Nhân Kiệt đưa Tiểu yên về nhà, ngồi trong xe cô vẫn trong bộ dáng tức giận, quay mặt qua hỏi hắn:
- Anh nên coi lại việc kết hôn với tôi đi! Anh không sống nổi với tôi đâu.
Nhân Kiệt vẫn tập trung lái xe, anh chỉ lướt qua nhìn cô một cái rồi đáp trả lại:
- Nếu em mà cứ hư như vậy! Chưa biết chừng về làm vợ tôi sẽ hành đó.
- Ha ha Vương Hảo Tiểu Yên tôi mà phải sợ à! Tôi sẽ rời khỏi đây nhanh thôi!
- Em nghĩ em sẽ về Mỹ được sao?
- Ừm.
Nhân Kiệt không nói gì, trong lòng anh đã tính toán sẵn rồi....vốn dĩ ngay từ đầu anh không coi trọng cuộc hôn nhân này.
Sau khi đến nhà cô, anh ra vẻ '' ngoan'' đến mức cô chỉ muốn đánh vào mặt một phát.
- Con chào bác.
- Hai đứa đi chơi vui vẻ chứ.
- Dạ! Cô ấy hơi nghịch...
Nhân Kiệt giả vờ túm eo cô lại gần anh rồi véo cái mũi cô:
- Nhưng cô ấy đáng yêu quá!
- Ha ha tốt.
Vương Hoàng cười sảng khoái, trong khi đó con ông là Tiểu Yên ngơ hết cả mặt ra
'' Cáo hay sói...chắc anh ta là con sói già nham hiểm, lại còn làm ra vẻ thích cô lắm''.
1 tuần trời ở Hà Nội, là một chuỗi ngày cô giả vờ thân thiện với hắn trước mặt ba, rồi sau lưng là hành hắn đủ trò.
Từ căn bệnh sạch của Nhân Kiệt, cô nghĩ ra đủ cách chọc hắn sôi máu lên, nhưng hầu như thất bại....cuối cùng cô...đành ngậm ngùi thua.
Rồi tưởng ba cô sẽ để từ từ cho bọn họ thân nhau ai dè hôm nay..
Vừa mới ngồi vào bàn ăn, cô đang uống một ngụm sữa thì ''thiên hoàng'' ban một lệnh chém đôi người cô:
- Hôm nay Nhân Kiệt sẽ đưa con đi thử váy cưới.
'' Phụt''
Cô bị sặc lên tận mũi, vội vàng lau miệng cô hốt hoảng:
- Ba! Tống con đi ba vui lắm hả?
- Ừm!
- Ba hãy nhìn đi vẻ mặt này của con liệu có cuộc hôn nhân hạnh phúc không?( Cô làm bộ mặt như đưa đám).
- Có.
Vương Hoàng cười cười, thật ra ông sợ nếu không làm đám cưới cho cô thì sẽ không kịp mất...ông không thể chờ được nữa.
Tiểu Yên chẳng buồn ăn sáng nữa cô chạy lên tầng, đạp bay cửa, rồi phi lên chiếc giường đệm ôm gối than vãn với ông trời:
- Ông trời ơi!!! Tôi còn muốn độc thân mà!!!!!
- Anh nên coi lại việc kết hôn với tôi đi! Anh không sống nổi với tôi đâu.
Nhân Kiệt vẫn tập trung lái xe, anh chỉ lướt qua nhìn cô một cái rồi đáp trả lại:
- Nếu em mà cứ hư như vậy! Chưa biết chừng về làm vợ tôi sẽ hành đó.
- Ha ha Vương Hảo Tiểu Yên tôi mà phải sợ à! Tôi sẽ rời khỏi đây nhanh thôi!
- Em nghĩ em sẽ về Mỹ được sao?
- Ừm.
Nhân Kiệt không nói gì, trong lòng anh đã tính toán sẵn rồi....vốn dĩ ngay từ đầu anh không coi trọng cuộc hôn nhân này.
Sau khi đến nhà cô, anh ra vẻ '' ngoan'' đến mức cô chỉ muốn đánh vào mặt một phát.
- Con chào bác.
- Hai đứa đi chơi vui vẻ chứ.
- Dạ! Cô ấy hơi nghịch...
Nhân Kiệt giả vờ túm eo cô lại gần anh rồi véo cái mũi cô:
- Nhưng cô ấy đáng yêu quá!
- Ha ha tốt.
Vương Hoàng cười sảng khoái, trong khi đó con ông là Tiểu Yên ngơ hết cả mặt ra
'' Cáo hay sói...chắc anh ta là con sói già nham hiểm, lại còn làm ra vẻ thích cô lắm''.
1 tuần trời ở Hà Nội, là một chuỗi ngày cô giả vờ thân thiện với hắn trước mặt ba, rồi sau lưng là hành hắn đủ trò.
Từ căn bệnh sạch của Nhân Kiệt, cô nghĩ ra đủ cách chọc hắn sôi máu lên, nhưng hầu như thất bại....cuối cùng cô...đành ngậm ngùi thua.
Rồi tưởng ba cô sẽ để từ từ cho bọn họ thân nhau ai dè hôm nay..
Vừa mới ngồi vào bàn ăn, cô đang uống một ngụm sữa thì ''thiên hoàng'' ban một lệnh chém đôi người cô:
- Hôm nay Nhân Kiệt sẽ đưa con đi thử váy cưới.
'' Phụt''
Cô bị sặc lên tận mũi, vội vàng lau miệng cô hốt hoảng:
- Ba! Tống con đi ba vui lắm hả?
- Ừm!
- Ba hãy nhìn đi vẻ mặt này của con liệu có cuộc hôn nhân hạnh phúc không?( Cô làm bộ mặt như đưa đám).
- Có.
Vương Hoàng cười cười, thật ra ông sợ nếu không làm đám cưới cho cô thì sẽ không kịp mất...ông không thể chờ được nữa.
Tiểu Yên chẳng buồn ăn sáng nữa cô chạy lên tầng, đạp bay cửa, rồi phi lên chiếc giường đệm ôm gối than vãn với ông trời:
- Ông trời ơi!!! Tôi còn muốn độc thân mà!!!!!
/66
|