Tôi làm ở đây cũng đã một tháng, gần như đã quen với công việc. Chỉ có điều sếp của tôi ngày càng khó chiều, làm thế nào cũng bị bắt bẻ. Thế là ngày nào tôi cũng phải đến sáu giờ tối mới được về. Công ty chỉ còn mình tôi và anh ta. Có khi anh ta xem tôi như osin có trình độ vậy. Rót nước pha trà thì không nói đi, nhưng ức chế nhất chính là không lần nào tôi có thể pha đúng kiểu anh ta thích. Cũng với hai muỗng đường nhưng lúc thì ngọt quá lúc thì đắng quá. Cũng một độ nóng mà lúc thì nguội quá lúc thì nóng quá. Một ngày 8-9 bận ra vào phòng sếp chỉ để pha trà và cafe. Anh ta đích xác là một ông chủ dở hơi nhất trên đời. Cũng như trưa hôm nay, đáng lẽ lúc này tôi đang ôm hộp cơm ăn uống vui vẻ với các chị kế toán thì anh ta lại lôi tôi đi tiếp đối tác. Tôi là thư ký, người xếp lịch hẹn mà còn không biết anh ta lôi cái hẹn ấy ở đâu ra. Chịu thôi, ai bảo người ta làm sếp. Dù tiếp khách ở trong nhà hàng, chắc chắn không sợ chết đói, nhưng vừa ăn vừa nghe công việc thì còn gì là hứng thú nữa chứ. Chúng tôi đến sớm khoảng hai mươi phút. Đang lúc chờ đợi thì tôi lại chạm mặt với một nhân vật không ngờ tới.
- Bạch Vy!
- Lan Linh! Trùng hợp thật! – Tôi chẳng nở nổi một nụ cười, giọng nói đều đều phát ra
- Ừ, cậu có hẹn à? Ai vậy? Bạn trai mới của cậu sao? – Lan Linh vừa nói vừa liếc liếc nhìn Minh Trường
- Không phải – Tôi vội vàng phẫy tay – Đây là….
- A, anh Phong! Anh đến đây! – Lan Linh không thèm nghe tôi nói, quơ tay gọi người đang bước vào quán
Thanh Phong tiến về phía chúng tôi. Cặp mắt đem thẫm không một tia sáng lướt qua người tôi. Tôi cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của anh ta thì khẽ rùng mình. Hai bàn tay nắm chặt lại, mồ hôi túa ra. Tôi không biết mình đang sợ hãi điều gì, sợ anh ta hiểu lầm mình, hay sợ mình không khống chế được tình cảm mà gào lên: “Làm ơn đi đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người!”
- Chào em! – Thanh Phong cuối cùng cũng lên tiếng
- Uhm, chào anh. Hai người…
- Cảm ơn lời nói của em hôm ở bệnh viện. Anh đã đi tìm cô ấy….
Anh vừa nói vừa khoác tay lên vai Lan Linh. Cô ta như con mèo nhỏ nép mình vào lòng anh. Tôi cảm giác mình thật sự không thể thở nổi nữa. Trái tim như bị bóp nghẹt vậy. Tôi cúi đầu xuống, mím chặt môi. Minh Trường nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình nhìn anh ta, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên
- Em không định giới thiệu anh sao? – Giọng nói lộ rõ vẻ trách cứ
Tôi khẽ rùng mình. Anh ta làm cái gì vậy. Tôi bây giờ đã đủ rối lắm rồi, không cần anh ta châm dầu vào lửa đâu.
- Đúng đấy, cậu phải giới thiệu anh ta với bọn mình chứ! – Lan Linh lập tức lên tiếng
- Bạn gái tôi có vẻ hơi xấu hổ – Minh Trường vừa nói vừa đứng lên, giơ tay về phía Thanh Phong – Chào anh, tôi là bạn trai của Bạch Vy!
Tôi gần như muốn nhảy dựng lên, bịt chặt miệng anh ta lại. Nhưng bàn tay còn lại của anh ta đang nắm lấy tay tôi, từ từ siết chặt lại. Thanh Phong và anh ta nhìn nhau rất lâu, giống như là đang giao chiến bằng mắt vậy. Đến khi Lan Linh nũng nịu lắc lắc tay Thanh Phong: “Anh ơi, mình qua kia ngồi. Đừng làm phiền hai người họ nữa”, cả hai mới rời mắt khỏi nhau.
------------------------------------
- Anh nói cái gì vậy hả?
Sau khi Thanh Phong rời đi, tôi giật tay mình lại, hét vào mặt vị sếp đánh kính của mình. Anh ta không những không áy náy, còn nhìn tôi cười cười. Anh rất vui sao, tôi thì lại thấy không vui một chút nào. Hiện tại còn đang rất giận nữa kìa.
- Tôi vào nhà vệ sinh một lát! – Tôi cần một ít nước lạnh để hạ hoả
Khi tôi quay trở lại thì hai vị khách cũng đã xuất hiện. Tôi vội bước tới, cúi đầu chào bọn họ. Hai người đều còn rất trẻ, tính tình phóng khoáng, ăn nói cởi mở. Tôi ngồi nghe một lúc mới biết họ không phải khách hàng, mà là bạn thân của Minh Trường. Tôi bực bội trong lòng, đi ăn với bạn còn kéo tôi theo làm gì. Tôi im lặng từ đầu đến cuối, lâu lâu nở một nụ cười phụ hoạ. Phần lớn thời gian đều cúi đầu nhìn dĩa thức ăn.
- Chị dâu ít nói quá nhỉ? – Chàng trai đeo mắt kiếng lên tiếng
- Hả? Chị dâu? – Tôi gần như muốn rớt cả quai hàm ra
- Cậu chọc làm gì cho chị xấu hổ. – Lần này là đến lượt anh chàng tròn tròn ngồi bên cạnh – Anh giấu vợ cũng kĩ ghê.
- Haha, khoe ra cho các cậu tủi thân à?
Tôi thật sự rất muốn đạp cho tên ngồi kế bên một cái. Tôi dùng gót giày dẫm mạnh vào chân anh ta. Không có hứng thú đùa với anh. Sắc mặt của người bên cạnh khẽ biến, nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái trong chốc lát
- Hai người hiểu lầm rồi. Tôi không phải…
“Xoảng”.
Tiếng động làm cho tất cả mọi người đều quay lưng lại. Làm ơn cũng phải để tôi giải thích xong chứ. Tôi tò mò nhìn theo mọi người. Là bàn của Thanh Phong. Thức ăn trên bàn đều bị gạt xuống đất. Chén dĩa vỡ thành từng mảnh. Anh đứng dậy rút một xấp tiền đập lên bàn, tức giận rời khỏi quán. Lan Linh vẫn giữ dáng điệu tao nhã, bước theo sau anh.
-------------------------------------
Suốt cả buổi chiều căn phòng của sếp đều đóng chặt. Tôi thật sự muốn bay vào, lôi anh ta ra đòi một lời giải thích. Lúc trưa sau khi ăn xong, anh ta kêu taxi cho tôi về trước. Còn mình thì đi với hai người kia. Chiều chiều về công ty thì không thèm nhìn tôi một cái, đóng sập cửa, ở lì trong phòng. Vì anh ta không giao việc gì cho tôi nên tôi đem toàn bộ tài liệu cho cuộc họp chiều mai chuẩn bị sẵn, đến khoảng năm giờ thì xong xuôi mọi việc. Tôi tranh thủ dọn dẹp đồ đạc, nhanh chóng chuồn về, đề phòng bị sếp giữ lại.
Tuy nhiên không ngờ cái người mọi ngày luôn đúng sáu giờ mới ra về thì hôm nay lại rãnh rỗi đến nỗi năm giờ đã mở cửa phòng. Tôi khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu chào
- Giám đốc!
- Ừ! – Anh ta không nóng không lạnh đáp lại tôi, ánh mắt không buồn nhìn tôi một cái, tiếp tục bước về phía thang máy.
Tôi thở hắt ra, vuốt vuốt ngực, đi theo sau anh ta. Chỉ có hai chúng tôi trong buồng thang máy. Không khí đặc quánh, hết sức quỷ dị. Cảm giác như sắp ngạt thở đến nơi. Tôi nghe tiếng thang máy mở ra như là tiếng tháo còng, mừng rỡ ra mặt, bước vội ra ngoài. Tôi thật sự nghi ngờ khả năng của bản thân. Không phải nguyên cả buổi chiều rất là hùng hổ hay sao, thế mà vừa thấy khuôn mặt hắc ám của anh ta thì đã cụp đuôi bỏ chạy. Anh ta mắc bệnh đa nhân cách à, buổi trưa và chiều nay như hai người khác hẳn. Tôi thật sự không thích nghi kịp
---------------------------------------
Tôi đẩy xe vào nhà thì thấy chiếc xe của Khải dựng trong sân. Chắc lại qua ăn ké rồi. Thằng em này linh cảm hay thật, biết hôm nay tôi về sớm nên chưa sáu giờ đã ngồi ở nhà đợi tôi rồi
- Này, em lại….
Lời chưa kịp thốt ra hết thì tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho cứng đờ người. Đứa em trai yêu quý của tôi và Phúc đang….hôn nhau. Tôi đánh rơi giỏ xách trên tay, mắt trợn trừng vì quá đỗi kinh ngạc. Hai đứa vừa trông thấy tôi vội vàng tách nhau ra. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ
- Hai đứa…làm cái gì vậy hả?
- Chị hai, sao chị…về giờ này? – Khải đứng dậy, bước về phía tôi
- Nói! Từ lúc nào hai đứa…Trời ơi, ba và dì mà biết sẽ như thế nào hả? Còn Phúc, chị không phải đã nói với em… – Tôi không còn kiềm được bình tĩnh, ăn nói bắt đầu loạn xạ cả lên
- Đừng trách cậu ấy. Là lỗi của em… – Khải nhìn tôi bằng cặp mắt kiên định.
- Không phải, chị Vy, là tại em! – Phúc cũng đã đứng dậy, đầu cúi gằm xuống
- Hai đứa….biết là không thể mà. Tại sao còn như vậy?
- Chị hai, xin chị đừng cấm đoán tụi em. Nếu ngay cả chị cũng không ủng hộ, em biết phải làm sao đây?
- Chị không phải kì thị tình yêu đồng giới mà là chị biết rõ tương lai của hai đứa…– Tôi mệt mỏi ngồi lên ghế sofa – Khải, em biết em là con trai duy nhất của nhà. Em làm sao ăn nói với ba với dì đây!
- Em sẽ có cách…Em yêu cậu ấy, em sẽ cố gắng thuyết phục ba.
Lời của Khải vừa thốt ra không những làm tôi kinh ngạc mà còn khiến cái người nãy giờ cắm mặt xuống đất cũng phải ngỡ ngàng nhìn lên. Tôi thở dài một tiếng, quan sát ánh mắt của hai đứa nhìn nhau thì lửa giận đã bị dập tắt hoàn toàn. Nguyên do cũng vì chữ “tình” mà thôi. Làm sao mà ngăn cản đây?
- Từ lúc nào? – Tôi hỏi
- Cũng gần một tháng…Rất nhiều việc xảy ra…Khi nào đó, em sẽ kể cho chị nghe. Lúc đầu em không chấp nhận được, cũng đã cố gắng trốn tránh rồi, nhưng mà không thể. Chị hai, chị từng yêu, chị biết cảm giác đó mà…
- Đừng cố lôi tôi vào. Tôi gánh không nổi. – Tôi bóp trán, cố gắng xoa dịu cơn đau đầu – Yêu thì cũng đã yêu rồi. Con người ta cũng bị em hôn rồi. Sau này đừng đứng trước mặt chị nói rằng mình hối hận là được.
- Chị hai! – Khải lao tới ôm tôi – Em biết nhất định chị sẽ ủng hộ mà. Em thương chị nhất!
- Chị Vy, cảm ơn chị! – Mắt của Phúc đã đỏ lên, nếu khẽ chớp mắt một cái, chắc chắn sẽ có nước mắt chảy ra
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười cho hai đứa yên tâm, nhưng trong lòng lại âu sầu não nề.
------------------------------------------
Tôi ngồi thẫn thờ trước giá vẽ, cây bút chì cầm trên tay đã rớt xuống đất từ lúc nào. Ngoài trời đang mưa rất to, lâu lâu tiếng sấm như xé toạc cả màn đêm. Cửa sổ trong phòng bị gió thổi tung, mở toang ra. Cơn gió lạnh buốt mang theo vài giọt mưa khiến tôi rùng mình một cái. Tôi đứng dậy, đi lại đóng cửa. Trước khi cánh cửa sổ khép lại hoàn toàn, bất giác tôi nhìn thấy một dáng người bên kia song cửa chính nhà tôi. Tôi giật mình, theo phản xạ đẩy cửa ra, nhìn lại một lần nữa. Quả nhiên là có người. Thân người cao lớn giữa cơn mưa xối xả, không ô, không áo mưa, mặc cho mưa gió từng đợt quất vào người. Một dáng vẻ cô độc đến đau lòng. Tôi cầm ô bước ra mở cửa. Người kia dường như vẫn không hề hay biết, mắt nhắm nghiền, đầu ngoẹo sang một bên, hơi thở có chút nặng nề. Hình như đã say rồi.
- Anh Phong! – Tôi lay lay người anh
- Uhm! – Anh khẽ chuyển mình, co người lại
Tôi đang chần chừ không biết phải làm thế nào, định đứng dậy qua nhà kế bên nhờ Phúc thì đột nhiên cả người tôi bị một lực giữ lại. Anh ta đang nắm lấy tay tôi, tư thế vẫn không đổi, chỉ có cặp mắt đỏ ngầu là đã mở ra
- Em định đi đâu?
- Anh tỉnh rồi à? Về nhà đi!
- Em quả nhiên rất tuyệt tình! – Giọng nói anh trầm xuống, cái nắm tay dường như siết chặt hơn
- Tuyệt tình? Haha, chứ anh muốn tôi phải như thế nào? Lo lắng, cuống quýt ôm anh vào nhà, chăm sóc cho anh à. Xin lỗi, việc này phải để cho vợ anh, không phải cho tôi…
- Bạch Vy!
- Lan Linh! Trùng hợp thật! – Tôi chẳng nở nổi một nụ cười, giọng nói đều đều phát ra
- Ừ, cậu có hẹn à? Ai vậy? Bạn trai mới của cậu sao? – Lan Linh vừa nói vừa liếc liếc nhìn Minh Trường
- Không phải – Tôi vội vàng phẫy tay – Đây là….
- A, anh Phong! Anh đến đây! – Lan Linh không thèm nghe tôi nói, quơ tay gọi người đang bước vào quán
Thanh Phong tiến về phía chúng tôi. Cặp mắt đem thẫm không một tia sáng lướt qua người tôi. Tôi cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của anh ta thì khẽ rùng mình. Hai bàn tay nắm chặt lại, mồ hôi túa ra. Tôi không biết mình đang sợ hãi điều gì, sợ anh ta hiểu lầm mình, hay sợ mình không khống chế được tình cảm mà gào lên: “Làm ơn đi đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người!”
- Chào em! – Thanh Phong cuối cùng cũng lên tiếng
- Uhm, chào anh. Hai người…
- Cảm ơn lời nói của em hôm ở bệnh viện. Anh đã đi tìm cô ấy….
Anh vừa nói vừa khoác tay lên vai Lan Linh. Cô ta như con mèo nhỏ nép mình vào lòng anh. Tôi cảm giác mình thật sự không thể thở nổi nữa. Trái tim như bị bóp nghẹt vậy. Tôi cúi đầu xuống, mím chặt môi. Minh Trường nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình nhìn anh ta, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên
- Em không định giới thiệu anh sao? – Giọng nói lộ rõ vẻ trách cứ
Tôi khẽ rùng mình. Anh ta làm cái gì vậy. Tôi bây giờ đã đủ rối lắm rồi, không cần anh ta châm dầu vào lửa đâu.
- Đúng đấy, cậu phải giới thiệu anh ta với bọn mình chứ! – Lan Linh lập tức lên tiếng
- Bạn gái tôi có vẻ hơi xấu hổ – Minh Trường vừa nói vừa đứng lên, giơ tay về phía Thanh Phong – Chào anh, tôi là bạn trai của Bạch Vy!
Tôi gần như muốn nhảy dựng lên, bịt chặt miệng anh ta lại. Nhưng bàn tay còn lại của anh ta đang nắm lấy tay tôi, từ từ siết chặt lại. Thanh Phong và anh ta nhìn nhau rất lâu, giống như là đang giao chiến bằng mắt vậy. Đến khi Lan Linh nũng nịu lắc lắc tay Thanh Phong: “Anh ơi, mình qua kia ngồi. Đừng làm phiền hai người họ nữa”, cả hai mới rời mắt khỏi nhau.
------------------------------------
- Anh nói cái gì vậy hả?
Sau khi Thanh Phong rời đi, tôi giật tay mình lại, hét vào mặt vị sếp đánh kính của mình. Anh ta không những không áy náy, còn nhìn tôi cười cười. Anh rất vui sao, tôi thì lại thấy không vui một chút nào. Hiện tại còn đang rất giận nữa kìa.
- Tôi vào nhà vệ sinh một lát! – Tôi cần một ít nước lạnh để hạ hoả
Khi tôi quay trở lại thì hai vị khách cũng đã xuất hiện. Tôi vội bước tới, cúi đầu chào bọn họ. Hai người đều còn rất trẻ, tính tình phóng khoáng, ăn nói cởi mở. Tôi ngồi nghe một lúc mới biết họ không phải khách hàng, mà là bạn thân của Minh Trường. Tôi bực bội trong lòng, đi ăn với bạn còn kéo tôi theo làm gì. Tôi im lặng từ đầu đến cuối, lâu lâu nở một nụ cười phụ hoạ. Phần lớn thời gian đều cúi đầu nhìn dĩa thức ăn.
- Chị dâu ít nói quá nhỉ? – Chàng trai đeo mắt kiếng lên tiếng
- Hả? Chị dâu? – Tôi gần như muốn rớt cả quai hàm ra
- Cậu chọc làm gì cho chị xấu hổ. – Lần này là đến lượt anh chàng tròn tròn ngồi bên cạnh – Anh giấu vợ cũng kĩ ghê.
- Haha, khoe ra cho các cậu tủi thân à?
Tôi thật sự rất muốn đạp cho tên ngồi kế bên một cái. Tôi dùng gót giày dẫm mạnh vào chân anh ta. Không có hứng thú đùa với anh. Sắc mặt của người bên cạnh khẽ biến, nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái trong chốc lát
- Hai người hiểu lầm rồi. Tôi không phải…
“Xoảng”.
Tiếng động làm cho tất cả mọi người đều quay lưng lại. Làm ơn cũng phải để tôi giải thích xong chứ. Tôi tò mò nhìn theo mọi người. Là bàn của Thanh Phong. Thức ăn trên bàn đều bị gạt xuống đất. Chén dĩa vỡ thành từng mảnh. Anh đứng dậy rút một xấp tiền đập lên bàn, tức giận rời khỏi quán. Lan Linh vẫn giữ dáng điệu tao nhã, bước theo sau anh.
-------------------------------------
Suốt cả buổi chiều căn phòng của sếp đều đóng chặt. Tôi thật sự muốn bay vào, lôi anh ta ra đòi một lời giải thích. Lúc trưa sau khi ăn xong, anh ta kêu taxi cho tôi về trước. Còn mình thì đi với hai người kia. Chiều chiều về công ty thì không thèm nhìn tôi một cái, đóng sập cửa, ở lì trong phòng. Vì anh ta không giao việc gì cho tôi nên tôi đem toàn bộ tài liệu cho cuộc họp chiều mai chuẩn bị sẵn, đến khoảng năm giờ thì xong xuôi mọi việc. Tôi tranh thủ dọn dẹp đồ đạc, nhanh chóng chuồn về, đề phòng bị sếp giữ lại.
Tuy nhiên không ngờ cái người mọi ngày luôn đúng sáu giờ mới ra về thì hôm nay lại rãnh rỗi đến nỗi năm giờ đã mở cửa phòng. Tôi khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu chào
- Giám đốc!
- Ừ! – Anh ta không nóng không lạnh đáp lại tôi, ánh mắt không buồn nhìn tôi một cái, tiếp tục bước về phía thang máy.
Tôi thở hắt ra, vuốt vuốt ngực, đi theo sau anh ta. Chỉ có hai chúng tôi trong buồng thang máy. Không khí đặc quánh, hết sức quỷ dị. Cảm giác như sắp ngạt thở đến nơi. Tôi nghe tiếng thang máy mở ra như là tiếng tháo còng, mừng rỡ ra mặt, bước vội ra ngoài. Tôi thật sự nghi ngờ khả năng của bản thân. Không phải nguyên cả buổi chiều rất là hùng hổ hay sao, thế mà vừa thấy khuôn mặt hắc ám của anh ta thì đã cụp đuôi bỏ chạy. Anh ta mắc bệnh đa nhân cách à, buổi trưa và chiều nay như hai người khác hẳn. Tôi thật sự không thích nghi kịp
---------------------------------------
Tôi đẩy xe vào nhà thì thấy chiếc xe của Khải dựng trong sân. Chắc lại qua ăn ké rồi. Thằng em này linh cảm hay thật, biết hôm nay tôi về sớm nên chưa sáu giờ đã ngồi ở nhà đợi tôi rồi
- Này, em lại….
Lời chưa kịp thốt ra hết thì tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho cứng đờ người. Đứa em trai yêu quý của tôi và Phúc đang….hôn nhau. Tôi đánh rơi giỏ xách trên tay, mắt trợn trừng vì quá đỗi kinh ngạc. Hai đứa vừa trông thấy tôi vội vàng tách nhau ra. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ
- Hai đứa…làm cái gì vậy hả?
- Chị hai, sao chị…về giờ này? – Khải đứng dậy, bước về phía tôi
- Nói! Từ lúc nào hai đứa…Trời ơi, ba và dì mà biết sẽ như thế nào hả? Còn Phúc, chị không phải đã nói với em… – Tôi không còn kiềm được bình tĩnh, ăn nói bắt đầu loạn xạ cả lên
- Đừng trách cậu ấy. Là lỗi của em… – Khải nhìn tôi bằng cặp mắt kiên định.
- Không phải, chị Vy, là tại em! – Phúc cũng đã đứng dậy, đầu cúi gằm xuống
- Hai đứa….biết là không thể mà. Tại sao còn như vậy?
- Chị hai, xin chị đừng cấm đoán tụi em. Nếu ngay cả chị cũng không ủng hộ, em biết phải làm sao đây?
- Chị không phải kì thị tình yêu đồng giới mà là chị biết rõ tương lai của hai đứa…– Tôi mệt mỏi ngồi lên ghế sofa – Khải, em biết em là con trai duy nhất của nhà. Em làm sao ăn nói với ba với dì đây!
- Em sẽ có cách…Em yêu cậu ấy, em sẽ cố gắng thuyết phục ba.
Lời của Khải vừa thốt ra không những làm tôi kinh ngạc mà còn khiến cái người nãy giờ cắm mặt xuống đất cũng phải ngỡ ngàng nhìn lên. Tôi thở dài một tiếng, quan sát ánh mắt của hai đứa nhìn nhau thì lửa giận đã bị dập tắt hoàn toàn. Nguyên do cũng vì chữ “tình” mà thôi. Làm sao mà ngăn cản đây?
- Từ lúc nào? – Tôi hỏi
- Cũng gần một tháng…Rất nhiều việc xảy ra…Khi nào đó, em sẽ kể cho chị nghe. Lúc đầu em không chấp nhận được, cũng đã cố gắng trốn tránh rồi, nhưng mà không thể. Chị hai, chị từng yêu, chị biết cảm giác đó mà…
- Đừng cố lôi tôi vào. Tôi gánh không nổi. – Tôi bóp trán, cố gắng xoa dịu cơn đau đầu – Yêu thì cũng đã yêu rồi. Con người ta cũng bị em hôn rồi. Sau này đừng đứng trước mặt chị nói rằng mình hối hận là được.
- Chị hai! – Khải lao tới ôm tôi – Em biết nhất định chị sẽ ủng hộ mà. Em thương chị nhất!
- Chị Vy, cảm ơn chị! – Mắt của Phúc đã đỏ lên, nếu khẽ chớp mắt một cái, chắc chắn sẽ có nước mắt chảy ra
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười cho hai đứa yên tâm, nhưng trong lòng lại âu sầu não nề.
------------------------------------------
Tôi ngồi thẫn thờ trước giá vẽ, cây bút chì cầm trên tay đã rớt xuống đất từ lúc nào. Ngoài trời đang mưa rất to, lâu lâu tiếng sấm như xé toạc cả màn đêm. Cửa sổ trong phòng bị gió thổi tung, mở toang ra. Cơn gió lạnh buốt mang theo vài giọt mưa khiến tôi rùng mình một cái. Tôi đứng dậy, đi lại đóng cửa. Trước khi cánh cửa sổ khép lại hoàn toàn, bất giác tôi nhìn thấy một dáng người bên kia song cửa chính nhà tôi. Tôi giật mình, theo phản xạ đẩy cửa ra, nhìn lại một lần nữa. Quả nhiên là có người. Thân người cao lớn giữa cơn mưa xối xả, không ô, không áo mưa, mặc cho mưa gió từng đợt quất vào người. Một dáng vẻ cô độc đến đau lòng. Tôi cầm ô bước ra mở cửa. Người kia dường như vẫn không hề hay biết, mắt nhắm nghiền, đầu ngoẹo sang một bên, hơi thở có chút nặng nề. Hình như đã say rồi.
- Anh Phong! – Tôi lay lay người anh
- Uhm! – Anh khẽ chuyển mình, co người lại
Tôi đang chần chừ không biết phải làm thế nào, định đứng dậy qua nhà kế bên nhờ Phúc thì đột nhiên cả người tôi bị một lực giữ lại. Anh ta đang nắm lấy tay tôi, tư thế vẫn không đổi, chỉ có cặp mắt đỏ ngầu là đã mở ra
- Em định đi đâu?
- Anh tỉnh rồi à? Về nhà đi!
- Em quả nhiên rất tuyệt tình! – Giọng nói anh trầm xuống, cái nắm tay dường như siết chặt hơn
- Tuyệt tình? Haha, chứ anh muốn tôi phải như thế nào? Lo lắng, cuống quýt ôm anh vào nhà, chăm sóc cho anh à. Xin lỗi, việc này phải để cho vợ anh, không phải cho tôi…
/44
|