Hiệu thuốc bắc Đổng lão gia, một người làm đang nói chuyện với một hán tử khoảng hơn ba mươi tuổi có dáng người nhỏ gầy, một mặt nghe, một mặt dùng bút ghi trên tờ giấy cầm trên tay, sau đó dán lên cái túi đặt dưới chân hán tử.** ss Gà **
Hán tử kia chắp tay thở dài thế này mới rời đi.
Đây đều là dược đưa tới đánh giá? Cố Thập Bát Nương hỏi.
Đúng a. Bành Nhất Châm gật gật đầu, ..Đổng lão gia sẽ từ trong đó tuyển vài đồ đệ... Cho dù không được tuyển, nếu như được Đổng lão gia đánh giá vài câu, như vậy cũng coi là bước đầu thành công...
Nhiều như vậy? Chu Lệ Nương cuối cùng đi tới, vừa thấy hướng đó, bĩu môi khinh thường, Đến mức này, không phải là một thợ bào chế thôi sao, như thế nào cùng đại nhân vật giống nhau, không được hắn đánh giá, thuốc này liền bán không được? Không thể kiếm ra tiền?
Bành Nhất Châm nghe vậy, trong mắt mang theo vài phần khinh thường nhìn về phía nàng, lại không có nói chuyện, lại nhìn thấy Cố Thập Bát Nương nhấc chân đi vào.
Tiểu nương tử có chuyện gì? Người làm ngoài ý muốn thấy tiểu cô nương.
Đây là dược của ta, làm phiền tiểu ca đăng ký giúp. Cố Thập Bát Nương cởi xuống cái sọt bên hông, đưa cho người làm.
Sao, dược của ngươi a. Người làm tự lý giải nói, nhận lấy, nhìn nhìn, Toàn bộ là Bò Cạp. LQĐ
Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, người làm đem sọt dược đặt xuống, lấy giấy bút, Tiểu nương tử người ở đâu?
Tiên nhân huyện Cố gia.** ss Gà ** Cố Thập Bát Nương đáp.
Người làm theo lời viết, lại hỏi Tên người làm thuốc.
Cố Thập Bát Nương.
Cố Thập Bát Nương... Cái gì? Người làm không khỏi dừng bút, ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt ôn hòa nói, Tiểu nương tử, không phải người đưa thuốc, là hỏi người làm thuốc.
Chính là ta. Cố Thập Bát Nương cười cười nói, Tiên nhân huyện, Cố gia, Cố Thập Bát Nương.
Người làm nhịn không được lại cúi đầu nhìn giỏ trúc, thế này mới viết tên lên thiếp.
Làm phiền tiểu ca. Cố Thập Bát Nương thi lễ lui ra, gặp một người làm khác hai mắt nhìn nàng, cùng một người khác châu đầu ghé tai nói chuyện.
Nhiều dược như vậy, ss Gà chờ vài ngày nữa mới biết được kết quả... Bành Nhất Châm nói.
Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, ngẩng đâu nhìn biển hiệu thuốc bắc Đổng lão gia, cùng hiệu thuốc bắc được biết không giống nhau, không có bảng hiệu, chỉ có hai chữ Đổng trạch sơn to bằng nước đen.
Đậy là bảng hiệu Lê Quý Đôn!
Đem toàn bộ Bò Cạp ra ngoài, Cố Thập Bát Nương chỉ cảm thấy trong lòng nóng hừng hực, nàng hít một hơi thật sâu, có lẽ bảy tám năm sau sau Thanh Thủy lương phẩm, toàn bộ Bò Cạp không còn là tên thuộc Thuận Hòa Đường, mà là nàng, Cố Thập Bát Nương.
Không chỉ toàn bộ Bò Cạp, còn có Thuận Hoà Đường, Thuận Hòa Đường cũng phải đổi là tên nàng, quan hệ sở hữu cùng Thẩm An Lâm gì đó, đều phải biến thành của nàng, hết thảy, cướp đi tất cả của hắn, hủy diệt hết thảy của hắn...
Chẳng qua, chuyện quan trọng nhất trước mắt... Cố Thấp Bát Nương áp chế suy nghĩ dâng lên, ánh mắt đảo qua Bành Nhất Châm như nghĩ tới cái gì, cùng với vài phần không kiên nhẫn cùng tràm phúng của Chu Lệ Nương.
Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem có hay không mua được thảo dược. Nàng cười nhạt nói.
Bành Nhất Châm cũng không có đi cùng.
Ta ở bên này đi dạo. , Hắn đối với Thập Bát Nương nói, một mặt thâm ý nhìn Chu Lệ Nương, Có chuyện gì, ngươi tới nơi này tìm ta.
Chu Lệ Nương bĩu môi, lời này của Bành Nhất Châm nghe vào tai nàng, chính là nói cho Cố Thập Bát Nương, nếu chính mình khi dễ nàng, có hắn là chỗ dựa.
Bành thúc thúc đối với Thập Bát Nương thật tốt... Nàng hì hì nở nụ cười, dùng cây quạt che miệng, tốt, thời điểm về sau các ngươi rất tốt!
Cố Thập Bát Nương cười, gật gật đầu không nói gì.
Chu Lệ Nương kéo Thập Bát Nương ra khỏi hàng loạt quầy hàng náo nhiệt, hướng con buôn lẻ tẻ bên kia qua.
Một đường này Thập Bát Nương không có nhàn rỗi, đem Viễn Chí Bò Cạp hỏi giá một lần.
Thập Bát Nương, giá mấy ngày nay, không chính xác.. Chu Lệ Nương nói với nàng, một mặt trong nghề giải thích, ...Có vài dược liệu giá sau khi qua đại hội dâng lên, mà hội có quy định, toàn bộ xem dược thương lớn năm nay tán tụng dược nào chê dược nào...
Cố Thập Bát Nương cũng không rõ ràng, nghe xong như nghĩ tới cái gì, ra vẻ trước kia nghe chưởng quầy nói qua, một dược liệu quý thì có tới ba giả, chắc là đạo lý này đi.
Viễn Chí này của ngươi bán bao nhiêu tiền? Chu Lệ Nương hỏi một người bán dược.
Đó là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, vác sọt, bên trong tràn đầy thảo dược, đều là dược mới hái.
Đây là hôm qua mới đào, tiểu thư ngươi nhìn một cái, còn tươi ... Nam nhân vội vàng đưa sọt dược tới trước mặt các nàng.
Chu Lệ Nương nhìn cũng không nhìn qua, Cố Thập Bát Nương thân thủ lục xuống dưới.
Viễn Chí không nhiều lắm, cũng được mười cân, không nhiều lắm... Nam nhân khoa tay múa chân một chút.
Hai trăm quan? Ngươi thật đúng là dám nói, khi dễ chúng ta tiểu hài tử sao? Chu Lệ Nương xuy thanh, dứt lời kéo Cố Thập Bát Nương bước đi.
Ai, tiểu thư, Viễn Chí gần đây lên giá a... Nam nhấn phía sau hô, Nếu không... Một trăm văn...
Đừng để ý đến hắn, những người này đều là buôn lậu.. Chu Lệ Nương thạo nghệ nói, lôi kéo Thập Bát Nương đi.
Cố Thấp Bát Nương chỉ đi theo nàng, nhìn và hỏi giá, các nàng rất nhanh đi đến ngã tư.
Cha, Chu Lệ Nương đột nhiên hô, bước nhanh chạy tới.
Chu chưởng quầy mang theo hai người làm, đang ở một quầy hàng chọn lựa thảo dược, Thập Bát Nương nhìn cha và con gái hai người trình diễn một màn ngẫu nhiên gặp nhau.
Chúng ta vòng vo hơn nửa ngày, Chu Lệ Nương ngoắc Thập Bát Nương kéo qua.
Chu chưởng quầy cũng không giống như Thập Bát Nương đoán chủ động nhiệt tình tiếp đón, trên mặt hắn mang theo vài phần không được tự nhiên, hướng nàng gật gật đầu xem như chào hỏi.
Cố Thập Bát Nương hơi hơi kinh ngạc, nội tâm có chút bội phục, đây mới là chân chính tâm tư cẩn thận, làm như vậy mới hợp tình hợp lý, cũng càng làm cho chính mình thả lỏng cảnh giác.
Nàng vì thế cũng gật gật đầu xem như đáp lễ, hai người ai cũng không nói chuyện.
Cha, ngươi chọn xong? Chu Lệ Nương Gà xem bọn tiểu nhị chuyên chở hàng hóa, hỏi.
Chu chưởng quầy gật gật đầu, tay lấy một ít dược đưa tới trước mặt Lệ Nương, Ngươi xem xem, hàng này như thế nào?
Đây là Thiên Ma, Cố Thập Bát Nương nhìn lướt qua, nghe cha và con gái nói chuyện.
Chu Lệ Nương cầm Thiên Ma trái phải xem xét.
Chỉ xem có thể nhìn ra cái gì... Chu chưởng quầy chỉ điểm nữ nhi.
Bên cạnh, một người làm dược lại đây, cầm lấy cung kính làm mẫu nói Tiểu thư, ngươi nên nếm một chút...
Chu Lệ Nương như bừng tỉnh nhìn Thiên Ma chán ghét lắc đầu.
Tiểu thư, ngươi xem, hôm nay dây có yếm cua đốt , bên này có cái bao màu hồng, đó chính là vẹt chính phẩm.. Người làm giải thích cho nàng.
Chu Lệ Nương cái hiểu cái không hiểu.
Cố Thập Bát Nương cũng nhịn không được vểnh tai lên nghe, mấy ngày nay cố gắng xem sách vở kết hợp lại, một mặt nghe, một mặt xem.
Tầm mắt của nàng dừng trên quầy hàng phía trước, đây là một quầy hàng không lớn không nhỏ, tràn đầy hàng hóa, một lão nhân ngồi phía sau quầy hàng, trên đầu mang theo cái nón che khuôn mặt, hắn cúi đầu, tựa hồ là ngủ gật, đối với náo nhiệt trước mặt làm như không thấy.
Quầy bán dược này bất đồng với nhà khác, Cố Thập Bát Nương nghĩ, tay tùy ý nắm lấy dược liệu gần đó, đây là Tần Bì, nhìn nhìn, nàng không khỏi nhăn mặt nhíu mày, tay dùng sức chà Tần Bì hai cái.
Tiểu cô nương, ưng cái này sao? Thanh âm lão già đột nhiên vang lên.
Cố Thấp Bát Nương ngẩng đầu nhìn lại, thấy lão bán dược kia xốc nón lên, một đôi mắt nhỏ nhìn về phía nàng.
Ta... Nàng giật mình, mới há mồm.
Thập Bát Nương bào chế Viễn Chí, nàng muốn mua Viễn Chí... Chu Lệ Nương đoạt lời trước, một mặt tay chỉ một đống Này, Viễn Chí của ngươi không ít...
Nơi đó một đống Viễn Chí trong phòng, đặt lộn xộn, thô sơ giản dị phỏng chừng có hơn trăm cân.
Viễn Chí ngươi bán thế nào? Chu Lệ Nương hỏi.
Lão nhân híp đôi mắt nhỏ chớp chớp, nhìn nhìn Thập Bát Nương, lại nhìn Chu chưỡng quỹ, tươi cười nói, Các vị đi cùng nhau?
Cố Thập Bát Nương không nói chuyện, Chu chưởng quầy hướng nàng mở miệng.
Lão trượng, ngươi nói cái giá đi. Hắn mở miệng, cũng không có thừa nhận Cố Thập Bát Nương là đi cùng, nhưng lời này lại làm người ta cho rằng bọn họ đi cùng nhau.
Nếu là chưởng quầy, coi như là khách quen, ta cũng không muốn nhiều, một trăm văn là được. Lão nhân sảng khoái đáp.
Một trăm văn mua được gần trăm cân, bào chế qua, cho dù hiện nay thấp nhất một cân là mười lăm văn, nàng vừa chuyển tay có thế kiếm đến một hai lượng bạc...!
Rất nhiều bạc a, lại nói, một trăm cân dược liệu nếu nàng chính mình lấy, ít nhất cũng phải dùng tới mười ngày nửa tháng.
Đây chính là từ lúc Cố Thập Bát Nương bán dược tới nay được một số tiền lớn, hơn nữa thực nhẹ nhàng.
Hán tử kia chắp tay thở dài thế này mới rời đi.
Đây đều là dược đưa tới đánh giá? Cố Thập Bát Nương hỏi.
Đúng a. Bành Nhất Châm gật gật đầu, ..Đổng lão gia sẽ từ trong đó tuyển vài đồ đệ... Cho dù không được tuyển, nếu như được Đổng lão gia đánh giá vài câu, như vậy cũng coi là bước đầu thành công...
Nhiều như vậy? Chu Lệ Nương cuối cùng đi tới, vừa thấy hướng đó, bĩu môi khinh thường, Đến mức này, không phải là một thợ bào chế thôi sao, như thế nào cùng đại nhân vật giống nhau, không được hắn đánh giá, thuốc này liền bán không được? Không thể kiếm ra tiền?
Bành Nhất Châm nghe vậy, trong mắt mang theo vài phần khinh thường nhìn về phía nàng, lại không có nói chuyện, lại nhìn thấy Cố Thập Bát Nương nhấc chân đi vào.
Tiểu nương tử có chuyện gì? Người làm ngoài ý muốn thấy tiểu cô nương.
Đây là dược của ta, làm phiền tiểu ca đăng ký giúp. Cố Thập Bát Nương cởi xuống cái sọt bên hông, đưa cho người làm.
Sao, dược của ngươi a. Người làm tự lý giải nói, nhận lấy, nhìn nhìn, Toàn bộ là Bò Cạp. LQĐ
Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, người làm đem sọt dược đặt xuống, lấy giấy bút, Tiểu nương tử người ở đâu?
Tiên nhân huyện Cố gia.** ss Gà ** Cố Thập Bát Nương đáp.
Người làm theo lời viết, lại hỏi Tên người làm thuốc.
Cố Thập Bát Nương.
Cố Thập Bát Nương... Cái gì? Người làm không khỏi dừng bút, ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt ôn hòa nói, Tiểu nương tử, không phải người đưa thuốc, là hỏi người làm thuốc.
Chính là ta. Cố Thập Bát Nương cười cười nói, Tiên nhân huyện, Cố gia, Cố Thập Bát Nương.
Người làm nhịn không được lại cúi đầu nhìn giỏ trúc, thế này mới viết tên lên thiếp.
Làm phiền tiểu ca. Cố Thập Bát Nương thi lễ lui ra, gặp một người làm khác hai mắt nhìn nàng, cùng một người khác châu đầu ghé tai nói chuyện.
Nhiều dược như vậy, ss Gà chờ vài ngày nữa mới biết được kết quả... Bành Nhất Châm nói.
Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, ngẩng đâu nhìn biển hiệu thuốc bắc Đổng lão gia, cùng hiệu thuốc bắc được biết không giống nhau, không có bảng hiệu, chỉ có hai chữ Đổng trạch sơn to bằng nước đen.
Đậy là bảng hiệu Lê Quý Đôn!
Đem toàn bộ Bò Cạp ra ngoài, Cố Thập Bát Nương chỉ cảm thấy trong lòng nóng hừng hực, nàng hít một hơi thật sâu, có lẽ bảy tám năm sau sau Thanh Thủy lương phẩm, toàn bộ Bò Cạp không còn là tên thuộc Thuận Hòa Đường, mà là nàng, Cố Thập Bát Nương.
Không chỉ toàn bộ Bò Cạp, còn có Thuận Hoà Đường, Thuận Hòa Đường cũng phải đổi là tên nàng, quan hệ sở hữu cùng Thẩm An Lâm gì đó, đều phải biến thành của nàng, hết thảy, cướp đi tất cả của hắn, hủy diệt hết thảy của hắn...
Chẳng qua, chuyện quan trọng nhất trước mắt... Cố Thấp Bát Nương áp chế suy nghĩ dâng lên, ánh mắt đảo qua Bành Nhất Châm như nghĩ tới cái gì, cùng với vài phần không kiên nhẫn cùng tràm phúng của Chu Lệ Nương.
Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem có hay không mua được thảo dược. Nàng cười nhạt nói.
Bành Nhất Châm cũng không có đi cùng.
Ta ở bên này đi dạo. , Hắn đối với Thập Bát Nương nói, một mặt thâm ý nhìn Chu Lệ Nương, Có chuyện gì, ngươi tới nơi này tìm ta.
Chu Lệ Nương bĩu môi, lời này của Bành Nhất Châm nghe vào tai nàng, chính là nói cho Cố Thập Bát Nương, nếu chính mình khi dễ nàng, có hắn là chỗ dựa.
Bành thúc thúc đối với Thập Bát Nương thật tốt... Nàng hì hì nở nụ cười, dùng cây quạt che miệng, tốt, thời điểm về sau các ngươi rất tốt!
Cố Thập Bát Nương cười, gật gật đầu không nói gì.
Chu Lệ Nương kéo Thập Bát Nương ra khỏi hàng loạt quầy hàng náo nhiệt, hướng con buôn lẻ tẻ bên kia qua.
Một đường này Thập Bát Nương không có nhàn rỗi, đem Viễn Chí Bò Cạp hỏi giá một lần.
Thập Bát Nương, giá mấy ngày nay, không chính xác.. Chu Lệ Nương nói với nàng, một mặt trong nghề giải thích, ...Có vài dược liệu giá sau khi qua đại hội dâng lên, mà hội có quy định, toàn bộ xem dược thương lớn năm nay tán tụng dược nào chê dược nào...
Cố Thập Bát Nương cũng không rõ ràng, nghe xong như nghĩ tới cái gì, ra vẻ trước kia nghe chưởng quầy nói qua, một dược liệu quý thì có tới ba giả, chắc là đạo lý này đi.
Viễn Chí này của ngươi bán bao nhiêu tiền? Chu Lệ Nương hỏi một người bán dược.
Đó là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, vác sọt, bên trong tràn đầy thảo dược, đều là dược mới hái.
Đây là hôm qua mới đào, tiểu thư ngươi nhìn một cái, còn tươi ... Nam nhân vội vàng đưa sọt dược tới trước mặt các nàng.
Chu Lệ Nương nhìn cũng không nhìn qua, Cố Thập Bát Nương thân thủ lục xuống dưới.
Viễn Chí không nhiều lắm, cũng được mười cân, không nhiều lắm... Nam nhân khoa tay múa chân một chút.
Hai trăm quan? Ngươi thật đúng là dám nói, khi dễ chúng ta tiểu hài tử sao? Chu Lệ Nương xuy thanh, dứt lời kéo Cố Thập Bát Nương bước đi.
Ai, tiểu thư, Viễn Chí gần đây lên giá a... Nam nhấn phía sau hô, Nếu không... Một trăm văn...
Đừng để ý đến hắn, những người này đều là buôn lậu.. Chu Lệ Nương thạo nghệ nói, lôi kéo Thập Bát Nương đi.
Cố Thấp Bát Nương chỉ đi theo nàng, nhìn và hỏi giá, các nàng rất nhanh đi đến ngã tư.
Cha, Chu Lệ Nương đột nhiên hô, bước nhanh chạy tới.
Chu chưởng quầy mang theo hai người làm, đang ở một quầy hàng chọn lựa thảo dược, Thập Bát Nương nhìn cha và con gái hai người trình diễn một màn ngẫu nhiên gặp nhau.
Chúng ta vòng vo hơn nửa ngày, Chu Lệ Nương ngoắc Thập Bát Nương kéo qua.
Chu chưởng quầy cũng không giống như Thập Bát Nương đoán chủ động nhiệt tình tiếp đón, trên mặt hắn mang theo vài phần không được tự nhiên, hướng nàng gật gật đầu xem như chào hỏi.
Cố Thập Bát Nương hơi hơi kinh ngạc, nội tâm có chút bội phục, đây mới là chân chính tâm tư cẩn thận, làm như vậy mới hợp tình hợp lý, cũng càng làm cho chính mình thả lỏng cảnh giác.
Nàng vì thế cũng gật gật đầu xem như đáp lễ, hai người ai cũng không nói chuyện.
Cha, ngươi chọn xong? Chu Lệ Nương Gà xem bọn tiểu nhị chuyên chở hàng hóa, hỏi.
Chu chưởng quầy gật gật đầu, tay lấy một ít dược đưa tới trước mặt Lệ Nương, Ngươi xem xem, hàng này như thế nào?
Đây là Thiên Ma, Cố Thập Bát Nương nhìn lướt qua, nghe cha và con gái nói chuyện.
Chu Lệ Nương cầm Thiên Ma trái phải xem xét.
Chỉ xem có thể nhìn ra cái gì... Chu chưởng quầy chỉ điểm nữ nhi.
Bên cạnh, một người làm dược lại đây, cầm lấy cung kính làm mẫu nói Tiểu thư, ngươi nên nếm một chút...
Chu Lệ Nương như bừng tỉnh nhìn Thiên Ma chán ghét lắc đầu.
Tiểu thư, ngươi xem, hôm nay dây có yếm cua đốt , bên này có cái bao màu hồng, đó chính là vẹt chính phẩm.. Người làm giải thích cho nàng.
Chu Lệ Nương cái hiểu cái không hiểu.
Cố Thập Bát Nương cũng nhịn không được vểnh tai lên nghe, mấy ngày nay cố gắng xem sách vở kết hợp lại, một mặt nghe, một mặt xem.
Tầm mắt của nàng dừng trên quầy hàng phía trước, đây là một quầy hàng không lớn không nhỏ, tràn đầy hàng hóa, một lão nhân ngồi phía sau quầy hàng, trên đầu mang theo cái nón che khuôn mặt, hắn cúi đầu, tựa hồ là ngủ gật, đối với náo nhiệt trước mặt làm như không thấy.
Quầy bán dược này bất đồng với nhà khác, Cố Thập Bát Nương nghĩ, tay tùy ý nắm lấy dược liệu gần đó, đây là Tần Bì, nhìn nhìn, nàng không khỏi nhăn mặt nhíu mày, tay dùng sức chà Tần Bì hai cái.
Tiểu cô nương, ưng cái này sao? Thanh âm lão già đột nhiên vang lên.
Cố Thấp Bát Nương ngẩng đầu nhìn lại, thấy lão bán dược kia xốc nón lên, một đôi mắt nhỏ nhìn về phía nàng.
Ta... Nàng giật mình, mới há mồm.
Thập Bát Nương bào chế Viễn Chí, nàng muốn mua Viễn Chí... Chu Lệ Nương đoạt lời trước, một mặt tay chỉ một đống Này, Viễn Chí của ngươi không ít...
Nơi đó một đống Viễn Chí trong phòng, đặt lộn xộn, thô sơ giản dị phỏng chừng có hơn trăm cân.
Viễn Chí ngươi bán thế nào? Chu Lệ Nương hỏi.
Lão nhân híp đôi mắt nhỏ chớp chớp, nhìn nhìn Thập Bát Nương, lại nhìn Chu chưỡng quỹ, tươi cười nói, Các vị đi cùng nhau?
Cố Thập Bát Nương không nói chuyện, Chu chưởng quầy hướng nàng mở miệng.
Lão trượng, ngươi nói cái giá đi. Hắn mở miệng, cũng không có thừa nhận Cố Thập Bát Nương là đi cùng, nhưng lời này lại làm người ta cho rằng bọn họ đi cùng nhau.
Nếu là chưởng quầy, coi như là khách quen, ta cũng không muốn nhiều, một trăm văn là được. Lão nhân sảng khoái đáp.
Một trăm văn mua được gần trăm cân, bào chế qua, cho dù hiện nay thấp nhất một cân là mười lăm văn, nàng vừa chuyển tay có thế kiếm đến một hai lượng bạc...!
Rất nhiều bạc a, lại nói, một trăm cân dược liệu nếu nàng chính mình lấy, ít nhất cũng phải dùng tới mười ngày nửa tháng.
Đây chính là từ lúc Cố Thập Bát Nương bán dược tới nay được một số tiền lớn, hơn nữa thực nhẹ nhàng.
/260
|