Vân Thiệu Thần sững sờ, môi tiểu hài tử thật mềm, gần như cuốn lấy thần trí của y.
Trong phòng ngủ thập phần yên tĩnh, chỉ có âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ treo tường.
Vân Thiệu Thần đột nhiên như bừng tỉnh, mãnh liệt đứng dậy.
Tiểu hài tử vẫn an an tĩnh tĩnh nằm ngủ, lẳng lặng không phát ra một chút âm thanh, tựa hồ không bị động tác của y lay tỉnh.
Vân Thiệu Thần nhanh chóng xoay người đi như bay ra khỏi phòng, trên khuôn mặt không có một tia biểu tình, trừ bỏ đôi mày gắt gao nhíu lại, cùng ánh mắt có chút mơ hồ, còn lại cũng không khác bình thường là bao.
Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, kéo lấy một cái ghế ngồi xuống trong phòng khách, bóng tối như bao phủ lấy cơ thể y. (Do không mở đèn đó..>”
Trong phòng ngủ thập phần yên tĩnh, chỉ có âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ treo tường.
Vân Thiệu Thần đột nhiên như bừng tỉnh, mãnh liệt đứng dậy.
Tiểu hài tử vẫn an an tĩnh tĩnh nằm ngủ, lẳng lặng không phát ra một chút âm thanh, tựa hồ không bị động tác của y lay tỉnh.
Vân Thiệu Thần nhanh chóng xoay người đi như bay ra khỏi phòng, trên khuôn mặt không có một tia biểu tình, trừ bỏ đôi mày gắt gao nhíu lại, cùng ánh mắt có chút mơ hồ, còn lại cũng không khác bình thường là bao.
Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, kéo lấy một cái ghế ngồi xuống trong phòng khách, bóng tối như bao phủ lấy cơ thể y. (Do không mở đèn đó..>”
/3355
|