Dường như nghe được câu nói có thể cứu vớt cả đời mình, tôi cố ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của câu nói ấy. Chỉ là không ngờ người đấy là anh Vinh. Anh sao có thể là anh trai của hắn. Không thể nào! Lúc đầu tôi còn suy nghĩ anh vì nỗi khổ riêng nên mới bán cổ phần, bây giờ thì sự thật đã rành rành trước mắt. Tất cả đều là già dối, là âm mưu. Nhìn thấy anh van xin hắn tha cho tôi, tôi thật sự không biết phải tức giận hay cảm kích anh.
- Anh xin em! Tha cho cô ấy đi! Bạch Vy vô tội mà!
- Anh buông em ra! – Trợ lý Kim bất mãn hét lên
- Cả đời này anh chưa từng cầu xin ai. Chỉ duy nhất lần này, xin em, làm ơn đi!
- Không thể để cô ta cản trở Tổng Giám. Kế hoạch cả đời của Chủ tịch sắp hoàn thành rồi!
- Anh biết, anh hứa với em sẽ đem Bạch Vy đi thật xa. Cô ấy sẽ không quay lại nữa. – Anh vừa cầu xin vừa nhìn tôi – Bạch Vy, em hứa đi! Hứa đi!
Tôi cắn chặt môi, đầu óc rối bời. Bắt tôi hứa cái gì chứ? Tại sao không cho tôi được ở gần Thanh Phong. Tôi rất yêu anh, đến lúc này đây tôi mới phát hiện tôi nhớ anh đến chừng nào. Tôi nhớ vẻ mặt trầm ngâm, cử chỉ ân cần, nhớ cả cái nhíu mày rất đặc trưng. Tôi chưa bao giờ quên, chúng mãi mãi ăn sâu trong kí ức của tôi. Chỉ cần cho tôi quay về bên anh, chỉ cần anh cho gia đình tôi một con đường sống sau này, tôi sẽ trở thành người vợ ngoan ngoãn, không chống đối anh nữa. Nhưng bây giờ quá muộn rồi, người đàn ông đang vác tôi trên vai nhất định không tin những gì tôi nói. Hắn chỉ muốn tôi mãi mãi biến mất. Biến mất.
- Em hứa đi! – Anh Vinh thúc giục bên tai tôi
- Anh thấy không? Cô ta rất cứng đầu!
- Tôi hứa!
Tôi hét lên trước khi hắn định bước đi. Tôi không thể chỉ suy nghĩ cho mình, tôi còn đứa con đang tượng hình trong bụng. Nó là cả báu vật của tôi, dù phải hy sinh cả mạng sống tôi cũng phải bảo vệ con của mình, cho dù phải rời xa anh vì đứa bé này là minh chứng tình yêu của chúng tôi. “Thanh Phong, món quà anh đền bù cho em đã được giao tới rồi!”
- Tôi hứa!
Tôi cứ lặp đi lặp lại câu đó trong nước mắt như một kẻ mất trí. Hắn ngập ngừng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thả tôi xuống. Anh Vinh vội vàng đỡ lấy tôi, mặc cho tôi ngay lập tức nôn thốc lên người anh, anh vẫn dịu dàng nắm chặt tay tôi, không ngừng nói: “Không sao, không sao rồi”
----------------------------------------
Tất cả cứ như một cơn ác mộng khủng khiếp. Ngay buổi tối hôm đó, tôi và anh Vinh thu xếp đồ đạc leo lên một chuyến xe khách đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Tôi ngồi trên xe cả đêm, nhìn từng cảnh vật chạy lướt qua khung cửa kính. Những ngôi nhà cao tầng từ từ được chuyển thành những bãi cỏ trải dài vô tận
- Em chợp mắt một chút đi! Sẽ nhanh chóng tới thôi!
- ... – Tôi im lặng, đến lúc này tôi vẫn chưa thể đối mặt với việc anh Vinh là kẻ phản bội
- Anh biết em rất giận anh. Anh cũng vì thân bất vô kỉ. Anh thật sự xem em như em gái của mình.
- Xin lỗi, em vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này – Tôi quay qua nhìn anh – Nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng không làm hai chúng ta khó xử.
Khuôn mặt đau khổ của người ngồi cạnh tôi từ từ giãn ra, miệng cũng nở một nụ cười hiền từ. Anh nắm chặt tay tôi, vẻ mặt cực kì cảm kích. Tình cảm anh em bao nhiêu năm không dễ dàng gì mà xóa bỏ. Anh từ một trợ lý giỏi giang trở thành một Giám đốc bộ phận. Đến khi trở thành một cổ đông trong công ty đều đối xử rất tốt với tôi. Chị em tôi quấn anh còn hơn ba ruột. Dù anh tiếp cận nhà tôi vì mục đích gì, nhưng với những việc anh làm cho tôi từ ngày xưa đến sự việc hôm nay, tôi phải biết ơn anh mới đúng, chứ không phải giận hờn trách móc.Tôi đưa tay đặt nhẹ lên bụng mình. “Con của mẹ, mẹ con ta dù không có ba con bên cạnh nhưng phải sống cho thật tốt. Dù sau này con có thể không bao giờ được gặp ba, nhưng con hãy luôn tin rằng ba nhất định rất yêu thương con, cũng giống như mẹ yêu thương con vậy.”
-----------------------------------------
Rạng sáng, chúng tôi cuối cùng cũng đã tới nơi. Mệt mỏi bước xuống xe, tôi dựa người vào gốc cây bên lề đường vắng vẻ, nôn sạch những thứ cố gắng ăn vào khuya qua. Anh Vinh vỗ bộp bộp lên lưng tôi, giúp tôi dễ chịu một chút
- Đi bộ một đoạn nữa là tới rồi!
Tôi nhìn xung quanh một lượt. Nơi này có lẽ là một làng quê nào đó. Tôi cũng không quan tâm, chỉ cần có thể yên ổn sống là tốt rồi.
- Chúng ta sẽ ở đâu?
- Hồi đó anh có nhờ người mua một căn nhà ở đây, vì từng rất thích cuộc sống ở dưới quê. Tiếc là bận quá nhiều việc nên hôm nay là lần đầu tiên về đây.
Tôi vừa đi dọc đường làng vừa nghe anh kể chuyện đời xưa. Hít một ngụm khí trong lành còn thoang thoảng mùi đất, tôi tự nhủ với lòng mình phải cố lên, phải chấp nhận một thực tế rằng đây là nơi mình sẽ sống đến hết đời.
- Tới rồi!
Anh Vinh có vẻ hơi phấn khích, đẩy cái hàng rào tre bước vào trong sân. Tôi cũng ngoan ngoãn theo sau anh. Ngôi nhà nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lại còn có một khoảng sân rộng, và bãi đất phía sau nhà. Tiếng cửa lâu ngày mới mở kêu từng tiếng cọt kẹt, Trong nhà không có nhiều vật dụng, tất cả đều đóng một lớp bụi khá dày
- Em ngồi nghỉ đi! – Anh lấy tay phủi phủi bụi trên ghế - Anh dọn dẹp một lát là xong.
- Không, anh cũng ngồi nghỉ đi. Lát nữa chúng ta cùng dọn! – Tôi ấn anh ngồi xuống ghế
- Thôi được rồi... – Anh phẫy phẫy tay
Ngay khi hai anh em còn giằng co xem ai dọn dẹp thì bên ngoài sân có vài tiếng dép lẹp xẹp vang lên. Trong tích tắc đã có một người hàng xóm xuất hiện trong nhà tôi
- Hai đứa là ai vậy?
- Chú là...
- Tôi là Tư Thành, nhà bên cạnh.
- Dạ cháu mới dọn về đây...
- À à, cháu tên gì? Còn đây là...- Chú vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn cả hai chúng tôi
- Dạ, cháu tên Vinh. Đây là...vợ cháu. Chỉ là vợ cháu đang ốm nghén dữ quá, sức khỏe cũng không tốt mà trên thành phố ồn ào, khói bụi quá nên cháu đưa về đây để nghỉ ngơi chút.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, không ngờ anh có thể nói dối chuyên nghiệp như thế. Không thể nói tôi là em gái của anh vì mai này bụng tôi to lên, tôi sẽ mang tiếng không chồng mà có con. Nhưng đáng lẽ anh nên ra hiệu cho tôi một chút, làm tôi xém chút nữa là trợn lồi con mắt ra ngoài. Chú Tư nhìn tôi, vẻ mặt không biết đang biểu hiện cảm xúc gì. Tôi vội vàng nhấc ghế, lau sơ một cái mời chú ngồi.
- Thôi, không cần đâu. Để chú về nói đám nhỏ qua đây phụ dọn dẹp một tay!
- Dạ thôi, không dám làm phiền chú...
- Gì chứ, chỗ hàng xóm láng giềng. Bây thật là...
Chú Tư vui vẻ chạy về nhà. Lát sau đã có hai ba người lục tục quay lại với chú. Một người phụ nữ trung niên được giới thiệu là vợ chú, hai người con gái tầm 15-16 tuổi là con chú. Nghe chú nói còn một người con trai đang bận việc, chưa về nhà được. Tôi cũng không hỏi han thêm nữa, cùng với mấy người hàng xóm tốt bụng bắt tay vào quét dọn nhà cửa. Thím Tư là người khá vui vẻ, không ngừng hỏi han tôi.
- Hóa ra cháu là họa sĩ à. Giỏi thế. Cô có hai đứa con gái, một đứa đòi làm công an, một đứa đòi làm kĩ sư. Chả có một chút nữ tính gì hết. Cháu xem, đứa nào đứa nấy cứ như con trai vậy
.- Mẹ! Mẹ lại nói xấu tụi con! – Hai cô cùng lên tiếng một lúc
- Con thấy con gái bây giờ nên mạnh mẽ một chút. Như vậy sẽ dễ sống hơn... – Tôi vừa lau bàn ghế vừa nói
- Uhm, uhm, cách nghĩ của giới trẻ tụi con thím theo không kịp. – Thím tư vui vẻ nhận xét – Mà thím nhìn cháu có lẽ là người vợ tốt đấy.
Tôi cười cười không nói. Người vợ tốt! Cái danh xưng đó không thể nào dành cho tôi. Lấy Thanh Phong được bao nhiều năm mà đã dành được cho anh cái gì đâu, ngoài nỗi đau càng lúc càng chằng chịt.
- Rồi hai vợ chồng không đi làm hả?
- Con...
Chẳng lẽ tôi lại nói với họ rằng tôi có thể sống tốt được với tiền lãi ngân hàng mỗi tháng. Như vậy họ có nghĩ tôi khoe khoang hay đại loại thế không. Tôi đưa mắt nhìn anh Vinh, lúc này đã nghỉ tay dùng chén nước. Anh nhún vai, thong thả nói
- Dạ việc làm ăn cháu giao cho thằng em rồi. Mỗi tháng nó sẽ gửi tiền lời qua ngân hàng. Tiền lãi hàng tháng cũng đủ sống. Trước mắt hai vợ chồng không có ý định làm gì. Đợi vợ con sinh xong, mẹ tròn con vuông rồi tính tiếp
- Vậy cũng tốt! – Chú Tư gật gù – Chứ thân gái bầu bì làm được việc gì chứ.
- Với lại dưới quê coi vậy mà dễ sống hơn thành phố nhiều. Cháu đừng lo quá! – Thím Tư nhanh chóng tiếp lời chồng
- Nói chuyện nãy giờ mà vẫn chưa biết tên hai em – Tôi tìm cách đánh trống lảng, quay sang hỏi hai người con của chú thím
- Em là Hiền, 16 tuồi. Còn nhỏ này là Cúc, thua em một tuổi.
- Uhm, chị là Vy.
- Trưa nay chắc thằng hai sẽ về thăm nhà. Lúc đó mời hai vợ chồng qua nhà dùng cơm. Chứ giờ này bây chợ búa nấu nướng cũng chẳng kịp.
- Vậy con cũng không khách sáo. – Anh Vinh cười cười - Vy! Em qua nhà phụ hai em nấu cơm đi!
Tôi ngoan ngoãn đóng tròn vai người vợ, đi theo thím Tư qua nhà chuẩn bị buổi trưa. Có lẽ việc sống nơi đất khách quê người không phải là việc gì quá kinh khủng. Với những người hàng xóm tốt bụng thế này, mong rằng cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn.
- Anh xin em! Tha cho cô ấy đi! Bạch Vy vô tội mà!
- Anh buông em ra! – Trợ lý Kim bất mãn hét lên
- Cả đời này anh chưa từng cầu xin ai. Chỉ duy nhất lần này, xin em, làm ơn đi!
- Không thể để cô ta cản trở Tổng Giám. Kế hoạch cả đời của Chủ tịch sắp hoàn thành rồi!
- Anh biết, anh hứa với em sẽ đem Bạch Vy đi thật xa. Cô ấy sẽ không quay lại nữa. – Anh vừa cầu xin vừa nhìn tôi – Bạch Vy, em hứa đi! Hứa đi!
Tôi cắn chặt môi, đầu óc rối bời. Bắt tôi hứa cái gì chứ? Tại sao không cho tôi được ở gần Thanh Phong. Tôi rất yêu anh, đến lúc này đây tôi mới phát hiện tôi nhớ anh đến chừng nào. Tôi nhớ vẻ mặt trầm ngâm, cử chỉ ân cần, nhớ cả cái nhíu mày rất đặc trưng. Tôi chưa bao giờ quên, chúng mãi mãi ăn sâu trong kí ức của tôi. Chỉ cần cho tôi quay về bên anh, chỉ cần anh cho gia đình tôi một con đường sống sau này, tôi sẽ trở thành người vợ ngoan ngoãn, không chống đối anh nữa. Nhưng bây giờ quá muộn rồi, người đàn ông đang vác tôi trên vai nhất định không tin những gì tôi nói. Hắn chỉ muốn tôi mãi mãi biến mất. Biến mất.
- Em hứa đi! – Anh Vinh thúc giục bên tai tôi
- Anh thấy không? Cô ta rất cứng đầu!
- Tôi hứa!
Tôi hét lên trước khi hắn định bước đi. Tôi không thể chỉ suy nghĩ cho mình, tôi còn đứa con đang tượng hình trong bụng. Nó là cả báu vật của tôi, dù phải hy sinh cả mạng sống tôi cũng phải bảo vệ con của mình, cho dù phải rời xa anh vì đứa bé này là minh chứng tình yêu của chúng tôi. “Thanh Phong, món quà anh đền bù cho em đã được giao tới rồi!”
- Tôi hứa!
Tôi cứ lặp đi lặp lại câu đó trong nước mắt như một kẻ mất trí. Hắn ngập ngừng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thả tôi xuống. Anh Vinh vội vàng đỡ lấy tôi, mặc cho tôi ngay lập tức nôn thốc lên người anh, anh vẫn dịu dàng nắm chặt tay tôi, không ngừng nói: “Không sao, không sao rồi”
----------------------------------------
Tất cả cứ như một cơn ác mộng khủng khiếp. Ngay buổi tối hôm đó, tôi và anh Vinh thu xếp đồ đạc leo lên một chuyến xe khách đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Tôi ngồi trên xe cả đêm, nhìn từng cảnh vật chạy lướt qua khung cửa kính. Những ngôi nhà cao tầng từ từ được chuyển thành những bãi cỏ trải dài vô tận
- Em chợp mắt một chút đi! Sẽ nhanh chóng tới thôi!
- ... – Tôi im lặng, đến lúc này tôi vẫn chưa thể đối mặt với việc anh Vinh là kẻ phản bội
- Anh biết em rất giận anh. Anh cũng vì thân bất vô kỉ. Anh thật sự xem em như em gái của mình.
- Xin lỗi, em vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này – Tôi quay qua nhìn anh – Nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng không làm hai chúng ta khó xử.
Khuôn mặt đau khổ của người ngồi cạnh tôi từ từ giãn ra, miệng cũng nở một nụ cười hiền từ. Anh nắm chặt tay tôi, vẻ mặt cực kì cảm kích. Tình cảm anh em bao nhiêu năm không dễ dàng gì mà xóa bỏ. Anh từ một trợ lý giỏi giang trở thành một Giám đốc bộ phận. Đến khi trở thành một cổ đông trong công ty đều đối xử rất tốt với tôi. Chị em tôi quấn anh còn hơn ba ruột. Dù anh tiếp cận nhà tôi vì mục đích gì, nhưng với những việc anh làm cho tôi từ ngày xưa đến sự việc hôm nay, tôi phải biết ơn anh mới đúng, chứ không phải giận hờn trách móc.Tôi đưa tay đặt nhẹ lên bụng mình. “Con của mẹ, mẹ con ta dù không có ba con bên cạnh nhưng phải sống cho thật tốt. Dù sau này con có thể không bao giờ được gặp ba, nhưng con hãy luôn tin rằng ba nhất định rất yêu thương con, cũng giống như mẹ yêu thương con vậy.”
-----------------------------------------
Rạng sáng, chúng tôi cuối cùng cũng đã tới nơi. Mệt mỏi bước xuống xe, tôi dựa người vào gốc cây bên lề đường vắng vẻ, nôn sạch những thứ cố gắng ăn vào khuya qua. Anh Vinh vỗ bộp bộp lên lưng tôi, giúp tôi dễ chịu một chút
- Đi bộ một đoạn nữa là tới rồi!
Tôi nhìn xung quanh một lượt. Nơi này có lẽ là một làng quê nào đó. Tôi cũng không quan tâm, chỉ cần có thể yên ổn sống là tốt rồi.
- Chúng ta sẽ ở đâu?
- Hồi đó anh có nhờ người mua một căn nhà ở đây, vì từng rất thích cuộc sống ở dưới quê. Tiếc là bận quá nhiều việc nên hôm nay là lần đầu tiên về đây.
Tôi vừa đi dọc đường làng vừa nghe anh kể chuyện đời xưa. Hít một ngụm khí trong lành còn thoang thoảng mùi đất, tôi tự nhủ với lòng mình phải cố lên, phải chấp nhận một thực tế rằng đây là nơi mình sẽ sống đến hết đời.
- Tới rồi!
Anh Vinh có vẻ hơi phấn khích, đẩy cái hàng rào tre bước vào trong sân. Tôi cũng ngoan ngoãn theo sau anh. Ngôi nhà nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lại còn có một khoảng sân rộng, và bãi đất phía sau nhà. Tiếng cửa lâu ngày mới mở kêu từng tiếng cọt kẹt, Trong nhà không có nhiều vật dụng, tất cả đều đóng một lớp bụi khá dày
- Em ngồi nghỉ đi! – Anh lấy tay phủi phủi bụi trên ghế - Anh dọn dẹp một lát là xong.
- Không, anh cũng ngồi nghỉ đi. Lát nữa chúng ta cùng dọn! – Tôi ấn anh ngồi xuống ghế
- Thôi được rồi... – Anh phẫy phẫy tay
Ngay khi hai anh em còn giằng co xem ai dọn dẹp thì bên ngoài sân có vài tiếng dép lẹp xẹp vang lên. Trong tích tắc đã có một người hàng xóm xuất hiện trong nhà tôi
- Hai đứa là ai vậy?
- Chú là...
- Tôi là Tư Thành, nhà bên cạnh.
- Dạ cháu mới dọn về đây...
- À à, cháu tên gì? Còn đây là...- Chú vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn cả hai chúng tôi
- Dạ, cháu tên Vinh. Đây là...vợ cháu. Chỉ là vợ cháu đang ốm nghén dữ quá, sức khỏe cũng không tốt mà trên thành phố ồn ào, khói bụi quá nên cháu đưa về đây để nghỉ ngơi chút.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, không ngờ anh có thể nói dối chuyên nghiệp như thế. Không thể nói tôi là em gái của anh vì mai này bụng tôi to lên, tôi sẽ mang tiếng không chồng mà có con. Nhưng đáng lẽ anh nên ra hiệu cho tôi một chút, làm tôi xém chút nữa là trợn lồi con mắt ra ngoài. Chú Tư nhìn tôi, vẻ mặt không biết đang biểu hiện cảm xúc gì. Tôi vội vàng nhấc ghế, lau sơ một cái mời chú ngồi.
- Thôi, không cần đâu. Để chú về nói đám nhỏ qua đây phụ dọn dẹp một tay!
- Dạ thôi, không dám làm phiền chú...
- Gì chứ, chỗ hàng xóm láng giềng. Bây thật là...
Chú Tư vui vẻ chạy về nhà. Lát sau đã có hai ba người lục tục quay lại với chú. Một người phụ nữ trung niên được giới thiệu là vợ chú, hai người con gái tầm 15-16 tuổi là con chú. Nghe chú nói còn một người con trai đang bận việc, chưa về nhà được. Tôi cũng không hỏi han thêm nữa, cùng với mấy người hàng xóm tốt bụng bắt tay vào quét dọn nhà cửa. Thím Tư là người khá vui vẻ, không ngừng hỏi han tôi.
- Hóa ra cháu là họa sĩ à. Giỏi thế. Cô có hai đứa con gái, một đứa đòi làm công an, một đứa đòi làm kĩ sư. Chả có một chút nữ tính gì hết. Cháu xem, đứa nào đứa nấy cứ như con trai vậy
.- Mẹ! Mẹ lại nói xấu tụi con! – Hai cô cùng lên tiếng một lúc
- Con thấy con gái bây giờ nên mạnh mẽ một chút. Như vậy sẽ dễ sống hơn... – Tôi vừa lau bàn ghế vừa nói
- Uhm, uhm, cách nghĩ của giới trẻ tụi con thím theo không kịp. – Thím tư vui vẻ nhận xét – Mà thím nhìn cháu có lẽ là người vợ tốt đấy.
Tôi cười cười không nói. Người vợ tốt! Cái danh xưng đó không thể nào dành cho tôi. Lấy Thanh Phong được bao nhiều năm mà đã dành được cho anh cái gì đâu, ngoài nỗi đau càng lúc càng chằng chịt.
- Rồi hai vợ chồng không đi làm hả?
- Con...
Chẳng lẽ tôi lại nói với họ rằng tôi có thể sống tốt được với tiền lãi ngân hàng mỗi tháng. Như vậy họ có nghĩ tôi khoe khoang hay đại loại thế không. Tôi đưa mắt nhìn anh Vinh, lúc này đã nghỉ tay dùng chén nước. Anh nhún vai, thong thả nói
- Dạ việc làm ăn cháu giao cho thằng em rồi. Mỗi tháng nó sẽ gửi tiền lời qua ngân hàng. Tiền lãi hàng tháng cũng đủ sống. Trước mắt hai vợ chồng không có ý định làm gì. Đợi vợ con sinh xong, mẹ tròn con vuông rồi tính tiếp
- Vậy cũng tốt! – Chú Tư gật gù – Chứ thân gái bầu bì làm được việc gì chứ.
- Với lại dưới quê coi vậy mà dễ sống hơn thành phố nhiều. Cháu đừng lo quá! – Thím Tư nhanh chóng tiếp lời chồng
- Nói chuyện nãy giờ mà vẫn chưa biết tên hai em – Tôi tìm cách đánh trống lảng, quay sang hỏi hai người con của chú thím
- Em là Hiền, 16 tuồi. Còn nhỏ này là Cúc, thua em một tuổi.
- Uhm, chị là Vy.
- Trưa nay chắc thằng hai sẽ về thăm nhà. Lúc đó mời hai vợ chồng qua nhà dùng cơm. Chứ giờ này bây chợ búa nấu nướng cũng chẳng kịp.
- Vậy con cũng không khách sáo. – Anh Vinh cười cười - Vy! Em qua nhà phụ hai em nấu cơm đi!
Tôi ngoan ngoãn đóng tròn vai người vợ, đi theo thím Tư qua nhà chuẩn bị buổi trưa. Có lẽ việc sống nơi đất khách quê người không phải là việc gì quá kinh khủng. Với những người hàng xóm tốt bụng thế này, mong rằng cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn.
/44
|