Địa điểm: Bệnh viện Phoenix
“Tỉnh rồi hả? Cô liều hơn tôi tưởng đấy”
“Đây là câu đầu tiên anh nói với vợ mình khi cô ta vừa thoát khỏi quỷ môn quan ư?” Tôi nhếch miệng cười đáp trả
“Thật may vì cô đã trở lại bình thường như trước kia”
“Tôi thiết nghĩ tôi có nên được cấp thẻ VIP membership của bệnh viện ko nữa? Mới sang Thượng Hải được hơn nửa năm mà anh tính xem tôi đã ra ra vào vào nơi này bao lần rồi chứ? À còn nữa lần này tôi muốn được làm phẫu thuật thẩm mỹ”
“Cô nói gì?” Phùng Bá cao giọng hỏi
“Ý tôi là làm đẹp mấy cái vết sẹo ý, người ngợm gì toàn sẹo haiz sau này ai chịu lấy tôi cơ chứ”
“Không phải tôi lấy cô rồi sao?” Phùng Bá nhướng mày
“Liệu tồn tại được bao lâu chứ? Aigu tôi phải giữ gìn nhan sắc đó, anh nói coi giờ tôi cũng đã 25 rồi nếu đợi đến 27, 28 tuổi mới để ý tới thì ko phải ế già à, gái 1 đời chồng rồi anh tưởng kiếm được người mới dễ lắm chắc” Tôi chua ngoa trả treo
“Ai nói tôi ly dị với cô”
Hahaha tôi chỉ đợi có thế thôi, anh mắc câu rồi, Phùng Bá ơi là Phùng Bá, anh cũng chỉ là 1 thằng đàn ông mà thôi. :3
“Ko ly dị với tôi? Anh có tình cảm gì với tôi đâu mà níu giữ cuộc hôn nhân này, hay là….anh có tình cảm với tôi rồi đúng ko?”
“Ế…sao ko nói gì, tôi nói đúng rồi đúng ko, anh thích tôi rồi đúng ko hahaha tôi biết mà”
“Đừng vọng tưởng nữa”
“Đừng dối lòng, hãy thành thật với bản thân đi” Tôi kiên quyết bám riết ko chịu buông tha
“Aigu Phùng Bá anh mà cũng có lúc đỏ mặt cơ đấy, hahaha chết anh rồi nhá anh bị tôi nói trúng tim đen rồi đúng ko? Anh thích tôi nhiều lắm chứ gì, thật là đàn ông con trai gì mà ko dám nói thật tình cảm của mình chứ, yêu thì nói là yêu, thích thì nói là thích chứ. Anh còn ko cả bằng 1 đứa con gái như tôi”
“Như cô?”
“Ừm tôi mà thích ai thì tôi sẽ nói luôn ví dụ nhé bây giờ tôi nói tôi thích anh chẳng hạn”
PHÙNG BÁ…ĐƠ~INGGGGGG
Anh ta đứng hình rồi, nhìn cái bản mặt kia mà xem ôi má ơi chết cười mất thôi.
“Tôi…tôi có việc bận tôi đi trước”
“Ơ…ơ…ơ tôi đã nói xong đâu…hahaha ôi giời ơi Phùng Bá cẩn thận cửa anh còn chưa mở mà, hahahaha” Dạ vâng anh chồng của tôi là người hay xấu hổ vậy đó ạ, anh ta cứ làm như lần đầu được nghe người khác tỏ tình ko bằng ý mà đến nỗi cửa chưa mở đã vội vội vàng vàng đâm vào đến nỗi cái trán cao ngất ngưởng của anh ta bị đập cái bộp nghe rõ đau, ko biết nó có sưng to như trái ổi ko nhỉ.
Phùng Bá vừa ra cũng là lúc Phùng mẹ và Phùng ba bước vào
“Mỹ Xuân làm gì mà con cười vui vẻ thế kia, mà sao Phùng Ba nó đi như ma đuổi vậy” Phùng mẹ thắc mắc hỏi
“À anh ấy nói có việc bận nên đi trước ạ, còn vì sao con cười thì là vì anh ấy kể chuyện hài cho con nghe”
“Nhìn hai đứa ngày càng hòa thuận hơn ba mẹ cũng an tâm, còn chuyện về Tiểu Long…”
“Ba mẹ đừng quá lo lắng như vậy, con và Tiểu Long bây giờ chắc ko còn xảy ra nhiều xích mích như trước nữa đâu ạ, nhưng con có 1 thắc mắc muốn hỏi hai người”
“Con nói đi”
“Hai người hãy kể lại toàn bộ mọi chuyện về Tiểu Long cho con có được ko? Mẹ của Tiểu Long hiện đang ở đâu ạ? Và tại sao Phùng Bá và Rosie lại…”
“Mỹ Xuân…”
“Mẹ hiện giờ con rất bình tĩnh, con sẵn sàng để lắng nghe rồi ạ”
“Bà cứ kể hết toàn bộ sự thật cho con bé đi, nó có quyền được biết tất cả tất cả”
“Chuyện là…
5 năm trước
Địa điểm: Trung tâm thương mại Phoenix
“Tiểu Long, con có thích bộ LEGO này ko? Là chiến hạm đó”
“Không thích, không thích, sao mẹ lại nhàm chán như thế nhỉ, suốt ngày mẹ chỉ biết mua LEGO tặng con thôi sao? Sao ko bao giờ mẹ nghĩ xem con thích cái gì, con muốn gì hay là mẹ có em bé rồi nên mẹ ko còn yêu con nữa, mẹ ghét con rồi đúng ko?”
“Tiểu Long à, không phải vậy đâu con, mẹ luôn yêu con mà” Rosie hiền từ xoa đầu con trai mình
“Không mẹ nói dối, con ghét mẹ”
Tiểu Long tức giận vùng ra khỏi vòng tay của mẹ nó rồi lao mình ra ngoài phố xa đông đúc, Rosie hối hả đuổi theo nó, mang thai tháng thứ 6 khiến cô di chuyển có vẻ nặng nề nhưng cô ko an tâm khi thấy con trai đầu của mình như vậy, chắc hẳn là nó đã cảm thấy thiếu thốn tình cảm vì từ khi có thai cô có quá nhiều chuyện phải lo nên đã ko quan tâm chăm sóc nó nhiều như trước, đây là lỗi của cô, cô cần hàn gắn lại tình cảm mẹ con giữa 2 người.
Nhưng khi Rosie đuổi kịp Tiểu Long cũng là lúc 1 chiếc xe hung thần đang lao về phía Tiểu Long với 1 tốc độ kinh hoàng, bằng sức mạnh của 1 người mẹ, cô lao mình đẩy Tiểu Long về phía trước còn bản thân mình hứng chịu.
RẦM……AAAAAAAAAAA
Cú đâm rất mạnh, tài xế ko kiểm soát được tốc độ bởi anh ta đang trong trạng say khướt, chỉ đến khi xảy ra tai nạn anh ta mới bừng tỉnh nhưng tất cả đã quá muộn. Rosie lập tức được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nghiêm trọng buộc phải lựa chọn cô hoặc đứa bé và cô đã ko ngần ngại đưa ra quyết định táo bạo chọn lấy đứa bé, hi sinh bản thân mình. Những tưởng sự hi sinh cao cả ấy sẽ cứu vớt được 1 sinh linh bé nhỏ nhưng đứa bé quá nhỏ, hơn nữa cú đâm kia lại tác động trực tiếp lên phần bụng vì vậy mà nơi thiên đàng kia đã chào đón 2 vị thiên thần thuần khiết. Điều đáng tiếc duy nhất đó là Phùng Bá đã ko có cơ hội gặp Rosie lần cuối bởi anh đang đi công tác, ngay sau khi biết chuyện anh đã lập tức gác lại tất cả và trở về nhưng đã quá muộn, Rosie và đứa bé đã ra đi mãi mãi. Phùng Bá điên loạn ko chịu tin vào sự thật, anh mãi mãi ko tin Rosie người mà anh yêu thương nhất đã rời bỏ anh, đó là lý do vì sao trong suốt 5 năm qua Phùng Bá chỉ biết đến công việc và công việc, anh ko muốn mình có thời gian rảnh rỗi để nghĩ tới chuyện đau lòng này, hằng đêm anh cần tới rượu mạnh để có thể đi vào giấc ngủ, anh ko ngừng tự rằn vặt lương tâm và bản thân.
Còn nói về Tiểu Long, đó chính là nỗi kinh hoàng của đời nó, chính mắt chính kiến cảnh mẹ mình bị xe tải đâm, chính mắt mình nhìn thấy thân thể mẹ nó toàn là máu, chính nó cũng là người chứng kiến phút giây cuối cùng của mẹ và em trai nó. Đó là nỗi ám ảnh sâu thẳm của nó, không những thế nó còn phải đối mặt với sự kỳ thị của chính ba nó, Phùng Bá phải chịu 1 nỗi mất mát quá lớn và anh cần tìm ra 1 kẻ gánh tội, trong cơn mộng mị anh nghĩ kẻ gây nên tất cả chính là Tiểu Long, anh ko nhìn mặt nó, anh trì triết nó, anh căm ghét nó. Nó đã có 1 khoảng thời gian đầy cay đắng và nghiệt ngã, giờ thì tôi đã hiểu vì sao nó ghét tôi nhiều như vậy bởi đơn giản nó nghĩ tôi chiếm mất ba của mẹ nó. Nó ko muốn ba nó quên đi sự tồn tại của mẹ nó cũng giống như nó. Nhưng nó đã nhầm chỉ có 1 cách duy nhất đó chính là tự mình bước qua nỗi đau mới có thể tiếp tục tồn tại còn nếu chỉ biết sống trong nỗi đau thì có sống cũng như chết.
Nghe xong chuyện của Phùng mẹ tôi lặng mình suy nghĩ, có lẽ đối với 1 đứa trẻ đó chính là 1 cú shock khó mà có thể vực dậy, đến chính bản thân tôi khi trải qua sự ra đi của bố, tôi cũng như người đã chết, khoảnh khắc ấy cả đời này tôi cũng ko quên, huống hồ 1 đứa trẻ như nó. Có lẽ tôi ko nên quá gay gắt với nó như thế, tôi sẽ cố tìm cách tiếp cận nó và níu kéo mỗi quan hệ của 2 cha con nhà họ vào gần nhau hơn. Tôi biết Phùng Bá vẫn rất quan tâm đến Tiểu Long nhưng tôi ko hiểu vì lý do gì mà anh lại ko thể hiện tình cảm của mình với nó.
Có thể nói luyện tập vật lý trị liệu chẳng hạnh phúc chút nào, đôi chân của tôi đã quá lâu ko được sử dụng đến nên việc di chuyển đi lại là 1 vấn đề khá nan giải với tôi. Cảm giác bước từng bước một thật khốn khó, mồ hôi lấm tấm rơi trên mặt lăn nhanh trên gò má rồi trượt vội xuống. Đau đớn, cứng ngắc đó chính là cảm nhận lúc này của tôi, tôi chưa từng nghĩ đến việc di chuyển lại có lúc trở nên kinh khủng thế này.
Sau gần 3 tuần luyện tập chăm chỉ tôi đã có thể di chuyển bình thường, và việc đầu tiên tôi làm chính là tới MỘC, tôi đúng là 1 nhân viên tác trách, tôi đã ko còn làm ở MỘC nữa bởi thứ nhất tôi nghỉ phép quá lâu hơn tháng rưỡi, thứ 2 Phùng gia đã gọi điện thông báo tôi sẽ nghỉ hẳn ko đi làm nữa, haiz khó khăn lắm tôi mới kiếm được 1 công việc thoải mái như vậy…đáng tiếc quá đi. Chắc chắn là quán đã thuê được nhân viên mới, tôi giờ có quay lại cũng ko được nhận nữa. Khoảng trời riêng tư của tôi đã bị chặn lại từ đây rồi ư? Cả ngày lại lúi húi lụi hụi trong nhà thật sự là quá nhàm chán, chắc chắn tôi sẽ lại mọc rêu lên cho mà xem.
Địa điểm: MỘC
“Con nhóc kia, bà có biết là mình đã nghỉ bao lâu rồi ko?” Kỳ Lam dài giọng đe nạt
“Tôi cũng có muốn đâu, sau hôm ấy đã có rất nhiều chuyện xảy ra đó, bạn của bà đã phải nhập viện lên nhập viện xuống đó, hơn nữa tôi còn mất khả năng đi lại đó, tôi phải tập vật lý trị liệu gian khổ biết bao mới có thể di chuyển bình thường như bây giờ đấy, bà ko thương tôi thì thôi còn nhiếc mắng tôi”
“Thế rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Ngô Tiến nóng lòng dò hỏi
“Chuyện trong nhà xin miễn bình luận” Tôi toe toét cười đáp trả
“Chị à xem ra làm dâu nhà quyền quý ko sung sướng gì nhỉ, nhìn body chị bây giờ là em biết rồi hoho” Thằng nhóc Dương Tiêu đúng thật là ko pha trò thì nó ko chịu được hay sao ý, nhưng có điều tôi rất vui vì thân hình béo tròn trước đây của tôi thì giờ đã trở nên mi nhon hơn rất nhiều rồi haha thật thích, cái này có nên gọi là trong cái rủi có cái may ko nhỉ? :3
“Thôi mấy đứa làm việc đi, tán dóc như vậy là đủ rồi, Mỹ Xuân vào phòng làm việc đi anh có chuyện này muốn nói riêng với em”
……………………………………
“Đây là tiền lương của em”
“Ấy anh đừng làm vậy, em làm ở quán được bao lâu chứ, còn chưa đủ 1 tháng hơn nữa lần trước anh đưa em vào viện tiền viện phí chỉ sợ tiền lương còn chưa đủ ý ạ. Anh đừng làm vậy em ngại lắm”
“Việc nào ra việc ấy chứ, còn vụ việc em vào viện có thể coi là phí tai nạn lao động, mau nhận đi ko được nhì nhèo với anh”
“Haiz nếu anh đã nói vậy thì thôi cung kính ko bằng tuân lệnh, em xin nhận nhưng mà trưa nay em muốn mời tất cả mọi người đi ăn trưa được ko ạ? Dù sao trong suốt khoảng thời gian làm việc ở đây em thấy rất vui ạ, mọi người như người nhà của em vậy. Đáng tiếc ko còn được làm việc với mọi người nữa, ghét quá đi suốt ngày lủi thủi trong nhà sẽ khiến em phát điên mất thôi”
“Ngoan ngoãn làm nàng dâu thảo vợ hiền đi”
“Nhưng em muốn đi làm cơ”
“Hừm…nếu đã muốn đi làm như vậy thì anh có 1 chỗ cho em đây”
“Thật ý ạ? Ở đâu ạ?”
“Công ty của bạn anh đang tuyển nhân viên em thử ứng tuyển xem sao? Đây là địa điểm công ty, em làm hồ sơ rồi đưa đây anh nộp giúp cho”
“Ố ồ thế là em được đặc cách đúng ko ạ? Vũ Việt anh thật là tuyệt, nếu em mà chưa lấy chồng nhất định em sẽ bám riết lấy anh không buông hoho”
“Ôi cái con nhỏ này thật là…, ko có sự đặc cách nào hết, anh chỉ giúp em nộp thôi còn lại là phụ thuộc vào sức lực của em nhưng anh nghĩ nếu được làm việc trong công ty này sẽ giúp em phát triển rất nhiều đó”
“Anh à, công ty này kinh doanh về cái gì vậy?”
“Đá quý”
“Sặc, đá quý á, em sẽ ko kìm nổi lòng tham mà ăn trộm thì sao, anh đừng đẩy em vào con đường ngục tù chứ”
“Ôi trời, em tính cướp đá quý hả? Vậy chúc em thành công nhé” Vũ Việt cười sảng khoái
(Bea: Tèn tén ten chị iu dấu chị sập bẫy rồi, chúc chị có cuộc sống sau này an bình nhóe, lớp diu chiu chiu :”>)
“Tỉnh rồi hả? Cô liều hơn tôi tưởng đấy”
“Đây là câu đầu tiên anh nói với vợ mình khi cô ta vừa thoát khỏi quỷ môn quan ư?” Tôi nhếch miệng cười đáp trả
“Thật may vì cô đã trở lại bình thường như trước kia”
“Tôi thiết nghĩ tôi có nên được cấp thẻ VIP membership của bệnh viện ko nữa? Mới sang Thượng Hải được hơn nửa năm mà anh tính xem tôi đã ra ra vào vào nơi này bao lần rồi chứ? À còn nữa lần này tôi muốn được làm phẫu thuật thẩm mỹ”
“Cô nói gì?” Phùng Bá cao giọng hỏi
“Ý tôi là làm đẹp mấy cái vết sẹo ý, người ngợm gì toàn sẹo haiz sau này ai chịu lấy tôi cơ chứ”
“Không phải tôi lấy cô rồi sao?” Phùng Bá nhướng mày
“Liệu tồn tại được bao lâu chứ? Aigu tôi phải giữ gìn nhan sắc đó, anh nói coi giờ tôi cũng đã 25 rồi nếu đợi đến 27, 28 tuổi mới để ý tới thì ko phải ế già à, gái 1 đời chồng rồi anh tưởng kiếm được người mới dễ lắm chắc” Tôi chua ngoa trả treo
“Ai nói tôi ly dị với cô”
Hahaha tôi chỉ đợi có thế thôi, anh mắc câu rồi, Phùng Bá ơi là Phùng Bá, anh cũng chỉ là 1 thằng đàn ông mà thôi. :3
“Ko ly dị với tôi? Anh có tình cảm gì với tôi đâu mà níu giữ cuộc hôn nhân này, hay là….anh có tình cảm với tôi rồi đúng ko?”
“Ế…sao ko nói gì, tôi nói đúng rồi đúng ko, anh thích tôi rồi đúng ko hahaha tôi biết mà”
“Đừng vọng tưởng nữa”
“Đừng dối lòng, hãy thành thật với bản thân đi” Tôi kiên quyết bám riết ko chịu buông tha
“Aigu Phùng Bá anh mà cũng có lúc đỏ mặt cơ đấy, hahaha chết anh rồi nhá anh bị tôi nói trúng tim đen rồi đúng ko? Anh thích tôi nhiều lắm chứ gì, thật là đàn ông con trai gì mà ko dám nói thật tình cảm của mình chứ, yêu thì nói là yêu, thích thì nói là thích chứ. Anh còn ko cả bằng 1 đứa con gái như tôi”
“Như cô?”
“Ừm tôi mà thích ai thì tôi sẽ nói luôn ví dụ nhé bây giờ tôi nói tôi thích anh chẳng hạn”
PHÙNG BÁ…ĐƠ~INGGGGGG
Anh ta đứng hình rồi, nhìn cái bản mặt kia mà xem ôi má ơi chết cười mất thôi.
“Tôi…tôi có việc bận tôi đi trước”
“Ơ…ơ…ơ tôi đã nói xong đâu…hahaha ôi giời ơi Phùng Bá cẩn thận cửa anh còn chưa mở mà, hahahaha” Dạ vâng anh chồng của tôi là người hay xấu hổ vậy đó ạ, anh ta cứ làm như lần đầu được nghe người khác tỏ tình ko bằng ý mà đến nỗi cửa chưa mở đã vội vội vàng vàng đâm vào đến nỗi cái trán cao ngất ngưởng của anh ta bị đập cái bộp nghe rõ đau, ko biết nó có sưng to như trái ổi ko nhỉ.
Phùng Bá vừa ra cũng là lúc Phùng mẹ và Phùng ba bước vào
“Mỹ Xuân làm gì mà con cười vui vẻ thế kia, mà sao Phùng Ba nó đi như ma đuổi vậy” Phùng mẹ thắc mắc hỏi
“À anh ấy nói có việc bận nên đi trước ạ, còn vì sao con cười thì là vì anh ấy kể chuyện hài cho con nghe”
“Nhìn hai đứa ngày càng hòa thuận hơn ba mẹ cũng an tâm, còn chuyện về Tiểu Long…”
“Ba mẹ đừng quá lo lắng như vậy, con và Tiểu Long bây giờ chắc ko còn xảy ra nhiều xích mích như trước nữa đâu ạ, nhưng con có 1 thắc mắc muốn hỏi hai người”
“Con nói đi”
“Hai người hãy kể lại toàn bộ mọi chuyện về Tiểu Long cho con có được ko? Mẹ của Tiểu Long hiện đang ở đâu ạ? Và tại sao Phùng Bá và Rosie lại…”
“Mỹ Xuân…”
“Mẹ hiện giờ con rất bình tĩnh, con sẵn sàng để lắng nghe rồi ạ”
“Bà cứ kể hết toàn bộ sự thật cho con bé đi, nó có quyền được biết tất cả tất cả”
“Chuyện là…
5 năm trước
Địa điểm: Trung tâm thương mại Phoenix
“Tiểu Long, con có thích bộ LEGO này ko? Là chiến hạm đó”
“Không thích, không thích, sao mẹ lại nhàm chán như thế nhỉ, suốt ngày mẹ chỉ biết mua LEGO tặng con thôi sao? Sao ko bao giờ mẹ nghĩ xem con thích cái gì, con muốn gì hay là mẹ có em bé rồi nên mẹ ko còn yêu con nữa, mẹ ghét con rồi đúng ko?”
“Tiểu Long à, không phải vậy đâu con, mẹ luôn yêu con mà” Rosie hiền từ xoa đầu con trai mình
“Không mẹ nói dối, con ghét mẹ”
Tiểu Long tức giận vùng ra khỏi vòng tay của mẹ nó rồi lao mình ra ngoài phố xa đông đúc, Rosie hối hả đuổi theo nó, mang thai tháng thứ 6 khiến cô di chuyển có vẻ nặng nề nhưng cô ko an tâm khi thấy con trai đầu của mình như vậy, chắc hẳn là nó đã cảm thấy thiếu thốn tình cảm vì từ khi có thai cô có quá nhiều chuyện phải lo nên đã ko quan tâm chăm sóc nó nhiều như trước, đây là lỗi của cô, cô cần hàn gắn lại tình cảm mẹ con giữa 2 người.
Nhưng khi Rosie đuổi kịp Tiểu Long cũng là lúc 1 chiếc xe hung thần đang lao về phía Tiểu Long với 1 tốc độ kinh hoàng, bằng sức mạnh của 1 người mẹ, cô lao mình đẩy Tiểu Long về phía trước còn bản thân mình hứng chịu.
RẦM……AAAAAAAAAAA
Cú đâm rất mạnh, tài xế ko kiểm soát được tốc độ bởi anh ta đang trong trạng say khướt, chỉ đến khi xảy ra tai nạn anh ta mới bừng tỉnh nhưng tất cả đã quá muộn. Rosie lập tức được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nghiêm trọng buộc phải lựa chọn cô hoặc đứa bé và cô đã ko ngần ngại đưa ra quyết định táo bạo chọn lấy đứa bé, hi sinh bản thân mình. Những tưởng sự hi sinh cao cả ấy sẽ cứu vớt được 1 sinh linh bé nhỏ nhưng đứa bé quá nhỏ, hơn nữa cú đâm kia lại tác động trực tiếp lên phần bụng vì vậy mà nơi thiên đàng kia đã chào đón 2 vị thiên thần thuần khiết. Điều đáng tiếc duy nhất đó là Phùng Bá đã ko có cơ hội gặp Rosie lần cuối bởi anh đang đi công tác, ngay sau khi biết chuyện anh đã lập tức gác lại tất cả và trở về nhưng đã quá muộn, Rosie và đứa bé đã ra đi mãi mãi. Phùng Bá điên loạn ko chịu tin vào sự thật, anh mãi mãi ko tin Rosie người mà anh yêu thương nhất đã rời bỏ anh, đó là lý do vì sao trong suốt 5 năm qua Phùng Bá chỉ biết đến công việc và công việc, anh ko muốn mình có thời gian rảnh rỗi để nghĩ tới chuyện đau lòng này, hằng đêm anh cần tới rượu mạnh để có thể đi vào giấc ngủ, anh ko ngừng tự rằn vặt lương tâm và bản thân.
Còn nói về Tiểu Long, đó chính là nỗi kinh hoàng của đời nó, chính mắt chính kiến cảnh mẹ mình bị xe tải đâm, chính mắt mình nhìn thấy thân thể mẹ nó toàn là máu, chính nó cũng là người chứng kiến phút giây cuối cùng của mẹ và em trai nó. Đó là nỗi ám ảnh sâu thẳm của nó, không những thế nó còn phải đối mặt với sự kỳ thị của chính ba nó, Phùng Bá phải chịu 1 nỗi mất mát quá lớn và anh cần tìm ra 1 kẻ gánh tội, trong cơn mộng mị anh nghĩ kẻ gây nên tất cả chính là Tiểu Long, anh ko nhìn mặt nó, anh trì triết nó, anh căm ghét nó. Nó đã có 1 khoảng thời gian đầy cay đắng và nghiệt ngã, giờ thì tôi đã hiểu vì sao nó ghét tôi nhiều như vậy bởi đơn giản nó nghĩ tôi chiếm mất ba của mẹ nó. Nó ko muốn ba nó quên đi sự tồn tại của mẹ nó cũng giống như nó. Nhưng nó đã nhầm chỉ có 1 cách duy nhất đó chính là tự mình bước qua nỗi đau mới có thể tiếp tục tồn tại còn nếu chỉ biết sống trong nỗi đau thì có sống cũng như chết.
Nghe xong chuyện của Phùng mẹ tôi lặng mình suy nghĩ, có lẽ đối với 1 đứa trẻ đó chính là 1 cú shock khó mà có thể vực dậy, đến chính bản thân tôi khi trải qua sự ra đi của bố, tôi cũng như người đã chết, khoảnh khắc ấy cả đời này tôi cũng ko quên, huống hồ 1 đứa trẻ như nó. Có lẽ tôi ko nên quá gay gắt với nó như thế, tôi sẽ cố tìm cách tiếp cận nó và níu kéo mỗi quan hệ của 2 cha con nhà họ vào gần nhau hơn. Tôi biết Phùng Bá vẫn rất quan tâm đến Tiểu Long nhưng tôi ko hiểu vì lý do gì mà anh lại ko thể hiện tình cảm của mình với nó.
Có thể nói luyện tập vật lý trị liệu chẳng hạnh phúc chút nào, đôi chân của tôi đã quá lâu ko được sử dụng đến nên việc di chuyển đi lại là 1 vấn đề khá nan giải với tôi. Cảm giác bước từng bước một thật khốn khó, mồ hôi lấm tấm rơi trên mặt lăn nhanh trên gò má rồi trượt vội xuống. Đau đớn, cứng ngắc đó chính là cảm nhận lúc này của tôi, tôi chưa từng nghĩ đến việc di chuyển lại có lúc trở nên kinh khủng thế này.
Sau gần 3 tuần luyện tập chăm chỉ tôi đã có thể di chuyển bình thường, và việc đầu tiên tôi làm chính là tới MỘC, tôi đúng là 1 nhân viên tác trách, tôi đã ko còn làm ở MỘC nữa bởi thứ nhất tôi nghỉ phép quá lâu hơn tháng rưỡi, thứ 2 Phùng gia đã gọi điện thông báo tôi sẽ nghỉ hẳn ko đi làm nữa, haiz khó khăn lắm tôi mới kiếm được 1 công việc thoải mái như vậy…đáng tiếc quá đi. Chắc chắn là quán đã thuê được nhân viên mới, tôi giờ có quay lại cũng ko được nhận nữa. Khoảng trời riêng tư của tôi đã bị chặn lại từ đây rồi ư? Cả ngày lại lúi húi lụi hụi trong nhà thật sự là quá nhàm chán, chắc chắn tôi sẽ lại mọc rêu lên cho mà xem.
Địa điểm: MỘC
“Con nhóc kia, bà có biết là mình đã nghỉ bao lâu rồi ko?” Kỳ Lam dài giọng đe nạt
“Tôi cũng có muốn đâu, sau hôm ấy đã có rất nhiều chuyện xảy ra đó, bạn của bà đã phải nhập viện lên nhập viện xuống đó, hơn nữa tôi còn mất khả năng đi lại đó, tôi phải tập vật lý trị liệu gian khổ biết bao mới có thể di chuyển bình thường như bây giờ đấy, bà ko thương tôi thì thôi còn nhiếc mắng tôi”
“Thế rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Ngô Tiến nóng lòng dò hỏi
“Chuyện trong nhà xin miễn bình luận” Tôi toe toét cười đáp trả
“Chị à xem ra làm dâu nhà quyền quý ko sung sướng gì nhỉ, nhìn body chị bây giờ là em biết rồi hoho” Thằng nhóc Dương Tiêu đúng thật là ko pha trò thì nó ko chịu được hay sao ý, nhưng có điều tôi rất vui vì thân hình béo tròn trước đây của tôi thì giờ đã trở nên mi nhon hơn rất nhiều rồi haha thật thích, cái này có nên gọi là trong cái rủi có cái may ko nhỉ? :3
“Thôi mấy đứa làm việc đi, tán dóc như vậy là đủ rồi, Mỹ Xuân vào phòng làm việc đi anh có chuyện này muốn nói riêng với em”
……………………………………
“Đây là tiền lương của em”
“Ấy anh đừng làm vậy, em làm ở quán được bao lâu chứ, còn chưa đủ 1 tháng hơn nữa lần trước anh đưa em vào viện tiền viện phí chỉ sợ tiền lương còn chưa đủ ý ạ. Anh đừng làm vậy em ngại lắm”
“Việc nào ra việc ấy chứ, còn vụ việc em vào viện có thể coi là phí tai nạn lao động, mau nhận đi ko được nhì nhèo với anh”
“Haiz nếu anh đã nói vậy thì thôi cung kính ko bằng tuân lệnh, em xin nhận nhưng mà trưa nay em muốn mời tất cả mọi người đi ăn trưa được ko ạ? Dù sao trong suốt khoảng thời gian làm việc ở đây em thấy rất vui ạ, mọi người như người nhà của em vậy. Đáng tiếc ko còn được làm việc với mọi người nữa, ghét quá đi suốt ngày lủi thủi trong nhà sẽ khiến em phát điên mất thôi”
“Ngoan ngoãn làm nàng dâu thảo vợ hiền đi”
“Nhưng em muốn đi làm cơ”
“Hừm…nếu đã muốn đi làm như vậy thì anh có 1 chỗ cho em đây”
“Thật ý ạ? Ở đâu ạ?”
“Công ty của bạn anh đang tuyển nhân viên em thử ứng tuyển xem sao? Đây là địa điểm công ty, em làm hồ sơ rồi đưa đây anh nộp giúp cho”
“Ố ồ thế là em được đặc cách đúng ko ạ? Vũ Việt anh thật là tuyệt, nếu em mà chưa lấy chồng nhất định em sẽ bám riết lấy anh không buông hoho”
“Ôi cái con nhỏ này thật là…, ko có sự đặc cách nào hết, anh chỉ giúp em nộp thôi còn lại là phụ thuộc vào sức lực của em nhưng anh nghĩ nếu được làm việc trong công ty này sẽ giúp em phát triển rất nhiều đó”
“Anh à, công ty này kinh doanh về cái gì vậy?”
“Đá quý”
“Sặc, đá quý á, em sẽ ko kìm nổi lòng tham mà ăn trộm thì sao, anh đừng đẩy em vào con đường ngục tù chứ”
“Ôi trời, em tính cướp đá quý hả? Vậy chúc em thành công nhé” Vũ Việt cười sảng khoái
(Bea: Tèn tén ten chị iu dấu chị sập bẫy rồi, chúc chị có cuộc sống sau này an bình nhóe, lớp diu chiu chiu :”>)
/24
|