Nỗi ám ảnh về bộ râu của Giang Hoài vượt quá sức tưởng tượng của Lục Vô Túy.
Thỉnh thoảng Giang Hoài lại đặc biệt bướng bỉnh, Lục Vô Túy không hiểu tại sao cậu lại bướng bỉnh như vậy.
Hắn chỉ biết, khi Giang Hoài bướng bỉnh, ngay cả chín con bò cũng không thể kéo lại.
Hắn không tiếp tục túm râu Giang Hoài mà dùng chính sách ôn hòa: “Tôi không cạo râu của cậu, chỉ bôi thuốc có được không?”
Giang Hoài bán tín bán nghi.
Lục Vô Túy lấy thuốc chống dị ứng và thuốc bôi ngoài da từ hộp thuốc bên cạnh ra, đặt trước mặt Giang Hoài.
Giang Hoài liền bò về phía hắn.
Sau khi Lục Vô Túy bôi thuốc cho cậu xong, cũng không có ý định giật râu ra nữa.
Nhưng phản ứng của Giang Hoài lại khiến hắn phải để tâm.
Sau khi bôi thuốc cho Giang Hoài, Giang Hoài liền lên giường chúc Lục Vô Túy ngủ ngon.
Lục Vô Túy nhìn cậu ngủ, mí mắt từng chút khép lại.
Sau đó hắn đưa tay cẩn thận tháo bỏ bộ râu trên mặt Giang Hoài.
Tất cả đều đỏ và sưng lên một chút.
Hắn thực sự không biết làm thế nào mà cậu có thể chịu đựng được.
*
Giang Hoài rất ham chơi và hay quên, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cậu thậm chí còn không nhận ra rằng râu trên mặt mình đã biến mất.
Lúc chuẩn bị ăn cơm, Giang Hoài từ trên lầu đi xuống, Lục Vô Túy đã sớm ngồi ở đó đọc tạp chí.
Người bên cạnh đang chuẩn bị đồ ăn.
Chờ đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Lục Vô Túy mới hỏi: “Hôm nay chuẩn bị món gì?”
Lục Vô Túy rất ít để ý tới phương diện này.
Vì vậy, người đàn ông tùy ý nói: “Lục tiên sinh, có món bánh bao súp gạch cua mà ngài yêu cầu ngày hôm qua, còn có hai món ăn mới do đầu bếp nấu.”
Lục Vô Túy đóng cuốn tạp chí lại, không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng ngẩn ra.
Quản gia cũng đang bận, ngẩng đầu lên cũng có chút giật mình.
Không chỉ quản gia mà ngay cả những người đang chuẩn bị đồ ăn bên cạnh cũng phải choáng váng khi nhìn thấy.
Giang Hoài đã để bộ râu đó hai ngày nay, mọi người thoạt đầu đều cảm thấy rất không nhất quán.
Nhìn càng nhiều lại thực sự quen với hình tượng bộ râu trên mặt cậu.
Chợt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra.
Mọi người vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Giang Hoài hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của người khác, dụi dụi mắt, vẫn chưa tỉnh lại.
Người quản gia và những người khác thỉnh thoảng liếc nhìn.
Bọn họ không có ý gì khác, nguyên nhân chủ yếu là với khuôn mặt này của Giang Hoài, luôn khiến người khác phải nhìn hai lần.
Đặc biệt là sau khi đôi mắt đã bị bộ râu của cậu đầu độc, bọn họ càng có thể cảm nhận được vẻ đẹp hiện tại một cách sâu sắc hơn.
Quản gia hỏi: “Tiểu Giang thiếu gia, hôm nay có chuyện gì vậy…”
Lục Vô Túy tựa hồ vô tình ho khan.
Ánh mắt của mọi người rời khỏi khuôn mặt Giang Hoài, lời nói của quản gia đột nhiên dừng lại, nhanh chóng nuốt xuống.
Nhìn dáng vẻ này của Lục tiên sinh.
Bộ râu trên mặt Giang thiếu gia chắc không phải người này tháo đi?
Hẳn là, Tiểu Giang thiếu gia vẫn không biết râu trên mặt mình đã biến mất, mà đồng thời người có thể gỡ bỏ những thứ trên mặt Giang thiếu gia mà không ai để ý, chỉ có thể là Lục tiên sinh.
Họ là vợ chồng, buổi tối ngủ chung với nhau.
Tuy nhiên, nghĩ đến cuộc chiến đấu trí của Lục Vô Túy với Giang Hoài, cùng Giang Hoài phân cao thấp, quản gia luôn có một loại... cảm giác không khỏe.
Lục Vô Túy rất bình tĩnh.
Ngay cả khi Giang Hoài ăn thứ gì.
Giang Hoài vẫn không có chú ý tới bộ râu đã biến mất.
Lục Vô Túy:... Nói mình quan tâm đến cái thứ tào lao đó, là thực sự quan tâm rồi đấy.
Nói quan tâm lại trì độn thành cái dạng này.
Mà chờ tới lúc Giang Hoài nhớ đến chuyện này, đã là ngày hôm sau.
Kỳ thật, mỗi ngày cậu đều rửa mặt còn soi gương, hơn nữa không chỉ một lần.
Nhưng quá vô ý nên không nhận ra trên mặt mình có thứ gì đó thiếu vắng.
Chỉ nhớ ra khi Đường Bình Kiến nhắc nhở.
Giang Hoài sờ sờ mặt mình, ngơ ngác hỏi: “Râu của tôi đâu?”
Cậu tưởng hôm nay mình làm rơi nên muốn ngồi xuống đất để tìm.
“Không cần tìm râu, không cần tìm râu,” Đường Bình Kiến nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của Lục Vô Túy, vội vàng nói: “ Nhìn như thế này cũng rất đẹp… không, rất nam tính.”
Giang Hoài dừng lại, từ dưới gầm bàn thò mắt ra: “Thật sao?”
“Thật sự, thật sự,“ Đường Bình Kiến thuộc trình độ nói nhảm đỉnh cao, “Có lẽ lần đó là sai lầm của tôi. Nhìn cậu hôm nay, cảm thấy nam tính hơn cả việc để râu.”
Giang Hoài nghi hoặc.
Đường Bình Kiến tiếp tục nói: “Nhìn xem, động tác đứng lên cũng nam tính như vậy. Thật sự là bộ râu đó đã che giấu đi vẻ quyến rũ cá nhân đi. Bây giờ nhìn cậu so với lúc để râu còn dễ nhìn hơn.”
Tỷ lệ tin cậy của Giang Hoài là 70%.
“Thật sự rất đẹp,” Đường Bình Kiến ngạc nhiên nói, “Xem ra tôi cũng phải cạo râu đi, như vậy tốt hơn nhiều.”
Độ tin cậy tăng lên 100%.
Mắt cậu sáng lên.
Lục Vô Túy:...đau đầu thật sự.
Đường Bình Kiến, người đã lâu năm tiếp xúc với tam giáo cửu lưu*, có trình độ nói dối cao hơn người thường rất nhiều.
(*Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia
- Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Cre: vtudien.com)
Những lời nói đó dù có thái quá đến đâu thì khi thốt ra từ miệng ông cũng càng đáng tin hơn.
Nhưng... chuyện này đối với Giang Hoài cũng không có hại.
Nghĩ đến khuôn mặt sưng tấy do dị ứng, Lục Vô Túy đành chịu đựng, cũng không quản nữa.
Trong bữa sáng, một chuyện khác đã xảy ra.
Sau khi Lục Vô Túy ăn xong, đột nhiên nói với quản gia: “Tay nghề đầu bếp dạo này kém đi rồi.”
Lời nói của hắn dường như không có ý tứ gì đặc biệt.
Nhưng trong đó lại là mạch nước ngầm mãnh liệt khiến người nghe cảm thấy căng thẳng.
Giang Hoài ăn xong hai miếng còn lại, sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi thấy không sao đâu, cũng không trở nên khó ăn.”
Lục Vô Túy cười nửa miệng: “Thật sao?”
Cũng may Lục Vô Túy chỉ nói như vậy, sau đó cũng không có nói gì nữa.
Khi những lời của Lục Vô Túy ở bàn ăn truyền đến sau bếp, đó sẽ là một cảnh tượng khác.
Những người này phần lớn đều đi theo Lục Vô Túy khi hắn rời nhà cũ, bọn họ cũng quen biết lão phu nhân.
Bọn họ đều biết, mấy ngày nay Lục Vô Túy và lão phu nhân có chút không vui.
Lời nói tưởng chừng như vô tình của Lục Vô Túy khiến bọn họ bất an.
Đây là vì tức giận với lão phu nhân bên kia mà khai pháo từ bọn họ?
Nhưng trước đây Lục Vô Túy chưa từng làm loại chuyện này, hắn cùng lão phu nhân có tình cảm thâm sâu, cơ hồ chưa từng có chuyện trở mặt thành thù sau một đêm.
Hơn nữa, kể từ khi sự việc của Giang Hoài xảy ra đã gần nửa tháng, cũng không thấy hắn như vậy, tại sao lại vào lúc này phát tác?
Nhưng theo tính cách của Lục Vô Túy, không thể không có lý do mà nói ra những lời như vậy.
Quả nhiên, hai ngày sau, Lục Vô Túy muốn thay thế toàn bộ bảo mẫu và người hầu trong nhà.
Sở dĩ lần này là bởi vì có người đã nhầm lẫn về việc Giang Hoài cần ăn gì mỗi ngày, đồng thời mắc sai lầm trong công việc.
Giang Hoài mỗi ngày ăn uống vui vẻ, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng Lục Vô Túy đứng ở một bên, buông đũa trong tay xuống, đột nhiên nói: “Hôm nay ai chuẩn bị cơm?”
Lục gia có những quy tắc riêng trong việc chuẩn bị bữa ăn.
Quy tắc này vẫn chưa bị bỏ đi sau khi Lục Vô Túy chuyển ra khỏi nhà cũ và nó vẫn được sử dụng cho đến ngày nay.
Chủ muốn ăn món gì mỗi ngày thì sẽ nói với nhà bếp trước một ngày, ngày hôm sau nhà bếp sẽ làm món ăn tương ứng.
Nếu chủ không nói thì họ sẽ chọn những món mà chủ nhà thường thích ăn để nấu.
Nếu chủ nhà không biết ăn gì và nói tùy, thì đầu bếp sẽ trộn những món mình chưa từng làm với những món thường ăn vào ngày hôm đó, đề phòng trường hợp món mới không ngon, món cũ có thể thay vào.
Cho nên, các món ăn thuộc ba loại hình thức này đều có sự khác nhau.
Nhưng hôm nay nhà bếp đem lên toàn bộ đều là món mới.
Hôm nay người chuẩn bị đồ ăn được gọi tới, Lục Vô Túy nhướng mi, đột nhiên nói: “Lại là ông?”
Người đàn ông sửng sốt, kinh ngạc nói: “Lục tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi...”
“Đây không phải lần đầu tiên...” Lục Vô Túy nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần thứ ba ông đem sai món.”
Người đàn ông tái nhợt và có chút mờ mịt.
Hiển nhiên ông không biết Lục Vô Túy nhắc đến “ba lần” là từ đâu mà ra.
Không chỉ có ông, Lục Vô Túy còn sai quản gia gọi đầu bếp cùng hậu cần tới.
Trước mặt mọi người, hắn nói: “Không phải tôi cố ý muốn làm khó các người, mà là trình độ làm việc của các người gần đây khiến tôi cảm thấy không hài lòng.”
Những người này vô cùng lo lắng.
“Lúc trước tôi đã nói rõ ràng, bữa sáng chủ yếu là thanh đạm, vừa miệng, sao bữa sáng lại là bánh bao gạch cua?” Lục Vô Túy đem từng món một ra, “Nhưng bây giờ tôi hỏi ai ra lệnh cho các người, e rằng chắc cũng không nói nên lời phải không?”
Mọi người có chút há hốc mồm.
Lục Vô Túy rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Có thể là do các người rời nhà cũ quá lâu, nhiều quy tắc đã quên mất, cũng nên về nhà cũ để học lại đi.”
Cứ như vậy, những người này đều bị hắn đuổi đi.
Giang Hoài ngơ ngác.
Đường Bình Kiến thì đang nhàn nhã xỉa răng.
Giang Hoài hỏi: “Sao, sao đột nhiên lại như vậy? Bọn họ không có phạm sai lầm gì lớn chứ?”
Khi Lục Vô Túy đối mặt với cậu, sự lạnh lùng trong mắt hắn dần dần nhạt đi.
Hắn nói: “Cậu không cần phải xen vào chuyện này.”
Giang Hoài tức giận tới mức phồng má.
Hắn cảm thấy Lục Vô Túy đang vô cớ gây rắc rối rõ ràng người ta không có làm gì, hắn lại đem người ta đuổi đi.
Khi cậu định nhờ Đường Bình Kiến giúp đỡ, ông ấy lại phớt lờ và nói: “Đừng lôi tôi vào chuyện của Lục gia các người.”
Giang Hoài càng tức giận hơn.
Lúc này quản gia bước tới hỏi Lục Vô Túy: “Lục tiên sinh, đầu bếp bên trong xác thực chưa từng làm gì cả, ngài có muốn gọi ông ấy quay lại không?”
“Không cần,” Lục Vô Túy nói, “Lão phu nhân sẽ không làm khó hắn, nhìn thấy đám người này, bà ấy hẳn là hiểu ý của tôi.”
Giang Hoài bối rối.
Cậu vẫn còn tức giận, mặt sưng húp bỏ đũa xuống: “Tôi không ăn.”
Lục Vô Túy nhìn bữa ăn gần như đã ăn xong của cậu:...
Đang dọa ai thế?
Đầu óc không thông minh nhưng tính tình cũng không nhỏ.
Động thái của Lục Vô Túy là để cảnh cáo lão phu nhân rằng bà đã đưa tay ra quá xa, đồng thời cũng muốn loại bỏ “con mắt” của bà xung quanh mình.
Giang Hoài không cách nào trút được cơn giận.
Dù sao hắn cũng phải làm cho Giang Hoài hết giận.
*
Việc thay đổi đầu bếp là một sự kiện tương đối lớn trong cuộc sống tương đối yên bình của họ.
Nhưng cũng không lớn lắm, sau khi những người đó bị đuổi đi, Lục Vô Túy rất nhanh đã tìm được một đầu bếp mới, hương vị nấu nướng cũng không kém gì lần trước.
Cuộc sống của họ nhanh chóng trở lại bình yên.
Chính là Giang Hoài không tha thứ cho Lục Vô Túy và Đường Bình Kiến, ngay cả quản gia cũng bị giận chó đánh mèo.
Họ đều là những người xấu.
Dù rất tức giận nhưng sau khi đầu bếp mới đến, cậu lại là người ăn ngon nhất, một bữa có thể ăn hai bát cơm, giống như một con heo vậy.
Cậu cũng không phải là người giỏi gây ra chiến tranh lạnh.
Rõ ràng là chiến tranh lạnh, nhưng khi gặp chuyện vui, vẫn sẽ chia sẻ với người khác, một giây trước khi nói chuyện với người ta xong, giây tiếp theo lại nhận ra điều gì đó, vội ngậm miệng lại.
Bởi vì điều này, Lục Vô Túy không có để ý.
Sau khi Lục Vô Túy đưa đầu bếp và người chuẩn bị đồ ăn trả về nhà cũ, hắn lại lần lượt thay thế không ít người trong Lục gia.
Có thể nói là thay máu hoàn toàn.
Khi Giang Hoài khó tìm được gương mặt quen thuộc nào, Lục Vô Túy liền bảo hắn đã thuê giáo viên cho cậu.
Giang Hoài: “...”
Người này, luôn thích giáng cho cậu một đòn chí mạng trong thời điểm bình yên nhất.
“Người đó là giáo viên dạy chuyên ngành của cậu,“ Lục Vô Túy nói, “Ngày mai anh ta đến đây, bắt đầu giảng bài từ lúc cậu nghỉ học. Nếu học tốt thì có thể trực tiếp quay lại trường học, bài thi cuối kỳ và bằng tốt nghiệp đều như nhau.”
Điều này tương đương với việc Giang Hoài không có tạm nghỉ học.
Chỉ là địa điểm học được thay đổi từ lớp học về nhà, và giáo viên sẽ dạy theo hình thức 1:1.
Gần đây Lão phu nhân bên kia cũng không thả lỏng, chỉ có thể tạm thời như vậy.
Chờ bên kia thả lỏng một chút, thì việc đưa Giang Hoài về trường học cũng không có gì là khó khăn.
Giang Hoài: “...”
Cậu đã từng nghĩ mình là một học sinh tốt.
Nhưng sau khi nghỉ phép, đột nhiên cảm thấy học tập thật là mệt mỏi.
Rốt cuộc một con chim không thích tự do thì chắc chắn nó chưa bao giờ tận hưởng bầu trời.
Mà cậu là một con chim tận hưởng bầu trời!
*
Giang Hoài dường như đang mắc phải hội chứng trước khai giảng.
Biểu hiện cụ thể là không muốn đến trường, không muốn đến lớp, muốn khóc khi gặp thầy.
Lục Vô Túy hoàn toàn không biết những chuyện này.
Ban ngày, khi Lục Vô Túy rời giường chạy bộ, Giang Hoài lần đầu tiên thức dậy sớm hơn hắn một chút.
Lúc Lục Vô Túy đang mặc quần áo, Giang Hoài nhìn hắn mặc đồ.
Lúc hắn chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, Giang Hoài liền không chút do dự đi theo.
Cậu đi theo Lục Vô Túy từng bước một, có ý định treo lên trên người Lục Vô Túy.
Cuối cùng, chính Lục Vô Túy thấy cậu chạy quá vất vả nên đại phát từ bi dừng lại.
Hắn hỏi: “ Cậu muốn làm gì?”
Giang Hoài suýt nữa đụng vào lưng hắn, nhưng sau khi được đỡ một chút, liền ổn định lại.
Cậu khẽ thở dài, đôi má trắng như tuyết ửng hồng.
Lục Vô Túy ánh mắt tối sầm.
“Tôi...” Giang Hoài lắp bắp.
Năm chữ “Tôi không muốn đi học” không thể thốt ra khỏi miệng.
Cậu là một học sinh tốt.
Nếu không phải là học sinh điểm cao nhất thì cậu cũng chắc chắn là học sinh tuân thủ quy tắc nhất.
Nhưng bây giờ, cậu lại không muốn đi học!
Thật là một điều khủng khiếp.
Nhìn thấy Giang Hoài lắp bắp không giải thích được vì sao, Lục Vô Túy kiềm chế hắc ám trong mắt.
Hắn cảm thấy có thể tâm lý của mình có vấn đề gì đó.
Bằng không tại sao lúc hắn nhìn thấy Giang Hoài nói chuyện với mình, mà hắn chỉ nhìn thấy cái miệng đỏ bừng của Giang Hoài?
Khi hắn nhìn thấy Giang Hoài mím môi, cắn tới cắn lui.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là - giá như hắn là hàm răng đó.
Cho dù Giang Hoài đang nói gì, hắn cũng hoàn toàn không nghe được.
Nhưng Giang Hoài cái gì cũng đều không hiểu.
Cậu không hề biết rằng người ngủ cùng mình mỗi buổi tối lại có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy đối với mình.
Có những cái thậm chí còn tồi tệ hơn.
Trong những suy nghĩ đó, khuôn mặt gần như muốn khóc của Giang Hoài đều hướng về hắn.
Giang Hoài lắp bắp một lúc lâu mới mở miệng nói “Tôi muốn chạy với anh.”
Cậu là một học sinh tốt.
Thì làm sao có thể không đến trường được?
Lục Vô Túy không biết trong lòng cậu xoay chuyển như thế nào, nhưng hắn cũng hiểu rằng có điều bất thường tất có chuyện.
Phải biết rằng, vài ngày trước đó Giang Hoài còn không nói chuyện với hắn.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn đã giải quyết được vấn đề đi học của Giang Hoài.
......Giang Hoài cảm động à?
____________________________________________
* Bánh bao súp gạch cua.
- Bánh bao súp gạch cua Tĩnh Giang - Đặc sản bánh bao Trung Quốc
Bánh bao súp gạch cua Tĩnh Giang không nổi tiếng ở nước ngoài nhưng rất được nhiều người Trung Quốc ăn tẩm bổ. Dù cũng có phần nước súp bên trong như tiểu long bao nổi tiếng và cách ăn tương tự, nhưng phần súp của món này có mùi vị khác hoàn toàn. Khi ăn, ta có thể liên tưởng đến món súp cua đặc sệt thơm lừng nhưng phần nguyên liệu có chút cao cấp hơn khi dùng gạch cua để nấu tạo màu đỏ cam cực đẹp.
Thỉnh thoảng Giang Hoài lại đặc biệt bướng bỉnh, Lục Vô Túy không hiểu tại sao cậu lại bướng bỉnh như vậy.
Hắn chỉ biết, khi Giang Hoài bướng bỉnh, ngay cả chín con bò cũng không thể kéo lại.
Hắn không tiếp tục túm râu Giang Hoài mà dùng chính sách ôn hòa: “Tôi không cạo râu của cậu, chỉ bôi thuốc có được không?”
Giang Hoài bán tín bán nghi.
Lục Vô Túy lấy thuốc chống dị ứng và thuốc bôi ngoài da từ hộp thuốc bên cạnh ra, đặt trước mặt Giang Hoài.
Giang Hoài liền bò về phía hắn.
Sau khi Lục Vô Túy bôi thuốc cho cậu xong, cũng không có ý định giật râu ra nữa.
Nhưng phản ứng của Giang Hoài lại khiến hắn phải để tâm.
Sau khi bôi thuốc cho Giang Hoài, Giang Hoài liền lên giường chúc Lục Vô Túy ngủ ngon.
Lục Vô Túy nhìn cậu ngủ, mí mắt từng chút khép lại.
Sau đó hắn đưa tay cẩn thận tháo bỏ bộ râu trên mặt Giang Hoài.
Tất cả đều đỏ và sưng lên một chút.
Hắn thực sự không biết làm thế nào mà cậu có thể chịu đựng được.
*
Giang Hoài rất ham chơi và hay quên, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cậu thậm chí còn không nhận ra rằng râu trên mặt mình đã biến mất.
Lúc chuẩn bị ăn cơm, Giang Hoài từ trên lầu đi xuống, Lục Vô Túy đã sớm ngồi ở đó đọc tạp chí.
Người bên cạnh đang chuẩn bị đồ ăn.
Chờ đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Lục Vô Túy mới hỏi: “Hôm nay chuẩn bị món gì?”
Lục Vô Túy rất ít để ý tới phương diện này.
Vì vậy, người đàn ông tùy ý nói: “Lục tiên sinh, có món bánh bao súp gạch cua mà ngài yêu cầu ngày hôm qua, còn có hai món ăn mới do đầu bếp nấu.”
Lục Vô Túy đóng cuốn tạp chí lại, không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng ngẩn ra.
Quản gia cũng đang bận, ngẩng đầu lên cũng có chút giật mình.
Không chỉ quản gia mà ngay cả những người đang chuẩn bị đồ ăn bên cạnh cũng phải choáng váng khi nhìn thấy.
Giang Hoài đã để bộ râu đó hai ngày nay, mọi người thoạt đầu đều cảm thấy rất không nhất quán.
Nhìn càng nhiều lại thực sự quen với hình tượng bộ râu trên mặt cậu.
Chợt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra.
Mọi người vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Giang Hoài hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của người khác, dụi dụi mắt, vẫn chưa tỉnh lại.
Người quản gia và những người khác thỉnh thoảng liếc nhìn.
Bọn họ không có ý gì khác, nguyên nhân chủ yếu là với khuôn mặt này của Giang Hoài, luôn khiến người khác phải nhìn hai lần.
Đặc biệt là sau khi đôi mắt đã bị bộ râu của cậu đầu độc, bọn họ càng có thể cảm nhận được vẻ đẹp hiện tại một cách sâu sắc hơn.
Quản gia hỏi: “Tiểu Giang thiếu gia, hôm nay có chuyện gì vậy…”
Lục Vô Túy tựa hồ vô tình ho khan.
Ánh mắt của mọi người rời khỏi khuôn mặt Giang Hoài, lời nói của quản gia đột nhiên dừng lại, nhanh chóng nuốt xuống.
Nhìn dáng vẻ này của Lục tiên sinh.
Bộ râu trên mặt Giang thiếu gia chắc không phải người này tháo đi?
Hẳn là, Tiểu Giang thiếu gia vẫn không biết râu trên mặt mình đã biến mất, mà đồng thời người có thể gỡ bỏ những thứ trên mặt Giang thiếu gia mà không ai để ý, chỉ có thể là Lục tiên sinh.
Họ là vợ chồng, buổi tối ngủ chung với nhau.
Tuy nhiên, nghĩ đến cuộc chiến đấu trí của Lục Vô Túy với Giang Hoài, cùng Giang Hoài phân cao thấp, quản gia luôn có một loại... cảm giác không khỏe.
Lục Vô Túy rất bình tĩnh.
Ngay cả khi Giang Hoài ăn thứ gì.
Giang Hoài vẫn không có chú ý tới bộ râu đã biến mất.
Lục Vô Túy:... Nói mình quan tâm đến cái thứ tào lao đó, là thực sự quan tâm rồi đấy.
Nói quan tâm lại trì độn thành cái dạng này.
Mà chờ tới lúc Giang Hoài nhớ đến chuyện này, đã là ngày hôm sau.
Kỳ thật, mỗi ngày cậu đều rửa mặt còn soi gương, hơn nữa không chỉ một lần.
Nhưng quá vô ý nên không nhận ra trên mặt mình có thứ gì đó thiếu vắng.
Chỉ nhớ ra khi Đường Bình Kiến nhắc nhở.
Giang Hoài sờ sờ mặt mình, ngơ ngác hỏi: “Râu của tôi đâu?”
Cậu tưởng hôm nay mình làm rơi nên muốn ngồi xuống đất để tìm.
“Không cần tìm râu, không cần tìm râu,” Đường Bình Kiến nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của Lục Vô Túy, vội vàng nói: “ Nhìn như thế này cũng rất đẹp… không, rất nam tính.”
Giang Hoài dừng lại, từ dưới gầm bàn thò mắt ra: “Thật sao?”
“Thật sự, thật sự,“ Đường Bình Kiến thuộc trình độ nói nhảm đỉnh cao, “Có lẽ lần đó là sai lầm của tôi. Nhìn cậu hôm nay, cảm thấy nam tính hơn cả việc để râu.”
Giang Hoài nghi hoặc.
Đường Bình Kiến tiếp tục nói: “Nhìn xem, động tác đứng lên cũng nam tính như vậy. Thật sự là bộ râu đó đã che giấu đi vẻ quyến rũ cá nhân đi. Bây giờ nhìn cậu so với lúc để râu còn dễ nhìn hơn.”
Tỷ lệ tin cậy của Giang Hoài là 70%.
“Thật sự rất đẹp,” Đường Bình Kiến ngạc nhiên nói, “Xem ra tôi cũng phải cạo râu đi, như vậy tốt hơn nhiều.”
Độ tin cậy tăng lên 100%.
Mắt cậu sáng lên.
Lục Vô Túy:...đau đầu thật sự.
Đường Bình Kiến, người đã lâu năm tiếp xúc với tam giáo cửu lưu*, có trình độ nói dối cao hơn người thường rất nhiều.
(*Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia
- Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Cre: vtudien.com)
Những lời nói đó dù có thái quá đến đâu thì khi thốt ra từ miệng ông cũng càng đáng tin hơn.
Nhưng... chuyện này đối với Giang Hoài cũng không có hại.
Nghĩ đến khuôn mặt sưng tấy do dị ứng, Lục Vô Túy đành chịu đựng, cũng không quản nữa.
Trong bữa sáng, một chuyện khác đã xảy ra.
Sau khi Lục Vô Túy ăn xong, đột nhiên nói với quản gia: “Tay nghề đầu bếp dạo này kém đi rồi.”
Lời nói của hắn dường như không có ý tứ gì đặc biệt.
Nhưng trong đó lại là mạch nước ngầm mãnh liệt khiến người nghe cảm thấy căng thẳng.
Giang Hoài ăn xong hai miếng còn lại, sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi thấy không sao đâu, cũng không trở nên khó ăn.”
Lục Vô Túy cười nửa miệng: “Thật sao?”
Cũng may Lục Vô Túy chỉ nói như vậy, sau đó cũng không có nói gì nữa.
Khi những lời của Lục Vô Túy ở bàn ăn truyền đến sau bếp, đó sẽ là một cảnh tượng khác.
Những người này phần lớn đều đi theo Lục Vô Túy khi hắn rời nhà cũ, bọn họ cũng quen biết lão phu nhân.
Bọn họ đều biết, mấy ngày nay Lục Vô Túy và lão phu nhân có chút không vui.
Lời nói tưởng chừng như vô tình của Lục Vô Túy khiến bọn họ bất an.
Đây là vì tức giận với lão phu nhân bên kia mà khai pháo từ bọn họ?
Nhưng trước đây Lục Vô Túy chưa từng làm loại chuyện này, hắn cùng lão phu nhân có tình cảm thâm sâu, cơ hồ chưa từng có chuyện trở mặt thành thù sau một đêm.
Hơn nữa, kể từ khi sự việc của Giang Hoài xảy ra đã gần nửa tháng, cũng không thấy hắn như vậy, tại sao lại vào lúc này phát tác?
Nhưng theo tính cách của Lục Vô Túy, không thể không có lý do mà nói ra những lời như vậy.
Quả nhiên, hai ngày sau, Lục Vô Túy muốn thay thế toàn bộ bảo mẫu và người hầu trong nhà.
Sở dĩ lần này là bởi vì có người đã nhầm lẫn về việc Giang Hoài cần ăn gì mỗi ngày, đồng thời mắc sai lầm trong công việc.
Giang Hoài mỗi ngày ăn uống vui vẻ, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng Lục Vô Túy đứng ở một bên, buông đũa trong tay xuống, đột nhiên nói: “Hôm nay ai chuẩn bị cơm?”
Lục gia có những quy tắc riêng trong việc chuẩn bị bữa ăn.
Quy tắc này vẫn chưa bị bỏ đi sau khi Lục Vô Túy chuyển ra khỏi nhà cũ và nó vẫn được sử dụng cho đến ngày nay.
Chủ muốn ăn món gì mỗi ngày thì sẽ nói với nhà bếp trước một ngày, ngày hôm sau nhà bếp sẽ làm món ăn tương ứng.
Nếu chủ không nói thì họ sẽ chọn những món mà chủ nhà thường thích ăn để nấu.
Nếu chủ nhà không biết ăn gì và nói tùy, thì đầu bếp sẽ trộn những món mình chưa từng làm với những món thường ăn vào ngày hôm đó, đề phòng trường hợp món mới không ngon, món cũ có thể thay vào.
Cho nên, các món ăn thuộc ba loại hình thức này đều có sự khác nhau.
Nhưng hôm nay nhà bếp đem lên toàn bộ đều là món mới.
Hôm nay người chuẩn bị đồ ăn được gọi tới, Lục Vô Túy nhướng mi, đột nhiên nói: “Lại là ông?”
Người đàn ông sửng sốt, kinh ngạc nói: “Lục tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi...”
“Đây không phải lần đầu tiên...” Lục Vô Túy nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần thứ ba ông đem sai món.”
Người đàn ông tái nhợt và có chút mờ mịt.
Hiển nhiên ông không biết Lục Vô Túy nhắc đến “ba lần” là từ đâu mà ra.
Không chỉ có ông, Lục Vô Túy còn sai quản gia gọi đầu bếp cùng hậu cần tới.
Trước mặt mọi người, hắn nói: “Không phải tôi cố ý muốn làm khó các người, mà là trình độ làm việc của các người gần đây khiến tôi cảm thấy không hài lòng.”
Những người này vô cùng lo lắng.
“Lúc trước tôi đã nói rõ ràng, bữa sáng chủ yếu là thanh đạm, vừa miệng, sao bữa sáng lại là bánh bao gạch cua?” Lục Vô Túy đem từng món một ra, “Nhưng bây giờ tôi hỏi ai ra lệnh cho các người, e rằng chắc cũng không nói nên lời phải không?”
Mọi người có chút há hốc mồm.
Lục Vô Túy rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Có thể là do các người rời nhà cũ quá lâu, nhiều quy tắc đã quên mất, cũng nên về nhà cũ để học lại đi.”
Cứ như vậy, những người này đều bị hắn đuổi đi.
Giang Hoài ngơ ngác.
Đường Bình Kiến thì đang nhàn nhã xỉa răng.
Giang Hoài hỏi: “Sao, sao đột nhiên lại như vậy? Bọn họ không có phạm sai lầm gì lớn chứ?”
Khi Lục Vô Túy đối mặt với cậu, sự lạnh lùng trong mắt hắn dần dần nhạt đi.
Hắn nói: “Cậu không cần phải xen vào chuyện này.”
Giang Hoài tức giận tới mức phồng má.
Hắn cảm thấy Lục Vô Túy đang vô cớ gây rắc rối rõ ràng người ta không có làm gì, hắn lại đem người ta đuổi đi.
Khi cậu định nhờ Đường Bình Kiến giúp đỡ, ông ấy lại phớt lờ và nói: “Đừng lôi tôi vào chuyện của Lục gia các người.”
Giang Hoài càng tức giận hơn.
Lúc này quản gia bước tới hỏi Lục Vô Túy: “Lục tiên sinh, đầu bếp bên trong xác thực chưa từng làm gì cả, ngài có muốn gọi ông ấy quay lại không?”
“Không cần,” Lục Vô Túy nói, “Lão phu nhân sẽ không làm khó hắn, nhìn thấy đám người này, bà ấy hẳn là hiểu ý của tôi.”
Giang Hoài bối rối.
Cậu vẫn còn tức giận, mặt sưng húp bỏ đũa xuống: “Tôi không ăn.”
Lục Vô Túy nhìn bữa ăn gần như đã ăn xong của cậu:...
Đang dọa ai thế?
Đầu óc không thông minh nhưng tính tình cũng không nhỏ.
Động thái của Lục Vô Túy là để cảnh cáo lão phu nhân rằng bà đã đưa tay ra quá xa, đồng thời cũng muốn loại bỏ “con mắt” của bà xung quanh mình.
Giang Hoài không cách nào trút được cơn giận.
Dù sao hắn cũng phải làm cho Giang Hoài hết giận.
*
Việc thay đổi đầu bếp là một sự kiện tương đối lớn trong cuộc sống tương đối yên bình của họ.
Nhưng cũng không lớn lắm, sau khi những người đó bị đuổi đi, Lục Vô Túy rất nhanh đã tìm được một đầu bếp mới, hương vị nấu nướng cũng không kém gì lần trước.
Cuộc sống của họ nhanh chóng trở lại bình yên.
Chính là Giang Hoài không tha thứ cho Lục Vô Túy và Đường Bình Kiến, ngay cả quản gia cũng bị giận chó đánh mèo.
Họ đều là những người xấu.
Dù rất tức giận nhưng sau khi đầu bếp mới đến, cậu lại là người ăn ngon nhất, một bữa có thể ăn hai bát cơm, giống như một con heo vậy.
Cậu cũng không phải là người giỏi gây ra chiến tranh lạnh.
Rõ ràng là chiến tranh lạnh, nhưng khi gặp chuyện vui, vẫn sẽ chia sẻ với người khác, một giây trước khi nói chuyện với người ta xong, giây tiếp theo lại nhận ra điều gì đó, vội ngậm miệng lại.
Bởi vì điều này, Lục Vô Túy không có để ý.
Sau khi Lục Vô Túy đưa đầu bếp và người chuẩn bị đồ ăn trả về nhà cũ, hắn lại lần lượt thay thế không ít người trong Lục gia.
Có thể nói là thay máu hoàn toàn.
Khi Giang Hoài khó tìm được gương mặt quen thuộc nào, Lục Vô Túy liền bảo hắn đã thuê giáo viên cho cậu.
Giang Hoài: “...”
Người này, luôn thích giáng cho cậu một đòn chí mạng trong thời điểm bình yên nhất.
“Người đó là giáo viên dạy chuyên ngành của cậu,“ Lục Vô Túy nói, “Ngày mai anh ta đến đây, bắt đầu giảng bài từ lúc cậu nghỉ học. Nếu học tốt thì có thể trực tiếp quay lại trường học, bài thi cuối kỳ và bằng tốt nghiệp đều như nhau.”
Điều này tương đương với việc Giang Hoài không có tạm nghỉ học.
Chỉ là địa điểm học được thay đổi từ lớp học về nhà, và giáo viên sẽ dạy theo hình thức 1:1.
Gần đây Lão phu nhân bên kia cũng không thả lỏng, chỉ có thể tạm thời như vậy.
Chờ bên kia thả lỏng một chút, thì việc đưa Giang Hoài về trường học cũng không có gì là khó khăn.
Giang Hoài: “...”
Cậu đã từng nghĩ mình là một học sinh tốt.
Nhưng sau khi nghỉ phép, đột nhiên cảm thấy học tập thật là mệt mỏi.
Rốt cuộc một con chim không thích tự do thì chắc chắn nó chưa bao giờ tận hưởng bầu trời.
Mà cậu là một con chim tận hưởng bầu trời!
*
Giang Hoài dường như đang mắc phải hội chứng trước khai giảng.
Biểu hiện cụ thể là không muốn đến trường, không muốn đến lớp, muốn khóc khi gặp thầy.
Lục Vô Túy hoàn toàn không biết những chuyện này.
Ban ngày, khi Lục Vô Túy rời giường chạy bộ, Giang Hoài lần đầu tiên thức dậy sớm hơn hắn một chút.
Lúc Lục Vô Túy đang mặc quần áo, Giang Hoài nhìn hắn mặc đồ.
Lúc hắn chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, Giang Hoài liền không chút do dự đi theo.
Cậu đi theo Lục Vô Túy từng bước một, có ý định treo lên trên người Lục Vô Túy.
Cuối cùng, chính Lục Vô Túy thấy cậu chạy quá vất vả nên đại phát từ bi dừng lại.
Hắn hỏi: “ Cậu muốn làm gì?”
Giang Hoài suýt nữa đụng vào lưng hắn, nhưng sau khi được đỡ một chút, liền ổn định lại.
Cậu khẽ thở dài, đôi má trắng như tuyết ửng hồng.
Lục Vô Túy ánh mắt tối sầm.
“Tôi...” Giang Hoài lắp bắp.
Năm chữ “Tôi không muốn đi học” không thể thốt ra khỏi miệng.
Cậu là một học sinh tốt.
Nếu không phải là học sinh điểm cao nhất thì cậu cũng chắc chắn là học sinh tuân thủ quy tắc nhất.
Nhưng bây giờ, cậu lại không muốn đi học!
Thật là một điều khủng khiếp.
Nhìn thấy Giang Hoài lắp bắp không giải thích được vì sao, Lục Vô Túy kiềm chế hắc ám trong mắt.
Hắn cảm thấy có thể tâm lý của mình có vấn đề gì đó.
Bằng không tại sao lúc hắn nhìn thấy Giang Hoài nói chuyện với mình, mà hắn chỉ nhìn thấy cái miệng đỏ bừng của Giang Hoài?
Khi hắn nhìn thấy Giang Hoài mím môi, cắn tới cắn lui.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là - giá như hắn là hàm răng đó.
Cho dù Giang Hoài đang nói gì, hắn cũng hoàn toàn không nghe được.
Nhưng Giang Hoài cái gì cũng đều không hiểu.
Cậu không hề biết rằng người ngủ cùng mình mỗi buổi tối lại có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy đối với mình.
Có những cái thậm chí còn tồi tệ hơn.
Trong những suy nghĩ đó, khuôn mặt gần như muốn khóc của Giang Hoài đều hướng về hắn.
Giang Hoài lắp bắp một lúc lâu mới mở miệng nói “Tôi muốn chạy với anh.”
Cậu là một học sinh tốt.
Thì làm sao có thể không đến trường được?
Lục Vô Túy không biết trong lòng cậu xoay chuyển như thế nào, nhưng hắn cũng hiểu rằng có điều bất thường tất có chuyện.
Phải biết rằng, vài ngày trước đó Giang Hoài còn không nói chuyện với hắn.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn đã giải quyết được vấn đề đi học của Giang Hoài.
......Giang Hoài cảm động à?
____________________________________________
* Bánh bao súp gạch cua.
- Bánh bao súp gạch cua Tĩnh Giang - Đặc sản bánh bao Trung Quốc
Bánh bao súp gạch cua Tĩnh Giang không nổi tiếng ở nước ngoài nhưng rất được nhiều người Trung Quốc ăn tẩm bổ. Dù cũng có phần nước súp bên trong như tiểu long bao nổi tiếng và cách ăn tương tự, nhưng phần súp của món này có mùi vị khác hoàn toàn. Khi ăn, ta có thể liên tưởng đến món súp cua đặc sệt thơm lừng nhưng phần nguyên liệu có chút cao cấp hơn khi dùng gạch cua để nấu tạo màu đỏ cam cực đẹp.
/114
|