Về nhà dưỡng thai là có ý gì?
Vậy là...không sao hết?
Giang Hoài cùng Lục Vô Túy nhìn nhau, đều thấy được trên mặt nhau vẻ bừng tỉnh như trút được gánh nặng.
Dù sao, cả hai đều đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện tồi tệ nhất.
Các bác sĩ trước đó đã chẩn đoán sai, mặc dù đã kiểm tra lại và đều ổn nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm, lần này là Trâu Hiên kiểm tra cuối cùng cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
“Trừ việc em ấy mang thai…” Lục Vô Túy lại nghĩ đến chuyện khác, “Cơ thể em ấy có vấn đề gì không?”
“Vấn đề khác?” Trâu Hiên có chút kinh ngạc, “Các người khám ra được bệnh khác sao?”
Lục Vô Túy nói: “Không có.”
“Ngoại trừ một số phản ứng đặc biệt khi mang thai,” Trâu Hiên nói, “Mọi thứ khác đều chứng tỏ cậu ấy khỏe mạnh.”
Lục Vô Túy hơi khựng lại.
Hắn trịnh trọng nói: “Cám ơn ngài, không còn gì nữa.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Vô Túy thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Không chỉ có hắn, Giang Hoài cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Cậu cảm thấy ảnh hưởng của kiếp trước đối với cậu vào lúc này gần như đã tiêu tan.
Có lẽ căn bệnh mà cậu mắc phải ở kiếp trước quả thực đã ở rất xa và không liên quan gì đến nhau nữa.
Lục Vô Túy nắm chặt tay cậu.
Lòng bàn tay cả hai đều đổ mồ hôi.
Lục Vô Túy hỏi cậu: “Hôm nay em có muốn ăn gì không?”
Tâm trạng vui vẻ của Giang Hoài không kéo dài được ba giây.
Toàn thân cậu cứng đờ, ánh mắt đảo quanh, hỏi: “Hôm nay tôi muốn ăn KFC?”
Thực ra cậu cũng không thực sự muốn ăn KFC.
Chỉ là Lục Vô Túy nấu cơm thật sự khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Ăn một lần sẽ không bao giờ quên, cũng không muốn ăn lần thứ hai - dù cậu đã ăn lần thứ hai rồi.
Lục Vô Túy nhướng mày.
Không cần phải nói, ý của hắn đã được bộc lộ qua vẻ mặt.
Em nghĩ là có thể sao?
Giang Hoài: “...”
Trong cuộc sống ai mà không có một ước mơ.
“Không phải là không thể ăn KFC,” Lục Vô Túy có chút ý xấu nói: “Nhưng mà, vậy thì chúng ta không cần đi đến khu phố người Hoa?”
Giang Hoài ngây người một chút, mới có phản ứng.
Trong ánh mắt trêu chọc của Lục Vô Túy, cậu hiểu được: “Anh muốn dẫn tôi đi ăn đồ ngon sao?”
Lục Vô Túy kinh ngạc: “Phải không? Nhưng mà không phải em muốn ăn KFC sao?”
“Không, tôi cũng không muốn ăn lắm,” Giang Hoài túm lấy vai Lục Vô Túy, “Đi thôi!”
Nhưng Lục Vô Túy không hề di chuyển theo động tác của cậu.
Giọng nói của Giang Hoài nhẹ nhàng mang theo điểm lấy lòng, hỏi hắn: “Được không?”
Lục Vô Túy nhất thời không thể diễn tả được cảm giác của mình.
Hắn muốn ngay lập tức hôn Giang Hoài.
Cuối cùng hắn cũng di chuyển, sau khi lên xe thắt dây an toàn cho Giang Hoài.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, trên khuôn mặt trắng nõn như sữa của Giang Hoài còn mang theo một tia kích động, đầy mong đợi nhìn hắn.
Lục Vô Túy cong khóe môi, cúi đầu, dùng sức cắn vào miệng Giang Hoài.
Giang Hoài: “...”
Giận mà không dám nói gì.
*
Giang Hoài đã bắt đầu đi học, bụng miễn cưỡng có thể che được. Nếu chọn trang phục phù hợp, trông sẽ không béo nhưng nếu chọn trang phục không phù hợp bụng sẽ lộ rõ.
Thoạt nhìn cậu có vẻ gầy.
Nếu nhìn kỹ hơn, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng cậu chỉ béo mà không nghĩ đến chuyện mang thai.
Lần này khai giảng mà không có Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ, Giang Hoài có chút không thoải mái.
Chu Tiểu Ngải vẫn luôn là bạn thân của cậu, từ lúc đi học hai người đã không thể tách ra, thường ăn cơm với nhau sau giờ học, đã nhiều năm như vậy.
Cũng may, dù không thể gặp nhau trực tiếp nhưng vẫn có thể gọi điện video thường xuyên.
Bạn cùng lớp của cậu đều tốt bụng.
Mọi người đều là sinh viên trao đổi, người ở dị quốc tha hương, đối xử với đồng bào đều khá bao dung, sưởi ấm cho nhau.
Giang Hoài không tốn nhiều công sức để hòa nhập, những người này coi cậu như người nhà.
Tuy nhiên, vẫn có một số khác biệt giữa cậu và những người bạn cùng lớp này.
Giao thông ở nước ngoài vẫn chưa phát triển hoàn toàn và trường học của họ cũng không nằm trong một con phố sầm uất.
Họ đều là du học sinh, ở nước này không có ô tô là chuyện bình thường, thuê taxi còn xa xỉ hơn, nhưng không ai có giống Giang Hoài có xe chuyên dụng đưa đón hằng ngày.
Lúc đầu cũng không có bao nhiêu người chú ý chuyện này.
Cũng có một lần, lúc bọn họ kết thúc giờ học muộn một chút và một số bạn cùng lớp cùng nhau bước ra ngoài.
Giang Hoài đứng ở bên cạnh, nghe bọn họ than phiền về các bạn học khác, cậu cũng không tham gia.
“Ê đ*, cậu có biết gần đây Jennifer đang cặp kè với Rick không?”
“Má ơi, không phải cô ta mới chia tay bạn trai cũ mấy ngày trước sao?”
“Tôi nghe nói cô ấy quen với Rick vì anh ta giàu có. Sau khi quen không được bao lâu, là cô ta bắt đầu xin tiền Rick không biết ngại luôn má.”
“Đm, quan hệ của mấy người này như cuộn chỉ rối, tôi cũng chả hiểu nổi.”
“Nhưng nói thật, nhiều lúc tôi cũng ghen tị với phụ nữ lắm. Khi thiếu tiền, họ tìm một người đàn ông để hỗ trợ. Đổi lại mấy thằng đàn ông như tụi tui thiếu tiền cũng chịu thui. Cũng không có cách nào.”
“Sao mà không có cách nào khác? Gay cũng là một cách.”
Một nhóm người đồng thời cười rộ lên.
Bất cứ nơi nào có con trai, không thể thoát khỏi mấy cái kiểu nói chuyện có chút vàng* này.
* chỉ mấy cái việc đen tối á cả nhà ơi
Trước đây Giang Hoài nghe cũng không hiểu rõ lắm, nhưng sau khi xem phim truyền hình cộng với kinh nghiệm mà Trân tỷ phổ cập hàng ngày trong nhóm nhỏ của họ, theo thời gian, cậu nghe mà không muốn hiểu cũng khó.
Giang Hoài thấy bọn họ cười, cảm thấy vẻ mặt nghiêm nghị của mình có chút không đúng, nên cũng mỉm cười.
“Đừng nói nữa, tôi gần như không có tiền kêu taxi.” Một người trong số họ nhìn thấy Giang Hoài liền hỏi: “Tôi không biết cậu sống ở đâu, bọn họ đều ở khá xa, nếu ở gần nhau thì cùng nhau bắt xe chia tiền đi ha.”
Giang Hoài sửng sốt một lát.
Cậu vô thức nhìn về phía Lục Vô Túy.
Bạn cùng lớp cũng liếc nhìn theo hướng cậu nhìn, cũng thấy xe của Lục Vô Túy, sau đó nói:“Ê, cậu có thấy cái xe đó không? Tôi để ý nó từ lúc khai giảng, hầu như mỗi lần tan học đều nhìn thấy nó.”
“Có gì sao? Cậu biết chủ xe hả? Cậu rất để ý đến người đó.”
“Tôi không biết người bên trong, nhưng tôi biết chiếc xe này,” người nọ nói, “Chiếc xe này là một thương hiệu nước ngoài được thiết kế riêng cho các doanh nhân giàu có. Tôi nghe nói rằng nếu không có mối quan hệ thì không thể có được nó. Khẳng định người bên trong không phú cũng quý. Không biết trường mình có ai giàu đến thế”.
Giang Hoài: “...”
Chiếc xe này không phải của Lục Vô Túy mà là do bạn cùng lớp của Lục Vô Túy tặng cho hắn.
Cậu nhìn logo xe được đặt bên trong xe còn cho rằng nó rất điệu thấp.
Hai người bạn cùng lớp còn lại tò mò: “Sao cậu biết nhiều thế? Chẳng lẽ nhà cậu cũng có tiền sao?”
Người nọ nói: “Nếu tôi giàu, liệu tôi có tìm xe đi chung ở đây không? Đương nhiên là do Rick nói với tôi rằng gia đình cậu ta muốn có một chiếc xe giống vậy từ lâu, nhưng họ không có đủ điều kiện để mua một chiếc.”
Trong lúc nhất thời, bước chân đi về phía Lục Vô Túy của Giang Hoài do dự một chút.
Nếu Giang Hoài không biết những người bạn học này hay lắm lời như vậy, một khi biết được, cậu sẽ... cảm thấy rất phức tạp.
Thấy cậu còn chậm trễ, Lục Vô Túy chủ động xuống xe, dựa vào xe, cười như không cười nhìn chằm chằm Giang Hoài.
Giang Hoài ho nhẹ một tiếng, cơ hồ nhịn không được quay mặt đi.
Các bạn cùng lớp bên cạnh hít một hơi khi nhìn thấy chân dung thật của Lục Vô Túy.
“Đ* m*, là người nước mình kìa?”
“Cũng không nhất định, ở nước ngoài cũng có nhiều người lớn lên giống người Hoa. Nhưng không phải lúc nãy mấy người nói không có tiền thì đi làm gay sao? Nếu đối tượng là anh ta thì tôi hoàn toàn có thể!”
Giang Hoài: “...”
Lục Vô Túy khẽ cau mày khi thấy Giang Hoài không trò chuyện với người bên cạnh, nhưng vẫn không tới gần, hắn chủ động đi về phía trước.
Những người bạn học còn lại của Giang Hoài cũng nhìn thấy Lục Vô Túy đi tới.
Đám người gần như bùng nổ ngay lập tức, hai bên trái phải nhìn nhau với những dấu hỏi đầy phấn khích trên mặt.
Lục Vô Túy đi tới trước mặt bọn họ... sau đó lướt ngang qua.
Dừng lại trước mặt Giang Hoài vẫn luôn im lặng.
Bầu không khí dường như đông cứng lại ngay lập tức.
Giang Hoài phát hiện, cảm thấy bây giờ mình có thể hiểu được bầu không khí mà trước đây mình chưa bao giờ hiểu được.
Cậu xấu hổ đến mức muốn ho hai lần.
Các bạn học bên cạnh cũng im lặng một lúc, không ai lên tiếng.
Lục Vô Túy vốn luôn thông minh, lúc này đã hóa thành một khúc gỗ, ôm lấy Giang Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy? Tại sao không lên xe?”
Giang Hoài: “...”
Bạn cùng lớp:“……”
Trong sự im lặng chết chóc, Giang Hoài ngả người ra sau, gỡ tay Lục Vô Túy ra khỏi thắt lưng, sau đó dùng một tay che mặt chạy ra xe.
*
Sau khi trở về nhà, Giang Hoài vẫn chưa bình tĩnh.
Cậu sống nhiều năm như vậy, cảnh tượng vừa rồi có lẽ có thể xếp vào top ba “điều xấu hổ nhất mà cậu từng trải qua“.
Cho dù Lục Vô Túy mang đồ ăn mình nấu tới, Giang Hoài cũng không có chút phản ứng nào, che mặt lại, không muốn nhìn thế giới nữa.
Lục Vô Túy không nhịn được cười nói: “Tôi còn bảo lão Lưu mua một chiếc xe không nhãn hiệu, ai biết loại xe như vậy còn có thể nhận ra?”
Giang Hoài trầm giọng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy ai nữa!”
Cũng không cần nghĩ cũng biết ngày mai đi học không khí sẽ ngột ngạt đến cỡ nào.
Cho nên mấy người này sao lại thảo luận về chiếc xe trước mặt cậu chứ!
Lục Vô Túy cố chịu đựng, mới không cười thành tiếng.
Hắn bỏ đũa xuống, ôm Giang Hoài, vuốt ve bụng cậu: “Tôi vẫn luôn cảm thấy da mặt em khá dày, sao sau khi ra nước ngoài lại mỏng đi thế?”
Nghe vậy, Giang Hoài hất tay hắn ra, buồn bực nói: “Anh, anh mới đã mặt dày, chuyện này anh cũng có lỗi.”
“Tôi có lỗi chỗ nào?” Lục Vô Túy hỏi: “Là bởi vì tôi không nên đón em sao?”
Giang Hoài ước gì có thể đánh được hắn.
Lục Vô Túy cúi xuống xoa xoa cái bụng bầu của cậu: “Bác sĩ đã nói em nên an tâm dưỡng thai, người mang thai mà xúc động mạnh sẽ không tốt.”
“Tôi không có mà.” Giang Hoài vẫn đang ngụy biện.
“Ồ,” Lục Vô Túy nói, “Vừa rồi hình như tôi thấy trên sô pha có người muốn lăn lộn, người đó chắc không phải là em chứ?”
Giang Hoài: “…” Tôi phải xé nát anh ta.
Cậu cúi đầu và lẩm bẩm: “Tôi biết rồi!”
“Em xem có thích bữa ăn hôm nay tôi nấu cho em hay không,“ Lục Vô Túy bước sang một bên, “Là đầu bếp ở nhà dạy tôi cách làm mì xào rau xanh.”
Không thể không nói.
Vì Lục Vô Túy được rảnh rỗi và mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm nên kỹ năng nấu nướng của hắn đã tiến bộ vượt bậc.
Chưa kể những món ăn khác đòi hỏi kỹ năng nấu nướng và dùng dao điêu luyện.
Việc nấu những bữa ăn đơn giản hay những món xào như thế này không còn là vấn đề nữa, mỗi lần đều sẽ có tiến bộ hơn một chút.
Quả nhiên, người thông minh mặc kệ ở phương diện nào cũng đều thông minh.
Giang Hoài ăn một miếng.
Ngay sau đó, biểu hiện phản kháng mấy ngày nay trong nháy mắt tan vỡ, hai mắt hắn sáng lên.
Ở nước ngoài, không dễ để tìm được một người biết nấu món ăn Trung Quốc.
Đây cũng là lý do tại sao họ không có tìm dì nấu ăn ở nhà.
Lục Vô Túy tuy rằng không bận rộn như trước, nhưng cũng không nhàn rỗi như vậy, công việc yêu cầu hắn xử lý từ xa gần như tương đương với khối lượng công việc một ngày của người bình thường.
Giang Hoài sờ sờ bụng, nhanh nhẹn nói: “Bảo bối nói rất hài lòng.”
“Thật sao?” Lục Vô Túy giả vờ không hiểu, “Là bảo bối nào?”
Hắn nghi hoặc thì Giang Hoài càng nghi hoặc hơn.
Còn có bảo bối nào khác?
Lục Vô Túy đến gần cậu, cố ý nói: “Là bảo bối lớn hay bảo bối nhỏ?”
Sau đó, mặt Giang Hoài đỏ bừng.
Đây chính là điều mà Lục Vô Túy gần đây phát hiện ra - Giang Hoài có vẻ đặc biệt ngại ngùng khi bị người khác gọi mình là “bảo bối“.
Nhưng sự ngại ngùng này không có ý kháng cự.
Một khi đã phát hiện ra điều này.
Nếu không trêu chọc, Lục Vô Túy sẽ không còn là Lục Vô Túy nữa.
Hắn nhéo cằm Giang Hoài, giả vờ nhỏ giọng nói: “Xem ra bảo bối lớn đã hài lòng rồi phải không?”
Giang Hoài ước gì có thể thu mình vào khe hở trên ghế sofa.
Mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt đều là hơi nước, ngoài mạnh trong yếu nói: “Không được! Đừng gọi tôi như vậy.”
“Không gọi em như vậy thì nên gọi em là gì?” Lục Vô Túy giả vờ tò mò, “Giang Điềm Điềm cũng không thể gọi, cũng không được gọi em là bảo bối, vậy tôi nên gọi em là gì đây? Vợ à?”
Chắc chắn là chờ khúc này.
Giang Hoài không ngờ rằng lại có một xưng hô khác đang chờ đợi mình.
Thực sự, thì cậu cũng không đặc biệt phản đối những xưng hô này.
Chỉ là mỗi lần Lục Vô Túy gọi như vậy, cậu đều cảm thấy có chút xấu hổ, tóc tai như bị nhiễm điện, khiến cậu muốn... muốn chạy trốn.
Lục Vô Túy tiến lên nói: “A, vậy em thích tôi gọi em là vợ sao?”
Khi nói lời này, hắn còn cố ý bắt chước giọng nói thường ngày của Giang Hoài.
Chính là loại nói chuyện chậm rì, gần như giống từng âm điệu, một cảm giác mềm mại và ngây thơ.
“Vợ yêu,” Lục Vô Túy ôm cậu, ghé sát vào tai hơi thở ẩm ướt phả vào tai Giang Hoài, “Ăn tối xong chúng ta lên lầu ngủ nhé?”
Người đàn ông này...bị điên rồi.
Giang Hoài giống như một con thú nhỏ đang sợ hãi.
Cậu che mặt lại, không muốn khuôn mặt đỏ bừng của mình bị lộ ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Muốn gọi tôi như nào cũng được!”
Lục Vô Túy cười lớn.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên tai Giang Hoài, ôm thật chặt, bế cả người lên đặt trên đùi mình.
Hắn từ phía sau ôm Giang Hoài, thân mật mà cọ cọ một bên mặt Giang Hoài: “Bảo bối, em có muốn chồng đút cho em không?”
Vậy là...không sao hết?
Giang Hoài cùng Lục Vô Túy nhìn nhau, đều thấy được trên mặt nhau vẻ bừng tỉnh như trút được gánh nặng.
Dù sao, cả hai đều đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện tồi tệ nhất.
Các bác sĩ trước đó đã chẩn đoán sai, mặc dù đã kiểm tra lại và đều ổn nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm, lần này là Trâu Hiên kiểm tra cuối cùng cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
“Trừ việc em ấy mang thai…” Lục Vô Túy lại nghĩ đến chuyện khác, “Cơ thể em ấy có vấn đề gì không?”
“Vấn đề khác?” Trâu Hiên có chút kinh ngạc, “Các người khám ra được bệnh khác sao?”
Lục Vô Túy nói: “Không có.”
“Ngoại trừ một số phản ứng đặc biệt khi mang thai,” Trâu Hiên nói, “Mọi thứ khác đều chứng tỏ cậu ấy khỏe mạnh.”
Lục Vô Túy hơi khựng lại.
Hắn trịnh trọng nói: “Cám ơn ngài, không còn gì nữa.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Vô Túy thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Không chỉ có hắn, Giang Hoài cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Cậu cảm thấy ảnh hưởng của kiếp trước đối với cậu vào lúc này gần như đã tiêu tan.
Có lẽ căn bệnh mà cậu mắc phải ở kiếp trước quả thực đã ở rất xa và không liên quan gì đến nhau nữa.
Lục Vô Túy nắm chặt tay cậu.
Lòng bàn tay cả hai đều đổ mồ hôi.
Lục Vô Túy hỏi cậu: “Hôm nay em có muốn ăn gì không?”
Tâm trạng vui vẻ của Giang Hoài không kéo dài được ba giây.
Toàn thân cậu cứng đờ, ánh mắt đảo quanh, hỏi: “Hôm nay tôi muốn ăn KFC?”
Thực ra cậu cũng không thực sự muốn ăn KFC.
Chỉ là Lục Vô Túy nấu cơm thật sự khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Ăn một lần sẽ không bao giờ quên, cũng không muốn ăn lần thứ hai - dù cậu đã ăn lần thứ hai rồi.
Lục Vô Túy nhướng mày.
Không cần phải nói, ý của hắn đã được bộc lộ qua vẻ mặt.
Em nghĩ là có thể sao?
Giang Hoài: “...”
Trong cuộc sống ai mà không có một ước mơ.
“Không phải là không thể ăn KFC,” Lục Vô Túy có chút ý xấu nói: “Nhưng mà, vậy thì chúng ta không cần đi đến khu phố người Hoa?”
Giang Hoài ngây người một chút, mới có phản ứng.
Trong ánh mắt trêu chọc của Lục Vô Túy, cậu hiểu được: “Anh muốn dẫn tôi đi ăn đồ ngon sao?”
Lục Vô Túy kinh ngạc: “Phải không? Nhưng mà không phải em muốn ăn KFC sao?”
“Không, tôi cũng không muốn ăn lắm,” Giang Hoài túm lấy vai Lục Vô Túy, “Đi thôi!”
Nhưng Lục Vô Túy không hề di chuyển theo động tác của cậu.
Giọng nói của Giang Hoài nhẹ nhàng mang theo điểm lấy lòng, hỏi hắn: “Được không?”
Lục Vô Túy nhất thời không thể diễn tả được cảm giác của mình.
Hắn muốn ngay lập tức hôn Giang Hoài.
Cuối cùng hắn cũng di chuyển, sau khi lên xe thắt dây an toàn cho Giang Hoài.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, trên khuôn mặt trắng nõn như sữa của Giang Hoài còn mang theo một tia kích động, đầy mong đợi nhìn hắn.
Lục Vô Túy cong khóe môi, cúi đầu, dùng sức cắn vào miệng Giang Hoài.
Giang Hoài: “...”
Giận mà không dám nói gì.
*
Giang Hoài đã bắt đầu đi học, bụng miễn cưỡng có thể che được. Nếu chọn trang phục phù hợp, trông sẽ không béo nhưng nếu chọn trang phục không phù hợp bụng sẽ lộ rõ.
Thoạt nhìn cậu có vẻ gầy.
Nếu nhìn kỹ hơn, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng cậu chỉ béo mà không nghĩ đến chuyện mang thai.
Lần này khai giảng mà không có Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ, Giang Hoài có chút không thoải mái.
Chu Tiểu Ngải vẫn luôn là bạn thân của cậu, từ lúc đi học hai người đã không thể tách ra, thường ăn cơm với nhau sau giờ học, đã nhiều năm như vậy.
Cũng may, dù không thể gặp nhau trực tiếp nhưng vẫn có thể gọi điện video thường xuyên.
Bạn cùng lớp của cậu đều tốt bụng.
Mọi người đều là sinh viên trao đổi, người ở dị quốc tha hương, đối xử với đồng bào đều khá bao dung, sưởi ấm cho nhau.
Giang Hoài không tốn nhiều công sức để hòa nhập, những người này coi cậu như người nhà.
Tuy nhiên, vẫn có một số khác biệt giữa cậu và những người bạn cùng lớp này.
Giao thông ở nước ngoài vẫn chưa phát triển hoàn toàn và trường học của họ cũng không nằm trong một con phố sầm uất.
Họ đều là du học sinh, ở nước này không có ô tô là chuyện bình thường, thuê taxi còn xa xỉ hơn, nhưng không ai có giống Giang Hoài có xe chuyên dụng đưa đón hằng ngày.
Lúc đầu cũng không có bao nhiêu người chú ý chuyện này.
Cũng có một lần, lúc bọn họ kết thúc giờ học muộn một chút và một số bạn cùng lớp cùng nhau bước ra ngoài.
Giang Hoài đứng ở bên cạnh, nghe bọn họ than phiền về các bạn học khác, cậu cũng không tham gia.
“Ê đ*, cậu có biết gần đây Jennifer đang cặp kè với Rick không?”
“Má ơi, không phải cô ta mới chia tay bạn trai cũ mấy ngày trước sao?”
“Tôi nghe nói cô ấy quen với Rick vì anh ta giàu có. Sau khi quen không được bao lâu, là cô ta bắt đầu xin tiền Rick không biết ngại luôn má.”
“Đm, quan hệ của mấy người này như cuộn chỉ rối, tôi cũng chả hiểu nổi.”
“Nhưng nói thật, nhiều lúc tôi cũng ghen tị với phụ nữ lắm. Khi thiếu tiền, họ tìm một người đàn ông để hỗ trợ. Đổi lại mấy thằng đàn ông như tụi tui thiếu tiền cũng chịu thui. Cũng không có cách nào.”
“Sao mà không có cách nào khác? Gay cũng là một cách.”
Một nhóm người đồng thời cười rộ lên.
Bất cứ nơi nào có con trai, không thể thoát khỏi mấy cái kiểu nói chuyện có chút vàng* này.
* chỉ mấy cái việc đen tối á cả nhà ơi
Trước đây Giang Hoài nghe cũng không hiểu rõ lắm, nhưng sau khi xem phim truyền hình cộng với kinh nghiệm mà Trân tỷ phổ cập hàng ngày trong nhóm nhỏ của họ, theo thời gian, cậu nghe mà không muốn hiểu cũng khó.
Giang Hoài thấy bọn họ cười, cảm thấy vẻ mặt nghiêm nghị của mình có chút không đúng, nên cũng mỉm cười.
“Đừng nói nữa, tôi gần như không có tiền kêu taxi.” Một người trong số họ nhìn thấy Giang Hoài liền hỏi: “Tôi không biết cậu sống ở đâu, bọn họ đều ở khá xa, nếu ở gần nhau thì cùng nhau bắt xe chia tiền đi ha.”
Giang Hoài sửng sốt một lát.
Cậu vô thức nhìn về phía Lục Vô Túy.
Bạn cùng lớp cũng liếc nhìn theo hướng cậu nhìn, cũng thấy xe của Lục Vô Túy, sau đó nói:“Ê, cậu có thấy cái xe đó không? Tôi để ý nó từ lúc khai giảng, hầu như mỗi lần tan học đều nhìn thấy nó.”
“Có gì sao? Cậu biết chủ xe hả? Cậu rất để ý đến người đó.”
“Tôi không biết người bên trong, nhưng tôi biết chiếc xe này,” người nọ nói, “Chiếc xe này là một thương hiệu nước ngoài được thiết kế riêng cho các doanh nhân giàu có. Tôi nghe nói rằng nếu không có mối quan hệ thì không thể có được nó. Khẳng định người bên trong không phú cũng quý. Không biết trường mình có ai giàu đến thế”.
Giang Hoài: “...”
Chiếc xe này không phải của Lục Vô Túy mà là do bạn cùng lớp của Lục Vô Túy tặng cho hắn.
Cậu nhìn logo xe được đặt bên trong xe còn cho rằng nó rất điệu thấp.
Hai người bạn cùng lớp còn lại tò mò: “Sao cậu biết nhiều thế? Chẳng lẽ nhà cậu cũng có tiền sao?”
Người nọ nói: “Nếu tôi giàu, liệu tôi có tìm xe đi chung ở đây không? Đương nhiên là do Rick nói với tôi rằng gia đình cậu ta muốn có một chiếc xe giống vậy từ lâu, nhưng họ không có đủ điều kiện để mua một chiếc.”
Trong lúc nhất thời, bước chân đi về phía Lục Vô Túy của Giang Hoài do dự một chút.
Nếu Giang Hoài không biết những người bạn học này hay lắm lời như vậy, một khi biết được, cậu sẽ... cảm thấy rất phức tạp.
Thấy cậu còn chậm trễ, Lục Vô Túy chủ động xuống xe, dựa vào xe, cười như không cười nhìn chằm chằm Giang Hoài.
Giang Hoài ho nhẹ một tiếng, cơ hồ nhịn không được quay mặt đi.
Các bạn cùng lớp bên cạnh hít một hơi khi nhìn thấy chân dung thật của Lục Vô Túy.
“Đ* m*, là người nước mình kìa?”
“Cũng không nhất định, ở nước ngoài cũng có nhiều người lớn lên giống người Hoa. Nhưng không phải lúc nãy mấy người nói không có tiền thì đi làm gay sao? Nếu đối tượng là anh ta thì tôi hoàn toàn có thể!”
Giang Hoài: “...”
Lục Vô Túy khẽ cau mày khi thấy Giang Hoài không trò chuyện với người bên cạnh, nhưng vẫn không tới gần, hắn chủ động đi về phía trước.
Những người bạn học còn lại của Giang Hoài cũng nhìn thấy Lục Vô Túy đi tới.
Đám người gần như bùng nổ ngay lập tức, hai bên trái phải nhìn nhau với những dấu hỏi đầy phấn khích trên mặt.
Lục Vô Túy đi tới trước mặt bọn họ... sau đó lướt ngang qua.
Dừng lại trước mặt Giang Hoài vẫn luôn im lặng.
Bầu không khí dường như đông cứng lại ngay lập tức.
Giang Hoài phát hiện, cảm thấy bây giờ mình có thể hiểu được bầu không khí mà trước đây mình chưa bao giờ hiểu được.
Cậu xấu hổ đến mức muốn ho hai lần.
Các bạn học bên cạnh cũng im lặng một lúc, không ai lên tiếng.
Lục Vô Túy vốn luôn thông minh, lúc này đã hóa thành một khúc gỗ, ôm lấy Giang Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy? Tại sao không lên xe?”
Giang Hoài: “...”
Bạn cùng lớp:“……”
Trong sự im lặng chết chóc, Giang Hoài ngả người ra sau, gỡ tay Lục Vô Túy ra khỏi thắt lưng, sau đó dùng một tay che mặt chạy ra xe.
*
Sau khi trở về nhà, Giang Hoài vẫn chưa bình tĩnh.
Cậu sống nhiều năm như vậy, cảnh tượng vừa rồi có lẽ có thể xếp vào top ba “điều xấu hổ nhất mà cậu từng trải qua“.
Cho dù Lục Vô Túy mang đồ ăn mình nấu tới, Giang Hoài cũng không có chút phản ứng nào, che mặt lại, không muốn nhìn thế giới nữa.
Lục Vô Túy không nhịn được cười nói: “Tôi còn bảo lão Lưu mua một chiếc xe không nhãn hiệu, ai biết loại xe như vậy còn có thể nhận ra?”
Giang Hoài trầm giọng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy ai nữa!”
Cũng không cần nghĩ cũng biết ngày mai đi học không khí sẽ ngột ngạt đến cỡ nào.
Cho nên mấy người này sao lại thảo luận về chiếc xe trước mặt cậu chứ!
Lục Vô Túy cố chịu đựng, mới không cười thành tiếng.
Hắn bỏ đũa xuống, ôm Giang Hoài, vuốt ve bụng cậu: “Tôi vẫn luôn cảm thấy da mặt em khá dày, sao sau khi ra nước ngoài lại mỏng đi thế?”
Nghe vậy, Giang Hoài hất tay hắn ra, buồn bực nói: “Anh, anh mới đã mặt dày, chuyện này anh cũng có lỗi.”
“Tôi có lỗi chỗ nào?” Lục Vô Túy hỏi: “Là bởi vì tôi không nên đón em sao?”
Giang Hoài ước gì có thể đánh được hắn.
Lục Vô Túy cúi xuống xoa xoa cái bụng bầu của cậu: “Bác sĩ đã nói em nên an tâm dưỡng thai, người mang thai mà xúc động mạnh sẽ không tốt.”
“Tôi không có mà.” Giang Hoài vẫn đang ngụy biện.
“Ồ,” Lục Vô Túy nói, “Vừa rồi hình như tôi thấy trên sô pha có người muốn lăn lộn, người đó chắc không phải là em chứ?”
Giang Hoài: “…” Tôi phải xé nát anh ta.
Cậu cúi đầu và lẩm bẩm: “Tôi biết rồi!”
“Em xem có thích bữa ăn hôm nay tôi nấu cho em hay không,“ Lục Vô Túy bước sang một bên, “Là đầu bếp ở nhà dạy tôi cách làm mì xào rau xanh.”
Không thể không nói.
Vì Lục Vô Túy được rảnh rỗi và mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm nên kỹ năng nấu nướng của hắn đã tiến bộ vượt bậc.
Chưa kể những món ăn khác đòi hỏi kỹ năng nấu nướng và dùng dao điêu luyện.
Việc nấu những bữa ăn đơn giản hay những món xào như thế này không còn là vấn đề nữa, mỗi lần đều sẽ có tiến bộ hơn một chút.
Quả nhiên, người thông minh mặc kệ ở phương diện nào cũng đều thông minh.
Giang Hoài ăn một miếng.
Ngay sau đó, biểu hiện phản kháng mấy ngày nay trong nháy mắt tan vỡ, hai mắt hắn sáng lên.
Ở nước ngoài, không dễ để tìm được một người biết nấu món ăn Trung Quốc.
Đây cũng là lý do tại sao họ không có tìm dì nấu ăn ở nhà.
Lục Vô Túy tuy rằng không bận rộn như trước, nhưng cũng không nhàn rỗi như vậy, công việc yêu cầu hắn xử lý từ xa gần như tương đương với khối lượng công việc một ngày của người bình thường.
Giang Hoài sờ sờ bụng, nhanh nhẹn nói: “Bảo bối nói rất hài lòng.”
“Thật sao?” Lục Vô Túy giả vờ không hiểu, “Là bảo bối nào?”
Hắn nghi hoặc thì Giang Hoài càng nghi hoặc hơn.
Còn có bảo bối nào khác?
Lục Vô Túy đến gần cậu, cố ý nói: “Là bảo bối lớn hay bảo bối nhỏ?”
Sau đó, mặt Giang Hoài đỏ bừng.
Đây chính là điều mà Lục Vô Túy gần đây phát hiện ra - Giang Hoài có vẻ đặc biệt ngại ngùng khi bị người khác gọi mình là “bảo bối“.
Nhưng sự ngại ngùng này không có ý kháng cự.
Một khi đã phát hiện ra điều này.
Nếu không trêu chọc, Lục Vô Túy sẽ không còn là Lục Vô Túy nữa.
Hắn nhéo cằm Giang Hoài, giả vờ nhỏ giọng nói: “Xem ra bảo bối lớn đã hài lòng rồi phải không?”
Giang Hoài ước gì có thể thu mình vào khe hở trên ghế sofa.
Mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt đều là hơi nước, ngoài mạnh trong yếu nói: “Không được! Đừng gọi tôi như vậy.”
“Không gọi em như vậy thì nên gọi em là gì?” Lục Vô Túy giả vờ tò mò, “Giang Điềm Điềm cũng không thể gọi, cũng không được gọi em là bảo bối, vậy tôi nên gọi em là gì đây? Vợ à?”
Chắc chắn là chờ khúc này.
Giang Hoài không ngờ rằng lại có một xưng hô khác đang chờ đợi mình.
Thực sự, thì cậu cũng không đặc biệt phản đối những xưng hô này.
Chỉ là mỗi lần Lục Vô Túy gọi như vậy, cậu đều cảm thấy có chút xấu hổ, tóc tai như bị nhiễm điện, khiến cậu muốn... muốn chạy trốn.
Lục Vô Túy tiến lên nói: “A, vậy em thích tôi gọi em là vợ sao?”
Khi nói lời này, hắn còn cố ý bắt chước giọng nói thường ngày của Giang Hoài.
Chính là loại nói chuyện chậm rì, gần như giống từng âm điệu, một cảm giác mềm mại và ngây thơ.
“Vợ yêu,” Lục Vô Túy ôm cậu, ghé sát vào tai hơi thở ẩm ướt phả vào tai Giang Hoài, “Ăn tối xong chúng ta lên lầu ngủ nhé?”
Người đàn ông này...bị điên rồi.
Giang Hoài giống như một con thú nhỏ đang sợ hãi.
Cậu che mặt lại, không muốn khuôn mặt đỏ bừng của mình bị lộ ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Muốn gọi tôi như nào cũng được!”
Lục Vô Túy cười lớn.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên tai Giang Hoài, ôm thật chặt, bế cả người lên đặt trên đùi mình.
Hắn từ phía sau ôm Giang Hoài, thân mật mà cọ cọ một bên mặt Giang Hoài: “Bảo bối, em có muốn chồng đút cho em không?”
/114
|