Khi trở về nước, Giang Hoài không cần về với những người khác.
Lục Vô Túy vì để đón cậu, đặc biệt mua một máy bay tư nhân, lần này hắn mang theo con đến đón Giang Hoài, chính ngồi máy bay tư nhân đến.
Khi Giang Hoài nhìn thấy máy bay, toàn bộ tâm trí đều hỗn loạn.
——cậu trời xui đất khiến tìm được một người chồng, cũng quá lợi hại rồi.
Với máy bay riêng, thời gian có thể tự do hơn rất nhiều, trở về nước cũng sớm hơn là ngồi máy bay của hãng.
Giang Hoài đã lâu không gặp con, nhớ con cực kỳ, đến mức lên máy bay cũng không nỡ buông tay.
Lục Vô Túy chỉ mới gặp lại Giang Hoài lại được cảm nhận được sự thiên vị.
Hắn ở một bên nhìn, nụ cười trên khuôn mặt không thể ngừng được.
Mặc dù đứa nhỏ này không phải là con gái như Giang Hoài mong đợi.
Nhưng vẫn có thể lấy đi sự chú ý của Giang Hoài và làm cậu xao lãng tình yêu dành cho Lục Vô Túy.
Kỳ thật dựa trên thời gian ở cạnh và chăm sóc đứa nhỏ, thì hẳn Lục Vô Túy nên là người yêu thương đứa nhỏ nhiều hơn.
Nhưng hiện tại, hắn lại là người ăn giấm với con mình.
Lục Vô Túy nhịn rồi lại nhịn, thấy Giang Hoài thật sự không thèm để ý đến mình, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:"Trong mắt em tôi là người vô hình đúng không?"
Nghe vậy, Giang Hoài vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi: "Vô hình?"
Sẽ trông như thế nào?
Nhìn vẻ mặt của cậu, Lục Vô Túy biết cậu đã hiểu lầm ý của hắn, bất đắc dĩ thở dài.
Giang Hoài tiếp tục trêu chọc đứa nhỏ với vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng bởi vì những lời vừa rồi của Lục Vô Túy, cho dù cậu có nghĩ kỳ quái đến đâu, đứa nhỏ cũng không thể chọc được nữa.
Một lúc sau, cậu ngập ngừng hỏi: “Người vô hình trông như thế nào?”
Lục Vô Túy: "..."
Vợ là do chính mình chọn, còn có thể làm sao bây giờ?
Có uống giấm cũng cố nuốt xuống, không cần trông cậy Giang Hoài hiểu được hắn đang ghen.
Thấy Lục Vô Túy không nói, mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Hoài chợt ý thức được: "Anh muốn ôm bảo bối?"
Lục Vô Túy: "..."
Giang Hoài vẫn có chút không đành lòng bỏ cuộc, ủy khuất nói: “Anh và con mỗi ngày đều gặp mặt, em thật vất vả mới có thể nhìn thấy con một lần, anh còn muốn cướp với em."
Đây đúng là một hiểu lầm chà bá.
Nhìn Giang Hoài thật sự rất ủy khuất, lần này người luống cuống chính là Lục Vô Túy, vội vàng tới gần, hôn hôn má cậu, dỗ dành nói: “Tôi không phải muốn cướp con trong tay em, em có thể ôm, em có thể ôm.”
Giang Hoài ủy khuất nói: “Vậy mới vừa rồi anh làm cái gì?"
Lục Vô Túy biết tốt nhất nên giải thích một chút, nhưng hắn cũng có chút hành lý trên người, mà trợ lý cũng ở bên cạnh, liền ghé vào tai Giang Hoài nhỏ giọng nói: “Ai bảo em không để ý tới tôi.”
Giang Hoài nghe được lời này, vẻ mặt ủy khuất biến mất, trên mặt có chút đỏ bừng.
Cậu có chút thẹn thùng nhìn Lục Vô Túy, mím môi nói:" Em không chỉ nhớ con."
Lục Vô Túy cũng đủ thông minh, trong nháy mắt có thể hiểu được cậu đang nói cái gì.
Không nhớ con mà cũng nhớ hắn.
Không quan tâm trợ lý của mình đang ở đây, Lục Vô Túy ôm lấy Giang Hoài, niềm vui trong mắt gần như tràn ngập.
Trợ lý bên cạnh gần như đã nuốt đầy thức ăn cho chó: "..."
Cứ việc rãi, hôm nay mà không nhét chết anh ta, thì anh ta không tan làm.
Anh ta còn phải dùng miệng cung cấp đường cho mấy nữ đồng nghiệp trong công ty.
Nhưng hiện tại, đứa con của Lục tổng là một bí mật chưa được công bố.
Vì vậy, trong khi chia sẻ thức ăn cho chó, anh ta cũng phải che giấu sự tồn tại của đứa trẻ.
Anh ta ở trong nhóm tự hào nói:[ Các người sẽ không bao giờ tưởng tượng được câu chuyện tình yêu đẹp đẽ giữa Lục tổng và Lục phu nhân như thế nào đâu. ]
Nữ đồng nghiệp vô tình nói: [Bây giờ, ngoại trừ việc hai người bọn họ có thể sinh con sẽ khiến tôi kinh ngạc, những viên đường còn lại đã không làm tôi ngạc nhiên nữa. ]
Người trợ lý nói: [Nhưng Lục tổng mua máy bay riêng cho vợ! ]
Các đồng nghiệp tức khắc nổ tung.
[Cái...cái gì??!! ]
[Tôi xin rút lại những gì mình vừa nói. ]
[Dm, tôi thừa nhận lần này tôi đau quá. ]
[Lục tổng tốt bụng quá, có lẽ vì thấy cuối tháng tôi không đủ ăn nên rất quan tâm đến nhân viên mà phát thức ăn chó cao cấp cho chúng tôi. Có thể nói ngài ấy chính là ông chủ tốt nhất mà tôi gặp được (giơ ngón tay cái lên)]
Có phúc cùng hưởng, có cẩu lương cùng chia.
Nhìn thấy phản ứng khiếp sợ của đồng nghiệp, người trợ lý hài lòng cất điện thoại đi, để cho cặp đôi yêu nhau trước mặt nhét thẳng thức ăn cho chó vào miệng.
*
Sau khi Giang Hoài từ nước ngoài trở về, cậu phát hiện thành phố này đã thay đổi rất nhiều.
Ngày nay, mọi tầng lớp xã hội đều phát triển nhanh chóng, huống chi một năm, thậm chí một hai tháng, khi quay lại sẽ thấy nhiều tòa nhà đã thay đổi.
Trên đường về nhà, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có cảm giác như đang ở một thế giới khác, thành phố này xa lạ quá.
Tuy nhiên, lúc này Lục Vô Túy và con đã ở bên cạnh cậu.
Cảm giác thân thuộc của cậu đến từ cả hai, chỉ cần ở bên cạnh cả hai dù thành phố có ra sao, dù ở đâu thì đó cũng là nhà của Giang Hoài
Đây đều là những vấn đề nhỏ.
Phiền phức chính là sau khi Giang Hoài trở về Lục gia, trong kỳ nghỉ không cần đến trường báo cáo, cậu mới phát hiện mình căn bản không biết chăm sóc con cái.
Khi đứa bé vừa mới chào đời, đứa bé được y tá ở bên bế bồng, sau này vẫn như thế.
Sau đó, đứa bé được Lục Vô Túy mang về nước, cũng là do hắn chăm sóc.
Cậu thậm chí còn phát hiện ra rằng mình chưa giỏi trong việc chăm sóc trẻ em.
Khi cậu bế đứa trẻ, mọi thứ đều ổn.
Đứa con trai đang quấn tã ngủ, khuôn mặt mềm mại ngọt ngào, Giang Hoài không khỏi ôm lấy, đu đưa, thích đến không chịu được.
Vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.
Trước khi cậu con trai mở mắt, đã bắt đầu rầm rì - đây là dấu hiệu cho thấy đứa nhỏ sắp khóc.
Giây tiếp theo, đứa nhỏ đã thực sự đã khóc rất lớn.
Giang Hoài luống cuống tay chân, thoạt nhìn còn hoảng sợ hơn con mình.
Nếu không phải biết trẻ con tương đối yếu ớt, cậu gần như đã đưa tay ra che miệng, nhưng cũng biết như vậy sẽ rất dễ bị ngạt thở.
Kết quả là càng thêm luống cuống tay chân hơn.
Vẫn là quản gia ở bên cạnh nhìn thấy, tiến lên cứu cậu.
Trong lúc đứa bé bị quản gia ôm đi, Giang Hoài giống như đã bỏ được một củ khoai nóng hổi, thở phào nhẹ nhõm.
Không đúng, đó là con của cậu, sao có thể là củ khoai nóng được?!
Giang Hoài bỗng nhiên cảm thấy áy náy, nhìn con mình với ánh mắt áy náy.
Cơ bản là cậu ở nhà cả ngày, hôm nay ở nhà rất bận rộn, rất nhiều việc đều do quản gia và bảo mẫu lo liệu, căn bản không can thiệp được.
Cách duy nhất để tương tác với con.
Cũng may đứa nhỏ không nhạy cảm nên không mang thù.
Vẫn có thể cười khi bị Giang Hoài trêu chọc, hoàn toàn không cảm thấy người ba này không đáng tin cậy.
Giang Hoài không có gì khác để quan tâm.
Chỉ có thể cầm con chuột nhỏ quay quay chọc, lại quay quả bóng bay, chơi xong con còn chưa có gì thì cậu đã mệt lã.
Khi Giang Hoài cảm thấy mối quan hệ ba con giữa cậu và con đã đủ thân thiết.
Cậu lại phát hiện ra rằng Lục Vô Túy có thể gần gũi với con hơn.
Khi chăm sóc em bé, cậu phải có bảo mẫu đi cùng, nếu không cậu sẽ sợ hãi trước mọi thay đổi nhỏ nhất.
Nhưng Lục Vô Túy lại không cần.
Chỉ cần Lục Vô Túy về nhà, quản gia và bảo mẫu có thể tan làm.
Hắn thậm chí có thể tự thay tã!
Điều này khiến Giang Hoài có chút thất vọng.
Lần này cậu che giấu cảm xúc này quá sâu, khiến Lục Vô Túy không kịp phát hiện ra.
Chỉ cảm thấy Giang Hoài gần đây có chút kỳ lạ.
Buổi tối, khi cậu và Lục Vô Túy cuối cùng cũng có chút thời gian riêng tư, Giang Hoài liền nằm trong lòng hắn, buồn bã nói: “Anh nói xem, nếu lớn lên con không thích người ba này là em thì phải làm sao?”
Lục Vô Túy không hiểu suy nghĩ này của cậu đến từ đâu.
Hơn nữa, tại sao hắn lại không thấy Giang Hoài lo lắng cho hắn nhiều như vậy?
Lục Vô Túy nói: “Em là ba của con, con không thân thiết với em thì thân thiết với ai?"
Giang Hoài suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng."
Lục Vô Túy: "..."
Vừa mới còn thương xuân bi thu, sao bi thương của cậu lại qua nhanh như vậy?
Lục Vô Túy không hiểu.
Hắn nghĩ Giang Hoài có thể hơi mê mang về tương lai. Hơn nữa Giang Hoài biểu hiện ra ngoài rất lạc quan, khi cảm thấy Giang Hoài sẽ không có việc gì, hắn liền đem vấn đề này bỏ qua một bên.
Ban ngày, hắn thức dậy và đi làm như thường lệ.
Nhưng khi tỉnh lại, lại phát hiện Giang Hoài không có ở trên giường, sờ sờ bên cạnh giường, phát hiện đã lạnh rồi.
Bây giờ chứng mất ngủ của Lục Vô Túy chỉ cần có Giang Hoài ở bên cạnh sẽ không có chuyện gì, hắn đã phải dựa vào thuốc ngủ để vượt qua hai tháng xa cách Giang Hoài.
Hiện tại cùng Giang Hoài đoàn tụ, thân thể tựa hồ đang bù đắp trước đó hai tháng mất đi giấc ngủ, ban đêm sẽ ngủ sâu hơn một chút.
Cho nên hắn cũng không có phát hiện Giang Hoài đã rời bỏ hắn.
Lục Vô Túy cho là Giang Hoài đã sớm xuống lầu ăn cơm.
Nhưng khi xuống lầu, hắn phát hiện Giang Hoài căn bản không có ở đó, liền hỏi quản gia - quản gia mới bắt đầu làm việc.
Hai người nhìn nhau.
Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm.
Tuy rằng lý trí biết rõ, một người lớn như Giang Hoài nhất định sẽ không vô cớ biến mất, nhưng việc không ai có thể tìm được Giang Hoài, khiến Lục Vô Túy không khỏi lo lắng.
Giang Hoài còn đang nghỉ phép, sớm như vậy đã ra cửa, có thể đi đâu?
Cơm cũng không muốn ăn, vì vậy hắn đi xem hệ thống giám sát với vẻ mặt u ám.
Hắn điều chỉnh giám sát ở cổng, hy vọng xem Giang Hoài ra ngoài lúc mấy giờ, nhưng điều khiến hắn càng lo lắng hơn là không có bóng dáng Giang Hoài trong video giám sát.
Còn ở trong nhà?
Lục Vô Túy cố gắng giữ bình tĩnh, kiểm tra camera giám sát ở cửa thư phòng, camera giám sát cũng hướng về phía cửa phòng ngủ, hắn nhất định có thể nhìn thấy được Giang Hoài từ phòng ngủ đi ra lúc mấy giờ.
Điều mà Lục Vô Túy không ngờ tới chính là.
Giang Hoài không phải sáng sớm ra cửa.
Mà là khoảng hai, ba giờ sáng, cậu cũng không phải đi nơi nào khác, mà là đi phòng của con.
Khi Lục Vô Túy đè nén sự lo lắng của mình đi đến phòng của con.
Khi mở cửa ra, hắn nhìn thấy Giang Hoài và con đang cuộn tròn trong nôi, hai khuôn mặt trắng nõn mềm mại chạm vào nhau, giống như hai thiên thần đang ngủ ngon lành.
Lục Vô Túy: "..."
Cơn giận biến mất ngay lập tức.
Hắn không phải nhan khống, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Giang Hoài, mấy lời khiển trách đều đã tới bên miệng cũng không thể phát ra nữa.
Giang Hoài nghe được tiếng mở cửa liền dụi dụi mắt.
Khi nhìn thấy Lục Vô Túy, cậu mơ hồ nói: "Hả? Tại sao anh lại tới đây?"
Lục Vô Túy tuy rằng tức giận đã lắng xuống, nhưng hắn vẫn tiến lên nhéo mặt Giang Hoài: "Khi ra ngoài sao em không nói cho tôi biết? Tôi suýt nữa còn tưởng rằng..."
Gần như nghĩ rằng Giang Hoài mất tích.
Chỉ trong vòng nửa giờ, hắn đã nghĩ đến rất nhiều hậu quả nghiêm trọng, thậm chí còn nghĩ đến khả năng có kẻ trộm đột nhập vào nhà cướp đi Giang Hoài.
Giang Hoài vẫn không biết Lục Vô Túy sáng nay đã náo nhiệt như thế nào, vẫn vô tội:" Lục Vô Túy, em đã nghĩ ra một chuyện."
Lục Vô Túy dừng lại.
“Em nghĩ, để bù đắp hai tháng mình vắng mặt trong cuộc đời bảo bối và vun đắp mối quan hệ với con,” Giang Hoài nghiêm túc nói: “Gần đây em sẽ ngủ với con.”
Lục Vô Túy: "...?!"
Chỉ là hai tháng vắng bóng thôi, đâu phải hai trăm năm!
Thậm chí từ bỏ sinh hoạt vợ chồng của bọn họ?
Lục Vô Túy vì để đón cậu, đặc biệt mua một máy bay tư nhân, lần này hắn mang theo con đến đón Giang Hoài, chính ngồi máy bay tư nhân đến.
Khi Giang Hoài nhìn thấy máy bay, toàn bộ tâm trí đều hỗn loạn.
——cậu trời xui đất khiến tìm được một người chồng, cũng quá lợi hại rồi.
Với máy bay riêng, thời gian có thể tự do hơn rất nhiều, trở về nước cũng sớm hơn là ngồi máy bay của hãng.
Giang Hoài đã lâu không gặp con, nhớ con cực kỳ, đến mức lên máy bay cũng không nỡ buông tay.
Lục Vô Túy chỉ mới gặp lại Giang Hoài lại được cảm nhận được sự thiên vị.
Hắn ở một bên nhìn, nụ cười trên khuôn mặt không thể ngừng được.
Mặc dù đứa nhỏ này không phải là con gái như Giang Hoài mong đợi.
Nhưng vẫn có thể lấy đi sự chú ý của Giang Hoài và làm cậu xao lãng tình yêu dành cho Lục Vô Túy.
Kỳ thật dựa trên thời gian ở cạnh và chăm sóc đứa nhỏ, thì hẳn Lục Vô Túy nên là người yêu thương đứa nhỏ nhiều hơn.
Nhưng hiện tại, hắn lại là người ăn giấm với con mình.
Lục Vô Túy nhịn rồi lại nhịn, thấy Giang Hoài thật sự không thèm để ý đến mình, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:"Trong mắt em tôi là người vô hình đúng không?"
Nghe vậy, Giang Hoài vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi: "Vô hình?"
Sẽ trông như thế nào?
Nhìn vẻ mặt của cậu, Lục Vô Túy biết cậu đã hiểu lầm ý của hắn, bất đắc dĩ thở dài.
Giang Hoài tiếp tục trêu chọc đứa nhỏ với vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng bởi vì những lời vừa rồi của Lục Vô Túy, cho dù cậu có nghĩ kỳ quái đến đâu, đứa nhỏ cũng không thể chọc được nữa.
Một lúc sau, cậu ngập ngừng hỏi: “Người vô hình trông như thế nào?”
Lục Vô Túy: "..."
Vợ là do chính mình chọn, còn có thể làm sao bây giờ?
Có uống giấm cũng cố nuốt xuống, không cần trông cậy Giang Hoài hiểu được hắn đang ghen.
Thấy Lục Vô Túy không nói, mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Hoài chợt ý thức được: "Anh muốn ôm bảo bối?"
Lục Vô Túy: "..."
Giang Hoài vẫn có chút không đành lòng bỏ cuộc, ủy khuất nói: “Anh và con mỗi ngày đều gặp mặt, em thật vất vả mới có thể nhìn thấy con một lần, anh còn muốn cướp với em."
Đây đúng là một hiểu lầm chà bá.
Nhìn Giang Hoài thật sự rất ủy khuất, lần này người luống cuống chính là Lục Vô Túy, vội vàng tới gần, hôn hôn má cậu, dỗ dành nói: “Tôi không phải muốn cướp con trong tay em, em có thể ôm, em có thể ôm.”
Giang Hoài ủy khuất nói: “Vậy mới vừa rồi anh làm cái gì?"
Lục Vô Túy biết tốt nhất nên giải thích một chút, nhưng hắn cũng có chút hành lý trên người, mà trợ lý cũng ở bên cạnh, liền ghé vào tai Giang Hoài nhỏ giọng nói: “Ai bảo em không để ý tới tôi.”
Giang Hoài nghe được lời này, vẻ mặt ủy khuất biến mất, trên mặt có chút đỏ bừng.
Cậu có chút thẹn thùng nhìn Lục Vô Túy, mím môi nói:" Em không chỉ nhớ con."
Lục Vô Túy cũng đủ thông minh, trong nháy mắt có thể hiểu được cậu đang nói cái gì.
Không nhớ con mà cũng nhớ hắn.
Không quan tâm trợ lý của mình đang ở đây, Lục Vô Túy ôm lấy Giang Hoài, niềm vui trong mắt gần như tràn ngập.
Trợ lý bên cạnh gần như đã nuốt đầy thức ăn cho chó: "..."
Cứ việc rãi, hôm nay mà không nhét chết anh ta, thì anh ta không tan làm.
Anh ta còn phải dùng miệng cung cấp đường cho mấy nữ đồng nghiệp trong công ty.
Nhưng hiện tại, đứa con của Lục tổng là một bí mật chưa được công bố.
Vì vậy, trong khi chia sẻ thức ăn cho chó, anh ta cũng phải che giấu sự tồn tại của đứa trẻ.
Anh ta ở trong nhóm tự hào nói:[ Các người sẽ không bao giờ tưởng tượng được câu chuyện tình yêu đẹp đẽ giữa Lục tổng và Lục phu nhân như thế nào đâu. ]
Nữ đồng nghiệp vô tình nói: [Bây giờ, ngoại trừ việc hai người bọn họ có thể sinh con sẽ khiến tôi kinh ngạc, những viên đường còn lại đã không làm tôi ngạc nhiên nữa. ]
Người trợ lý nói: [Nhưng Lục tổng mua máy bay riêng cho vợ! ]
Các đồng nghiệp tức khắc nổ tung.
[Cái...cái gì??!! ]
[Tôi xin rút lại những gì mình vừa nói. ]
[Dm, tôi thừa nhận lần này tôi đau quá. ]
[Lục tổng tốt bụng quá, có lẽ vì thấy cuối tháng tôi không đủ ăn nên rất quan tâm đến nhân viên mà phát thức ăn chó cao cấp cho chúng tôi. Có thể nói ngài ấy chính là ông chủ tốt nhất mà tôi gặp được (giơ ngón tay cái lên)]
Có phúc cùng hưởng, có cẩu lương cùng chia.
Nhìn thấy phản ứng khiếp sợ của đồng nghiệp, người trợ lý hài lòng cất điện thoại đi, để cho cặp đôi yêu nhau trước mặt nhét thẳng thức ăn cho chó vào miệng.
*
Sau khi Giang Hoài từ nước ngoài trở về, cậu phát hiện thành phố này đã thay đổi rất nhiều.
Ngày nay, mọi tầng lớp xã hội đều phát triển nhanh chóng, huống chi một năm, thậm chí một hai tháng, khi quay lại sẽ thấy nhiều tòa nhà đã thay đổi.
Trên đường về nhà, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có cảm giác như đang ở một thế giới khác, thành phố này xa lạ quá.
Tuy nhiên, lúc này Lục Vô Túy và con đã ở bên cạnh cậu.
Cảm giác thân thuộc của cậu đến từ cả hai, chỉ cần ở bên cạnh cả hai dù thành phố có ra sao, dù ở đâu thì đó cũng là nhà của Giang Hoài
Đây đều là những vấn đề nhỏ.
Phiền phức chính là sau khi Giang Hoài trở về Lục gia, trong kỳ nghỉ không cần đến trường báo cáo, cậu mới phát hiện mình căn bản không biết chăm sóc con cái.
Khi đứa bé vừa mới chào đời, đứa bé được y tá ở bên bế bồng, sau này vẫn như thế.
Sau đó, đứa bé được Lục Vô Túy mang về nước, cũng là do hắn chăm sóc.
Cậu thậm chí còn phát hiện ra rằng mình chưa giỏi trong việc chăm sóc trẻ em.
Khi cậu bế đứa trẻ, mọi thứ đều ổn.
Đứa con trai đang quấn tã ngủ, khuôn mặt mềm mại ngọt ngào, Giang Hoài không khỏi ôm lấy, đu đưa, thích đến không chịu được.
Vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.
Trước khi cậu con trai mở mắt, đã bắt đầu rầm rì - đây là dấu hiệu cho thấy đứa nhỏ sắp khóc.
Giây tiếp theo, đứa nhỏ đã thực sự đã khóc rất lớn.
Giang Hoài luống cuống tay chân, thoạt nhìn còn hoảng sợ hơn con mình.
Nếu không phải biết trẻ con tương đối yếu ớt, cậu gần như đã đưa tay ra che miệng, nhưng cũng biết như vậy sẽ rất dễ bị ngạt thở.
Kết quả là càng thêm luống cuống tay chân hơn.
Vẫn là quản gia ở bên cạnh nhìn thấy, tiến lên cứu cậu.
Trong lúc đứa bé bị quản gia ôm đi, Giang Hoài giống như đã bỏ được một củ khoai nóng hổi, thở phào nhẹ nhõm.
Không đúng, đó là con của cậu, sao có thể là củ khoai nóng được?!
Giang Hoài bỗng nhiên cảm thấy áy náy, nhìn con mình với ánh mắt áy náy.
Cơ bản là cậu ở nhà cả ngày, hôm nay ở nhà rất bận rộn, rất nhiều việc đều do quản gia và bảo mẫu lo liệu, căn bản không can thiệp được.
Cách duy nhất để tương tác với con.
Cũng may đứa nhỏ không nhạy cảm nên không mang thù.
Vẫn có thể cười khi bị Giang Hoài trêu chọc, hoàn toàn không cảm thấy người ba này không đáng tin cậy.
Giang Hoài không có gì khác để quan tâm.
Chỉ có thể cầm con chuột nhỏ quay quay chọc, lại quay quả bóng bay, chơi xong con còn chưa có gì thì cậu đã mệt lã.
Khi Giang Hoài cảm thấy mối quan hệ ba con giữa cậu và con đã đủ thân thiết.
Cậu lại phát hiện ra rằng Lục Vô Túy có thể gần gũi với con hơn.
Khi chăm sóc em bé, cậu phải có bảo mẫu đi cùng, nếu không cậu sẽ sợ hãi trước mọi thay đổi nhỏ nhất.
Nhưng Lục Vô Túy lại không cần.
Chỉ cần Lục Vô Túy về nhà, quản gia và bảo mẫu có thể tan làm.
Hắn thậm chí có thể tự thay tã!
Điều này khiến Giang Hoài có chút thất vọng.
Lần này cậu che giấu cảm xúc này quá sâu, khiến Lục Vô Túy không kịp phát hiện ra.
Chỉ cảm thấy Giang Hoài gần đây có chút kỳ lạ.
Buổi tối, khi cậu và Lục Vô Túy cuối cùng cũng có chút thời gian riêng tư, Giang Hoài liền nằm trong lòng hắn, buồn bã nói: “Anh nói xem, nếu lớn lên con không thích người ba này là em thì phải làm sao?”
Lục Vô Túy không hiểu suy nghĩ này của cậu đến từ đâu.
Hơn nữa, tại sao hắn lại không thấy Giang Hoài lo lắng cho hắn nhiều như vậy?
Lục Vô Túy nói: “Em là ba của con, con không thân thiết với em thì thân thiết với ai?"
Giang Hoài suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng."
Lục Vô Túy: "..."
Vừa mới còn thương xuân bi thu, sao bi thương của cậu lại qua nhanh như vậy?
Lục Vô Túy không hiểu.
Hắn nghĩ Giang Hoài có thể hơi mê mang về tương lai. Hơn nữa Giang Hoài biểu hiện ra ngoài rất lạc quan, khi cảm thấy Giang Hoài sẽ không có việc gì, hắn liền đem vấn đề này bỏ qua một bên.
Ban ngày, hắn thức dậy và đi làm như thường lệ.
Nhưng khi tỉnh lại, lại phát hiện Giang Hoài không có ở trên giường, sờ sờ bên cạnh giường, phát hiện đã lạnh rồi.
Bây giờ chứng mất ngủ của Lục Vô Túy chỉ cần có Giang Hoài ở bên cạnh sẽ không có chuyện gì, hắn đã phải dựa vào thuốc ngủ để vượt qua hai tháng xa cách Giang Hoài.
Hiện tại cùng Giang Hoài đoàn tụ, thân thể tựa hồ đang bù đắp trước đó hai tháng mất đi giấc ngủ, ban đêm sẽ ngủ sâu hơn một chút.
Cho nên hắn cũng không có phát hiện Giang Hoài đã rời bỏ hắn.
Lục Vô Túy cho là Giang Hoài đã sớm xuống lầu ăn cơm.
Nhưng khi xuống lầu, hắn phát hiện Giang Hoài căn bản không có ở đó, liền hỏi quản gia - quản gia mới bắt đầu làm việc.
Hai người nhìn nhau.
Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm.
Tuy rằng lý trí biết rõ, một người lớn như Giang Hoài nhất định sẽ không vô cớ biến mất, nhưng việc không ai có thể tìm được Giang Hoài, khiến Lục Vô Túy không khỏi lo lắng.
Giang Hoài còn đang nghỉ phép, sớm như vậy đã ra cửa, có thể đi đâu?
Cơm cũng không muốn ăn, vì vậy hắn đi xem hệ thống giám sát với vẻ mặt u ám.
Hắn điều chỉnh giám sát ở cổng, hy vọng xem Giang Hoài ra ngoài lúc mấy giờ, nhưng điều khiến hắn càng lo lắng hơn là không có bóng dáng Giang Hoài trong video giám sát.
Còn ở trong nhà?
Lục Vô Túy cố gắng giữ bình tĩnh, kiểm tra camera giám sát ở cửa thư phòng, camera giám sát cũng hướng về phía cửa phòng ngủ, hắn nhất định có thể nhìn thấy được Giang Hoài từ phòng ngủ đi ra lúc mấy giờ.
Điều mà Lục Vô Túy không ngờ tới chính là.
Giang Hoài không phải sáng sớm ra cửa.
Mà là khoảng hai, ba giờ sáng, cậu cũng không phải đi nơi nào khác, mà là đi phòng của con.
Khi Lục Vô Túy đè nén sự lo lắng của mình đi đến phòng của con.
Khi mở cửa ra, hắn nhìn thấy Giang Hoài và con đang cuộn tròn trong nôi, hai khuôn mặt trắng nõn mềm mại chạm vào nhau, giống như hai thiên thần đang ngủ ngon lành.
Lục Vô Túy: "..."
Cơn giận biến mất ngay lập tức.
Hắn không phải nhan khống, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Giang Hoài, mấy lời khiển trách đều đã tới bên miệng cũng không thể phát ra nữa.
Giang Hoài nghe được tiếng mở cửa liền dụi dụi mắt.
Khi nhìn thấy Lục Vô Túy, cậu mơ hồ nói: "Hả? Tại sao anh lại tới đây?"
Lục Vô Túy tuy rằng tức giận đã lắng xuống, nhưng hắn vẫn tiến lên nhéo mặt Giang Hoài: "Khi ra ngoài sao em không nói cho tôi biết? Tôi suýt nữa còn tưởng rằng..."
Gần như nghĩ rằng Giang Hoài mất tích.
Chỉ trong vòng nửa giờ, hắn đã nghĩ đến rất nhiều hậu quả nghiêm trọng, thậm chí còn nghĩ đến khả năng có kẻ trộm đột nhập vào nhà cướp đi Giang Hoài.
Giang Hoài vẫn không biết Lục Vô Túy sáng nay đã náo nhiệt như thế nào, vẫn vô tội:" Lục Vô Túy, em đã nghĩ ra một chuyện."
Lục Vô Túy dừng lại.
“Em nghĩ, để bù đắp hai tháng mình vắng mặt trong cuộc đời bảo bối và vun đắp mối quan hệ với con,” Giang Hoài nghiêm túc nói: “Gần đây em sẽ ngủ với con.”
Lục Vô Túy: "...?!"
Chỉ là hai tháng vắng bóng thôi, đâu phải hai trăm năm!
Thậm chí từ bỏ sinh hoạt vợ chồng của bọn họ?
/114
|