CHƯƠNG 4, BỨC HÔN
Sau đó đã xảy ra một sự kiện khiến cả đời này Ngụy Ninh cũng không muốn hồi tưởng lại cơn ác mộng đó.
Nói chung, Ngụy Tích đã chết, chết ở trước mặt anh, chết trên cây cầu gỗ kia, chết trong cơn lũ xuân. Mà Ngụy Ninh sợ đến choáng váng cứ đứng ngơ ngác ở đó, nhìn Ngụy Tích chét chìm trong dòng nước chảy xiết, mãi đến khi anh tỉnh lại mới hô to: “Cứu người!!!”, đồng thời nhảy xuống dòng nước, nhưng không còn kịp nữa.
Ở ngoài sơn cốc tìm được thi thể Ngụy Tích.
Tái nhợt, gầy yếu, Ngụy Tích toàn thân ướt sũng không còn hơi thở nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thật giống như đang ngủ.
Mẹ Ngụy Tích như điên mà nhào tới, biểu tình dữ tợn không gì sánh được, Ngụy Ninh bị dọa đến lùi lại một bước, miệng vừa định nói ra sự thật nhưng đành nuốt trở lại — nếu như mẹ Ngụy Tích biết anh là người mang Ngụy Tích ra ngoài, nhất định sẽ bắt anh đền mạng cho Ngụy Tích, Ngụy Ninh bị nỗi sợ hãi đánh bại, anh xoay người, lui khỏi đám đông.
Đến giờ Ngụy Ninh vẫn bị sự áy náy và hối hận dằn vặt. Chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt tái nhợt, xinh đẹp sẽ hiện ra trước mặt anh. Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm vào anh, tựa hồ như nói nó chết không nhắm mắt, căm hận Ngụy Ninh mềm yếu nhát gan.
Suối nước trong thấy đáy, có đàn cá vô tình bơi ngang qua, bèo nước nhè nhẹ đong đưa, một khung cảnh thật yên bình.
Ai có thể nghĩ được chỗ này từng xảy ra nhiều bi kịch như vậy? Con suối nhỏ này không biết đã cắn nuốt biết bao đứa nhỏ của thôn Ngụy, trên cơ bản cứ vài năm sẽ có một đứa nhỏ chết dưới dòng suối này. Cho dù cha mẹ ở thôn Ngụy có ân cần dạy bảo, nhắc bọn nó không nên đến chơi bên dòng suối, không cho phép bọn nó học bơi lội, nếu có vi phạm thì dù bố mẹ chiều chuộng con thế nào cũng cầm que mà vụt, nhưng vì tuổi nhỏ bốc đồng, trẻ con không e ngại gì làm sao có thể nghe lời khuyên bảo tận tình của cha mẹ đây?
Con suối này như tản ra hương vị cổ độc ngọt ngào, hấp dẫn những đứa bé kia.
Người già nói nước này có thủy quỷ, chúng canh giữ bên bờ tìm kẻ khác chết thay, nếu như trẻ vị thành niên chết non, oán khí càng nặng, cứ như vậy tích lũy từng tầng từng tầng, đến cuối cùng con người căn bản không đi chạm được vào nước này, chỉ cần bị nước dính vào sẽ bị thủy qủy mang xuống. Câu chuyện dân dã này tuy là lúc mới nghe cảm thấy rất đáng sợ, thậm chí còn âm thầm tự hạ quyết tâm sau đó tuyệt đối tránh xa dòng suối nhỏ, nhưng đến hôm sau, trời vừa sáng, vạn vật được chiếu sáng, xua tan vẻ đáng sợ và nỗi lo lắng của buổi tối, xung quanh đều tràn trề sinh cơ và sức sống thì dần dần sẽ quên mất cố sự nghe được vào ban đêm kia đi.
Huống chi, ở bên dòng suối, túm năm tụm ba, bác gái đại thẩm ngồi đó giặt quần áo, các cô nàng cao giọng nói cười, càng thấy câu chuyện xưa này thật hoang đường.
Ngụy Ninh ở bên dòng suối chờ thật lâu, mãi cho đến khi chân cũng tê cứng mới quyết định rời đi.
Lúc này, hoàng hôn đã kéo xuống, sương mù mông lung như mây phủ, càng vào trong càng dày đặc, đến khi lan tràn toàn bộ sơn cốc. Ngụy Ninh nhìn thấy ở bờ bên kia sáng lên một ngọn đèn mờ nhạt, hướng đó là nhà của Ngụy Thất gia. Ngụy Ninh vừa định xoay người thì lại nhìn thấy một người nữa — có vẻ là một người —- trong lớp sương mù lờ mờ hiện ra dáng người đang tiến về phía anh — có lẽ là đi, nhưng nhìn qua cứ như là lướt trong sương mù— Ngụy Ninh không hiểu sao lại nghĩ “người” này có chút quen mắt, anh không khỏi dừng bước, hay là người này cũng phải về nhà, vậy chờ người ta một đoạn đi.
Ôm ý định này, Ngụy Ninh đứng ở bên cầu.
Nhưng thật kỳ quái, “người” kia rõ ràng trông giống như vẫn tiến về phía Ngụy Ninh, hơn nữa càng ngày còn tới càng gần thế mà Ngụy Ninh chờ mãi mà “người” kia vẫn không đi tới, vẫn như cũ ở trong sương mù không nhanh không chậm bước đến. Ngụy Ninh hết kiên trì, anh đang định cao giọng gọi một câu, bảo “người kia” nhanh chân một chút, lúc này, Ngụy Ninh nghe được có người ở sau lưng gọi tên của anh, anh quay đầu lại, lên tiếng: “Con ở đây.”
Tìm đến Ngụy Ninh là mẹ của anh.
Ngụy Ninh trả lời một câu, khi quay đầu lại, “người kia” đã không thấy đâu nữa, trước mắt chỉ có sương trắng cuồn cuộn, thân hình mơ mơ hồ hồ kia giống như bị sương trắng xung quanh nuốt lấy, vô tung vô tích. Chắc là rời đi rồi, Ngụy Ninh nghĩ thầm, lúc này, từ trong sương mù lại có một thân ảnh bước tới, đi rất nhanh, gần như lúc mẹ Ngụy Ninh đến bên cầu thì cũng đến cầu bên kia.
Mẹ Ngụy Ninh cao giọng nói: “Thất gia, đi dạo sớm vậy.”
Đây là Thất gia? Ngụy Ninh trợn to mắt, không dám tin, Thất gia trong trí nhớ của anh là một người sống lưng thẳng tắp, một ông cụ khỏe mạnh đi bộ như gió. Người trước mắt này lưng còng, vừa đi vừa ho khan, đầu tóc bạc rối bời che hơn nửa mặt, đây là Thất gia?
Đôi tay kho gầy của Ngụy Thất gia nắm lại thành quyền, miệng cố khép, ho khan, ho kịch liệt đến mức toàn thân rung lên, trong tích tắc Ngụy Ninh đã cho rằng anh vừa nhìn thấy toàn một bộ xương khô, cứ ho đến xương cốt lỏng lẻo hết như vậy. Ngụy Thất gia lại ho khan vài tiếng, nói to như thổi ống bễ: “Cháu dâu Lục à, chuyện kia cháu đã nói với Ngụy Ninh chưa?”
Mẹ Ngụy Ninh lúng túng cười hai tiếng: “Còn chưa nói, thằng nhỏ kém cỏi này mới trở về lại xảy ra tai nạn xe cộ, chưa kịp nói.”
Ngụy Thất gia hơi co giật, khẩu khí có phần hổn hển: “Nhanh chút đi, sớm muộn gì cũng nói, nói sớm một chút xong việc chúng ta yên tâm, đứa bé kia cũng sớm ra đi.”
Ngụy Ninh đứng một bên nghe không hiểu gì, chỉ biết là chuyện bọn họ đang nói có liên quan đến anh, thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì, anh vẫn không đoán ra được.
Mẹ Ngụy Ninh vừa cao giọng đáp ứng vừa kéo Ngụy Ninh trở về.
Trong lúc vội vội vàng vàng, Ngụy Ninh chỉ kịp lên tiếng chào hỏi với Ngụy Thất gia. Bước chân má Ngụy gấp gáp, vừa về đến nhà liền đóng hai cánh cửa gỗ lại, cài then cửa, Ngụy Ninh thấy giữa nhà mình bày một vài vật kỳ quái: bốn cái rương lớn, trên rương còn buộc tơ lụa đỏ thẫm. Bên cạnh bàn đặt hai khay sơn mài vàng, một cái đặt xiêm y, vải là chất liệu tơ lụa đắt tiền, một cái lại đặt một ít đồ trang sức quý giá, vòng tay và trâm cài đầu, nhiều màu không giống nhau.
Ngực Ngụy Ninh nhảy dựng, có chút dở khóc dở cười nói với mẹ: “Con nói mẹ, con trai của mẹ đến cả người yêu đang ở nơi nào cũng không biết, mẹ lại đến cả sính lễ cũng chuẩn bị xong?”
Mẹ anh liếc anh một cái cũng không liếc, đi thẳng đến cạnh bàn ngồi xuống: “Con ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với con.”
Nói là nói như vậy, thế nhưng sau khi Ngụy Ninh ngồi xuống má Ngụy lại ngồi yên không mở miệng, đợi một hồi, Ngụy Ninh đành nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Má Ngụy vén tóc ra sau tai: “Đống sính lễ này con thấy rồi chứ?”
Chuyện rõ ràng, Ngụy Ninh gật đầu, chờ mẹ nói tiếp.
Má Ngụy có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, anhg giọng: “Đây là — đây là Tam thẩm của con đưa tới—“
“Ngụy Tam thẩm?” Ngụy Ninh thật lâu mới quay về, đối với những quan hệ thân thích trong thôn Ngụy không nhớ rõ lắm, nghe xong lời nói của mẹ, trong nhất thời không nhớ ra được Ngụy Tam thẩm là ai. Trong đầu Ngụy Ninh bỗng lóe lên, ngực nhảy dựng: “Mẹ, mẹ nói… Ngụy Tam thẩm?” Má Ngụy nặng nề gật đầu.
Thôn Ngụy chỉ có một Ngụy Tam thẩm, mọi người đều biết đó là một quả phụ, cũng là mẹ của Ngụy Tích.
“Bác ấy, bác ấy mang mấy thứ này tới đây làm gì?” Ngụy Ninh chỉ vào sính lễ, có chút lắp bắp hỏi.
Má Ngụy thở dài: “Ta cũng không có cách nào, cũng cầu tới cửa rồi, có mỗi mình con bát tự hợp. Ta cũng nói con là đàn ông, nhưng Ngụy Thất gia nói việc này không hỏi nam nữ, chỉ hỏi bát tự. Thôn ngụy mấy trăm miệng ăn chỉ có con và Ngụy Tích có bát tự hợp, đó là âm dương tương hòa, thiên tác chi mỹ. Con cũng biết rồi đấy, Ngụy Tam thẩm vẫn muốn tổ chức cho Ngụy Tích một cuộc âm hôn, để nó ở dưới đó vui vẻ một chút, không phải cô đơn lẻ loi một mình nữa. Sau khi tìm được bát tự phù hợp rồi thì ở trước mặt ta quỳ một ngày một đêm, ta, ta cũng không có cách nào khác, ta vốn không muốn đáp ứng nhưng… aiii, nhà Thất gia cũng nói việc này là do trời định, tốt nhất không nên ngăn cản, ngăn cản sẽ giảm phúc thọ, gặp báo ứng.”
Nói tạp nham một hồi, Ngụy Ninh chỉ nghe được một ý, anh ngăn việc mẹ anh vẫn đang lải nhải lại: “Con nói mẹ, ý của mẹ con là đối tượng âm hôn của Ngụy Tích?”
Thần sắc má Ngụy cũng có chút không được tự nhiên: “Chính là ý này, không phải đang trao đổi với con đây sao.”
Ngụy Ninh bỗng nhiên thấy ánh đèn trong phòng trong giây lát tối đi rất nhiều.
Trong lòng anh trăm vị tạp trần, há miệng muốn kiên quyết từ chối nhưng không sao mở miệng được, sự áy náy đã bén rễ trong ngực ép buộc anh gật đầu đồng ý, thế nhưng đồng thời anh lại cảm thấy điều này thật sự quá hoang đường.
Đang trong lúc khó xử, nhà Ngụy Trữ vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng “Cốc cốc cốc” nặng nề có tiết đấu khiến Ngụy Ninh cảm thấy như tai mình có lỗi giác, anh mở cửa, liền thấy một người phụ nữ trung niên vẫn còn đôi nét thướt tha đứng ở cửa chính, vừa nhìn thấy Ngụy Ninh, ánh mắt đang lơ đãng liền như ngưng tụ lại trên người Ngụy Ninh, từ trên xuống dưới, trái phải đánh giá, giống như X quang hận không thể lột da gỡ xương Ngụy Ninh xuống vậy.
Ngụy Ninh bị nhìn đến nổi da gà.
Người phụ nữ trung niên nhìn một hồi, rốt cục thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Ngụy Ninh, hài lòng gật đầu. Nụ cười này cư nhiên có một loại phong tình khó tả, chỉ là loại phong tình này có chút điên cuồng khiến người khác không dám nhìn lâu.
“Lục tẩu tử, là em tới.” Người phụ nữ trung niên hướng về trong phòng hô một tiếng.
“Ai ai, là thím đó sao, đến ngồi đi, đến ngồi đi.” Má ngụy cũng đi ra.
Cảm thấy đây là Ngụy Tam thẩm gần mười năm không thấy, thoạt nhìn thật bình thường, không điên, chỉ là ánh mắt kia nhìn thế nào cũng giống như mẹ chồng soi xét con dâu, Ngụy Ninh bị ý nghĩ này dọa đến mồ hôi chảy đầy lưng.
Ngụy Tam thẩm nhìn Ngụy Ninh: “A Ninh, con có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ làm.”
Ý là dù ý anh thế nào thì chuyện cũng đã định rồi? Ngực Ngụy Ninh hơi thắt lại, còn không kịp phản ứng, nhiều năm như vậy trong lòng anh vẫn mang theo hổ thẹn, chỉ có thể len len gửi một ít tiền cho Ngụy Tam thẩm. Nếu như có thể anh nguyện thay Ngụy Tích làm con trai Ngụy Tam thẩm, hiếu kính bà, chăm sóc bà trước lúc lâm chung, thế như dù vậy cũng không phải là anh chấp nhận được chuyện hoang đường kia và đồng ý âm hôn.
Tưởng tượng đến chuyện kia thôi cũng khiến Ngụy Ninh sởn cả tóc gáy.
Vốn dĩ Ngụy Ninh định bình tĩnh nói chuyện một chút, tốt nhất là có thể đánh bay ý niệm này trong đầu Ngụy Tam thẩm.
Đúng lúc này, có gió thổi qua khe cửa.
Chiều tháng sáu, nhiệt độ không khí không tính là quá thấp thế nhưng cơn gió này thổi vào lại khiến cánh tay Ngụy Ninh nổi lên một tầng da gà. Anh không khỏi run lên, tiếp đó, anh cảm thấy lỗ tai mình mát lạnh giống như bị cái gì đó lạnh như băng đụng vào, Ngụy Ninh theo bản năng vương tay sờ sờ lỗ tai của mình.
Không có gì cả —— Đăng bởi: admin
Sau đó đã xảy ra một sự kiện khiến cả đời này Ngụy Ninh cũng không muốn hồi tưởng lại cơn ác mộng đó.
Nói chung, Ngụy Tích đã chết, chết ở trước mặt anh, chết trên cây cầu gỗ kia, chết trong cơn lũ xuân. Mà Ngụy Ninh sợ đến choáng váng cứ đứng ngơ ngác ở đó, nhìn Ngụy Tích chét chìm trong dòng nước chảy xiết, mãi đến khi anh tỉnh lại mới hô to: “Cứu người!!!”, đồng thời nhảy xuống dòng nước, nhưng không còn kịp nữa.
Ở ngoài sơn cốc tìm được thi thể Ngụy Tích.
Tái nhợt, gầy yếu, Ngụy Tích toàn thân ướt sũng không còn hơi thở nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thật giống như đang ngủ.
Mẹ Ngụy Tích như điên mà nhào tới, biểu tình dữ tợn không gì sánh được, Ngụy Ninh bị dọa đến lùi lại một bước, miệng vừa định nói ra sự thật nhưng đành nuốt trở lại — nếu như mẹ Ngụy Tích biết anh là người mang Ngụy Tích ra ngoài, nhất định sẽ bắt anh đền mạng cho Ngụy Tích, Ngụy Ninh bị nỗi sợ hãi đánh bại, anh xoay người, lui khỏi đám đông.
Đến giờ Ngụy Ninh vẫn bị sự áy náy và hối hận dằn vặt. Chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt tái nhợt, xinh đẹp sẽ hiện ra trước mặt anh. Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm vào anh, tựa hồ như nói nó chết không nhắm mắt, căm hận Ngụy Ninh mềm yếu nhát gan.
Suối nước trong thấy đáy, có đàn cá vô tình bơi ngang qua, bèo nước nhè nhẹ đong đưa, một khung cảnh thật yên bình.
Ai có thể nghĩ được chỗ này từng xảy ra nhiều bi kịch như vậy? Con suối nhỏ này không biết đã cắn nuốt biết bao đứa nhỏ của thôn Ngụy, trên cơ bản cứ vài năm sẽ có một đứa nhỏ chết dưới dòng suối này. Cho dù cha mẹ ở thôn Ngụy có ân cần dạy bảo, nhắc bọn nó không nên đến chơi bên dòng suối, không cho phép bọn nó học bơi lội, nếu có vi phạm thì dù bố mẹ chiều chuộng con thế nào cũng cầm que mà vụt, nhưng vì tuổi nhỏ bốc đồng, trẻ con không e ngại gì làm sao có thể nghe lời khuyên bảo tận tình của cha mẹ đây?
Con suối này như tản ra hương vị cổ độc ngọt ngào, hấp dẫn những đứa bé kia.
Người già nói nước này có thủy quỷ, chúng canh giữ bên bờ tìm kẻ khác chết thay, nếu như trẻ vị thành niên chết non, oán khí càng nặng, cứ như vậy tích lũy từng tầng từng tầng, đến cuối cùng con người căn bản không đi chạm được vào nước này, chỉ cần bị nước dính vào sẽ bị thủy qủy mang xuống. Câu chuyện dân dã này tuy là lúc mới nghe cảm thấy rất đáng sợ, thậm chí còn âm thầm tự hạ quyết tâm sau đó tuyệt đối tránh xa dòng suối nhỏ, nhưng đến hôm sau, trời vừa sáng, vạn vật được chiếu sáng, xua tan vẻ đáng sợ và nỗi lo lắng của buổi tối, xung quanh đều tràn trề sinh cơ và sức sống thì dần dần sẽ quên mất cố sự nghe được vào ban đêm kia đi.
Huống chi, ở bên dòng suối, túm năm tụm ba, bác gái đại thẩm ngồi đó giặt quần áo, các cô nàng cao giọng nói cười, càng thấy câu chuyện xưa này thật hoang đường.
Ngụy Ninh ở bên dòng suối chờ thật lâu, mãi cho đến khi chân cũng tê cứng mới quyết định rời đi.
Lúc này, hoàng hôn đã kéo xuống, sương mù mông lung như mây phủ, càng vào trong càng dày đặc, đến khi lan tràn toàn bộ sơn cốc. Ngụy Ninh nhìn thấy ở bờ bên kia sáng lên một ngọn đèn mờ nhạt, hướng đó là nhà của Ngụy Thất gia. Ngụy Ninh vừa định xoay người thì lại nhìn thấy một người nữa — có vẻ là một người —- trong lớp sương mù lờ mờ hiện ra dáng người đang tiến về phía anh — có lẽ là đi, nhưng nhìn qua cứ như là lướt trong sương mù— Ngụy Ninh không hiểu sao lại nghĩ “người” này có chút quen mắt, anh không khỏi dừng bước, hay là người này cũng phải về nhà, vậy chờ người ta một đoạn đi.
Ôm ý định này, Ngụy Ninh đứng ở bên cầu.
Nhưng thật kỳ quái, “người” kia rõ ràng trông giống như vẫn tiến về phía Ngụy Ninh, hơn nữa càng ngày còn tới càng gần thế mà Ngụy Ninh chờ mãi mà “người” kia vẫn không đi tới, vẫn như cũ ở trong sương mù không nhanh không chậm bước đến. Ngụy Ninh hết kiên trì, anh đang định cao giọng gọi một câu, bảo “người kia” nhanh chân một chút, lúc này, Ngụy Ninh nghe được có người ở sau lưng gọi tên của anh, anh quay đầu lại, lên tiếng: “Con ở đây.”
Tìm đến Ngụy Ninh là mẹ của anh.
Ngụy Ninh trả lời một câu, khi quay đầu lại, “người kia” đã không thấy đâu nữa, trước mắt chỉ có sương trắng cuồn cuộn, thân hình mơ mơ hồ hồ kia giống như bị sương trắng xung quanh nuốt lấy, vô tung vô tích. Chắc là rời đi rồi, Ngụy Ninh nghĩ thầm, lúc này, từ trong sương mù lại có một thân ảnh bước tới, đi rất nhanh, gần như lúc mẹ Ngụy Ninh đến bên cầu thì cũng đến cầu bên kia.
Mẹ Ngụy Ninh cao giọng nói: “Thất gia, đi dạo sớm vậy.”
Đây là Thất gia? Ngụy Ninh trợn to mắt, không dám tin, Thất gia trong trí nhớ của anh là một người sống lưng thẳng tắp, một ông cụ khỏe mạnh đi bộ như gió. Người trước mắt này lưng còng, vừa đi vừa ho khan, đầu tóc bạc rối bời che hơn nửa mặt, đây là Thất gia?
Đôi tay kho gầy của Ngụy Thất gia nắm lại thành quyền, miệng cố khép, ho khan, ho kịch liệt đến mức toàn thân rung lên, trong tích tắc Ngụy Ninh đã cho rằng anh vừa nhìn thấy toàn một bộ xương khô, cứ ho đến xương cốt lỏng lẻo hết như vậy. Ngụy Thất gia lại ho khan vài tiếng, nói to như thổi ống bễ: “Cháu dâu Lục à, chuyện kia cháu đã nói với Ngụy Ninh chưa?”
Mẹ Ngụy Ninh lúng túng cười hai tiếng: “Còn chưa nói, thằng nhỏ kém cỏi này mới trở về lại xảy ra tai nạn xe cộ, chưa kịp nói.”
Ngụy Thất gia hơi co giật, khẩu khí có phần hổn hển: “Nhanh chút đi, sớm muộn gì cũng nói, nói sớm một chút xong việc chúng ta yên tâm, đứa bé kia cũng sớm ra đi.”
Ngụy Ninh đứng một bên nghe không hiểu gì, chỉ biết là chuyện bọn họ đang nói có liên quan đến anh, thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì, anh vẫn không đoán ra được.
Mẹ Ngụy Ninh vừa cao giọng đáp ứng vừa kéo Ngụy Ninh trở về.
Trong lúc vội vội vàng vàng, Ngụy Ninh chỉ kịp lên tiếng chào hỏi với Ngụy Thất gia. Bước chân má Ngụy gấp gáp, vừa về đến nhà liền đóng hai cánh cửa gỗ lại, cài then cửa, Ngụy Ninh thấy giữa nhà mình bày một vài vật kỳ quái: bốn cái rương lớn, trên rương còn buộc tơ lụa đỏ thẫm. Bên cạnh bàn đặt hai khay sơn mài vàng, một cái đặt xiêm y, vải là chất liệu tơ lụa đắt tiền, một cái lại đặt một ít đồ trang sức quý giá, vòng tay và trâm cài đầu, nhiều màu không giống nhau.
Ngực Ngụy Ninh nhảy dựng, có chút dở khóc dở cười nói với mẹ: “Con nói mẹ, con trai của mẹ đến cả người yêu đang ở nơi nào cũng không biết, mẹ lại đến cả sính lễ cũng chuẩn bị xong?”
Mẹ anh liếc anh một cái cũng không liếc, đi thẳng đến cạnh bàn ngồi xuống: “Con ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với con.”
Nói là nói như vậy, thế nhưng sau khi Ngụy Ninh ngồi xuống má Ngụy lại ngồi yên không mở miệng, đợi một hồi, Ngụy Ninh đành nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Má Ngụy vén tóc ra sau tai: “Đống sính lễ này con thấy rồi chứ?”
Chuyện rõ ràng, Ngụy Ninh gật đầu, chờ mẹ nói tiếp.
Má Ngụy có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, anhg giọng: “Đây là — đây là Tam thẩm của con đưa tới—“
“Ngụy Tam thẩm?” Ngụy Ninh thật lâu mới quay về, đối với những quan hệ thân thích trong thôn Ngụy không nhớ rõ lắm, nghe xong lời nói của mẹ, trong nhất thời không nhớ ra được Ngụy Tam thẩm là ai. Trong đầu Ngụy Ninh bỗng lóe lên, ngực nhảy dựng: “Mẹ, mẹ nói… Ngụy Tam thẩm?” Má Ngụy nặng nề gật đầu.
Thôn Ngụy chỉ có một Ngụy Tam thẩm, mọi người đều biết đó là một quả phụ, cũng là mẹ của Ngụy Tích.
“Bác ấy, bác ấy mang mấy thứ này tới đây làm gì?” Ngụy Ninh chỉ vào sính lễ, có chút lắp bắp hỏi.
Má Ngụy thở dài: “Ta cũng không có cách nào, cũng cầu tới cửa rồi, có mỗi mình con bát tự hợp. Ta cũng nói con là đàn ông, nhưng Ngụy Thất gia nói việc này không hỏi nam nữ, chỉ hỏi bát tự. Thôn ngụy mấy trăm miệng ăn chỉ có con và Ngụy Tích có bát tự hợp, đó là âm dương tương hòa, thiên tác chi mỹ. Con cũng biết rồi đấy, Ngụy Tam thẩm vẫn muốn tổ chức cho Ngụy Tích một cuộc âm hôn, để nó ở dưới đó vui vẻ một chút, không phải cô đơn lẻ loi một mình nữa. Sau khi tìm được bát tự phù hợp rồi thì ở trước mặt ta quỳ một ngày một đêm, ta, ta cũng không có cách nào khác, ta vốn không muốn đáp ứng nhưng… aiii, nhà Thất gia cũng nói việc này là do trời định, tốt nhất không nên ngăn cản, ngăn cản sẽ giảm phúc thọ, gặp báo ứng.”
Nói tạp nham một hồi, Ngụy Ninh chỉ nghe được một ý, anh ngăn việc mẹ anh vẫn đang lải nhải lại: “Con nói mẹ, ý của mẹ con là đối tượng âm hôn của Ngụy Tích?”
Thần sắc má Ngụy cũng có chút không được tự nhiên: “Chính là ý này, không phải đang trao đổi với con đây sao.”
Ngụy Ninh bỗng nhiên thấy ánh đèn trong phòng trong giây lát tối đi rất nhiều.
Trong lòng anh trăm vị tạp trần, há miệng muốn kiên quyết từ chối nhưng không sao mở miệng được, sự áy náy đã bén rễ trong ngực ép buộc anh gật đầu đồng ý, thế nhưng đồng thời anh lại cảm thấy điều này thật sự quá hoang đường.
Đang trong lúc khó xử, nhà Ngụy Trữ vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng “Cốc cốc cốc” nặng nề có tiết đấu khiến Ngụy Ninh cảm thấy như tai mình có lỗi giác, anh mở cửa, liền thấy một người phụ nữ trung niên vẫn còn đôi nét thướt tha đứng ở cửa chính, vừa nhìn thấy Ngụy Ninh, ánh mắt đang lơ đãng liền như ngưng tụ lại trên người Ngụy Ninh, từ trên xuống dưới, trái phải đánh giá, giống như X quang hận không thể lột da gỡ xương Ngụy Ninh xuống vậy.
Ngụy Ninh bị nhìn đến nổi da gà.
Người phụ nữ trung niên nhìn một hồi, rốt cục thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Ngụy Ninh, hài lòng gật đầu. Nụ cười này cư nhiên có một loại phong tình khó tả, chỉ là loại phong tình này có chút điên cuồng khiến người khác không dám nhìn lâu.
“Lục tẩu tử, là em tới.” Người phụ nữ trung niên hướng về trong phòng hô một tiếng.
“Ai ai, là thím đó sao, đến ngồi đi, đến ngồi đi.” Má ngụy cũng đi ra.
Cảm thấy đây là Ngụy Tam thẩm gần mười năm không thấy, thoạt nhìn thật bình thường, không điên, chỉ là ánh mắt kia nhìn thế nào cũng giống như mẹ chồng soi xét con dâu, Ngụy Ninh bị ý nghĩ này dọa đến mồ hôi chảy đầy lưng.
Ngụy Tam thẩm nhìn Ngụy Ninh: “A Ninh, con có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ làm.”
Ý là dù ý anh thế nào thì chuyện cũng đã định rồi? Ngực Ngụy Ninh hơi thắt lại, còn không kịp phản ứng, nhiều năm như vậy trong lòng anh vẫn mang theo hổ thẹn, chỉ có thể len len gửi một ít tiền cho Ngụy Tam thẩm. Nếu như có thể anh nguyện thay Ngụy Tích làm con trai Ngụy Tam thẩm, hiếu kính bà, chăm sóc bà trước lúc lâm chung, thế như dù vậy cũng không phải là anh chấp nhận được chuyện hoang đường kia và đồng ý âm hôn.
Tưởng tượng đến chuyện kia thôi cũng khiến Ngụy Ninh sởn cả tóc gáy.
Vốn dĩ Ngụy Ninh định bình tĩnh nói chuyện một chút, tốt nhất là có thể đánh bay ý niệm này trong đầu Ngụy Tam thẩm.
Đúng lúc này, có gió thổi qua khe cửa.
Chiều tháng sáu, nhiệt độ không khí không tính là quá thấp thế nhưng cơn gió này thổi vào lại khiến cánh tay Ngụy Ninh nổi lên một tầng da gà. Anh không khỏi run lên, tiếp đó, anh cảm thấy lỗ tai mình mát lạnh giống như bị cái gì đó lạnh như băng đụng vào, Ngụy Ninh theo bản năng vương tay sờ sờ lỗ tai của mình.
Không có gì cả —— Đăng bởi: admin
/290
|