Mọi chuyện sẽ được tha thứ, thù hận không bao giờ chứa những điều tốt đẹp.
Cô hôm nay ăn mặc rất đẹp để hẹn hò với Thục Xương, điểm hẹn đầu tiên chính là công viên gần khu chợ nơi anh và cô lần đầu đụng độ. Thục Xương cười tươi như mặt trời vẫy tay gọi cô đi đến, ba cô đã chấp nhận cho cô hẹn hò với anh. Đó là điều khiến cô vui nhất, mọi thứ trở nên thật tươi đẹp, chỉ cần mỗi ngày trôi qua như hôm nay thôi. Tiểu Yên ngại ngùng cười, e thẹn :
- Sao tự nhiên muốn hẹn hò!
- Tất nhiên phải hẹn hò rồi vì hôm nay là ngày sẽ vô cùng đặc biệt.
Rồi anh lùi ra 3 bước, bắt đầu có mấy người từ đâu chạy đến vác loa đài, bật nhạc to hết cỡ, thu hút hết mọi người đi đường. Anh bắt đầu nhảy những động tác dễ thương cùng hai anh chàng khác chính là Ba cáo và anh chàng ngố trong tiệm rau củ quả. Ba cáo là tự nguyện giúp Thục Xương coi như là món quà tặng sư tỷ, hắn tâm tư thấy rất vui.
'' Bé con ơi em xinh xinh lắm
Làm anh không thể ngừng nhìn
Chỉ cần em bĩu môi nhẹ,
Cũng khiến anh tim đập chân run''.
Cô xấu hổ che mặt lại cười e thẹn, ai ngờ anh lại chơi trội như thế, làm bao nhiêu người nán lại cổ vũ xung quanh. Rồi anh đi đến, giơ lên tờ thứ nhất trước mặt cô.
'' Này cô gái ương bướng''
'' em có đồng ý''
'' Đi cùng anh suốt cả cuộc đời''
'' À không cần chỉ cần ngày hôm nay''
'' Em đeo cái này vào thì anh không lo''
'' Em chạy trốn nữa''
'' Chốt lại : anh yêu em''
'' Lấy anh nhé!''
Rồi thục Xương quỳ một chân xuống, hướng cái nhẫn về phía cô, chờ đợi...
Đám đông xung quanh hô hào : '' hôn đi'' ,'' nhận lời đi''...''' yêu nhau đi''.....
Cô cười nụ cười rạng rỡ chìa bàn tay ra, anh đeo nhẫn vào ngón áp út, rồi nhấc bổng cô lên:
- Tiểu Yên muôn năm!
Bỗng có một cô gái cũng dàn người mặt mũi bặm trợn hét to:
- Tôi phản đối!
Giọng như sấm rền của Hồng Quân làm mấy người xung quanh tóc dựng đứng hết lên, ù luôn cái tai, Hồng Quân hậm hực đi tới túm tay anh.
- Anh ấy là của tôi!
Tiểu Yên không vừa túm tay kia của anh:
- Là của tôi!
Thục Xương cười trừ rồi rút khỏi tay hai người vẻ mặt nhu thuận, quay sang đặt tay lên vai Hồng Quân nghiêm nghị.
- Hồng Quân ! Anh xin lỗi! Lúc trước anh hiểu lầm tình bạn của chúng ta là tình yêu, anh xin lỗi đã vội vàng nói yêu em, nhưng sau khi đi đính hôn anh nhận ra mình đã lầm anh vì sợ em buồn nên trốn về Việt Nam, và anh đã gặp và động lòng với Tiểu Yên!Anh xin lỗi! Em hãy đi tìm hạnh phúc mới nhé!
Hồng Quân lau nước mắt mỉm cười, rồi chìa tay ra vẻ thân thiện:
- Chúc anh hạnh phúc!
Tiểu Yên để ý thấy tên đằng sau lăm le chuẩn bị dùng cái lưới, có vẻ không ổn, cô túm lấy tay anh chạy, Hồng Quân giật mình tức giận lùa theo:
- Đứng lại!!!!!!!!
Cô và anh lại nắm tay nhau nhất quyết bảo vệ tình yêu của mình cho dù bao nhiêu người xen vào phản đối, chỉ cần tin vào hai chữ '' tình yêu là đủ''.
THE END
Cô hôm nay ăn mặc rất đẹp để hẹn hò với Thục Xương, điểm hẹn đầu tiên chính là công viên gần khu chợ nơi anh và cô lần đầu đụng độ. Thục Xương cười tươi như mặt trời vẫy tay gọi cô đi đến, ba cô đã chấp nhận cho cô hẹn hò với anh. Đó là điều khiến cô vui nhất, mọi thứ trở nên thật tươi đẹp, chỉ cần mỗi ngày trôi qua như hôm nay thôi. Tiểu Yên ngại ngùng cười, e thẹn :
- Sao tự nhiên muốn hẹn hò!
- Tất nhiên phải hẹn hò rồi vì hôm nay là ngày sẽ vô cùng đặc biệt.
Rồi anh lùi ra 3 bước, bắt đầu có mấy người từ đâu chạy đến vác loa đài, bật nhạc to hết cỡ, thu hút hết mọi người đi đường. Anh bắt đầu nhảy những động tác dễ thương cùng hai anh chàng khác chính là Ba cáo và anh chàng ngố trong tiệm rau củ quả. Ba cáo là tự nguyện giúp Thục Xương coi như là món quà tặng sư tỷ, hắn tâm tư thấy rất vui.
'' Bé con ơi em xinh xinh lắm
Làm anh không thể ngừng nhìn
Chỉ cần em bĩu môi nhẹ,
Cũng khiến anh tim đập chân run''.
Cô xấu hổ che mặt lại cười e thẹn, ai ngờ anh lại chơi trội như thế, làm bao nhiêu người nán lại cổ vũ xung quanh. Rồi anh đi đến, giơ lên tờ thứ nhất trước mặt cô.
'' Này cô gái ương bướng''
'' em có đồng ý''
'' Đi cùng anh suốt cả cuộc đời''
'' À không cần chỉ cần ngày hôm nay''
'' Em đeo cái này vào thì anh không lo''
'' Em chạy trốn nữa''
'' Chốt lại : anh yêu em''
'' Lấy anh nhé!''
Rồi thục Xương quỳ một chân xuống, hướng cái nhẫn về phía cô, chờ đợi...
Đám đông xung quanh hô hào : '' hôn đi'' ,'' nhận lời đi''...''' yêu nhau đi''.....
Cô cười nụ cười rạng rỡ chìa bàn tay ra, anh đeo nhẫn vào ngón áp út, rồi nhấc bổng cô lên:
- Tiểu Yên muôn năm!
Bỗng có một cô gái cũng dàn người mặt mũi bặm trợn hét to:
- Tôi phản đối!
Giọng như sấm rền của Hồng Quân làm mấy người xung quanh tóc dựng đứng hết lên, ù luôn cái tai, Hồng Quân hậm hực đi tới túm tay anh.
- Anh ấy là của tôi!
Tiểu Yên không vừa túm tay kia của anh:
- Là của tôi!
Thục Xương cười trừ rồi rút khỏi tay hai người vẻ mặt nhu thuận, quay sang đặt tay lên vai Hồng Quân nghiêm nghị.
- Hồng Quân ! Anh xin lỗi! Lúc trước anh hiểu lầm tình bạn của chúng ta là tình yêu, anh xin lỗi đã vội vàng nói yêu em, nhưng sau khi đi đính hôn anh nhận ra mình đã lầm anh vì sợ em buồn nên trốn về Việt Nam, và anh đã gặp và động lòng với Tiểu Yên!Anh xin lỗi! Em hãy đi tìm hạnh phúc mới nhé!
Hồng Quân lau nước mắt mỉm cười, rồi chìa tay ra vẻ thân thiện:
- Chúc anh hạnh phúc!
Tiểu Yên để ý thấy tên đằng sau lăm le chuẩn bị dùng cái lưới, có vẻ không ổn, cô túm lấy tay anh chạy, Hồng Quân giật mình tức giận lùa theo:
- Đứng lại!!!!!!!!
Cô và anh lại nắm tay nhau nhất quyết bảo vệ tình yêu của mình cho dù bao nhiêu người xen vào phản đối, chỉ cần tin vào hai chữ '' tình yêu là đủ''.
THE END
/66
|