Khi tôi vừa bước vào nhà thì Thanh Phong đang hốt hoảng chạy ra, xém chút nữa còn đâm phải tôi.
- Anh có chuyện gì gấp gáp lắm sao?
- Em... – Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt thoáng lộ vẻ khó chịu – Đi đâu vậy?
- Em qua nhà ba! Uhm, là ba của anh...
- Em tới đó làm gì?
- Có chuyện cần thắc mắc thôi.
- Thế đã hỏi được chưa? – Thanh Phong quay vào nhà, thong thả ngồi lên ghế
- Không! – Tôi cũng không ngại ngần trả lời – Anh tới đây làm gì? Không phải lúc nãy còn vội rời đi sao?
- À ừm..giấy tờ của em... – Anh đặt cái bóp lên bàn, hơi lúng túng đứng lên – Tôi đi đây!
Thanh Phong làm tôi cảm thấy rất khó hiểu, không thể biết được anh đang nghĩ gì trong đầu. Dường như anh có điều gì đó muốn nói với tôi nhưng lại không thể nói. Tôi khẽ tựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt. Sáng giờ trải qua quá nhiều cảm xúc, tôi có chút mệt mỏi
- Cô ơi, cô mệt thì vào phòng ngủ đi!
- Uhm – Tôi mở mắt – Được rồi, không cần để ý đến cô đâu!
- Cô ơi... – Bé Yến rụt rè nhìn tôi – Sau này cô đi đâu nhớ nói cho con biết nha cô. Lúc nãy cậu chủ làm con và mẹ sợ chết khiếp.
- Sao vậy?
- Cậu cứ tưởng cô bỏ đi rồi, nên tức giận lắm. Còn định chạy ra ngoài kiếm cô nữa. Lần đầu tiên con thấy cậu như vậy.
- Ờ, cô xin lỗi. Sau này cô đi đâu sẽ nói con biết!
Tôi trả lời nhưng tâm hồn đã trôi về nơi nào. Anh sợ tôi bỏ đi khi chưa viết đơn hay sợ không thể nhìn thấy tôi. Từ lúc nào tôi lại trở nên yếu đuối như vậy, chỉ một câu nói, chỉ một hành động nhỏ có thể khiến tôi tâm tình bấn loạn. Tôi thở dài, tự an ủi trái tim ngu ngốc của mình. Phải tập buông tay, tập dần, đến khi nào không còn cảm thấy đau nữa.
Thế nhưng cái con người khó chịu kia lại không để cho tôi quyết tâm vứt bỏ. Bắt đầu từ ngày hôm đó, anh ngày nào cũng xuất hiện ở nhà vào buổi cơm trưa và chiều. Có khi không ăn gì, chỉ đơn giản nhìn tôi ăn hết hai chén cơm mới đứng dậy ra về. Điều đó làm tôi hết sức bực bội, nó khiến tôi nghẹt thở một cách khó hiểu. Hôm nay tôi quyết định sẽ ăn cơm trong phòng, khóa trái cửa lại. Một nỗi ấm ức không tên khiến tôi hành động ấu trĩ như vậy, nhưng trừ việc đó ra tôi không thể chống đối hơn nữa.
- Cậu không ở lại ăn cơm sao? – Tiếng chị Ba từ bên ngoài vọng vào
- Tôi không đói.
- Cậu...cậu làm cô giận hả? – Bé Yến ngập ngừng hỏi
- Yến! – Chị Ba vội vàng la con
- Không có, sao con nghĩ vậy? – Thanh Phong ôn tồn hỏi
- Tối qua con nghe tiếng cô khóc trong phòng. Sáng nay lại ở trong phòng ăn cơm...
- Cô...có hay khóc không?
- Dạ, hình như cũng nhiều. Không phải lúc nào cũng nghe tiếng, nhưng sáng sớm nhìn mắt cô là con biết liền... – Bé Yến liến thoắng nói
- Là cô nhõng nhẽo đó. Không liên quan đến cậu đâu!
Tôi xém chút nữa vì những lời đối thoại ngoài phòng khách làm cho sặc cơm. Đừng giả vờ như tôi không nghe gì chứ. Họ phải biết nhà này không thể cách âm mà, sao có thể nói về tôi một cách vô tư như thế. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả việc khóc cũng bị người ta đem ra mổ xẻ, phân tích. Làm ơn, có ai biết hai chữ “riêng tư” viết như thế nào không? Tôi đứng dậy, mở toang cửa, không buồn liếc nhìn Thanh Phong, tự mình dọn mâm cơm xuống bếp.
- Cậu...lần này thì cô giận thật rồi.
- Chị Ba, cái này phiền chị sắp xếp, tôi không rành lắm! Thôi cậu về! Mai cậu sẽ mua tập mới qua cho.
- Dạ, con cảm ơn!
Tôi sống ở đây được khoảng một tuần lễ, cũng có thể nhận thấy Thanh Phong đối xử rất tốt với bé Yến, xem như con cháu trong nhà. Điều này làm tôi có chút ngạc nhiên, anh hiếm khi thể hiện tình cảm rõ rệt với một ai do tính cách của anh có một chút lạnh lùng, một chút xa cách.
- Cô để con dọn cho! Cô lên nhà xem, cậu mua rất nhiều đồ cho cô. Mẹ con đang sắp xếp giùm cô đấy ạ!
Tôi buông cái chén đang rửa dở dang, mỉm cười cảm ơn bé Yến, rồi bước lên nhà trên. Chị Ba đang lôi trong túi ra rất nhiều vật dụng, nào là bình sữa, quần áo cho trẻ sơ sinh, nón vải, găng tay, tất tần tật những thứ cần thiết. Anh đang nghĩ gì vậy? Tại sao vừa muốn ly dị vừa lo lắng, chăm sóc cho tôi? Tôi thật sự rất sợ hãi. Tôi không những không thể gạt bỏ tình cảm, mà càng ngày càng yêu anh. Đối diện mỗi ngày với anh cứ như một đóm lửa nhỏ thổi bùng ngọn lửa yêu thương đang gào thét trong lòng tôi. Hay đây chính là cách anh dằn vặt tôi, làm cho tôi lún sâu rồi quay lưng bỏ mặc. Và tôi chính là một nạn nhân hoàn toàn tự nguyện. Thanh Phong, anh thật sự đã quá tàn nhẫn.
- Chị Ba! Đống đồ này...
- Là của cậu mới mua đem qua!
- Chị không cần lấy ra đâu. Những thứ này em đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Nếu chiều nay anh Phong có ghé, phiền chị gửi lại giùm em. Em cảm ơn.
Nói xong, tôi không đợi câu trả lời, đã quay lưng bước vào phòng. Ngồi thẫn thờ trên giường, tôi đưa tay kéo chiếc giỏ xách, lôi từng vật dụng nhỏ nhỏ xinh xinh trong đó ra. Những chiếc áo, chiếc quần, từng cái găng tay đều được anh Vinh mua cho tôi ngay khi tôi siêu âm biết được đứa bé là con gái. Lúc nãy tôi có nhìn qua những thứ mà Thanh Phong mua, toàn bộ đều là màu hồng. Thanh Phong, có thể chỉ là đoán mò, nhưng anh đoán đúng rồi. Con của chúng ta chính là con gái. Nó nhất định sẽ rất giống anh....
Tôi ngồi trong phòng đợi, có chút oi bức khiến tôi khó chịu. Đang loay hoay tìm cách đứng dậy để ra ngoài hít thở một chút thì tôi đột nhiên cảm nhận có một lực giúp mình đứng lên. Tôi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn. Sau đó theo phản xạ, tôi lập tức tránh xa khỏi bàn tay ấy.
- Tại sao anh ở đây?
- Tình cờ thôi! – Minh Trường mỉm cười
- Phiền anh tránh qua một bên, tôi muốn ra ngoài.
- Anh giúp em!
- Cảm ơn, không cần! – Tôi định lùi ra sau một bước nhưng chợt phát hiện mình đang đứng giữa hàng ghế, mọi ánh mắt hiện tại đang đổ dồn về mình
- Không cần xem anh như người xa lạ vậy chứ!
- Tránh ra! Tôi không muốn chồng mình hiểu lầm! – Tôi nói nhỏ vừa đủ để anh ta nghe thấy
- Haha, em khéo đùa thật. Em đừng nói là em chưa ly dị với hắn ta nhé!
- Anh...chuyện đó không liên quan tới anh!
Tôi nhìn anh ta với cặp mắt chán ghét. Cái con người thâm sâu như anh ta khiến tôi xem thường. Ra mặt giúp em tôi, rồi lại quay ngoắt bắt tay với tập đoàn K. Con người như vậy tôi không thể tin tưởng được. Đẩy anh ta qua một bên, tôi lách người rời khỏi. Đi được vài bước, đột nhiên một cơn đau nhói lên khiến tôi nhăn mặt, đưa tay ôm bụng. Đau, rất đau. Tôi cảm giác đầu óc hoa cả lên, không giữ được lực, cả người từ từ khụy xuống. Ngay lập tức, Minh Trường lao tới đỡ lấy tôi
- Em sao vậy?
- Đau...Đau quá!
- Bác sĩ... – Minh Trường la to, bế bổng tôi lên – Không sao, không sao đâu...
Trong lúc vô thức, tôi đưa mắt nhìn về một góc trong bệnh viện. Cả người chấn động vì trông thấy bóng dáng quen thuộc. Tôi đưa tay về phía đó, tôi thật sự rất muốn chạm vào người đó, được anh ôm trong lòng, nghe anh nói những lời dỗ dành, giúp tôi vượt qua cơn đau chết đi sống lại này.
- Thanh Phong...Thanh Phong... – Tôi lẩm bẩm gọi tên anh
Nhưng người ấy lại quay lưng rời khỏi. Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của tôi. Làm ơn, đừng bỏ đi mà. Tôi muốn la lên gọi anh, nhưng cơn đau đã ngăn cản tôi lại.
Tôi nằm trên giường bệnh. Bác sĩ bảo chỉ là cơn đau do co thắt, từ đây đến lúc sinh sẽ còn gặp, nhất là vào ban đêm, ban ngày sẽ rất ít, không cần quá lo lắng. Minh Trường đứng kế bên tôi, lắng nghe một cách chăm chú. Tôi chán nản nhìn anh ta, không hiểu anh ta đang đóng vai gì. Ngay khi bác sĩ dặn dò xong, tôi chống tay ngồi dậy, không muốn ở lại một giây một phút nào nữa.
- Em nghỉ một chút nữa đi!
- Tôi muốn về! Còn anh, tránh xa tôi ra!
Minh Trường khẽ khựng người lại, ánh mắt tỏ vẻ mất mát, đứng qua một bên để tôi rời đi. Tôi lướt ngang qua mặt anh ta, ngay lúc đó anh ta nhét vào tay tôi một vật.
- Cái này? – Tôi nhìn chiếc usb trong tay mình
- Khi em cần tiếp thêm dũng khí để rời bỏ, hãy sử dụng nó! Bạch Vy, em đừng nghĩ chỉ mình anh thủ đoạn, đê tiện. Sau này em sẽ hối hận vì đã nghĩ như vậy!
- Tôi không cần cái này.
- Em sợ điều anh nói là đúng phải không? – Minh Trường nhếch mép, khích tướng tôi
- Không phải...
- Vậy thì cứ giữ nó. Dùng hay không dùng là quyền của em mà.
- Anh cố tình tới bệnh viện tìm tôi đúng không? Nếu là tình cờ thì anh đã không chuẩn bị thứ này.
- Haha, cứ nghĩ như vậy đi!
Tôi im lặng, nắm chặt chiếc usb trong tay, nhanh chóng rời khỏi.
- Anh có chuyện gì gấp gáp lắm sao?
- Em... – Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt thoáng lộ vẻ khó chịu – Đi đâu vậy?
- Em qua nhà ba! Uhm, là ba của anh...
- Em tới đó làm gì?
- Có chuyện cần thắc mắc thôi.
- Thế đã hỏi được chưa? – Thanh Phong quay vào nhà, thong thả ngồi lên ghế
- Không! – Tôi cũng không ngại ngần trả lời – Anh tới đây làm gì? Không phải lúc nãy còn vội rời đi sao?
- À ừm..giấy tờ của em... – Anh đặt cái bóp lên bàn, hơi lúng túng đứng lên – Tôi đi đây!
Thanh Phong làm tôi cảm thấy rất khó hiểu, không thể biết được anh đang nghĩ gì trong đầu. Dường như anh có điều gì đó muốn nói với tôi nhưng lại không thể nói. Tôi khẽ tựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt. Sáng giờ trải qua quá nhiều cảm xúc, tôi có chút mệt mỏi
- Cô ơi, cô mệt thì vào phòng ngủ đi!
- Uhm – Tôi mở mắt – Được rồi, không cần để ý đến cô đâu!
- Cô ơi... – Bé Yến rụt rè nhìn tôi – Sau này cô đi đâu nhớ nói cho con biết nha cô. Lúc nãy cậu chủ làm con và mẹ sợ chết khiếp.
- Sao vậy?
- Cậu cứ tưởng cô bỏ đi rồi, nên tức giận lắm. Còn định chạy ra ngoài kiếm cô nữa. Lần đầu tiên con thấy cậu như vậy.
- Ờ, cô xin lỗi. Sau này cô đi đâu sẽ nói con biết!
Tôi trả lời nhưng tâm hồn đã trôi về nơi nào. Anh sợ tôi bỏ đi khi chưa viết đơn hay sợ không thể nhìn thấy tôi. Từ lúc nào tôi lại trở nên yếu đuối như vậy, chỉ một câu nói, chỉ một hành động nhỏ có thể khiến tôi tâm tình bấn loạn. Tôi thở dài, tự an ủi trái tim ngu ngốc của mình. Phải tập buông tay, tập dần, đến khi nào không còn cảm thấy đau nữa.
Thế nhưng cái con người khó chịu kia lại không để cho tôi quyết tâm vứt bỏ. Bắt đầu từ ngày hôm đó, anh ngày nào cũng xuất hiện ở nhà vào buổi cơm trưa và chiều. Có khi không ăn gì, chỉ đơn giản nhìn tôi ăn hết hai chén cơm mới đứng dậy ra về. Điều đó làm tôi hết sức bực bội, nó khiến tôi nghẹt thở một cách khó hiểu. Hôm nay tôi quyết định sẽ ăn cơm trong phòng, khóa trái cửa lại. Một nỗi ấm ức không tên khiến tôi hành động ấu trĩ như vậy, nhưng trừ việc đó ra tôi không thể chống đối hơn nữa.
- Cậu không ở lại ăn cơm sao? – Tiếng chị Ba từ bên ngoài vọng vào
- Tôi không đói.
- Cậu...cậu làm cô giận hả? – Bé Yến ngập ngừng hỏi
- Yến! – Chị Ba vội vàng la con
- Không có, sao con nghĩ vậy? – Thanh Phong ôn tồn hỏi
- Tối qua con nghe tiếng cô khóc trong phòng. Sáng nay lại ở trong phòng ăn cơm...
- Cô...có hay khóc không?
- Dạ, hình như cũng nhiều. Không phải lúc nào cũng nghe tiếng, nhưng sáng sớm nhìn mắt cô là con biết liền... – Bé Yến liến thoắng nói
- Là cô nhõng nhẽo đó. Không liên quan đến cậu đâu!
Tôi xém chút nữa vì những lời đối thoại ngoài phòng khách làm cho sặc cơm. Đừng giả vờ như tôi không nghe gì chứ. Họ phải biết nhà này không thể cách âm mà, sao có thể nói về tôi một cách vô tư như thế. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả việc khóc cũng bị người ta đem ra mổ xẻ, phân tích. Làm ơn, có ai biết hai chữ “riêng tư” viết như thế nào không? Tôi đứng dậy, mở toang cửa, không buồn liếc nhìn Thanh Phong, tự mình dọn mâm cơm xuống bếp.
- Cậu...lần này thì cô giận thật rồi.
- Chị Ba, cái này phiền chị sắp xếp, tôi không rành lắm! Thôi cậu về! Mai cậu sẽ mua tập mới qua cho.
- Dạ, con cảm ơn!
Tôi sống ở đây được khoảng một tuần lễ, cũng có thể nhận thấy Thanh Phong đối xử rất tốt với bé Yến, xem như con cháu trong nhà. Điều này làm tôi có chút ngạc nhiên, anh hiếm khi thể hiện tình cảm rõ rệt với một ai do tính cách của anh có một chút lạnh lùng, một chút xa cách.
- Cô để con dọn cho! Cô lên nhà xem, cậu mua rất nhiều đồ cho cô. Mẹ con đang sắp xếp giùm cô đấy ạ!
Tôi buông cái chén đang rửa dở dang, mỉm cười cảm ơn bé Yến, rồi bước lên nhà trên. Chị Ba đang lôi trong túi ra rất nhiều vật dụng, nào là bình sữa, quần áo cho trẻ sơ sinh, nón vải, găng tay, tất tần tật những thứ cần thiết. Anh đang nghĩ gì vậy? Tại sao vừa muốn ly dị vừa lo lắng, chăm sóc cho tôi? Tôi thật sự rất sợ hãi. Tôi không những không thể gạt bỏ tình cảm, mà càng ngày càng yêu anh. Đối diện mỗi ngày với anh cứ như một đóm lửa nhỏ thổi bùng ngọn lửa yêu thương đang gào thét trong lòng tôi. Hay đây chính là cách anh dằn vặt tôi, làm cho tôi lún sâu rồi quay lưng bỏ mặc. Và tôi chính là một nạn nhân hoàn toàn tự nguyện. Thanh Phong, anh thật sự đã quá tàn nhẫn.
- Chị Ba! Đống đồ này...
- Là của cậu mới mua đem qua!
- Chị không cần lấy ra đâu. Những thứ này em đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Nếu chiều nay anh Phong có ghé, phiền chị gửi lại giùm em. Em cảm ơn.
Nói xong, tôi không đợi câu trả lời, đã quay lưng bước vào phòng. Ngồi thẫn thờ trên giường, tôi đưa tay kéo chiếc giỏ xách, lôi từng vật dụng nhỏ nhỏ xinh xinh trong đó ra. Những chiếc áo, chiếc quần, từng cái găng tay đều được anh Vinh mua cho tôi ngay khi tôi siêu âm biết được đứa bé là con gái. Lúc nãy tôi có nhìn qua những thứ mà Thanh Phong mua, toàn bộ đều là màu hồng. Thanh Phong, có thể chỉ là đoán mò, nhưng anh đoán đúng rồi. Con của chúng ta chính là con gái. Nó nhất định sẽ rất giống anh....
Tôi ngồi trong phòng đợi, có chút oi bức khiến tôi khó chịu. Đang loay hoay tìm cách đứng dậy để ra ngoài hít thở một chút thì tôi đột nhiên cảm nhận có một lực giúp mình đứng lên. Tôi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn. Sau đó theo phản xạ, tôi lập tức tránh xa khỏi bàn tay ấy.
- Tại sao anh ở đây?
- Tình cờ thôi! – Minh Trường mỉm cười
- Phiền anh tránh qua một bên, tôi muốn ra ngoài.
- Anh giúp em!
- Cảm ơn, không cần! – Tôi định lùi ra sau một bước nhưng chợt phát hiện mình đang đứng giữa hàng ghế, mọi ánh mắt hiện tại đang đổ dồn về mình
- Không cần xem anh như người xa lạ vậy chứ!
- Tránh ra! Tôi không muốn chồng mình hiểu lầm! – Tôi nói nhỏ vừa đủ để anh ta nghe thấy
- Haha, em khéo đùa thật. Em đừng nói là em chưa ly dị với hắn ta nhé!
- Anh...chuyện đó không liên quan tới anh!
Tôi nhìn anh ta với cặp mắt chán ghét. Cái con người thâm sâu như anh ta khiến tôi xem thường. Ra mặt giúp em tôi, rồi lại quay ngoắt bắt tay với tập đoàn K. Con người như vậy tôi không thể tin tưởng được. Đẩy anh ta qua một bên, tôi lách người rời khỏi. Đi được vài bước, đột nhiên một cơn đau nhói lên khiến tôi nhăn mặt, đưa tay ôm bụng. Đau, rất đau. Tôi cảm giác đầu óc hoa cả lên, không giữ được lực, cả người từ từ khụy xuống. Ngay lập tức, Minh Trường lao tới đỡ lấy tôi
- Em sao vậy?
- Đau...Đau quá!
- Bác sĩ... – Minh Trường la to, bế bổng tôi lên – Không sao, không sao đâu...
Trong lúc vô thức, tôi đưa mắt nhìn về một góc trong bệnh viện. Cả người chấn động vì trông thấy bóng dáng quen thuộc. Tôi đưa tay về phía đó, tôi thật sự rất muốn chạm vào người đó, được anh ôm trong lòng, nghe anh nói những lời dỗ dành, giúp tôi vượt qua cơn đau chết đi sống lại này.
- Thanh Phong...Thanh Phong... – Tôi lẩm bẩm gọi tên anh
Nhưng người ấy lại quay lưng rời khỏi. Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của tôi. Làm ơn, đừng bỏ đi mà. Tôi muốn la lên gọi anh, nhưng cơn đau đã ngăn cản tôi lại.
Tôi nằm trên giường bệnh. Bác sĩ bảo chỉ là cơn đau do co thắt, từ đây đến lúc sinh sẽ còn gặp, nhất là vào ban đêm, ban ngày sẽ rất ít, không cần quá lo lắng. Minh Trường đứng kế bên tôi, lắng nghe một cách chăm chú. Tôi chán nản nhìn anh ta, không hiểu anh ta đang đóng vai gì. Ngay khi bác sĩ dặn dò xong, tôi chống tay ngồi dậy, không muốn ở lại một giây một phút nào nữa.
- Em nghỉ một chút nữa đi!
- Tôi muốn về! Còn anh, tránh xa tôi ra!
Minh Trường khẽ khựng người lại, ánh mắt tỏ vẻ mất mát, đứng qua một bên để tôi rời đi. Tôi lướt ngang qua mặt anh ta, ngay lúc đó anh ta nhét vào tay tôi một vật.
- Cái này? – Tôi nhìn chiếc usb trong tay mình
- Khi em cần tiếp thêm dũng khí để rời bỏ, hãy sử dụng nó! Bạch Vy, em đừng nghĩ chỉ mình anh thủ đoạn, đê tiện. Sau này em sẽ hối hận vì đã nghĩ như vậy!
- Tôi không cần cái này.
- Em sợ điều anh nói là đúng phải không? – Minh Trường nhếch mép, khích tướng tôi
- Không phải...
- Vậy thì cứ giữ nó. Dùng hay không dùng là quyền của em mà.
- Anh cố tình tới bệnh viện tìm tôi đúng không? Nếu là tình cờ thì anh đã không chuẩn bị thứ này.
- Haha, cứ nghĩ như vậy đi!
Tôi im lặng, nắm chặt chiếc usb trong tay, nhanh chóng rời khỏi.
/44
|