Trần Dao mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt không tốt chút nào, phản ứng lại rất bình tĩnh. Giang Thiệu không có quay đầu lại cũng không trả lời, chỉ níu lấy cổ áo Tả Trí, hai người trầm mặc giằng co. Cuối cùng Giang Thiệu chậm rãi buông cổ áo Tả Trí ra, trong mắt ẩn giấu ngọn lửa tức giận, có điều ngụ ý vỗ vỗ vai anh, mỉa mai cười một tiếng xoay người đi mất.
Đối mặt Trần Dao vẫn còn ở mang bệnh, Giang Thiệu không nói nhiều một chữ.
Tả Trí âm thầm siết chặt quyền, bỏ những thứ không nói, trong lòng anh cảm thấy là lạ, có cảm giác nói không ra.
Tả Trí cho rằng Trần Dao sẽ gây một trận với mình, không ngờ cô chỉ yêu cầu xuất viện. "Về nhà sẽ nghe anh giải thích, hiện tại tôi không muốn mất mặt ở đây." Trần Dao kiên trì, Tả Trí nhất thời không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý.
Giang Thiệu trở lại phòng bệnh, tay phải của Diệp Tiểu An đã băng thuốc xong. Phòng bệnh dành cho hai người, nhưng sau khi bé gái ở chung xuất viện chỉ có một mình Diệp Tiểu An ở. Giang Thiệu ngồi trên giường bệnh đối diện nhìn bóng lưng nằm nghiêng mảnh mai của Diệp Tiểu An, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.
Cả người Diệp Tiểu An vừa ngứa vừa đau, tay phải còn đau hơn. Cô vừa mơ hồ bên vừa góc chăn chịu đựng, vào lúc này bụng lại vang lên ừng ực ừng ực. Cháo bị cô làm đổ rồi, giày vò đến bây giờ cả nước cũng chưa uống.
"Muốn ăn chút gì không?" Giang Thiệu ở phía sau chợt mở miệng dọa cô giật mình, cô có chút lúng túng không dám xoay người, rụt vào trong chăn không có lên tiếng. Người này trở về lúc nào. . . . . .
Giang Thiệu đi lại vén cái chăn che kín đầu cô lên, ánh mắt rơi vào trên tay quấn tầng tầng băng gạc của cô. "Ăn cái gì?"
"Ưmh. . . ." Cổ họng Diệp Tiểu An rên rên nhưng không nói ra cái gì, Giang Thiệu vịn trán rất bất đắc dĩ, "Em làm phiền tôi cũng không phải lần một lần hai rồi, chớ giả mù sa mưa cảm thấy ngượng ngùng."
"Em không có khẩu vị. . . . Cái gì đều được." Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Giang Thiệu, cô chỉ có thể cứng da đầu nói, "Húp cháo được không. . . ." Cô dừng một lát, nhỏ giọng tăng thêm một câu. "Anh nấu."
Cô cũng không biết vì sao, hiện tại rất nhớ món cháo Giang Thiệu nấu, thật ra thì cô rất dễ nuôi sống, ăn cái gì cũng không kén, cho cái gì ăn cái đó, ngon dở đều có thể ăn. Trước kia ngã bệnh đều không kiểu cách, chỉ cần có thể ăn đầy bụng là được. Tám phần trong khoảng thời gian này đã ăn quen thức an9 Giang Thiệu làm rồi, luôn muốn qua ăn chực lại không tiện qua ăn mỗi ngày.
Lúc mình bị bệnh có phải có thể tranh thủ cơ hội xin chút phúc lợi hay không? Sự thật chứng minh Giang Thiệu mặc dù có lúc nói rất ác độc, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất biết đường. Anh dàn xếp Diệp Tiểu An xong thì về nhà nấu cháo. Cầm cái muỗng đứng bên bếp từ từ khuấy, cũng cố gắng trộn lẫn lửa giận mình đang đè nén xuống.
Diệp Tiểu An nằm trên giường đợi lại đợi, mỗi lần đều là sắp ngủ lại bị đói tỉnh. Nhưng tỉnh thì thật đau khổ, cô ngứa muốn chết, đau muốn lăn. Trong phòng bệnh trống rỗng chỉ có một mình cô, vô cùng tịch mịch.
Cô tìm bên gối và đầu giường nửa ngày cũng không tìm được điện thoại di động, buồn bực nằm xuống lại. Không biết Tả Trí đi đâu mà lâu vậy còn chưa về. Nói thật Diệp Tiểu An có không kiểu cách thì cô cũng là một cô gái, tính tình lại giống một cô thiếu nữ. Lúc cô bị bệnh không tìm được Tả Trí đưa mình tới bệnh viện, lúc cần người an ủi làm bạn vẫn không tìm được anh. Trong lòng Diệp Tiểu An ít nhiều đều có chút không thoải mái.
Giang Thiệu đặt cháo nấu xong vào hộp giữ nhiệt, chợt nhớ đến lúc Diệp Tiểu An nhỏ giọng nói "Anh nấu", trong giọng nói của cô vô ý tiết lộ ra sự lệ thuộc khiến trong lòng anh không khỏi mềm đi.
Chờ anh trở lại bệnh viện thì đã qua thời gian thăm bệnh, Giang Thiệu lần đầu tiên dùng chiêu mỹ nam kế làm y tá bỏ đi. Anh đẩy cửa vào phát hiện Diệp Tiểu An lại dùng chăn che mình cực chặt chẽ.
Giang Thiệu kéo kéo chăn gọi cô, "Không có việc gì đừng giả chết làm gì, ngồi dậy ăn cháo."
"Không muốn." Diệp Tiểu An ở trong uất uất ức ức nức nở, Giang Thiệu nhíu nhíu mày kéo chăn, phát hiện cô dùng đôi tay bụm mặt.
"Đừng nhìn em, em thật xấu. . . ."
Giang Thiệu cười, "Sợ cái gì, tôi không phải người trông mặt mà bắt hình dong." Anh nói chưa dứt lời, vừa dứt lời Diệp Tiểu An nức nở hai cái xong nhịn không được oa một tiếng khóc lên. Giang Thiệu gãi gãi đầu. "Em cảm động đến khóc sao?"
"Mới không phải! Lúc nãy em soi gương rồi, làm em sợ muốn chết, ô ô thật là xấu. . . ." Cô muốn vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề cuộc đời để ý, trong lúc vô tình nhìn vào gương, nhất thời liền bị mình hù sợ.
Giang Thiệu cười nhẹ kéo tay của cô ra, nhìn kỹ gương mặt "mẩn" đỏ của Diệp Tiểu An. "Đẹp vô cùng, hoa lê đẫm lệ rất khiến người thích."
"Anh nói xạo, đừng an ủi em, nào có ai thích hình dáng xấu xí này!" Diệp Tiểu An đẩy tay anh ra lẩm bẩm, tiếp tục khóc.
"Anh thích." Giang Thiệu không hề nghĩ ngợi bật thốt lên.
". . . . . ." nước mắt của Diệp Tiểu An nhất thời ngừng chảy, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm anh. "Không phải anh đặc biệt chê em phiền sao?"
". . . . . ." Giang Thiệu cũng có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng, bưng chén qua múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng cô.
Diệp Tiểu An chỉ ngây ngốc há mồm, một giây sau không nhịn được phun cháo ra cái phụt, le đầu lưỡi hấp khí, "Nong nóng nong nóng nóng ——"
Giang Thiệu bị phun đầy người cắn răng nghiến lợi, "Diệp Tiểu An! Em không thể ói qua bên cạnh à?!"
Diệp Tiểu An hít hít lỗ mũi, mắt hơi híp lại rồi oa oa khóc lên. Xui xẻo là cô có được hay không! Liên tiếp bị phỏng hai lần! Sao anh không thổi cho nguội trước rồi hãy đút cô! Cô đã bệnh thành ra như vậy rồi, không thể không hung dữ với cô sao!
. . . . . .
Giang Thiệu cầm khăn giấy lau lau, nhưng trên y phục đã trải rộng nước cháo sềnh sệch, còn có ấn ký màu trắng nông nông sâu sâu. Giang Thiệu bỏ qua, nghiêm mặt cởi áo ra. Diệp Tiểu An quệt mồm nức nở.
"Khóc cái gì mà khóc, nín lại, ăn cháo." Giang Thiệu không có biện pháp, sợ rằng cô bị thương nữa mình lại phải đút cô, nên trước lúc đút đã biết thổi. Diệp Tiểu An chỉ đành phải ngoan ngoãn há mồm phối hợp, không dám nhiều lời, anh đút cô liền ăn, cuối cùng ăn cạn sạch. Giang Thiệu vừa dọn dẹp vừa cười, "Con gái kiểu gì, bị bệnh mà khẩu vị còn tốt vậy, ăn thật nhiều."
Diệp Tiểu An vuốt cái bụng tròn vo, căng tức khó chịu. "Một ngày làm phiền anh nấu hai lần, cám ơn nha. . . ."
"Hai lần?"
"Buổi chiều Tả Trí hỏi em muốn ăn cái gì, em nói muốn ăn cháo anh nấu, anh mất trí nhớ à? Chẳng qua em còn chưa ăn miếng nào đã lãng phí hết rồi, thật đáng tiếc."
Giang Thiệu đăm chiêu nhìn cái hộp giữ nhiệt khác ở trên bàn. "Em nói cái này? Cái bị em làm đổ?"
"Đúng vậy, thế nào?"
"Không có việc gì." Giang Thiệu nghĩ phần cháo bị Diệp Tiểu An làm đổ tám phần là do Tả Trí ra bên ngoài mua, tại sao phải khiến Diệp Tiểu An cho là mình làm?
"Tôi đi về, em tốt nhất nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi y tá." Sắc trời không còn sớm, Giang Thiệu không thể ở đây với cô suốt. Thấy Diệp Tiểu An mím cái miệng nhỏ nhắn, Giang Thiệu cười. "Không nỡ xa tôi à?"
"Một mình thật nhàm chán ."
Giang Thiệu xấu xa nhếch khóe miệng, "Như vậy à, nhưng đây là bệnh viện, nói không chừng nửa đêm có thứ gì đến làm bạn với em, chơi đùa với em đó."
"Anh. . . . Anh quá thất đức! Vẫn là Tả Trí của em tốt, hừ!" Diệp Tiểu An tức giận quơ cánh tay bị thương, người đàn ông này thật là không thể khen, sao lúc trước có thể cảm thấy anh tốt nhỉ, ít nhất Tả Trí sẽ không dùng việc này hù dọa cô.
Giang Thiệu đỡ cô nằm xuống, dịch tốt chăn. "Cậu ta mà tốt thì sao để em bị thương?"
"Là do tay chân em vụng về, lúc đó anh ấy không ở đây."
"Lúc phụ nữ cần lại không thể ở bên cô ấy, như vậy cũng xem là đàn ông tốt sao?" Đôi mắt Giang Thiệu lóe lóe, nhớ tới đứa bé chưa ra đời của mình, trong lòng buồn bã. Nếu anh có thể kịp thời xuất hiện lúc Cận Thanh cần anh, đứa bé cũng sẽ không mất, có phải bọn họ cũng sẽ không đi tới bước này không? "Diệp Tiểu An, không nên quá lệ thuộc vào người khác, phải học được độc lập."
Diệp Tiểu An kỳ quái nhìn anh, "Hôm nay anh nói chuyện thật kỳ quái đó, em có thể nuôi sống mình mà."
"Anh nói là, trên mặt cảm tình." Giang Thiệu hơi thở dài, không nói cái gì nữa.
Giang Thiệu không biết Tả Trí làm sao giải quyết Trần Dao, anh cũng không quan tâm chuyện này. Chỉ là lúc gặp nhau thì trên mặt Tả Trí rõ ràng viết bốn chữ to: thiên hạ thái bình. Kể từ sau khi Giang Thiệu mắng Tả Trí một trận, ở giữa hai người tựa hồ có một khoảng cách. Mặt ngoài như cũ, nhưng bí mật trao đổi càng ngày càng ít.
Ngày Diệp Tiểu An xuất viện Tả Trí lái xe đi đón, Diệp Tiểu An bệnh nặng một trận rõ ràng gầy đi nhiều, mỏng manh giống tấm hình. Tả Trí dẫn cô ra ngoài ăn bữa ngon để bồi bổ, mua một đống thức ăn dinh dưỡng. Diệp Tiểu An cảm thấy không cần thiết, lại từ chối không được.
Tả Trí chỉ ngủ lại một đêm vào ngày cô xuất viện, sau đó rất ít khi gặp được anh, nhưng buổi trưa và tối vẫn gọi điện thoại. Diệp Tiểu An vẽ vài bức tranh rồi lại bắt đầu hết lòng nghiên cứu thực đơn, vì vậy thường có lượng lương thức mới bị cô lãng phí, trong nhiều lần luyện tập cũng có không ít lần suýt làm lửa cháy lan cả phòng bếp.
Giang Thiệu làm thêm đến hơn mười giờ mới về, vừa muốn mở cửa chính ra, Diệp Tiểu An chợt lê dép chạy đến từ cửa đối diện, nịnh bợ đón lấy túi hồ sơ của anh, "Tan việành! Còn chưa có ăn cơm tối à?"
Giang Thiệu lập tức biết ý đồ của cô. "Đừng vọng tưởng dùng tôi để làm chuột trắng nhỏ."
"Hì hì, em làm thịt viên, anh nếm thử một chút đi." Diệp Tiểu An da mặt dày, túm túm tay áo Giang Thiệu.
"Không bàn nữa." Giang Thiệu cự tuyệt không chút lưu tình, hất tay của cô ra rút túi hồ sơ ra khỏi ngực cô rồi mở cửa đi vào, nhốt cô ở ngoài cửa.
"Hừ!" Diệp Tiểu An bất mãn dậm chân một cái, xoay người lại mới phát hiện cửa chính đang từ từ đóng lại, vội vàng xông tới. "Ai ai —— ai nha!"
Rốt cuộc vẫn chậm một bước, cửa chính đóng lại ở trước mắt cô, xui xẻo là cô không có cầm chìa khóa. Giang Thiệu mới vừa cởi y phục một nửa thì nghe thấy Diệp Tiểu An gõ cửa. "Giang Thiệu, cửa nhà em đóng rồi, em không mang chìa khóa, anh đưa chìa khóa cho em dùng một lát!"
Cô bé phiền toái này!
Giang Thiệu âm thầm nguyền rủa, tháo chìa khóa xuống mở cửa cho cô. "Mau cầm đi, đừng phiền nữa."
"Uh." Diệp Tiểu An nhẹ nhàng đáp rồi đưa tay đón. Nhưng sau một khắc Giang Thiệu lại cầm cổ tay của cô, nhìn vết xước dày đặc trên tay cô, nhíu mày hỏi, "Tại sao lại bị?"
"Xắc thức ăn cắt trúng." Diệp Tiểu An xem thường nhún nhún vai, lại hả hê mím môi cười một tiếng. "Em biết cắt dưa leo ra rất nhỏ, lợi hại không?" Mặc dù vô cùng đơn sơ, nhưng nếu bỏ qua độ dày không đều thì miễn cưỡng được cho vượt qua kiểm tra.
"Tay của em cũng sắp tơi ra rồi, dán băng keo cá nhân lên coi chừng nhiễm trùng." Giang Thiệu cũng không hiểu, không phải chỉ là một bữa cơm thôi à. Nói thật Tả Trí có thể mừng sinh nhật với cô hay không cũng là một vấn đề.
"Ừ." Diệp Tiểu An khéo léo gật đầu, sau đó chỉ vào phía sau anh mắt từ từ trợn tròn.
"Thế nào?" Giang Thiệu nghi ngờ quay đầu lại, sắc mặt trầm xuống, muốn ngăn cản đã không kịp, mắt thấy cửa chính nhà mình cạch một tiếng đóng.
"Anh có mang chìa khóa không?" Diệp Tiểu An ôm bụng cười hỏi.
Giang Thiệu phiền não nắm tóc. "Diệp Tiểu An, tôi thật buồn bực, bát tự hai ta có phải xung khắc không? Em có thể cách xa tôi chút không! Đời trước tôi nhất định đã giết cả nhà em, đời này em mới tìm tôi trả thù, gặp được em không bao giờ gặp chuyện tốt!"
"Nói càn, tối thiểu tối hôm nay anh không cần ngủ ngoài đường." Diệp Tiểu An vỗ ngực bành bạch, rất nghĩa khí nói. "Em chứa chấp anh!"
Giang Thiệu lạnh lùng cười. "Đủ nhỏ, vỗ nữa sẽ lõm vào."
". . . . . ."
Đối mặt Trần Dao vẫn còn ở mang bệnh, Giang Thiệu không nói nhiều một chữ.
Tả Trí âm thầm siết chặt quyền, bỏ những thứ không nói, trong lòng anh cảm thấy là lạ, có cảm giác nói không ra.
Tả Trí cho rằng Trần Dao sẽ gây một trận với mình, không ngờ cô chỉ yêu cầu xuất viện. "Về nhà sẽ nghe anh giải thích, hiện tại tôi không muốn mất mặt ở đây." Trần Dao kiên trì, Tả Trí nhất thời không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý.
Giang Thiệu trở lại phòng bệnh, tay phải của Diệp Tiểu An đã băng thuốc xong. Phòng bệnh dành cho hai người, nhưng sau khi bé gái ở chung xuất viện chỉ có một mình Diệp Tiểu An ở. Giang Thiệu ngồi trên giường bệnh đối diện nhìn bóng lưng nằm nghiêng mảnh mai của Diệp Tiểu An, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.
Cả người Diệp Tiểu An vừa ngứa vừa đau, tay phải còn đau hơn. Cô vừa mơ hồ bên vừa góc chăn chịu đựng, vào lúc này bụng lại vang lên ừng ực ừng ực. Cháo bị cô làm đổ rồi, giày vò đến bây giờ cả nước cũng chưa uống.
"Muốn ăn chút gì không?" Giang Thiệu ở phía sau chợt mở miệng dọa cô giật mình, cô có chút lúng túng không dám xoay người, rụt vào trong chăn không có lên tiếng. Người này trở về lúc nào. . . . . .
Giang Thiệu đi lại vén cái chăn che kín đầu cô lên, ánh mắt rơi vào trên tay quấn tầng tầng băng gạc của cô. "Ăn cái gì?"
"Ưmh. . . ." Cổ họng Diệp Tiểu An rên rên nhưng không nói ra cái gì, Giang Thiệu vịn trán rất bất đắc dĩ, "Em làm phiền tôi cũng không phải lần một lần hai rồi, chớ giả mù sa mưa cảm thấy ngượng ngùng."
"Em không có khẩu vị. . . . Cái gì đều được." Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Giang Thiệu, cô chỉ có thể cứng da đầu nói, "Húp cháo được không. . . ." Cô dừng một lát, nhỏ giọng tăng thêm một câu. "Anh nấu."
Cô cũng không biết vì sao, hiện tại rất nhớ món cháo Giang Thiệu nấu, thật ra thì cô rất dễ nuôi sống, ăn cái gì cũng không kén, cho cái gì ăn cái đó, ngon dở đều có thể ăn. Trước kia ngã bệnh đều không kiểu cách, chỉ cần có thể ăn đầy bụng là được. Tám phần trong khoảng thời gian này đã ăn quen thức an9 Giang Thiệu làm rồi, luôn muốn qua ăn chực lại không tiện qua ăn mỗi ngày.
Lúc mình bị bệnh có phải có thể tranh thủ cơ hội xin chút phúc lợi hay không? Sự thật chứng minh Giang Thiệu mặc dù có lúc nói rất ác độc, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất biết đường. Anh dàn xếp Diệp Tiểu An xong thì về nhà nấu cháo. Cầm cái muỗng đứng bên bếp từ từ khuấy, cũng cố gắng trộn lẫn lửa giận mình đang đè nén xuống.
Diệp Tiểu An nằm trên giường đợi lại đợi, mỗi lần đều là sắp ngủ lại bị đói tỉnh. Nhưng tỉnh thì thật đau khổ, cô ngứa muốn chết, đau muốn lăn. Trong phòng bệnh trống rỗng chỉ có một mình cô, vô cùng tịch mịch.
Cô tìm bên gối và đầu giường nửa ngày cũng không tìm được điện thoại di động, buồn bực nằm xuống lại. Không biết Tả Trí đi đâu mà lâu vậy còn chưa về. Nói thật Diệp Tiểu An có không kiểu cách thì cô cũng là một cô gái, tính tình lại giống một cô thiếu nữ. Lúc cô bị bệnh không tìm được Tả Trí đưa mình tới bệnh viện, lúc cần người an ủi làm bạn vẫn không tìm được anh. Trong lòng Diệp Tiểu An ít nhiều đều có chút không thoải mái.
Giang Thiệu đặt cháo nấu xong vào hộp giữ nhiệt, chợt nhớ đến lúc Diệp Tiểu An nhỏ giọng nói "Anh nấu", trong giọng nói của cô vô ý tiết lộ ra sự lệ thuộc khiến trong lòng anh không khỏi mềm đi.
Chờ anh trở lại bệnh viện thì đã qua thời gian thăm bệnh, Giang Thiệu lần đầu tiên dùng chiêu mỹ nam kế làm y tá bỏ đi. Anh đẩy cửa vào phát hiện Diệp Tiểu An lại dùng chăn che mình cực chặt chẽ.
Giang Thiệu kéo kéo chăn gọi cô, "Không có việc gì đừng giả chết làm gì, ngồi dậy ăn cháo."
"Không muốn." Diệp Tiểu An ở trong uất uất ức ức nức nở, Giang Thiệu nhíu nhíu mày kéo chăn, phát hiện cô dùng đôi tay bụm mặt.
"Đừng nhìn em, em thật xấu. . . ."
Giang Thiệu cười, "Sợ cái gì, tôi không phải người trông mặt mà bắt hình dong." Anh nói chưa dứt lời, vừa dứt lời Diệp Tiểu An nức nở hai cái xong nhịn không được oa một tiếng khóc lên. Giang Thiệu gãi gãi đầu. "Em cảm động đến khóc sao?"
"Mới không phải! Lúc nãy em soi gương rồi, làm em sợ muốn chết, ô ô thật là xấu. . . ." Cô muốn vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề cuộc đời để ý, trong lúc vô tình nhìn vào gương, nhất thời liền bị mình hù sợ.
Giang Thiệu cười nhẹ kéo tay của cô ra, nhìn kỹ gương mặt "mẩn" đỏ của Diệp Tiểu An. "Đẹp vô cùng, hoa lê đẫm lệ rất khiến người thích."
"Anh nói xạo, đừng an ủi em, nào có ai thích hình dáng xấu xí này!" Diệp Tiểu An đẩy tay anh ra lẩm bẩm, tiếp tục khóc.
"Anh thích." Giang Thiệu không hề nghĩ ngợi bật thốt lên.
". . . . . ." nước mắt của Diệp Tiểu An nhất thời ngừng chảy, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm anh. "Không phải anh đặc biệt chê em phiền sao?"
". . . . . ." Giang Thiệu cũng có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng, bưng chén qua múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng cô.
Diệp Tiểu An chỉ ngây ngốc há mồm, một giây sau không nhịn được phun cháo ra cái phụt, le đầu lưỡi hấp khí, "Nong nóng nong nóng nóng ——"
Giang Thiệu bị phun đầy người cắn răng nghiến lợi, "Diệp Tiểu An! Em không thể ói qua bên cạnh à?!"
Diệp Tiểu An hít hít lỗ mũi, mắt hơi híp lại rồi oa oa khóc lên. Xui xẻo là cô có được hay không! Liên tiếp bị phỏng hai lần! Sao anh không thổi cho nguội trước rồi hãy đút cô! Cô đã bệnh thành ra như vậy rồi, không thể không hung dữ với cô sao!
. . . . . .
Giang Thiệu cầm khăn giấy lau lau, nhưng trên y phục đã trải rộng nước cháo sềnh sệch, còn có ấn ký màu trắng nông nông sâu sâu. Giang Thiệu bỏ qua, nghiêm mặt cởi áo ra. Diệp Tiểu An quệt mồm nức nở.
"Khóc cái gì mà khóc, nín lại, ăn cháo." Giang Thiệu không có biện pháp, sợ rằng cô bị thương nữa mình lại phải đút cô, nên trước lúc đút đã biết thổi. Diệp Tiểu An chỉ đành phải ngoan ngoãn há mồm phối hợp, không dám nhiều lời, anh đút cô liền ăn, cuối cùng ăn cạn sạch. Giang Thiệu vừa dọn dẹp vừa cười, "Con gái kiểu gì, bị bệnh mà khẩu vị còn tốt vậy, ăn thật nhiều."
Diệp Tiểu An vuốt cái bụng tròn vo, căng tức khó chịu. "Một ngày làm phiền anh nấu hai lần, cám ơn nha. . . ."
"Hai lần?"
"Buổi chiều Tả Trí hỏi em muốn ăn cái gì, em nói muốn ăn cháo anh nấu, anh mất trí nhớ à? Chẳng qua em còn chưa ăn miếng nào đã lãng phí hết rồi, thật đáng tiếc."
Giang Thiệu đăm chiêu nhìn cái hộp giữ nhiệt khác ở trên bàn. "Em nói cái này? Cái bị em làm đổ?"
"Đúng vậy, thế nào?"
"Không có việc gì." Giang Thiệu nghĩ phần cháo bị Diệp Tiểu An làm đổ tám phần là do Tả Trí ra bên ngoài mua, tại sao phải khiến Diệp Tiểu An cho là mình làm?
"Tôi đi về, em tốt nhất nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi y tá." Sắc trời không còn sớm, Giang Thiệu không thể ở đây với cô suốt. Thấy Diệp Tiểu An mím cái miệng nhỏ nhắn, Giang Thiệu cười. "Không nỡ xa tôi à?"
"Một mình thật nhàm chán ."
Giang Thiệu xấu xa nhếch khóe miệng, "Như vậy à, nhưng đây là bệnh viện, nói không chừng nửa đêm có thứ gì đến làm bạn với em, chơi đùa với em đó."
"Anh. . . . Anh quá thất đức! Vẫn là Tả Trí của em tốt, hừ!" Diệp Tiểu An tức giận quơ cánh tay bị thương, người đàn ông này thật là không thể khen, sao lúc trước có thể cảm thấy anh tốt nhỉ, ít nhất Tả Trí sẽ không dùng việc này hù dọa cô.
Giang Thiệu đỡ cô nằm xuống, dịch tốt chăn. "Cậu ta mà tốt thì sao để em bị thương?"
"Là do tay chân em vụng về, lúc đó anh ấy không ở đây."
"Lúc phụ nữ cần lại không thể ở bên cô ấy, như vậy cũng xem là đàn ông tốt sao?" Đôi mắt Giang Thiệu lóe lóe, nhớ tới đứa bé chưa ra đời của mình, trong lòng buồn bã. Nếu anh có thể kịp thời xuất hiện lúc Cận Thanh cần anh, đứa bé cũng sẽ không mất, có phải bọn họ cũng sẽ không đi tới bước này không? "Diệp Tiểu An, không nên quá lệ thuộc vào người khác, phải học được độc lập."
Diệp Tiểu An kỳ quái nhìn anh, "Hôm nay anh nói chuyện thật kỳ quái đó, em có thể nuôi sống mình mà."
"Anh nói là, trên mặt cảm tình." Giang Thiệu hơi thở dài, không nói cái gì nữa.
Giang Thiệu không biết Tả Trí làm sao giải quyết Trần Dao, anh cũng không quan tâm chuyện này. Chỉ là lúc gặp nhau thì trên mặt Tả Trí rõ ràng viết bốn chữ to: thiên hạ thái bình. Kể từ sau khi Giang Thiệu mắng Tả Trí một trận, ở giữa hai người tựa hồ có một khoảng cách. Mặt ngoài như cũ, nhưng bí mật trao đổi càng ngày càng ít.
Ngày Diệp Tiểu An xuất viện Tả Trí lái xe đi đón, Diệp Tiểu An bệnh nặng một trận rõ ràng gầy đi nhiều, mỏng manh giống tấm hình. Tả Trí dẫn cô ra ngoài ăn bữa ngon để bồi bổ, mua một đống thức ăn dinh dưỡng. Diệp Tiểu An cảm thấy không cần thiết, lại từ chối không được.
Tả Trí chỉ ngủ lại một đêm vào ngày cô xuất viện, sau đó rất ít khi gặp được anh, nhưng buổi trưa và tối vẫn gọi điện thoại. Diệp Tiểu An vẽ vài bức tranh rồi lại bắt đầu hết lòng nghiên cứu thực đơn, vì vậy thường có lượng lương thức mới bị cô lãng phí, trong nhiều lần luyện tập cũng có không ít lần suýt làm lửa cháy lan cả phòng bếp.
Giang Thiệu làm thêm đến hơn mười giờ mới về, vừa muốn mở cửa chính ra, Diệp Tiểu An chợt lê dép chạy đến từ cửa đối diện, nịnh bợ đón lấy túi hồ sơ của anh, "Tan việành! Còn chưa có ăn cơm tối à?"
Giang Thiệu lập tức biết ý đồ của cô. "Đừng vọng tưởng dùng tôi để làm chuột trắng nhỏ."
"Hì hì, em làm thịt viên, anh nếm thử một chút đi." Diệp Tiểu An da mặt dày, túm túm tay áo Giang Thiệu.
"Không bàn nữa." Giang Thiệu cự tuyệt không chút lưu tình, hất tay của cô ra rút túi hồ sơ ra khỏi ngực cô rồi mở cửa đi vào, nhốt cô ở ngoài cửa.
"Hừ!" Diệp Tiểu An bất mãn dậm chân một cái, xoay người lại mới phát hiện cửa chính đang từ từ đóng lại, vội vàng xông tới. "Ai ai —— ai nha!"
Rốt cuộc vẫn chậm một bước, cửa chính đóng lại ở trước mắt cô, xui xẻo là cô không có cầm chìa khóa. Giang Thiệu mới vừa cởi y phục một nửa thì nghe thấy Diệp Tiểu An gõ cửa. "Giang Thiệu, cửa nhà em đóng rồi, em không mang chìa khóa, anh đưa chìa khóa cho em dùng một lát!"
Cô bé phiền toái này!
Giang Thiệu âm thầm nguyền rủa, tháo chìa khóa xuống mở cửa cho cô. "Mau cầm đi, đừng phiền nữa."
"Uh." Diệp Tiểu An nhẹ nhàng đáp rồi đưa tay đón. Nhưng sau một khắc Giang Thiệu lại cầm cổ tay của cô, nhìn vết xước dày đặc trên tay cô, nhíu mày hỏi, "Tại sao lại bị?"
"Xắc thức ăn cắt trúng." Diệp Tiểu An xem thường nhún nhún vai, lại hả hê mím môi cười một tiếng. "Em biết cắt dưa leo ra rất nhỏ, lợi hại không?" Mặc dù vô cùng đơn sơ, nhưng nếu bỏ qua độ dày không đều thì miễn cưỡng được cho vượt qua kiểm tra.
"Tay của em cũng sắp tơi ra rồi, dán băng keo cá nhân lên coi chừng nhiễm trùng." Giang Thiệu cũng không hiểu, không phải chỉ là một bữa cơm thôi à. Nói thật Tả Trí có thể mừng sinh nhật với cô hay không cũng là một vấn đề.
"Ừ." Diệp Tiểu An khéo léo gật đầu, sau đó chỉ vào phía sau anh mắt từ từ trợn tròn.
"Thế nào?" Giang Thiệu nghi ngờ quay đầu lại, sắc mặt trầm xuống, muốn ngăn cản đã không kịp, mắt thấy cửa chính nhà mình cạch một tiếng đóng.
"Anh có mang chìa khóa không?" Diệp Tiểu An ôm bụng cười hỏi.
Giang Thiệu phiền não nắm tóc. "Diệp Tiểu An, tôi thật buồn bực, bát tự hai ta có phải xung khắc không? Em có thể cách xa tôi chút không! Đời trước tôi nhất định đã giết cả nhà em, đời này em mới tìm tôi trả thù, gặp được em không bao giờ gặp chuyện tốt!"
"Nói càn, tối thiểu tối hôm nay anh không cần ngủ ngoài đường." Diệp Tiểu An vỗ ngực bành bạch, rất nghĩa khí nói. "Em chứa chấp anh!"
Giang Thiệu lạnh lùng cười. "Đủ nhỏ, vỗ nữa sẽ lõm vào."
". . . . . ."
/56
|