- Em chào chị! – Cô thư kí của anh rụt rè nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi
- Tổng giám đốc có khách? – Tôi đợi cô ấy gật đầu rồi mới nói tiếp – Khi anh ấy xong việc, nhắn với anh ấy là tôi đợi ở quán cafe dưới lầu. Cảm ơn cô!
Tôi nhìn cặp mắt phức tạp của thư kí thì có thể đoán được người trong phòng là ai và họ đang làm gì. Nhẹ nhàng thì nắm tay, nàng dựa đầu vào vai chàng rồi khóc lóc. Nặng hơn sẽ là những nụ hôn nồng cháy. Có lẽ tôi chính là người vợ khoan dung, độ lượng nhất hành tinh. Tôi đi lướt qua cặp mắt nhìn tôi thương cảm. Thật sự không cần đâu, vì tôi không cảm thấy gì hết. Thật đấy…..
Tôi ngồi đợi hơn nửa tiếng thì anh mới xuất hiện. Hình như tôi đã phá hỏng giây phút ngọt ngào của anh nên vẻ mặt anh không vui lắm. Khi nhìn tôi, cặp mắt vẫn lãnh đạm như thế
- Có việc gì?
- Không có gì, em chỉ là muốn rủ anh cùng ăn trưa thôi!
- Cô rãnh rỗi như thế sao? – Thanh Phong nhíu mày, tỏ ra bất mãn – Nhưng tiếc là trưa nay tôi có hẹn rồi!
- Vậy thì thôi! Xin lỗi đã làm phiền anh!
Tôi đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Chẳng qua hôm nay là sinh nhật tôi, năm ngoái anh bận đi công tác, nên năm nay tôi mới biết được vợ muốn ăn cơm với chồng vào ngày sinh nhật chính là một việc làm rãnh rỗi. Tôi sẽ rút kinh nghiệm….
--------------------------------------
Bản thân có tiền, chồng cũng có tiền, rõ là môn đăng hộ đối còn gì. Khổ nỗi Thanh Phong lại không thích vợ mình có tiền. Điều anh cần chính là người vợ hiền lành, phục tùng, toàn tâm toàn ý bên anh. Mấy thứ đó tôi không cho anh được. Bản chất là thứ không thể thay đổi, nó chỉ thay đổi vì người mình yêu. Đáng tiếc khi tôi lấy anh, tôi không yêu anh. Đây là cuộc hôn nhân mang đậm màu sắc hợp tác kinh tế. Chúng tôi hiểu rõ, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, cuộc hôn nhân này có thể kéo dài trong hòa bình.
Ngày sinh nhật chỉ có tin nhắn chúc mừng của em trai. Có phải tôi rất đáng thương hay không? Gia đình có cũng như không. Đã từng có bạn bè, nhưng quay đầu lại cũng chẳng còn ai. Ngay cả người yêu thương tôi nhất cũng đã bỏ đi rồi.
Tôi đi lang thang trong khu mua sắm, cũng không có ý định mua gì. Chỉ là không ngờ tới tại sao ở nơi cách xa công ty anh như vậy, tôi cũng phải chạm mặt anh. Tình huống bi hài hơn nữa là anh đang tay trong tay với một người con gái. Cô gái đó vừa chạm mắt nhìn thấy tôi, vội vàng buông tay anh ra, cụp mắt xuống, Quả thật rất có sức hút của mỹ nữ e lệ. Nếu tôi cũng học được những cái đó, không biết chồng tôi có công khai đi lăng nhăng với người khác như vậy không. Xem như cô ấy cũng biết điều, tôi vui vẻ bước tới chỗ anh. Vẫn là cặp mắt đen kịt, u ám nhìn tôi.
- Trùng hợp thật! Em tưởng là trưa nay anh bận việc với khách hàng. Không nghĩ anh lại có sở thích đi sắm đồ thế này!
Tôi đưa mắt nhìn cô gái đứng cạnh anh. Haiz, sao cô ta có thể đóng đạt vai nữ chính hiền thục, nhu mì, chịu đựng thế chứ. Nếu ngày trước, tôi chưa quen cô ta, tôi chắc là sẽ thương xót, cảm thấy tội lỗi mà hai tay dâng chồng mình cho cô. Lan Linh đưa cặp mắt đã sắp đỏ hoe nhìn tôi, miệng lí nhí
- Bạch Vy!
- Lan Linh! Lâu lắm rồi không gặp nha! – Muốn đóng kịch, tôi đóng với cô – Sao hai người lại đi chung với nhau vậy? À, hôm nay là sinh nhật mình, chắc anh ấy cầu cứu cậu đi mua quà cho mình chứ gì. Thiệt là….
Da mặt tôi dày, nói không thành có, cô ta chắc chắn cũng biết, nhưng tôi chẳng qua cũng chỉ ám chỉ cho cô ta biết tôi là ai, cô ta là ai mà thôi
- Thôi đi!….. Lan Linh, em tự về nhà nhé! Còn em, về với tôi!
Dứt lời , Thanh Phong nắm tay tôi lôi đi. Tôi khinh bỉ trong lòng, mỹ nhân chưa kêu cứu, anh hùng như anh tỏ vẻ làm gì. Tôi quay lại nhìn Lan Linh, ánh mắt nói với cô ta: “Xin lỗi, chồng mình thật bất lịch sự!”
----------------------------------------------------
Anh gần như quăng tôi lên xe. Đàn ông luôn cảm thấy vợ mình là sư tử, còn bồ nhí là các em thỏ đáng thương. Tôi liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển ánh mắt ra ngoài cửa. Không khí trong xe quả thật rất là ngột ngạt. Yên tĩnh đến đáng sợ
- Sau này có đi ngoại tình, cũng không cần công khai như thế, anh không nể mặt tôi, cũng biết bảo vệ mặt của anh. À còn có khuôn mặt của cô người mẫu đang lên kia nữa. Anh muốn báo chí có việc làm hả? – Tôi là người đầu tiên lên tiếng
- Cô không cần quan tâm! Tôi hiểu rõ việc mình làm…
- Anh đừng nhọc sức như thế. Tôi mãi mãi không ly dị anh đâu…
- Cô…
- Vì tôi không hạnh phúc, nên tôi muốn các người cũng như vậy!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Chồng tôi lại lên cơn điên rồi. Người đàn ông dễ nổi giận như vậy, làm sao mà làm việc lớn đây. Mà có lẽ chỉ khi đụng vào vấn đề Lan Linh, anh mới thể hiện bộ mặt này với tôi. Xem ra cũng thú vị hơn là biểu tình lãnh đạm, không chút cảm xúc.
- Cô thật là phụ nữ đáng sợ!
Tôi không thèm trả lời anh, im lặng ngả người ra, nhắm mắt lại.
----------------------------------------------
Chỉ là ý định tránh một cuộc cãi vã, không hiểu sao tôi ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường. Xem ra anh không đến nỗi nhẫn tâm để tôi nằm trên xe. À mà không đúng, có lẽ anh cần xe để đi công việc. Tôi cảm thấy hơi đói bụng, nên bước xuống lầu kiếm đồ ăn. Tôi vừa ngồi vào bàn ăn thì chuông cửa vang lên. Chị giúp việc bước ra ngoài, tầm năm phút sau chị trở lại với một bó hoa hồng trên tay, tươi cười bước về phía tôi
- Cô chủ, có người tặng hoa cho cô!
- Ai vậy? – Tôi ngạc nhiên
- Dạ tôi không biết, là người ở cửa hàng hoa giao tới.
Tôi đón lấy bó hoa trên tay chị, tìm thiệp được đính kèm trên đó. Trong thiệp chỉ là dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật em”. Nét chữ quen thuộc khiến trái tim tôi đập loạn xạ. Người đó đã quay lại…Dù tôi không biết mục đích của anh là gì nhưng chỉ cần tôi nghĩ đến việc hai chúng tôi cùng sống trong một thành phố, tôi thấy trong tim mình bình yên đến lạ.
Khi tôi đang thẫn thờ ngắm nhìn bó hoa trong lòng thì Thanh Phong trở về. Anh nhìn lướt qua tôi, thong thả ngồi xuống, với tay lấy tấm thiệp một cách tự nhiên
- Sao? Em có ý định nối lại tình xưa không?
- Anh muốn tôi cũng như anh và cô bồ bé nhỏ của anh? Một kẻ ngoại tình và một kẻ thích phá hoại gia đình người khác. Một đề nghị đáng suy nghĩ đấy nhỉ?
- Câm miệng!
Tôi bị tiếng hét bất ngờ của anh làm cho chấn động. Tôi cắn chặt môi, bình tĩnh nhìn anh. Không biết có phải vì còn chưa kịp trấn tĩnh hay không, tôi dường như trông thấy ánh mắt u uất của anh. Dù nó chỉ xuất hiện chớp nhoáng nhưng tôi nghĩ mình đã bắt kịp khoảnh khắc mơ hồ ấy
- Anh…
- Cô không được quyền sỉ nhục Lan Linh…- Mắt Thanh Phong tối sầm lại, không thể nhìn thấy một tia sáng
- Anh nghĩ tôi có quyền không? Nên nhớ tôi là vợ anh, tôi được pháp luật bảo vệ. À mà không cần đến pháp luật, chỉ với gia thế nhà mình, tôi có thể khiến cô ta sống không bằng chết….
- Cô hay lắm! Được, nếu đã nhắc cô là vợ tôi, tôi sẽ chỉ cho cô biết thế nào là một người vợ! – Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, lôi đi
Tôi thật sự không biết anh sẽ làm gì, chỉ cố gắng vùng vẫy, gọi chị giúp việc: “Chị Hoa! Chị Hoa!”. Chị Hoa nghe thấy tiếng tôi, vội vàng chạy tới. Chị vừa định mở miệng cầu xin thì đã bị anh hét vào mặt: “Cút! Không phải việc của chị!”. Chị Hoa nước mắt rưng rưng nhìn tôi bị kéo lên lầu. Tôi thật là ngây thơ, sao có thể nghĩ chị ấy có thể cứu mình chứ. Cổ tay đau nhói vì bị anh nắm chặt, tôi cắn môi, quyết không để cho anh thấy sự yếu đuối của mình.
-------------------------------------------
Anh đạp cửa, kéo tôi vào phòng, sau đó đóng sập cửa lại.
- Anh muốn làm gì?
- Không phải cô nói cô là vợ tôi sao? Bây giờ tôi chỉ muốn điều mà người chồng nào cũng muốn thôi!
- Anh….
Anh từ từ bước về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn. Tôi hoảng sợ, bước lùi lại mấy bước, đến cuối cùng là đụng ngay chân tường, không còn đường lui nữa. Anh nắm tay đẩy tôi lên giường. Tôi hoảng loạn thực sự, tuy tôi và Thanh Phong cưới nhau đã hai năm, nhưng chúng tôi chưa từng là vợ chồng thật sự. Anh là đàn ông, tất nhiên là có nhu cầu, nhưng chắc chắn không đòi hỏi ở một người mà anh chán ghét. Anh sẽ tìm Lan Linh. Đó là việc duy nhất tôi mang ơn cô ta.
- Dừng lại! Anh dừng lại cho tôi!
Bất chấp tiếng kêu gào của tôi, tay anh vẫn nhanh chóng xé toạc áo của tôi. Một cảm giác nhục nhã lan khắp người, tôi cố gắng xô anh ra nhưng sức tôi so với anh quả thật quá khác biệt.
- Xin anh, xin anh, dừng lại đi!
Tôi cầu xin anh, nhưng tiếng cầu xin của tôi làm anh cảm thấy kích thích. Hành động còn thô bạo và nhanh chóng hơn. Tôi co rút người lại, hình ảnh của hai năm về trước nhanh chóng ập về. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, tất cả như bong bóng xà phòng vỡ ra cùng một lúc. Tôi không muốn, cơ thể tôi, trái tim tôi đã tan nát từ hai năm trước, tôi không muốn lại bị xé toạc một lần nữa
- Đừng mà, đừng mà……
Trong trường hợp như vậy, kêu một người đàn ông dừng lại có phải là rất ấu trĩ không, nhưng tôi không biết làm gì hơn. Cuối cùng tôi không còn đủ sức để vùng vẫy nữa, đành nằm im để anh chiếm đoạt mình. Sau khi “thú tính” qua đi, anh nhìn chằm chằm chiếc ga giường không để lại dấu vết gì. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi anh sẽ nhục mạ tôi. Nhưng trong khoảnh khắc không ngờ tới, anh đột nhiên ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận bả vai mình đón nhận một giọt nước nóng hổi. Đó là gì? Mồ hôi hay nước mắt? Tôi không biết, nhưng thật sự nó rất nóng, nóng đến thiêu cháy trái tim tôi
Một lúc sâu, anh đứng dậy, mặc lại quần áo, bước ra khỏi phòng. Khi tiếng sập cửa vang lên, tôi vẫn còn ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Rồi trong phút chốc, mọi cảm xúc trong tôi vỡ oà. Tôi chỉ có thể gào khóc. Tôi hận nhưng lại không biết phải hận ai đây.
- Tổng giám đốc có khách? – Tôi đợi cô ấy gật đầu rồi mới nói tiếp – Khi anh ấy xong việc, nhắn với anh ấy là tôi đợi ở quán cafe dưới lầu. Cảm ơn cô!
Tôi nhìn cặp mắt phức tạp của thư kí thì có thể đoán được người trong phòng là ai và họ đang làm gì. Nhẹ nhàng thì nắm tay, nàng dựa đầu vào vai chàng rồi khóc lóc. Nặng hơn sẽ là những nụ hôn nồng cháy. Có lẽ tôi chính là người vợ khoan dung, độ lượng nhất hành tinh. Tôi đi lướt qua cặp mắt nhìn tôi thương cảm. Thật sự không cần đâu, vì tôi không cảm thấy gì hết. Thật đấy…..
Tôi ngồi đợi hơn nửa tiếng thì anh mới xuất hiện. Hình như tôi đã phá hỏng giây phút ngọt ngào của anh nên vẻ mặt anh không vui lắm. Khi nhìn tôi, cặp mắt vẫn lãnh đạm như thế
- Có việc gì?
- Không có gì, em chỉ là muốn rủ anh cùng ăn trưa thôi!
- Cô rãnh rỗi như thế sao? – Thanh Phong nhíu mày, tỏ ra bất mãn – Nhưng tiếc là trưa nay tôi có hẹn rồi!
- Vậy thì thôi! Xin lỗi đã làm phiền anh!
Tôi đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Chẳng qua hôm nay là sinh nhật tôi, năm ngoái anh bận đi công tác, nên năm nay tôi mới biết được vợ muốn ăn cơm với chồng vào ngày sinh nhật chính là một việc làm rãnh rỗi. Tôi sẽ rút kinh nghiệm….
--------------------------------------
Bản thân có tiền, chồng cũng có tiền, rõ là môn đăng hộ đối còn gì. Khổ nỗi Thanh Phong lại không thích vợ mình có tiền. Điều anh cần chính là người vợ hiền lành, phục tùng, toàn tâm toàn ý bên anh. Mấy thứ đó tôi không cho anh được. Bản chất là thứ không thể thay đổi, nó chỉ thay đổi vì người mình yêu. Đáng tiếc khi tôi lấy anh, tôi không yêu anh. Đây là cuộc hôn nhân mang đậm màu sắc hợp tác kinh tế. Chúng tôi hiểu rõ, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, cuộc hôn nhân này có thể kéo dài trong hòa bình.
Ngày sinh nhật chỉ có tin nhắn chúc mừng của em trai. Có phải tôi rất đáng thương hay không? Gia đình có cũng như không. Đã từng có bạn bè, nhưng quay đầu lại cũng chẳng còn ai. Ngay cả người yêu thương tôi nhất cũng đã bỏ đi rồi.
Tôi đi lang thang trong khu mua sắm, cũng không có ý định mua gì. Chỉ là không ngờ tới tại sao ở nơi cách xa công ty anh như vậy, tôi cũng phải chạm mặt anh. Tình huống bi hài hơn nữa là anh đang tay trong tay với một người con gái. Cô gái đó vừa chạm mắt nhìn thấy tôi, vội vàng buông tay anh ra, cụp mắt xuống, Quả thật rất có sức hút của mỹ nữ e lệ. Nếu tôi cũng học được những cái đó, không biết chồng tôi có công khai đi lăng nhăng với người khác như vậy không. Xem như cô ấy cũng biết điều, tôi vui vẻ bước tới chỗ anh. Vẫn là cặp mắt đen kịt, u ám nhìn tôi.
- Trùng hợp thật! Em tưởng là trưa nay anh bận việc với khách hàng. Không nghĩ anh lại có sở thích đi sắm đồ thế này!
Tôi đưa mắt nhìn cô gái đứng cạnh anh. Haiz, sao cô ta có thể đóng đạt vai nữ chính hiền thục, nhu mì, chịu đựng thế chứ. Nếu ngày trước, tôi chưa quen cô ta, tôi chắc là sẽ thương xót, cảm thấy tội lỗi mà hai tay dâng chồng mình cho cô. Lan Linh đưa cặp mắt đã sắp đỏ hoe nhìn tôi, miệng lí nhí
- Bạch Vy!
- Lan Linh! Lâu lắm rồi không gặp nha! – Muốn đóng kịch, tôi đóng với cô – Sao hai người lại đi chung với nhau vậy? À, hôm nay là sinh nhật mình, chắc anh ấy cầu cứu cậu đi mua quà cho mình chứ gì. Thiệt là….
Da mặt tôi dày, nói không thành có, cô ta chắc chắn cũng biết, nhưng tôi chẳng qua cũng chỉ ám chỉ cho cô ta biết tôi là ai, cô ta là ai mà thôi
- Thôi đi!….. Lan Linh, em tự về nhà nhé! Còn em, về với tôi!
Dứt lời , Thanh Phong nắm tay tôi lôi đi. Tôi khinh bỉ trong lòng, mỹ nhân chưa kêu cứu, anh hùng như anh tỏ vẻ làm gì. Tôi quay lại nhìn Lan Linh, ánh mắt nói với cô ta: “Xin lỗi, chồng mình thật bất lịch sự!”
----------------------------------------------------
Anh gần như quăng tôi lên xe. Đàn ông luôn cảm thấy vợ mình là sư tử, còn bồ nhí là các em thỏ đáng thương. Tôi liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển ánh mắt ra ngoài cửa. Không khí trong xe quả thật rất là ngột ngạt. Yên tĩnh đến đáng sợ
- Sau này có đi ngoại tình, cũng không cần công khai như thế, anh không nể mặt tôi, cũng biết bảo vệ mặt của anh. À còn có khuôn mặt của cô người mẫu đang lên kia nữa. Anh muốn báo chí có việc làm hả? – Tôi là người đầu tiên lên tiếng
- Cô không cần quan tâm! Tôi hiểu rõ việc mình làm…
- Anh đừng nhọc sức như thế. Tôi mãi mãi không ly dị anh đâu…
- Cô…
- Vì tôi không hạnh phúc, nên tôi muốn các người cũng như vậy!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Chồng tôi lại lên cơn điên rồi. Người đàn ông dễ nổi giận như vậy, làm sao mà làm việc lớn đây. Mà có lẽ chỉ khi đụng vào vấn đề Lan Linh, anh mới thể hiện bộ mặt này với tôi. Xem ra cũng thú vị hơn là biểu tình lãnh đạm, không chút cảm xúc.
- Cô thật là phụ nữ đáng sợ!
Tôi không thèm trả lời anh, im lặng ngả người ra, nhắm mắt lại.
----------------------------------------------
Chỉ là ý định tránh một cuộc cãi vã, không hiểu sao tôi ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường. Xem ra anh không đến nỗi nhẫn tâm để tôi nằm trên xe. À mà không đúng, có lẽ anh cần xe để đi công việc. Tôi cảm thấy hơi đói bụng, nên bước xuống lầu kiếm đồ ăn. Tôi vừa ngồi vào bàn ăn thì chuông cửa vang lên. Chị giúp việc bước ra ngoài, tầm năm phút sau chị trở lại với một bó hoa hồng trên tay, tươi cười bước về phía tôi
- Cô chủ, có người tặng hoa cho cô!
- Ai vậy? – Tôi ngạc nhiên
- Dạ tôi không biết, là người ở cửa hàng hoa giao tới.
Tôi đón lấy bó hoa trên tay chị, tìm thiệp được đính kèm trên đó. Trong thiệp chỉ là dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật em”. Nét chữ quen thuộc khiến trái tim tôi đập loạn xạ. Người đó đã quay lại…Dù tôi không biết mục đích của anh là gì nhưng chỉ cần tôi nghĩ đến việc hai chúng tôi cùng sống trong một thành phố, tôi thấy trong tim mình bình yên đến lạ.
Khi tôi đang thẫn thờ ngắm nhìn bó hoa trong lòng thì Thanh Phong trở về. Anh nhìn lướt qua tôi, thong thả ngồi xuống, với tay lấy tấm thiệp một cách tự nhiên
- Sao? Em có ý định nối lại tình xưa không?
- Anh muốn tôi cũng như anh và cô bồ bé nhỏ của anh? Một kẻ ngoại tình và một kẻ thích phá hoại gia đình người khác. Một đề nghị đáng suy nghĩ đấy nhỉ?
- Câm miệng!
Tôi bị tiếng hét bất ngờ của anh làm cho chấn động. Tôi cắn chặt môi, bình tĩnh nhìn anh. Không biết có phải vì còn chưa kịp trấn tĩnh hay không, tôi dường như trông thấy ánh mắt u uất của anh. Dù nó chỉ xuất hiện chớp nhoáng nhưng tôi nghĩ mình đã bắt kịp khoảnh khắc mơ hồ ấy
- Anh…
- Cô không được quyền sỉ nhục Lan Linh…- Mắt Thanh Phong tối sầm lại, không thể nhìn thấy một tia sáng
- Anh nghĩ tôi có quyền không? Nên nhớ tôi là vợ anh, tôi được pháp luật bảo vệ. À mà không cần đến pháp luật, chỉ với gia thế nhà mình, tôi có thể khiến cô ta sống không bằng chết….
- Cô hay lắm! Được, nếu đã nhắc cô là vợ tôi, tôi sẽ chỉ cho cô biết thế nào là một người vợ! – Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, lôi đi
Tôi thật sự không biết anh sẽ làm gì, chỉ cố gắng vùng vẫy, gọi chị giúp việc: “Chị Hoa! Chị Hoa!”. Chị Hoa nghe thấy tiếng tôi, vội vàng chạy tới. Chị vừa định mở miệng cầu xin thì đã bị anh hét vào mặt: “Cút! Không phải việc của chị!”. Chị Hoa nước mắt rưng rưng nhìn tôi bị kéo lên lầu. Tôi thật là ngây thơ, sao có thể nghĩ chị ấy có thể cứu mình chứ. Cổ tay đau nhói vì bị anh nắm chặt, tôi cắn môi, quyết không để cho anh thấy sự yếu đuối của mình.
-------------------------------------------
Anh đạp cửa, kéo tôi vào phòng, sau đó đóng sập cửa lại.
- Anh muốn làm gì?
- Không phải cô nói cô là vợ tôi sao? Bây giờ tôi chỉ muốn điều mà người chồng nào cũng muốn thôi!
- Anh….
Anh từ từ bước về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn. Tôi hoảng sợ, bước lùi lại mấy bước, đến cuối cùng là đụng ngay chân tường, không còn đường lui nữa. Anh nắm tay đẩy tôi lên giường. Tôi hoảng loạn thực sự, tuy tôi và Thanh Phong cưới nhau đã hai năm, nhưng chúng tôi chưa từng là vợ chồng thật sự. Anh là đàn ông, tất nhiên là có nhu cầu, nhưng chắc chắn không đòi hỏi ở một người mà anh chán ghét. Anh sẽ tìm Lan Linh. Đó là việc duy nhất tôi mang ơn cô ta.
- Dừng lại! Anh dừng lại cho tôi!
Bất chấp tiếng kêu gào của tôi, tay anh vẫn nhanh chóng xé toạc áo của tôi. Một cảm giác nhục nhã lan khắp người, tôi cố gắng xô anh ra nhưng sức tôi so với anh quả thật quá khác biệt.
- Xin anh, xin anh, dừng lại đi!
Tôi cầu xin anh, nhưng tiếng cầu xin của tôi làm anh cảm thấy kích thích. Hành động còn thô bạo và nhanh chóng hơn. Tôi co rút người lại, hình ảnh của hai năm về trước nhanh chóng ập về. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, tất cả như bong bóng xà phòng vỡ ra cùng một lúc. Tôi không muốn, cơ thể tôi, trái tim tôi đã tan nát từ hai năm trước, tôi không muốn lại bị xé toạc một lần nữa
- Đừng mà, đừng mà……
Trong trường hợp như vậy, kêu một người đàn ông dừng lại có phải là rất ấu trĩ không, nhưng tôi không biết làm gì hơn. Cuối cùng tôi không còn đủ sức để vùng vẫy nữa, đành nằm im để anh chiếm đoạt mình. Sau khi “thú tính” qua đi, anh nhìn chằm chằm chiếc ga giường không để lại dấu vết gì. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi anh sẽ nhục mạ tôi. Nhưng trong khoảnh khắc không ngờ tới, anh đột nhiên ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận bả vai mình đón nhận một giọt nước nóng hổi. Đó là gì? Mồ hôi hay nước mắt? Tôi không biết, nhưng thật sự nó rất nóng, nóng đến thiêu cháy trái tim tôi
Một lúc sâu, anh đứng dậy, mặc lại quần áo, bước ra khỏi phòng. Khi tiếng sập cửa vang lên, tôi vẫn còn ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Rồi trong phút chốc, mọi cảm xúc trong tôi vỡ oà. Tôi chỉ có thể gào khóc. Tôi hận nhưng lại không biết phải hận ai đây.
/44
|