Những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua kẻ lá,in hằn những hình thù ngộ nghĩnh lên mặt đất.Gió khẽ cất bài ca cùng mây bay khắp nơi như rêu rao báo sắp có một điều nguy hiểm xảy ra. Đúng vậy,điều nguy hiểm ấy chính là Vi.
Bầu trời trong xanh,từng đám mây trắng trôi bồng bềnh trên không,thì những đám mây ngọc bích bay đến,tản rộng ra cả bầu trời,tạo nên vô vàn mây điện từ,hàng ngàn hàng vạn quỷ cấp A bay ra,dưới nhân gian,tiếng van xin,la hét của loài người,máu tanh,bốc mùi bay khắp trời.Những con cắt,quạ bay tới,con nào con nấy to lớn,mỏ màu vàng như lúa chín,có điều đôi mắt chúng có vẻ rất căm hận,chúng sà xuống chỗ con người,mổ lia lịa,chúng căm hận vì con người đã phá hoại nhà của chúng,phá hoại tổ ấm,tiêu diệt bạn bè của chúng và hơn hết,phá rừng.Một con phượng hoàng băng xuất hiện.Đôi cánh to lớn,đập nhịp nhàng trong không khí nhưng cũng từ đó,tạo nên những chiếc lông vũ nhọn đâm xuống nhân gian với vận tốc đáng sợ,phá hoại mọi thứ trên đường đi.Trên lưng phượng,một người con gái,mái tóc dài,màu bạch kim nổi bật.Đôi mắt vô hồn,đang nhìn mọi thứ đang diễn ra.Trên tay cô,chiếc dây chuyền bằng bạc khắc tinh xảo vẫn còn.Duy chỉ có điều,nó đã phai mờ dòng chữ "Vi-The*****.Từ khoé miệng cô,giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền lực vang lên:
- Tiêu-diệt-Vi cất lời,đôi mắt chốc sáng lên rồi lại trở về dáng vẻ thường ngày.Ngay lập tức,vô số các cổng được tạo ra,và từ đó,những ác quỷ bậc nhất bay ra trên những loài thú quý hiếm,và trong đó cũng có người muôn mặt.Anh bay tới chỗ Vi trên con rồng lửa,đôi mắt anh nhẹ nhàng:
- Vi..Em thật sự muốn nó xảy ra ?-Nick cất giọng nói đầm ấm,trong đó xen một chút lo lắng. Rồi từ bên cô,Lala và Kaun xuất hiện.Anh thấy một áp lực đè nặng lên mình,anh cảm nhận được,ba đôi mắt của người này vô cùng đáng sợ,anh cảm thấy kính sợ.Kaun-hoàng tử của bộ tộc rắn,có trí thông minh,sự nhanh nhẹn bậc nhất.Lala-đứa con lai,có sức mạnh phép thuật cao cấp.Vi-đứa con của tử thần,hậu duệ của thánh nữ.Sức áp bức của cả ba vô cùng to lớn,từ bầu trời,hình ảnh của mẹ cô-Vi hiện ra,cất giọng:
-Tiêu-diệt-Giọng nói ồm ồm vang lên,vang cả đất trời.Vi khẽ mĩm cười,linh hồn của bà đang bay lại,bà đã trở thành một linh hồ vất vưởng,mãi mãi không thể siêu thoát,nhưng không có nghĩa bà không thể chiến đấu.Nụ cười nở trên môi bà,bà bay vào chiếc dây chuyền.Cô nhẹ nhàng choàng nó qua cổ,rồi khẽ nắm chặt tay.Phượng hoàng hiểu ý,lấy đà bay vút lên trên không,rồi lộn vòng trên không,bật xuống,lao vun vút vào thiên giới.Màn kết giới nhanh chóng bị phá vỡ,ác quỷ ùa vào thiên giới.Thiên thần từ mọi ngóc nghách bay ra,giương vũ khí chiến đấu.Kaun xông về phía trước,tiêu diệt từng thiên thần,Lala tạo vòng bảo vệ cho Kaun,bất cứ phép thuật hay vũ khí nào cũng không thể khiến anh bị thương càng giúp anh càng trở nên đáng sợ hơn. Cô đáp xuống một khuôn viên lớn,ở đây,cây cối đâm chồi nẩy lộc, tặng trưởng hơn bình thường rất nhiều,những tán lá xum xuê,che bóng mát.Cô khẽ thở dài rồi ngồi trên chiếc ghế đá,mặc kệ sự việc đang diễn ra trên đầu mình.
Từ hồ nước,một người đàn bà xuất hiện.Mái tóc màu hạt dẻ,buông thả nhẹ nhàng và búi một lọn tóc ở một bên,cài những bông hoa tươi,hàng lông mi dài,cong vút,đôi mắt không hề mở,đôi môi trắng.Bà mang bộ y phục màu trắng nốt,nhìn bà như một nữ hoàng,kiềm diễm,uy nghiêm.Vi lặng thinh,quan sát người đàn bà đó,tim cô bỗng quặn thắt như có ai cứa vào vậy.
- Fiora...là tớ đây..Lisa đây mà-Người đàn bà mở đôi mắt,đôi mắt màu khói đục,trong veo như ban mai buổi sớm,cất giọng chậm rãi nhưng khiến cô khiếp sợ,loạng choạng đứng không vững."Bà im đi"-Vi lấy lại bình tĩnh,cất giọng lạnh lùng."Tôi không quen bà,nếu có thì cũng chỉ là thoáng qua,và tôi sẽ kết thúc mạng sống của bà,ngay bây giờ.Nói rồi,cô lao về phía bà,đôi mắt khẽ nhắm lại như nhớ về quá khứ:
- Fiora...hihi.. Qua đây nè,bên đây có hoa mắc cỡ nè,lại đây-Giọng nói dễ thương cất lên
- Đâu nào?? Sao tớ không thấy,cậu nói dối-Người con trai chen ngang.
- A..thấy rồi...aha,thấy rồi nè-Cô thấy mình đang nói chuyện với hai đứa nhỏ đó,cô thấy mình tên là Fiora.Chợt,đưa tay lên khoé mắt,một giọt nước mắt đỏ như máu lăn dài trên má.Cô đứng khựng lại,người đàn bà này..chẳng lẽ...
Ô lala. Chẳng lẽ gì???mai tính tiếp...chúc cả nhà ngủ ngon
Cô đang đấu tranh trong chính tư tưởng của mình,chuyện gì đang xảy ra,người đàn bà đó là ai, giọng nói ấy,tại sao lại xuất hiện,và Fiora-đó là tên của người nào,cô loạng choạng,rồi như mất hết sức lực,cô khuỵu xuống,đôi mắt vô hồn nhìn bà ta,một nụ cười từ khoé môi người đàn bà đó,bà ta nhìn cô,nụ cười tươi rói nhưng khiến cô cảm thấy khó chịu trong lồng ngực. Và cô đã hỏi người đàn bà trong tiềm thức,chậm rãi bất chấp cuộc chiến trên đầu mình,thiên thần-ác quỷ:
- Bà là ai?-Vi nhìn bà ta một lượt rồi cất giọng nói băng lãnh.Người đàn bà đó thoáng chút buồn bã trên khuôn mặt.Nhưng bà ta lại nở nụ cười và nói:
- Fiora? Quên tớ rồi ư? Tớ là Diana đây? Fiora??-Diana cất giọng nói ấm áp ấy,đôi mắt khẽ giật giật,chăm chú nhìn cô như đang chờ một hành động mà bà mong đợi.Một làn khói trắng đục bay ra khỏi chiếc vòng cổ,những tia sáng lấp lánh rơi nhẹ nhàng trong không khí như bụi tiên.Vi-mẹ cô xuất hiện khỏi chiếc vòng cổ,đôi môi bà khẽ chửi rủa con người trước mặt:
- Ả này... Sao không chết đi mà sống dai thế.-Vi-mẹ cô nhìn Diana,thoáng chút tia chết chóc.Ngạc nhiên được biểu lộ trên khuôn mặt Diana.Bà thoáng nở nụ cười rồi cất tiếng gọi mây thiên địa...Bầu trời tối sầm lại,những đám mây màu tím bao phủ cả khoảng trời bao la,rộng lớn.
Mưa
Gột sạch
Mưa
Cuốn trôi...
Cuốn tất cả cơn ác mộng đi mất.. Đem lại cho trần thế sự bình an.
Mưa
Vẫn chảy
Cuốn mọi thứ.....
....tới chốn lưu lạc... Sự sai lầm,khi tin tưởng ác quỷ
Từng cơn mưa axit đổ xuống,không hề gây hại cho động vật,nhưng lại khiến con người,thiên thần bị mưa làm bỏng,rồi dần dần bốc cháy,để lại những vệt đen kéo dài trên mặt đất,khô khốc,cằn cỗi,cây cối bị bào mòn.Đôi môi cô nở một nụ cười thật tươi,nụ cười thật lòng kể từ khi mẹ cô tung ra cái chết giả...Cái chết giả?? Cô bật dậy,đây là linh hồn của bà,vậy thể xác bà đâu,cô lướt một lượt trên người Diana rồi dừng chân ở chiếc vòng cổ trên tóc bà.
- chiếc vòng cổ ấy,ở đâu bà có-Vi,sát khí nồng nặc.Một cái nhìn kỳ lạ của Diana dành cho Vi,cô khẽ bóp chặt lòng bàn tay,thì Diana bỗng bay lên,tay che ở cổ,kéo kéo như đang bị ai thắt cổ.Đúng,và đó là Vi.
- Aaaaaaaaaaaaaa... Ư hự-tiếng hét chói tai vang lên,Vi quay lại,cô hoảng hốt chạy lại đỡ lấy thân hình kia.Lala nằm gọn trong lòng bàn tay cô,đôi môi trắng bệt, nước da dần đổi lại màu vốn có.Nhìn Vi bằng ánh mắt ăn năn,cô ngập ngừng:
- Sư..phụ..đệ tử không làm trọn nhiệm vụ..Sư phụ à..Người... Người đừng giận..đệ tử nhé,sư phụ đừng làm mặt lạnh nữa,đệ tử muốn một lần được thấy nụ cười của sư phụ lắm-Lala nói trong nụ cười mếu máo,hai bàn tay,run rẩy nắm lấy Vi như sợ lạc mất.còn Vi nhìn cô,một cái lắc đầu,tay cô vẽ những đường nghệch ngoạc trong không khi tạo thành một ma trận.
- Sư phụ..người đừng tốn sức nữa..đệ tử bằng lòng tan vào cõi không vì người..chỉ muốn nói với người rằng...Yu chính là Diana-người bạn thứ 2 trong 2 người bạn duy nhất của alexana....hức hức... Lạnh quá sư phụ ạ...- Lala nhăn nhó,nụ cười dở khóc dở cười.Cô nhìn Lala,khẽ vuốt mái tóc mềm mại như tơ của Lala,cô cất giọng ca:
Xanh làn gió,nhẹ như áng mây
Cùng bay đi khắp nơi phiêu du cùng ai
Tôi và em,người ta quý yêu
Nguyện hy sinh,liều chết cho nhau mãi mãi.
Mây cứ trôi..sông cứ chảy,tình ta chẳng bao giờ phai,hạnh phúc tìm được là khi ta đủ can đảm bỏ đi quá khứ.
Tôi và em...người con gái ngây thơ...chúng ta giữ chung lời thề...nguyện mãi mãi chết vì nhau. Và giờ...
Hãy để gió cuốn em đi xa,mang em tới hạnh phúc xa vời ấy...tôi có thể...
Vì tôi là evil..evil ta sẽ trả thù cho em....-giọng cô vang lên,hoà giải bầu không khí,mọi thứ rơi vào sự im lặng .cô nhìn Lala,thân thể lạnh giá,đôi mắt xinh xắn mở he hé,Vi khẽ vuốt mắt cô,hừng đông đã lên,đêm đã tàn,thân hình Lala nhẹ nhàng tan vào không khí..."cảm ơn và tạm biệt"
Bầu trời trong xanh,từng đám mây trắng trôi bồng bềnh trên không,thì những đám mây ngọc bích bay đến,tản rộng ra cả bầu trời,tạo nên vô vàn mây điện từ,hàng ngàn hàng vạn quỷ cấp A bay ra,dưới nhân gian,tiếng van xin,la hét của loài người,máu tanh,bốc mùi bay khắp trời.Những con cắt,quạ bay tới,con nào con nấy to lớn,mỏ màu vàng như lúa chín,có điều đôi mắt chúng có vẻ rất căm hận,chúng sà xuống chỗ con người,mổ lia lịa,chúng căm hận vì con người đã phá hoại nhà của chúng,phá hoại tổ ấm,tiêu diệt bạn bè của chúng và hơn hết,phá rừng.Một con phượng hoàng băng xuất hiện.Đôi cánh to lớn,đập nhịp nhàng trong không khí nhưng cũng từ đó,tạo nên những chiếc lông vũ nhọn đâm xuống nhân gian với vận tốc đáng sợ,phá hoại mọi thứ trên đường đi.Trên lưng phượng,một người con gái,mái tóc dài,màu bạch kim nổi bật.Đôi mắt vô hồn,đang nhìn mọi thứ đang diễn ra.Trên tay cô,chiếc dây chuyền bằng bạc khắc tinh xảo vẫn còn.Duy chỉ có điều,nó đã phai mờ dòng chữ "Vi-The*****.Từ khoé miệng cô,giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền lực vang lên:
- Tiêu-diệt-Vi cất lời,đôi mắt chốc sáng lên rồi lại trở về dáng vẻ thường ngày.Ngay lập tức,vô số các cổng được tạo ra,và từ đó,những ác quỷ bậc nhất bay ra trên những loài thú quý hiếm,và trong đó cũng có người muôn mặt.Anh bay tới chỗ Vi trên con rồng lửa,đôi mắt anh nhẹ nhàng:
- Vi..Em thật sự muốn nó xảy ra ?-Nick cất giọng nói đầm ấm,trong đó xen một chút lo lắng. Rồi từ bên cô,Lala và Kaun xuất hiện.Anh thấy một áp lực đè nặng lên mình,anh cảm nhận được,ba đôi mắt của người này vô cùng đáng sợ,anh cảm thấy kính sợ.Kaun-hoàng tử của bộ tộc rắn,có trí thông minh,sự nhanh nhẹn bậc nhất.Lala-đứa con lai,có sức mạnh phép thuật cao cấp.Vi-đứa con của tử thần,hậu duệ của thánh nữ.Sức áp bức của cả ba vô cùng to lớn,từ bầu trời,hình ảnh của mẹ cô-Vi hiện ra,cất giọng:
-Tiêu-diệt-Giọng nói ồm ồm vang lên,vang cả đất trời.Vi khẽ mĩm cười,linh hồn của bà đang bay lại,bà đã trở thành một linh hồ vất vưởng,mãi mãi không thể siêu thoát,nhưng không có nghĩa bà không thể chiến đấu.Nụ cười nở trên môi bà,bà bay vào chiếc dây chuyền.Cô nhẹ nhàng choàng nó qua cổ,rồi khẽ nắm chặt tay.Phượng hoàng hiểu ý,lấy đà bay vút lên trên không,rồi lộn vòng trên không,bật xuống,lao vun vút vào thiên giới.Màn kết giới nhanh chóng bị phá vỡ,ác quỷ ùa vào thiên giới.Thiên thần từ mọi ngóc nghách bay ra,giương vũ khí chiến đấu.Kaun xông về phía trước,tiêu diệt từng thiên thần,Lala tạo vòng bảo vệ cho Kaun,bất cứ phép thuật hay vũ khí nào cũng không thể khiến anh bị thương càng giúp anh càng trở nên đáng sợ hơn. Cô đáp xuống một khuôn viên lớn,ở đây,cây cối đâm chồi nẩy lộc, tặng trưởng hơn bình thường rất nhiều,những tán lá xum xuê,che bóng mát.Cô khẽ thở dài rồi ngồi trên chiếc ghế đá,mặc kệ sự việc đang diễn ra trên đầu mình.
Từ hồ nước,một người đàn bà xuất hiện.Mái tóc màu hạt dẻ,buông thả nhẹ nhàng và búi một lọn tóc ở một bên,cài những bông hoa tươi,hàng lông mi dài,cong vút,đôi mắt không hề mở,đôi môi trắng.Bà mang bộ y phục màu trắng nốt,nhìn bà như một nữ hoàng,kiềm diễm,uy nghiêm.Vi lặng thinh,quan sát người đàn bà đó,tim cô bỗng quặn thắt như có ai cứa vào vậy.
- Fiora...là tớ đây..Lisa đây mà-Người đàn bà mở đôi mắt,đôi mắt màu khói đục,trong veo như ban mai buổi sớm,cất giọng chậm rãi nhưng khiến cô khiếp sợ,loạng choạng đứng không vững."Bà im đi"-Vi lấy lại bình tĩnh,cất giọng lạnh lùng."Tôi không quen bà,nếu có thì cũng chỉ là thoáng qua,và tôi sẽ kết thúc mạng sống của bà,ngay bây giờ.Nói rồi,cô lao về phía bà,đôi mắt khẽ nhắm lại như nhớ về quá khứ:
- Fiora...hihi.. Qua đây nè,bên đây có hoa mắc cỡ nè,lại đây-Giọng nói dễ thương cất lên
- Đâu nào?? Sao tớ không thấy,cậu nói dối-Người con trai chen ngang.
- A..thấy rồi...aha,thấy rồi nè-Cô thấy mình đang nói chuyện với hai đứa nhỏ đó,cô thấy mình tên là Fiora.Chợt,đưa tay lên khoé mắt,một giọt nước mắt đỏ như máu lăn dài trên má.Cô đứng khựng lại,người đàn bà này..chẳng lẽ...
Ô lala. Chẳng lẽ gì???mai tính tiếp...chúc cả nhà ngủ ngon
Cô đang đấu tranh trong chính tư tưởng của mình,chuyện gì đang xảy ra,người đàn bà đó là ai, giọng nói ấy,tại sao lại xuất hiện,và Fiora-đó là tên của người nào,cô loạng choạng,rồi như mất hết sức lực,cô khuỵu xuống,đôi mắt vô hồn nhìn bà ta,một nụ cười từ khoé môi người đàn bà đó,bà ta nhìn cô,nụ cười tươi rói nhưng khiến cô cảm thấy khó chịu trong lồng ngực. Và cô đã hỏi người đàn bà trong tiềm thức,chậm rãi bất chấp cuộc chiến trên đầu mình,thiên thần-ác quỷ:
- Bà là ai?-Vi nhìn bà ta một lượt rồi cất giọng nói băng lãnh.Người đàn bà đó thoáng chút buồn bã trên khuôn mặt.Nhưng bà ta lại nở nụ cười và nói:
- Fiora? Quên tớ rồi ư? Tớ là Diana đây? Fiora??-Diana cất giọng nói ấm áp ấy,đôi mắt khẽ giật giật,chăm chú nhìn cô như đang chờ một hành động mà bà mong đợi.Một làn khói trắng đục bay ra khỏi chiếc vòng cổ,những tia sáng lấp lánh rơi nhẹ nhàng trong không khí như bụi tiên.Vi-mẹ cô xuất hiện khỏi chiếc vòng cổ,đôi môi bà khẽ chửi rủa con người trước mặt:
- Ả này... Sao không chết đi mà sống dai thế.-Vi-mẹ cô nhìn Diana,thoáng chút tia chết chóc.Ngạc nhiên được biểu lộ trên khuôn mặt Diana.Bà thoáng nở nụ cười rồi cất tiếng gọi mây thiên địa...Bầu trời tối sầm lại,những đám mây màu tím bao phủ cả khoảng trời bao la,rộng lớn.
Mưa
Gột sạch
Mưa
Cuốn trôi...
Cuốn tất cả cơn ác mộng đi mất.. Đem lại cho trần thế sự bình an.
Mưa
Vẫn chảy
Cuốn mọi thứ.....
....tới chốn lưu lạc... Sự sai lầm,khi tin tưởng ác quỷ
Từng cơn mưa axit đổ xuống,không hề gây hại cho động vật,nhưng lại khiến con người,thiên thần bị mưa làm bỏng,rồi dần dần bốc cháy,để lại những vệt đen kéo dài trên mặt đất,khô khốc,cằn cỗi,cây cối bị bào mòn.Đôi môi cô nở một nụ cười thật tươi,nụ cười thật lòng kể từ khi mẹ cô tung ra cái chết giả...Cái chết giả?? Cô bật dậy,đây là linh hồn của bà,vậy thể xác bà đâu,cô lướt một lượt trên người Diana rồi dừng chân ở chiếc vòng cổ trên tóc bà.
- chiếc vòng cổ ấy,ở đâu bà có-Vi,sát khí nồng nặc.Một cái nhìn kỳ lạ của Diana dành cho Vi,cô khẽ bóp chặt lòng bàn tay,thì Diana bỗng bay lên,tay che ở cổ,kéo kéo như đang bị ai thắt cổ.Đúng,và đó là Vi.
- Aaaaaaaaaaaaaa... Ư hự-tiếng hét chói tai vang lên,Vi quay lại,cô hoảng hốt chạy lại đỡ lấy thân hình kia.Lala nằm gọn trong lòng bàn tay cô,đôi môi trắng bệt, nước da dần đổi lại màu vốn có.Nhìn Vi bằng ánh mắt ăn năn,cô ngập ngừng:
- Sư..phụ..đệ tử không làm trọn nhiệm vụ..Sư phụ à..Người... Người đừng giận..đệ tử nhé,sư phụ đừng làm mặt lạnh nữa,đệ tử muốn một lần được thấy nụ cười của sư phụ lắm-Lala nói trong nụ cười mếu máo,hai bàn tay,run rẩy nắm lấy Vi như sợ lạc mất.còn Vi nhìn cô,một cái lắc đầu,tay cô vẽ những đường nghệch ngoạc trong không khi tạo thành một ma trận.
- Sư phụ..người đừng tốn sức nữa..đệ tử bằng lòng tan vào cõi không vì người..chỉ muốn nói với người rằng...Yu chính là Diana-người bạn thứ 2 trong 2 người bạn duy nhất của alexana....hức hức... Lạnh quá sư phụ ạ...- Lala nhăn nhó,nụ cười dở khóc dở cười.Cô nhìn Lala,khẽ vuốt mái tóc mềm mại như tơ của Lala,cô cất giọng ca:
Xanh làn gió,nhẹ như áng mây
Cùng bay đi khắp nơi phiêu du cùng ai
Tôi và em,người ta quý yêu
Nguyện hy sinh,liều chết cho nhau mãi mãi.
Mây cứ trôi..sông cứ chảy,tình ta chẳng bao giờ phai,hạnh phúc tìm được là khi ta đủ can đảm bỏ đi quá khứ.
Tôi và em...người con gái ngây thơ...chúng ta giữ chung lời thề...nguyện mãi mãi chết vì nhau. Và giờ...
Hãy để gió cuốn em đi xa,mang em tới hạnh phúc xa vời ấy...tôi có thể...
Vì tôi là evil..evil ta sẽ trả thù cho em....-giọng cô vang lên,hoà giải bầu không khí,mọi thứ rơi vào sự im lặng .cô nhìn Lala,thân thể lạnh giá,đôi mắt xinh xắn mở he hé,Vi khẽ vuốt mắt cô,hừng đông đã lên,đêm đã tàn,thân hình Lala nhẹ nhàng tan vào không khí..."cảm ơn và tạm biệt"
/11
|