Lúc Đoàn Duệ Thanh trở lại khách sạn, cũng gần đến giờ tan tầm.
Vân mẹ không biết từ lúc nào đã đứng bên ngoài chỗ làm của hắn, đang lo lắng đứng đợi, trên người nàng còn đang mặc bộ quần áo lao động cũ, nhưng nhìn thập phần sạch sẽ.
“Tam cô? Có việc gì sao ạ?” Từ khi biết Vân mẹ chẳng những không phản đối việc của hắn và anh họ, ngược lại còn thông cảm cho bọn họ, Đoàn Duệ Thanh rất cảm kích cô, ngày càng thân thiết với cô hơn, hơn nữa do mối quan hệ với Vân Thiệu Thần, hắn càng coi cô như một người mẹ thứ hai mà đối đĩa, tuy rằng loại quan hệ này khiến hắn cảm thấy hơi quái lạ.
“Tiểu Duệ, cô vừa nghe nói con ra ngoài gặp người ta? Các con không có chuyện gì chứ?” Đoàn Giai Thu có chút lo lắng, cháu trai nhu thuận này nàng vẫn luôn rất thích, năm đó biết con trai nhà mình trong lòng nhớ thương người ta, nàng cũng từng tưởng tượng qua vài cái kết cục, mà trong đó đương nhiên không có việc Đoàn Duệ Thanh sẽ tiếp nhận con mình, cho nên mấy năm nay nàng cũng ngầm quan sát hắn, đã sớm coi hắn như người trong nhà.
Đoàn Duệ Thanh nghe được lời nàng khẽ nhíu mày, vừa rồi có người đi ngang qua công viên đó sao? Như vậy người đó đã nghe được bao nhiêu?
“Có phai có chuyện gì hay không? Tiểu Duệ, có chuyện gì cứ nói với cô, đừng làm ta lo lắng.” Đoàn Giai Thu thấy hắn nhíu mày, cho rằng có chuyện xảy ra, nhịn không được tiến lên, nắm lấy cánh tay hắn, lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, cô đừng lo lắng.” Đoàn Duệ Thanh vội mỉm cười an ủi, hai tay nắm lấy bả vai nàng đưa nàng vào phòng nghỉ.
“Tiểu Duệ à, con không được lừa ta đó.” Đoàn Giai Thu trong lòng cũng biết đứa nhỏ này rất có chủ kiến, nàng dù muốn quản cũng quản không được, nhưng làm sao có thể mặc kệ nó được.
“Con không lừa cô đâu, cô đừng nghĩ nhiều.” Đoàn Duệ Thanh lôi kéo nàng đến phòng nghỉ ngồi xuống, sau đó rót cho nàng một chén nước, cười tủm tỉm nói: “Cô còn nhớ rõ đứa nhỏ lần trước đến nhà chúng ta không? Tên La Hàng.”
“Cô nhớ.” Đoàn Giai Thu gật đầu nói, đối với việc hắn đột nhiên nhắc đến người này cảm thấy nghi hoặc “Nó làm sao? Vừa rồi tìm con là nó à?”
“Dạ, chính là cậu ta.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu.
“Vậy nó tìm con…” Trong lòng Đoàn Giai Thu càng nghi hoặc, lần trước đứa nhỏ kia đến tìm Thiệu Thần mà.
“Không có gì, chỉ là đồ vật lần trước cậu ta đem tới, bây giờ muốn lấy về, chỉ là không đi tìm anh họ, mà đến tìm con.” Đoàn Duệ Thanh ngồi xuống kế nàng, thân mật ôm lấy bả vai nàng, tiếp tục nói “Vừa rồi chúng con chỉ nói mấy câu, con đáp ứng sẽ tìm người dọn đồ đưa trả cậu ta, cậu ta không khả năng đến lấy lại.”
“À, như vậy thì tốt rồi.” Đoàn Giai Thu nghe vậy liền thở dài một hơi, nàng nghĩ hai đứa nhỏ này không quen biết gì thì sao có thể phát sinh tranh chấp gì chứ.
“Được rồi tam cô, bây giờ cô yên tâm rồi chứ?” Đoàn Duệ Thanh trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, tam cô vốn đã lo lắng cho việc của hắn với anh họ rất nhiều, hắn không muốn khiến cô thêm lo nữa, đối với việc giữa hai người có người thứ ba như vậy, cũng không nên để cô phải bận tâm đến.
“Ừ, nếu vậy thì cô an tâm rồi.” Đoàn Giai Thu thở phào, lúc này mới nói thêm vài câu với Đoàn Duệ Thanh, rồi đứng dậy trở về chỗ làm.
Đoàn Duệ Thanh thấy thời gian cũng không còn bao nhiêu, nên thu thập một chút liền trực tiếp ra về.
Khi hắn về đến nhà Vân Thiệu Thần còn chưa trở lại, nên chính mình bắt đầu nấu cơm, nghĩ nếu lát nữa anh không trở về, hắn sẽ đến đó đưa cơm, miễn cho anh lại vì bận quá mà đói.
Bất quá lần này Vân Thiệu Thần lại về sớm, Đoàn Duệ Thanh thấy tiếng cửa mở liền ném đồ đang cầm trong tay xuống, chạy đến cạnh cửa đợi anh.
“Anh.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nhìn anh, không biết có phải do vừa mới tranh luận với La Hàng lúc nãy hay không, lúc này nhìn thấy anh trong lòng liền đặc biệt đắc ý.
Người này là của hắn, chỉ của một mình hắn.
“Ừ?” Vân Thiệu Thần vào cửa chỉ thấy tiểu hài tử cười đến giống như tiểu hồ ly, nhíu mày hỏi: “Sao lại đứng ở đây?”
“Không có gì.” Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, thấy anh đóng cửa lại, liền đi qua ôm lấy anh từ phía sau.
“Em bị sao vậy?” Vân Thiệu Thần không biết tiểu hài tử bị làm sao, nghiêng đầu hỏi.
“Em không sao cả.” Đoàn Duệ Thanh ôm chặt anh không buông tay, giống như động vật nhỏ bám lấy lưng anh họ.
Vân Thiệu Thần cảm giác đến áp lực phía sau, không ngăn cản cậu làm nũng, ngược lại biểu tình càng thêm nhu hòa, cũng không nói gì, kéo đứa nhỏ đi vào trong.
Đoàn Duệ Thanh cái gì cũng không quản, chỉ nhắm mắt nằm sấp trên lưng anh, anh đi đâu liền theo tới đó.
“Anh, hôm nay La Hàng đến tìm em.” Đoàn Duệ Thanh thấp giọng nói, trong thanh âm không mang theo cảm xúc gì.
“Tìm em để làm gì?” Vân Thiệu Thần căn bản không biết tiểu thiếu gia đó ôm tâm tư gì với mình, chỉ cảm thấy người này đột nhiên đi tìm cậu có chút kỳ quái.
Đoàn Duệ Thanh nhắm mắt hồi lâu không nói chuyện, đến khi bị đưa đến phòng ngủ, mới mở mắt ra nói: “Cậu ta muốn em rời khỏi anh, em không đáp ứng.”
Vân Thiệu Thần lúc này mới cảm thấy kinh ngạc, kéo tay cậu ra, xoay người nhíu mày nhìn cậu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ta thích anh, nhưng anh là của em. Anh, cậu ta ra điều kiện muốn em từ bỏ anh, em không vui, liền mắng cậu ta vài câu.” Hắn nói chuyện còn cố tình lộ ra biểu tình của người bị hại, trong thanh âm còn mang theo ủy khuất.
Vân Thiệu Thần không nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy, nhưng lại đau lòng, y cảm thấy tiểu hài tử gặp chuyện này bị ủy khuất là bình thường. Đưa tay vuốt mặt cậu, nhẹ nhàng hôn cậu một cái, ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: “Tiểu Duệ oán anh sao?”
Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, bởi vì hai người rất gần nhau, khi lắc đầu hai má liền chạm vào mặt của anh, nguyên bản cũng không cảm thấy ủy khuất gì, lại vì thanh âm trầm thấp, ôn nhu của anh xúc động, trở nên có chút ê ẩm.
“Sao lại có biểu tình như vậy?” Vân Thiệu Thần nhíu mày, lại sờ sờ mắt cậu, cảm thấy có chút nóng, ước chừng tiểu hài tử đang đỏ mắt.
“Em nghĩ anh thật là kẻ gây tai họa, như thế nào gặp phải anh, mặc kệ nam hay nữ gì đều muốn quấn lấy.” Đoàn Duệ Thanh có chút oán trách nói.
“Nói bậy bạ gì đó.” Vân Thiệu Thần không thích nghe việc này, trừng mắt nhìn cậu, nhíu mày nói: “Sau này nếu có ai tìm em, liền bảo bọn họ đến trực tiếp nói chuyện với anh.”
“Em đã biết, chỉ oán trách một tiếng thôi.” Đoàn Duệ Thanh dẩu môi, làm nũng.
“Biết là tốt rồi.” Vân Thiệu Thần hôn hôn mặt cậu.
Đoàn Duệ Thanh phản thủ ôm lấy cổ anh, không cho anh lui lại, quấn lấy anh tiếp tục thân mặt.
Vân Thiệu Thần từ khi mông lung ý thức được tình cảm cùng tính hướng của mình, trong lòng cũng chỉ có một người, chính là em họ Đoàn Duệ Thanh. Cho nên y chưa từng yêu đương với bất kì ai, đối với tính hướng cũng chỉ biết trong sách vở, cũng chưa từng nghiên cứu sâu.
Từ phương diện của y mà nói, kỳ thật y là một người bảo thủ, cho dù bản thân là nam nhân lại yêu một người nam nhân khác, y cũng chỉ kiên trì tình cảm của mình, không nghĩ qua muốn phát sinh thứ gì khác với ai cả.
Cho nên chưa từng yêu đương qua, đối với hôn môi cùng thân thể thân mật, vô tình lại có phần trúc trắc.
Đoàn Duệ Thanh lại đối với phần trúc trắc này của anh mà tâm sinh thỏa mãn, trong lòng ngọt ngào tràn đầy, tất cả đều là tình yêu của người này.
Hắn ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại, đôi môi dán lên môi anh, hơi hé miệng, đầu lưỡi tham tiến vào trong khoang miệng Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần cảm giác được đầu lưỡi cậu, cả người chấn động một chút, cánh tay đang ôm tiểu hài tử không nhịn được mà xiết chặt, thân thể hơi hơi run rẩy.
Bởi vì thấp hơn Vân Thiệu Thần không ít, Đoàn Duệ Thanh chỉ có thể ngửa đầu, trong lòng hắn muốn cùng Vân Thiệu Thần thân mật hơn một ít, chính là động tác lại không dám quá lớn, chỉ sợ khiến anh họ sợ hãi, cho nên sau khi đầu lưỡi thành công dò xét đi vào, cũng chỉ nhẹ nhàng, thăm dò đụng chạm Vân Thiệu Thần.
Khoảnh khắc đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, cả hai đều cảm giác một cỗ ngọt ngào từ từ lan ra khắp tâm khảm. Vân Thiệu Thần cảm giác được cố gắng của cậu, đương nhiên sẽ không đẩy ra, hơi hé miệng, ngậm lấy đầu lưỡi cậu, cảm giác thân thể của mình cũng có chút phiêu phiêu, ý thức cũng có chút mơ hồ, y cũng không nguyện ý tỉnh lại.
Đoàn Duệ Thanh chủ động cũng chỉ là lúc đầu, hắn không chống đỡ được bao lâu, ý thức cũng bị Vân Thiệu Thần tác động đến mơ mơ hồ hồ, hai chân có chút run, thân thể cũng dựa sát vào ngực Vân Thiệu Thần, toàn bộ dựa vào hai cánh tay Vân Thiệu Thần chống đỡ.
Hai người đều ở thời điểm thân thể mẫn cảm, đều là nam nhân nên dễ bị kích thích, ôm ái nhân trong lòng, sao có thể chống đỡ được, chẳng bao lâu, phía dưới đã trở nên cứng rắn, cọ sát vào nhau.
Vân Thiệu Thần tuy rằng đã xác định mối quan hệ với cậu, nhưng trong lòng y vẫn coi cậu như đứa nhỏ, lúc này bản thân có phản ứng, lập tức xấu hổ đẩy cậu ra, xoay người đi như bay vào phòng tắm, lỗ tai trở nên đỏ bừng.
Đoàn Duệ Thanh đang mơ hồ, lúc này đột nhiên bị đẩy ra, thiếu chút nữa ngã về phía trước. May mắn dù sao anh họ cũng vẫn còn để ý đến cậu, còn nhớ rõ để cậu ngồi lên giường rồi mới đi mất.
Tiểu hài tử thần tình ửng đỏ ngồi đó, môi đỏ au, hai mắt một mảnh mờ mịt, ánh mắt cũng đồng dạng mờ mịt.
Nếu Vân Thiệu Thần lưu lại lâu hơn chút nữa, nhìn đến bộ dáng tiểu hài tử lúc này, chỉ sợ không thể kiên trì được…
Chờ Đoàn Duệ Thanh hoàn hồn trở lại, mới phát hiện anh đã ở trong phòng tắm hơn nửa giờ.
“Anh..anh không sao chứ..” Đoàn Duệ Thanh trong lòng thập phần lo lắng, anh không phải là bị hắn dọa đến đi, vậy hắn thật sự có lỗi a…
Nhưng phản ứng của cả hai như vậy…người nên thẹn thùng né tránh không phải nên là hắn sao…
Người bên trong không trả lời, nhưng không lâu sau cửa phòng tắm đã mở ra, nam nhân cao lớn đã thay bộ áo ngủ ở nhà, nhưng hơi nước đập vào mặt hắn lại mang theo hơi lạnh, trên tóc anh không ngừng rơi xuống từng giọt nước.
“Anh tắm nước lạnh sao?!” Đoàn Duệ Thanh trừng anh, trong lòng thực mất hứng “Trời lạnh như vậy, anh ngại thân thể mình quá tốt không thể sinh bệnh đúng không?”
Vân Thiệu Thần lần đầu tiên bị tiểu hài tử trừng mắt giáo huấn, y không buồn bực, chỉ là bởi vì xấu hổ vừa rồi, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, phản ứng vừa rồi của bản thân khiên y cảm thấy có chút tội lỗi, tiểu hài tử vẫn còn nhỏ như vậy, y lại…
Đoàn Duệ Thanh cũng biết thái độ của mình không tốt lắm, dù sao trong lòng hắn cũng rõ ràng, Vân Thiệu Thần làm như vậy, chính là không muốn thương tổn mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng.
“Anh.” Đoàn Duệ Thanh không nghĩ nữa, nhếch môi nói:: “Anh..anh cũng đừng coi em như trẻ con, em cũng không còn nhỏ..” Thanh âm ngày càng nhỏ dần, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng muốn bị thiêu cháy.
Vân Thiệu Thần vuốt ve khuôn mặt cậu hơi lắc đầu, trong mắt y đều là sủng ái, bàn tay y trượt xuống, lần thứ hai ôm cậu vào trong ngực.
Tiểu hài tử là chí bảo trong lòng y, y vĩnh viễn đều không muốn thương tổn cậu.
Trong lòng Đoàn Duệ Thanh cảm thấy có chút thất bại, bất quá cũng nghĩ đến quan hệ của hai người vừa xác định không bao lâu, nóng vội quả thật không tốt lắm. Nghĩ thông suốt điểm này, hắn thở dài, lại không nói gì thêm.
Hai người cứ ôm nhau như vậy trước cửa phòng tắm trong chốc lát, Đoàn Duệ Thanh nhớ tới chuyện của mình, liền ngẩng đầu hỏi: “Anh, ngày mốt là cuối tuần rồi, anh có thể xin phép nghỉ về với em chứ?”
“Có thể.” Vân Thiệu Thần nhìn đôi mắt chờ mong của cậu, nhịn không được lại muốn thân thiết, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế, sợ nhiệt hỏa trong lòng vừa bị nén xuống lại trỗi dậy.
“Vậy thì tốt rồi.” Đoàn Duệ Thanh cao hứng, hắn cũng không biết vì sao, ước chừng là bởi vì đối với cảm giác Vân Thiệu Thần tạo ra cho hắn, hắn làm gì cũng muốn cùng anh, không muốn tách ra, cũng không muốn bị anh bỏ lại.
Vân Thiệu Thần sờ đầu cậu, khóe miệng cong cong, buông cậu ra, đi đến phòng bếp làm tiếp công việc lúc nãy Đoàn Duệ Thanh bỏ dở.
Đoàn Duệ Thanh lúc này cũng lười biếng, chỉ đứng một bên nhìn anh họ bận rộn.
Ước chừng do di truyền tính cách của Vân mẹ, Vân Thiệu Thần cũng là một người rất cẩn thận, làm gì cũng đều nghiêm túc, tỉ mỉ, cho nên nếu may mắn được đứng một bên nhìn anh nấu an, cũng là một việc đáng hưởng thụ.
Chỉ tiếc là cho tới bây giờ, phần may mắn này cũng chỉ có Đoàn Duệ Thanh độc hưởng. Bởi vì nếu Vân mẹ ở nhà, hai người chỉ ở bên cạnh nghe phân phó.
Cho nên Đoàn Duệ Thanh đối với việc được độc hưởng này vẫn thập phần đắc ý. Hắn tựa vào tường, nhìn bóng dáng anh, hai mắt mị mị.
——————————-
Thời gian mỗi người bận rộn cũng yên lặng trôi qua, sáng sớm cuối tuần Đoàn Duệ Thanh đã từ ổ chăn ngồi dậy.
Sáng sớm mùa đông nằm ủ trong chăn là thích hợp nhất, huống chi trong đó còn có người mình yêu đang nằm.
Nhưng bởi vì lúc này có công việc thúc giục, hắn cũng biết thời gian gấp gáp, không thể trễ nãi được.
Mà trong lòng vừa có được phần ái tình ngọt ngào, nên cũng có mục tiêu để phấn đấu. Vì phần tình cảm này, đối với người kia, hắn cũng từng thề với lòng, nhất định làm việc thật tốt, để bảo vệ mối quan hệ của bọn họ.
Vân Thiệu Thần cảm giác được tiểu hài tử rời giường, cũng mở mắt ra, tối hôm trước vì để rút ra thời gian bồi cậu về quê nên đã tăng ca đến khuya, lúc này hốc mắt thập phần khô khốc, khó chịu.
“Anh, anh ngủ thêm một lát đi, chốc nữa em gọi anh dậy.” Đoàn Duệ Thanh học bộ dáng của Vân Thiệu Thần trước kia, hôn trán anh một cái, sau đó mạnh mẽ đẩy người nằm xuống lại.
Vân Thiệu Thần cũng có chút không mở mắt nổi, liền không nói thêm gì, theo ý cậu nằm xuống.
Đoàn Duệ Thanh thấy anh họ khó có khi thuận theo cậu, bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, hai mắt cong lên. Nhanh chóng rời giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó thần thanh khí sảng đi đến phòng bếp.
Đoàn Giai Thu thấy hắn dậy sớm như vậy, trên mặt còn tươi cười vui vẻ, liền hỏi: “Chuyện gì mà cao hứng vậy? Mộng đẹp sao?”
“Dạ, là một giấc mơ đẹp, bất quá con không thể nói cho cô, nghe nói nếu nói ra sẽ không linh.” Đoàn Duệ Thanh cười cười tiến đến bên cạnh Đoàn Giai Thu, nói chuyện cười đùa với nàng.
“Vậy cũng tốt, Duệ Thanh nhà chúng ta nhất định sẽ thành công a..”
“Đương nhiên rồi ạ..”
Hai người nói cười chuẩn bị bữa sáng, Đoàn Duệ Thanh lại chuẩn bị một chút đồ đạc đem về, mới gọi Vân Thiệu Thần rời giường.
Ba người dùng bữa sáng xong, Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần lúc này mới đạp xe trở về thôn Vân Lĩnh.
Lúc bọn họ đến nơi cũng không quá muộn, nhưng nông dân thức dậy tương đối sớm, thời điểm cả hai về tới, Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy đã bận rộn trên núi được nửa ngày.
Đoàn Dao Nhàn thấy hai người trở về, liền cười nói bọn họ về nhà nghỉ trước đi.
Đoàn Duệ Thanh nghĩ đến tính tình ông nội, nên không chịu trở về, lôi kéo Vân Thiệu Thần cùng bận rộn làm việc trên núi.
Núi hoang trên cơ bản đã muốn khai hoang hơn phân nửa, một công trình lớn như vậy, Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy chỉ dùng không đến nửa tháng đã có thành quả này, thật sự khiến Đoàn Duệ Thanh kinh ngạc.
“Tiểu cô, người làm rất tốt a.” Đoàn Duệ Thanh nhiệt tình tán dương.
“Được rồi, đừng nịnh bợ nữa.” Đoàn Dao Nhàn vỗ vỗ hắn, thu hồi nụ cười trên mặt, nói “Ngươi trở về là có chuyện cần bàn đi.”
“Đúng, con có chuyện cần bàn.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, thấy nàng nghiêm túc trở lại, cũng thu ý cười.
“Ừ.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, bắt đầu nói với cậu về công việc “Đầu tiên là ngọn núi này, ta và Dương ca tính một chút, ước chừng khoảng ba mươi mẫu, chúng ta liền tính theo ba mươi mẫu, hiện tại vừa bắt đầu trồng trà, chúng ta lấy phân lân về bón, một mẫu phải tốn 100 cân, ba mươi mẫu phải 3000 cân, theo giá cả hiện tại, 1 bao 100 cân, 1 bao 25 đồng, tổng cộng là 750 đồng, hợp với loại phân cao cấp, cũng không nhiều lắm, 1 bao 100 cân, ba mươi mẫu phải đến 1500 đồng, còn phân bón theo nông gia ngươi không cần quan tâm, trong thôn nuôi heo với bò không ít, nhà cũng ta cùng Dương Huy đều có, không cần thêm tiền gì, ngươi chỉ cần tính 2 loại cao cấp ở trên là được.”
Đoàn Duệ Thanh nghiêm túc nghe nàng tính giá cả, ở trong lòng cũng hiểu rõ, hắn cũng đã hỏi qua giá cả rồi, liền gật đầu nói: “Gộp lại cũng phải hơn 4000 cần, đành phải mướn xe chở đến thôi.”
“Mướn xe cũng phải bỏ ra chút tiền, đến lúc đó trả cho lái xe, cũng không bao nhiêu.” Đoàn Dao Nhàn nói xong việc chính, nụ cười trên mặt mới dần trở lại.
“Dạ, lần này con trở về sẽ chuẩn bị một số việc cho tốt, tận lực làm cho xong.” Đoàn Duệ Thanh trong lòng còn tính toán việc đi tìm xe, thời điểm này không phải ai cũng mua được xe tốt, mua được cũng đa phần là kẻ có tiền.
Tổng cộng lại cũng khoảng 2250 đồng, hơn nữa tiền thuê xe cùng một số tiền lặt vặt nữa, ước chừng 2500 đồng là đủ. Đoàn Duệ Thanh nghĩ nghĩ số tiền còn trong tay mình, ở trong lòng tính kế hoạch
Vân mẹ không biết từ lúc nào đã đứng bên ngoài chỗ làm của hắn, đang lo lắng đứng đợi, trên người nàng còn đang mặc bộ quần áo lao động cũ, nhưng nhìn thập phần sạch sẽ.
“Tam cô? Có việc gì sao ạ?” Từ khi biết Vân mẹ chẳng những không phản đối việc của hắn và anh họ, ngược lại còn thông cảm cho bọn họ, Đoàn Duệ Thanh rất cảm kích cô, ngày càng thân thiết với cô hơn, hơn nữa do mối quan hệ với Vân Thiệu Thần, hắn càng coi cô như một người mẹ thứ hai mà đối đĩa, tuy rằng loại quan hệ này khiến hắn cảm thấy hơi quái lạ.
“Tiểu Duệ, cô vừa nghe nói con ra ngoài gặp người ta? Các con không có chuyện gì chứ?” Đoàn Giai Thu có chút lo lắng, cháu trai nhu thuận này nàng vẫn luôn rất thích, năm đó biết con trai nhà mình trong lòng nhớ thương người ta, nàng cũng từng tưởng tượng qua vài cái kết cục, mà trong đó đương nhiên không có việc Đoàn Duệ Thanh sẽ tiếp nhận con mình, cho nên mấy năm nay nàng cũng ngầm quan sát hắn, đã sớm coi hắn như người trong nhà.
Đoàn Duệ Thanh nghe được lời nàng khẽ nhíu mày, vừa rồi có người đi ngang qua công viên đó sao? Như vậy người đó đã nghe được bao nhiêu?
“Có phai có chuyện gì hay không? Tiểu Duệ, có chuyện gì cứ nói với cô, đừng làm ta lo lắng.” Đoàn Giai Thu thấy hắn nhíu mày, cho rằng có chuyện xảy ra, nhịn không được tiến lên, nắm lấy cánh tay hắn, lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, cô đừng lo lắng.” Đoàn Duệ Thanh vội mỉm cười an ủi, hai tay nắm lấy bả vai nàng đưa nàng vào phòng nghỉ.
“Tiểu Duệ à, con không được lừa ta đó.” Đoàn Giai Thu trong lòng cũng biết đứa nhỏ này rất có chủ kiến, nàng dù muốn quản cũng quản không được, nhưng làm sao có thể mặc kệ nó được.
“Con không lừa cô đâu, cô đừng nghĩ nhiều.” Đoàn Duệ Thanh lôi kéo nàng đến phòng nghỉ ngồi xuống, sau đó rót cho nàng một chén nước, cười tủm tỉm nói: “Cô còn nhớ rõ đứa nhỏ lần trước đến nhà chúng ta không? Tên La Hàng.”
“Cô nhớ.” Đoàn Giai Thu gật đầu nói, đối với việc hắn đột nhiên nhắc đến người này cảm thấy nghi hoặc “Nó làm sao? Vừa rồi tìm con là nó à?”
“Dạ, chính là cậu ta.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu.
“Vậy nó tìm con…” Trong lòng Đoàn Giai Thu càng nghi hoặc, lần trước đứa nhỏ kia đến tìm Thiệu Thần mà.
“Không có gì, chỉ là đồ vật lần trước cậu ta đem tới, bây giờ muốn lấy về, chỉ là không đi tìm anh họ, mà đến tìm con.” Đoàn Duệ Thanh ngồi xuống kế nàng, thân mật ôm lấy bả vai nàng, tiếp tục nói “Vừa rồi chúng con chỉ nói mấy câu, con đáp ứng sẽ tìm người dọn đồ đưa trả cậu ta, cậu ta không khả năng đến lấy lại.”
“À, như vậy thì tốt rồi.” Đoàn Giai Thu nghe vậy liền thở dài một hơi, nàng nghĩ hai đứa nhỏ này không quen biết gì thì sao có thể phát sinh tranh chấp gì chứ.
“Được rồi tam cô, bây giờ cô yên tâm rồi chứ?” Đoàn Duệ Thanh trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, tam cô vốn đã lo lắng cho việc của hắn với anh họ rất nhiều, hắn không muốn khiến cô thêm lo nữa, đối với việc giữa hai người có người thứ ba như vậy, cũng không nên để cô phải bận tâm đến.
“Ừ, nếu vậy thì cô an tâm rồi.” Đoàn Giai Thu thở phào, lúc này mới nói thêm vài câu với Đoàn Duệ Thanh, rồi đứng dậy trở về chỗ làm.
Đoàn Duệ Thanh thấy thời gian cũng không còn bao nhiêu, nên thu thập một chút liền trực tiếp ra về.
Khi hắn về đến nhà Vân Thiệu Thần còn chưa trở lại, nên chính mình bắt đầu nấu cơm, nghĩ nếu lát nữa anh không trở về, hắn sẽ đến đó đưa cơm, miễn cho anh lại vì bận quá mà đói.
Bất quá lần này Vân Thiệu Thần lại về sớm, Đoàn Duệ Thanh thấy tiếng cửa mở liền ném đồ đang cầm trong tay xuống, chạy đến cạnh cửa đợi anh.
“Anh.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nhìn anh, không biết có phải do vừa mới tranh luận với La Hàng lúc nãy hay không, lúc này nhìn thấy anh trong lòng liền đặc biệt đắc ý.
Người này là của hắn, chỉ của một mình hắn.
“Ừ?” Vân Thiệu Thần vào cửa chỉ thấy tiểu hài tử cười đến giống như tiểu hồ ly, nhíu mày hỏi: “Sao lại đứng ở đây?”
“Không có gì.” Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, thấy anh đóng cửa lại, liền đi qua ôm lấy anh từ phía sau.
“Em bị sao vậy?” Vân Thiệu Thần không biết tiểu hài tử bị làm sao, nghiêng đầu hỏi.
“Em không sao cả.” Đoàn Duệ Thanh ôm chặt anh không buông tay, giống như động vật nhỏ bám lấy lưng anh họ.
Vân Thiệu Thần cảm giác đến áp lực phía sau, không ngăn cản cậu làm nũng, ngược lại biểu tình càng thêm nhu hòa, cũng không nói gì, kéo đứa nhỏ đi vào trong.
Đoàn Duệ Thanh cái gì cũng không quản, chỉ nhắm mắt nằm sấp trên lưng anh, anh đi đâu liền theo tới đó.
“Anh, hôm nay La Hàng đến tìm em.” Đoàn Duệ Thanh thấp giọng nói, trong thanh âm không mang theo cảm xúc gì.
“Tìm em để làm gì?” Vân Thiệu Thần căn bản không biết tiểu thiếu gia đó ôm tâm tư gì với mình, chỉ cảm thấy người này đột nhiên đi tìm cậu có chút kỳ quái.
Đoàn Duệ Thanh nhắm mắt hồi lâu không nói chuyện, đến khi bị đưa đến phòng ngủ, mới mở mắt ra nói: “Cậu ta muốn em rời khỏi anh, em không đáp ứng.”
Vân Thiệu Thần lúc này mới cảm thấy kinh ngạc, kéo tay cậu ra, xoay người nhíu mày nhìn cậu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ta thích anh, nhưng anh là của em. Anh, cậu ta ra điều kiện muốn em từ bỏ anh, em không vui, liền mắng cậu ta vài câu.” Hắn nói chuyện còn cố tình lộ ra biểu tình của người bị hại, trong thanh âm còn mang theo ủy khuất.
Vân Thiệu Thần không nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy, nhưng lại đau lòng, y cảm thấy tiểu hài tử gặp chuyện này bị ủy khuất là bình thường. Đưa tay vuốt mặt cậu, nhẹ nhàng hôn cậu một cái, ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: “Tiểu Duệ oán anh sao?”
Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, bởi vì hai người rất gần nhau, khi lắc đầu hai má liền chạm vào mặt của anh, nguyên bản cũng không cảm thấy ủy khuất gì, lại vì thanh âm trầm thấp, ôn nhu của anh xúc động, trở nên có chút ê ẩm.
“Sao lại có biểu tình như vậy?” Vân Thiệu Thần nhíu mày, lại sờ sờ mắt cậu, cảm thấy có chút nóng, ước chừng tiểu hài tử đang đỏ mắt.
“Em nghĩ anh thật là kẻ gây tai họa, như thế nào gặp phải anh, mặc kệ nam hay nữ gì đều muốn quấn lấy.” Đoàn Duệ Thanh có chút oán trách nói.
“Nói bậy bạ gì đó.” Vân Thiệu Thần không thích nghe việc này, trừng mắt nhìn cậu, nhíu mày nói: “Sau này nếu có ai tìm em, liền bảo bọn họ đến trực tiếp nói chuyện với anh.”
“Em đã biết, chỉ oán trách một tiếng thôi.” Đoàn Duệ Thanh dẩu môi, làm nũng.
“Biết là tốt rồi.” Vân Thiệu Thần hôn hôn mặt cậu.
Đoàn Duệ Thanh phản thủ ôm lấy cổ anh, không cho anh lui lại, quấn lấy anh tiếp tục thân mặt.
Vân Thiệu Thần từ khi mông lung ý thức được tình cảm cùng tính hướng của mình, trong lòng cũng chỉ có một người, chính là em họ Đoàn Duệ Thanh. Cho nên y chưa từng yêu đương với bất kì ai, đối với tính hướng cũng chỉ biết trong sách vở, cũng chưa từng nghiên cứu sâu.
Từ phương diện của y mà nói, kỳ thật y là một người bảo thủ, cho dù bản thân là nam nhân lại yêu một người nam nhân khác, y cũng chỉ kiên trì tình cảm của mình, không nghĩ qua muốn phát sinh thứ gì khác với ai cả.
Cho nên chưa từng yêu đương qua, đối với hôn môi cùng thân thể thân mật, vô tình lại có phần trúc trắc.
Đoàn Duệ Thanh lại đối với phần trúc trắc này của anh mà tâm sinh thỏa mãn, trong lòng ngọt ngào tràn đầy, tất cả đều là tình yêu của người này.
Hắn ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại, đôi môi dán lên môi anh, hơi hé miệng, đầu lưỡi tham tiến vào trong khoang miệng Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần cảm giác được đầu lưỡi cậu, cả người chấn động một chút, cánh tay đang ôm tiểu hài tử không nhịn được mà xiết chặt, thân thể hơi hơi run rẩy.
Bởi vì thấp hơn Vân Thiệu Thần không ít, Đoàn Duệ Thanh chỉ có thể ngửa đầu, trong lòng hắn muốn cùng Vân Thiệu Thần thân mật hơn một ít, chính là động tác lại không dám quá lớn, chỉ sợ khiến anh họ sợ hãi, cho nên sau khi đầu lưỡi thành công dò xét đi vào, cũng chỉ nhẹ nhàng, thăm dò đụng chạm Vân Thiệu Thần.
Khoảnh khắc đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, cả hai đều cảm giác một cỗ ngọt ngào từ từ lan ra khắp tâm khảm. Vân Thiệu Thần cảm giác được cố gắng của cậu, đương nhiên sẽ không đẩy ra, hơi hé miệng, ngậm lấy đầu lưỡi cậu, cảm giác thân thể của mình cũng có chút phiêu phiêu, ý thức cũng có chút mơ hồ, y cũng không nguyện ý tỉnh lại.
Đoàn Duệ Thanh chủ động cũng chỉ là lúc đầu, hắn không chống đỡ được bao lâu, ý thức cũng bị Vân Thiệu Thần tác động đến mơ mơ hồ hồ, hai chân có chút run, thân thể cũng dựa sát vào ngực Vân Thiệu Thần, toàn bộ dựa vào hai cánh tay Vân Thiệu Thần chống đỡ.
Hai người đều ở thời điểm thân thể mẫn cảm, đều là nam nhân nên dễ bị kích thích, ôm ái nhân trong lòng, sao có thể chống đỡ được, chẳng bao lâu, phía dưới đã trở nên cứng rắn, cọ sát vào nhau.
Vân Thiệu Thần tuy rằng đã xác định mối quan hệ với cậu, nhưng trong lòng y vẫn coi cậu như đứa nhỏ, lúc này bản thân có phản ứng, lập tức xấu hổ đẩy cậu ra, xoay người đi như bay vào phòng tắm, lỗ tai trở nên đỏ bừng.
Đoàn Duệ Thanh đang mơ hồ, lúc này đột nhiên bị đẩy ra, thiếu chút nữa ngã về phía trước. May mắn dù sao anh họ cũng vẫn còn để ý đến cậu, còn nhớ rõ để cậu ngồi lên giường rồi mới đi mất.
Tiểu hài tử thần tình ửng đỏ ngồi đó, môi đỏ au, hai mắt một mảnh mờ mịt, ánh mắt cũng đồng dạng mờ mịt.
Nếu Vân Thiệu Thần lưu lại lâu hơn chút nữa, nhìn đến bộ dáng tiểu hài tử lúc này, chỉ sợ không thể kiên trì được…
Chờ Đoàn Duệ Thanh hoàn hồn trở lại, mới phát hiện anh đã ở trong phòng tắm hơn nửa giờ.
“Anh..anh không sao chứ..” Đoàn Duệ Thanh trong lòng thập phần lo lắng, anh không phải là bị hắn dọa đến đi, vậy hắn thật sự có lỗi a…
Nhưng phản ứng của cả hai như vậy…người nên thẹn thùng né tránh không phải nên là hắn sao…
Người bên trong không trả lời, nhưng không lâu sau cửa phòng tắm đã mở ra, nam nhân cao lớn đã thay bộ áo ngủ ở nhà, nhưng hơi nước đập vào mặt hắn lại mang theo hơi lạnh, trên tóc anh không ngừng rơi xuống từng giọt nước.
“Anh tắm nước lạnh sao?!” Đoàn Duệ Thanh trừng anh, trong lòng thực mất hứng “Trời lạnh như vậy, anh ngại thân thể mình quá tốt không thể sinh bệnh đúng không?”
Vân Thiệu Thần lần đầu tiên bị tiểu hài tử trừng mắt giáo huấn, y không buồn bực, chỉ là bởi vì xấu hổ vừa rồi, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, phản ứng vừa rồi của bản thân khiên y cảm thấy có chút tội lỗi, tiểu hài tử vẫn còn nhỏ như vậy, y lại…
Đoàn Duệ Thanh cũng biết thái độ của mình không tốt lắm, dù sao trong lòng hắn cũng rõ ràng, Vân Thiệu Thần làm như vậy, chính là không muốn thương tổn mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng.
“Anh.” Đoàn Duệ Thanh không nghĩ nữa, nhếch môi nói:: “Anh..anh cũng đừng coi em như trẻ con, em cũng không còn nhỏ..” Thanh âm ngày càng nhỏ dần, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng muốn bị thiêu cháy.
Vân Thiệu Thần vuốt ve khuôn mặt cậu hơi lắc đầu, trong mắt y đều là sủng ái, bàn tay y trượt xuống, lần thứ hai ôm cậu vào trong ngực.
Tiểu hài tử là chí bảo trong lòng y, y vĩnh viễn đều không muốn thương tổn cậu.
Trong lòng Đoàn Duệ Thanh cảm thấy có chút thất bại, bất quá cũng nghĩ đến quan hệ của hai người vừa xác định không bao lâu, nóng vội quả thật không tốt lắm. Nghĩ thông suốt điểm này, hắn thở dài, lại không nói gì thêm.
Hai người cứ ôm nhau như vậy trước cửa phòng tắm trong chốc lát, Đoàn Duệ Thanh nhớ tới chuyện của mình, liền ngẩng đầu hỏi: “Anh, ngày mốt là cuối tuần rồi, anh có thể xin phép nghỉ về với em chứ?”
“Có thể.” Vân Thiệu Thần nhìn đôi mắt chờ mong của cậu, nhịn không được lại muốn thân thiết, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế, sợ nhiệt hỏa trong lòng vừa bị nén xuống lại trỗi dậy.
“Vậy thì tốt rồi.” Đoàn Duệ Thanh cao hứng, hắn cũng không biết vì sao, ước chừng là bởi vì đối với cảm giác Vân Thiệu Thần tạo ra cho hắn, hắn làm gì cũng muốn cùng anh, không muốn tách ra, cũng không muốn bị anh bỏ lại.
Vân Thiệu Thần sờ đầu cậu, khóe miệng cong cong, buông cậu ra, đi đến phòng bếp làm tiếp công việc lúc nãy Đoàn Duệ Thanh bỏ dở.
Đoàn Duệ Thanh lúc này cũng lười biếng, chỉ đứng một bên nhìn anh họ bận rộn.
Ước chừng do di truyền tính cách của Vân mẹ, Vân Thiệu Thần cũng là một người rất cẩn thận, làm gì cũng đều nghiêm túc, tỉ mỉ, cho nên nếu may mắn được đứng một bên nhìn anh nấu an, cũng là một việc đáng hưởng thụ.
Chỉ tiếc là cho tới bây giờ, phần may mắn này cũng chỉ có Đoàn Duệ Thanh độc hưởng. Bởi vì nếu Vân mẹ ở nhà, hai người chỉ ở bên cạnh nghe phân phó.
Cho nên Đoàn Duệ Thanh đối với việc được độc hưởng này vẫn thập phần đắc ý. Hắn tựa vào tường, nhìn bóng dáng anh, hai mắt mị mị.
——————————-
Thời gian mỗi người bận rộn cũng yên lặng trôi qua, sáng sớm cuối tuần Đoàn Duệ Thanh đã từ ổ chăn ngồi dậy.
Sáng sớm mùa đông nằm ủ trong chăn là thích hợp nhất, huống chi trong đó còn có người mình yêu đang nằm.
Nhưng bởi vì lúc này có công việc thúc giục, hắn cũng biết thời gian gấp gáp, không thể trễ nãi được.
Mà trong lòng vừa có được phần ái tình ngọt ngào, nên cũng có mục tiêu để phấn đấu. Vì phần tình cảm này, đối với người kia, hắn cũng từng thề với lòng, nhất định làm việc thật tốt, để bảo vệ mối quan hệ của bọn họ.
Vân Thiệu Thần cảm giác được tiểu hài tử rời giường, cũng mở mắt ra, tối hôm trước vì để rút ra thời gian bồi cậu về quê nên đã tăng ca đến khuya, lúc này hốc mắt thập phần khô khốc, khó chịu.
“Anh, anh ngủ thêm một lát đi, chốc nữa em gọi anh dậy.” Đoàn Duệ Thanh học bộ dáng của Vân Thiệu Thần trước kia, hôn trán anh một cái, sau đó mạnh mẽ đẩy người nằm xuống lại.
Vân Thiệu Thần cũng có chút không mở mắt nổi, liền không nói thêm gì, theo ý cậu nằm xuống.
Đoàn Duệ Thanh thấy anh họ khó có khi thuận theo cậu, bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, hai mắt cong lên. Nhanh chóng rời giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó thần thanh khí sảng đi đến phòng bếp.
Đoàn Giai Thu thấy hắn dậy sớm như vậy, trên mặt còn tươi cười vui vẻ, liền hỏi: “Chuyện gì mà cao hứng vậy? Mộng đẹp sao?”
“Dạ, là một giấc mơ đẹp, bất quá con không thể nói cho cô, nghe nói nếu nói ra sẽ không linh.” Đoàn Duệ Thanh cười cười tiến đến bên cạnh Đoàn Giai Thu, nói chuyện cười đùa với nàng.
“Vậy cũng tốt, Duệ Thanh nhà chúng ta nhất định sẽ thành công a..”
“Đương nhiên rồi ạ..”
Hai người nói cười chuẩn bị bữa sáng, Đoàn Duệ Thanh lại chuẩn bị một chút đồ đạc đem về, mới gọi Vân Thiệu Thần rời giường.
Ba người dùng bữa sáng xong, Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần lúc này mới đạp xe trở về thôn Vân Lĩnh.
Lúc bọn họ đến nơi cũng không quá muộn, nhưng nông dân thức dậy tương đối sớm, thời điểm cả hai về tới, Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy đã bận rộn trên núi được nửa ngày.
Đoàn Dao Nhàn thấy hai người trở về, liền cười nói bọn họ về nhà nghỉ trước đi.
Đoàn Duệ Thanh nghĩ đến tính tình ông nội, nên không chịu trở về, lôi kéo Vân Thiệu Thần cùng bận rộn làm việc trên núi.
Núi hoang trên cơ bản đã muốn khai hoang hơn phân nửa, một công trình lớn như vậy, Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy chỉ dùng không đến nửa tháng đã có thành quả này, thật sự khiến Đoàn Duệ Thanh kinh ngạc.
“Tiểu cô, người làm rất tốt a.” Đoàn Duệ Thanh nhiệt tình tán dương.
“Được rồi, đừng nịnh bợ nữa.” Đoàn Dao Nhàn vỗ vỗ hắn, thu hồi nụ cười trên mặt, nói “Ngươi trở về là có chuyện cần bàn đi.”
“Đúng, con có chuyện cần bàn.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, thấy nàng nghiêm túc trở lại, cũng thu ý cười.
“Ừ.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, bắt đầu nói với cậu về công việc “Đầu tiên là ngọn núi này, ta và Dương ca tính một chút, ước chừng khoảng ba mươi mẫu, chúng ta liền tính theo ba mươi mẫu, hiện tại vừa bắt đầu trồng trà, chúng ta lấy phân lân về bón, một mẫu phải tốn 100 cân, ba mươi mẫu phải 3000 cân, theo giá cả hiện tại, 1 bao 100 cân, 1 bao 25 đồng, tổng cộng là 750 đồng, hợp với loại phân cao cấp, cũng không nhiều lắm, 1 bao 100 cân, ba mươi mẫu phải đến 1500 đồng, còn phân bón theo nông gia ngươi không cần quan tâm, trong thôn nuôi heo với bò không ít, nhà cũng ta cùng Dương Huy đều có, không cần thêm tiền gì, ngươi chỉ cần tính 2 loại cao cấp ở trên là được.”
Đoàn Duệ Thanh nghiêm túc nghe nàng tính giá cả, ở trong lòng cũng hiểu rõ, hắn cũng đã hỏi qua giá cả rồi, liền gật đầu nói: “Gộp lại cũng phải hơn 4000 cần, đành phải mướn xe chở đến thôi.”
“Mướn xe cũng phải bỏ ra chút tiền, đến lúc đó trả cho lái xe, cũng không bao nhiêu.” Đoàn Dao Nhàn nói xong việc chính, nụ cười trên mặt mới dần trở lại.
“Dạ, lần này con trở về sẽ chuẩn bị một số việc cho tốt, tận lực làm cho xong.” Đoàn Duệ Thanh trong lòng còn tính toán việc đi tìm xe, thời điểm này không phải ai cũng mua được xe tốt, mua được cũng đa phần là kẻ có tiền.
Tổng cộng lại cũng khoảng 2250 đồng, hơn nữa tiền thuê xe cùng một số tiền lặt vặt nữa, ước chừng 2500 đồng là đủ. Đoàn Duệ Thanh nghĩ nghĩ số tiền còn trong tay mình, ở trong lòng tính kế hoạch
/3355
|