Nhân Kiệt cười đứng hồn làm cho người ta cũng phải sợ đến thoát xác. Anh bỏ đi, lập tức lái xe đến biệt thự ngoại ô của lão gia gia. Lâu nay anh mù quáng hiểu lầm ư, nực cười, bây giờ anh sẽ bắt lão gia gia nói ra tất cả.
Lưu Thái Bình đang nhìn ngắm những kỉ vật của người phụ nữ ông rất yêu Thiên Lan, ông yêu nên thành kẻ mù quáng điên cuồng đánh bà, bức vợ phải tự tử, kẻ bại hoại như ông sao lại được sống dai như thế.
'' Rầm''.
Nhân Kiệt không đếm xỉa những người hầu cúi chào mình, anh tiến tới phòng của lão gia gia, ngay lập tức xô cửa ra tạo nên âm thanh dữ dội, Khiến cho Lưu Thái Bình cũng phải giật mình. Ông mắng:
- Lễ phép đâu hết rồi!
- Ba nói rõ ràng đi cái chết của mẹ là do ba bức chết bà mà, tại sao đánh đập mẹ tôi!
Ông cũng đọc qua báo và biết tin Vương Hoàng còn sống, đáy lòng ông rất nhẹ nhõm, sau khi biết con ông giết người, trở thành người xấu xa chỉ biết đến hận thù, ông đã bị lương tâm dằn vặt, và nay đã thông suốt cho nên sẽ nói ra tất cả.
- Là ba ngày xưa làm cho bà ấy lên giường cùng ba, những tưởng sau khi lấy nhau thì sẽ một mực thuỷ chung, nhưng mẹ con chỉ biết đến Vương Hoàng.....
Lúc đó ta vì ghen mà sau khi sinh ra con ta ngày nào cũng trút giận, lăng nhục người phụ nữ ta yêu thương, rồi nhồi nhét vào đầu con ý niệm lãnh bạc, độc tài, và hận thù Vương Hoàng, ta sắp đặt tất cả chỉ có việc Thiên Lan tự vẫn là ta không ngờ tới, ta... bây giờ rất hối hận.
Nhân Kiệt cười điên dại, như một con sói điên không kiềm chế được cảm xúc, lâu nay đang trả thù cái gì, anh dồn tâm huyết mười mấy năm qua để trả thù ai, thậm chí anh còn liên luỵ đến nhiều người, nhất là Tiểu Yên, làm sao đối mặt với cô đây! anh cười rồi khóc rất thảm hại, thống khổ.
Người ta thường nói đừng để hận thù biến bạn thành con quỷ xấu xí thật sự không sai. Anh đã bán linh hồn cho thù hận...... bây giờ phải nhận lấy hậu quả thích đáng..
Lưu Thái Bình đang nhìn ngắm những kỉ vật của người phụ nữ ông rất yêu Thiên Lan, ông yêu nên thành kẻ mù quáng điên cuồng đánh bà, bức vợ phải tự tử, kẻ bại hoại như ông sao lại được sống dai như thế.
'' Rầm''.
Nhân Kiệt không đếm xỉa những người hầu cúi chào mình, anh tiến tới phòng của lão gia gia, ngay lập tức xô cửa ra tạo nên âm thanh dữ dội, Khiến cho Lưu Thái Bình cũng phải giật mình. Ông mắng:
- Lễ phép đâu hết rồi!
- Ba nói rõ ràng đi cái chết của mẹ là do ba bức chết bà mà, tại sao đánh đập mẹ tôi!
Ông cũng đọc qua báo và biết tin Vương Hoàng còn sống, đáy lòng ông rất nhẹ nhõm, sau khi biết con ông giết người, trở thành người xấu xa chỉ biết đến hận thù, ông đã bị lương tâm dằn vặt, và nay đã thông suốt cho nên sẽ nói ra tất cả.
- Là ba ngày xưa làm cho bà ấy lên giường cùng ba, những tưởng sau khi lấy nhau thì sẽ một mực thuỷ chung, nhưng mẹ con chỉ biết đến Vương Hoàng.....
Lúc đó ta vì ghen mà sau khi sinh ra con ta ngày nào cũng trút giận, lăng nhục người phụ nữ ta yêu thương, rồi nhồi nhét vào đầu con ý niệm lãnh bạc, độc tài, và hận thù Vương Hoàng, ta sắp đặt tất cả chỉ có việc Thiên Lan tự vẫn là ta không ngờ tới, ta... bây giờ rất hối hận.
Nhân Kiệt cười điên dại, như một con sói điên không kiềm chế được cảm xúc, lâu nay đang trả thù cái gì, anh dồn tâm huyết mười mấy năm qua để trả thù ai, thậm chí anh còn liên luỵ đến nhiều người, nhất là Tiểu Yên, làm sao đối mặt với cô đây! anh cười rồi khóc rất thảm hại, thống khổ.
Người ta thường nói đừng để hận thù biến bạn thành con quỷ xấu xí thật sự không sai. Anh đã bán linh hồn cho thù hận...... bây giờ phải nhận lấy hậu quả thích đáng..
/66
|