Lộ Cẩn cùng Hiểu Tuệ từ bên ngoài bước vào phòng liền thấy mọi người đang tụ tập lại với nhau.
Aizzz, nam thần của tôi làm sao lại không mở weibo chứ! Làm tôi chỉ có thể cắm trọ ở weibo của Đông Lăng, muốn biết thêm thông tin của anh ấy sao lại khốn khó đến thế chứ! Tiểu Chu vừa lướt Weibo vừa than thân.
Những đồng nghiệp nữ khác cũng chung xúc cảm: Đúng thế, làm tôi chỉ có thể bình luận ở tài khoản của Đông Lăng, nếu nam thần của tôi mà sử dụng weibo thì tôi có thể riêng tư tha hồ tìm kiếm tin tức của anh ấy rồi.
Nam thần thật sự quá khiêm tốn rồi, đừng để em phải đóng họ ở weibo Đông Lăng nữa! Tiểu Huyên tự nhận mình là người hâm mộ số một của Mộ Trạch, hai ngày liên tiếp không nhìn thấy tin tức của anh liền muốn đi chết.
A Nhuế ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô: Cô dám không?
Tiểu Huyên thừa nhận: Không dám.
Mỗi ngày trôi qua, thời gian nghỉ trưa tựa như trở thành thời gian để hội fan girl của Mộ Trạch nói chuyện về anh, mọi người không cần phải cầm điện thoại để lướt tìm tin tức mà chỉ tụm lại với nhau tám chuyện.
Lộ Cẩn lặng im không nhúc nhích gì đứng bên cạnh Hiểu Tuệ nhìn một lúc, rồi lại nhìn thêm chút nữa vào nhóm mấy người phụ nữ đang hừng hực khí thế nói chuyện về Mộ Trạch: May là cô vẫn còn bình thường.
Hiểu Tuệ nhịn không được cười lên một tiếng, cô nửa đùa nửa thật nói: Thật ra thì tôi cũng vô cùng sùng bái Mộ tổng, đáng tiếc bản thân đã kết hôn rồi, nếu không phải sợ chồng ghen, có lẽ so với mấy đứa tôi còn điên cuồng hơn.
...
Lộ Cẩn đi tới trước bàn làm việc, lúc đi qua bàn của Tiêu Huyên vô tình nhìn vào máy tính của cô ấy, quả nhiên Tiểu Huyên đem ảnh Mộ Trạch làm hình nền.
Bức ảnh giống như là hình chụp trộm, người đàn ông tựa như vừa mới xuống máy bay, vô cùng phong trần, giữa hai lông mày mang vài tia mỏi mệt nhưng không ảnh hưởng gì đến tới vẻ đẹp anh tuấn mà lạnh lùng của gương mặt ấy.
Lộ Cẩn thu hồi ánh mắt, từ trên bàn tùy tiện cầm quyển tập chí thời trang mở ra coi, nhưng làm thế nào cũng không thể xem nổi trang báo nào.
Bảy năm trước Lộ Cẩn tựa như một tiểu bạch thỏ ngu ngốc tuyệt đối không buông tha cho bất cứ người nào có cơ hội bước gần đến Mộ Trạch.
Chỉ có mỗi khoảng thời gian ngắn ngủi vào buổi sáng được gặp nhau sao có thể thỏa mãn cô chứ? Vì vậy cô bắt đầu đứng ở trước cổng đại học G chờ Mộ Trạch, như vậy thì mới có thể về nhà cùng anh.
Nhưng lớp bọn anh thi thoảng sẽ bị giáo viên kéo dài giờ học, thời điểm Mộ Trạch tan lớp có khác biệt với cô vì vậy cô thường xuyên bỏ qua cơ hội được đi bộ về nhà cùng Mộ Trạch, mỗi lần như vậy bao lời than thở oán trách cô đều tống hết vào lòng.
Dĩ nhiên cũng không phải là lần nào đều gặp xui xẻo như vậy.
Có một lần đứng trước cổng trường đợi hơn mười phút đã thấy Mộ Trạch đi cùng bạn học ra ngoài, lần nào cũng vậy, giữa biển người cô chỉ cần nhìn một cái là có thể tìm ra được anh.
Cô quay mặt về phía anh vẫy tay thật cao, sọ rằng anh không nhìn thấy mình còn không ngừng nhảy lên rồi nói to: Mộ Trạch, em ở đây!
Mộ Trạch nhìn thấy cô liền sửng sốt một chút, sau đó nhìn sang phía bên mấy người bạn học đang cười trộm.
Anh bước nhanh về phía trước kéo Lộ Cẩn qua một bên, khẽ cau mày: Em tới đây làm gì?
Tới đón anh tan học a. Lộ Cẩn đặc biệt hưng phấn, vẻ mặt rõ ràng như vậy mà anh còn không nhìn ra.
Mộ Trạch không nói gì, cũng không biết ứng xử như thế nào, anh tự nhiên đi thẳng về phía trước theo hướng đi về nhà.
Chân anh dài như vậy, bước chân rất nhanh, Lộ Cẩn chỉ có thể chạy chậm mới có thể đuổi theo anh.
-Sau này mỗi ngày em có thể tới trường đón anh được không?
-Không tốt.
-Tốt! Làm sao mà không tốt được, làm như vậy thì mỗi ngày chúng ta có thể về cùng nhau.
Mộ Trạch không biết trả lời thế nào chỉ có thể tăng nhanh nhịp bước chân.
-Anh đi chậm một chút đi, em không theo kịp!
A! Đột nhiên Lộ Cẩn hét lên một tiếng.
Để có thể nhìn đẹp hơn khi mặc váy một chút, cô cố tình chọn đôi giày cao gót, sau đó liền bị sái chân.
Mộ Trạch nhanh mắt ngay lập tức bắt lấy tay cô, không để cho cô bị ngã nhào trên đất.
Cảm nhận được nhiệt độ đến từ cánh tay lên bả vai, tim Lộ Cẩn thịch một cái, cô kinh ngạc nhìn vào gương mặt tuần tú đang gần trong gang tấc với mặt mình, ánh mắt sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng mím chặt.
Mộ Trạch đột nhiên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Lộ Cẩn còn chưa phản ứng kịp thì Mộ Trạch lại đột nhiên buông tay cô ra rồi lui về phía sau hai bước.
Không có chỗ dựa, chân phải truyền đến một cơn đau ê ẩm, cô ai oán nhìn Mộ Trạch: Thật là đau!
Hàng lông mày căng thẳng, Mộ Trạch trầm ngâm mấy giây, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Lộ Cẩn: Số điện thoại của bố em là bao nhiêu? Gọi cho bố tới đón em về.
Em mới không cần bố tới đón! Lộ Cẩn khập khễnh đi về phía ghế đá ngay cạnh, tức giận đặt mông ngồi xuống, động tác dùng lực quá nhiều khiến chân phải càng đau hơn, nghiến răng chịu đựng.
Cô cho là nếu như thế này thì Mộ Trạch sẽ chạy tới đỡ cô dậy, ai biết được Mộ Trạch lại cất điện thoại rồi xoay người rời đi.
Lại thấy chết mà không cứu, mình làm sao có thể thích cái dạng người như thế này chứ, sau này cũng không thích anh nữa, quá kinh khủng! Lộ Cẩn vừa tức vừa ủy khuất, nước mắt đong đầy ở hốc mắt, không ngừng mắng Mộ Trạch.
-Một chút thương cảm cũng không có, mình còn thích anh ta như vậy thật sự quá thiệt thòi, ánh mắt thật kém!
Anh hư hỏng như vậy thì nên đi thôi! Một âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
Lộ Cẩn cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, thế mà anh lại không đi!
Nước mắt đọng lại trên khóe mắt phút chốc trào ra: Em còn tưởng anh thật sự mặc kệ em luôn! Cái tên lừa gạt này!!
Lần đầu tiên thấy Lộ Cẩn khóc, trong nháy mắt Mộ Trạch bỗng trở nên luống cuống, không lên tiếng an ủi, chỉ là xoay lưng lại rồi ngồi xuống, đưa lưng ra trước mặt Lộ Cẩn, nhàn nhạt mở miệng: Lên đi.
Lộ Cẩn sững sờ một chút, sau đó mới phản ứng, vội lấy tay gạt nước mắt rồi vui vẻ leo lên lưng Mộ Trạch.
Anh có bờ vai rộng lại vững chãi, xúc cảm ấm áp xông vào tâm can, Lộ Cẩn ôm cổ anh, cười híp mắt, lại ngây ngốc nói ở bên tai anh: Nếu mỗi ngày em đều bị trật chân thì tốt rồi, như vậy ngày nào anh cũng đều cõng em trở về như thế này.
Người con trai dừng chân, chậm rãi phả ra hai chữ: Ngu ngốc.
A Cẩn!
A! Có người vỗ vai, Lộ Cẩn bỗng chốc bừng tỉnh khỏi hồi ức.
Cô vừa suy nghĩ cái gì vậy? Gọi mấy lần chẳng thấy phản ứng gì cả! Tiểu Huyên chỉ vào điện thoại của cô đang reo lên không ngừng trên bàn làm việc: Reo lâu lắm rồi!
Lộ Cẩn vội vàng cầm điện thoại, nhìn số hiện trên màn hình, là số lạ, cô ấn nút nghe: Xin chào.
Lộ Cẩn? Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ.
Xin hỏi chị là...
Trầm Nhiễm.
Đột nhiên Lộ Cẩn có chút khẩn trương: Chị Trầm.
Buổi chiều ba giờ tới Đông Lăng. Bên kia nói xong liền ngắt điện thoại.
Trầm Nhiễm dựa vào ghế đánh giá cô gái đang ngồi trước mặt, chừng hơn hai mươi, tuổi không phải là lớn lắm nhưng rất chín chắn, cách làm việc vô cùng cẩn thận.
-Có muốn trở thành nhà tài trợ trang phục hay không?
Lộ Cẩn không chút do dự ngay lập tức trả lại: Muốn ạ.
-Vì sao?
-Vì muốn trở thành hãng thời trang mà chị Trầm không thể không biết tên.
Trầm Nhiễm nhìn chằm chằm vào mặt cô khoảng năm giây, Lộ Cẩn không hề né tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của Trầm Nhiễm.
Trầm Nhiễm đột nhiên cười lớn: Tính cách thật giống với tôi của năm xưa.
Cô ấy cầm lấy bản thiết kế lần trước Lộ Cẩn mang đến công ty, đưa lại cho Lộ Cẩn.
Lộ Cẩn sửng sốt, chẳng lẽ công ty không còn cơ hội nữa sao? Không đúng, nếu như không được trở thành nhà tài trợ thì việc gì Trầm Nhiễm lại gọi điện bảo cô đến Đông Lăng làm gì?
Cô đưa kết luận chắc chắn Trầm Nhiễm sẽ không lãng phí thời gian vào việc nói chuyện nhảm với cô.
Ngược lại Trầm Nhiễm vô cùng thán phục trước vẻ bình tĩnh của cô, không hề nóng nảy, hấp tấp vội vàng, ở tuổi này mà có thể mang thái độ như vậy thật sự không phải là dễ.
Đông Lăng có yêu cầu đối với công ty tài trợ trang phục cao như thế nào chắc hẳn cô cũng nghe danh rồi. Trầm Nhiễm dừng một chút, nói tiếp: Cô sẽ phải cùng làm việc với Tần Hiểu Tuệ, nếu như đồng ý thì trang phục cho Ánh Sáng Tăm Tối hai cô sẽ toàn quyền phụ trách, quần áo cho nhân vật chính sẽ do hai người tự thiết kế, còn những bộ quần áo do nhân viên khác thiết kế cũng phải qua sự giám sát của hai cô, đây là hợp đồng, cô xem qua đi, có gì suy nghĩ cho cẩn thận.
-Cảm ơn chị Trầm.
Ra khỏi phòng làm việc của Trầm Nhiễm, Lộ Cẩn mở hợp đồng ra nhìn qua, cũng không có gì bất bình cho đối phương, là hợp tác song phương, không thể nghi ngờ được việc hai bên cùng có lợi.
Cô cất hợp đồng, nhấn thang máy đi xuống tầng, sau đó mở điện thoại ra nhắn tin cho Diệp Vi.
Lộ Cẩn: Vi Vi, cậu đang làm gì đấy?
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời lại: Đang trang điểm, tí nữa còn quay quảng cáo. Nhớ tớ à?
Lộ Cẩn: Không nhớ!
Vi Vi: A Cẩn, nói láo là một rất thói quen xấu.
Cửa thang máy còn chưa mở ra, Lộ Cẩn đã nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thúy vang bên tai, gần ngay sát cô, Lộ Cẩn theo bản năng ngẩng mặt lên, trước mặt là thư ký Linda, cả người mặc trang phục đen trắng, nụ cười thân thiết trên môi khiến người ta thấy ấm lòng.
Thang máy đúng lúc ấy lại mở ra, Lộ Cẩn xoay đầu lại.
Tiểu thư Lộ! Linda vội vàng gọi cô lại, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn, sợ rằng Lộ Cẩn sẽ đi vào thang máy.
Cô vừa mới từ nhà vệ sinh trở về phòng làm việc thì đồng nghiệp nói với cô là tiểu thư Lộ đến công ty, vì vậy cô vội vàng gọi vào số điện thoại riêng của Mộ tổng.
Lộ Cẩn nghi hoặc nhìn cô ấy.
Lúc này Linda đã đứng bên cạnh cô, vừa rồi chạy hộc tốc nên bây giờ thở hổn hển: Lộ... Lộ tiểu thư, Mộ tổng muốn gặp cô.
Lúc này Lộ Cẩn lại càng khó hiểu, Mộ Trạch muốn gặp cô làm gì?
Vì vậy cô mới buột miệng hỏi: Sao Mộ tổng lại phải gặp tôi?
Linda sững người, trong đầu cô nghĩ: Mộ tổng muốn gặp cô thì sao đến lượt dân đen chúng tôi biết lý do chứ. Dù gì theo suy đoán thì Mộ tổng chắc chắn có ý với tiểu thư Lộ, nếu không để ý đến như thế này làm gì chứ.
-Tiểu thư Lộ, điều này thì cô nên trực tiếp hỏi Mộ tổng vẫn hơn.
Lộ Cẩn có chút phiền lòng, không biết vì sao, cảm xúc của cô dành cho Mộ Trạch bây giờ vô cùng mâu thuẫn, không muốn gặp mặt anh, không muốn nghe thấy tên anh, không muốn nhìn thấy bất cứ tin tức nào liên quan đến anh, lại có lúc, cô muốn hiểu anh nhiều thêm một chút, đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, cô muốn biết anh của bây giờ và anh trong quá khứ khác nhau như thế nào, muốn biết hiện giờ anh đang làm gì, sống ra sao.
Lộ Cẩn hít sâu một cái, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc.
Mời vào Giọng nói của người đàn ông này vẫn luôn dễ nghe như vậy.
Lộ Cẩn đẩy cửa, bước vào trong, phòng làm việc rộng rãi xa hoa nhưng không hề gợi lên sự dung tục tầm thường. Người đàn ông vẫn cúi đầu phê duyệt tài liệu, tựa như không hề chú ý tới cô.
Lời nói đàn ông quyến rũ nhất là khi anh ta đắm chìm trong công việc quả thật là đạo lý.
Mộ Trạch chính là ví dụ sống sờ sờ ngay trước mắt cô.
Vào lúc Lộ Cẩn gõ cửa, Mộ Trạch đã biết là cô, bây giờ, anh xác định, tiếng bước chân theo quy luật so với tiếng bước chân của cô bảy năm trước ấy không khác nhau là bao, chẳng qua tiếng giày thể thao ngày xưa giờ đã thay bằng âm thanh của giày cao gót.
Cho đến khi đôi giày cao gót trắng tinh xảo xuất hiện trước tầm mắt anh mới ngẩng đầu lên, đứng dậy đi ra ghế sô pha: Mời ngồi.
Lộ Cẩn liếc nhìn ghế sa lon, hỏi thẳng trọng tâm: Mộ tổng tìm tôi có chuyện gì không ạ?
Mộ Trạch dựa mình vào ghế, hai chân thon dài vắt chéo, cánh tay tùy ý đặt lên ghế, liếc nhìn Lộ Cẩn.
-Bạn cũ hội ngộ cũng không được sao?
Cô mặc một chiếc váy voan màu hồng, đây là kiểu váy rất phổ biến hiện nay, gương mặt bầu bĩnh, căng mọng protein collagen khiến người ta không nhịn được muốn giơ tay ra nhéo mấy cái, ánh mắt Mộ Trạch dời xuống, một đôi chân trắng nõn thon dài, chăm sóc thật tốt.
Lộ Cẩn đứng nhìn anh, anh nói tùy ý mà tự nhiên như vậy khiến cô không đoán ra được mục đích của anh: Mộ tổng ngày ngày đều bận rộn như vậy sao tôi lại dám trễ nải thời gian của ngài?
Mộ Trạch nhìn chằm chằm vào cô chừng ba giây, vẻ ngoài của cô có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất ánh mắt đang trốn tránh.
Anh đứng dậy, từ từ đi về phía cô.
Anh thong thả, bước đi chậm rãi, tiếng bước chân trầm ổn mà có lực, trong phòng làm việc yên ắng nghe thấy rõ ràng, Lộ Cẩn cảm nhân được đôi mắt thâm thúy nơi anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình, không kiềm được siết chặt bàn tay.
Anh muốn làm gì?
Người đàn ông dừng lại, cách cô hai, ba bước chân, mở miệng hỏi: Anh nhìn giống như đàn ông đã kết hôn rồi à?
A?
Lộ Cẩn ngẩng mặt, đối diện với cặp mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô chớp mắt một cái, mặt bỗng đỏ bừng: Không có, Mộ tổng, ngài thật sự rất trẻ.
Diệp Vi đáng chết, rốt cuộc là cô ấy đã nói những gì với Mộ Trạch?
Ngài? Người đàn ông cố ý kéo dài giọng.
Anh. Lộ Cẩn vội vàng sửa lại, quẫn bách không nói được gì.
Aizzz, nam thần của tôi làm sao lại không mở weibo chứ! Làm tôi chỉ có thể cắm trọ ở weibo của Đông Lăng, muốn biết thêm thông tin của anh ấy sao lại khốn khó đến thế chứ! Tiểu Chu vừa lướt Weibo vừa than thân.
Những đồng nghiệp nữ khác cũng chung xúc cảm: Đúng thế, làm tôi chỉ có thể bình luận ở tài khoản của Đông Lăng, nếu nam thần của tôi mà sử dụng weibo thì tôi có thể riêng tư tha hồ tìm kiếm tin tức của anh ấy rồi.
Nam thần thật sự quá khiêm tốn rồi, đừng để em phải đóng họ ở weibo Đông Lăng nữa! Tiểu Huyên tự nhận mình là người hâm mộ số một của Mộ Trạch, hai ngày liên tiếp không nhìn thấy tin tức của anh liền muốn đi chết.
A Nhuế ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô: Cô dám không?
Tiểu Huyên thừa nhận: Không dám.
Mỗi ngày trôi qua, thời gian nghỉ trưa tựa như trở thành thời gian để hội fan girl của Mộ Trạch nói chuyện về anh, mọi người không cần phải cầm điện thoại để lướt tìm tin tức mà chỉ tụm lại với nhau tám chuyện.
Lộ Cẩn lặng im không nhúc nhích gì đứng bên cạnh Hiểu Tuệ nhìn một lúc, rồi lại nhìn thêm chút nữa vào nhóm mấy người phụ nữ đang hừng hực khí thế nói chuyện về Mộ Trạch: May là cô vẫn còn bình thường.
Hiểu Tuệ nhịn không được cười lên một tiếng, cô nửa đùa nửa thật nói: Thật ra thì tôi cũng vô cùng sùng bái Mộ tổng, đáng tiếc bản thân đã kết hôn rồi, nếu không phải sợ chồng ghen, có lẽ so với mấy đứa tôi còn điên cuồng hơn.
...
Lộ Cẩn đi tới trước bàn làm việc, lúc đi qua bàn của Tiêu Huyên vô tình nhìn vào máy tính của cô ấy, quả nhiên Tiểu Huyên đem ảnh Mộ Trạch làm hình nền.
Bức ảnh giống như là hình chụp trộm, người đàn ông tựa như vừa mới xuống máy bay, vô cùng phong trần, giữa hai lông mày mang vài tia mỏi mệt nhưng không ảnh hưởng gì đến tới vẻ đẹp anh tuấn mà lạnh lùng của gương mặt ấy.
Lộ Cẩn thu hồi ánh mắt, từ trên bàn tùy tiện cầm quyển tập chí thời trang mở ra coi, nhưng làm thế nào cũng không thể xem nổi trang báo nào.
Bảy năm trước Lộ Cẩn tựa như một tiểu bạch thỏ ngu ngốc tuyệt đối không buông tha cho bất cứ người nào có cơ hội bước gần đến Mộ Trạch.
Chỉ có mỗi khoảng thời gian ngắn ngủi vào buổi sáng được gặp nhau sao có thể thỏa mãn cô chứ? Vì vậy cô bắt đầu đứng ở trước cổng đại học G chờ Mộ Trạch, như vậy thì mới có thể về nhà cùng anh.
Nhưng lớp bọn anh thi thoảng sẽ bị giáo viên kéo dài giờ học, thời điểm Mộ Trạch tan lớp có khác biệt với cô vì vậy cô thường xuyên bỏ qua cơ hội được đi bộ về nhà cùng Mộ Trạch, mỗi lần như vậy bao lời than thở oán trách cô đều tống hết vào lòng.
Dĩ nhiên cũng không phải là lần nào đều gặp xui xẻo như vậy.
Có một lần đứng trước cổng trường đợi hơn mười phút đã thấy Mộ Trạch đi cùng bạn học ra ngoài, lần nào cũng vậy, giữa biển người cô chỉ cần nhìn một cái là có thể tìm ra được anh.
Cô quay mặt về phía anh vẫy tay thật cao, sọ rằng anh không nhìn thấy mình còn không ngừng nhảy lên rồi nói to: Mộ Trạch, em ở đây!
Mộ Trạch nhìn thấy cô liền sửng sốt một chút, sau đó nhìn sang phía bên mấy người bạn học đang cười trộm.
Anh bước nhanh về phía trước kéo Lộ Cẩn qua một bên, khẽ cau mày: Em tới đây làm gì?
Tới đón anh tan học a. Lộ Cẩn đặc biệt hưng phấn, vẻ mặt rõ ràng như vậy mà anh còn không nhìn ra.
Mộ Trạch không nói gì, cũng không biết ứng xử như thế nào, anh tự nhiên đi thẳng về phía trước theo hướng đi về nhà.
Chân anh dài như vậy, bước chân rất nhanh, Lộ Cẩn chỉ có thể chạy chậm mới có thể đuổi theo anh.
-Sau này mỗi ngày em có thể tới trường đón anh được không?
-Không tốt.
-Tốt! Làm sao mà không tốt được, làm như vậy thì mỗi ngày chúng ta có thể về cùng nhau.
Mộ Trạch không biết trả lời thế nào chỉ có thể tăng nhanh nhịp bước chân.
-Anh đi chậm một chút đi, em không theo kịp!
A! Đột nhiên Lộ Cẩn hét lên một tiếng.
Để có thể nhìn đẹp hơn khi mặc váy một chút, cô cố tình chọn đôi giày cao gót, sau đó liền bị sái chân.
Mộ Trạch nhanh mắt ngay lập tức bắt lấy tay cô, không để cho cô bị ngã nhào trên đất.
Cảm nhận được nhiệt độ đến từ cánh tay lên bả vai, tim Lộ Cẩn thịch một cái, cô kinh ngạc nhìn vào gương mặt tuần tú đang gần trong gang tấc với mặt mình, ánh mắt sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng mím chặt.
Mộ Trạch đột nhiên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Lộ Cẩn còn chưa phản ứng kịp thì Mộ Trạch lại đột nhiên buông tay cô ra rồi lui về phía sau hai bước.
Không có chỗ dựa, chân phải truyền đến một cơn đau ê ẩm, cô ai oán nhìn Mộ Trạch: Thật là đau!
Hàng lông mày căng thẳng, Mộ Trạch trầm ngâm mấy giây, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Lộ Cẩn: Số điện thoại của bố em là bao nhiêu? Gọi cho bố tới đón em về.
Em mới không cần bố tới đón! Lộ Cẩn khập khễnh đi về phía ghế đá ngay cạnh, tức giận đặt mông ngồi xuống, động tác dùng lực quá nhiều khiến chân phải càng đau hơn, nghiến răng chịu đựng.
Cô cho là nếu như thế này thì Mộ Trạch sẽ chạy tới đỡ cô dậy, ai biết được Mộ Trạch lại cất điện thoại rồi xoay người rời đi.
Lại thấy chết mà không cứu, mình làm sao có thể thích cái dạng người như thế này chứ, sau này cũng không thích anh nữa, quá kinh khủng! Lộ Cẩn vừa tức vừa ủy khuất, nước mắt đong đầy ở hốc mắt, không ngừng mắng Mộ Trạch.
-Một chút thương cảm cũng không có, mình còn thích anh ta như vậy thật sự quá thiệt thòi, ánh mắt thật kém!
Anh hư hỏng như vậy thì nên đi thôi! Một âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
Lộ Cẩn cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, thế mà anh lại không đi!
Nước mắt đọng lại trên khóe mắt phút chốc trào ra: Em còn tưởng anh thật sự mặc kệ em luôn! Cái tên lừa gạt này!!
Lần đầu tiên thấy Lộ Cẩn khóc, trong nháy mắt Mộ Trạch bỗng trở nên luống cuống, không lên tiếng an ủi, chỉ là xoay lưng lại rồi ngồi xuống, đưa lưng ra trước mặt Lộ Cẩn, nhàn nhạt mở miệng: Lên đi.
Lộ Cẩn sững sờ một chút, sau đó mới phản ứng, vội lấy tay gạt nước mắt rồi vui vẻ leo lên lưng Mộ Trạch.
Anh có bờ vai rộng lại vững chãi, xúc cảm ấm áp xông vào tâm can, Lộ Cẩn ôm cổ anh, cười híp mắt, lại ngây ngốc nói ở bên tai anh: Nếu mỗi ngày em đều bị trật chân thì tốt rồi, như vậy ngày nào anh cũng đều cõng em trở về như thế này.
Người con trai dừng chân, chậm rãi phả ra hai chữ: Ngu ngốc.
A Cẩn!
A! Có người vỗ vai, Lộ Cẩn bỗng chốc bừng tỉnh khỏi hồi ức.
Cô vừa suy nghĩ cái gì vậy? Gọi mấy lần chẳng thấy phản ứng gì cả! Tiểu Huyên chỉ vào điện thoại của cô đang reo lên không ngừng trên bàn làm việc: Reo lâu lắm rồi!
Lộ Cẩn vội vàng cầm điện thoại, nhìn số hiện trên màn hình, là số lạ, cô ấn nút nghe: Xin chào.
Lộ Cẩn? Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ.
Xin hỏi chị là...
Trầm Nhiễm.
Đột nhiên Lộ Cẩn có chút khẩn trương: Chị Trầm.
Buổi chiều ba giờ tới Đông Lăng. Bên kia nói xong liền ngắt điện thoại.
Trầm Nhiễm dựa vào ghế đánh giá cô gái đang ngồi trước mặt, chừng hơn hai mươi, tuổi không phải là lớn lắm nhưng rất chín chắn, cách làm việc vô cùng cẩn thận.
-Có muốn trở thành nhà tài trợ trang phục hay không?
Lộ Cẩn không chút do dự ngay lập tức trả lại: Muốn ạ.
-Vì sao?
-Vì muốn trở thành hãng thời trang mà chị Trầm không thể không biết tên.
Trầm Nhiễm nhìn chằm chằm vào mặt cô khoảng năm giây, Lộ Cẩn không hề né tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của Trầm Nhiễm.
Trầm Nhiễm đột nhiên cười lớn: Tính cách thật giống với tôi của năm xưa.
Cô ấy cầm lấy bản thiết kế lần trước Lộ Cẩn mang đến công ty, đưa lại cho Lộ Cẩn.
Lộ Cẩn sửng sốt, chẳng lẽ công ty không còn cơ hội nữa sao? Không đúng, nếu như không được trở thành nhà tài trợ thì việc gì Trầm Nhiễm lại gọi điện bảo cô đến Đông Lăng làm gì?
Cô đưa kết luận chắc chắn Trầm Nhiễm sẽ không lãng phí thời gian vào việc nói chuyện nhảm với cô.
Ngược lại Trầm Nhiễm vô cùng thán phục trước vẻ bình tĩnh của cô, không hề nóng nảy, hấp tấp vội vàng, ở tuổi này mà có thể mang thái độ như vậy thật sự không phải là dễ.
Đông Lăng có yêu cầu đối với công ty tài trợ trang phục cao như thế nào chắc hẳn cô cũng nghe danh rồi. Trầm Nhiễm dừng một chút, nói tiếp: Cô sẽ phải cùng làm việc với Tần Hiểu Tuệ, nếu như đồng ý thì trang phục cho Ánh Sáng Tăm Tối hai cô sẽ toàn quyền phụ trách, quần áo cho nhân vật chính sẽ do hai người tự thiết kế, còn những bộ quần áo do nhân viên khác thiết kế cũng phải qua sự giám sát của hai cô, đây là hợp đồng, cô xem qua đi, có gì suy nghĩ cho cẩn thận.
-Cảm ơn chị Trầm.
Ra khỏi phòng làm việc của Trầm Nhiễm, Lộ Cẩn mở hợp đồng ra nhìn qua, cũng không có gì bất bình cho đối phương, là hợp tác song phương, không thể nghi ngờ được việc hai bên cùng có lợi.
Cô cất hợp đồng, nhấn thang máy đi xuống tầng, sau đó mở điện thoại ra nhắn tin cho Diệp Vi.
Lộ Cẩn: Vi Vi, cậu đang làm gì đấy?
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời lại: Đang trang điểm, tí nữa còn quay quảng cáo. Nhớ tớ à?
Lộ Cẩn: Không nhớ!
Vi Vi: A Cẩn, nói láo là một rất thói quen xấu.
Cửa thang máy còn chưa mở ra, Lộ Cẩn đã nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thúy vang bên tai, gần ngay sát cô, Lộ Cẩn theo bản năng ngẩng mặt lên, trước mặt là thư ký Linda, cả người mặc trang phục đen trắng, nụ cười thân thiết trên môi khiến người ta thấy ấm lòng.
Thang máy đúng lúc ấy lại mở ra, Lộ Cẩn xoay đầu lại.
Tiểu thư Lộ! Linda vội vàng gọi cô lại, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn, sợ rằng Lộ Cẩn sẽ đi vào thang máy.
Cô vừa mới từ nhà vệ sinh trở về phòng làm việc thì đồng nghiệp nói với cô là tiểu thư Lộ đến công ty, vì vậy cô vội vàng gọi vào số điện thoại riêng của Mộ tổng.
Lộ Cẩn nghi hoặc nhìn cô ấy.
Lúc này Linda đã đứng bên cạnh cô, vừa rồi chạy hộc tốc nên bây giờ thở hổn hển: Lộ... Lộ tiểu thư, Mộ tổng muốn gặp cô.
Lúc này Lộ Cẩn lại càng khó hiểu, Mộ Trạch muốn gặp cô làm gì?
Vì vậy cô mới buột miệng hỏi: Sao Mộ tổng lại phải gặp tôi?
Linda sững người, trong đầu cô nghĩ: Mộ tổng muốn gặp cô thì sao đến lượt dân đen chúng tôi biết lý do chứ. Dù gì theo suy đoán thì Mộ tổng chắc chắn có ý với tiểu thư Lộ, nếu không để ý đến như thế này làm gì chứ.
-Tiểu thư Lộ, điều này thì cô nên trực tiếp hỏi Mộ tổng vẫn hơn.
Lộ Cẩn có chút phiền lòng, không biết vì sao, cảm xúc của cô dành cho Mộ Trạch bây giờ vô cùng mâu thuẫn, không muốn gặp mặt anh, không muốn nghe thấy tên anh, không muốn nhìn thấy bất cứ tin tức nào liên quan đến anh, lại có lúc, cô muốn hiểu anh nhiều thêm một chút, đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, cô muốn biết anh của bây giờ và anh trong quá khứ khác nhau như thế nào, muốn biết hiện giờ anh đang làm gì, sống ra sao.
Lộ Cẩn hít sâu một cái, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc.
Mời vào Giọng nói của người đàn ông này vẫn luôn dễ nghe như vậy.
Lộ Cẩn đẩy cửa, bước vào trong, phòng làm việc rộng rãi xa hoa nhưng không hề gợi lên sự dung tục tầm thường. Người đàn ông vẫn cúi đầu phê duyệt tài liệu, tựa như không hề chú ý tới cô.
Lời nói đàn ông quyến rũ nhất là khi anh ta đắm chìm trong công việc quả thật là đạo lý.
Mộ Trạch chính là ví dụ sống sờ sờ ngay trước mắt cô.
Vào lúc Lộ Cẩn gõ cửa, Mộ Trạch đã biết là cô, bây giờ, anh xác định, tiếng bước chân theo quy luật so với tiếng bước chân của cô bảy năm trước ấy không khác nhau là bao, chẳng qua tiếng giày thể thao ngày xưa giờ đã thay bằng âm thanh của giày cao gót.
Cho đến khi đôi giày cao gót trắng tinh xảo xuất hiện trước tầm mắt anh mới ngẩng đầu lên, đứng dậy đi ra ghế sô pha: Mời ngồi.
Lộ Cẩn liếc nhìn ghế sa lon, hỏi thẳng trọng tâm: Mộ tổng tìm tôi có chuyện gì không ạ?
Mộ Trạch dựa mình vào ghế, hai chân thon dài vắt chéo, cánh tay tùy ý đặt lên ghế, liếc nhìn Lộ Cẩn.
-Bạn cũ hội ngộ cũng không được sao?
Cô mặc một chiếc váy voan màu hồng, đây là kiểu váy rất phổ biến hiện nay, gương mặt bầu bĩnh, căng mọng protein collagen khiến người ta không nhịn được muốn giơ tay ra nhéo mấy cái, ánh mắt Mộ Trạch dời xuống, một đôi chân trắng nõn thon dài, chăm sóc thật tốt.
Lộ Cẩn đứng nhìn anh, anh nói tùy ý mà tự nhiên như vậy khiến cô không đoán ra được mục đích của anh: Mộ tổng ngày ngày đều bận rộn như vậy sao tôi lại dám trễ nải thời gian của ngài?
Mộ Trạch nhìn chằm chằm vào cô chừng ba giây, vẻ ngoài của cô có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất ánh mắt đang trốn tránh.
Anh đứng dậy, từ từ đi về phía cô.
Anh thong thả, bước đi chậm rãi, tiếng bước chân trầm ổn mà có lực, trong phòng làm việc yên ắng nghe thấy rõ ràng, Lộ Cẩn cảm nhân được đôi mắt thâm thúy nơi anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình, không kiềm được siết chặt bàn tay.
Anh muốn làm gì?
Người đàn ông dừng lại, cách cô hai, ba bước chân, mở miệng hỏi: Anh nhìn giống như đàn ông đã kết hôn rồi à?
A?
Lộ Cẩn ngẩng mặt, đối diện với cặp mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô chớp mắt một cái, mặt bỗng đỏ bừng: Không có, Mộ tổng, ngài thật sự rất trẻ.
Diệp Vi đáng chết, rốt cuộc là cô ấy đã nói những gì với Mộ Trạch?
Ngài? Người đàn ông cố ý kéo dài giọng.
Anh. Lộ Cẩn vội vàng sửa lại, quẫn bách không nói được gì.
/49
|