, khoảng cách này, mơ hồ chứng tỏ thái độ của Ngụy Thời, đề phòng với mấy người cụ Ngụy, đối với tình huống của Ngụy Hân hiện nay đầy hoài nghi cùng lo âu.

Cụ Ngụy kêu Ngụy Phong một tiếng, “Lấy đồ mang theo ra.”

Ngụy Phong lên tiếng, tìm trong túi giấy mang theo bên mình, từ bên trong lấy ra một bình rượu, còn có một cái chén sứ, cậu nâng bình, đổ chất lỏng bên trong vào chén, đi về phía trước vài bước, đưa tới trước mặt Ngụy Thời, ý bảo anh tiếp nhận.

Ngụy Thời liếc nhìn cái chén sứ kia một cái.

Chất lỏng bên trong không mang mùi rượu, hơi đặc, tản ra một mùi hương ngọt lịm, chỉ đến gần rồi ngửi một chút, Ngụy Thời giống như đã uống rượu, choáng váng vài giây, anh nhanh chóng lui về phía sau một bước, hương vị nhạt đi, đầu óc mới thanh tỉnh lại.

Gặp phải loại sự tình này, sắc mặt Ngụy Thời càng kém.

Anh lạnh lùng nói với cụ Ngụy, “Ông già, ông lại làm mấy chuyện tầm xàm bá láp thì đừng trách tôi tại sao lại bất kính.”

Cụ Ngụy nói, “Cháu sao cứ nghĩ lão già ta đây là một kẻ tồi tệ thế nhỉ, nếu ta thật sự muốn hại cháu, còn quang minh chính đại cho đưa cho cháu một ly ‘Tỉnh trà’ vậy sao? Cháu không phải dạng người không hiểu biết, chẳng lẽ còn chưa nghe qua ‘Tỉnh trà’ ?” Cụ Ngụy đại khái cũng có chút tức giận, thanh âm lớn lên, “Ta cũng muốn cháu nhớ rõ lại mọi chuyện, cũng đỡ cho một số việc không thể nói rõ được, cháu chắc còn nhớ rõ? Mấy năm trước lúc cháu còn ở đại học, có một khoảng thời gian cháu mơ hồ, nhớ không rõ ràng, vì làm rõ ràng những chuyện đó, cháu còn chạy đến núi Bình Long…”

Ngụy Thời có nghe nói qua “Tỉnh trà”, anh từ trên sách xem được, “Tỉnh trà” này cũng là vật hiếm thấy, thứ nhất nó không phải là phương pháp lưu hành trong giới thuật sĩ, thứ nhì không phải là độc dược, nó là một loại giải dược vu thuật, loại vu thuật này là từ một bộ lạc nhỏ người ngoài không biết nằm sâu trong núi bên Vân Quý, đời đời truyền xuống, không phải dùng để thương thiên hại lí, mà là khiến người mất đi một đoạn ký ức, hoặc là xáo trộn một khoảng ký ức của một người, mà “Tỉnh trà” này lại biện pháp duy nhất hóa giải loại vu thuật này.

Ngụy Thời nhớ tới, lúc ấy bản thân phải đi núi Bình Long, gặp một việc, hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại liền thấy Ngụy Thất gia còn có vài người Ngụy gia, mà trước khi ngất xỉu, lại ngửi được một mùi hương.

Chẳng lẽ thời điểm đó chính mình bị hạ vu thuật? Mà người hạ vu thuật với mình chính là Ngụy Thất gia? Tại sao ông ta muốn làm như vậy? Đầu óc Ngụy Thời rối một nùi.

Ngụy Phong còn cầm cái chén “Tỉnh trà” đứng ở trước mặt Ngụy Thời.

Mấy người cụ Ngụy thì đứng ở bên cạnh không nói một lời, giống như để thời gian cho Ngụy Thời cẩn thận suy nghĩ lợi hại vậy, vừa không giải thích cũng không thúc giục. Một đám rùa già, Ngụy Thời hung hăng mắng vài câu ở trong lòng, tình huống bây giờ, anh có thể không theo ý bọn họ hay sao? Không nói anh muốn nhớ lại hết những ký ức bị người tận lực che dấu kia, chỉ nói tình huống trước mắt này chứng tỏ chuyện anh quên, có cùng một nhịp thở với tế thần đêm nay—— anh căn bản là không có con đường thứ hai để đi.

Đương nhiên, sở dĩ Ngụy Thời tiếp nhận chén “Tỉnh trà” kia, còn có một nguyên nhân chính là anh đã xem qua vu thuật về che dấu hoặc xáo trộn ký ức cùng với “Tỉnh trà” phá giải vu thuật bên trong quyển sách, có vẻ đúng với chén “Tỉnh trà” trước mắt này.

Cho nên, Ngụy Thời nhận lấy chén “Tỉnh trà” kia, một hơi uống xuống.

Mới vừa uống xuống, Ngụy Thời cảm thấy có chút mệt mỏi muốn ngủ, ngay cả đứng cũng không vững, nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, đầu gần đập xuống đất, may mắn, cụ Ngụy vẫn luôn để Ngụy Phong nhìn anh, nhanh tay lẹ mắt đỡ anh, để anh từ từ ngồi xuống đất.

Ngụy Thời chôn đầu trên đầu gối.

Thân thể anh run rẩy, hàm răng cắn chặt, biểu tình trên mặt dữ tợn đáng sợ, gân xanh trên cổ nổi lên hết, nhìn qua điên điên khùng khùng, có chút dọa người, tay anh nắm chặt lấy quần, dường như muốn xé nó thành lỗ.

Những ký ức bị che dấu giống thủy triều ào ạt đổ về trong đầu Ngụy Thời.

Anh nhớ lại mình gặp Ngụy Hân ở chợ quỷ.

Anh nhớ lại mình vì để Ngụy Hân thoát khỏi sự khống chế của người dưỡng thi Mã gia mà đi núi Bình Long.

Anh nhớ mình bị bắt ở lại thôn Mã gia núi Bình Long.

Anh nhớ lại lúc đầu Ngụy Hân mất tích là có liên quan tới Ngụy Thất gia, là Ngụy Thất gia đưa Ngụy Hân cho người dưỡng thi Mã gia.

Đồng thời, anh cũng nhớ lại tên cùng mình ký kết “Quỷ khế” chính là Ngụy Hân.

Nhớ lại những lúc gặp phải nguy hiểm, quỷ nhỏ quỷ lớn xuất hiện đều là Ngụy Hân.

Nhớ lại một sinh hồn trên người “một thể hai hồn” mình là Ngụy Hân.

Nhớ lại nam quỷ phát sinh quan hệ với anh không chỉ một lần, cũng là Ngụy Hân.

Buồn cười, anh vẫn luôn cho rằng giữa mình và Ngụy Hân tuy rằng khác người một chút, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn chưa hoàn toàn khác người, bây giờ ký ức vừa trở về đã thấy, cái mũ loạn luân này đã vững vàng chụp lên đầu anh từ sớm rồi. Ngụy Thời nhịn không được ngẩng đầu nhìn về Ngụy Hân trên giường đá, trong đầu nó rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Tại sao phải làm những chuyện đó? Tại sao lại là mình? Vì cái gì chỉ có thể là mình? Mình thân là anh trai nó, cùng một bụng mẹ mà ra, từ nhỏ đến lớn cũng không lệch chỗ nào, sao lại nuôi thành như bây giờ chứ? Ngụy Thời nghĩ như thế nào cũng không thông nổi chuyện này.

Cơ bắp trên mặt Ngụy Thời không nhịn được mà run rẩy.

Anh im lặng một lúc lâu sau, rốt cục để cảm xúc kích động từ từ bình tĩnh xuống, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là những chuyện nói không rõ giữa anh và Ngụy Hân, mà là Ngụy Thất gia tại sao lại muốn làm như vậy, hoặc là —— Ngụy Thời nhìn cụ Ngụy trước mắt còn có mấy người già thôn Ngụy đứng chung một chỗ với ông thỉnh thoảng nói hai ba câu —— bốn lão già trước mắt này cùng một phe với Ngụy Thất gia, không, Ngụy Thời lắc đầu trong âm thầm lắc, nhất định phải cùng một phe. Ngụy Hân mất tích là do bọn họ giở trò quỷ, Ngụy Hân bị đưa đi Mã gia để nhà đó luyện thành xác sống là do bọn họ giở trò quỷ, mang Ngụy Hân về thôn Ngụy cũng là bọn họ giở trò quỷ, tất cả đều là bọn họ làm .

Nước sông vẫn chảy không một tiếng động tiếng động, trong hang đá trống trải, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, còn có tiếng Ngụy Thời ồ ồ thở dốc, lúc này, cụ Ngụy chống cây trượng đi tới, chậm rãi nói với Ngụy Thời, “Cháu nhớ lại những chuyện đó, nhất định nghĩ chúng ta giết Ngụy Hân sau đó đưa thi thể của nó đến Mã gia phải không? Nhất định cảm thấy lão bất tử bọn ta đều là hung thủ giết người, đều đáng chết đúng không?”

Ngụy Thời không nói chuyện, anh đúng là cho như thế .

Hiện tại anh còn chưa ra tay, là bởi vì anh sau khi uống “Tỉnh trà” xong, tuy rằng ký ức khôi phục, nhưng thân thể vẫn còn đang trong trạng thái tê liệt, không dùng sức được, cho nên anh tiếp tục cúi đầu, nhắm đôi mắt phủ đầy tơ máu của mình lại.

Cụ Ngụy tiếp tục lẩm bẩm, “Nếu ta nói cho cháu biết, những việc chúng ta làm, Ngụy Hân đều đồng ý thì sao?”

Ngụy Thời mãnh mẽ ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn thanh âm hét to, “Không thể nào!”

Cụ Ngụy nhìn Ngụy Thời, “Cháu ở bên ngoài gặp nhiều chuyện nhân gian như thế, cháu cảm thấy trên đời này có cái gì là không thể?”

Ngụy Thời hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cụ Ngụy.

Bây giờ anh đang chờ cảm giác thân thể tê dại qua đi, muốn kéo dài thời gian, cho nên anh hỏi, “Ông có chứng cớ gì?”

Cụ Ngụy gõ gõ cây trượng xuống mặt đất, “Chứng cớ đương nhiên là có. Nhưng mà cái này nói ra thì dài, chúng ta phải nói từ đầu, thì cháu mới có thể hiểu được vì sao Ngụy Hân phải làm như vậy, vì sao chúng ta lại phải làm như thế.”

Ngụy Thời gật gật đầu, nói một từ “Tốt”.

Cụ Ngụy liền dùng giọng nói thong thả mà lại già nua kể về chuyện xưa.

Muốn nói mọi chuyện cho rõ ràng, phải bắt đầu từ hơn một ngàn năm trước, bây giờ thì đã hơn hai nghìn năm, tam quốc khi ấy mới khoảng ba trăm năm, thiếu chút nữa là đã kéo dài hai ngàn năm, lúc đó, Lưu Bị dẫn theo những thủ hạ dưới trướng còn có quân sư Gia Cát Lượng vào Tứ Xuyên, không lâu sau, Tào Ngụy liền sát theo đó mà xưng đế lập quốc, việc này, đều là nghe nhiều nên thuộc, là lịch sử người người đều biết.

Thế nhưng bên dưới lịch sử, cũng có một ít chuyện chưa từng có người chú ý tới, đây là một mặt khác của lịch sử, giống như mặt sáng và mặt tối, xuyên qua toàn bộ lịch sử, lúc chìm lúc nổi, người biết đến, không thể phủ nhận sức ảnh hưởng từ những mặt tối ấy.

Lưu Bị vào Thục, cũng không phải thuận buồm xuôi gió, người đất Thục, cũng không phải thấy Lưu hoàng thúc liền quỳ xuống thần phục, những địa phương đó, cũng có cái ngang tàng của chính mình, cũng có đại tộc của bản thân, nhiều thế hệ bọn họ đã chiếm cứ nơi đó, sớm ăn sâu bén rễ, hòa thượng ngoại lai muốn vào đó niệm kinh, không phải là chuyện dễ dàng. Ở cổ đại, đất Thục bao quát Tứ Xuyên, Quý Châu, Vân Nam hiện tại, còn có cả vùng Thiểm Tây. Địa hình chỗ này phức tạp, khí hậu hay thay đổi, sâu độc thú dữ khắp nơi, đông đảo dân tộc thiểu số, vu cổ thuật thịnh hành. Đủ loại sự tình, khiến chính quyền Thục Hán cũng luống cuống tay chân.

Trong quá trình bình định cùng thu phục đất Thục, có một chuyện tương đối nổi tiếng chính là “Bảy lần bắt bảy lần tha”. Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch, cuối cùng chiếm được sự tin cậy của dân bản xứ đất Thục và người Hán, điển cố này trong Tam Quốc cũng rất nổi tiếng.

Nhưng mà, chân tướng sự thật thường không tốt như vậy.

Có lẽ “Bảy lần bắt bảy lần tha” trong lịch sử quả thật xảy ra, nhưng mà cái này chính là một trong những thủ đoạn mà chính quyền Thục Hán dùng để bình định cùng thu phục dân xứ Thục và người Hán.

Vì đối phó vu cổ thuật của dân Thục và người Hán, bọn họ thu nhận nhiều thuật sĩ cùng với môn đồ thuật sĩ từ Trung Nguyên và các nơi tới, hứa cho quan to lộc hậu, vàng bạc tiền tài, đưa bọn họ đến Thục trung, để cho bọn họ phối hợp với quân đội chuyên môn đối phó những vu cổ thuật đó.

Cuối cùng kết quả cho thấy, phương pháp này, không thể nghi ngờ là thành công .

Lúc ấy, chính quyền Thục Hán vẫn luôn không thu phục được người ở vùng núi Bình Long và người Hán, bọn họ chỉ ở Động Thành gần đó, có họ Đổng rất ngang ngược, mà họ Đổng ngang ngược ấy lại là đại gia tộc vu cổ thuật nổi danh lợi hại nhất Tứ Xuyên, thực lực rất mạnh, cho dù đối mặt với đại quân Thục Hán, cũng vui vẻ không sợ, hai lần ba lượt đánh lùi quân đội Thục Hán, rơi vào đường cùng, Thục Hán từ Trung Nguyên tìm đến gia tộc họ Ngụy, gia tộc này cũng rất có tiếng ở Trung Nguyên, không phải chính thống Mao Sơn, mà lại thuộc về bàng môn tả đạo, bọn họ đố kỵ với thuật sĩ chính thống Mao Sơn, cho nên muốn đưa gia tộc đến nơi phồn hoa sinh sống, vừa khéo, Thục Hán phái người lại đây mời chào, hai phe đều có điều cầu, nên liền ăn nhịp với nhau.

Ngụy gia đáp ứng san bằng Đổng gia Động Thành, Thục Hán thì đáp ứng để Ngụy gia chiếm Động Thành khai từ lập tông.

Ngụy gia triển khai trận thế với Đổng gia ở Động Thành và vùng núi Bình Long, liều mạng ngươi chết ta sống, cuối cùng lưỡng bại câu thương, thừa dịp lúc Đổng gia bị Ngụy gia chèn ép suy yếu không ngóc lên nổi, Thục Hán phái đại quân tiếp cận, Đổng gia thấy tình thế không ổn, lập tức đầu hàng, cuối cùng, dưới sự bảo hộ của chính quyền Thục Hán, Đổng gia rút lui, Ngụy gia cũng tiến vào chiếm giữ Động Thành.

Sở dĩ chính quyền Thục Hán phải như vậy làm, là vì để khống chế.

Mà Ngụy gia cùng Đổng gia trong nhiều năm tranh đấu, người trong tộc tử thương vô số, sớm đã có thù sâu như bể, hiện tại ở cùng một chỗ, càng va chạm không ngừng, từng đời từng đời người Ngụy gia cùng Đổng gia, đều tự nói với con cháu, Ngụy gia hoặc là Đổng gia là tử địch của chính mình, mặc kệ là người Đổng gia hay là người Ngụy gia, chỉ cần có cơ hội, đều sẽ không chút do dự giết chết đối phương.

Đời đời tích lũy cừu hận, sớm đã cao hơn núi sâu hơn biển, xâm nhập máu thịt, không thể hóa giải.

Hơn một ngàn năm đó, hai nhà không biết chết bao nhiêu người, người này cũng không thể làm gì được người kia, ai cũng không muốn quên đi thù hận này, tình huống báo thù lẫn nhau vẫn luôn kéo dài đến những năm cuối triều Minh, Trương Hiến Trung vào Xuyên.

Tên Trương Hiến Trung này giết người như cắt cỏ, câu nói nổi tiếng nhất thiên hạ “Trời sinh vạn vật cùng người, người không cùng trời, giết giết giết giết”, gã tụ họp một nhóm người, chiếm cứ đất Thục phì nhiêu, chí đắc ý mãn rất nhiều, càng muốn tiến thêm một bước, đường ngay hắn đi không được, liền đi đường tà, lúc ấy hắn tập trung thuật sĩ vùng Tứ Xuyên Vân Quý, để cho bọn họ nghĩ biện pháp, Ngụy gia chính là một trong số đó.

Tộc trưởng Ngụy gia lúc đó đã nghĩ lợi dụng cơ hội này, hoàn toàn diệt sạch kẻ thù truyền kiếp Đổng gia, lúc ông thương lượng chuyện này với mọi người trong tộc, bị “Vu” Ngụy gia kịch liệt phản đối, nhưng ông lại khăng khăng làm theo ý mình, cuối cùng, ông dùng một trong những cấm thuật Ngụy gia—— đoạt mạch sơn hà trận —— đổi lấy sự giúp đỡ của Trương Hiến Trung.

Cái gọi là “Đoạt mạch sơn hà trận” chính là lợi dụng linh khí núi sông để tạo ra long mạch giả, chôn thân nhân trên long mạch giả này, mệnh số con cháu sau này có thể trở thành chân long thiên tử. Lại nói tiếp, trận pháp này nghe cũng rợn cả người, không ngờ lại có thể cưỡng ép sinh ra một đế vương, có thể thấy được chỗ lợi hại, nhưng mà, thế nhân chỉ thấy thứ nhất không thấy thứ hai, long mạch giả chung quy vẫn là long mạch giả, cho dù thật sự cho ra một đế vương, đế vương kia cũng là ngụy long, không được thiên địa, vạn dân thiên hạ, thần linh thừa nhận, hơn nữa nhất định không được chết già.

Ngụy gia tộc trưởng đương nhiên không có nói ra chỗ không ổn của “Đoạt mạch sơn hà trận” cho Trương Hiến Trung biết, mà chuyện sau này Trương Hiến Trung gặp phải, cũng hoàn toàn ứng với phản phệ của “Đoạt mạch sơn hà trận”, gã xây dựng chính quyền Đại Tây xong, mới chỉ làm hoàng đế hai năm đã bị quân Thanh vào Xuyên tiêu diệt, người cũng chết ở núi Phượng Hoàng.

Trong một đêm, Đổng gia bị Ngụy gia giết đến chó gà không tha.

Đổng gia thiên về vu cổ thuật, đàn bà trong gia tộc so với đàn ông càng lợi hại hơn, tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài chủ sự chính là đàn ông, nhưng mà trên thực tế, đương gia làm chủ chân chính chính là đàn bà, con gái Đổng gia sau khi gả ra ngoài, sinh con trai thì theo họ cha, sinh con gái lại mang họ Đổng, đồng thời sau khi năm tuổi, phải trở lại Đổng gia học vu cổ thuật.

Cũng giống như tộc trưởng Ngụy gia quyết định mọi thứ, ở Đổng gia, làm chủ chính là một người phụ nữ vu cổ thuật lợi hại nhất Đổng gia, được tôn xưng là “Tổ bà”, bà thấy tai vạ sắp đến nơi, liền mang toàn bộ đàn bà con gái Đổng gia còn sống tụ tập lại trong một sơn cốc dưỡng cổ của Đổng gia, thì không đi ra nữa.

Một ngày sau, Ngụy gia mang theo quân đội vọt vào sơn cốc, lại phát hiện hơn một trăm người phụ nữ Đổng gia, từ cụ già hơn tám mươi hơn tuổi hoặc trẻ con vừa mới sinh không lông, mặt mang tươi cười đối mặt với “Tổ bà”, hoặc ngồi hoặc nằm, đã không còn hơi thở, mà “Tổ bà” kia trên người đầy cổ trùng, chỉ vào người Ngụy gia cười to ha ha, nhảy vũ điệu cổ quái, người Ngụy gia còn chưa tiến lên, “Tổ bà” liền ngã ra mặt đất, đứt hơi bỏ mình.

Người Ngụy gia tiến vào sơn cốc, hai mặt nhìn nhau, đều bị một màn quỷ dị trước mắt làm cho sợ hãi ngây người cả kinh.

Đột nhiên, một tiếng hét thảm truyền đến, vô số cổ trùng từ trong thân thể hơn một trăm kia người kia chui ra, bò đến trên người người Ngụy gia.

Người Ngụy gia không có một người từ trong sơn cốc đi ra, toàn bộ đều chết.

Người Ngụy gia chưa vào sơn cốc thì vội vội vàng vàng lui ra ngoài, nhưng mà chuyện lại không chấm dứt dễ dàng như vậy, từng người từng người Ngụy gia trúng cổ thuật, phải trải qua khoảng thời gian sống không bằng chết rồi mới chết đi, đối mặt với thảm trạng này, tộc trưởng Ngụy gia hối hận, nhưng mà, lúc này hối hận cũng đã muộn, ông đi tìm”Vu” đã ẩn cư sau khi thấy khuyên can không được, “Vu” nói cho tộc trưởng, đây là nguyền rủa dùng sinh mệnh cùng cừu hận của người trong bộ tộc, thiên hạ không có bất kỳ biện pháp giải cứu gì, người Ngụy gia nhất định phải chịu kiếp nạn này, điều duy nhất ông có thể làm , chính là bảo lưu lại một ít huyết mạch Ngụy gia, đợi đến sau này.

Mà Ngụy gia cũng không khiến Đổng gia tan thành mây khói như chính mình tưởng tượng, Đổng gia cũng có cá lọt lưới.

Chờ cụ Ngụy nói tới đây, Ngụy Thời cũng hiểu được, ông nói Ngụy gia giữ lại một ít huyết mạch hiện tại chính là người thôn Ngụy, cá lọt lưới Đổng gia, nếu anh không đoán sai, thì đó là người con gái họ Đổng từ nơi khác chạy nạn tới thôn Vọng Hương, huyết mạch ả lưu lại, có một nhánh phục lại họ Đổng, dời đến nơi khác, gia chủ đương nhiệm chính là Đổng Thành Phương. Nói như vậy, thật đúng là buồn cười, Đổng gia cùng Ngụy gia đây chính là kẻ thù truyền kiếp, cửa nát nhà tan, rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, chỗ đặt chân không ngờ cũng cách xa nhau không xa.

Có câu nói “Oan gia nên giải không nên kết”, cũng có câu “Không phải oan gia không gặp gỡ”.

Ngụy gia trốn thoát chính là một nhánh nhỏ trong tộc, khi bọn ra ngoài tỉnh đồng thời còn tìm được một trấn nhỏ thích hợp cư trú định cư, lại phát hiện, điều xấu cũng không rời xa bọn họ, một trận ôn dịch bùng nổ, qua vài ngày, người Ngụy gia còn sống lại chết hơn phân nửa, lòng người Ngụy gia hoảng sợ, trong lúc tuyệt vọng vẫn là “Vu” Ngụy gia cứu bọn họ, “Vu” này không phải là “Vu” có ý ngăn cản tộc trưởng Ngụy gia lúc trước, mà là cháu của ông, “Vu” Ngụy gia cũng là một mạch truyền xuống, “Vu” khiến người Ngụy gia dọn đến một sơn cốc khác, sơn cốc này có âm khí rất nặng, còn có một dòng sông âm từ địa phủ chảy ra, vì thế, dưới giám sát của ông, xây dựng thôn Ngụy ở đây. Ông bố trí rất nhiều trận pháp, đồng thời làm theo lời “Vu” trước đây căng dặn, đưa thi thể “Vu” trước đây đến thôn Ngụy, dựng một cái hố dưỡng thi, dùng thi thể “Vu” kết hợp với hung trận thôn Ngụy, trấn áp nguyền rủa trên người Ngụy gia.

Từ nay về sau, người Ngụy gia ngay tại thôn Ngụy sinh sản sinh lợi, kéo đến nay.

Đây không phải là nói người Ngụy gia từ nay về sau có thể an ổnh sinh hoạt, nguyền rủa của Đổng gia không có đơn giản như vậy, cách mỗi năm sáu chục năm, ôn dịch vẫn kéo đến, đến lúc đó, người Ngụy gia cũng chỉ có thể ở đó chờ chết. Cái “Vu” làm , khiến uy lực của nguyền rủa kia yếu bớt, cố gắng kéo dài huyết mạch Ngụy gia, có thời gian hòa hoãn này, từ từ nghĩ biện pháp phá giải hoàn toàn nguyền rủa trên người Ngụy gia.

Trải qua mấy đời “Vu” nghiên cứu, bọn họ quả thật tìm được biện pháp phá giải nguyền rủa.

Chẳng qua biện pháp này đối với người Ngụy gia mà nói, cũng quá mức tàn nhẫn.

Nhưng mà, vì để có thể giải thoát nguyền rủa này, lại không thể không làm như vậy.

Bởi vì hung trận thôn Ngụy áp chế, người Ngụy gia sau khi chết không thể xuống địa phủ đầu thai, hồn phách chỉ có thể lưu lại trên sông âm, chậm rãi bị âm khí ăn mòn, mất đi linh trí, đồng thời bọn họ lại hóa thành một phần hung trận của thôn Ngụy, bởi vì không thể đầu thai, âm khí cùng sát khí rất nặng, mà âm sát khí này, hơn nữa sông âm từ dưới địa phủ chảy ra cũng mang theo âm khí sát khí, liền thành cơ hội người Ngụy gia thoát khỏi nguyền rủa.

Nói tới đây, ban đêm đã qua hơn nửa, cụ Ngụy ngẩng đầu nhìn Ngụy Thời, thanh âm khàn khàn, “Cháu có nghĩ tới, vì sao tâm thần mẹ cháu có vấn đề, tâm thần mẹ Ngụy Tích cũng có vấn đề, còn có vợ Ngụy Gia Phúc, vợ Ngụy Kiệt, đó đều là chúng ta cố ý để bọn họ lấy về nhà.”

Mẹ Ngụy Thời, mẹ Ngụy Tích, còn có một ít vợ hoặc mẹ người Ngụy gia, các cô hoặc là đồng lứa các cô đều có thể thông âm, các cô đều có loại huyết mạch này, người Ngụy gia cưới các cô, sinh con cái, cũng có khả năng sẽ có loại thể chất thông âm này. Chỉ có hồn phách những đứa trẻ đó, mới có thể chịu được âm khí cùng sát khí trong sông âm ăn mòn, mới có thể trở nên mạnh mẽ, có thể trở thành “Quỷ thủ” thôn Ngụy, có thể khiến Ngụy gia hoàn toàn thoát khỏi nguyền rủa.

Cháu là như vậy, Ngụy Tích cũng như thế, Ngụy Hân cũng cùng loại, anh trai Ngụy Lâm Thanh của ta cũng tương tự.

Cụ Ngụy nói.

Ngụy Thời nghe đến đó, trong lòng sục sôi, không biết suy nghĩ gì, giận dữ về chuyện ngay cả sinh ra cũng đều bị tính kế, hay là bi ai với thân là người Ngụy gia, hoặc là vô lực với thù hận hơn ngàn năm về trước. Vận mệnh rắc rối phức tạp mà lại không thể nào trốn tránh, đặt trước mặt anh, hoặc thân anh cho tới bây giờ đều nằm trong mạng nhện mà lại không biết.

Cụ Ngụy nói tiếp.

“Cháu cũng không nên oán hận chúng ta, chúng ta đều là người Ngụy gia, đều chịu nguyền rủa này, một chân ta đã gần vào quan tài, còn có thể sống trên đời này mấy năm? Cho dù nguyền rủa đó lại xuất hiện, cũng không ứng đến trên người của ta, ta làm việc này, đều là vì hậu nhân các cháu, giống như tổ tông chúng ta, bọn họ cũng là vì con cháu hậu bối.”

Ngụy Thời không nói chuyện.

Cụ Ngụy nói tới đây, vẫn không giải thích rõ ràng, tại sao lại muốn giết Ngụy Hân, tại sao lại đưa Ngụy Hân đến nơi Mã gia dưỡng thi, anh quan tâm nhất chính là cái này.

Cụ Ngụy dường như suy nghĩ một chút nên tiếp tục nói như thế nào.

“Trước tiên nói chuyện cha cháu đã, hồi nãy ta có nói qua ‘Quỷ thủ’ Ngụy gia, mấy trăm năm trôi qua, Ngụy gia chúng ta tuy rằng không ngừng kết hợp với người thông âm, nhưng tác dụng cũng không nhiều, hơn hai trăm năm, không có một hồn phách nào có thể trở thành ‘Quỷ thủ’, bởi vì trở thành một ‘Quỷ thủ’ cũng phải thỏa mãn các loại điều kiện, ngày sinh tháng đẻ, thời gian tử vong, chấp niệm sâu cạn đủ thứ, mãi cho đến khi anh của ta, cũng chính là Ngụy Lâm Thanh xuất hiện, chuyện tình mới có biến chuyển, mà hai mươi mấy năm trước, lúc thằng bé Ngụy Tích sinh ra, chúng ta có giúp nó coi ngày sinh tháng đẻ, nó vốn mệnh chết sớm, hơn nữa có cơ hội rất lớn trở thành một ‘Quỷ thủ’ khác, điều này khiến cho chúng ta cảm thấy rốt cục cũng có hy vọng.

‘Quỷ thủ’ thứ ba không giống với hai ‘Quỷ thủ’ trước đó, nó phải có thể đi lại ở hai giới âm dương, mà trong đời này, có thể làm ‘Quỷ thủ’ này, chỉ có cháu còn có em trai của cháu, Ngụy Hân. Các cháu đều là huyết mạch Ngụy gia chúng ta, những lão bất tử chúng ta cho dù có nhẫn tâm đi chăng nữa cũng không có khả năng thật sự tự tay giết hậu bối các cháu, chỉ là nói rõ mọi chuyện với cha cháu, Ngụy Gia Thành, mà thôi.

Ngụy Gia Thành biết tin liền trở về thôn Ngụy. Ông ta cũng biết nguyền rủa sẽ buông xuống thôn Ngụy mỗi vài thập niên một lần, mà mỗi một lần đều chết hơn một nửa số người, mà lúc lần này hạ xuống, đã tới lửa sém lông mày, ông luôn lo lắng mãi, sau tìm tới Ngụy Thất gia với ta, ông nói mình cũng là ‘Vu’, tuy rằng không có đạo hạnh gì, nhưng mà huyết mạch trên người vẫn còn, có lẽ có thể làm được, ông muốn trở thành ‘Quỷ thủ’, chúng ta không ngăn cản ông ấy, bởi vì đây là ý nguyện của ông, cũng là cái chúng ta muốn nhìn, chuyện sau đó cháu cũng biết, ông nhảy xuống sông, chết đuối, không trở thành ‘Quỷ thủ’, mà lại biến thành ‘Khỉ nước’.

Cho nên, cha của cháu là vì để hai anh em các cháu có thể tiếp tục sống nên mới tự nguyện đi tìm chết.”

Ngụy Thời nghe, cảm thấy trên mặt ẩm ướt .

Cụ Ngụy đi đi lại lại vài bước tại chỗ, nói tiếp, “Em trai Ngụy Hân của cháu với cha cháu lựa chọn giống nhau, lúc ấy, chúng ta ở trong nhà cháu thương lượng sự tình, không cẩn thận bị em trai cháu nghe được, nó chạy lại nói, muốn thành ‘Quỷ thủ’, cha cháu không đồng ý, sau đó cha cháu thất bại, nó lại đến tìm Ngụy Thất gia, vẫn là câu nói kia, phải làm ‘Quỷ thủ’, chúng ta cũng đồng ý .

‘Quỷ thủ’ Ngụy Hân không giống với hai ‘Quỷ thủ’ khác, nó chỉ có thể xem như nửa ‘Quỷ thủ’, chúng ta dùng một ít biện pháp tách hồn phách của nó từ trong thân thể ra, hồn phách nó bị lưu tại trong sông âm, có thể sống qua âm khí sát khí ăn mòn hay không thì chỉ đành dựa vào bản thân nó, mà thân thể nó, thì được chúng ta đưa đến Mã gia, dùng phương pháp luyện thi dưỡng thi đặc biệt của Mã gia để luyện thi thể, khiến nó trở thành một cương thi còn cao cấp hơn ‘Âm thi’ rất nhiều, người Mã gia gọi là ‘Âm quỷ’, khi thi thể nó cùng với hồn phách lần thứ hai hợp lại thành một, thì thành một loại tồn tại không phải người không phải quỷ không phải thi, thời điểm đó, bán ‘Quỷ thủ’ mới tính là đại công cáo thành.

Hai anh em cháu nhất định sẽ có một trở thành ‘Quỷ thủ’, mà em trai cháu không muốn cháu phải chịu loại đau đớn này.”

Yết hầu Ngụy Thời phát ra một tiếng nức nở đầy đau đớn. Đăng bởi: admin


/290

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status