Xe dừng trước cửa nhà Phúc, tôi không nói câu nào, nhanh chóng bước xuống xe. Thanh Phong cũng không có ý định sẽ đợi tôi kết thúc chuyến thăm hỏi, ra lệnh cho xe chạy đi. Tôi đưa tay bấm chuông. Rất lâu sau cũng không có người mở cửa. Có lẽ Phúc đã đi vắng, tôi đến không đúng lúc rồi. Vừa có ý định rời đi thì một người ở nhà đối diện mở cửa ra hỏi tôi
- Cô Vy! Cô kiếm cậu Phúc sao?
- Dạ!
- Cậu ấy về quê rồi. Mấy ngày trước ba mẹ cậu Phúc lên thăm. Tôi nghe có tiếng la mắng dữ lắm nhưng không để ý. Sáng hôm sau thấy cậu ấy ôm hành lý theo ba mẹ về quê. Không biết có quay lại không nữa. – Cô hàng xóm huyên thuyên kể lại
- Dạ, con cảm ơn.
Tôi đột nhiên có linh cảm chẳng lành. Chẳng lẽ ba mẹ Phúc đã biết chuyện của nó và Hoàng Khải. Tôi không suy nghĩ nhiều, vội vàng gọi điện thoại cho Khải nhưng nó đã khóa máy. Tôi bắt taxi để về nhà ba. Có lẽ sẽ gặp được nó.
Tôi đứng trước cổng, ngẩn ngơ nhìn người ta lục đục trang hoàng nhà cửa. Cô Quý trông thấy tôi, nhanh chóng bước ra giúp tôi tránh đống đồ đạc ngổn ngang
- Nhà có chuyện gì vậy cô?
- À nhà sắp có tiệc lớn, nên ông bà chủ cho người chuẩn bị!
- Tiệc lớn? Là tiệc gì? Sao cháu không nghe nói gì hết?
- Cái này...cô lên hỏi ông chủ.
- Ba cháu đang ở đâu?
- Trong phòng làm việc, nhưng ông đang có khách. Cô ngồi nghỉ, uống nước một chút.
- Dì và em cháu đâu?
- Cũng ở trong phòng!
- Vậy để cháu lên đó!
Cô Quý nửa ý muốn ngăn cản nửa ý lại không dám. Dù tôi là một cô chủ không có quyền hành nhưng từ trước tới giờ lời tôi nói ra, việc tôi muốn làm không ai dám cãi. Tôi có lần nghe được họ nói rằng lý do họ nể sợ vì tôi có cốt cách giống người mẹ đã mất của mình. Dù mẹ bình thường đối xử với người làm trong nhà không bao giờ tệ bạc nhưng luôn tuân thủ cái gì gọi là tôn ti trật tự. Nếu so với người dì lỗ mãng từ trên trời rơi xuống thì mẹ tôi quả thật mới xứng đáng là chủ nhân trong nhà này. Tôi bước vội lên lầu, nắm tay vừa định gõ lên cửa chợt khựng lại vì tiếng nói phát ra từ trong phòng
- Được làm sui gia của chủ tịch Bắc đây thật là quý hóa. Thằng con của tôi đúng là may mắn mới cưới được người con gái hiền lành, giỏi giang như cháu Ái Nhi.
- Chị thật là quá lời. Phải nói là con gái tôi may mắn mới đúng, được cháu Khải chịu để mắt tới
-................
Tôi đứng như trời trồng trước phòng. Tôi đang nghe lầm đúng không? Toàn bộ những gì tôi đang nghe được đều là dối trá phải không? Làm sao Hoàng Khải có thể lấy Ái Nhi? Còn Phúc thì sao? Sự hy sinh của tôi thì sao? Mặt đất dường như rung chuyển dưới chân tôi, khiến tôi chao đảo, quay cuồng.
- Cô không sao chứ? – Cô Quý bước tới đỡ tôi
- Cô dìu cháu về phòng. Sau đó vào phòng nói nhỏ với Khải là cháu muốn gặp nó. Nói nó nếu còn nhận cháu là chị thì mau đến gặp cháu!
Tôi nằm nghỉ trên giường. Khoảng một lát sau, cô Quý quay lại, ái ngại nhìn tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn ra, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy hỏi
- Em cháu đâu?
- Cậu ấy nói hiện tại cậu không rãnh. Phiền cô lần khác ghé lại.
- Nó nói như vậy?
Tôi không tin những gì mình vừa nghe được. Tại sao nó có thể đối xử với tôi như vậy? Đứa em trai mà tôi yêu thương, mà tôi sẵn sàng hy sinh hạnh phúc để bảo vệ lại có thể thốt ra những lời như thế. Nó không còn xem tôi là chị nữa. Tôi đã làm gì sai để bị đối xử như vậy. Nước mắt không ngăn được bắt đầu rơi xuống, dù cố gắng lấy tay lau đi nhưng mặt tôi vẫn đầm đìa nước mắt.
- Cô chủ! – Cô Quý thương xót gọi tôi – Có thể cậu ấy bận thật! Cô đừng hiểu lầm cậu!
- Cháu hiểu rồi! Cháu về! Việc cháu tới đừng để ba và dì biết!
-----------------------------------------
Khi tôi về tới nhà đã sẩm tối, Thanh Phong ngồi trên ghế salon đọc báo, không thèm quan tâm đến sự trở về của tôi. Tôi mệt mỏi bước về phòng. Leo lên giường, trùm chăn qua đầu, tôi nằm nghe tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, tâm hồn đau đớn như có ai xé toạc ra.
- Em đã gặp nó chưa?
Tôi im lặng không trả lời câu hỏi của Thanh Phong. Anh ta chắc chắn đã biết đến cuộc hôn nhân này, nhưng vẫn không hé nửa lời cho tôi biết. Nếu tôi không về nhà thì sẽ còn bị lừa dối đến bao giờ. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thật đáng đời, tôi có thành thật với em mình đâu mà bắt nó không được giấu giếm mình.
- Tại sao nhà em không chịu yên phận, cứ làm tôi phải đau đầu như vậy?
- Anh còn nói như vậy được hả? – Tôi tức giận ngồi bật dậy – Nếu không phải vì dã tâm của anh, chị em tôi có phải khổ sở như vậy không?
- Hừ, phải nói là do thằng em của em quá cứng đầu. Dù tôi có giành được công ty, nhưng nể tình là em vợ, tôi cũng có thể cho nó ngồi ở vị trí cũ.
- Anh là đồ dối trá! Không phải anh đã hứa chỉ cần tôi lấy anh, anh sẽ không đụng đến công ty nhà tôi sao?
- Haha, em quả thật ngây thơ. Tôi làm gì lại đi hứa một câu bất lợi như vậy. Em chính là bị ba mình bán đi một lần nữa. Tôi chẳng qua không nỡ từ chối thành ý của ba em mà thôi.
- Anh....
- Sao? Bất ngờ quá phải không? Nhưng cái bất ngờ này xem ra không bằng món quà mà em tặng tôi đâu! Bạch Vy! Tôi đã muốn yêu thương em, chỉ cần em toàn tâm toàn ý bên cạnh tôi, tôi có thể tha cho nhà em. Nhưng em làm tôi thật sự quá thất vọng!
Thanh Phong càng lúc càng bước tới gần tôi. Cặp mắt giận dữ, phát ra ánh nhìn tàn độc. Hai hàng chân mày xô vào nhau tạo nên một đường nét ác quỷ.
- Tôi đã làm gì anh?
- Cái đó em phải tự biết! Sao lại còn giả vờ hỏi tôi! Tôi nói cho em nghe, dù thằng em của em có lấy con gái chủ tịch Bắc thì cổ phần của ông ta sớm muộn cũng về tay tôi. Có phải em thắc mắc 2% cổ phần tôi có gần đây là của ai phải không? Thành thật cho em biết là của ông ta đó. Haha. Để rồi xem, ván cờ này là tôi thắng hay lão già và thằng nhãi ranh nhà em thắng.
- Tôi sẽ nói cho nó biết! – Tôi bước xuống giường – Nó sẽ không mắc mưu anh đâu!
- Em nghĩ tôi có thể để em bán đứng tôi lần nữa sao? – Thanh Phong nhoẻn miệng cười, nụ cười gian ác nhất mà tôi được nhìn thấy ở anh – Chị Hoa! Không có lệnh tôi, không để cô chủ bước ra khỏi phòng! Nhớ đấy!
Thanh Phong ra lệnh cho chị giúp việc. Ngay khi tôi còn ngơ ngác thì anh ta đã bước ra ngoài, đóng sập cửa trước mặt tôi. Tôi hốt hoảng chạy tới mở nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài
- Thả tôi ra! Thả ra!
Tôi gào to, đau cả cổ họng nhưng bên ngoài không hề có một tiếng động. Nỗi sợ hãi xâm chiếm trí não của tôi. Làm sao đây? Anh ta sẽ làm gì? Hoàng Khải, em có nhận ra âm mưu của anh ta không? Em rất thông minh, sẽ không mắc mưu anh ta phải không?
- Chị Hoa, thả em ra đi! Em xin chị!
---------------------------------------
Tôi tỉnh dậy trên giường, cả người nóng ran, cổ họng khô khốc. Trong phòng không có ai, chỉ có ánh đèn mờ ảo hắt ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn. Tôi sẽ còn bị giam cầm bao lâu đây? Một tháng, một năm hay cả đời. Tôi nhìn khoảng không trên trần nhà, càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo. Một lúc sâu có tiếng mở cửa vào phòng. Tôi dời ánh nhìn sang người vừa bước vào.
- Cô dậy rồi sao? Cháo còn nóng, cô ăn một ít rồi uống thuốc! – Chị Hoa bước tới đỡ tôi ngồi dậy.
- Em không đói! Em muốn gặp Thanh Phong!
- Cậu ấy...không có ở nhà!
- Vậy sao? – Tôi nhìn đồng hồ trên tường. Đã 12 giờ đêm
- Cô ráng ăn đi. Khi cậu về tôi sẽ nói cậu đến thăm cô.
- Không cần đâu!
Tôi đưa tay đón chén cháo, khó nhọc nuốt từng miếng. Tôi phải ăn, phải sống, không thể gục ngã vào lúc này. Nhưng nghĩ thì dễ lúc thực hiện thật sự rất khó khăn. Hai tay của tôi không còn một chút sức lực, chén cháo cầm cũng không vững, rơi xuống. Cảm giác bỏng rát trên đùi làm tôi không còn kiếm chế nổi cảm xúc phải bật khóc
- Cô không sao chứ? – Chị Hoa hốt hoảng lấy khăn lau vết cháo – Cô để tôi xem!
Chị giúp tôi vén quần lên. Một vết phỏng đỏ ửng hiển hiện trên đùi. Ngồi im lìm để chị lau người, thay quần áo, tôi chẳng khác gì cái xác không hồn, để mặc người khác điều khiển. Thể chất lẫn tinh thần của tôi đã bị tàn phá thảm hại. Tôi thật sự quá vô dụng
.- Cô đợi chút. Tôi sẽ lấy chén cháo khác...
- Em không ăn nữa. Em muốn ngủ!
Chị Hoa lắc đầu, thu ánh mắt thương xót lại, lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Tôi nằm trên giường, không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm lên bức ảnh cưới. Tôi đã làm gì sai để anh đối xử với tôi như vậy? Anh nói tôi bán đứng anh, tôi hoàn toàn không hiều anh đang nói gì. Tại sao từ một nạn nhân bị lừa dối, tôi lại trở thành một kẻ lòng dạ xấu xa. Thật nực cười làm sao!
- Cô để tôi đưa cậu về phòng được rồi!
- Để tôi!
- Cô này...đã bảo không làm phiền cô. Cô về nghỉ ngơi đi!
Tiếng người tranh cãi ngoài cửa phòng làm tôi chú ý. Là ai? Thanh Phong tại sao cần có người dìu về phòng? Anh say hay đã xảy ra chuyện gì? Tôi khó nhọc bước lại gần cửa, đập mạnh
- Chị Hoa! Chị Hoa!
- Cô có chuyện gì? – Chị giúp việc vội vàng mở cửa
- Anh ấy làm sao vậy?
- Cậu...
Tôi đẩy chị Hoa ra, vừa định bước ra ngoài thì đã bị hai người đàn ông chặn lại. Tôi liếc nhìn hai người họ, nhẹ nhàng nói:
- Để tôi nói mấy câu, sẽ không làm các anh khó xử đâu.
Họ ngập ngừng nhìn tôi một lát, sau đó tránh ra, tạo đủ một khe hở để tôi nhìn thấy cảnh Thanh Phong đang ngả vào lòng trợ lý Mai. Cô ta trông thấy tôi, đầu tiên là bất ngờ, rồi ngượng ngùng thanh minh
- Chị...anh ấy bị say...Em chỉ đưa anh ấy về nhà..
- Cô về được rồi. Việc còn lại cứ để cho...chị Hoa.
- Tôi đã bảo mà cô ấy không nghe! – Chị Hoa đắc ý đưa tay đỡ lấy Thanh Phong, tiện tay huých nhẹ trợ lý Mai
- Vậy...em về! – Nói xong cô ta nhanh chóng quay đi, bước chân giậm lên sàn nhà nghe rõ mồn một
- Cô! Đưa cậu vào phòng nào?
- Cho ảnh qua phòng khách đi! Em nghĩ anh ấy không muốn sáng sớm thức dậy đã trông thấy em đâu!
Tôi quay mặt bước vào trong. Tiếng khóa cửa vang lên trong đêm vắng như tiếng đinh đóng vào tim tôi. Hai chúng tôi có lẽ không còn cơ hội quay lại nữa rồi!
- Cô Vy! Cô kiếm cậu Phúc sao?
- Dạ!
- Cậu ấy về quê rồi. Mấy ngày trước ba mẹ cậu Phúc lên thăm. Tôi nghe có tiếng la mắng dữ lắm nhưng không để ý. Sáng hôm sau thấy cậu ấy ôm hành lý theo ba mẹ về quê. Không biết có quay lại không nữa. – Cô hàng xóm huyên thuyên kể lại
- Dạ, con cảm ơn.
Tôi đột nhiên có linh cảm chẳng lành. Chẳng lẽ ba mẹ Phúc đã biết chuyện của nó và Hoàng Khải. Tôi không suy nghĩ nhiều, vội vàng gọi điện thoại cho Khải nhưng nó đã khóa máy. Tôi bắt taxi để về nhà ba. Có lẽ sẽ gặp được nó.
Tôi đứng trước cổng, ngẩn ngơ nhìn người ta lục đục trang hoàng nhà cửa. Cô Quý trông thấy tôi, nhanh chóng bước ra giúp tôi tránh đống đồ đạc ngổn ngang
- Nhà có chuyện gì vậy cô?
- À nhà sắp có tiệc lớn, nên ông bà chủ cho người chuẩn bị!
- Tiệc lớn? Là tiệc gì? Sao cháu không nghe nói gì hết?
- Cái này...cô lên hỏi ông chủ.
- Ba cháu đang ở đâu?
- Trong phòng làm việc, nhưng ông đang có khách. Cô ngồi nghỉ, uống nước một chút.
- Dì và em cháu đâu?
- Cũng ở trong phòng!
- Vậy để cháu lên đó!
Cô Quý nửa ý muốn ngăn cản nửa ý lại không dám. Dù tôi là một cô chủ không có quyền hành nhưng từ trước tới giờ lời tôi nói ra, việc tôi muốn làm không ai dám cãi. Tôi có lần nghe được họ nói rằng lý do họ nể sợ vì tôi có cốt cách giống người mẹ đã mất của mình. Dù mẹ bình thường đối xử với người làm trong nhà không bao giờ tệ bạc nhưng luôn tuân thủ cái gì gọi là tôn ti trật tự. Nếu so với người dì lỗ mãng từ trên trời rơi xuống thì mẹ tôi quả thật mới xứng đáng là chủ nhân trong nhà này. Tôi bước vội lên lầu, nắm tay vừa định gõ lên cửa chợt khựng lại vì tiếng nói phát ra từ trong phòng
- Được làm sui gia của chủ tịch Bắc đây thật là quý hóa. Thằng con của tôi đúng là may mắn mới cưới được người con gái hiền lành, giỏi giang như cháu Ái Nhi.
- Chị thật là quá lời. Phải nói là con gái tôi may mắn mới đúng, được cháu Khải chịu để mắt tới
-................
Tôi đứng như trời trồng trước phòng. Tôi đang nghe lầm đúng không? Toàn bộ những gì tôi đang nghe được đều là dối trá phải không? Làm sao Hoàng Khải có thể lấy Ái Nhi? Còn Phúc thì sao? Sự hy sinh của tôi thì sao? Mặt đất dường như rung chuyển dưới chân tôi, khiến tôi chao đảo, quay cuồng.
- Cô không sao chứ? – Cô Quý bước tới đỡ tôi
- Cô dìu cháu về phòng. Sau đó vào phòng nói nhỏ với Khải là cháu muốn gặp nó. Nói nó nếu còn nhận cháu là chị thì mau đến gặp cháu!
Tôi nằm nghỉ trên giường. Khoảng một lát sau, cô Quý quay lại, ái ngại nhìn tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn ra, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy hỏi
- Em cháu đâu?
- Cậu ấy nói hiện tại cậu không rãnh. Phiền cô lần khác ghé lại.
- Nó nói như vậy?
Tôi không tin những gì mình vừa nghe được. Tại sao nó có thể đối xử với tôi như vậy? Đứa em trai mà tôi yêu thương, mà tôi sẵn sàng hy sinh hạnh phúc để bảo vệ lại có thể thốt ra những lời như thế. Nó không còn xem tôi là chị nữa. Tôi đã làm gì sai để bị đối xử như vậy. Nước mắt không ngăn được bắt đầu rơi xuống, dù cố gắng lấy tay lau đi nhưng mặt tôi vẫn đầm đìa nước mắt.
- Cô chủ! – Cô Quý thương xót gọi tôi – Có thể cậu ấy bận thật! Cô đừng hiểu lầm cậu!
- Cháu hiểu rồi! Cháu về! Việc cháu tới đừng để ba và dì biết!
-----------------------------------------
Khi tôi về tới nhà đã sẩm tối, Thanh Phong ngồi trên ghế salon đọc báo, không thèm quan tâm đến sự trở về của tôi. Tôi mệt mỏi bước về phòng. Leo lên giường, trùm chăn qua đầu, tôi nằm nghe tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, tâm hồn đau đớn như có ai xé toạc ra.
- Em đã gặp nó chưa?
Tôi im lặng không trả lời câu hỏi của Thanh Phong. Anh ta chắc chắn đã biết đến cuộc hôn nhân này, nhưng vẫn không hé nửa lời cho tôi biết. Nếu tôi không về nhà thì sẽ còn bị lừa dối đến bao giờ. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thật đáng đời, tôi có thành thật với em mình đâu mà bắt nó không được giấu giếm mình.
- Tại sao nhà em không chịu yên phận, cứ làm tôi phải đau đầu như vậy?
- Anh còn nói như vậy được hả? – Tôi tức giận ngồi bật dậy – Nếu không phải vì dã tâm của anh, chị em tôi có phải khổ sở như vậy không?
- Hừ, phải nói là do thằng em của em quá cứng đầu. Dù tôi có giành được công ty, nhưng nể tình là em vợ, tôi cũng có thể cho nó ngồi ở vị trí cũ.
- Anh là đồ dối trá! Không phải anh đã hứa chỉ cần tôi lấy anh, anh sẽ không đụng đến công ty nhà tôi sao?
- Haha, em quả thật ngây thơ. Tôi làm gì lại đi hứa một câu bất lợi như vậy. Em chính là bị ba mình bán đi một lần nữa. Tôi chẳng qua không nỡ từ chối thành ý của ba em mà thôi.
- Anh....
- Sao? Bất ngờ quá phải không? Nhưng cái bất ngờ này xem ra không bằng món quà mà em tặng tôi đâu! Bạch Vy! Tôi đã muốn yêu thương em, chỉ cần em toàn tâm toàn ý bên cạnh tôi, tôi có thể tha cho nhà em. Nhưng em làm tôi thật sự quá thất vọng!
Thanh Phong càng lúc càng bước tới gần tôi. Cặp mắt giận dữ, phát ra ánh nhìn tàn độc. Hai hàng chân mày xô vào nhau tạo nên một đường nét ác quỷ.
- Tôi đã làm gì anh?
- Cái đó em phải tự biết! Sao lại còn giả vờ hỏi tôi! Tôi nói cho em nghe, dù thằng em của em có lấy con gái chủ tịch Bắc thì cổ phần của ông ta sớm muộn cũng về tay tôi. Có phải em thắc mắc 2% cổ phần tôi có gần đây là của ai phải không? Thành thật cho em biết là của ông ta đó. Haha. Để rồi xem, ván cờ này là tôi thắng hay lão già và thằng nhãi ranh nhà em thắng.
- Tôi sẽ nói cho nó biết! – Tôi bước xuống giường – Nó sẽ không mắc mưu anh đâu!
- Em nghĩ tôi có thể để em bán đứng tôi lần nữa sao? – Thanh Phong nhoẻn miệng cười, nụ cười gian ác nhất mà tôi được nhìn thấy ở anh – Chị Hoa! Không có lệnh tôi, không để cô chủ bước ra khỏi phòng! Nhớ đấy!
Thanh Phong ra lệnh cho chị giúp việc. Ngay khi tôi còn ngơ ngác thì anh ta đã bước ra ngoài, đóng sập cửa trước mặt tôi. Tôi hốt hoảng chạy tới mở nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài
- Thả tôi ra! Thả ra!
Tôi gào to, đau cả cổ họng nhưng bên ngoài không hề có một tiếng động. Nỗi sợ hãi xâm chiếm trí não của tôi. Làm sao đây? Anh ta sẽ làm gì? Hoàng Khải, em có nhận ra âm mưu của anh ta không? Em rất thông minh, sẽ không mắc mưu anh ta phải không?
- Chị Hoa, thả em ra đi! Em xin chị!
---------------------------------------
Tôi tỉnh dậy trên giường, cả người nóng ran, cổ họng khô khốc. Trong phòng không có ai, chỉ có ánh đèn mờ ảo hắt ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn. Tôi sẽ còn bị giam cầm bao lâu đây? Một tháng, một năm hay cả đời. Tôi nhìn khoảng không trên trần nhà, càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo. Một lúc sâu có tiếng mở cửa vào phòng. Tôi dời ánh nhìn sang người vừa bước vào.
- Cô dậy rồi sao? Cháo còn nóng, cô ăn một ít rồi uống thuốc! – Chị Hoa bước tới đỡ tôi ngồi dậy.
- Em không đói! Em muốn gặp Thanh Phong!
- Cậu ấy...không có ở nhà!
- Vậy sao? – Tôi nhìn đồng hồ trên tường. Đã 12 giờ đêm
- Cô ráng ăn đi. Khi cậu về tôi sẽ nói cậu đến thăm cô.
- Không cần đâu!
Tôi đưa tay đón chén cháo, khó nhọc nuốt từng miếng. Tôi phải ăn, phải sống, không thể gục ngã vào lúc này. Nhưng nghĩ thì dễ lúc thực hiện thật sự rất khó khăn. Hai tay của tôi không còn một chút sức lực, chén cháo cầm cũng không vững, rơi xuống. Cảm giác bỏng rát trên đùi làm tôi không còn kiếm chế nổi cảm xúc phải bật khóc
- Cô không sao chứ? – Chị Hoa hốt hoảng lấy khăn lau vết cháo – Cô để tôi xem!
Chị giúp tôi vén quần lên. Một vết phỏng đỏ ửng hiển hiện trên đùi. Ngồi im lìm để chị lau người, thay quần áo, tôi chẳng khác gì cái xác không hồn, để mặc người khác điều khiển. Thể chất lẫn tinh thần của tôi đã bị tàn phá thảm hại. Tôi thật sự quá vô dụng
.- Cô đợi chút. Tôi sẽ lấy chén cháo khác...
- Em không ăn nữa. Em muốn ngủ!
Chị Hoa lắc đầu, thu ánh mắt thương xót lại, lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Tôi nằm trên giường, không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm lên bức ảnh cưới. Tôi đã làm gì sai để anh đối xử với tôi như vậy? Anh nói tôi bán đứng anh, tôi hoàn toàn không hiều anh đang nói gì. Tại sao từ một nạn nhân bị lừa dối, tôi lại trở thành một kẻ lòng dạ xấu xa. Thật nực cười làm sao!
- Cô để tôi đưa cậu về phòng được rồi!
- Để tôi!
- Cô này...đã bảo không làm phiền cô. Cô về nghỉ ngơi đi!
Tiếng người tranh cãi ngoài cửa phòng làm tôi chú ý. Là ai? Thanh Phong tại sao cần có người dìu về phòng? Anh say hay đã xảy ra chuyện gì? Tôi khó nhọc bước lại gần cửa, đập mạnh
- Chị Hoa! Chị Hoa!
- Cô có chuyện gì? – Chị giúp việc vội vàng mở cửa
- Anh ấy làm sao vậy?
- Cậu...
Tôi đẩy chị Hoa ra, vừa định bước ra ngoài thì đã bị hai người đàn ông chặn lại. Tôi liếc nhìn hai người họ, nhẹ nhàng nói:
- Để tôi nói mấy câu, sẽ không làm các anh khó xử đâu.
Họ ngập ngừng nhìn tôi một lát, sau đó tránh ra, tạo đủ một khe hở để tôi nhìn thấy cảnh Thanh Phong đang ngả vào lòng trợ lý Mai. Cô ta trông thấy tôi, đầu tiên là bất ngờ, rồi ngượng ngùng thanh minh
- Chị...anh ấy bị say...Em chỉ đưa anh ấy về nhà..
- Cô về được rồi. Việc còn lại cứ để cho...chị Hoa.
- Tôi đã bảo mà cô ấy không nghe! – Chị Hoa đắc ý đưa tay đỡ lấy Thanh Phong, tiện tay huých nhẹ trợ lý Mai
- Vậy...em về! – Nói xong cô ta nhanh chóng quay đi, bước chân giậm lên sàn nhà nghe rõ mồn một
- Cô! Đưa cậu vào phòng nào?
- Cho ảnh qua phòng khách đi! Em nghĩ anh ấy không muốn sáng sớm thức dậy đã trông thấy em đâu!
Tôi quay mặt bước vào trong. Tiếng khóa cửa vang lên trong đêm vắng như tiếng đinh đóng vào tim tôi. Hai chúng tôi có lẽ không còn cơ hội quay lại nữa rồi!
/44
|