Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Chương 22: Rốt cuộc đã buông bỏ được, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi (1)

/26


-Thời tiết ngày càng nóng. Ăn cơm ở nhà ông bà ngoại xong, thím ngồi xem phim truyền hình với bà ngoại, chú và ông ngoại chơi cờ, tôi và anh dẫn Tang Bưu đi dạo.

Tôi phát hiện tôi đúng là có khả năng đặt tên dự báo tương lai. Hiện tại Tang Bưu lớn lên như cái tên của nó, to lớn lực lưỡng, cực kỳ uy phong. Tuy nhiên ẩn dưới vẻ ngoài mạnh mẻ, nó vẫn là một con chó ngốc. Vừa thấy chúng tôi, nó liền vô cùng hưng phấn mà nhào tới, điên cuồng liếm khắp người tôi, sau đó bổ vào lòng anh làm nũng.

Chúng tôi dẫn Tang Bưu đi công viên gần nhà ông ngoại. Vừa thấy khu đất rộng, nó lập tức định lao lên tung hoành. May mà anh giữ chặt mới không biến cảnh người dắt chó thành chó dắt người.

Đi đến chỗ vắng, anh mới thả Tang Bưu, mặc cho nó vui mừng chạy xung quanh. Tang Bưu lăn lộn khắp nơi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn chúng tôi. Mặt nó khi trưởng thành trông rất giống sói, vậy mà lúc nào cũng tỏ vẻ ngốc nghếch, buồn cười vô cùng.

Tôi xoay người định bảo anh nhìn Tang Bưu. Vừa quay lại đã thấy anh đang nhìn mình chăm chú.

Tôi đỏ mặt, lúng túng cười hai tiếng che giấu, lại chỉ bừa vào Tang Bưu, “Anh nhìn Tang Bưu đi, đáng yêu quá!”

Anh mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ môi tôi, nói, “Thực ra em còn đáng yêu hơn nó nhiều.”

Mặt tôi càng đỏ hơn, trong lòng cảm thấy vừa vui sướng và ngượng ngùng.

Chợt tôi nghĩ đến một việc, bật kêu thành tiếng, “A!”

“Sao vậy?”

“Em nhớ ra rồi, chỗ này vừa nãy Tang Bưu cũng liếm qua.” Tôi nghiêm túc nhìn anh, chỉ vào miệng mình, “Vậy có tính là anh với Tang Bưu đã gián tiếp hôn nhau không?”

Thân thể anh nháy mắt cứng đờ.

Sau đó anh oán hận nhìn tôi, “Lương Mãn Nguyệt, về sau em còn cho nó liếm thì đừng hòng hôn anh nữa.”

Rốt cuộc là ai hôn ai? Cái gì gọi là đổi trắng thay đen, cuối cùng tôi đã được biết rồi.

-

Tôi phát hiện, khi yêu, tôi thực sự không khống chế được bản thân mình.

Sau mối tình với La Duy, tôi vốn là nghĩ, chuyện tốt đẹp hẳn sẽ không xảy ra với mình. Trước giờ tôi không phải người may mắn, chuyện tốt mãi mãi không đến tay tôi. Công việc bận rộn, tiền lương lại không nhiều lắm, trong mắt bạn học tôi rất tầm thường, số tiền lớn nhất từng nhặt được là năm tệ, mua hai lần vé số cũng không trúng lần nào... Thế nhưng tôi vẫn rất quý trọng cuộc sống bình thản mà vui vẻ của bản thân.

Nhưng dưới vỏ bọc vui vẻ đó, thực chất cất chứa rất nhiều nỗi bất an.

Mỗi lần thím hỏi chuyện yêu đương, tôi đều thấy vừa áy náy vừa chột dạ. Mấy năm này chú thím đối với tôi rất chu đáo chân thành, tôi cũng rất yêu thương họ.

Ở bên anh, tôi không sợ đạo đức lên án gì hết, tôi chỉ sợ ánh mắt trách cứ của người thân.

Số lần chị Đỗ tới nhà ngày càng ít. Chị ấy và bạn trai đã lên kế hoạch kết hôn, dự định tiền trảm hậu tấu để phụ huynh không phản đối được. Thế nên mỗi lần thím cố ý nhắc đến chuyện kết hôn, không chỉ có chị ấy né tránh, ngay cả tôi cũng run rẩy trong lòng.

Tôi luôn cảm thấy sắp có một chuyện lớn xảy ra.

-

Khi Bùi Lương Vũ gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa nộp lại cho trưởng phòng bản thảo đã bị chê bai mấy lần.

Anh hỏi, “Lát nữa tan việc em có thời gian không? Anh mời em đi ăn món Triều Châu*.

(*Triều Châu là một thành phố trực thuộc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Món ăn Triều Châu chú trọng cách thái và tạo hình, nổi tiếng nhất là chế biến các món ăn hải sản, các loại canh và chè ngọt.)

Tôi cười nói, “Anh có chuyện gì vui mà lại mời em ăn vậy?

“Không có chuyện thì không thể mời em sao? Anh nhớ em mà.” Lời của anh trước giờ vẫn nửa đùa nửa thật. Nhưng cẩn thận mà nghĩ thì đúng là lâu rồi chúng tôi chưa ăn cơm với nhau. Tôi do dự một chút rồi đồng ý.

“Vậy hết giờ làm việc anh đến đón em.”

“Được.”

Tôi gọi điện cho thím trước, sau đó chỉ cách giờ tan sở có nửa tiếng mới nhắn tin cho anh, bảo anh không cần tới đón tôi, hôm nay tôi đi ăn tối với bạn học rồi mới về nhà. Đợi một lúc lâu không thấy anh trả lời, chắc là đang làm việc. Tôi tự động viên mình, đi ăn với bạn bè là quang minh chính đại, việc gì mà phải sợ.

Vừa ra khỏi cửa công ty, tôi đã thấy Bùi Lương Vũ đang dựa vào một chiếc Q7*, trông rất anh tuấn phong lưu, thu hút ánh nhìn.

(*Q7: Một dòng xe của hãng Audi)

Vừa mới lên xe thì tôi nhận được điện thoại của anh.

“Em đang ở cùng ai đấy?”

Tôi liếc nhìn Bùi Lương Vũ, trả lời, “Bạn ạ.”

“Là nam?”

“Vâng.”

“Không được đi.”

“Ăn xong em sẽ về nhà ngay.”

Giọng anh trong điện thoại cao thêm một tầng, “Không được đi!”

Bùi Lương Vũ đang ở cạnh, tôi không tiện nói thêm gì, chỉ có thể nhỏ giọng bảo, “Được rồi, cứ thế đi, tối về nói chuyện tiếp.”

Tôi cúp máy, tiện thể tắt nguồn luôn, sau đó cười ngượng ngùng, “Thím luôn lo lắng cho em thế đấy.”

Bùi Lương Vũ cười cười, lái xe đi. Tôi đột nhiên cảm thấy mình có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

“Bạn trai hả?”

Tôi bĩu môi nói, “Cứ cho là thế đi.”

Anh cười, “Có cơ hội thì giới thiệu nhé.”

“Vâng.”

Dường như anh còn muốn nói gì, nhưng do dự một lúc, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Lúc ăn cơm, tôi hỏi thăm bạn gái trước của anh.

“Vi Vi đâu?”

“Chia tay lâu rồi.” Anh hờ hững trả lời.

Tôi đặt đũa xuống, “Lại chia tay? Sao anh cứ luôn đùa bỡn tình cảm của người ta thế? Cô ấy rất tốt mà.”

Anh cười giễu cợt, “Trong lòng em anh là loại người như thế đấy à? Sao em không nghĩ là cô ấy bỏ anh?”

Tôi sửng sốt nói, “Không thể nào.”

Anh tháo cúc áo nơi cổ tay, xắn lên trên, sau đó vừa múc canh cho tôi vừa nói, “Cô ấy ra nước ngoài theo chương trình trao đổi sinh viên.”

“A, cô ấy cũng thật quá dứt khoát đi.” Tôi tiếc rẻ.

Bữa cơm này ăn rất vui. Thức ăn Triều Châu tuy nhạt nhưng ngon vô cùng, huống hồ còn có Bùi Lương Vũ bên cạnh, khiến tôi như được trở về những ngày tháng sinh viên.

Tôi cảm thán, “Già rồi già rồi, bây giờ lúc nào em cũng nhớ về quá khứ.”

Anh vuốt nhẹ một bên tóc mai tôi, “Bé con như em, đừng có giả vờ giả vịt trước mặt anh.”

Anh vừa nói hai chữ “bé con”, tôi liền nhớ đến La Duy. Trước kia anh thích nhất là vuốt má tôi, gọi tôi là bé con, coi tôi là trẻ nhỏ mà cưng chiều hết mực.

Tôi gượng cười, định hỏi thăm anh về La Duy, nhưng cuối cùng lại thôi.

Vừa ăn cơm xong, Bùi Lương Vũ chủ động lái xe đưa tôi về. Xe của anh rất đẹp, bảo vệ chẳng cần nhìn đã cho đi qua rồi.

Sau khi tôi vào cửa, anh đột nhiên lên tiếng gọi lại. Tôi quay đầu, thấy anh đứng bên cạnh xe, khuôn mặt dưới ánh trăng càng có vẻ ưu sầu.

Sau đó anh hé miệng, nhẹ nhàng nói một câu, “Xin lỗi,”

Tôi ngạc nhiên hỏi, “Tự dưng sao lại nói xin lỗi?”

“À”, Anh đưa tay lên vỗ trán, “Cướp mất thời gian em và bạn trai ở bên nhau, em giúp anh xin lỗi anh ấy.”

“Ôi trời, có gì đâu.” Tôi xua tay, “Anh về đi, đi đường cẩn thận đấy.”

Lúc vào cửa tôi mới phát hiện chú thím không ở nhà. Bên trong không bật đèn, chỉ trên tầng mới có chút ánh sáng. Tôi đổi dép đi lên, phát hiện nơi đèn sáng chính là phòng của mình.

Anh đang ngồi bên trong, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.

Vốn dĩ tôi hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy bộ dạng đợi hỏi tội này của anh thì không khỏi tức giận, vì vậy liền làm như không thấy, chẳng thèm nhìn mà mở máy tính lên mạng.

Anh đứng phắt lên, rút mạnh sợi dây cắm điện ra.

“Anh làm gì vậy?” Tôi nổi cáu.

“Anh làm gì? Anh còn muốn hỏi em đang làm gì đấy?” Anh cố nén cơn giận, “Đến cửa nhà rồi vẫn còn lưu luyến. Sao em không đi luôn với cậu ta đi, còn về đây làm gì?”

Người đàn ông trước mặt tôi dường như đang trở lại là chàng trai bồng bột thời niên thiếu. Suýt nữa tôi đã quên, anh vốn là một người khó tính và nóng nảy.

“Em chỉ ăn một bữa cơm với Bùi Lương Vũ mà thôi, anh có cần phải giận đến mức đó không?” Tôi thực sự bực mình, “Suốt mấy năm đại học chúng em ngày nào cũng ăn cơm với nhau, anh ấy còn đút cho em suốt đấy.”

“Lương Mãn Nguyệt, em có biết xấu hổ không hả?” Anh quát lớn.

Mũi tôi cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra. Nhưng tôi vẫn cố nén lại, nhìn thẳng vào anh mà nói, “Xin hỏi em không biết xấu hổ chỗ nào? Mà cho dù em không biết xấu hổ thì có liên quan gì đến anh? Em là một con người chứ không phải con chó con mèo anh nuôi, tại sao em lúc nào cũng phải nghe theo anh chứ? Vì sao em phải khúm núm với anh? Dựa vào cái gì mà anh đòi quản lý tất cả mọi chuyện của em?”

Anh cười gằn, “Lương Mãn Nguyệt, hóa ra đây mới là suy nghĩ thật lòng của em. Trong mắt em anh đáng ghét như thế sao?”

“Đúng, đó chính là suy nghĩ của em. Em chịu đủ rồi!” Tôi buột miệng thốt lên.

Anh giận đến mức không nói nên lời, cuối cùng đạp cửa đi ra.

Tôi ngồi thụp xuống, dựa vào tường khóc òa lên.

Trước nay không hề biết, tình yêu cũng có khi làm người ta đau lòng đến vậy. Cái cảm giác vừa giận dữ, vừa tủi thân lại vừa lo lắng này khiến lòng tôi loạn lên, rối bời.

Suốt một tuần, tôi với anh không nói với nhau câu nào.

Anh rất ít khi về nhà, mà cho dù có về cũng làm mặt lạnh, coi như không trông thấy tôi. Đến thím cũng nhìn ra giữa chúng tôi có điểm bất thường.

Thím lén hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cắn môi, im lặng không lên tiếng.

Vì vậy thím trách anh, “Lưu Thành Hề, con có biết suy nghĩ không thế? Con là anh lớn, lại còn bắt nạt em. Mau mau xin lỗi em gái đi, nếu không mẹ sẽ bảo ông ngoại xử con đấy.”

Anh không thèm phản bác, nét mặt không đổi, xem như chẳng nghe thấy gì.

Thím thấy cả hai chúng tôi đều như vậy thì thở dài, cũng không xen vào thêm.

Một tuần sau đó, tôi không thể chịu nổi chiến tranh lạnh với anh nữa. Lúc tôi đang ủ rũ chán nản kể cho Gia Hinh, đột nhiên cô ấy yên lặng một lúc lâu rồi nói, “Mãn Nguyệt, tớ sắp kết hôn rồi.”

Tôi “Ừ” một tiếng, mấy giây sau mới có phản ứng. Tôi nắm chặt điện thoạt, gào lên, “Cậu nói gì? Cậu sắp kết hôn rồi?”

“Mãn Nguyệt cậu đừng kích động.” Gia Hinh ở đầu dây bên kia bình tĩnh lạ thường, “Đúng thế, tớ sắp kết hôn rồi.”

Đối tượng kết hôn của cô ấy chính là Tô Liệt.

Người con trai mà tôi đã quên mất từ lâu kia, bỗng nhiên lại xuất hiện, thình lình và bất ngờ như thế.

/26

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status