Bỏ ra tiền mua phân bón khoảng 2500 đồng, trong tay Đoàn Duệ Thanh còn khoảng 3500 đồng, không tính thiếu nhưng thật sự cũng không nhiều bao nhiêu.
Đoàn Duệ Thanh một bên giúp đỡ thu thập núi hoang, một bên tự hỏi việc mua lá trà đầu xuân.
Hắn đối với thôn Vân Lĩnh kỳ thật cũng không quen thuộc lắm, trừ bỏ nhận biết một số thân thích, cơ bản cũng chỉ biết vài người thôi.
Đoàn Dao Nhàn nghe xong lo lắng của hắn, cũng phối hợp nói: “Việc này đến nhờ Đoàn thúc giúp đỡ đi, ông ở trong thôn cũng hơn mười năm, nếu nói về việc khiến người trong thôn tín phục, cũng chỉ có ông ấy.”
Đoàn Duệ Thanh gật đầu, việc này quả thật từng thương lượng qua với Đoàn thúc, bất quá trước đó hắn cũng phải đến những nguồn thu trà trong thành hỏi thăm giá cả, nếu không đến lúc đó cũng không tốt lắm.
Xác định rõ rồi, buổi tối hắn liền đi cùng Vân Thiệu Thần đến nhà thôn trưởng.
Đoàn thúc nghe xong việc hắn muốn thu mua lá trà, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Đoàn Duệ Thanh không biết ông định như thế nào, cũng an tĩnh chờ đợi, không sốt ruột.
“Duệ Thanh à, việc này cũng khá thuận tiện cho mọi người, dù sao đến đầu xuân ai cũng bận rộn, việc hái trà rồi sao trà đều tốn thời gian, còn phải tự đem đi bán, gần nhất cũng phải một ngày, cũng rất lãng phí thời gian, nếu có người nguyện ý thu hết để đem bán, mọi người cũng đỡ phải chạy tới chạy lui, bọn họ khẳng định sẽ thật cao hứng.” Thôn trưởng gõ gõ bàn, có chút khó xử nhìn hắn, tiếp tục nói “Nhưng vấn đề này cũng có chút khó khăn, nếu không có tiền, bọn họ sẽ không đưa lá trà cho con trước, con thấy sao?”
Đoàn Duệ Thanh trầm ngâm một chút, hiện tại trong tay hắn tài chính có vẻ không đủ, nhưng đó cũng không phải lớn nhất, trước đó hắn cũng hỏi qua tiểu cô, nếu chỉ dựa vào sức mình tự hái trà rồi sao trà, sản lượng thu được một ngày cũng không cao, nhất là đầu mỗi một vòng trà, phải làm thật cẩn thận, mỗi người trong một ngày có thể hoàn toàn thu thập 3 cân trà loại đầu đã là rất tốt.
Mà toàn bộ khu Vân Lĩnh, lá trà nhiều nhất cũng thuộc khu vực núi Đoàn gia bên này, nhưng dân cư lại không nhiều, trong đại việc ước chừng hơn hai mươi hộ, hơn nữa rải rác trên núi, tổng cộng cũng không đến bốn mươi hộ, mỗi nhà có ít nhất một đến hai người nguyện ý làm việc hái trà sao trà này, tính toán đâu ra đấy cũng khoảng tám mươi người, mỗi ngày có thể làm ra đợt trà đầu tiên tốt nhất khoảng hai trăm cân, lấy mỗi cân mười sáu đồng, kia cũng gần 4000 đồng.
Mỗi cân mười sáu đồng, nhưng nếu người trong thôn tự đem đi bán, cũng ít hơn vài đồng, bọn họ đem đi bán cũng phải tiêu tốn cả ngày, đầu xuân lại rất bận rộn, nếu chậm trễ việc trồng trọt còn tổn thất nhiều hơn.
Đoàn Duệ Thanh ở trong lòng tính toán một hồi, cảm thấy đã có chủ ý, nói với Đoàn thúc: “Chỉ cần chất lượng lá trà làm ra không thành vấn đề, phù hợp với yêu cầu của con, có thể để hai bên thỏa thuận ký kết hợp đồng, bọn họ theo định kỳ cung cấp lá trà cho con, đương nhiên có thể lưu lại một ít để uống.”
“Trước cùng con ký hợp đồng?” Đoàn thúc nhíu mày, cảm thấy việc này có chút mới lạ, nhưng nghĩ một hồi, cũng là bảo đảm lợi ích của bản thân, đưa ra chủ ý này cũng thực bình thường, liền gật đầu nói “Con nói sẽ đồng thời trả tiền, ta sẽ nói với bọn họ, khẳng định sẽ có không ít người vui lòng đáp ứng.”
“Dạ, vậy phiền toái Đoàn thúc, giá cả thì cứ theo như giá thị trường, lá trà đợt đầu hay những đợt tiếp theo cũng như vậy, số lượng bao nhiêu đưa đến con sẽ lấy, giá cả cũng sẽ không thay đổi.” Đoàn Duệ Thanh nói.
“Vậy đi, ta sẽ nói với bọn họ, nếu được sẽ trả lời cho con biết.” Đoàn thúc cười nói.
Đoàn Duệ Thanh thấy ông sảng khoái đáp ứng sẽ hỗ trợ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, chính là những gì hắn bắt buộc phải trải qua nếu muốn thành công.
Thôn trưởng cùng Đoàn Duệ Thanh nói xong việc, lúc này mới nhìn đến người vẫn luôn an tĩnh đợi một bên Vân Thiệu Thần, nói: “Thiệu Thần à, việc lần trước con nói đến, gần đây ta có nghe được một chút tin tức.”
Ông nói xong liền đứng dậy ra trước cửa nhìn thoáng qua, mới đóng lại cửa phòng đi đến ngồi đối diện hai người, đang định nói chuyện, lại nghĩ đến Đoàn Duệ Thanh ở đây, liền dừng lại, nhìn về phía Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần hiểu được ý tứ của ông, liền nghiêng đầu nói với Đoàn Duệ Thanh: “Em ra bên ngoài đợi anh một chút được không?”
Đoàn Duệ Thanh trong lòng rõ ràng việc hai người muốn nói mình không thể nghe, liền gật đầu đứng lên, thập phần nghe lời rời khỏi phòng.
Vân Thiệu Thần vẫn luôn nhìn theo cậu rời đi, mới quay đầu lại hỏi thôn trưởng: “Ngài nghe được cái gì?”
“Sau khi lần trước con tìm ta, ta nghe được nhà hắn nói một chút tin tức, chính là..Nó ở trong thành phố tìm được công việc có nhiều tiền, qua lễ mừng năm mới sẽ trở về đây..” Đoàn thúc vừa nói vừa thở dài, ông lúc nghe được Đoàn An cao hứng nói với người khác ở trong thành phố kiếm được nhiều tiền, trong lòng tựa như bị người đâm một đao, rất muốn giáp mặt xông lên nói cho người nhà nó biết, cái gọi là tiền nhiều là bán lương tâm đổi được..
“Lễ mừng năm mới sẽ trở về?” Vân Thiệu Thần liễm hạ mắt tự hỏi một lát, mới nghiêm túc nói “Con đã biết, việc khác con sẽ an bài sau, ngài nhớ rõ lúc hắn trở về phải cho con biết, còn phải tận lực giữ cậu ta lại, đừng cho cậu ta nhìn ra gì.”
“Được, ta biết rồi.” Đoàn thúc nói xong lại thở dài, từ khi Vân Thiệu Thần đến tìm ông, đã qua lâu như vậy ông vẫn không có cách nào tin được “Đứa nhỏ tốt như vậy sao lại biến thành người như bây giờ chứ…”
Vân Thiệu Thần biết Đoàn thúc là một người chính trực lại thiện lương, biết người trong thôn mình như vậy, đương nhiên không tiếp thu được, nhưng y cũng không phải người thích an ủi, nên chỉ có thể trầm mặc.
“Vậy con nói…Nó, nó bắt cóc những người đó, còn có thể tìm trở về không?” Đoàn thúc suy nghĩ trong chốc lát, lòng tràn đầy lo lắng hỏi, việc này ông giấu trong lòng đã lâu, bản thân không nghĩ được gì, chỉ có thể hỏi Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần trầm mặc lắc đầu. Đoàn thục nhịn không được lại thở dài thườn thượt.
Sau đó Vân Thiệu Thần lại cùng Đoàn thúc nói một ít việc cần chú ý, mãi đến khi ông toàn bộ hiểu được, mới cáo biệt rời khỏi phòng.
Lúc y đẩy cửa phòng đi ra, thấy tiểu hài tử đã muốn dựa vào bên tường ngủ gật, đầu hơi lắc lư một chút, đều cảm thấy khó chịu thay cậu.
“Mệt lắm sao?” Vân Thiệu Thần nhíu mày đi đến bên cạnh cậu, vỗ vỗ vai lay cậu dậy.
Đoàn Duệ Thanh có chút mơ hồ mở mắt, ngẩng đầu thấy anh liền mơ mơ màng màng nở nụ cười, sau đó khẽ lắc đầu, có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh nói xong việc rồi?”
“Ừ, trở về ngủ thôi.” Vân Thiệu Thần sờ đầu cậu, lôi kéo cánh tay cậu, đem người từ trên ghế kéo dậy.
“Được.” Đoàn Duệ Thanh gật đầy, lúc đứng dậy hơi lảo đảo, được Vân Thiệu Thần đứng bên cạnh đỡ cho mới không bị ngã.
Hai người cầm đèn pin, từ tốn trở về nhà ông ngoại Đoàn Duệ Thanh.
Lúc bọn họ về đã hơi trễ, ông ngoại đã chuẩn bị đi ngủ, nghe được bọn họ trở về, mới nói vài câu, liền đi ngủ.
Bởi vì đã ở đây rồi, Vân Thiệu Thần như trước lôi kéo cậu đi tắm, nấu nước ấm, nhét cậu vào bồn tắm.
Đoàn Duệ Thanh thấy anh ném mình vào bồn tắm xong liền mặc kệ, liền vươn tay kéo tay Vân Thiệu Thần, làm bộ vô tội mời gọi: “Cùng tắm đi anh.”
Vân Thiệu Thần bị tiểu hài tử cuốn lấy không còn cách nào, lại không có biện pháp cự tuyệt cậu, liền theo ý cậu, cởi quần áo ra leo vào trong bồn.
Mặc dù là màu đông, nhưng bởi vì buổi chiều cả hai đều làm việc trên núi, người đầy mồ hôi, dùng nước nóng tẩy rửa thực thoải mái.
Đoàn Duệ Thanh sau khi anh họ xoay người cởi quần áo, liền chăm chú nhìn ngắm từng tấc da thịt anh không tha, đem anh từ đầu tới chân quét qua một lượt.
Làm cảnh sát, dáng người Vân Thiệu Thần trông rất được, khung xương cao lớn, cơ bắp đầy đủ, thắt lưng rắn chắt, hai chân thẳng tắp thon dài, cơ hồ rất khó khiến người khác tìm ra khuyết điểm trên người anh.
Vân Thiệu Thần cảm giác được ánh mắt như lửa của người nào đó, tốc độ leo vào trong bồn tắm phi thường nhanh, trừng mắt nhìn tiểu hài tử một cái, thấp giọng giáo huẩn: “Em nhìn gì vậy.”
Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm, ngồi sát lại, tựa đầu vào vai anh, thấp giọng hỏi: “Anh, anh có sợ hãi việc gì không?”
“Hỏi cái này để làm gì?” Đoàn Duệ Thanh kéo đầu cậu lại trong ngực mình, xối nước ấm, thay cậu tẩy rửa, một bên không để ý hỏi. Hiện tại phương thức hai người ở cùng khiến y cảm thấy rất tốt, tiểu hài tử ngay bên cạnh, bọn họ không có gì trở ngại ở bên nhau, loại không khí này y không muốn phá bỏ.
Đoàn Duệ Thanh tùy ý anh tẩy rửa cho mình, hồi lâu đều không nói gì, đến khi Vân Thiệu Thần gội xong đầu của hắn, hắn mới mở miệng nói: “Em cảm thấy cha sẽ sớm đến tìm em, anh, em hiện tại không có gì sợ hãi, chỉ lo lắng về cha một chút.”
Vân Thiệu Thần dừng một chút, mới tiếp tục động tác, nhìn thoáng qua sắc mặt tiểu hài tử hỏi: “Em hối hận sao?”
Đoàn Duệ Thanh trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu “Không, em không hối hận.” Cũng không thể hối hận, một bước này hắn bắt buộc phải đi, chẳng qua là sớm hay muộn thôi, nếu càng kéo dài, khả năng hắn sẽ không thể phản kháng được cha mình.
Vân Thiệu Thần nghe xong câu trả lời của cậu, khóe miệng hơi cong một chút, tâm tình trở nên tốt hơn, nói: “Còn có anh mà.”
“Được, vậy giao cho anh thu xếp cũng tốt lắm.” Đoàn Duệ Thanh đơn giản tựa vào trong lồng ngực anh, cười tủm tỉm nhìn anh, bộ dáng tuyệt không khách khí.
“Được.” Vân Thiệu Thần gật đầu.
Trong bồn tắm nước rất trong, da thịt dán cùng một chỗ cảm giác lại rất tốt, nên dù Vân Thiệu Thần cảm giác được rục rịch của bản thân, cũng không thể đẩy cậu ra, mà là cẩn thận ôm cậu tẩy rửa thân thể, động tác thân mật cũng không chút xấu hổ.
Đoàn Duệ Thanh được anh hầu hạ đến thoải mái, thân thể ngâm nước ấm để khoang khoái, liền tùy ý anh, cuối cùng híp mắt ghé vào trong ngực anh mà ngủ.
Đoàn Duệ Thanh nhìn cậu ngủ đến thật thoải mái, khẽ thở dài một tiếng, sau khi cả hai đã tẩy rửa sạch sẽ, mới ôm cậu lên giường.
Ước chừng xuất phát từ sự tín nhiệm, tiểu hài tử bị y gây sức ép như vậy cũng không tỉnh, lúc nằm trong ổ chăn còn tự động lui vào ngực y.
Thời điểm Vân Thiệu Thần ôm cậu ra, chưa thay quần áo cho cậu, lúc này cũng không cự tuyệt động tác thân mật của cậu, thuận thế kéo người vào trong ngực ôm chặt.
Buổi tối mùa đông thật sự rất lạnh, ánh trăng màu bạc càng tăng thêm sự lạnh lẽo, lúc này ôm người mình yêu trong ngực, cả hai cùng nằm trong chăn thật sự rất thoải mái, lại ấm áp.
Vân Thiệu Thần nằm trên giường, một tay nhẹ nhàng lau tóc cậu, một bên tầm mắt nhìn đến ánh trăng bên cửa sổ đến ngẩng người.
Không biết có phải do lời tiểu hài tử nói lúc nãy hay không, y lại có chút mất ngủ, trong lòng luôn suy nghĩ, về việc khi trở về sẽ nói như thế nào với cậu về việc của tiểu Duệ.
Đoàn Duệ Thanh ghé vào trong ngực Vân Thiệu Thần, ngủ rất ngon, mày cũng giãn ra, tựa hồ đang mơ thấy gì đó, ngẫu nhiên cử động, còn mơ hồ nói nói, lại nghe không rõ ràng lắm.
Vân Thiệu Thần lau khô tóc cho cậu, mới ôm chặt cậu cùng nhau ngủ.
——————————————
Đối với việc thu mua lá trà thôn trưởng rất nhiệt tình, ngày hôm sau liền đi hỏi han, đợi đến buổi tối lúc Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần, còn có Đoàn Dao Nhàn, Dương Huy đi đến, nói với bọn họ: “Việc này ta đã hỏi qua, có không ít người đồng ý, nhưng cũng có nhiều người bảo trì động tác quan sát.” Ông nói xong nhìn Đoàn Duệ Thanh “Việc này còn xem con xử lý như thế nào, nếu lúc đó con đồng thời trả thù lao, bọn họ khẳng định cũng sẽ đồng ý bán cho con.”
“Dạ, con đã biết.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu “Đến lúc đó chỉ cần chất lượng lá trà tốt, con nhất định sẽ đồng thời trả tiền.” Hơn nữa vấn đề là dù hắn chịu trả tiền, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người nguyện ý bán cho hắn.
“Được rồi, con đã nói như vậy, Đoàn thúc liền giúp con quản lý việc này, đến lúc đó nếu có người không theo quy củ, ta sẽ là người đầu tiên đi tìm hắn, con yên tâm đi.” Ông biết Đoàn Duệ Thanh nguyên bản nhận thầu ngọn núi hoang kia là vì lá trá, lúc trước nếu biết suy nghĩ của cậu, ông sẽ xem xét việc thu mua lá trà đó, sẽ không tính toán ngồi xem, việc này đều tốt với mọi người, ông là thôn trưởng, đương nhiên hi vọng mọi người đều tốt.
Đoàn Duệ Thanh lúc này nghe Đoàn thúc cam đoan, trong lòng cũng coi như an tâm, có thể trở về thành phố lo liệu được.
Bởi vì hôm sau cả hai đều phải đi làm, hai người liền đi ngủ sớm, hôm sau trời vừa tờ mờ sáng đã trở về thành phố.
Về đến trong thành phố, Đoàn Duệ Thanh liền có chút đứng ngồi không yên, ngày nào cũng bận rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị công việc, còn tìm hiểu về việc thu mua lá trà như thế nào.
Cổ lão cũng cho hắn không ít ý kiến, nghe hắn nói muốn tìm xe chở phân bón đưa về, liền nói: “Ngươi một lần mua nhiều như vậy, nếu bọn họ không giảm giá, cũng phải chuẩn bị xe chở về giúp ngươi, cứ cứng rắn một chút, để bọn họ cân nhắc lại là được.”
Đoàn Duệ Thanh cảm thấy có đạo lý, liên tục gật đầu, lại nói với ông một số tính toán của mình, nhờ ông giúp đỡ cho ý kiến.
Cổ lão nghe xong liền cười nói: “Ngươi muốn bán được lá trà, cứ tìm ta a, chúng ta tuy nhận thức nhau không bao lâu, nhưng rất hợp ý, đợi qua lễ mừng năm mới, ta giới thiệu vài người cho ngươi, mọi người cùng nhau ăn vài bữa cơm, tạo lập mối quan hệ, còn sợ không bán được thứ tốt sao?”
Đoàn Duệ Thanh nghe xong cũng cười, việc buôn bán chính là như vậy, chỉ cần có quan hệ quen biết, mua bán đều không thành vấn đề, chỉ cần đồ vật đưa tới đủ điều kiện, ai quan tâm người mua người bán là ai, nhiều nhất là ăn vài bữa cơm, nhận thức nhau, hợp tác lần đầu, sẽ có lần hai, qua lại rồi cũng thành quen.
“Bất quá bọn người kia đều là cáo già, gian thương thành thục, cùng bọn họ giao tiếp, ngươi phải cẩn thận chú ý một chút, đến lúc đó không khéo còn bị bọn họ chiếm lợi.” Cổ lão gõ bàn, cảnh báo hắn.
“Dạ, con sẽ chú ý.” Đoàn Duệ Thanh tuy rằng muốn lập nghiệp lớn, nhưng cũng biết cân nhắc, tuyệt đối sẽ không có tâm lý chủ quan, tự cao tự đại, có người vui lòng nhắc nhở hắn, hắn đương nhiên sẽ phối hợp nghe theo.
“Được, đến lúc đó ta đi cùng ngươi, cũng sẽ giúp ngươi chú ý.” Cổ lão cảm thấy đứa nhỏ này tuy rằng cư xử cũng thập phần thành thục, nhưng dù sao tuổi đời cũng còn non trẻ, đưa hắn đến trung tâm bầy sói, ông vẫn không quá yên tâm, quyết định tự mình ra trận giúp đỡ một phen.
Cổ lão đối với ánh mắt của mình thực tự hào, cùng Đoàn Duệ Thanh tiếp xúc vài lần, dần dần ở trong lòng tán dương hắn không ít.
Tính cách không nóng không lạnh, gặp người sẽ luôn tươi cười, nghiêm túc, chịu khó, đầu óc lại linh hoạt, là một người có tiền đồ, Cổ lão cảm thấy bản thân sẽ không nhìn lầm người.
Trong lòng Đoàn Duệ Thanh cũng có sự tôn kính lão đầu, hắn gần như chiều nào cũng sẽ đến Phú Khê, trừ bỏ việc muốn nhận thức nhiều người, cũng muốn học hỏi ở ông nhiều thứ, bất quá trong việc giao tiếp, hắn vẫn phải học nhiều về việc quan sát người khác, nếu muốn thành công.
Hắn bận rộn cũng phải cả tuần, sắp xếp công việc xem như tương đối ổn thỏa. Nghe theo lời Cổ lão, Đoàn Duệ Thanh chạy vài lần ở cục nông nghiệp, bọn họ cuối cùng cũng giảm chút tiền, tuy rằng không nhiều bao nhiêu, chỉ so với hắn tính trước kia ít hơn một chút, nhưng đã tốt lắm rồi, đủ để hắn thuê một chiếc xe chở phân về.
Ở quê Dương Huy cùng Đoàn Dao Nhàn cũng bận rộn, đã chuẩn bị tốt nơi để gửi phân ở địa phương, là một cái nhà cũ của người quen Dương Huy.
Nhà đó dù có chút cũ, tuy là một căn nhà gỗ, nhưng lại thực rắn chắc, cửa nẻo cũng còn tốt, chỉ cần buổi tối Dương Huy ở lại trông chừng, sẽ không ai dám đến trộm.
Xe đem phân trở về là thuê từ dàn máy móc nông nghiệp trong thanh phố, 4000 cân một ngày liền chở xong, Đoàn Duệ Thanh gửi cho lái xe hơn 200 đồng, giá tiền cũng khá cao, tài xế kia thực vừa lòng.
Phân cũng đã đủ, núi hoang cũng thu thập gần như xong, kế tiếp liền bắt đầu trồng trà, nguyên bản Đoàn Duệ Thanh suy xét đến diện tích quá lớn, chỉ nhờ Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy coi thì rất cực, nên đã định nhờ tam cô ở tìm giúp hai người đến hỗ trợ, có thể giúp đỡ được nhiều hơn.
Như thế lại bị Đoàn Dao Nhàn trừng mắt giáo huấn: “Chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu thôi, tiền cần phải tiết kiệm, có ta cùng với Dương ca làm cũng không đến nỗi không xuể, huống hồ lúc này cũng không phải ngày mùa, chậm rãi làm cũng được.”
Đoàn Duệ Thanh nghe nàng nói như vậy liền không dám nói thêm gì, đành phải mỗi ngày nghỉ cuối tuần trở về giúp đỡ hai người, đương nhiên có khi cũng dẫn theo anh họ về.
Trong lúc ai nấy đều bận rộn, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mắt thấy sắp đến thời điểm tuyết rời, lá trà sắp thu hoạch được, mấy người đều nhẹ nhàng thở ra, Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút, Đoàn Duệ Thanh tâm cũng buông xuống một nửa.
Bất quá những ngày gần đây, Đoàn Duệ Thanh phát hiện anh họ tựa hồ đang có tâm sự gì đó, có chút là lạ.
Đoàn Duệ Thanh một bên giúp đỡ thu thập núi hoang, một bên tự hỏi việc mua lá trà đầu xuân.
Hắn đối với thôn Vân Lĩnh kỳ thật cũng không quen thuộc lắm, trừ bỏ nhận biết một số thân thích, cơ bản cũng chỉ biết vài người thôi.
Đoàn Dao Nhàn nghe xong lo lắng của hắn, cũng phối hợp nói: “Việc này đến nhờ Đoàn thúc giúp đỡ đi, ông ở trong thôn cũng hơn mười năm, nếu nói về việc khiến người trong thôn tín phục, cũng chỉ có ông ấy.”
Đoàn Duệ Thanh gật đầu, việc này quả thật từng thương lượng qua với Đoàn thúc, bất quá trước đó hắn cũng phải đến những nguồn thu trà trong thành hỏi thăm giá cả, nếu không đến lúc đó cũng không tốt lắm.
Xác định rõ rồi, buổi tối hắn liền đi cùng Vân Thiệu Thần đến nhà thôn trưởng.
Đoàn thúc nghe xong việc hắn muốn thu mua lá trà, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Đoàn Duệ Thanh không biết ông định như thế nào, cũng an tĩnh chờ đợi, không sốt ruột.
“Duệ Thanh à, việc này cũng khá thuận tiện cho mọi người, dù sao đến đầu xuân ai cũng bận rộn, việc hái trà rồi sao trà đều tốn thời gian, còn phải tự đem đi bán, gần nhất cũng phải một ngày, cũng rất lãng phí thời gian, nếu có người nguyện ý thu hết để đem bán, mọi người cũng đỡ phải chạy tới chạy lui, bọn họ khẳng định sẽ thật cao hứng.” Thôn trưởng gõ gõ bàn, có chút khó xử nhìn hắn, tiếp tục nói “Nhưng vấn đề này cũng có chút khó khăn, nếu không có tiền, bọn họ sẽ không đưa lá trà cho con trước, con thấy sao?”
Đoàn Duệ Thanh trầm ngâm một chút, hiện tại trong tay hắn tài chính có vẻ không đủ, nhưng đó cũng không phải lớn nhất, trước đó hắn cũng hỏi qua tiểu cô, nếu chỉ dựa vào sức mình tự hái trà rồi sao trà, sản lượng thu được một ngày cũng không cao, nhất là đầu mỗi một vòng trà, phải làm thật cẩn thận, mỗi người trong một ngày có thể hoàn toàn thu thập 3 cân trà loại đầu đã là rất tốt.
Mà toàn bộ khu Vân Lĩnh, lá trà nhiều nhất cũng thuộc khu vực núi Đoàn gia bên này, nhưng dân cư lại không nhiều, trong đại việc ước chừng hơn hai mươi hộ, hơn nữa rải rác trên núi, tổng cộng cũng không đến bốn mươi hộ, mỗi nhà có ít nhất một đến hai người nguyện ý làm việc hái trà sao trà này, tính toán đâu ra đấy cũng khoảng tám mươi người, mỗi ngày có thể làm ra đợt trà đầu tiên tốt nhất khoảng hai trăm cân, lấy mỗi cân mười sáu đồng, kia cũng gần 4000 đồng.
Mỗi cân mười sáu đồng, nhưng nếu người trong thôn tự đem đi bán, cũng ít hơn vài đồng, bọn họ đem đi bán cũng phải tiêu tốn cả ngày, đầu xuân lại rất bận rộn, nếu chậm trễ việc trồng trọt còn tổn thất nhiều hơn.
Đoàn Duệ Thanh ở trong lòng tính toán một hồi, cảm thấy đã có chủ ý, nói với Đoàn thúc: “Chỉ cần chất lượng lá trà làm ra không thành vấn đề, phù hợp với yêu cầu của con, có thể để hai bên thỏa thuận ký kết hợp đồng, bọn họ theo định kỳ cung cấp lá trà cho con, đương nhiên có thể lưu lại một ít để uống.”
“Trước cùng con ký hợp đồng?” Đoàn thúc nhíu mày, cảm thấy việc này có chút mới lạ, nhưng nghĩ một hồi, cũng là bảo đảm lợi ích của bản thân, đưa ra chủ ý này cũng thực bình thường, liền gật đầu nói “Con nói sẽ đồng thời trả tiền, ta sẽ nói với bọn họ, khẳng định sẽ có không ít người vui lòng đáp ứng.”
“Dạ, vậy phiền toái Đoàn thúc, giá cả thì cứ theo như giá thị trường, lá trà đợt đầu hay những đợt tiếp theo cũng như vậy, số lượng bao nhiêu đưa đến con sẽ lấy, giá cả cũng sẽ không thay đổi.” Đoàn Duệ Thanh nói.
“Vậy đi, ta sẽ nói với bọn họ, nếu được sẽ trả lời cho con biết.” Đoàn thúc cười nói.
Đoàn Duệ Thanh thấy ông sảng khoái đáp ứng sẽ hỗ trợ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, chính là những gì hắn bắt buộc phải trải qua nếu muốn thành công.
Thôn trưởng cùng Đoàn Duệ Thanh nói xong việc, lúc này mới nhìn đến người vẫn luôn an tĩnh đợi một bên Vân Thiệu Thần, nói: “Thiệu Thần à, việc lần trước con nói đến, gần đây ta có nghe được một chút tin tức.”
Ông nói xong liền đứng dậy ra trước cửa nhìn thoáng qua, mới đóng lại cửa phòng đi đến ngồi đối diện hai người, đang định nói chuyện, lại nghĩ đến Đoàn Duệ Thanh ở đây, liền dừng lại, nhìn về phía Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần hiểu được ý tứ của ông, liền nghiêng đầu nói với Đoàn Duệ Thanh: “Em ra bên ngoài đợi anh một chút được không?”
Đoàn Duệ Thanh trong lòng rõ ràng việc hai người muốn nói mình không thể nghe, liền gật đầu đứng lên, thập phần nghe lời rời khỏi phòng.
Vân Thiệu Thần vẫn luôn nhìn theo cậu rời đi, mới quay đầu lại hỏi thôn trưởng: “Ngài nghe được cái gì?”
“Sau khi lần trước con tìm ta, ta nghe được nhà hắn nói một chút tin tức, chính là..Nó ở trong thành phố tìm được công việc có nhiều tiền, qua lễ mừng năm mới sẽ trở về đây..” Đoàn thúc vừa nói vừa thở dài, ông lúc nghe được Đoàn An cao hứng nói với người khác ở trong thành phố kiếm được nhiều tiền, trong lòng tựa như bị người đâm một đao, rất muốn giáp mặt xông lên nói cho người nhà nó biết, cái gọi là tiền nhiều là bán lương tâm đổi được..
“Lễ mừng năm mới sẽ trở về?” Vân Thiệu Thần liễm hạ mắt tự hỏi một lát, mới nghiêm túc nói “Con đã biết, việc khác con sẽ an bài sau, ngài nhớ rõ lúc hắn trở về phải cho con biết, còn phải tận lực giữ cậu ta lại, đừng cho cậu ta nhìn ra gì.”
“Được, ta biết rồi.” Đoàn thúc nói xong lại thở dài, từ khi Vân Thiệu Thần đến tìm ông, đã qua lâu như vậy ông vẫn không có cách nào tin được “Đứa nhỏ tốt như vậy sao lại biến thành người như bây giờ chứ…”
Vân Thiệu Thần biết Đoàn thúc là một người chính trực lại thiện lương, biết người trong thôn mình như vậy, đương nhiên không tiếp thu được, nhưng y cũng không phải người thích an ủi, nên chỉ có thể trầm mặc.
“Vậy con nói…Nó, nó bắt cóc những người đó, còn có thể tìm trở về không?” Đoàn thúc suy nghĩ trong chốc lát, lòng tràn đầy lo lắng hỏi, việc này ông giấu trong lòng đã lâu, bản thân không nghĩ được gì, chỉ có thể hỏi Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần trầm mặc lắc đầu. Đoàn thục nhịn không được lại thở dài thườn thượt.
Sau đó Vân Thiệu Thần lại cùng Đoàn thúc nói một ít việc cần chú ý, mãi đến khi ông toàn bộ hiểu được, mới cáo biệt rời khỏi phòng.
Lúc y đẩy cửa phòng đi ra, thấy tiểu hài tử đã muốn dựa vào bên tường ngủ gật, đầu hơi lắc lư một chút, đều cảm thấy khó chịu thay cậu.
“Mệt lắm sao?” Vân Thiệu Thần nhíu mày đi đến bên cạnh cậu, vỗ vỗ vai lay cậu dậy.
Đoàn Duệ Thanh có chút mơ hồ mở mắt, ngẩng đầu thấy anh liền mơ mơ màng màng nở nụ cười, sau đó khẽ lắc đầu, có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh nói xong việc rồi?”
“Ừ, trở về ngủ thôi.” Vân Thiệu Thần sờ đầu cậu, lôi kéo cánh tay cậu, đem người từ trên ghế kéo dậy.
“Được.” Đoàn Duệ Thanh gật đầy, lúc đứng dậy hơi lảo đảo, được Vân Thiệu Thần đứng bên cạnh đỡ cho mới không bị ngã.
Hai người cầm đèn pin, từ tốn trở về nhà ông ngoại Đoàn Duệ Thanh.
Lúc bọn họ về đã hơi trễ, ông ngoại đã chuẩn bị đi ngủ, nghe được bọn họ trở về, mới nói vài câu, liền đi ngủ.
Bởi vì đã ở đây rồi, Vân Thiệu Thần như trước lôi kéo cậu đi tắm, nấu nước ấm, nhét cậu vào bồn tắm.
Đoàn Duệ Thanh thấy anh ném mình vào bồn tắm xong liền mặc kệ, liền vươn tay kéo tay Vân Thiệu Thần, làm bộ vô tội mời gọi: “Cùng tắm đi anh.”
Vân Thiệu Thần bị tiểu hài tử cuốn lấy không còn cách nào, lại không có biện pháp cự tuyệt cậu, liền theo ý cậu, cởi quần áo ra leo vào trong bồn.
Mặc dù là màu đông, nhưng bởi vì buổi chiều cả hai đều làm việc trên núi, người đầy mồ hôi, dùng nước nóng tẩy rửa thực thoải mái.
Đoàn Duệ Thanh sau khi anh họ xoay người cởi quần áo, liền chăm chú nhìn ngắm từng tấc da thịt anh không tha, đem anh từ đầu tới chân quét qua một lượt.
Làm cảnh sát, dáng người Vân Thiệu Thần trông rất được, khung xương cao lớn, cơ bắp đầy đủ, thắt lưng rắn chắt, hai chân thẳng tắp thon dài, cơ hồ rất khó khiến người khác tìm ra khuyết điểm trên người anh.
Vân Thiệu Thần cảm giác được ánh mắt như lửa của người nào đó, tốc độ leo vào trong bồn tắm phi thường nhanh, trừng mắt nhìn tiểu hài tử một cái, thấp giọng giáo huẩn: “Em nhìn gì vậy.”
Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm, ngồi sát lại, tựa đầu vào vai anh, thấp giọng hỏi: “Anh, anh có sợ hãi việc gì không?”
“Hỏi cái này để làm gì?” Đoàn Duệ Thanh kéo đầu cậu lại trong ngực mình, xối nước ấm, thay cậu tẩy rửa, một bên không để ý hỏi. Hiện tại phương thức hai người ở cùng khiến y cảm thấy rất tốt, tiểu hài tử ngay bên cạnh, bọn họ không có gì trở ngại ở bên nhau, loại không khí này y không muốn phá bỏ.
Đoàn Duệ Thanh tùy ý anh tẩy rửa cho mình, hồi lâu đều không nói gì, đến khi Vân Thiệu Thần gội xong đầu của hắn, hắn mới mở miệng nói: “Em cảm thấy cha sẽ sớm đến tìm em, anh, em hiện tại không có gì sợ hãi, chỉ lo lắng về cha một chút.”
Vân Thiệu Thần dừng một chút, mới tiếp tục động tác, nhìn thoáng qua sắc mặt tiểu hài tử hỏi: “Em hối hận sao?”
Đoàn Duệ Thanh trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu “Không, em không hối hận.” Cũng không thể hối hận, một bước này hắn bắt buộc phải đi, chẳng qua là sớm hay muộn thôi, nếu càng kéo dài, khả năng hắn sẽ không thể phản kháng được cha mình.
Vân Thiệu Thần nghe xong câu trả lời của cậu, khóe miệng hơi cong một chút, tâm tình trở nên tốt hơn, nói: “Còn có anh mà.”
“Được, vậy giao cho anh thu xếp cũng tốt lắm.” Đoàn Duệ Thanh đơn giản tựa vào trong lồng ngực anh, cười tủm tỉm nhìn anh, bộ dáng tuyệt không khách khí.
“Được.” Vân Thiệu Thần gật đầu.
Trong bồn tắm nước rất trong, da thịt dán cùng một chỗ cảm giác lại rất tốt, nên dù Vân Thiệu Thần cảm giác được rục rịch của bản thân, cũng không thể đẩy cậu ra, mà là cẩn thận ôm cậu tẩy rửa thân thể, động tác thân mật cũng không chút xấu hổ.
Đoàn Duệ Thanh được anh hầu hạ đến thoải mái, thân thể ngâm nước ấm để khoang khoái, liền tùy ý anh, cuối cùng híp mắt ghé vào trong ngực anh mà ngủ.
Đoàn Duệ Thanh nhìn cậu ngủ đến thật thoải mái, khẽ thở dài một tiếng, sau khi cả hai đã tẩy rửa sạch sẽ, mới ôm cậu lên giường.
Ước chừng xuất phát từ sự tín nhiệm, tiểu hài tử bị y gây sức ép như vậy cũng không tỉnh, lúc nằm trong ổ chăn còn tự động lui vào ngực y.
Thời điểm Vân Thiệu Thần ôm cậu ra, chưa thay quần áo cho cậu, lúc này cũng không cự tuyệt động tác thân mật của cậu, thuận thế kéo người vào trong ngực ôm chặt.
Buổi tối mùa đông thật sự rất lạnh, ánh trăng màu bạc càng tăng thêm sự lạnh lẽo, lúc này ôm người mình yêu trong ngực, cả hai cùng nằm trong chăn thật sự rất thoải mái, lại ấm áp.
Vân Thiệu Thần nằm trên giường, một tay nhẹ nhàng lau tóc cậu, một bên tầm mắt nhìn đến ánh trăng bên cửa sổ đến ngẩng người.
Không biết có phải do lời tiểu hài tử nói lúc nãy hay không, y lại có chút mất ngủ, trong lòng luôn suy nghĩ, về việc khi trở về sẽ nói như thế nào với cậu về việc của tiểu Duệ.
Đoàn Duệ Thanh ghé vào trong ngực Vân Thiệu Thần, ngủ rất ngon, mày cũng giãn ra, tựa hồ đang mơ thấy gì đó, ngẫu nhiên cử động, còn mơ hồ nói nói, lại nghe không rõ ràng lắm.
Vân Thiệu Thần lau khô tóc cho cậu, mới ôm chặt cậu cùng nhau ngủ.
——————————————
Đối với việc thu mua lá trà thôn trưởng rất nhiệt tình, ngày hôm sau liền đi hỏi han, đợi đến buổi tối lúc Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần, còn có Đoàn Dao Nhàn, Dương Huy đi đến, nói với bọn họ: “Việc này ta đã hỏi qua, có không ít người đồng ý, nhưng cũng có nhiều người bảo trì động tác quan sát.” Ông nói xong nhìn Đoàn Duệ Thanh “Việc này còn xem con xử lý như thế nào, nếu lúc đó con đồng thời trả thù lao, bọn họ khẳng định cũng sẽ đồng ý bán cho con.”
“Dạ, con đã biết.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu “Đến lúc đó chỉ cần chất lượng lá trà tốt, con nhất định sẽ đồng thời trả tiền.” Hơn nữa vấn đề là dù hắn chịu trả tiền, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người nguyện ý bán cho hắn.
“Được rồi, con đã nói như vậy, Đoàn thúc liền giúp con quản lý việc này, đến lúc đó nếu có người không theo quy củ, ta sẽ là người đầu tiên đi tìm hắn, con yên tâm đi.” Ông biết Đoàn Duệ Thanh nguyên bản nhận thầu ngọn núi hoang kia là vì lá trá, lúc trước nếu biết suy nghĩ của cậu, ông sẽ xem xét việc thu mua lá trà đó, sẽ không tính toán ngồi xem, việc này đều tốt với mọi người, ông là thôn trưởng, đương nhiên hi vọng mọi người đều tốt.
Đoàn Duệ Thanh lúc này nghe Đoàn thúc cam đoan, trong lòng cũng coi như an tâm, có thể trở về thành phố lo liệu được.
Bởi vì hôm sau cả hai đều phải đi làm, hai người liền đi ngủ sớm, hôm sau trời vừa tờ mờ sáng đã trở về thành phố.
Về đến trong thành phố, Đoàn Duệ Thanh liền có chút đứng ngồi không yên, ngày nào cũng bận rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị công việc, còn tìm hiểu về việc thu mua lá trà như thế nào.
Cổ lão cũng cho hắn không ít ý kiến, nghe hắn nói muốn tìm xe chở phân bón đưa về, liền nói: “Ngươi một lần mua nhiều như vậy, nếu bọn họ không giảm giá, cũng phải chuẩn bị xe chở về giúp ngươi, cứ cứng rắn một chút, để bọn họ cân nhắc lại là được.”
Đoàn Duệ Thanh cảm thấy có đạo lý, liên tục gật đầu, lại nói với ông một số tính toán của mình, nhờ ông giúp đỡ cho ý kiến.
Cổ lão nghe xong liền cười nói: “Ngươi muốn bán được lá trà, cứ tìm ta a, chúng ta tuy nhận thức nhau không bao lâu, nhưng rất hợp ý, đợi qua lễ mừng năm mới, ta giới thiệu vài người cho ngươi, mọi người cùng nhau ăn vài bữa cơm, tạo lập mối quan hệ, còn sợ không bán được thứ tốt sao?”
Đoàn Duệ Thanh nghe xong cũng cười, việc buôn bán chính là như vậy, chỉ cần có quan hệ quen biết, mua bán đều không thành vấn đề, chỉ cần đồ vật đưa tới đủ điều kiện, ai quan tâm người mua người bán là ai, nhiều nhất là ăn vài bữa cơm, nhận thức nhau, hợp tác lần đầu, sẽ có lần hai, qua lại rồi cũng thành quen.
“Bất quá bọn người kia đều là cáo già, gian thương thành thục, cùng bọn họ giao tiếp, ngươi phải cẩn thận chú ý một chút, đến lúc đó không khéo còn bị bọn họ chiếm lợi.” Cổ lão gõ bàn, cảnh báo hắn.
“Dạ, con sẽ chú ý.” Đoàn Duệ Thanh tuy rằng muốn lập nghiệp lớn, nhưng cũng biết cân nhắc, tuyệt đối sẽ không có tâm lý chủ quan, tự cao tự đại, có người vui lòng nhắc nhở hắn, hắn đương nhiên sẽ phối hợp nghe theo.
“Được, đến lúc đó ta đi cùng ngươi, cũng sẽ giúp ngươi chú ý.” Cổ lão cảm thấy đứa nhỏ này tuy rằng cư xử cũng thập phần thành thục, nhưng dù sao tuổi đời cũng còn non trẻ, đưa hắn đến trung tâm bầy sói, ông vẫn không quá yên tâm, quyết định tự mình ra trận giúp đỡ một phen.
Cổ lão đối với ánh mắt của mình thực tự hào, cùng Đoàn Duệ Thanh tiếp xúc vài lần, dần dần ở trong lòng tán dương hắn không ít.
Tính cách không nóng không lạnh, gặp người sẽ luôn tươi cười, nghiêm túc, chịu khó, đầu óc lại linh hoạt, là một người có tiền đồ, Cổ lão cảm thấy bản thân sẽ không nhìn lầm người.
Trong lòng Đoàn Duệ Thanh cũng có sự tôn kính lão đầu, hắn gần như chiều nào cũng sẽ đến Phú Khê, trừ bỏ việc muốn nhận thức nhiều người, cũng muốn học hỏi ở ông nhiều thứ, bất quá trong việc giao tiếp, hắn vẫn phải học nhiều về việc quan sát người khác, nếu muốn thành công.
Hắn bận rộn cũng phải cả tuần, sắp xếp công việc xem như tương đối ổn thỏa. Nghe theo lời Cổ lão, Đoàn Duệ Thanh chạy vài lần ở cục nông nghiệp, bọn họ cuối cùng cũng giảm chút tiền, tuy rằng không nhiều bao nhiêu, chỉ so với hắn tính trước kia ít hơn một chút, nhưng đã tốt lắm rồi, đủ để hắn thuê một chiếc xe chở phân về.
Ở quê Dương Huy cùng Đoàn Dao Nhàn cũng bận rộn, đã chuẩn bị tốt nơi để gửi phân ở địa phương, là một cái nhà cũ của người quen Dương Huy.
Nhà đó dù có chút cũ, tuy là một căn nhà gỗ, nhưng lại thực rắn chắc, cửa nẻo cũng còn tốt, chỉ cần buổi tối Dương Huy ở lại trông chừng, sẽ không ai dám đến trộm.
Xe đem phân trở về là thuê từ dàn máy móc nông nghiệp trong thanh phố, 4000 cân một ngày liền chở xong, Đoàn Duệ Thanh gửi cho lái xe hơn 200 đồng, giá tiền cũng khá cao, tài xế kia thực vừa lòng.
Phân cũng đã đủ, núi hoang cũng thu thập gần như xong, kế tiếp liền bắt đầu trồng trà, nguyên bản Đoàn Duệ Thanh suy xét đến diện tích quá lớn, chỉ nhờ Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy coi thì rất cực, nên đã định nhờ tam cô ở tìm giúp hai người đến hỗ trợ, có thể giúp đỡ được nhiều hơn.
Như thế lại bị Đoàn Dao Nhàn trừng mắt giáo huấn: “Chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu thôi, tiền cần phải tiết kiệm, có ta cùng với Dương ca làm cũng không đến nỗi không xuể, huống hồ lúc này cũng không phải ngày mùa, chậm rãi làm cũng được.”
Đoàn Duệ Thanh nghe nàng nói như vậy liền không dám nói thêm gì, đành phải mỗi ngày nghỉ cuối tuần trở về giúp đỡ hai người, đương nhiên có khi cũng dẫn theo anh họ về.
Trong lúc ai nấy đều bận rộn, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mắt thấy sắp đến thời điểm tuyết rời, lá trà sắp thu hoạch được, mấy người đều nhẹ nhàng thở ra, Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút, Đoàn Duệ Thanh tâm cũng buông xuống một nửa.
Bất quá những ngày gần đây, Đoàn Duệ Thanh phát hiện anh họ tựa hồ đang có tâm sự gì đó, có chút là lạ.
/3355
|