Ngày đại hôn mà Lãnh Dực Lăng ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng đã đến. Hôn lễ của vị minh chủ võ lâm tự nhiên sẽ hấp dẫn không ít người, từ bình dân bách tính đến võ lâm nhân sĩ, thậm chí có cả mệnh quan triều đình. Đám người tấp nập đổ đến khiến cho đại môn của Lãnh Nguyệt cung cũng bị vây chặt, ai cũng đều mang trong đầu sự trông mong hi vọng có thể thấy qua thiên nhân chi tư của Lãnh Dực Lăng.
Về nguyên nhân Lãnh Dực Lăng cùng Hoàng Tự Thủy đột ngột bái đường thành thân, người không biết lại luôn đoán già đoán non, nói là vị thế của Lãnh Nguyệt cung trong võ lâm rất cao, Liễu trang trong thương giới cũng luôn đứng ở vị trí lão đại, hiện nay hai người võ thương kết hợp, lợi cả đôi đường. Thậm chí, còn có lời đàm tiếu rằng, hai người bọn hắn có duyên kỳ ngộ tại đại hội võ lâm, một kiếm của Hoàng Tự Thủy lại không nỡ lấy mạng của Lãnh Dực Lăng, hai người cứ vậy mà đi đến tình cảm này. Người nói thế này, kẻ cho thế kia, miệng lưỡi thế gian tốt hơn là không nên tin. Về phần nguyên nhân kết quả, e rằng chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Lãnh Dực Lăng một thân hỉ phục lộng lẫy, dải dây buộc tóc phía sau mềm mại phiêu động uốn lượn trong gió. Có thể bởi vì ngày này mà trên khuôn mặt y không còn dấu tích của vẻ thanh lãnh kỵ người như mọi khi nữa, thay vào đó chính là vẻ nhu hòa mỉm cười cùng sự căng thẳng nhìn cỗ kiệu đỏ dừng trước đại môn.
Màn kiệu được kéo lên, Thu Lan nâng tay Hoàng Tự Thủy bước ra. Tuy rằng dung mạo của hắn bị che đi bởi chiếc khăn hỉ sắc đỏ, nhưng với dáng bộ kiều diễm kinh động lòng người trong bộ hồng y cũng đủ để người khác có thể hình dung ra được dung nhan ẩn phía sau.
Chờ Thu Lan dẫn người đi vào, Lãnh Dực Lăng hơi cúi người vươn tay đón lấy tay hắn. Phát hiện lòng bàn tay hắn đã đẫm mồ hôi, Lãnh Dực Lăng liền nắm chặt tay hắn như thể muốn tiếp thêm sức mạnh.
Những dải lụa đỏ treo dọc hai bên cột trụ tung bay như gửi vạn lời chúc phúc tới hai người.
“Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương hành lễ…”
Hỉ bà cất cao giọng hô, mọi người tức khắc an tĩnh trở lại. Lãnh Dực Lăng hạnh phúc mỉm cười, giờ khắc này, cuối cùng cũng đã tới.
Tam bái hoàn thành, đáng lẽ lúc này đây tân nương sẽ được đưa tới phòng tân hôn, nhưng Hoa Tình đâu phải là người dễ buông tha như vậy.
“Lăng Lăng, chúng ta đợi lâu như vậy chính là vì muốn nhìn thấy dung nhan của tân nương đó nha. Ngươi sẽ không nhẫn tâm để chúng ta phải thất vọng chứ?”
Mọi người trong sân đều rào rào đồng ý với ý kiến của Hoa Tình, tuy rằng biết yêu cầu đó thực không nên, Lãnh Dực Lăng đại khái sẽ không đồng ý, tân nương của y vì sao lại phải để người khác ngắm nhìn chứ.
“Lăng Lăng, nếu ngươi thực sư cự tuyệt thì đành chịu vậy, chỉ là, hắc hắc… đến lúc đó đừng trách chúng ta nháo phòng ngươi đến tận hừng đông đó nha.”
Lãnh Dực Lăng khinh thường liếc nhìn Hoa Tình một cái, y biết nàng nói được sẽ làm được, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, sao có thể để nàng phá đám được. Cân nhắc một hồi, y cuối cùng cũng đành thỏa hiệp. Chậm rãi kéo hỉ khăn lên. Hỉ khăn thướt tha rơi xuống đất, một khắc này, thiên địa tựa hồ lâm vào im lặng.
Vẻ diễm lệ pha chút thẹn thùng đáng yêu của thiếu niên chỉ sợ rằng ngay cả đến thi nhân cũng sẽ không biết dùng từ nào để miêu tả.
Không quản đám người đang nghẹn họng trân trối nhìn, Lãnh Dực Lăng ôm lấy tiểu bảo bối tâm can phi thẳng tới Ngưng Yên các. Y hối hận rồi, y không nên đáp ứng cái thỉnh cầu ngu ngốc kia, Dạ nhi của y chỉ có một mình y được nhìn mà thôi.
Nến đỏ lay động, phía trên tường được dán hai chữ hỉ rất to bằng gấm đỏ, hết thảy màu sắc đều ấm áp, có điều hơi tối mà thôi.
Lãnh Dực Lăng đem ly rượu đưa tới cho Hoàng Tự Thủy, đợi hắn chuẩn bị cầm lấy thì nhanh chóng uống cạn ly rượu, rồi gian xảo phủ lên môi hắn, để rượu tràn vào miệng đối phương. Lưu luyến chuyển chiếc lưỡi ấm áp còn thoang thoảng mùi rượu nhạt kéo tới bên vành tai Hoàng Tự Thủy.
“Ngươi…” Hoàng Tự Thủy hơi đẩy Lãnh Dực Lăng ra, ngượng chín cả mặt nói, “Sao hôm nay lại mặc hỉ phục?”
Biết tiểu bảo bối lại nghĩ đến chuyện trước kia, Lãnh Dực Lăng không đứng đắn ngậm lấy ngón tay của hắn, đầu lưỡi linh hoạt đảo tròn tròn.“Ta phải mặc chứ, vì ngươi mà.”
“Dạ nhi!!!”
Y đột nhiên dùng thanh âm quỷ mị gọi, chăm chú nhìn thẳng vào người đối diện, cẩn thận hỏi.
“Có thể sao?”
Hoàng Tự Thủy xấu hổ gục đầu xuống, dán chặt vào trước ngực y. Còn phần đáp án tất nhiên không cần nói cũng biết rồi.
Lãnh Dực Lăng hơi run run cởi bỏ vạt áo của Hoàng Tự Thủy, kéo mở mấy lượt liền hé lộ ra tầng da thịt trắng nõn hơi hồng hồng. Đai lưng giải hạ rơi xuống mặt chăn bông hoa lệ. Ánh trăng ngẫu nhiên từ bên ngoài tiến vào, choàng lên làn da Hoàng Tự Thủy một tấm áo bạc trong suốt. Hắn chỉ lặng yên ngồi, hai tay nắm chặt lấy tấm nệm phía dưới. Cảnh tượng mỹ lệ trước mắt khiến Lãnh Dực Lăng không khỏi giật mình. Vì sao, vì sao tình cảnh này lại có phần quen thuộc đến vậy?
Bỏ qua ý nghĩ nọ, Lãnh Dực Lăng trở về với hiện thực trước mắt. Lúc này đây, y như một người quên hết thảy sự đời, trong mắt y chỉ có hắn, ôm chặt hắn vào lòng, ôn nhu cũng như bá đạo để lại hàng loạt ấn ký trên người hắn, hắn mãi mãi chỉ thuộc về một mình y.
Luồn tay xuống dưới gối hoa, Lãnh Dực Lăng lấy một bình sứ nhỏ ra. Đẩy mở nút vải bịt đầu, một luồng hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh giữa hai người.
Thân mình Hoàng Tự thủy kịch liệt run lên, Lãnh Dực Lăng tha thiết ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng nói: “Sẽ hơi đau, kiên nhẫn một chút…”
Lấy ra một khối lớn thuốc mỡ, Lãnh Dực Lăng cẩn thận thoa xung quanh tiểu huyệt non nớt mà khô cằn, rồi từ từ tiến vào.
Thân thể Hoàng Tự Thủy trở nên căng cứng, hắn khó chịu đến mức không thương tiếc bấu chặt năm đầu ngón tay vào sau lưng Lãnh Dực Lăng. Vậy mà Lãnh Dực Lăng lại không hề có chút cảm giác đau đớn nào, y vẫn chuyên tâm tiến hành công tác của mình.
Cũng may, Hoàng Tự Thủy mau chóng thả lỏng người, thích ứng với dị vật bên trong cơ thể. Lãnh Dực Lăng rút ngón tay ra, thay vào đó là cự vật bừng bừng khí thế đã ngẩng cao đầu từ lúc nào. Chỉ một cái động thân, y đã tiến vào được phân nửa.
“A!!!”
Hoàng Tự Thủy kinh hô ra tiếng, hai tay kìm chặt vào vai Lãnh Dực Lăng, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, mồ hôi chảy thành giọt hai bên thái dương.
Lãnh Dực Lăng bị dọa tới mức không dám loạn động, trên trán cũng ngưng tụ lại một tầng mồ hôi. Y thực sự không thể nhịn nổi cái tình cảnh lúc này. Hít một hơi thật sâu, y cố gắng đè nén dục vọng không ngừng phình to trong cơ thể hắn.
Hoàng Tự Thủy hút vào vài ngụm khí, dần dần thích ứng, cố gắng nâng tay gạt đi tầng mồ hôi đã bám rịn trên trán y.
“Có thể rồi.”
Lãnh Dực Lăng tựa hồ vẫn còn chưa yên tâm, cắn răng không dám động đậy, “Thật sự có thể sao?”
Hoàng Tự Thủy ngậm lấy vành tai y, gian trá cười nói: “Ngươi nếu còn không động, vậy ngươi ở dưới đi, được chứ?”
Một luồng điện lưu từ vành tai chạy dọc khắp cơ thể Lãnh Dực Lăng, phòng bị cuối cùng cũng bị đạp đổ, y bắt đầu luận động.
“Ưm… nhẹ…”
Màn đỏ hạ xuống che đi cảnh xuân nồng nàn tiết ra ngoài.
Cont…
Về nguyên nhân Lãnh Dực Lăng cùng Hoàng Tự Thủy đột ngột bái đường thành thân, người không biết lại luôn đoán già đoán non, nói là vị thế của Lãnh Nguyệt cung trong võ lâm rất cao, Liễu trang trong thương giới cũng luôn đứng ở vị trí lão đại, hiện nay hai người võ thương kết hợp, lợi cả đôi đường. Thậm chí, còn có lời đàm tiếu rằng, hai người bọn hắn có duyên kỳ ngộ tại đại hội võ lâm, một kiếm của Hoàng Tự Thủy lại không nỡ lấy mạng của Lãnh Dực Lăng, hai người cứ vậy mà đi đến tình cảm này. Người nói thế này, kẻ cho thế kia, miệng lưỡi thế gian tốt hơn là không nên tin. Về phần nguyên nhân kết quả, e rằng chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Lãnh Dực Lăng một thân hỉ phục lộng lẫy, dải dây buộc tóc phía sau mềm mại phiêu động uốn lượn trong gió. Có thể bởi vì ngày này mà trên khuôn mặt y không còn dấu tích của vẻ thanh lãnh kỵ người như mọi khi nữa, thay vào đó chính là vẻ nhu hòa mỉm cười cùng sự căng thẳng nhìn cỗ kiệu đỏ dừng trước đại môn.
Màn kiệu được kéo lên, Thu Lan nâng tay Hoàng Tự Thủy bước ra. Tuy rằng dung mạo của hắn bị che đi bởi chiếc khăn hỉ sắc đỏ, nhưng với dáng bộ kiều diễm kinh động lòng người trong bộ hồng y cũng đủ để người khác có thể hình dung ra được dung nhan ẩn phía sau.
Chờ Thu Lan dẫn người đi vào, Lãnh Dực Lăng hơi cúi người vươn tay đón lấy tay hắn. Phát hiện lòng bàn tay hắn đã đẫm mồ hôi, Lãnh Dực Lăng liền nắm chặt tay hắn như thể muốn tiếp thêm sức mạnh.
Những dải lụa đỏ treo dọc hai bên cột trụ tung bay như gửi vạn lời chúc phúc tới hai người.
“Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương hành lễ…”
Hỉ bà cất cao giọng hô, mọi người tức khắc an tĩnh trở lại. Lãnh Dực Lăng hạnh phúc mỉm cười, giờ khắc này, cuối cùng cũng đã tới.
Tam bái hoàn thành, đáng lẽ lúc này đây tân nương sẽ được đưa tới phòng tân hôn, nhưng Hoa Tình đâu phải là người dễ buông tha như vậy.
“Lăng Lăng, chúng ta đợi lâu như vậy chính là vì muốn nhìn thấy dung nhan của tân nương đó nha. Ngươi sẽ không nhẫn tâm để chúng ta phải thất vọng chứ?”
Mọi người trong sân đều rào rào đồng ý với ý kiến của Hoa Tình, tuy rằng biết yêu cầu đó thực không nên, Lãnh Dực Lăng đại khái sẽ không đồng ý, tân nương của y vì sao lại phải để người khác ngắm nhìn chứ.
“Lăng Lăng, nếu ngươi thực sư cự tuyệt thì đành chịu vậy, chỉ là, hắc hắc… đến lúc đó đừng trách chúng ta nháo phòng ngươi đến tận hừng đông đó nha.”
Lãnh Dực Lăng khinh thường liếc nhìn Hoa Tình một cái, y biết nàng nói được sẽ làm được, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, sao có thể để nàng phá đám được. Cân nhắc một hồi, y cuối cùng cũng đành thỏa hiệp. Chậm rãi kéo hỉ khăn lên. Hỉ khăn thướt tha rơi xuống đất, một khắc này, thiên địa tựa hồ lâm vào im lặng.
Vẻ diễm lệ pha chút thẹn thùng đáng yêu của thiếu niên chỉ sợ rằng ngay cả đến thi nhân cũng sẽ không biết dùng từ nào để miêu tả.
Không quản đám người đang nghẹn họng trân trối nhìn, Lãnh Dực Lăng ôm lấy tiểu bảo bối tâm can phi thẳng tới Ngưng Yên các. Y hối hận rồi, y không nên đáp ứng cái thỉnh cầu ngu ngốc kia, Dạ nhi của y chỉ có một mình y được nhìn mà thôi.
Nến đỏ lay động, phía trên tường được dán hai chữ hỉ rất to bằng gấm đỏ, hết thảy màu sắc đều ấm áp, có điều hơi tối mà thôi.
Lãnh Dực Lăng đem ly rượu đưa tới cho Hoàng Tự Thủy, đợi hắn chuẩn bị cầm lấy thì nhanh chóng uống cạn ly rượu, rồi gian xảo phủ lên môi hắn, để rượu tràn vào miệng đối phương. Lưu luyến chuyển chiếc lưỡi ấm áp còn thoang thoảng mùi rượu nhạt kéo tới bên vành tai Hoàng Tự Thủy.
“Ngươi…” Hoàng Tự Thủy hơi đẩy Lãnh Dực Lăng ra, ngượng chín cả mặt nói, “Sao hôm nay lại mặc hỉ phục?”
Biết tiểu bảo bối lại nghĩ đến chuyện trước kia, Lãnh Dực Lăng không đứng đắn ngậm lấy ngón tay của hắn, đầu lưỡi linh hoạt đảo tròn tròn.“Ta phải mặc chứ, vì ngươi mà.”
“Dạ nhi!!!”
Y đột nhiên dùng thanh âm quỷ mị gọi, chăm chú nhìn thẳng vào người đối diện, cẩn thận hỏi.
“Có thể sao?”
Hoàng Tự Thủy xấu hổ gục đầu xuống, dán chặt vào trước ngực y. Còn phần đáp án tất nhiên không cần nói cũng biết rồi.
Lãnh Dực Lăng hơi run run cởi bỏ vạt áo của Hoàng Tự Thủy, kéo mở mấy lượt liền hé lộ ra tầng da thịt trắng nõn hơi hồng hồng. Đai lưng giải hạ rơi xuống mặt chăn bông hoa lệ. Ánh trăng ngẫu nhiên từ bên ngoài tiến vào, choàng lên làn da Hoàng Tự Thủy một tấm áo bạc trong suốt. Hắn chỉ lặng yên ngồi, hai tay nắm chặt lấy tấm nệm phía dưới. Cảnh tượng mỹ lệ trước mắt khiến Lãnh Dực Lăng không khỏi giật mình. Vì sao, vì sao tình cảnh này lại có phần quen thuộc đến vậy?
Bỏ qua ý nghĩ nọ, Lãnh Dực Lăng trở về với hiện thực trước mắt. Lúc này đây, y như một người quên hết thảy sự đời, trong mắt y chỉ có hắn, ôm chặt hắn vào lòng, ôn nhu cũng như bá đạo để lại hàng loạt ấn ký trên người hắn, hắn mãi mãi chỉ thuộc về một mình y.
Luồn tay xuống dưới gối hoa, Lãnh Dực Lăng lấy một bình sứ nhỏ ra. Đẩy mở nút vải bịt đầu, một luồng hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh giữa hai người.
Thân mình Hoàng Tự thủy kịch liệt run lên, Lãnh Dực Lăng tha thiết ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng nói: “Sẽ hơi đau, kiên nhẫn một chút…”
Lấy ra một khối lớn thuốc mỡ, Lãnh Dực Lăng cẩn thận thoa xung quanh tiểu huyệt non nớt mà khô cằn, rồi từ từ tiến vào.
Thân thể Hoàng Tự Thủy trở nên căng cứng, hắn khó chịu đến mức không thương tiếc bấu chặt năm đầu ngón tay vào sau lưng Lãnh Dực Lăng. Vậy mà Lãnh Dực Lăng lại không hề có chút cảm giác đau đớn nào, y vẫn chuyên tâm tiến hành công tác của mình.
Cũng may, Hoàng Tự Thủy mau chóng thả lỏng người, thích ứng với dị vật bên trong cơ thể. Lãnh Dực Lăng rút ngón tay ra, thay vào đó là cự vật bừng bừng khí thế đã ngẩng cao đầu từ lúc nào. Chỉ một cái động thân, y đã tiến vào được phân nửa.
“A!!!”
Hoàng Tự Thủy kinh hô ra tiếng, hai tay kìm chặt vào vai Lãnh Dực Lăng, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, mồ hôi chảy thành giọt hai bên thái dương.
Lãnh Dực Lăng bị dọa tới mức không dám loạn động, trên trán cũng ngưng tụ lại một tầng mồ hôi. Y thực sự không thể nhịn nổi cái tình cảnh lúc này. Hít một hơi thật sâu, y cố gắng đè nén dục vọng không ngừng phình to trong cơ thể hắn.
Hoàng Tự Thủy hút vào vài ngụm khí, dần dần thích ứng, cố gắng nâng tay gạt đi tầng mồ hôi đã bám rịn trên trán y.
“Có thể rồi.”
Lãnh Dực Lăng tựa hồ vẫn còn chưa yên tâm, cắn răng không dám động đậy, “Thật sự có thể sao?”
Hoàng Tự Thủy ngậm lấy vành tai y, gian trá cười nói: “Ngươi nếu còn không động, vậy ngươi ở dưới đi, được chứ?”
Một luồng điện lưu từ vành tai chạy dọc khắp cơ thể Lãnh Dực Lăng, phòng bị cuối cùng cũng bị đạp đổ, y bắt đầu luận động.
“Ưm… nhẹ…”
Màn đỏ hạ xuống che đi cảnh xuân nồng nàn tiết ra ngoài.
Cont…
/62
|